Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung
Chương 132: Bát cực băng
Trên bầu trời đêm đen nhánh, một vầng trăng sáng nằm cô độc bên trên, ánh trăng nhàn nhạt trong trẻo nhưng lạnh lùng, soi sáng mặt đất. Trong khu rừng rậm nhỏ, một đống lửa nhàn nhạt bốc lên, mang đến những tia sáng ấm áp trong đêm tối yên tĩnh.
Ngồi bên cạnh đống lửa,Tiêu Viêm nhàn hạ dựa vào cây cổ thụ, hỏa côn trong tay, nhàm chán đùa giỡn đống lửa. Tính đến ngày hôm nay, Tiêu Viêm đã rời khỏi Ô Thản Thành được năm ngày, lúc đầu còn có cảm giác mới mẻ, tại những lúc một mình du hành, nỗi nhớ nhà cũng giảm đi rất nhiều, nhưng lại chậm rãi tăng lên theo tâm tình tinh tế của thiếu niên
Lười nhác bỏ một cây củi vào, làm cho đống lủa lần nửa trở nên sáng ngời, Tiêu Viêm tay chống vào cằm, miễn cưỡng nói : “Sư phụ, chúng ta rốt cục sẽ đi đâu a ?"
“Ma thú sơn mạch " Âm thanh già nua của Dược Lão từ trong giới chỉ truyền ra.
Đến vùng phụ cận Ô Thản Thành không phải là có thể tiến vào ma thú sơn mạch sao?Như thế nào lại phải chạy đi xa như thế này ?
“Nơi này thuộc đông bộ ma thú sơn mạch, từ đây đi xuyên qua ma thú sơn mạch, là có thể tới Tháp Qua Nhĩ sa mạc, nơi đó là mục tiêu tu luyện cuối cùng của chúng ta" Dược Lão cười nói.
“Đi xuyên qua ma thú sơn mạch ?"Khóe miệng nhất thời khô cứng, Tiêu Viêm cười khan nói: “Lấy thực lực của ta bây giờ, chỉ có thể đối phó với một ít nhất giai ma thú, nhiều lắm chỉ có thể hoạt động được ở vùng ngoại vi, muốn tung hoành ở bên trong, sợ rằng...Khó có khả năng đi ?"
“Ở trong hiểm địa, tiềm lực mới có thể bộc phát "Dược Lão thản nhiên nói : “Ta chuẩn bị làm cho ngươi tại ma thú sơn thạch, thăng cấp thành đấu sư
“Ách...Đoạn thời gian này tu luyện này của ta, không phải là phải vượt qua ma thú sơn mạch sao ?" Nghe vậy, Tiêu Viêm khuôn mặt đang lộ vẻ sầu muộn nhất thời biến đổi
“Theo dự tính của ta, ngươi sẽ tu luyện tại ma thú sơn mạch một năm, còn thừa nửa năm sẽ tới Tháp Qua Nhĩ sa mạc tu luyện "
“Tháp Qua Nhĩ sa mạc ?"Thì thầm vài tiếng, Tiêu Viêm bất dắc gĩ lắc đầu.Quên đi, dù sao cũng còn có Dược Lão bên cạnh chống đỡ, hẳn là Dược Lão cũng sẽ không để cho mình bị ma thú ăn đi mất ?
Bàn tay vuốt vuốt cằm, Tiêu Viêm liếm liếm môi. Cười dài nói :"Sư phụ...Còn địa bậc đấu kỹ ?"
“Tiểu gia hỏa ngươi, mỗi ngày đều nhiều lần hỏi, không cảm thấy phiền ah ?" Nghe Tiêu Viêm đề cập đến vấn đề này, Dược Lão có chút dở khóc dở cười, bất đắc gĩ lắc đầu.Thoáng trầm mặc một lúc rồi lên tiếng nói :"Sau khi tiến vào ma thú sơn mạch, ta sẽ dạy cho ngươi.Ở bên ngoài có nhiều người, ngộ nhỡ bị người khác nhìn thấy sẽ đem lại những phiền toái không cần thiết"
Nghe Dược Lão lại muốn trì hoàn vài ngày, Tiêu Viêm có chút không muốn đành phải buồn bực gật đầu
“Nhìn bộ dạng tham lam của ngươi kìa, ngươi chẳng lẽ không biết, mặc dù hấp chưởng cùng xuy hảo chưởng đích thật ngươi đã tu luyện đến mức lô hỏa thuần thanh, tiểu long quyển phong là sát chiêu mạnh mẽ dễ dàng tự hại mình chỉ có bát cực băng là an toàn bất quá bát cực băng, ngươi chỉ biết được chút bề ngoài mà thôi " Nhìn bộ dáng của Tiêu Viêm, Dược Lão không nhịn được lên tiếng trách mắng
“Chỉ được vẻ bề ngoài ?Như thế nào có thể? Ta đã tu luyện được được nhị kình rồi mà?" "Nghe vậy Tiêu Viêm nhất thời không phục lầm bầm nói.
Dược Lão hắc hắc hừ nói : “Lực công kích của bát cực băng có thể so được với hạ bậc địa đấu kỹ, nếu tu luyện đến cùng, có thể vượt cấp đánh bại được đối thủ hơn mình hai ba tinh cũng không khó khăn, vậy ngươi nói xem ngươi không dựa vào tiểu long quyển phong có khả năng đánh mạnh hơn một người hơn mình hai ba tinh hay không?"
Tiêu Viêm chợt chau mày lại, trầm tư, trong đầu đột nhiên nhớ lại ngày Dược Lão thâu nhập đấu kỹ vào đầu mình, có giới thiệu qua bát cực băng.
Bát cực băng :Huyền bậc cao cấp đấu kỹ, cận thân công kích đấu kỹ,nổi tiếng về lực công kích mạnh mẽ, luyện đến đại thành, công kích gồm bát trọng kình, bát trọng diệp gia.Uy lực có thể so với hạ cấp địa bậc đấu kỹ !"
“Bát trọng kình khí, phải trải qua tu luyện mới từng bước tích lũy được,nhưng ngươi tự nhìn lại mình xem, ngươi hiện tại nắm giữ được mấy kình ?Hắc hắc, chỉ có nhị kình đi?" Dược Lão lắc lắc đầu lên tiếng nói: “Như ngươi vậy liệu có hay không chiến thắng được Nạp Lan Yên Nhiên khó mà nói được…"
“Ám kình phải như thế nào mới tu luyện được đến bát trọng?"Khuôn mặt Tiêu Viêm chậm rãi ngưng trọng, Tiêu Viêm rút cuộc cũng biết được mình đã bỏ qua một vấn đề quan trọng. Hắn nhìn về phía lão nhân lên tiếng nói: “Sư phụ nhưng ta không làm sao tiến được vào tam kình làm sao đây?"
Dược Lão âm thanh khàn khàn lên tiếng nói: “Đột phá mỗi kình lực không phải là dễ dàng như vậy càng về sau ám kình càng khó luyện. Nguyên nhân cũng bởi vì thực lực ngươi còn yếu thứ hai là kỹ xảo ngươi nắm chưa tốt. Vậy cảm thụ một chút đi, nhắm mắt lại cảm thụ một chút…".
“Bế mục, ngưng thần !"Dược Lão quát nhẹ, khiến cho Tiêu Viêm vội vàng ngồi xếp bằng bày ra tư thế tu luyện
Bên cạnh đống lủa, thiếu niên chậm rãi nhắm mắt, bốn phía lần nửa trở nên yên tĩnh, chỉ còn có tiếng củi cháy nhẹ nhàng cùng với âm thanh trầm thấp của côn trùng
Khoảng khắc yên tĩnh này duy trì liên tục một hồi lâu, Tiêu Viêm dang bế mục, đột nhiên hai mắt mở ra, khẽ cau mày,trước tiên suy nghĩ lại những lời mà Dược Lão vừa mới dùng tâm linh trao đổi.
Trầm ngâm một lúc, Tiêu Viêm lông mày có chút giãn ra, gật gật đầu, bàn tay nắm chặt lại, đạm hoàng đấu khí thoáng yên tình lại, chợt theo tiếng quát của Tiêu Viêm, bất chợt hung mãnh công kích vào cành đại thụ phía trên
“Bát cực băng !"
“Thình thịch!"
Một âm thanh trầm muộn vang lên, tại chỗ quyền đầu công kích, trên cây đại thụ,vài đạo vết nứt tạo thành một lỗ nhỏ, lan tràn ra
“Thình thịch !"
Âm thanh trầm đục vừa hạ xuống không lâu, thì năm âm thanh trầm đục khác từ cây đại thụ mạnh mẽ truyền ra
“Phanh, phanh, phanh, phanh, phanh" Năm âm thanh trầm đục sau ẩn chứa kình lực do Tiêu Viêm trực tiếp thâu nhập vào cây cổ thụ, trong nháy mắt, liên tục nổ ra trong thân cây. Đám thân cây bị chỗ kình lực nổ phát ra âm thanh trầm đục, gỗ vụn bắn khắp nơi. “Rắc…" Âm thanh nhỏ vang lên sau đó cả một thân cây vô cùng lớn từ từ đổ xuống phía dưới phát ra âm thanh trầm thấp.
“Đạt đến bát trọng kình, bát cực băng mới so sánh được với hạ cấp địa đấu kỹ a" Chậm rãi thu hồi quyền đầu, Tiêu Viêm sợ hãi than nói
“Cũng không tệ lắm nhanh như vậy đã đạt đến năm lần ám kình, bất quá nếu muốn đạt đến tám lần ám kính còn cần luyện tập nhiều, nếu gặp phải đối thủ có cảm giác nhạy bén, liền có thể khiến cho ngươi không thể bộc phát được ám kình mà hóa giải đi "Dược Lão khẽ nói
Thoải mái đánh ra vài quyền, tối nay hiểu được ám kình thứ năm, làm cho lực chiến đấu của Tiêu Viêm, chợt tăng lên rất nhiều, đồng thời khiến cho Tiêu Viêm trong lòng có thêm tín tâm. Hắn nói: “Không sao ta sẽ nắm giữ thời gian bộc phát ám kinh thật tốt để đảm bảo cho đối phương khó lòng phòng bị như vậy là được!"
Gật gật đầu, Dược Lão chần chờ một hồi rồi nói : “Đột Quyết "mặc dù có thể tiến hóa kỳ diệu nhưng công pháp này khởi đầu cấp bậc thực sự quá thấp, khiến cho đấu khí tích tụ trong cơ thể ngươi nhiều lắm chỉ xuất ra được mấy lần ám kình, cho nên sau này nếu cùng người khác đối chiến, cần phải một kích giết chết ngay đối thủ, bát cực băng loại đấu kỹ này chính là rất hợp với ngươi. Còn chiêu tiểu long quyển phong ngươi tốt nhất hạn chế một chút chiêu này có thể tấn công tầm xa dùng cho tầm gần rất dễ hại mình hại người"
“Ân "Tiêu Viêm trịnh trọng gật gật đầu, hắn đồng dạng cũng phi thường minh bạch nhược điểm của tiểu long quyển phong hơn nữa riêng về mình dó là không thể chiến đấu kéo dài, một khi chưa thu thập được đối phương mà đấu khí khô kiệt hết, phần thất bại ắt hẳn sẽ thuộc về bản thân mình
“Xem ra cần phải tìm biện pháp đề cao tiến độ tu luyện đấu khí của ngươi, sau khi tiến vào mau thú sơn mạch, ta sẽ chỉ dẫn cho ngươi đi tìm kiếm một ít dược thảo quý hiếm, ngươi hiện tại trừ bỏ thiên phú ở ngoài, còn cần phải có đan dược hỗ trợ nữa "Dược Lão trầm ngâm nói
Tiêu Viêm cười cười, lông mày đột nhiên nhíu lại, cười nói:"Nạp lan Như Yên sợ rằng cũng giống như ta hội cũng dùng biện pháp này để tu luyện"
“Hắc, sao có thể so được với tiểu tử ngươi ? ở Gia Mã đế quốc, tên Cổ Hà kia có thể xem như là luyện dược sư đứng đầu, nhưng trong mắt ta, hắn không xứng so bì được với ta về luyện dược thuật ?Cả đấu khí đại lục có thể so với ta, cũng không quá năm người !"Dược Lão thản nhiên nói, ngừ khí khó che dấu được vẻ ngạo khí cùng với khinh thường
Tiêu Viêm trầm ngâm sau đó lên tiếng hỏi: “Sư phụ vậy còn Tiêu Sơn hắn thì sao!?"
Dược Lão lắc lắc đầu sau đó lên tiếng nói: “Về việc này ta không có quá rõ ràng. Hắn có lẽ bái một vị sư phụ cực kỳ cường đại có lẽ so với vi sư không kém chút nào đi…" nghe thấy vậy Tiêu Viêm khuôn mặt có chút ảm đạm thấy vậy Dược Lão lên tiếng nói: “Nhưng ngươi không cần lo với công pháp kia vi sư tin tưởng ngươi tuyệt đối sau này sẽ không kém gì hắn so với hắn còn mạnh hơn nhiều…" Nghe thấy vậy Tiêu Viêm đột nhiên xuất hiện lại vẻ tự tin.
Hắn lên tiếng nối, đồng thời nắm tay nắm chặt lại: “Ta nhất định sẽ có một ngày tự tay đánh bại hắn!"
Dược Lão mỉm cười nói: “Có chí khí như vậy là tốt!?"
Tiêu Viêm gãi gãi mũi hắn sực nhớ đến một số vật phẩm sau đó đột nhiên lấy ra một chiếc nhẫn tò mò dùng linh hồn lực dò xét thì thấy được đó là một đống bình ngọc trong suốt. Tiêu Viêm lấy ra mấy bình ngọc này thì có chút hơi ngạc nhiên đến chính Dược Lão cũng có chút tò mò. Dược Lão lên tiếng hỏi: “Tiểu Viêm tử ngươi cầm cái gì vậy!?"
Tiêu Viêm nhìn bình ngọc, trong đó một chiếc bình ngọc màu hồng dán nhãn nho nhỏ có ghi chép thì lẩm bẩm: “hồng tuyền chữa thương dược tề nhanh chóng khôi phục thương thế!"
Dược Lão thấy vậy có chút ngạc nhiên lên tiếng nói: “Mau đưa cho vi sư xem một chút!" Tiêu Viêm đưa cho Dược Lão một chiếc bình ngọc. Dược Lão cầm lấy chiếc bình ngọc chăm chú soi mói sau đó giật mình kinh hãi. Hắn lẩm bẩm nói: “Làm sao có thể như vậy được nhỉ!? Thật là không đúng!"
Tiêu Viêm lúc này kinh ngạc hỏi: “Sư phụ có chuyện gì hay sao!?"
Dược Lão kinh hãi mở to mắt nhìn về phía Tiêu Viêm hỏi: “Tiểu Viêm tử ngươi lấy được những thứ này từ đâu!?"
“Ách" Tiêu Viêm gãi gãi đầu sau đó lên tiếng nói: “Thứ này từ tay Huân Nhi đưa cho ta. Sư phụ có gì hay sao!?"
Dược Lão hít một hơi lên tiếng nói: “Ngươi còn chưa biết thứ này a! Thứ này chính là một nhị phẩm đan dược. Vi sư dùng linh hồn lực kiểm tra phát hiện thứ này là một nhị phẩm đan dược!?"
Nghe thấy vậy Tiêu Viêm nói: “Như vậy có gì ngạc nhiên!? Không phải trúc cơ linh dịch là nhị phẩm đan dược cũng ở dạng lỏng này sao!?"
Dược Lão lắc lắc đầu sau đó thở ra một hơi, hắn lên tiếng nói: “Có lẽ ngươi không biết a. Thứ này vốn là một sản phẩm nhị phẩm đan nhưng rõ ràng không có sử dụng phương pháp luyện đan mà là sử dụng một phương pháp kết hợp nào đó mà vi sư không biết. Chính xác mà nói ở đây có một điểm đặc biệt là không có hàm chứa một tia một đấu khí của người luyện chế lúc nào mà là nhàn nhạt hỏa thuộc tính. Nói đơn giản một chút, thứ này sử dụng hoàn toàn là lửa để luyện chế ra mà không phải là một người mang song thuộc tính hỏa và mộc…" Dược Lão nhìn về phía Tiêu Viêm đạm mạc nói ra.
Tiêu Viêm nghe được giật mình kinh hãi, hắn mở to mắt nhìn về phía Dược Lão hỏi: “Sư phụ, ý người muốn nói là thứ này do một người không phải là luyện dược sư luyện chế ra!?"
Dược Lão thở dài ra một hơi nói: “Có vẻ như thế lực đứng đằng sau lưng tiểu oa nhi kia không vừa chút nào. Có lẽ là tìm được phương thức từ thượng cổ gì đó!?" Dược Lão phẩy phẩy tay nói: “Tiểu Viêm tử ngươi không nên suy nghĩ quá nhiều việc này ngươi vẫn là tu luyện cho tốt đi!"
“Được rồi, đem đồ vật này đeo lên lưng, kể từ hôm nay kể cả khi đi ngủ ngươi cũng phải đeo nó " Thu hồi tâm tư, Dược Lão trầm ngâm một hồi, từ trong giới chỉ lấy ra một vật thể màu đen thật lớn, cuối cùng nặng nề nện xuống mặt mặt đất, khiến tro bụi trên mặt đất nhất thời bắn tung tóe
“Ách..."Tiêu Viêm nhìn chằm chằm vật thể ước chừng cao bằng cả thân mình kia trên mặt đất, trên trán nhất thời mồ hôi lạnh toát ra, nuốt nước bọt nói : “Cái này...Có ích lợi chi?"
“Đấy là do huyền thiết tạo ra, cả chỉ sợ chỉ có nhất kiện, nó không chỉ cực kỳ cứng rắn, hơn nữa trầm trọng vô cùng, trọng yếu nhất là nó có thể áp chế đấu khí một cách thần kỳ, nếu ngươi có thích ứng được áp chế này, ngày sau khi gỡ vật này xuống cùng người khác giao chiến, thực lực của ngươi sẽ làm cho mọi người khiếp sợ "Dược Lão cười cười, chợt bổ sung nói: “Hơn nữa, ta ngày sau dạy ngươi địa bậc đấu kỹ cùng thứ này cũng có liên quan"
Ngồi bên cạnh đống lửa,Tiêu Viêm nhàn hạ dựa vào cây cổ thụ, hỏa côn trong tay, nhàm chán đùa giỡn đống lửa. Tính đến ngày hôm nay, Tiêu Viêm đã rời khỏi Ô Thản Thành được năm ngày, lúc đầu còn có cảm giác mới mẻ, tại những lúc một mình du hành, nỗi nhớ nhà cũng giảm đi rất nhiều, nhưng lại chậm rãi tăng lên theo tâm tình tinh tế của thiếu niên
Lười nhác bỏ một cây củi vào, làm cho đống lủa lần nửa trở nên sáng ngời, Tiêu Viêm tay chống vào cằm, miễn cưỡng nói : “Sư phụ, chúng ta rốt cục sẽ đi đâu a ?"
“Ma thú sơn mạch " Âm thanh già nua của Dược Lão từ trong giới chỉ truyền ra.
Đến vùng phụ cận Ô Thản Thành không phải là có thể tiến vào ma thú sơn mạch sao?Như thế nào lại phải chạy đi xa như thế này ?
“Nơi này thuộc đông bộ ma thú sơn mạch, từ đây đi xuyên qua ma thú sơn mạch, là có thể tới Tháp Qua Nhĩ sa mạc, nơi đó là mục tiêu tu luyện cuối cùng của chúng ta" Dược Lão cười nói.
“Đi xuyên qua ma thú sơn mạch ?"Khóe miệng nhất thời khô cứng, Tiêu Viêm cười khan nói: “Lấy thực lực của ta bây giờ, chỉ có thể đối phó với một ít nhất giai ma thú, nhiều lắm chỉ có thể hoạt động được ở vùng ngoại vi, muốn tung hoành ở bên trong, sợ rằng...Khó có khả năng đi ?"
“Ở trong hiểm địa, tiềm lực mới có thể bộc phát "Dược Lão thản nhiên nói : “Ta chuẩn bị làm cho ngươi tại ma thú sơn thạch, thăng cấp thành đấu sư
“Ách...Đoạn thời gian này tu luyện này của ta, không phải là phải vượt qua ma thú sơn mạch sao ?" Nghe vậy, Tiêu Viêm khuôn mặt đang lộ vẻ sầu muộn nhất thời biến đổi
“Theo dự tính của ta, ngươi sẽ tu luyện tại ma thú sơn mạch một năm, còn thừa nửa năm sẽ tới Tháp Qua Nhĩ sa mạc tu luyện "
“Tháp Qua Nhĩ sa mạc ?"Thì thầm vài tiếng, Tiêu Viêm bất dắc gĩ lắc đầu.Quên đi, dù sao cũng còn có Dược Lão bên cạnh chống đỡ, hẳn là Dược Lão cũng sẽ không để cho mình bị ma thú ăn đi mất ?
Bàn tay vuốt vuốt cằm, Tiêu Viêm liếm liếm môi. Cười dài nói :"Sư phụ...Còn địa bậc đấu kỹ ?"
“Tiểu gia hỏa ngươi, mỗi ngày đều nhiều lần hỏi, không cảm thấy phiền ah ?" Nghe Tiêu Viêm đề cập đến vấn đề này, Dược Lão có chút dở khóc dở cười, bất đắc gĩ lắc đầu.Thoáng trầm mặc một lúc rồi lên tiếng nói :"Sau khi tiến vào ma thú sơn mạch, ta sẽ dạy cho ngươi.Ở bên ngoài có nhiều người, ngộ nhỡ bị người khác nhìn thấy sẽ đem lại những phiền toái không cần thiết"
Nghe Dược Lão lại muốn trì hoàn vài ngày, Tiêu Viêm có chút không muốn đành phải buồn bực gật đầu
“Nhìn bộ dạng tham lam của ngươi kìa, ngươi chẳng lẽ không biết, mặc dù hấp chưởng cùng xuy hảo chưởng đích thật ngươi đã tu luyện đến mức lô hỏa thuần thanh, tiểu long quyển phong là sát chiêu mạnh mẽ dễ dàng tự hại mình chỉ có bát cực băng là an toàn bất quá bát cực băng, ngươi chỉ biết được chút bề ngoài mà thôi " Nhìn bộ dáng của Tiêu Viêm, Dược Lão không nhịn được lên tiếng trách mắng
“Chỉ được vẻ bề ngoài ?Như thế nào có thể? Ta đã tu luyện được được nhị kình rồi mà?" "Nghe vậy Tiêu Viêm nhất thời không phục lầm bầm nói.
Dược Lão hắc hắc hừ nói : “Lực công kích của bát cực băng có thể so được với hạ bậc địa đấu kỹ, nếu tu luyện đến cùng, có thể vượt cấp đánh bại được đối thủ hơn mình hai ba tinh cũng không khó khăn, vậy ngươi nói xem ngươi không dựa vào tiểu long quyển phong có khả năng đánh mạnh hơn một người hơn mình hai ba tinh hay không?"
Tiêu Viêm chợt chau mày lại, trầm tư, trong đầu đột nhiên nhớ lại ngày Dược Lão thâu nhập đấu kỹ vào đầu mình, có giới thiệu qua bát cực băng.
Bát cực băng :Huyền bậc cao cấp đấu kỹ, cận thân công kích đấu kỹ,nổi tiếng về lực công kích mạnh mẽ, luyện đến đại thành, công kích gồm bát trọng kình, bát trọng diệp gia.Uy lực có thể so với hạ cấp địa bậc đấu kỹ !"
“Bát trọng kình khí, phải trải qua tu luyện mới từng bước tích lũy được,nhưng ngươi tự nhìn lại mình xem, ngươi hiện tại nắm giữ được mấy kình ?Hắc hắc, chỉ có nhị kình đi?" Dược Lão lắc lắc đầu lên tiếng nói: “Như ngươi vậy liệu có hay không chiến thắng được Nạp Lan Yên Nhiên khó mà nói được…"
“Ám kình phải như thế nào mới tu luyện được đến bát trọng?"Khuôn mặt Tiêu Viêm chậm rãi ngưng trọng, Tiêu Viêm rút cuộc cũng biết được mình đã bỏ qua một vấn đề quan trọng. Hắn nhìn về phía lão nhân lên tiếng nói: “Sư phụ nhưng ta không làm sao tiến được vào tam kình làm sao đây?"
Dược Lão âm thanh khàn khàn lên tiếng nói: “Đột phá mỗi kình lực không phải là dễ dàng như vậy càng về sau ám kình càng khó luyện. Nguyên nhân cũng bởi vì thực lực ngươi còn yếu thứ hai là kỹ xảo ngươi nắm chưa tốt. Vậy cảm thụ một chút đi, nhắm mắt lại cảm thụ một chút…".
“Bế mục, ngưng thần !"Dược Lão quát nhẹ, khiến cho Tiêu Viêm vội vàng ngồi xếp bằng bày ra tư thế tu luyện
Bên cạnh đống lủa, thiếu niên chậm rãi nhắm mắt, bốn phía lần nửa trở nên yên tĩnh, chỉ còn có tiếng củi cháy nhẹ nhàng cùng với âm thanh trầm thấp của côn trùng
Khoảng khắc yên tĩnh này duy trì liên tục một hồi lâu, Tiêu Viêm dang bế mục, đột nhiên hai mắt mở ra, khẽ cau mày,trước tiên suy nghĩ lại những lời mà Dược Lão vừa mới dùng tâm linh trao đổi.
Trầm ngâm một lúc, Tiêu Viêm lông mày có chút giãn ra, gật gật đầu, bàn tay nắm chặt lại, đạm hoàng đấu khí thoáng yên tình lại, chợt theo tiếng quát của Tiêu Viêm, bất chợt hung mãnh công kích vào cành đại thụ phía trên
“Bát cực băng !"
“Thình thịch!"
Một âm thanh trầm muộn vang lên, tại chỗ quyền đầu công kích, trên cây đại thụ,vài đạo vết nứt tạo thành một lỗ nhỏ, lan tràn ra
“Thình thịch !"
Âm thanh trầm đục vừa hạ xuống không lâu, thì năm âm thanh trầm đục khác từ cây đại thụ mạnh mẽ truyền ra
“Phanh, phanh, phanh, phanh, phanh" Năm âm thanh trầm đục sau ẩn chứa kình lực do Tiêu Viêm trực tiếp thâu nhập vào cây cổ thụ, trong nháy mắt, liên tục nổ ra trong thân cây. Đám thân cây bị chỗ kình lực nổ phát ra âm thanh trầm đục, gỗ vụn bắn khắp nơi. “Rắc…" Âm thanh nhỏ vang lên sau đó cả một thân cây vô cùng lớn từ từ đổ xuống phía dưới phát ra âm thanh trầm thấp.
“Đạt đến bát trọng kình, bát cực băng mới so sánh được với hạ cấp địa đấu kỹ a" Chậm rãi thu hồi quyền đầu, Tiêu Viêm sợ hãi than nói
“Cũng không tệ lắm nhanh như vậy đã đạt đến năm lần ám kình, bất quá nếu muốn đạt đến tám lần ám kính còn cần luyện tập nhiều, nếu gặp phải đối thủ có cảm giác nhạy bén, liền có thể khiến cho ngươi không thể bộc phát được ám kình mà hóa giải đi "Dược Lão khẽ nói
Thoải mái đánh ra vài quyền, tối nay hiểu được ám kình thứ năm, làm cho lực chiến đấu của Tiêu Viêm, chợt tăng lên rất nhiều, đồng thời khiến cho Tiêu Viêm trong lòng có thêm tín tâm. Hắn nói: “Không sao ta sẽ nắm giữ thời gian bộc phát ám kinh thật tốt để đảm bảo cho đối phương khó lòng phòng bị như vậy là được!"
Gật gật đầu, Dược Lão chần chờ một hồi rồi nói : “Đột Quyết "mặc dù có thể tiến hóa kỳ diệu nhưng công pháp này khởi đầu cấp bậc thực sự quá thấp, khiến cho đấu khí tích tụ trong cơ thể ngươi nhiều lắm chỉ xuất ra được mấy lần ám kình, cho nên sau này nếu cùng người khác đối chiến, cần phải một kích giết chết ngay đối thủ, bát cực băng loại đấu kỹ này chính là rất hợp với ngươi. Còn chiêu tiểu long quyển phong ngươi tốt nhất hạn chế một chút chiêu này có thể tấn công tầm xa dùng cho tầm gần rất dễ hại mình hại người"
“Ân "Tiêu Viêm trịnh trọng gật gật đầu, hắn đồng dạng cũng phi thường minh bạch nhược điểm của tiểu long quyển phong hơn nữa riêng về mình dó là không thể chiến đấu kéo dài, một khi chưa thu thập được đối phương mà đấu khí khô kiệt hết, phần thất bại ắt hẳn sẽ thuộc về bản thân mình
“Xem ra cần phải tìm biện pháp đề cao tiến độ tu luyện đấu khí của ngươi, sau khi tiến vào mau thú sơn mạch, ta sẽ chỉ dẫn cho ngươi đi tìm kiếm một ít dược thảo quý hiếm, ngươi hiện tại trừ bỏ thiên phú ở ngoài, còn cần phải có đan dược hỗ trợ nữa "Dược Lão trầm ngâm nói
Tiêu Viêm cười cười, lông mày đột nhiên nhíu lại, cười nói:"Nạp lan Như Yên sợ rằng cũng giống như ta hội cũng dùng biện pháp này để tu luyện"
“Hắc, sao có thể so được với tiểu tử ngươi ? ở Gia Mã đế quốc, tên Cổ Hà kia có thể xem như là luyện dược sư đứng đầu, nhưng trong mắt ta, hắn không xứng so bì được với ta về luyện dược thuật ?Cả đấu khí đại lục có thể so với ta, cũng không quá năm người !"Dược Lão thản nhiên nói, ngừ khí khó che dấu được vẻ ngạo khí cùng với khinh thường
Tiêu Viêm trầm ngâm sau đó lên tiếng hỏi: “Sư phụ vậy còn Tiêu Sơn hắn thì sao!?"
Dược Lão lắc lắc đầu sau đó lên tiếng nói: “Về việc này ta không có quá rõ ràng. Hắn có lẽ bái một vị sư phụ cực kỳ cường đại có lẽ so với vi sư không kém chút nào đi…" nghe thấy vậy Tiêu Viêm khuôn mặt có chút ảm đạm thấy vậy Dược Lão lên tiếng nói: “Nhưng ngươi không cần lo với công pháp kia vi sư tin tưởng ngươi tuyệt đối sau này sẽ không kém gì hắn so với hắn còn mạnh hơn nhiều…" Nghe thấy vậy Tiêu Viêm đột nhiên xuất hiện lại vẻ tự tin.
Hắn lên tiếng nối, đồng thời nắm tay nắm chặt lại: “Ta nhất định sẽ có một ngày tự tay đánh bại hắn!"
Dược Lão mỉm cười nói: “Có chí khí như vậy là tốt!?"
Tiêu Viêm gãi gãi mũi hắn sực nhớ đến một số vật phẩm sau đó đột nhiên lấy ra một chiếc nhẫn tò mò dùng linh hồn lực dò xét thì thấy được đó là một đống bình ngọc trong suốt. Tiêu Viêm lấy ra mấy bình ngọc này thì có chút hơi ngạc nhiên đến chính Dược Lão cũng có chút tò mò. Dược Lão lên tiếng hỏi: “Tiểu Viêm tử ngươi cầm cái gì vậy!?"
Tiêu Viêm nhìn bình ngọc, trong đó một chiếc bình ngọc màu hồng dán nhãn nho nhỏ có ghi chép thì lẩm bẩm: “hồng tuyền chữa thương dược tề nhanh chóng khôi phục thương thế!"
Dược Lão thấy vậy có chút ngạc nhiên lên tiếng nói: “Mau đưa cho vi sư xem một chút!" Tiêu Viêm đưa cho Dược Lão một chiếc bình ngọc. Dược Lão cầm lấy chiếc bình ngọc chăm chú soi mói sau đó giật mình kinh hãi. Hắn lẩm bẩm nói: “Làm sao có thể như vậy được nhỉ!? Thật là không đúng!"
Tiêu Viêm lúc này kinh ngạc hỏi: “Sư phụ có chuyện gì hay sao!?"
Dược Lão kinh hãi mở to mắt nhìn về phía Tiêu Viêm hỏi: “Tiểu Viêm tử ngươi lấy được những thứ này từ đâu!?"
“Ách" Tiêu Viêm gãi gãi đầu sau đó lên tiếng nói: “Thứ này từ tay Huân Nhi đưa cho ta. Sư phụ có gì hay sao!?"
Dược Lão hít một hơi lên tiếng nói: “Ngươi còn chưa biết thứ này a! Thứ này chính là một nhị phẩm đan dược. Vi sư dùng linh hồn lực kiểm tra phát hiện thứ này là một nhị phẩm đan dược!?"
Nghe thấy vậy Tiêu Viêm nói: “Như vậy có gì ngạc nhiên!? Không phải trúc cơ linh dịch là nhị phẩm đan dược cũng ở dạng lỏng này sao!?"
Dược Lão lắc lắc đầu sau đó thở ra một hơi, hắn lên tiếng nói: “Có lẽ ngươi không biết a. Thứ này vốn là một sản phẩm nhị phẩm đan nhưng rõ ràng không có sử dụng phương pháp luyện đan mà là sử dụng một phương pháp kết hợp nào đó mà vi sư không biết. Chính xác mà nói ở đây có một điểm đặc biệt là không có hàm chứa một tia một đấu khí của người luyện chế lúc nào mà là nhàn nhạt hỏa thuộc tính. Nói đơn giản một chút, thứ này sử dụng hoàn toàn là lửa để luyện chế ra mà không phải là một người mang song thuộc tính hỏa và mộc…" Dược Lão nhìn về phía Tiêu Viêm đạm mạc nói ra.
Tiêu Viêm nghe được giật mình kinh hãi, hắn mở to mắt nhìn về phía Dược Lão hỏi: “Sư phụ, ý người muốn nói là thứ này do một người không phải là luyện dược sư luyện chế ra!?"
Dược Lão thở dài ra một hơi nói: “Có vẻ như thế lực đứng đằng sau lưng tiểu oa nhi kia không vừa chút nào. Có lẽ là tìm được phương thức từ thượng cổ gì đó!?" Dược Lão phẩy phẩy tay nói: “Tiểu Viêm tử ngươi không nên suy nghĩ quá nhiều việc này ngươi vẫn là tu luyện cho tốt đi!"
“Được rồi, đem đồ vật này đeo lên lưng, kể từ hôm nay kể cả khi đi ngủ ngươi cũng phải đeo nó " Thu hồi tâm tư, Dược Lão trầm ngâm một hồi, từ trong giới chỉ lấy ra một vật thể màu đen thật lớn, cuối cùng nặng nề nện xuống mặt mặt đất, khiến tro bụi trên mặt đất nhất thời bắn tung tóe
“Ách..."Tiêu Viêm nhìn chằm chằm vật thể ước chừng cao bằng cả thân mình kia trên mặt đất, trên trán nhất thời mồ hôi lạnh toát ra, nuốt nước bọt nói : “Cái này...Có ích lợi chi?"
“Đấy là do huyền thiết tạo ra, cả chỉ sợ chỉ có nhất kiện, nó không chỉ cực kỳ cứng rắn, hơn nữa trầm trọng vô cùng, trọng yếu nhất là nó có thể áp chế đấu khí một cách thần kỳ, nếu ngươi có thích ứng được áp chế này, ngày sau khi gỡ vật này xuống cùng người khác giao chiến, thực lực của ngươi sẽ làm cho mọi người khiếp sợ "Dược Lão cười cười, chợt bổ sung nói: “Hơn nữa, ta ngày sau dạy ngươi địa bậc đấu kỹ cùng thứ này cũng có liên quan"
Tác giả :
Dantelucifer