Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung
Chương 128: Tiêu Viêm đấu đại đấu sư

Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung

Chương 128: Tiêu Viêm đấu đại đấu sư

“Nga? Tiêu Viêm tiểu thiên tài, tìm đạo sư ta có việc sao?"Khuôn mặt tươi cười, Nhược Lâm đạo sư trêu tức nói.

Cái kiểu xưng hô như vậy, Tiêu Viêm ngượng ngùng cười, lắc lắc đầu, thử dò xét: “Cái kia... Ta nghĩ không nên cùng các người đi đến Già Nam Học viện, bởi vì ta có một việc cực kỳ trọng yếu muốn hoàn thành, Nhược Lâm đạo sư có thể xin cho ta nghỉ phép được không?"

“Xin phép?"Đôi mày đen của Nhược Lâm đạo sư khẽ cau lại, nhẹ giọng nói: “Dựa theo quy củ, tân sinh trừ có một số đặc biệt cần ra ngoài, còn lại thì không có ngày nghỉ. Chuyện của ngươi rất trọng yếu sao?".

Tiêu Viêm nhún vai, sau đó còn trịnh trọng thêm một câu: “Phi trường trọng yếu, chuyện này đối với ta mà nói không thể không đi."

Tiêu Huân Nhi đứng bên cạnh Tiêu Viêm lên tiếng nói: “Tiêu Viêm ca ca, huynh hiện giờ đã là lục tinh đấu giả như vậy đến Già Nam học viện tu luyện vẫn đủ đi!"

Tiêu Viêm cười khổ lắc lắc đầu lên tiếng nói: “Huân Nhi muội muội ta không thể không đi!"

Nhìn Tiêu Viêm sắc mặt trịnh trọng, Lông mày của Nhược Lâm đạo sư khẽ nhíu lại, rồi mới nhẹ nhàng gật đầu, ôn nhu hỏi: “Được rồi ngươi muốn nghỉ mấy ngày, nếu không nghỉ lâu lắm, ta lấy quyền đạo sư của ta có thể giải quyết cho ngươi."

Nhìn ánh mắt nhu hòa của Nhược Lâm đạo sư, Tiêu Viêm cảm giác mặt đỏ lên, trầm mặc một lúc, hắn mới khẽ nói: “có lẽ...khoảng một năm."

Lời này vừa ra khỏi miệng, Trong lều đột nhiên yên tĩnh, Từng đạo ánh mắt chuyển qua người thiếu niên, “một năm"đến bây giờ mọi người tưởng lỗ tai của mình nghe lầm, xin phép mặc dù không phải chưa từng có, nhưng xin phép nghỉ...đến một năm, mà lại là tân sinh nữa chứ... Loại sự tình này,Già Nam học viện mới xảy ra lần đầu tiên.

“Ngọc nhi ! Người này của ngươi...hứng thú cũng quá lớn đi? Một năm? Hắn không phải cố ý không học ở Già Nam học viện chứ?"Trợn mắt há mồm nhìn Tiêu Viêm, Tuyết Ny hướng phái Ngọc nhi hỏi.

Cười khổ lắc đầu, Tiêu ngọc cũng có chút không rõ ràng, Tiêu Viêm như thế nào lại làm như vậy tính toán hiện giờ hắn đã là lục tinh đấu giả, ba năm sau hẳn có cơ hội đánh thắng Nạp Lan Yên Nhiên cớ gì phải ra ngoài.

“...Ngươi nói đùa với ta phải không?"Chớp chớp đôi lông my đẹp, Nhược Lâm đạo sư nghe Tiêu Viêm trả lời, có chút dở khóc dở cười. Xin phép một năm? cái này cơ hồ tương đương một phần ba tổng thời gian học.

Tiêu Viêm bất đắc dĩ gật đầu, Nói: “Ta rất muốn cùng đạo sư thương lượng."

Lông mày khẽ nhíu lại, Nhược Lâm đạo sư chăm chú nhìn vào khuôn mặt của Tiêu Viêm, mặc dù thể hiện vẻ bất đắc dĩ, nhưng không tìm thấy một tia đùa cợt. Thở dài một hơi, Nhược lâm đạo sư bất đắc dĩ nói: “Ngày nghỉ thật sự quá dài, ta không thể làm chủ được, ngươi bớt một ít đi, lấy tiềm lực của ngươi như vậy trong học viện nhất định sẽ được bồi dưỡng, ngươi cần gì phải lãng phí thời gian?"

Nghe Nhược Lâm đạo sư khuyên bảo, Tiêu Viêm bất đắc dĩ cười khổ: “Thời gian này ta nhất định phải đi."

“Ngày nghỉ quá dài..." Một lần nữa lắc đầu, Nhược Lâm đạo sư trong giọng nói đã có chút cự tuyệt.

“Nếu không xin phép được nghỉ một năm, ta nghĩ, ta sẽ rời khỏi học viện, sang năm nếu có cơ hội, ta sẽ tham gia chiêu sinh lại vậy." Tiêu Viêm nhẹ giọng, có chút bất đắc gĩ nói.

“Rời khỏi?" Trong lều vải nhất thời ồn ào lên, mấy người Tiêu Ngọc, Tiêu Huân Nhi, Tiêu Tuyết Nhi, Tiêu Ninh cùng với Tiêu Mị đều cau mày nhìn về phía Tiêu Viêm cảm giác hắn có chút kỳ lạ

Nhìn thấy Tiêu Viêm đi ra khỏi lều, khuôn mặt Nhược Lâm đạo sư có chút biến hóa, Nàng không nỡ để tên đệ tử thiên tài do mình tuyển rời đi, nhãn đồng gắt gao nhìn vào khuôn mặt thiếu niên anh tuấn thanh âm êm ái nói: “Tiêu Viêm, ngươi không nên làm khó ta được không? Ngày nghỉ mà ngươi yêu cầu, thật sự là quá dài" Thanh âm thỉnh cầu êm ái vang lên, lại phối hợp với vẻ xinh đẹp, dịu dàng tươi cười của Nhược Lâm đạo sư, cơ hồ làm nam nhân khó có thể cự tuyệt, ít các nam đệ tử ở trong lều, nghe nói thế không tự chủ được gật gật đầu, đợi đến khi phục hồi lại tinh thần, khuôn mặt đều tỏ ra vẻ xấu hổ.

Ở dưới thế công ôn nhu của mỹ nhân này, trái tim của Tiêu Viêm đồng dạng nhảy lên vài cái, Bất quá dù sao định lực của hắn cũng vượt qua thường nhân, chậm rãi thở ra một hơi, trước ánh mắt mọi người lắc đầu, chăm chú nói: “Nhược Lâm đạo sư ! Một năm này ta nhất định phải nghỉ, bất cứ chuyện gì cũng không thể thay đổi được."

Nghe câu trả lời rất kiên định của thiếu niên, Nhược Lâm đạo sư một lần nữa cảm thấy đau đầu, bàn tay trắng nõn xoa xoa cái trán, một lúc sau, cuối cùng Nàng cũng bị tính tình quật cường của Tiêu Viêm chọc giận, nàng đột nhiên ngồi dậy, bước đến trước mặt Tiêu Viêm giận dữ mắng: “Ngươi, tiểu gia hỏa này không cho ta một chút mặt mũi sao, mời ngươi lâu như vậy, ngươi lại không có chút nào động tâm sao?"

“Ách?"Nhìn khuôn luôn ôn hoà của Nhược Lâm đạo sư hôm nay đã bị Tiêu Viêm chọc giận. Vẻ mặt mọi người nhất thời kinh ngạc, sau đó bất đắc dĩ lắc đầu.

Thiếu niên Bạch Thanh Ngọc ngẫm nghĩ trong đầu, hắn trầm ngâm nói: “Tiêu Viêm tu luyện là hỏa hệ đấu khí đi như vậy hắn có một cường đại linh hồn theo sau phụ trợ như vậy chắc hẳn muốn tăng cường thực lực nhanh chỉ có một loại đi tìm dị hỏa. Dù sao dị hỏa trên đời là hiếm thấy các loại hỏa, ta cũng đi kiến thức một phen. Dị hỏa ứng dụng cũng nhiều vô cùng ngay đến luyện khí có thể gia cường dị hỏa vào như vậy uy lực tăng không biết đến bao nhiều lần. Vừa đi phá hoại vừa kiếm lời…"

Thiếu niên Bạch Thanh Ngọc liên tục gật đầu, hắn trầm ngâm nói: “Theo lộ trình có lẽ Tiêu Viêm sẽ tiến vào ma thú sơn mạch như ta sau đó là tiến đến Tháp Qua Nhĩ sa mạc cũng có thể lưỡng nghi nhất tiện thăm hai biểu ca của hắn là Tiêu Lệ và Tiêu Đỉnh. Dù sao ta cùng với Tiêu Lệ và Tiêu Đỉnh cũng coi như có chút quen biết đến đó chơi một chuyến xem sao…"

Nhìn người đứng trước mặt mình, Nhược Lâm đạo sư khuôn mặt giận giữ, Tiêu Viêm có chút xấu hổ cười cười, làm cho Nhược Lâm đạo sư luôn luôn nhu hòa thành tức giận như vậy, xem ra hắn cũng có chút bản lĩnh. Bất quá, hôm nay bằng mọi giá cũng phải xin nghỉ bằng được.

Thầm ngửi hương thơm nhàn nhạt trên người Nhược Lâm đạo sư tỏa ra, khuôn mặt không có chút tỳ vết, phối hợp với vóc người đầy đặn. Têu Viêm mạnh mẽ đem ép xuống lòng hươu dạ vượn, nhìn không chớp mắt nói: “Đạo sư... ta cũng có nỗi khổ trong lòng, ngài phê chuẩn chứ, nếu không... Ta… ta chỉ còn cách rời khỏi buổi chiêu sinh này ?"

“Ngươi dám?"Thật vất vả mới thu được tên đệ tử biến thái này, Nhược Lâm làm sao dễ dàng bỏ qua, mắt hạnh trừng lên quát.

Tiêu Viêm nhún nhún vai, không tỏ ra thái độ gì.

Nhìn bộ giáng Tiêu Viêm có vẻ bất cần, Nhược Lâm cũng cảm thấy mình có chút thất thố, khuôn mặt ửng đỏ lùi ra một bước trầm mặc, đột nhiên híp đôi mắt đẹp lại, thản nhiên nói: “Thật sự không thể nghĩ tới, lại phải tính một năm ngày nghỉ cho ngươi?"

Nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của Nhược Lâm đạo sư, Tiêu Viêm trong lòng khẩn trương, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đôi mắt ấy, từ đó phát hiện ra một tín hiệu nguy hiểm.

Nhìn thấy bộ giáng của Nhược Lâm đạo sư như thế, đám người Tiêu ngọc ở chung gần một năm, nhất thời cảm thấy không ổn, Nhược Lâm đạo sư ở trong tình trạng này, không thể nghi ngờ đã tiến vào trạng thái nguy hiểm.

Mặc dù cảm giác được cái gì đó không đúng, Bất quá lúc này, cho dù là núi đao biển lửa, Tiêu Viêm cũng kiên trì đến cùng. Nuốt một ngụm nước bọt, lập tức cười khan gật đầu. Thấy Tiêu Viêm gật đầu, Nhược Lâm đạo sư chậm rãi thở ra một hơi, trước ngực một bộ ngực cao vút, một đường cong làm cho Tiêu Viêm có chút động tâm.

Nặng nề gật đầu, Nhược Lâm đưa tay lên vuốt mấy sợi tóc, nhàn nhạt nói: “Được rồi ! Xin phép cũng không phải không có khả năng."

Nghe nói thế, Trên mặt Tiêu Viêm không có chút nào hưng phấn, bởi vì hắn biết, câu sau vẫn chưa nói tiếp.

Nhìn khuôn mặt bất động thanh sắc của Tiêu Viêm, Nhược Lâm đạo sư có chút kinh ngạc, hiển nhiên định lực của Tiêu Viêm vượt xa dự liệu của nàng. Đem ánh mắt liếc qua Tiêu Viêm một cái, Nhược Lâm đạo sư đột nhiên hướng về phía hắn cười, một thanh âm êm ái, nhưng mọi ngưòi trong lều đều biết, liền đem ánh mắt thương xót nhìn về phía Tiêu Viêm.

“Chỉ cần ngươi có thể tiếp ta được hai mươi chiêu, thì một năm ấy ta sẽ cho ngưoi nghỉ, ở học viện có vấn đề gì, ta đạo sư toàn lực giúp ngươi ứng phó."

Nghe Nhược Lâm đạo sư nói thế, Tuyết Ny cùng chúng nữ nhất thời khóc thay cho Tiêu Viêm, nhìn về phía gương mặt của Tiêu Ngọc: “Ngọc nhi...giờ thế nào?"

Tiêu Ngọc lắc lắc đầu lên tiếng nói: “Cái này sao ta cũng không quá rõ. Có lẽ hắn sẽ đỡ được mười chiêu đi. Cái này ta cũng chỉ là ta đoán thôi! Trực giác cho ta biết như vậy!"

Mấy nữ nhân thấy vậy bĩu môi nhìn về phía Tiêu Ngọc nói: “Thiết! Ngươi nói như vậy mà cũng được…"

“Thế nào? Vẫn muốn chứ?" Cười dài nhìn Tiêu Viêm, Lâm Đạo sư ôn nhu hỏi.

Khóe miệng khẽ nứt ra, Tiêu Viêm lắc lắc đầu, trong đôi mắt đen nhánh, hiện ra ý nghĩ không đổi, trầm ngâm một lúc lâu rồi lại nhìn mọi người xung quanh, hung hăng gật đầu. “Vẫn muốn."

Nghe vậy, gương mặt Nhược Lâm đạo sư có chút cười, càng xinh đẹp động lòng người...đồng thời cũng rất nguy hiểm.

Thiếu niên Bạch Thanh Ngọc khoanh tay cười cười nhìn về phía Tiêu Viêm sau đó hắn xoay trở về chỗ ngồi của mình. Một thiếu nữ vội vàng tiến tới bên cạnh Bạch Thanh Ngọc cười nói: “Bạch Thanh Ngọc tiểu đệ cảm ơn ngươi…"

Bạch Thanh Ngọc nhìn về phía thiếu nữ mặc lam y thấy vậy thì hắn cũng mỉm cười lên tiếng nói: “Không biết tỷ tỷ đây là…"

Thiếu nữ có vài phần tư sắc cười hướng về phía Bạch Thanh Ngọc lấy lòng nói: “Ta gọi là Yến Thư Thư, ngươi có thể gọi ta là Thư Thư tỷ!"

Bạch Thanh Ngọc mỉm cười gật đầu một cách hòa ái nói: “Thư Thư tỷ!"

Thiếu nữ khoảng mười bảy mười tám tuổi này cười híp mắt nói: “Tốt đệ đệ. Sau này chúng ta sẽ là cùng một phân ban hy vọng biểu đệ sẽ đối với ta chiếu cố nhiều hơn!" Thiếu nữ sán về phía Bạch Thanh Ngọc.

Bạch Thanh Ngọc cười khổ, hắn chỉ mỉm cười gật đầu nói: “Như vậy cũng mong Thư Thư tỷ chiếu cố đến tiểu đệ nhiều hơn!"

Yến Thư Thư nhích lại gần hắn một chút cười nói: “Tất nhiền rồi!"

Lúc này mấy người Tuyết Ny thấy vậy hướng về phía Tiêu Ngọc lên tiếng nói: “Ngọc Nhi ngươi xem! Chúng ta chẳng lẽ lại để như vậy!?"

Tiêu Ngọc có chút tức giận đẩy tay của Tuyết Ny đi cười nói: “Biến đi mấy dâm nữ, ta không có ý nghĩ như mấy người các ngươi!"

Mấy người thiếu nữ bên cạnh Tiêu Ngọc cười nói: “Ngọc Nhi ngươi đây là chính ngươi nói đấy nhé? Như vậy lát nữa chúng ta có ăn Bạch Thanh Ngọc tiểu đệ đệ không có phần người đâu a!?" Một thiếu nữ thể hiện ra bộ dạng của sắc nữ cười híp mắt nói.

Ngay sau đó Tuyết Ny kéo đám người đi theo không ngờ trong đó có Tiêu Tuyết Nhi cũng đi theo. Tiêu Mị chần chờ một chút sau đó nhìn về phía Tiêu Ngọc rồi lại khe khẽ thở dài nhưng không có rời đi. Thấy vậy La Bố híp mắt mừng rỡ trong lòng. Tiêu Ngọc khe khẽ chống vai ở cắm mơ mơ màng màng khe khẽ thở dài ra một hơi. Tiêu Huân Nhi chớp chớp đôi mắt nhìn về phía Tiêu Ngọc trong lòng nàng cũng phức tạp không kém.

Tuy nói Tiêu Viêm thiên phú phi phàm, nhưng hắn cùng với Nhược Lâm đạo sư hai người khoảng cách thật sự là khó có thể vượt qua. Đấu giả cùng đại đấu sư chênh lệch, cũng không phải có thể dựa vào thiên phú mà bù đắp.

“Nơi này chật hẹp, chúng ta đi bên ngoài đi." Hướng về phía Tiêu Viêm cười thản nhiên, Nhược Lâm đạo sư dẫn đầu bước ra ngoài lều vải, dáng người đầy đặn chập chờn lung linh, phóng thích một cỗ phong tình thành thục mê người.Tiêu Viêm vuốt mũi gật gật đầu, cất bước đuổi theo. Mọi người trong lều vải sau khi có chút chần chờ, đều là tranh nhau chạy ra.

Lúc này sắc trời đã muộn, dư quang nhàn nhạt trải lên sân rộng một tầng thảm hồng, nền sân bị thiêu nóng cả ngày cũng bắt đầu từ từ trở nên lạnh lẽo, đứng ở giữa sân, dĩ nhiên có thể nhìn thấy bên ngoài người đã thưa thớt rất nhiều.

Một làn gió mát nhẹ nhàng thổi qua sân rộng, làm cho đám người Tiêu Ngọc vừa đi ra khỏi lều vải đều cảm thấy thư sướng cả người. Cả một đám thiếu nữ lúc nha lúc nhúc bám vào người của Bạch Thanh Ngọc như ruồi bâu c*t.

Bạch Thanh Ngọc cười khổ ngẫm nghĩ, hắn chỉ muốn chọn một cái hình nhân vật 3D được cho là cực phẩm tuấn mỹ nam tử trong các khung hình 3D thôi mà cớ gì mọi chuyện đều thành thế này nhỉ. Đám nữ nhân này có lẽ vừa phải thì đối với nam nhân sẽ rất thích thú nhưng quá nhiều thì lại phiền phức không thôi. Tại sao nữ nhân cứ hướng về phía tuấn tú mỹ nam tử mà hướng tới giống như thiêu thân lao vào lửa vậy biết rõ mình sẽ rất dễ bị lừa vậy mà vẫn lao vào, thiếu niên càng suy nghĩ càng không hiểu.

Tuyết Ny cười híp mắt đặc biệt bộ ngực rung rinh sát gần Bạch Thanh Ngọc cười nói, nàng cố gắng đem tất cả vẻ đẹp của mình ra cho Bạch Thanh Ngọc quan sát. Tuyết Ny mím mím đôi môi đỏ mọng mở miệng: “Tiểu Bạch a, theo đệ đoán xem Tiêu Viêm có hay không đỡ được hai mươi chiêu của đạo sư đây!?"

Bạch Thanh Ngọc trầm ngâm một chút hướng về phía Tuyết Ny cười nói: “Tuyết Ny học trưởng theo như tiểu đệ đệ đoán Tiêu Viêm tiểu huynh đệ chắc chắn hắn sẽ đỡ được hai mươi chiêu!?"

Mọi người nghe thấy vậy giật mình, một thiếu nữ lên tiếng nói: “Không thể nào dù sao đại đấu sư và đấu giả làm sao có thể!?"

Mọi ánh mắt của nam nhân đều hướng về phía Bạch Thanh Ngọc mang theo ghen tị nồng nặc nhưng Bạch Thanh Ngọc bình thản không quan tâm, hắn nhẹ nhàng lên tiếng nói: “Các vị tỷ tỷ, muội muội, các học niên mọi người quan sát Tiêu Viêm tiểu huynh đệ một chút đi. Hắn dù sao cũng là tam thiếu gia của Tiêu gia ở Ô Thản Thành. Tiêu gia cũng có đại đấu sư như vậy không có lý nào mà một đại đấu sư cùng với đấu giả trong đó chênh lệch, tiểu huynh đệ Tiêu Viêm lại không rõ."

“Tiêu Viêm tiểu huynh đệ khuôn mặt sáng lạng, bước đi tự tinh cho thấy rõ ràng là hai mươi chiêu của Nhược Lâm đạo sư hắn có thể nắm rõ chống đỡ. Ta đến tộ cùng cũng không biết tại sao Tiêu Viêm tiểu huynh đệ có khả năng chống đỡ Nhược Lâm đạo sư, có lẽ là nhờ bí pháp, bảo vật hoặc bất cứ thứ gì nhưng chắc chắn vượt qua năm thành vị tiểu huynh đệ Tiêu Viêm có thể đỡ được hai mươi chiêu của Nhược Lâm đạo sư đây là chắc chắn nếu không hắn cũng không có dễ dàng chấp nhận như vậy!" Thiếu niên lắc lắc đầu thở ra một hơi giải thích.

Nghe được lời của Bạch Thanh Ngọc khiến cho tất cả đều bừng tỉnh. Mọi người nhìn thấy vẻ mặt cùng bước đi của Tiêu Viêm thì tất cả đều kinh ngạc thầm nghĩ trong lòng: “Chẳng lẽ Tiêu Viêm thực sự sẽ đỡ được hai mươi chiêu của Nhược Lâm đạo sư!?"

Ánh mắt mọi người chăm chú nhìn xuống Tiêu Viêm đi tới giữa sân, cười cười nhìn Nhược Lâm đạo sư đứng đối lập, thản nhiên cười nói: “Xin mời, thỉnh đạo sư hạ thủ lưu tình."

Nghe vậy, Nhược Lâm đạo sư khóe miệng nổi lên ý cười ôn nhu, bàn tay trắng nõn chậm rãi giơ lên, lục sắc giới chỉ trên ngón tay chợt phát ra quang mang, một ngọn lam sắc trường tiên quang mang dị thường đột ngột hiện ra.

Trường tiên toàn thân úy lam, năng lượng ba động dày đặc, tay cầm được điêu khắc tỉ mỉ thành hình miệng rắn đang mở lớn, phía trong có một lam sắc ma hạch bị khảm vào thật sâu. Trên trường tiên có khắc những đường vân kì dị, bên trong toả ra hào quang nhàn nhạt.

Xem xét tạo hình của trường tiên liền có thể biết được, vật trong tay Nhược Lâm đạo sư chính là một kiện địa thuộc tính ma hạch vũ khí đã trải qua chế tạo tỉ mỉ, bên trong ẩn chứa thuỷ năng lượng ôn thuận. Thuỷ thuộc tính ma hạch vũ khí này dĩ nhiên là cùng thuộc tính với Nhược Lâm đạo sư, dùng loại vũ khí này chiến đấu, xem chừng thực lực có thể được tăng phúc thêm một hai tầng.

Quay mắt về phía Tiêu Viêm cười khan, Nhược Lâm đạo sư trực tiếp dùng hành động hướng hắn chứng minh: Muốn từ trong tay ta dễ dàng lấy được một năm nghỉ phép? Không có cửa đâu!

Nhìn nữ nhân mỹ lệ đầy sức sống tay cầm trường tiên đang đứng trước mặt không xa, Tiêu Viêm khóe miệng khẽ kéo, chợt cười khổ lắc đầu.

“Nha. Tùy tiện dùng vũ khí đi." Ngọc thủ giương lên, Nhược Lâm đạo sư từ trong giới chỉ lấy ra một chuôi kiếm bằng tinh thiết. Ngón tay trên chuôi kiếm nhẹ nhàng bắn ra, thân kiếm liền hoá thành một đạo hắc ảnh, hướng Tiêu Viêm phóng đi.
Tác giả : Dantelucifer
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại