Tự Cẩm
Chương 282: Thẳng thắn
Bí mật?
Trong lòng Khương Tự nhảy dựng.
Úc Cẩn phóng nhẹ thanh âm: "Có điều chuyện này ấy, nàng nghe qua coi như thôi, trước mắt ngoại trừ số ít người, những người khác đều không biết."
Khương Tự ngước mắt nhìn hắn, từ trong đó nhận ra vài phần trịnh trọng.
"Nếu như không thích hợp, vậy đừng nói nữa." Khương cô nương miệng không đúng lòng nói.
Đừng nói ra cái gì không nên nói, quay đầu lại còn muốn nàng chịu trách nhiệm. Nàng chỉ muốn nghe bí mật, không muốn chịu trách nhiệm.
Quả nhiên vừa nghe Khương Tự nói như vậy, Úc Cẩn vội nói: " Nói với nàng thích hợp nhất."
Đối với Úc Thất hoàng tử mà nói, tất nhiên bí mật gì đó đều không quan trọng bằng cởi bỏ hiểu lầm của người trong lòng với bản thân.
Nhìn lướt qua cửa, Úc Cẩn thấp giọng nói: " Thánh Nữ Nam Cương của Ô Miêu tộc kỳ thật đã sớm không còn trên nhân thế."
Khương Tự vẫn luôn chờ Úc Cẩn sẽ nói ra bí mật gì đó, nghe hắn nói lời này, ánh mắt nhất thời thay đổi.
Thánh Nữ A Tang lúc này đã không còn trên nhân thế đúng thật là một bí mật, cho dù là ở Ô Miêu tộc thì số người biết được việc này đều không vượt quá một bàn tay.
Nàng là một, Úc Thất là hai, Ô Miêu trưởng lão là ba, tỳ nữ bên người A Tang là bốn.
Nàng lưu lạc đến Nam Cương, sở dĩ có thể thuận lợi lấy thân phận Thánh Nữ A Tang sống sót, chính là bởi vì trong một đoạn thời gian rất dài A Tang qua đời đều không công bố tin đã chết ra ngoài. Ô Miêu trưởng lão nói với bên ngoài là Thánh Nữ bế quan tu hành.
Nam Cương cũng không phải chỉ có mỗi một tộc Ô Miêu, mà là mười mấy tộc lớn lớn bé bé cùng tồn tại, trong đó hiển hách nhất chính là Ô Miêu tộc. Có thể nói những tộc khác đều bị Ô Miêu tộc lãnh đạo, vô luận là triều bái thượng quốc Đại Chu, hay là qua lại với Nam Lan tiếp giáp, đều do Ô Miêu tộc ra mặt.
Mà Ô Miêu tộc lại lấy nữ tử vi tôn, bởi vì bí thuật Ô Miêu quỷ thần khó lường chỉ có nữ tử mới có thể nắm giữ.
Thánh Nữ chính là lựa ra từ trong đông đảo nữ tử có tư chất của Ô Miêu dốc lòng bồi dưỡng, có thể nghĩ, Thánh Nữ chết đối với Ô Miêu nhất tộc là một đả kích trầm trọng cỡ nào, một khi lan truyền ra ngoài sẽ rất dễ dàng kích khởi một vài tộc đàn không an phận nào đó.
Ngày qua ngày, năm này sang năm nọ, ai lại cam tâm bị người ta thống trị mãi đâu?
Khương Tự kinh ngạc không phải bí mật Thánh Nữ A Tang đã chết, mà là ngữ khí không chút để ý khi Úc Cẩn nhắc đến chuyện này.
Vô luận như thế nào, nam nhân đối diện dùng ngữ khí như vậy nhắc tới A Tang chết không giống như bộ dạng rễ tình đâm sâu. Nếu đối phương vì lừa gạt nàng mà lạnh lùng với người trong lòng chân chính như thế, vậy thật là đáng sợ.
Úc Thất nàng yêu không phải là người như vậy.
Đang vào thời điểm nắng sớm tươi đẹp, nhà chính tuy rằng có cửa ngăn cản ánh nắng chiếu vào, nhưng vẫn sáng trưng, có thể nhìn rõ thần sắc biến hóa rất nhỏ trên mặt một người.
Khương Tự có thể khẳng định, nàng không tìm thấy từ trên mặt nam nhân đối diện một chút thương tâm nào.
Trên khuôn mặt tuấn tú đường cong còn chưa lạnh lẽo cứng rắn như kiếp trước toát ra nhiều nhất chỉ là thổn thức.
"Tóm lại, sự tình Thánh Nữ Ô Miêu tộc đã chết đối với Ô Miêu tộc mà nói phá lệ trọng đại, bây giờ ngoại trừ số ít người biết được, thế nhân hoàn toàn không biết, ta cũng là cơ duyên xảo hợp mới biết được." Úc Cẩn nói xong những lời này, ngừng trong chớp mắt.
Khương Tự nhìn hắn, trong lòng xoay quanh vô số vấn đề, nhưng những vấn đề ấy như là lửa than nung đỏ mắc ở trong lồng ngực, làm nàng đau đến tê tâm liệt phế.
Tình cảnh bất đắc dĩ nhất chỉ sợ cũng là như nàng bây giờ, đối với nàng mà nói, hắn đã cùng nàng sớm chiều ở chung trải qua vô số ngày đêm, nhưng nàng với hắn vẫn chỉ là một người lòng có hảo cảm rồi lại không tính là quen thuộc.
Nàng chẳng lẽ có thể hỏi: Nếu ngươi không thích Thánh Nữ A Tang, vì sao còn trân trọng cất giấu bức họa của A Tang?
Hoặc là hỏi: Nếu ngươi không thích A Tang, vì sao kiếp trước lại chính miệng nói thích kia chứ?
Khương Tự cảm thấy chính mình đi vào ngõ cụt, đây không phải nàng sai, cũng không phải hắn sai, dường như là vận mệnh nổi lên lòng trêu cợt.
Nàng uể oải nghĩ: Chuyện của kiếp trước đại khái vĩnh viễn không có cách nào hiểu rõ.
Mà lúc này, thiếu niên đối diện dùng ngữ khí không chút gợn sóng nói: " Nếu như ta yêu thích Thánh Nữ Ô Miêu ấy à, tất nhiên sẽ nguyện ý lấy mạng của ta đổi lấy mạng của nàng ta."
Khương Tự toàn thân chấn động, bật thốt lên hỏi: "Đổi mạng?"
Úc Cẩn khôi phục bộ dạng không đứng đắn, ba ba chớp chớp mắt: " Chỉ là nói vậy thôi, tóm lại trên đời này người khác đều có thể hiểu lầm, nàng cũng không thể, bằng không ta thật quá oan uổng."
Ô Miêu tộc bí thuật rất nhiều, có một kỳ thuật lấy mạng đổi mạng chỉ lưu truyền trong số cực ít người, điều kiện thập phần hà khắc, nghe nói thuốc dẫn là máu đầu tim của một người, mà nhất định phải là người này hoàn toàn cam tâm tình nguyện dâng lên.
Hắn tuy không rõ ràng lắm bí thuật cụ thể thi triển như thế nào, nhưng sau khi cơ duyên xảo hợp nghe nói cũng phi thường khiếp sợ, trong lòng biết một khi lưu truyền ra ngoài đối với Ô Miêu tộc mà nói là tai họa như thế nào.
Khải tử hoàn sinh, đối với người nắm giữ quyền lực khủng bố mà nói, là dụ hoặc không tiếc khiến núi sông lật úp, trăm họ lầm than.
Khương Tự mở mắt, có một sự vui mừng lặng yên nảy sinh từ đáy lòng, như xuân thủy mới sinh, hòa tan băng tuyết đọng lại quanh năm suốt tháng ở trong lòng.
Nàng phải cật lực khống chế mới không để nước mắt mãnh liệt vỡ đê, thế nhưng nước mắt vẫn rất nhanh ngưng kết trên lông mi mảnh dài, nặng trĩu rơi xuống.
Úc Cẩn luống cuống rồi.
A Tự vì sao lại khóc?
"Ta còn có chuyện này lừa nàng......" Úc Cẩn căng da đầu mở miệng.
Nếu sớm muộn gì cũng phải nói, vậy vẫn nên nhân lúc còn sớm nói ra mới tốt, ai bảo A Tự rất có thể đã biết kia chứ.
Khương Tự nhìn hắn, nước mắt tẩy rửa con ngươi đen đến tỏa sáng: "Cái gì?"
"À...... Ta kỳ thật họ Úc......"
"Yến Vương đúng không?" Khương Tự nhàn nhạt hỏi.
Úc Cẩn thấy thật may mắn.
Cũng may hắn không có ý định tiếp tục giấu diếm, bằng không liền xong đời.
"Không phải cố ý gạt các nàng, ta là sợ Khương Nhị đệ biết thân phận của ta, ở chung sẽ không được tự nhiên......"
Khương Tự giật nhẹ khóe miệng: "Há."
Nếu như đời này mới quen biết gia hỏa này, nàng nói không chừng sẽ tin. Cái gì sợ Nhị ca không được tự nhiên, rõ ràng có ý định giống như kiếp trước bất động thanh sắc tiếp cận nàng......
Trong lòng hiện lên ý niệm này, Khương Tự sắc mặt khẽ biến.
Vô luận kiếp trước hay kiếp này, hắn đều quen biết Thánh Nữ A Tang trước, quen biết nàng sau, kiếp trước còn có thể nói bọn họ sớm chiều ở chung sinh ra cảm tình, vậy kiếp này thì sao?
Từ lúc bắt đầu nàng đã không có sắc mặt tốt với hắn, mà hắn lại không hề rụt rè lì lợm quấn chặt. Dưới tiền đề chưa ở chung bao giờ, nàng chẳng lẽ dựa vào ít hơn A Tang một nốt ruồi son mà làm hắn vừa gặp đã thương sao?
Này hiển nhiên không có khả năng.
Khương Tự đổi bàn tay chống ở trên mặt bàn thành chống cằm, giống như không chút để ý hỏi: "Có thể truyền ra lời đồn Yến Vương ái mộ Thánh Nữ Ô Miêu, nói vậy Thánh Nữ là một mỹ nhân đi?"
Úc Cẩn lòng đầy khẩn trương tức khắc tan thành mây khói.
A Tự đây là ghen tị đi? Nếu như trong lòng không có hắn, nàng cần gì phải để ý Thánh Nữ Ô Miêu có phải mỹ nhân hay không?
Phát hiện này làm lá gan hắn nhất thời phì lên, hoặc là nói gan lớn da dày mới là bản sắc của hắn.
Úc Cẩn vẻ mặt nghiêm túc gật đầu: " Thánh Nữ Ô Miêu xác thật là mỹ nhân khó gặp."
Khương Tự trầm mặc.
Úc Cẩn cúi người xích lại gần chút: "A Tự, nàng ghen tị?"
Khương Tự ngước mắt, lạnh lạnh quét hắn một cái: "Vương gia nói đùa."
Nàng không nên vô nghĩa với hổn đản thích bừa bãi lung tung này nữa!
Trong lòng Khương Tự nhảy dựng.
Úc Cẩn phóng nhẹ thanh âm: "Có điều chuyện này ấy, nàng nghe qua coi như thôi, trước mắt ngoại trừ số ít người, những người khác đều không biết."
Khương Tự ngước mắt nhìn hắn, từ trong đó nhận ra vài phần trịnh trọng.
"Nếu như không thích hợp, vậy đừng nói nữa." Khương cô nương miệng không đúng lòng nói.
Đừng nói ra cái gì không nên nói, quay đầu lại còn muốn nàng chịu trách nhiệm. Nàng chỉ muốn nghe bí mật, không muốn chịu trách nhiệm.
Quả nhiên vừa nghe Khương Tự nói như vậy, Úc Cẩn vội nói: " Nói với nàng thích hợp nhất."
Đối với Úc Thất hoàng tử mà nói, tất nhiên bí mật gì đó đều không quan trọng bằng cởi bỏ hiểu lầm của người trong lòng với bản thân.
Nhìn lướt qua cửa, Úc Cẩn thấp giọng nói: " Thánh Nữ Nam Cương của Ô Miêu tộc kỳ thật đã sớm không còn trên nhân thế."
Khương Tự vẫn luôn chờ Úc Cẩn sẽ nói ra bí mật gì đó, nghe hắn nói lời này, ánh mắt nhất thời thay đổi.
Thánh Nữ A Tang lúc này đã không còn trên nhân thế đúng thật là một bí mật, cho dù là ở Ô Miêu tộc thì số người biết được việc này đều không vượt quá một bàn tay.
Nàng là một, Úc Thất là hai, Ô Miêu trưởng lão là ba, tỳ nữ bên người A Tang là bốn.
Nàng lưu lạc đến Nam Cương, sở dĩ có thể thuận lợi lấy thân phận Thánh Nữ A Tang sống sót, chính là bởi vì trong một đoạn thời gian rất dài A Tang qua đời đều không công bố tin đã chết ra ngoài. Ô Miêu trưởng lão nói với bên ngoài là Thánh Nữ bế quan tu hành.
Nam Cương cũng không phải chỉ có mỗi một tộc Ô Miêu, mà là mười mấy tộc lớn lớn bé bé cùng tồn tại, trong đó hiển hách nhất chính là Ô Miêu tộc. Có thể nói những tộc khác đều bị Ô Miêu tộc lãnh đạo, vô luận là triều bái thượng quốc Đại Chu, hay là qua lại với Nam Lan tiếp giáp, đều do Ô Miêu tộc ra mặt.
Mà Ô Miêu tộc lại lấy nữ tử vi tôn, bởi vì bí thuật Ô Miêu quỷ thần khó lường chỉ có nữ tử mới có thể nắm giữ.
Thánh Nữ chính là lựa ra từ trong đông đảo nữ tử có tư chất của Ô Miêu dốc lòng bồi dưỡng, có thể nghĩ, Thánh Nữ chết đối với Ô Miêu nhất tộc là một đả kích trầm trọng cỡ nào, một khi lan truyền ra ngoài sẽ rất dễ dàng kích khởi một vài tộc đàn không an phận nào đó.
Ngày qua ngày, năm này sang năm nọ, ai lại cam tâm bị người ta thống trị mãi đâu?
Khương Tự kinh ngạc không phải bí mật Thánh Nữ A Tang đã chết, mà là ngữ khí không chút để ý khi Úc Cẩn nhắc đến chuyện này.
Vô luận như thế nào, nam nhân đối diện dùng ngữ khí như vậy nhắc tới A Tang chết không giống như bộ dạng rễ tình đâm sâu. Nếu đối phương vì lừa gạt nàng mà lạnh lùng với người trong lòng chân chính như thế, vậy thật là đáng sợ.
Úc Thất nàng yêu không phải là người như vậy.
Đang vào thời điểm nắng sớm tươi đẹp, nhà chính tuy rằng có cửa ngăn cản ánh nắng chiếu vào, nhưng vẫn sáng trưng, có thể nhìn rõ thần sắc biến hóa rất nhỏ trên mặt một người.
Khương Tự có thể khẳng định, nàng không tìm thấy từ trên mặt nam nhân đối diện một chút thương tâm nào.
Trên khuôn mặt tuấn tú đường cong còn chưa lạnh lẽo cứng rắn như kiếp trước toát ra nhiều nhất chỉ là thổn thức.
"Tóm lại, sự tình Thánh Nữ Ô Miêu tộc đã chết đối với Ô Miêu tộc mà nói phá lệ trọng đại, bây giờ ngoại trừ số ít người biết được, thế nhân hoàn toàn không biết, ta cũng là cơ duyên xảo hợp mới biết được." Úc Cẩn nói xong những lời này, ngừng trong chớp mắt.
Khương Tự nhìn hắn, trong lòng xoay quanh vô số vấn đề, nhưng những vấn đề ấy như là lửa than nung đỏ mắc ở trong lồng ngực, làm nàng đau đến tê tâm liệt phế.
Tình cảnh bất đắc dĩ nhất chỉ sợ cũng là như nàng bây giờ, đối với nàng mà nói, hắn đã cùng nàng sớm chiều ở chung trải qua vô số ngày đêm, nhưng nàng với hắn vẫn chỉ là một người lòng có hảo cảm rồi lại không tính là quen thuộc.
Nàng chẳng lẽ có thể hỏi: Nếu ngươi không thích Thánh Nữ A Tang, vì sao còn trân trọng cất giấu bức họa của A Tang?
Hoặc là hỏi: Nếu ngươi không thích A Tang, vì sao kiếp trước lại chính miệng nói thích kia chứ?
Khương Tự cảm thấy chính mình đi vào ngõ cụt, đây không phải nàng sai, cũng không phải hắn sai, dường như là vận mệnh nổi lên lòng trêu cợt.
Nàng uể oải nghĩ: Chuyện của kiếp trước đại khái vĩnh viễn không có cách nào hiểu rõ.
Mà lúc này, thiếu niên đối diện dùng ngữ khí không chút gợn sóng nói: " Nếu như ta yêu thích Thánh Nữ Ô Miêu ấy à, tất nhiên sẽ nguyện ý lấy mạng của ta đổi lấy mạng của nàng ta."
Khương Tự toàn thân chấn động, bật thốt lên hỏi: "Đổi mạng?"
Úc Cẩn khôi phục bộ dạng không đứng đắn, ba ba chớp chớp mắt: " Chỉ là nói vậy thôi, tóm lại trên đời này người khác đều có thể hiểu lầm, nàng cũng không thể, bằng không ta thật quá oan uổng."
Ô Miêu tộc bí thuật rất nhiều, có một kỳ thuật lấy mạng đổi mạng chỉ lưu truyền trong số cực ít người, điều kiện thập phần hà khắc, nghe nói thuốc dẫn là máu đầu tim của một người, mà nhất định phải là người này hoàn toàn cam tâm tình nguyện dâng lên.
Hắn tuy không rõ ràng lắm bí thuật cụ thể thi triển như thế nào, nhưng sau khi cơ duyên xảo hợp nghe nói cũng phi thường khiếp sợ, trong lòng biết một khi lưu truyền ra ngoài đối với Ô Miêu tộc mà nói là tai họa như thế nào.
Khải tử hoàn sinh, đối với người nắm giữ quyền lực khủng bố mà nói, là dụ hoặc không tiếc khiến núi sông lật úp, trăm họ lầm than.
Khương Tự mở mắt, có một sự vui mừng lặng yên nảy sinh từ đáy lòng, như xuân thủy mới sinh, hòa tan băng tuyết đọng lại quanh năm suốt tháng ở trong lòng.
Nàng phải cật lực khống chế mới không để nước mắt mãnh liệt vỡ đê, thế nhưng nước mắt vẫn rất nhanh ngưng kết trên lông mi mảnh dài, nặng trĩu rơi xuống.
Úc Cẩn luống cuống rồi.
A Tự vì sao lại khóc?
"Ta còn có chuyện này lừa nàng......" Úc Cẩn căng da đầu mở miệng.
Nếu sớm muộn gì cũng phải nói, vậy vẫn nên nhân lúc còn sớm nói ra mới tốt, ai bảo A Tự rất có thể đã biết kia chứ.
Khương Tự nhìn hắn, nước mắt tẩy rửa con ngươi đen đến tỏa sáng: "Cái gì?"
"À...... Ta kỳ thật họ Úc......"
"Yến Vương đúng không?" Khương Tự nhàn nhạt hỏi.
Úc Cẩn thấy thật may mắn.
Cũng may hắn không có ý định tiếp tục giấu diếm, bằng không liền xong đời.
"Không phải cố ý gạt các nàng, ta là sợ Khương Nhị đệ biết thân phận của ta, ở chung sẽ không được tự nhiên......"
Khương Tự giật nhẹ khóe miệng: "Há."
Nếu như đời này mới quen biết gia hỏa này, nàng nói không chừng sẽ tin. Cái gì sợ Nhị ca không được tự nhiên, rõ ràng có ý định giống như kiếp trước bất động thanh sắc tiếp cận nàng......
Trong lòng hiện lên ý niệm này, Khương Tự sắc mặt khẽ biến.
Vô luận kiếp trước hay kiếp này, hắn đều quen biết Thánh Nữ A Tang trước, quen biết nàng sau, kiếp trước còn có thể nói bọn họ sớm chiều ở chung sinh ra cảm tình, vậy kiếp này thì sao?
Từ lúc bắt đầu nàng đã không có sắc mặt tốt với hắn, mà hắn lại không hề rụt rè lì lợm quấn chặt. Dưới tiền đề chưa ở chung bao giờ, nàng chẳng lẽ dựa vào ít hơn A Tang một nốt ruồi son mà làm hắn vừa gặp đã thương sao?
Này hiển nhiên không có khả năng.
Khương Tự đổi bàn tay chống ở trên mặt bàn thành chống cằm, giống như không chút để ý hỏi: "Có thể truyền ra lời đồn Yến Vương ái mộ Thánh Nữ Ô Miêu, nói vậy Thánh Nữ là một mỹ nhân đi?"
Úc Cẩn lòng đầy khẩn trương tức khắc tan thành mây khói.
A Tự đây là ghen tị đi? Nếu như trong lòng không có hắn, nàng cần gì phải để ý Thánh Nữ Ô Miêu có phải mỹ nhân hay không?
Phát hiện này làm lá gan hắn nhất thời phì lên, hoặc là nói gan lớn da dày mới là bản sắc của hắn.
Úc Cẩn vẻ mặt nghiêm túc gật đầu: " Thánh Nữ Ô Miêu xác thật là mỹ nhân khó gặp."
Khương Tự trầm mặc.
Úc Cẩn cúi người xích lại gần chút: "A Tự, nàng ghen tị?"
Khương Tự ngước mắt, lạnh lạnh quét hắn một cái: "Vương gia nói đùa."
Nàng không nên vô nghĩa với hổn đản thích bừa bãi lung tung này nữa!
Tác giả :
Đông Thiên Đích Liễu Diệp