Tự Cẩm
Chương 190: Bị tập kích
Nghi thức phong Vương còn đang trong thời gian chuẩn bị, Yến Vương phủ càng chưa sửa chữa xong, trong mắt Úc Cẩn, những việc này đều là việc vặt không đáng giá nhắc tới, tất nhiên là không quan trọng bằng việc gặp mặt Khương Tự.
Ngày ấy, nước mắt của Khương Tự như cái dùi nhỏ, ở đáy lòng hắn gõ ra một cái hố.
Hắn cực kỳ muốn biết nàng vì cái gì mà thương tâm như vậy, thế nhưng nàng lại ở lì trong Vĩnh Xương Bá phủ không đi!
Nghĩ đến trong phủ Vĩnh Xương Bá còn có một vị thiếu niên tuấn tú mặt mày thanh lãnh, trái tim của Úc Thất hoàng tử liền vô cùng không ổn.
Hắn đã sớm tìm hiểu rõ ràng, vị Vĩnh Xương Bá thế tử này là thanh mai trúc mã với A Tự, từ nhỏ đã có tình cảm, hiện tại vừa hiểu chuyện lại còn sớm chiều ở chung, vạn nhất A Tự nhất thời nghĩ quẩn trong lòng làm sao bây giờ?
Không sai, ở trong mắt Úc Cẩn, Khương Tự tâm duyệt trừ hắn ra thì bất luận nam nhân gì cũng đều thuộc về nghĩ quẩn trong lòng!
“Chủ tử, uống nước." Long Đán đưa qua một cái ấm nước.
Úc Cẩn duỗi tay tiếp nhận, nhấp một ngụm nước, thần sắc đột nhiên cứng lại, tay bắt lấy ấm nước không khỏi tăng lớn lực đạo.
Ngoài cửa Vĩnh Xương Bá phủ, Tạ Ân Lâu dừng lại hướng Khương Tự chắp tay: “Khương Tứ muội, mấy ngày nay làm phiền muội."
Theo quy củ, trong người có hiếu tang là không thể để người khác tiến vào nhà.
Khương Tự uốn gối đáp lễ: “Tạ đại ca không cần khách khí như thế, ta với Thanh Yểu là bằng hữu tốt nhất."
Thần sắc hơi lạnh của Tạ Ân Lâu hơi hoãn: “ Thanh Yểu có người bằng hữu như Khương Tứ muội, là may mắn của muội ấy."
Khương Tự trong lòng hổ thẹn, rũ mắt tránh đi tầm mắt của Tạ Ân Lâu, nhỏ nhẹ nói: “Cũng không có. Tạ đại ca, ta về phủ trước, không chậm trễ huynh bận bịu nữa."
Ngắn ngủn bảy ngày, Tạ Ân Lâu đã gầy đi một vòng, một bộ đồ trắng để tang đã có chút lỏng lẻo tròng lên trên người, lại có vẻ làm hắn càng thêm thanh tuấn đĩnh bạt.
Cha mẹ đồng thời mất, đối với người chỉ có thể dựa vào chính mình chống đỡ mà nói không thể nghi ngờ là vô cùng cực khổ, vô luận từ trên tinh thần hay là trên thể lực.
Tạ Ân Lâu bình tĩnh nhìn Khương Tự, muốn cười cười lại không có sức lực, cũng không hợp thời, đành phải mềm giọng: “ Khương Tứ muội đi thong thả."
Khương Tự hơi gật đầu, vội vàng rời đi.
Tạ Ân Lâu đứng đó một lúc lâu, mới xoay người hồi phủ.
Úc Cẩn tức giận đến bóp bẹp bầu nước, ném bầu nước đi, ngửa đầu rót nước.
Long Đán nhìn ở trong mắt, âm thầm lắc đầu: Nhìn bộ dáng này của chủ tử không giống như uống nước, mà giống uống dấm hơn.
Bọt nước theo khóe miệng Úc Cẩn chảy xuống, chảy hết vào trong cổ, chờ một ấm nước rót hết, hắn ném ấm nước đi, sải bước đi về hướng Đông Bình Bá phủ.
Quả nhiên sợ cái gì tới cái đó, vừa rồi A Tự thế mà lại không dám nhìn tiểu tử Tạ Ân Lâu kia.
“ Chủ tử ——" Long Đán nhấc chân đuổi theo.
Úc Cẩn dừng chân, thẳng tắp nhìn chằm chằm Long Đán: “ Ta hỏi ngươi, một nữ hài tử ở trước mặt một người nam tử thẹn thùng, này thuyết minh cái gì?"
Long Đán buột miệng thốt ra: “Thuyết minh nàng để ý hắn?"
Mặt Úc Cẩn hoàn toàn đen.
Long Đán chớp chớp mắt.
Hình như đáp đúng mà!
Thấy Úc Cẩn nhấc chân liền đi, Long Đán vội vàng ngăn lại: “Chủ tử, ngài muốn đi đâu?"
“ Đi tìm nàng hỏi rõ ràng."
Long Đán vỗ trán: “Chủ tử, nơi này cũng không phải Nam Cương, hiện tại nhiều người xem náo nhiệt như vậy, ngài đuổi tới cổng lớn nhà người ta hỏi cái này hỏi cái kia, chỉ sợ không thích hợp đi?"
Úc Cẩn nhắm mắt lại, lại mở ra, cật lực khắc chế ghen tuông sông cuộn biển gầm trong lòng, lạnh lùng nói: “Ngươi nói đúng."
Ban ngày không thích hợp, vậy thì buổi tối vấn an, dù sao A Tự cũng về nhà rồi.
Cái gì? Ban đêm xông vào hương khuê không phải hành vi của quân tử?
Ha hả, hắn chính là đăng đồ tử có được không, chỉ là chỉ thích chơi lưu manh với mình A Tự mà thôi.
Úc Cẩn là người đã nhận định ai thì sẽ không quay đầu lại, trong lòng hạ quyết tâm, bỏ mặc Long Đán rồi trở về.
Về nhà nghỉ ngơi dưỡng sức trước.
Bởi vì trận tang sự của Vĩnh Xương Bá phủ, mà toàn bộ đường cái đều rất náo nhiệt, đám người chen vai sát cánh, rất nhanh liền ngăn cách Úc Cẩn với Long Đán.
Long Đán tụt lại đằng sau vội kêu: “ Chủ tử, từ từ đợi tiểu nhân với ——"
Trong đầu Úc Cẩn còn đang chiếu đi chiếu lại cảnh tượng thiếu nữ xấu hổ rũ mắt mới vừa rồi, nơi nào còn để ý thị vệ kêu gọi, dưới chân càng đi càng nhanh.
Một người nam tử đi lướt qua bên cạnh Úc Cẩn.
Nam tử mặt mày cực kỳ bình thường, quần áo cũng tầm thường nốt, để vào trong biển người tựa như một cái bọt nước không đáng chú ý, cho dù vừa mới mặt đối mặt nhau thì quay đầu sẽ không còn nhớ rõ diện mạo của loại người này nữa.
Một người như vậy chen chúc ở trong đám người từ bên người Úc Cẩn đi qua, tự nhiên không gây nên bất luận chú ý gì.
Ngay khi hai người đan xen mà qua, trong ống tay áo nam tử hàn quang chợt lóe, chủy thủ sáng như tuyết đâm về phía Úc Cẩn.
Úc Cẩn tuy rằng thất thần, nhưng nhiều năm qua chém giết trên chiến trường cộng thêm có thiên phú, sớm dưỡng thành một loại trực giác đối với nguy hiểm kinh người, ngay khi người nọ giơ lên chủy thủ, thân thể trước một bước có phản ứng tránh sang một bên, thuận thế giơ tay túm lấy cổ tay người nọ.
Vốn chủy thủ đâm tới ngực cuối cùng khó khăn lắm mới xẹt qua cánh tay hắn.
Chủy thủ cắt đầu như bùn, áo tơ lụa màu xanh lá trúc tức khắc bị cắt đứt, chỗ cánh tay thấm ra huyết châu.
Một luồng cảm giác tê tê dại dại truyền đến.
Sắc mặt Úc Cẩn đột biến.
Trên chủy thủ có độc!
“Chủ tử!" Long Đán cách đám người nhìn thấy màn dị trạng này, rốt cuộc bất chấp những người khác, ra sức đẩy ra người che ở trước mặt vọt lại đây.
Trong chớp mắt đó, Úc Cẩn cùng nam tử cầm chủy thủ trong tay đã giao phong mấy lần, tốc độ cực nhanh thậm chí cũng chưa khiến cho người bên cạnh chú ý.
Thấy Long Đán xông tới, nam tử nhanh chóng quyết định lui về phía sau, lẻn vào đám người cất bước bỏ chạy.
“Đuổi theo!" Úc Cẩn quyết đoán ra lệnh Long Đán.
Ngày thường Long Đán tuy rằng hi hi ha ha, ở trước mặt Úc Cẩn có chút không biết lớn nhỏ, nhưng thời khắc mấu chốt đối với phân phó của chủ tử lại không dám trái nửa lời, lập tức đuổi theo.
Hắn cũng không biết Úc Cẩn giờ phút này đã trúng độc.
Theo Long Đán không ngừng đẩy ra người chặn đường chạy về phía trước, mọi người rốt cuộc phát hiện khác thường, thiên tính thật náo nhiệt thúc đẩy bọn họ theo sau.
Úc Cẩn nhân cơ hội đi tới bên đường, liếc mắt nhìn miệng vết thương trên cánh tay một cái.
Lúc ấy hắn phản ứng rất nhanh, miệng vết thương kỳ thật chỉ có một đường nhợt nhạt, chỉ là lúc này máu chảy ra đã biến thành màu đen nhánh.
Úc Cẩn duỗi tay sờ phía túi tiền treo ở bên hông.
Trong túi có Giải Độc Hoàn hắn có được ở phía nam, có thể giải trăm độc.
Chỉ là khi tay hắn sờ đến túi tiền thủ công hoàn mỹ, lại chợt dừng động tác. Hắn nháy mắt thay đổi chủ ý, bước chân hơi lảo đảo hướng một phương hướng chạy đi.
Nếu như Long Đán còn ở đây, liền có thể phát hiện phương hướng Úc Cẩn đi cũng không phải hẻm nhỏ Tước Tử, mà là phương hướng ngược lại.
Xuyên qua mấy cái hẻm nhỏ, Úc Cẩn dựa vào trước cửa một hộ, dùng sức vỗ vỗ cửa.
“Ai?" Bên trong cánh cửa truyền đến tiếng cảnh giác, từ thanh âm có thể nghe ra là một nam tử trẻ tuổi.
“Ta." Úc Cẩn đơn giản đáp lại một tiếng.
Bên trong cánh cửa một trận trầm mặc.
“Ngươi là ai?" Một lát sau, thanh âm bên trong cánh cửa lại lần nữa vang lên.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến một tiếng bịch, hình như là tiếng vật nặng đập vào trên cửa.
Người trẻ tuổi bên trong cánh cửa hoảng sợ.
Chẳng lẽ là kẻ thiếu đạo đức nào đó tới phá cửa?
Hắn ghé sát lỗ tai nghe ngóng, lại không nghe được bất luận động tĩnh gì.
Nghĩ nghĩ, người trẻ tuổi vẫn lặng lẽ đem đại môn kéo ra một khe hở, vừa thấy tình hình bên ngoài không khỏi run lập cập.
Ngoài cửa thế mà lại nằm một người!
Người trẻ tuổi nháy mắt mở cửa ra.
Ngày ấy, nước mắt của Khương Tự như cái dùi nhỏ, ở đáy lòng hắn gõ ra một cái hố.
Hắn cực kỳ muốn biết nàng vì cái gì mà thương tâm như vậy, thế nhưng nàng lại ở lì trong Vĩnh Xương Bá phủ không đi!
Nghĩ đến trong phủ Vĩnh Xương Bá còn có một vị thiếu niên tuấn tú mặt mày thanh lãnh, trái tim của Úc Thất hoàng tử liền vô cùng không ổn.
Hắn đã sớm tìm hiểu rõ ràng, vị Vĩnh Xương Bá thế tử này là thanh mai trúc mã với A Tự, từ nhỏ đã có tình cảm, hiện tại vừa hiểu chuyện lại còn sớm chiều ở chung, vạn nhất A Tự nhất thời nghĩ quẩn trong lòng làm sao bây giờ?
Không sai, ở trong mắt Úc Cẩn, Khương Tự tâm duyệt trừ hắn ra thì bất luận nam nhân gì cũng đều thuộc về nghĩ quẩn trong lòng!
“Chủ tử, uống nước." Long Đán đưa qua một cái ấm nước.
Úc Cẩn duỗi tay tiếp nhận, nhấp một ngụm nước, thần sắc đột nhiên cứng lại, tay bắt lấy ấm nước không khỏi tăng lớn lực đạo.
Ngoài cửa Vĩnh Xương Bá phủ, Tạ Ân Lâu dừng lại hướng Khương Tự chắp tay: “Khương Tứ muội, mấy ngày nay làm phiền muội."
Theo quy củ, trong người có hiếu tang là không thể để người khác tiến vào nhà.
Khương Tự uốn gối đáp lễ: “Tạ đại ca không cần khách khí như thế, ta với Thanh Yểu là bằng hữu tốt nhất."
Thần sắc hơi lạnh của Tạ Ân Lâu hơi hoãn: “ Thanh Yểu có người bằng hữu như Khương Tứ muội, là may mắn của muội ấy."
Khương Tự trong lòng hổ thẹn, rũ mắt tránh đi tầm mắt của Tạ Ân Lâu, nhỏ nhẹ nói: “Cũng không có. Tạ đại ca, ta về phủ trước, không chậm trễ huynh bận bịu nữa."
Ngắn ngủn bảy ngày, Tạ Ân Lâu đã gầy đi một vòng, một bộ đồ trắng để tang đã có chút lỏng lẻo tròng lên trên người, lại có vẻ làm hắn càng thêm thanh tuấn đĩnh bạt.
Cha mẹ đồng thời mất, đối với người chỉ có thể dựa vào chính mình chống đỡ mà nói không thể nghi ngờ là vô cùng cực khổ, vô luận từ trên tinh thần hay là trên thể lực.
Tạ Ân Lâu bình tĩnh nhìn Khương Tự, muốn cười cười lại không có sức lực, cũng không hợp thời, đành phải mềm giọng: “ Khương Tứ muội đi thong thả."
Khương Tự hơi gật đầu, vội vàng rời đi.
Tạ Ân Lâu đứng đó một lúc lâu, mới xoay người hồi phủ.
Úc Cẩn tức giận đến bóp bẹp bầu nước, ném bầu nước đi, ngửa đầu rót nước.
Long Đán nhìn ở trong mắt, âm thầm lắc đầu: Nhìn bộ dáng này của chủ tử không giống như uống nước, mà giống uống dấm hơn.
Bọt nước theo khóe miệng Úc Cẩn chảy xuống, chảy hết vào trong cổ, chờ một ấm nước rót hết, hắn ném ấm nước đi, sải bước đi về hướng Đông Bình Bá phủ.
Quả nhiên sợ cái gì tới cái đó, vừa rồi A Tự thế mà lại không dám nhìn tiểu tử Tạ Ân Lâu kia.
“ Chủ tử ——" Long Đán nhấc chân đuổi theo.
Úc Cẩn dừng chân, thẳng tắp nhìn chằm chằm Long Đán: “ Ta hỏi ngươi, một nữ hài tử ở trước mặt một người nam tử thẹn thùng, này thuyết minh cái gì?"
Long Đán buột miệng thốt ra: “Thuyết minh nàng để ý hắn?"
Mặt Úc Cẩn hoàn toàn đen.
Long Đán chớp chớp mắt.
Hình như đáp đúng mà!
Thấy Úc Cẩn nhấc chân liền đi, Long Đán vội vàng ngăn lại: “Chủ tử, ngài muốn đi đâu?"
“ Đi tìm nàng hỏi rõ ràng."
Long Đán vỗ trán: “Chủ tử, nơi này cũng không phải Nam Cương, hiện tại nhiều người xem náo nhiệt như vậy, ngài đuổi tới cổng lớn nhà người ta hỏi cái này hỏi cái kia, chỉ sợ không thích hợp đi?"
Úc Cẩn nhắm mắt lại, lại mở ra, cật lực khắc chế ghen tuông sông cuộn biển gầm trong lòng, lạnh lùng nói: “Ngươi nói đúng."
Ban ngày không thích hợp, vậy thì buổi tối vấn an, dù sao A Tự cũng về nhà rồi.
Cái gì? Ban đêm xông vào hương khuê không phải hành vi của quân tử?
Ha hả, hắn chính là đăng đồ tử có được không, chỉ là chỉ thích chơi lưu manh với mình A Tự mà thôi.
Úc Cẩn là người đã nhận định ai thì sẽ không quay đầu lại, trong lòng hạ quyết tâm, bỏ mặc Long Đán rồi trở về.
Về nhà nghỉ ngơi dưỡng sức trước.
Bởi vì trận tang sự của Vĩnh Xương Bá phủ, mà toàn bộ đường cái đều rất náo nhiệt, đám người chen vai sát cánh, rất nhanh liền ngăn cách Úc Cẩn với Long Đán.
Long Đán tụt lại đằng sau vội kêu: “ Chủ tử, từ từ đợi tiểu nhân với ——"
Trong đầu Úc Cẩn còn đang chiếu đi chiếu lại cảnh tượng thiếu nữ xấu hổ rũ mắt mới vừa rồi, nơi nào còn để ý thị vệ kêu gọi, dưới chân càng đi càng nhanh.
Một người nam tử đi lướt qua bên cạnh Úc Cẩn.
Nam tử mặt mày cực kỳ bình thường, quần áo cũng tầm thường nốt, để vào trong biển người tựa như một cái bọt nước không đáng chú ý, cho dù vừa mới mặt đối mặt nhau thì quay đầu sẽ không còn nhớ rõ diện mạo của loại người này nữa.
Một người như vậy chen chúc ở trong đám người từ bên người Úc Cẩn đi qua, tự nhiên không gây nên bất luận chú ý gì.
Ngay khi hai người đan xen mà qua, trong ống tay áo nam tử hàn quang chợt lóe, chủy thủ sáng như tuyết đâm về phía Úc Cẩn.
Úc Cẩn tuy rằng thất thần, nhưng nhiều năm qua chém giết trên chiến trường cộng thêm có thiên phú, sớm dưỡng thành một loại trực giác đối với nguy hiểm kinh người, ngay khi người nọ giơ lên chủy thủ, thân thể trước một bước có phản ứng tránh sang một bên, thuận thế giơ tay túm lấy cổ tay người nọ.
Vốn chủy thủ đâm tới ngực cuối cùng khó khăn lắm mới xẹt qua cánh tay hắn.
Chủy thủ cắt đầu như bùn, áo tơ lụa màu xanh lá trúc tức khắc bị cắt đứt, chỗ cánh tay thấm ra huyết châu.
Một luồng cảm giác tê tê dại dại truyền đến.
Sắc mặt Úc Cẩn đột biến.
Trên chủy thủ có độc!
“Chủ tử!" Long Đán cách đám người nhìn thấy màn dị trạng này, rốt cuộc bất chấp những người khác, ra sức đẩy ra người che ở trước mặt vọt lại đây.
Trong chớp mắt đó, Úc Cẩn cùng nam tử cầm chủy thủ trong tay đã giao phong mấy lần, tốc độ cực nhanh thậm chí cũng chưa khiến cho người bên cạnh chú ý.
Thấy Long Đán xông tới, nam tử nhanh chóng quyết định lui về phía sau, lẻn vào đám người cất bước bỏ chạy.
“Đuổi theo!" Úc Cẩn quyết đoán ra lệnh Long Đán.
Ngày thường Long Đán tuy rằng hi hi ha ha, ở trước mặt Úc Cẩn có chút không biết lớn nhỏ, nhưng thời khắc mấu chốt đối với phân phó của chủ tử lại không dám trái nửa lời, lập tức đuổi theo.
Hắn cũng không biết Úc Cẩn giờ phút này đã trúng độc.
Theo Long Đán không ngừng đẩy ra người chặn đường chạy về phía trước, mọi người rốt cuộc phát hiện khác thường, thiên tính thật náo nhiệt thúc đẩy bọn họ theo sau.
Úc Cẩn nhân cơ hội đi tới bên đường, liếc mắt nhìn miệng vết thương trên cánh tay một cái.
Lúc ấy hắn phản ứng rất nhanh, miệng vết thương kỳ thật chỉ có một đường nhợt nhạt, chỉ là lúc này máu chảy ra đã biến thành màu đen nhánh.
Úc Cẩn duỗi tay sờ phía túi tiền treo ở bên hông.
Trong túi có Giải Độc Hoàn hắn có được ở phía nam, có thể giải trăm độc.
Chỉ là khi tay hắn sờ đến túi tiền thủ công hoàn mỹ, lại chợt dừng động tác. Hắn nháy mắt thay đổi chủ ý, bước chân hơi lảo đảo hướng một phương hướng chạy đi.
Nếu như Long Đán còn ở đây, liền có thể phát hiện phương hướng Úc Cẩn đi cũng không phải hẻm nhỏ Tước Tử, mà là phương hướng ngược lại.
Xuyên qua mấy cái hẻm nhỏ, Úc Cẩn dựa vào trước cửa một hộ, dùng sức vỗ vỗ cửa.
“Ai?" Bên trong cánh cửa truyền đến tiếng cảnh giác, từ thanh âm có thể nghe ra là một nam tử trẻ tuổi.
“Ta." Úc Cẩn đơn giản đáp lại một tiếng.
Bên trong cánh cửa một trận trầm mặc.
“Ngươi là ai?" Một lát sau, thanh âm bên trong cánh cửa lại lần nữa vang lên.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến một tiếng bịch, hình như là tiếng vật nặng đập vào trên cửa.
Người trẻ tuổi bên trong cánh cửa hoảng sợ.
Chẳng lẽ là kẻ thiếu đạo đức nào đó tới phá cửa?
Hắn ghé sát lỗ tai nghe ngóng, lại không nghe được bất luận động tĩnh gì.
Nghĩ nghĩ, người trẻ tuổi vẫn lặng lẽ đem đại môn kéo ra một khe hở, vừa thấy tình hình bên ngoài không khỏi run lập cập.
Ngoài cửa thế mà lại nằm một người!
Người trẻ tuổi nháy mắt mở cửa ra.
Tác giả :
Đông Thiên Đích Liễu Diệp