Từ Bi Khúc

Chương 7

Cái nhìn từ Trình Liệt trở nên trống rỗng, Du Ca mang thai đã hơn một tháng, đúng với thời điểm lần cuối hắn đến Phụng Hoa cung thị tẩm nàng.

- Không có nhầm lẫn thưa hoàng thượng, có lẽ long thai đã hơn một tháng rồi nhưng do bị đè ép dữ dội khiến nương nương bị sẩy thai, đó là lý do nương nương chảy máu...

Không riêng gì Trình Liệt, ngay cả Du Ca cũng bần thần khôn xiết. Dù cách qua tấm bình phong và tâm trí đang mơ màng, thế nhưng nàng vẫn nghe rõ mồn một câu thông báo kinh động từ thái y. Nàng mang thai ư, tại sao bản thân chẳng hề hay biết? Thời gian này sức khoẻ nàng cũng có chút thay đổi nhưng nghĩ rằng chỉ là cảm mạo thông thường nên sẽ tự qua khỏi, thành thử lại vô tâm không để ý đến, ngay cả việc tới tháng hay chưa nàng cũng có chút lơ là. Sao nàng có thể đối xử với bản thân như vậy để rồi trực tiếp hại chết mầm sống nhỏ nhoi vừa mới hình thành? Du Ca sờ xuống bụng, bàn tay vô thức níu chặt vải áo, đau đớn bật khóc. Đứa con đầu tiên của nàng, đứa trẻ đáng thương...

Nghe tiếng Xuân Nhĩ sốt sắng vang lên, Trình Liệt nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh liền bước vào bên trong, đằng sau tấm bình phong đã thấy Du Ca khẽ co người lại đồng thời vùi mặt vào gối mà nức nở. Biết nàng vừa nghe thái y nói xong nên lòng không chịu nổi đau đớn, hắn xót xa mà không sao nói được lời nào, bất giác nhìn sang Xuân Nhĩ ngồi bên giường thì lập tức quát lên giận dữ:

- Tại sao hoàng hậu mang thai mà ngươi không hề hay biết? Ngươi là nha hoàn sớm tối kề cận hầu hạ chủ nhân, lại chẳng để ý nàng ấy có biểu hiện gì khác lạ ư?

Nghe hoàng thượng trách mắng, Xuân Nhĩ tức tốc quỳ xuống, dập đầu thưa:

- Hoàng thượng khai ân, lỗi ở nô tỳ! Nô tỳ không hầu hạ nương nương chu đáo!

Trông cảnh Trình Liệt vô cớ tức giận với một nha hoàn, còn Xuân Nhĩ đáng thương liên tục khóc lóc xin tội thì Du Ca mệt mỏi ngồi dậy, giọng nói vẫn rõ ràng:

- Không phải lỗi của Xuân Nhĩ đâu...! Là ta bỏ bê bản thân, không chú ý đến sức khoẻ nên đã không gọi thái y đến xem mạch từ sớm.

- Nhiệm vụ của nha hoàn là chăm sóc chủ, hầu hạ không chu đáo đã là có tội!

- Đứa trẻ trong bụng ta mất, thật sự là do ai? Chính thái y đã nói là do ta bị đè ép dữ dội mới dẫn đến sẩy thai, chàng hiểu không...?

Trình Liệt thoáng bất động, là do đôi mắt đỏ hoe trách cứ của Du Ca, là do hắn bị buộc phải nhìn vào sai lầm vừa gây ra với nàng. Chẳng phải bởi cuồng giận và mất lý trí, hắn đã cưỡng bức nàng ngay trong vườn uyển mặc nàng kháng cự đến bật khóc ư? Không chỉ như thế hắn còn nhẫn tâm bạo hành xâm chiếm nàng! Tất cả những điều đó đã khiến nàng sẩy thai trong nhục nhã lẫn đớn đau khổ sở. Rốt cuộc, chính hắn mới là kẻ nhẫn tâm giết đi đứa con của mình.

Du Ca quệt nước mắt, không nói nửa lời mà mau chóng nằm xuống giường.

Đứng yên lặng trong một lúc, Trình Liệt cũng lẳng lặng quay lưng rời đi.

Khi biết Trình Liệt đã rời khỏi, Du Ca siết chặt tấm chăn nhàu nhĩ, bấy giờ mới để cho nước mắt tuôn trào và cả tiếng khóc tức tưởi vì phải chịu đựng cùng lúc hai nỗi đau xé lòng, bị chính phu quân cưỡng bức dẫn đến mất đi đứa con đầu lòng. Tiếp theo một vòng tay ấm ôm lấy nàng, là Xuân Nhĩ, nàng ta vừa khóc nức nở vừa nói nghẹn ngào: "Là lỗi ở nô tỳ! Nương nương, là nô tỳ không tốt...". Du Ca khẽ nhắm mắt, chí ít cũng còn có một người ở bên cạnh chia sẻ nỗi đau cùng mình.

Rời khỏi Phụng Hoa cung, Trình Liệt bước chậm rãi với những ý nghĩ mơ hồ chồng chéo, nắng ở phía sau trải dài trườn theo từng bước chân vô định ấy. Đi theo sau hoàng thượng, Liêu công công liên tục quan sát biểu hiện trên gương mặt đó, chẳng hề mang chút cảm xúc gì dù là buồn, giận dữ hay thất vọng.

- Hoàng thượng, còn chuyện của Lệ ca nương và Đinh quý phi thì sao ạ?

Trình Liệt dừng bước, lúc này còn nghe nhắc đến hai chuyện đó, xét cho cùng những nguyên nhân ấy đều không đáng để sự việc ra nông nỗi này.

- Cứ làm theo lệnh của hoàng hậu, trục xuất Lệ ca nương ra khỏi cung, riêng về Đinh quý phi thì sau khi cấm túc trong Liên cung sẽ giáng xuống làm Đinh tần.

- Nô tài hiểu, còn về phần hoàng hậu nương nương bị sẩy thai...

- Từ giờ ở trước mặt trẫm, không được nhắc đến chuyện này dù chỉ nửa lời!

Lời phán lạnh như băng và gay gắt đó khiến Liêu công công sợ sệt cúi người dạ một tiếng, sau đó dõi theo bóng dáng vị hoàng thượng đi về phía Thiên Dật cung.

Từ giờ, khoảng cách giữa Trình Liệt và Du Ca càng thêm rộng.

Hắn biết nàng nhất định sẽ hận hắn khôn nguôi, không còn hi vọng hay một chút tin tưởng. Nhưng liệu thời gian có thể hàn gắn, khoả lấp và để mọi thứ bắt đầu lại một lần nữa? Hắn đã tự hỏi như vậy, sâu thẳm ở trong lòng.

*****

Vào một ngày đầu tháng năm dưới khí trời dịu mát ở Bắc Đại, một xe kiệu sang trọng chậm rãi chạy vào cổng hoàng cung, bên trong Liêu công công cùng một dàn thị vệ lẫn nha hoàn đang đứng chờ ngự giá. Trình Liệt bước xuống với dáng vẻ uy nghiêm cao quý vạn trượng trong áo khoác lông chồn, khẽ khàng phủi nhẹ vạt áo và đưa mắt nhìn qua Liêu công công cùng thị vệ đang cúi đầu hành lễ. Khi hắn vừa khoát tay cho miễn thì cùng lúc ở phía sau, nha hoàn đỡ lấy một bóng dáng giai nhân mang khí chất cao sang quyến rũ từ từ bước xuống xe kiệu. Hoàng thượng vừa có chuyến du ngoạn sơn thuỷ ở Tam Hồ trở về, và mỹ nữ được sánh vai cùng người không phải Du Ca hoàng hậu mà là Triệu quý phi!

Nghe tước danh cũng hiểu là ái phi đang được sủng hạnh, Triệu quý phi mang cái tên là Triệu Mỹ Nhân, tên thế nào thì người cũng y hệt vậy. Vốn là công chúa nước Việt Lương nơi nổi tiếng có nữ nhân xinh đẹp không ai sánh bằng, Triệu Mỹ Nhân còn đứng trên cả vạn người đẹp ở cái xứ sở ấy. Kể từ khi Bắc Đại trở nên hùng mạnh thì những nước láng giềng đều có ý liên hôn, Việt Lương không ngoại lệ nên đã đưa tứ công chúa dung mạo tuyệt trần, khuynh nước khuynh thành đến làm phi. Nhan sắc Triệu Mỹ Nhân ai nhìn qua một lần cũng đều say đắm, nam nhân như Trình Liệt phải nói là vừa trông thấy đã rất thích nên đặc biệt ân sủng.

Triệu Mỹ Nhân không chỉ nhan sắc lộng lẫy mà còn dịu dàng thuỳ mị, cầm kỳ thi hoạ đều giỏi, chẳng những thế còn rất khiêm nhường sống chan hoà thân tình với các tỷ muội nơi hậu cung, đối với Du hoàng hậu cũng kính trọng. Thì bề ngoài Triệu quý phi luôn khoác lên người sự mẫu mực như vậy nhưng còn bên trong thực sự thế nào thì chẳng ai đoán biết được. May mắn nhận được ân sủng nên vừa nhập cung một năm nàng ta đã mang thai, như thế càng được độc sủng hơn nữa.

Triệu quý phi thướt tha bước đến bên cạnh hoàng thượng, Trình Liệt vừa nhìn giai nhân kiều diễm vừa nhỏ nhẹ lên tiếng:

- Ái phi đi đường xa hẳn cũng mệt rồi nên về Nhàn Ninh cung nghỉ ngơi.

- Được đi cùng hoàng thượng dù xa xôi đến mấy thần thiếp cũng không mệt.

Trình Liệt cười khẽ, đưa tay gõ nhẹ lên chiếc miệng xinh xinh chuyên nói lời ngon ngọt ấy, tiếp theo bảo nha hoàn Thu Tạ đưa quý phi về cung. Dõi theo bóng dáng yểu điệu bước đi với tà áo phất phơ, sau đó hắn quay qua Liêu công công hỏi mấy ngày qua hắn rời cung, tình hình hoàng hậu ở Phụng Hoa cung có gì không? Hầu hạ thánh thượng bao năm qua, vị công công tuổi tứ tuần này vốn rất rõ tâm tư của người quân vương đó, dù có yêu thích hay sủng hạnh bao nhiêu mỹ nữ thì lúc nào cũng nghĩ đến Du hoàng hậu sống thanh nhàn kia, liền nhanh chóng thưa:

- Hồi bẩm hoàng thượng, mấy ngày qua hậu cung rất yên lành nên hoàng hậu nương nương cũng không phải nhọc lòng, không xảy ra chuyện đáng lo ngại.

Nghe vậy, trong lòng Trình Liệt có đôi phần an tâm, vì mệt mỏi chuyện triều chính nên mới du ngoạn sơn thuỷ vài ngày giả như vừa hồi kinh mà đã nghe sóng gió dậy lên nơi hậu cung, khéo càng thêm chán chường. Quan trọng là hắn vẫn biết Du Ca yên ổn ở Phụng Hoa cung, cứ ngày ngày luyện kiếm bắn cung. Kể từ ba năm trước, sau khi Du Ca bị sẩy thai thì mối quan hệ giữa hắn và nàng cũng chẳng có gì thay đổi so với trước đây, hoạ chăng nếu có thì có lẽ là nàng ngày càng lạnh lùng hơn, còn hắn tiếp tục lãnh đạm với nàng dù trong lòng cũng muốn bù đắp về sai lầm năm đó. Chung quy cả hai người đều ngang bướng lẫn cố chấp, với đối phương ngoài mặt thế này nhưng bên trong lại khác, khó có thể ở gần nhau.

- Trẫm nghe báo, Tần tướng quân từ biên cương phía Nam đem theo vài binh mã trở về Yên Kinh để báo tình hình ở Há Vệ?

- Dạ bẩm đúng là thế, cách đây nửa canh giờ Tần tướng quân đã vào cung rồi.

- Tần tướng quân đang ở chánh điện chờ trẫm à?

- Không ạ, hiện ngài ấy đang ở thượng uyển cùng với hoàng hậu nương nương.

- Thượng uyển? Hoàng hậu nương nương? Tại sao?

- Bẩm, nô tài cũng không rõ, chỉ nghe Tần tướng quân nói là khi nào về kinh thì nhất định phải đến diện kiến hoàng hậu vì nương nương đã từng dặn dò như vậy.

Nghĩ ngợi trong chốc lát, Trình Liệt liền bảo với Liêu công công cùng hắn đến thượng uyển một chuyến.

Tần Chinh là thứ tử của thượng tướng quân Tần Dực, khôi ngô tuấn tú tuổi trẻ tài cao, từ sớm theo chân phụ thân chinh chiến, chưa đầy ba mươi tuổi đã lập nhiều chiến công, được giao trấn giữ biên cương phía Nam chính là một trong hai biên cương trọng yếu và chủ lực nhất Bắc Đại. Du gia với Tần gia ngày trước vốn có thân tình nên Du Ca - Tần Chinh từng giống như thanh mai trúc mã, chàng ta vẻ như cũng mang tình ý với nàng tuy nhiên nàng chỉ xem chàng như huynh trưởng, hết mực kính trọng ngưỡng mộ. Đó cũng là lý do, nàng muốn gặp Tần Chinh khi chàng vừa hồi kinh, hai bên gặp mặt thì nàng đã vui mừng gọi: "Tần đại ca!".

Ngày trước thì không sao nhưng bây giờ hai người đã ở hai vị trí khác nhau, chưa kể Du Ca ở trước mặt đây lại là đương kim hoàng hậu, nên Tần Chinh thưa:

- Nương nương xin đừng gọi thần như vậy, bây giờ Tần Chinh ở vế thần tử, người đang là hoàng hậu đứng đầu lục cung, không nên quá thân thiết.

Du Ca quan sát chàng trai ở trước mặt, trông vẫn khôi ngô cường tráng, bao năm chinh chiến đã tô luyện nên một vị tướng uy dũng gai góc, liền mỉm cười:

- Dù thời gian thay đổi thế nào thì trong lòng muội, huynh luôn luôn là Tần đại ca mà muội ngưỡng mộ ngày trước. Khi chỉ có hai chúng ta, huynh đừng nên khách sáo với muội làm gì. Tần bá bá vẫn khoẻ chứ, muội vẫn chưa có dịp thăm hỏi.

- Đa tạ nương nương, gia phụ của thần vẫn khoẻ mạnh.

Nghe Tần Chinh gọi hai từ nương nương, Du Ca tỏ vẻ không hài lòng, khiến Tần tướng quân đâm ra khó xử chẳng biết nên làm thế nào cho toàn vẹn, vừa đúng vai vế chủ tớ vừa không phải mích lòng nàng, thế là chỉ biết cười gượng gạo.

Cuộc nói chuyện vui vẻ giữa Du Ca và Tần Chinh mau chóng được thu vào trong tầm mắt của một người, Trình Liệt đang đứng yên lặng sau những chậu kiểng vừa đơm hoa và cứ tập trung vào sự việc diễn ra trước mắt. Vừa nãy hắn đặt chân đến thượng uyển đã bắt gặp Xuân Nhĩ đứng chờ bên ngoài với vẻ thơ thẩn, nhác trông thấy thánh thượng thì nàng ta nhanh chóng đi đến hành lễ, sau đó nha hoàn này nói rằng nương nương đang hàn huyên với Tần tướng quân và yêu cầu nàng ta ra ngoài đứng chờ. Nghe xong hắn thắc mắc, hoàng hậu và tướng quân nói chuyện gì với nhau lại không cho nha hoàn hầu bên cạnh, giờ trông thấy cảnh này mới hiểu lý do. Hoá ra, hai người này có mối quan hệ không đơn giản!

Có đứng đây suy đoán cũng chẳng ích lợi gì, Trình Liệt chậm rãi rời khỏi chỗ, hướng về phía giữa vườn thượng uyển mà đi tới. Nghe tiếng Liêu công công hô báo, Du Ca và Tần Chinh ngừng lại, quay qua đã thấy Trình Liệt mang vẻ mặt lạnh tanh khác thường xuất hiện một cách oai nghiêm. Du Ca khẽ cúi người hành lễ, không nghĩ hắn du sơn ngoạn thuỷ với giai nhân lại về sớm thế: "Tham kiến hoàng thượng", bên cạnh Tần Chinh cũng quỳ xuống đồng thời cất giọng rõ to:

- Thần, tướng quân Tần Chinh, tham kiến hoàng thượng!

Thoáng lướt mắt qua Du Ca xong, Trình Liệt chuyển hướng sang Tần Chinh, nói một câu miễn lễ rồi chờ chàng ta đứng dậy xong liền bảo:

- Trẫm đến đây vì nghe báo khanh vừa từ biên cương trở về Yên Kinh.

- Thần thật đáng tội, lý ra nên đến chánh điện chờ thánh thượng nhưng vì nương nương từng dặn thần phải diện kiến người nên liền đến đây trước.

- Vậy ra khanh và hoàng hậu có chuyện gì cần hàn huyên tâm sự à?

Dù miệng hỏi Tần Chinh ấy vậy tia nhìn lãnh đạm của Trình Liệt lại kín đáo hướng qua Du Ca. Nàng vẫn mang khuôn mặt không mấy cảm xúc dẫu ban nãy nó đã trở nên tươi tắn khi trò chuyện với vị tướng quân trẻ, chậm rãi trả lời:

- Ta và Tần đại ca... à, là Tần tướng quân, quan hệ ngày trước cũng giống như huynh muội. Từ lúc lên ngôi hoàng hậu, ta và ngài ấy đều chưa một lần gặp lại nay nghe nói ngài ấy vừa vào cung nên muốn gặp mặt cốt hỏi han vài chuyện.

Tần đại ca? Cách gọi cũng thân mật quá! Lại còn là huynh muội, thế sao Tần tướng quân chỉ vừa vào cung là nàng đã vội vội vàng vàng gặp mặt, chưa kể ban nãy đứng nói chuyện trông nàng mừng rỡ và tươi cười đến thế, Trình Liệt thầm nghĩ trong lòng, lớp da ở giữa hai đầu chân mày còn chưa chịu dãn ra. Về phần Du Ca, nghĩ hoàng thượng và Tần Chinh hẳn có việc quan trọng phải bàn bạc, phận là nữ nhi có ở lại cũng không được gì, nàng liền xin phép được rời đi.

Bóng dáng mảnh mai của hoàng hậu đã khuất nhưng ánh mắt của một người vẫn lưu luyến nhìn theo, là từ phía Tần Chinh. Dĩ nhiên nhất cử nhất động đó đều bị Trình Liệt trông thấy, không chần chừ mới đề cập đến vấn đề trọng yếu:

- Tần tướng quân trở về kinh vì muốn báo tin từ nước Há Vệ với trẫm?

- Bẩm, đúng là như vậy! Thời gian qua nhận lệnh từ hoàng thượng, thần sai người theo dõi tình hình nước Há Vệ, bên đó cũng không có gì khác lạ. Và hôm qua thần nhận tin truyền rằng, vài ngày nữa sứ thần của Há Vệ sẽ đích thân đến Bắc Đại diện kiến hoàng thượng. Vì vậy thần lập tức hồi kinh để bẩm báo cho người.

- Há Vệ vốn là cường quốc, từ trước đến giờ đối với Bắc Đại nước sông không phạm nước giếng, vương nước nào thì nước nấy trị. Kể từ khi trẫm xưng đế và Bắc Đại ngày một vững mạnh thì Há Vệ lại mang ý đề phòng, nghĩ đến việc trẫm đem quân sang xâm lược, lần này sai sứ thần đến chẳng qua là dọ ý trẫm thế nào thôi.

- Hoàng thượng anh minh, sứ thần Há Vệ một mặt muốn hữu nghị thân thiết và mặt khác hòng dò xét thử tâm tư của người như thế nào. Thần mạo muội thưa rằng, tuy Bắc Đại đã hùng mạnh hơn trước nhưng so với một Há Vệ cường vũ thì chưa đủ sức để giao chiến. Một khi chiến tranh xảy ra, Bắc Đại ta sẽ chiếm lấy thua thiệt.

- Trẫm hiểu ý của Tần tướng quân, đối với sứ thần Há Vệ sẽ chu toàn mọi chuyện. Với người làm vương, phải biết nhìn xa trông rộng, thức thời nhận ra cục diện hiện tại, có vậy mới không rước lấy hoạ diệt vong. Bắc Đại hùng mạnh nhưng chưa phải lúc xưng bá, thay vì thêm kẻ thù chi bằng nên thêm một mối kết giao.

Hiểu Trình Liệt là một quân vương trí dũng song toàn, tuy có tàn nhẫn nhưng tâm tư kín kẽ sáng suốt, luận làm việc gì cũng suy xét kỹ càng, lòng Tần Chinh mười phần an tâm, tiếp theo vô tình bắt gặp cái nhìn đầy suy tư kia liền hỏi hoàng thượng còn gì muốn hỏi. Đối diện, Trình Liệt thẳng thừng đề cập đến chuyện này:

- Khanh và hoàng hậu xem chừng rất thân thiết. Trẫm biết tính Du Ca, nếu không phải là người thân thuộc thì nàng ấy sẽ không cười vui vẻ như vậy.

- Xin hoàng thượng đừng hiểu lầm, gia phụ thần và Du đại tướng quân ngày trước thân tình chi giao nên thần với hoàng hậu từ nhỏ lớn lên bên nhau, thân thiết như huynh muội. Dù vậy ở trước mặt nương nương, thần vẫn một lòng cung kính.

Có nghĩa là Du Ca và Tần Chinh cũng giống thanh mai trúc mã? Trình Liệt nhớ ngày trước khi hắn kết giao huynh muội với Du Ca tại Yên Kinh, thì nàng từng đề cập đến một "hôn phu hờ" do phụ thân nàng sắp xếp, hoá ra đấy lại là Tần Chinh. Nghe đâu vị tướng quân này đến nay vẫn chưa lập gia thất, liệu là vì bận bịu chinh chiến sa trường hay đối với "hôn thê hụt" ngày trước vẫn còn lưu tình chưa phai?
Tác giả : Võ Anh Thơ
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại