Tứ Bề Thọ Địch
Chương 5
Chúng ta cùng xem cuộc sống của Tần Sở Ca nào!!! Kì thật nó so với lợn cũng không khác biệt lắm – … Ân, vẫn là giống hệt lợn đi, ăn ngủ ngủ ăn ngủ tiếp, lại bị làm, rồi mới ngủ, rồi mới ăn…
Tuy rằng Để Luật Dương đối với y chú ý không nhiều lắm, nhưng vẫn là có hứng thú không nhỏ, đương nhiên chính là về chuyện tình thú trên giường rồi. Tần Sở Ca so với hắn mà nói thì giống như đồ vật trên bàn vậy, dù sao đều là không có quyền lên tiếng mà ngoan ngoãn bị ăn luôn.
Nhất là sau khi kẻ tên Hoa Khiếu xuất hiện, Để Luật Dương đối với y gây sức ép ngày càng nhiều. Thời gian đi làm trên cơ bản bị tên cầm thú này biến thành miệt mài khi đoạn, hoàn hảo phòng ngủ kia cách âm không tồi, bằng không Tần Sở Ca thực hoài nghi người dưới lầu có hay không nghe thấy tiếng y kêu trên giường.
Không có biện pháp a, ai bảo thời điểm lần đầu tiên phát sinh quan hệ Tần Sở Ca kêu rất “ êm tai " khiến Để Luật Dương vẫn nhớ mãi không quên, làm cho y mỗi lần đến thời điểm đó đầu bị hắn làm cho không kêu không được.
Tiếng kêu của Tần Sở Ca trên giường mơ hồ thành quy luật, chính là ở thời điểm Để Luật Dương gọi tên “Phàm Ức ", tiếng kêu càng thêm lãng, càng thêm bất mãn, có thể khiến Để Luật Dương càng thêm mạnh mẽ, nhanh hơn tới cao trào, nhanh hơn khiến hắn nhanh chóng chấm dứt hành vi đơn phương tạo khoái cảm này.
Thời điểm mỗi lần Để Luật Dương ghé vào tai y nỉ non gọi “ Phàm Ức ", Tần Sở ca luôn cảm thấy tim như bị cái gì đó đâm vào một chút, cảm giác đau đớn tê dại, chỉ là hơi đau đớn một chút mà thôi.
Tần Sở Ca không biết thú tính của Để Luật Dương đến khi nào thì tiêu tán, nhưng bị xoa nắn như vậy còn không bằng ở trong ga tàu điện ngầm hằng ngày trộm đồ vật này nọ, cho dù ngày qua ngày đều phải lo lắng cùng đề phòng, cũng không đến nỗi ngay cả bản thân cũng đánh mất.
Tần Sở Ca hiện tại thực phi thường buồn rầu.
Để Luật Dương đi công tác, y hẳn là nên vô cùng cao hứng mới đúng – Để Luật Dương chắc chắn dẫn y đi tám phần y chỉ có thể đảm nhiệm chức vụ quấy rối, cho nên bảo y tiếp tục lưu lại tiểu văn phòng chơi trò chơi.
Nhưng là … cái tên đang ở trước mặt y đây có phải hay không bị động kinh a …! ( =. =!!)
“ Sở Ca … ngươi hôm nay ăn mặc thực xinh đẹp, phun loại nước hoa gì vậy? " Hoa Khiếu tươi cười tao nhã, cái mũi không khách khí hướng tới xung quanh Tần Sở Ca hít hít ngửi ngửi. Tần Sở ca âm thầm trở mình xem thường, hối hận đến chết vì đã đáp ứng tên gia khỏa này đi ăn cơm, vốn tưởng rằng tiện nghi không chiếm được thì chỉ có thể là kẻ ngốc đi, kết quả hiện tại không phải đã trở thành kẻ ngốc sao, ai biết gia khỏa này … đang làm cái gì a …
Tần Sở Ca vẻ mặt vô tội bĩ bĩ tươi cười (1), lộ ra tám cái răng cửa, nói: ‘‘ thật ngại, ta tối qua không có tắm rửa. "
Hoa Khiếu sửng sốt một chút, rồi mới xì một tiếng, nở nụ cười nhưng vẫn duy trì vẻ mặt nhã nhặn “ Thì ra đây là mùi thơm đặc trưng của cơ thể a? " ** sax, chết cười lun **
Tần Sở Ca cảm thấy buồn nôn muốn chết, câu nói kia làm y muốn đem hết cơm tối qua ăn nôn ra ngoài đi, miễn cưỡng buông một câu “ Hoa tiên sinh, ngươi cũng thật có khiếu hài hước. "
Hoa Khiếu đẩy đẩy kính mắt, nói “ có thể được ngươi khen hài hước, ta đây cảm thấy vô cùng vinh hạnh. "
Tần Sở ca nhìn đồ ăn được mang lên, cũng không phản ứng lại cái tên thần kinh đang ngồi đối diện kia, cầm dĩa bắt đầu ăn cơm – Hoa khiếu cùng Để Luật Dương ngày đó giằng co với nhau, y không phải là không nhìn đến, vẫn là ít trêu trọc kẻ trước mặt là hơn a.
Nhưng cơ hồ do chưa từng nến qua cơm tây, Tần Sở Ca dường như muốn dùng dao dĩa nghiền nát tảng thịt bò trước mặt vậy. Dao dĩa cùng đĩa nhờ vậy mà kịch liệt ma sát với nhau, phát ra thanh âm “ … cách lạp … cách lạp … " chói tai, thu hút rất nhiều ánh mắt của người xung quanh.
Tần Sở Ca hít một hơi, tay cầm dao tăng thêm lực một chút, tức thì một cỗ thịt nhỏ liền thẳng tắp bay về hướng kẻ đối diện, chuẩn xác trúng ngay trên chiếc cà vạt cùng áo sơ mi tuyết trắng của Hoa Khiếu.
Tần Sở ca choáng váng.
Y đã sớm biết nam nhân đối diện là kẻ cùng Để Luật Dương cách đây không lâu còn như dã thú xâu xé, cãi nhau, khẳng định tính tình cũng không phải loại vừa. Tuy rằng y không biết gã vì cái gì mời mình đi ăn cơm, nhưng y chỉ có … trộm một cái bút bi còn bị đối đãi như thế, lần này làm dây thức ăn ra áo gã … chẳng phải y sẽ bị sẻ thành tám khối sao ….
Tần Sở ca theo thói quen lộ ra dáng vẻ cầu xin tha thứ, ngay cả biểu tình đều bắt đầu tỏ vẻ ủy khuất, lại không ngờ Hoa Khiếu đem miếng thịt bò kia nâng lên, tao nhã lấy tay giữ lấy, rồi mới để vào trong miệng, chậm rãi bắt đầu nhấm nuốt.
Tần Sở ca xem mà trợn mắt há hốc mồm.
Hoa Khiếu sau khi ăn xong mới cầm lấy giấy ăn, nhẹ nhàng chà lau cà vạt cùng áo sơ mi, nhưng vẫn để lại một vệt mỡ. Đến khi Hoa Khiếu làm xong hết thảy, ngẩng đầu, đối Tần Sở ca mỉm cười, “ thực xin lỗi Sở Ca, ta không biết ngươi có sáng ý uy ta ăn khối thịt bò như thế, còn làm ngươi bị bêu xấu, … thật có lỗi. "
Tần Sở Ca kém chút nữa bị sặc không thở nổi, lên tiếng “ Ta … là ta làm sai … Hoa tiên sinh … hay ngươi đến toilet tẩy? "
Tần Sở ca bị lời nói của gã dọa thật rồi, y tưởng tượng Hoa Khiếu sẽ xuất ra một động tác võ thuật đẹp mắt, đen trắng điên đảo có phải hay không chính là thế a?
( thực sự đoạn này ta cũng không biết edit thế nào cho dễ hiểu a, đại khái là Ca nhi tưởng tượng sẽ bị Khiếu ca đánh cho nổ đom đóm mắt a. Nàng nào có cách nói hay hơn pm ta nha)
Hoa Khiếu lắc lắc đầu, ngoài khóe miệng vẫn giữ nguyên nét cười “ Ta có có thể có vinh hạnh cắt thịt bò cho người không? "
Tần Sở Ca run rẩy một cái, đem dao đặt xuống khăn trải bàn trắng noãn trước mặt.
Hoa Khiếu vươn tay lấy đem đống chén đĩa hỗn độn đưa đến trước mặt, động tác nhẹ nhàng mà rất nhanh đem tảng thịt bò tinh tế chia thành các miếng nhỏ, rồi mới đem chén đĩa đặt trở về “ sốt ruột không? Nào, cùng nhau ăn đi. "
Tần Sở Ca cúi đầu, nửa ngày mới ngẩng lên, bĩu môi nói “ Hoa tiên sinh, ta không biết ngài vì cái gì mời ta ăn cơm, nhưng ta nghĩ nên cho ngươi biết trên người ta thật sự không có cái gì đáng để ngươi đoạt. "
Hoa Khiếu lại sửng sốt một chút, rồi trên mặt mới chậm rãi lộ ra một nụ cười mỉm, ánh mắt cũng thực u buồn, “ Sở Ca, chẳng nhẽ ngươi không rõ sao? "
“ Rõ cái gì? " Tần Sở ca theo thói quen phùng má, bĩu môi nói.
“ Ta đối với ngươi vừa thấy đã chung tình, vừa gặp đã ái mộ a. " Hoa Khiếu không biết từ khi nào cầm lấy tay Tần Sở Ca, thâm tình chân thành nói.
Tần Sở Ca rất nhanh thu tay về, “ xin ngươi đừng đùa nữa, ta biết ta vẻ ngoài giống cái người tên Hứa … Hứa Phàm Ức kia, nhưng ta không phải là hắn, xin ngươi đừng nói như thế nữa. " Tần Sở Ca tận lực cố gắng nói ra những điều y đang nghĩ.
“ Sở Ca … là ta nóng vội, nhưng ta sẽ chậm rãi cho ngươi biết, ta đối với ngươi đích thực là yêu! Ngươi không cần ngay lập tức từ chối, ta không phải cái tên gia khỏa Để Luật Dương vô tình kia … " Hoa Khiếu như cũ nói tiếp, “ còn có ta căn bản không biết Hứa Ức Phàm là ai, trong mắt ta chỉ có một mình ngươi. "
Tần Sở Ca phút chốc đứng lên, “ Ngươi đích thực là điên rồi! " cởi bỏ khăn ăn xuống, y xoay người chạy nhanh ra ngoài.
Hoa Khiếu nhìn bóng Tần Sở Ca dời đi, biểu tình trên mặt thu lại, thay bằng một cái cười lạnh “ điên rồi? Có lẽ … Tần Sở Ca, ngươi trốn không khỏi lòng bàn tay ta đâu. "
( đấy đấy mọi người thấy rõ Hoa Khiếu là người thế nào chưa, chỉ khổ thân Ca nhi thôi)
(1) cái này là vẻ mặt cười đểu đó:d
Tuy rằng Để Luật Dương đối với y chú ý không nhiều lắm, nhưng vẫn là có hứng thú không nhỏ, đương nhiên chính là về chuyện tình thú trên giường rồi. Tần Sở Ca so với hắn mà nói thì giống như đồ vật trên bàn vậy, dù sao đều là không có quyền lên tiếng mà ngoan ngoãn bị ăn luôn.
Nhất là sau khi kẻ tên Hoa Khiếu xuất hiện, Để Luật Dương đối với y gây sức ép ngày càng nhiều. Thời gian đi làm trên cơ bản bị tên cầm thú này biến thành miệt mài khi đoạn, hoàn hảo phòng ngủ kia cách âm không tồi, bằng không Tần Sở Ca thực hoài nghi người dưới lầu có hay không nghe thấy tiếng y kêu trên giường.
Không có biện pháp a, ai bảo thời điểm lần đầu tiên phát sinh quan hệ Tần Sở Ca kêu rất “ êm tai " khiến Để Luật Dương vẫn nhớ mãi không quên, làm cho y mỗi lần đến thời điểm đó đầu bị hắn làm cho không kêu không được.
Tiếng kêu của Tần Sở Ca trên giường mơ hồ thành quy luật, chính là ở thời điểm Để Luật Dương gọi tên “Phàm Ức ", tiếng kêu càng thêm lãng, càng thêm bất mãn, có thể khiến Để Luật Dương càng thêm mạnh mẽ, nhanh hơn tới cao trào, nhanh hơn khiến hắn nhanh chóng chấm dứt hành vi đơn phương tạo khoái cảm này.
Thời điểm mỗi lần Để Luật Dương ghé vào tai y nỉ non gọi “ Phàm Ức ", Tần Sở ca luôn cảm thấy tim như bị cái gì đó đâm vào một chút, cảm giác đau đớn tê dại, chỉ là hơi đau đớn một chút mà thôi.
Tần Sở Ca không biết thú tính của Để Luật Dương đến khi nào thì tiêu tán, nhưng bị xoa nắn như vậy còn không bằng ở trong ga tàu điện ngầm hằng ngày trộm đồ vật này nọ, cho dù ngày qua ngày đều phải lo lắng cùng đề phòng, cũng không đến nỗi ngay cả bản thân cũng đánh mất.
Tần Sở Ca hiện tại thực phi thường buồn rầu.
Để Luật Dương đi công tác, y hẳn là nên vô cùng cao hứng mới đúng – Để Luật Dương chắc chắn dẫn y đi tám phần y chỉ có thể đảm nhiệm chức vụ quấy rối, cho nên bảo y tiếp tục lưu lại tiểu văn phòng chơi trò chơi.
Nhưng là … cái tên đang ở trước mặt y đây có phải hay không bị động kinh a …! ( =. =!!)
“ Sở Ca … ngươi hôm nay ăn mặc thực xinh đẹp, phun loại nước hoa gì vậy? " Hoa Khiếu tươi cười tao nhã, cái mũi không khách khí hướng tới xung quanh Tần Sở Ca hít hít ngửi ngửi. Tần Sở ca âm thầm trở mình xem thường, hối hận đến chết vì đã đáp ứng tên gia khỏa này đi ăn cơm, vốn tưởng rằng tiện nghi không chiếm được thì chỉ có thể là kẻ ngốc đi, kết quả hiện tại không phải đã trở thành kẻ ngốc sao, ai biết gia khỏa này … đang làm cái gì a …
Tần Sở Ca vẻ mặt vô tội bĩ bĩ tươi cười (1), lộ ra tám cái răng cửa, nói: ‘‘ thật ngại, ta tối qua không có tắm rửa. "
Hoa Khiếu sửng sốt một chút, rồi mới xì một tiếng, nở nụ cười nhưng vẫn duy trì vẻ mặt nhã nhặn “ Thì ra đây là mùi thơm đặc trưng của cơ thể a? " ** sax, chết cười lun **
Tần Sở Ca cảm thấy buồn nôn muốn chết, câu nói kia làm y muốn đem hết cơm tối qua ăn nôn ra ngoài đi, miễn cưỡng buông một câu “ Hoa tiên sinh, ngươi cũng thật có khiếu hài hước. "
Hoa Khiếu đẩy đẩy kính mắt, nói “ có thể được ngươi khen hài hước, ta đây cảm thấy vô cùng vinh hạnh. "
Tần Sở ca nhìn đồ ăn được mang lên, cũng không phản ứng lại cái tên thần kinh đang ngồi đối diện kia, cầm dĩa bắt đầu ăn cơm – Hoa khiếu cùng Để Luật Dương ngày đó giằng co với nhau, y không phải là không nhìn đến, vẫn là ít trêu trọc kẻ trước mặt là hơn a.
Nhưng cơ hồ do chưa từng nến qua cơm tây, Tần Sở Ca dường như muốn dùng dao dĩa nghiền nát tảng thịt bò trước mặt vậy. Dao dĩa cùng đĩa nhờ vậy mà kịch liệt ma sát với nhau, phát ra thanh âm “ … cách lạp … cách lạp … " chói tai, thu hút rất nhiều ánh mắt của người xung quanh.
Tần Sở Ca hít một hơi, tay cầm dao tăng thêm lực một chút, tức thì một cỗ thịt nhỏ liền thẳng tắp bay về hướng kẻ đối diện, chuẩn xác trúng ngay trên chiếc cà vạt cùng áo sơ mi tuyết trắng của Hoa Khiếu.
Tần Sở ca choáng váng.
Y đã sớm biết nam nhân đối diện là kẻ cùng Để Luật Dương cách đây không lâu còn như dã thú xâu xé, cãi nhau, khẳng định tính tình cũng không phải loại vừa. Tuy rằng y không biết gã vì cái gì mời mình đi ăn cơm, nhưng y chỉ có … trộm một cái bút bi còn bị đối đãi như thế, lần này làm dây thức ăn ra áo gã … chẳng phải y sẽ bị sẻ thành tám khối sao ….
Tần Sở ca theo thói quen lộ ra dáng vẻ cầu xin tha thứ, ngay cả biểu tình đều bắt đầu tỏ vẻ ủy khuất, lại không ngờ Hoa Khiếu đem miếng thịt bò kia nâng lên, tao nhã lấy tay giữ lấy, rồi mới để vào trong miệng, chậm rãi bắt đầu nhấm nuốt.
Tần Sở ca xem mà trợn mắt há hốc mồm.
Hoa Khiếu sau khi ăn xong mới cầm lấy giấy ăn, nhẹ nhàng chà lau cà vạt cùng áo sơ mi, nhưng vẫn để lại một vệt mỡ. Đến khi Hoa Khiếu làm xong hết thảy, ngẩng đầu, đối Tần Sở ca mỉm cười, “ thực xin lỗi Sở Ca, ta không biết ngươi có sáng ý uy ta ăn khối thịt bò như thế, còn làm ngươi bị bêu xấu, … thật có lỗi. "
Tần Sở Ca kém chút nữa bị sặc không thở nổi, lên tiếng “ Ta … là ta làm sai … Hoa tiên sinh … hay ngươi đến toilet tẩy? "
Tần Sở ca bị lời nói của gã dọa thật rồi, y tưởng tượng Hoa Khiếu sẽ xuất ra một động tác võ thuật đẹp mắt, đen trắng điên đảo có phải hay không chính là thế a?
( thực sự đoạn này ta cũng không biết edit thế nào cho dễ hiểu a, đại khái là Ca nhi tưởng tượng sẽ bị Khiếu ca đánh cho nổ đom đóm mắt a. Nàng nào có cách nói hay hơn pm ta nha)
Hoa Khiếu lắc lắc đầu, ngoài khóe miệng vẫn giữ nguyên nét cười “ Ta có có thể có vinh hạnh cắt thịt bò cho người không? "
Tần Sở Ca run rẩy một cái, đem dao đặt xuống khăn trải bàn trắng noãn trước mặt.
Hoa Khiếu vươn tay lấy đem đống chén đĩa hỗn độn đưa đến trước mặt, động tác nhẹ nhàng mà rất nhanh đem tảng thịt bò tinh tế chia thành các miếng nhỏ, rồi mới đem chén đĩa đặt trở về “ sốt ruột không? Nào, cùng nhau ăn đi. "
Tần Sở Ca cúi đầu, nửa ngày mới ngẩng lên, bĩu môi nói “ Hoa tiên sinh, ta không biết ngài vì cái gì mời ta ăn cơm, nhưng ta nghĩ nên cho ngươi biết trên người ta thật sự không có cái gì đáng để ngươi đoạt. "
Hoa Khiếu lại sửng sốt một chút, rồi trên mặt mới chậm rãi lộ ra một nụ cười mỉm, ánh mắt cũng thực u buồn, “ Sở Ca, chẳng nhẽ ngươi không rõ sao? "
“ Rõ cái gì? " Tần Sở ca theo thói quen phùng má, bĩu môi nói.
“ Ta đối với ngươi vừa thấy đã chung tình, vừa gặp đã ái mộ a. " Hoa Khiếu không biết từ khi nào cầm lấy tay Tần Sở Ca, thâm tình chân thành nói.
Tần Sở Ca rất nhanh thu tay về, “ xin ngươi đừng đùa nữa, ta biết ta vẻ ngoài giống cái người tên Hứa … Hứa Phàm Ức kia, nhưng ta không phải là hắn, xin ngươi đừng nói như thế nữa. " Tần Sở Ca tận lực cố gắng nói ra những điều y đang nghĩ.
“ Sở Ca … là ta nóng vội, nhưng ta sẽ chậm rãi cho ngươi biết, ta đối với ngươi đích thực là yêu! Ngươi không cần ngay lập tức từ chối, ta không phải cái tên gia khỏa Để Luật Dương vô tình kia … " Hoa Khiếu như cũ nói tiếp, “ còn có ta căn bản không biết Hứa Ức Phàm là ai, trong mắt ta chỉ có một mình ngươi. "
Tần Sở Ca phút chốc đứng lên, “ Ngươi đích thực là điên rồi! " cởi bỏ khăn ăn xuống, y xoay người chạy nhanh ra ngoài.
Hoa Khiếu nhìn bóng Tần Sở Ca dời đi, biểu tình trên mặt thu lại, thay bằng một cái cười lạnh “ điên rồi? Có lẽ … Tần Sở Ca, ngươi trốn không khỏi lòng bàn tay ta đâu. "
( đấy đấy mọi người thấy rõ Hoa Khiếu là người thế nào chưa, chỉ khổ thân Ca nhi thôi)
(1) cái này là vẻ mặt cười đểu đó:d
Tác giả :
Khúc Lưu Tỷ