Tứ Bề Thọ Địch
Chương 2
Warning chương này có H ( xin nhắc lại có H và rất nặng)
Lúc Tần Sở Ca tỉnh lại, y cảm thấy thực sự quá mất mặt —- Y vậy mà cứ thế ngủ quên mất luôn.
Có lẽ là bởi y đã lâu rồi không được ngủ một giấc thật ngon, Tần Sở Ca ngủ cực kì say thậm chí y còn lau được cả vết nước miếng bên khóe miệng …
Bây giờ y đang trong tình huống nào nhỉ?
Tần Sở Ca quay trái ngó phải, phát hiện quần áo của y đã được thay đổi, y đang mặc một bộ quần áo ngủ thực mềm mại, nhưng hai tay lại bị khóa ở song sắt trên đầu giường, hai chân y cũng thế, cơ thể y bị trói thành hình chữ X.
Tần Sở Ca thầm kêu thảm, y rốt cuộc đã chọc phải kẻ biến thái nào đây!
Tuy Tần Sở Ca biết mở khóa, nhưng hiển nhiên bộ dáng tứ chi bị trói này khiến y không làm được gì, y thử kéo kéo còng tay lại phát hiện trừ bỏ khiến cổ tay y sinh đau thì chẳng làm được gì.
Âm thanh leng keng của y khi cố thoát ra khiến người khác chú ý, có người mở cửa, Tần Sở Ca cảnh giác ngẩng đầu nhìn người tới ── Đây chẳng phải là vệ sĩ to lớn đã suýt bẻ gãy tay y sao?
Tần Sở Ca giả vờ cười, " Ông anh … Lại là anh à … “
Vệ sĩ cao lớn kia chán ghét cởi còng tay, sau đó là còng chân cho y, " Thành thật một chút, đi theo ta. " Tiếp đó thô bạo kéo Tần Sở Ca từ trên giường lên, lôi ra ngoài.
Tần Sở Ca thấp thỏm bị vệ sĩ cao lớn này kéo đi, cảnh tượng khi vừa ra khỏi cửa khiến y vô cùng kinh ngạc —– Đây quả thực đúng là ngoài sức tưởng tượng của y.
Không kịp cảm thán căn biệt thự này đẹp bao nhiêu, Tần Sở Ca một lần nữa rõ ràng, nếu y không mất một tầng da thì phỏng chừng y không thể thoát được khỏi nơi này, y sao lại tốt phúc như vậy chứ, trộm phải đồ của một kẻ giàu có keo kiệt!
Chẳng qua bây giờ y còn chưa ngờ tới, y không phải là mất một tầng da, mà là mất …
Vệ sĩ cao lớn kéo y xuống nhà ăn ở dưới lầu. Trong phòng ăn thật lớn, có một người đang ngồi trên chiếc bàn thật dài, đó chính là người tràn đầy lệ khí uy nghiêm kia, y hiện tại còn chưa biết tên của người đó.
" Ngồi. " Giọng nói của người nọ không lớn, nhàn nhạt, nhưng bên trong lại ẩn chứa một loại uy nghiêm không nói nên lời, có thể nhìn ra xuất thân của người này là từ gia đình phú quý.
Tần Sở Ca nuốt nước miếng, kéo ghế, thật cẩn thận ngồi xuống, tay bất giác kéo lấy chiếc áo ngủ trắng mịn bằng tơ lụa trên người, cúi đầu chăm chú nhìn mặt bàn.
" Cậu … Cậu có biết một người … Tên Hứa Phàm Ức không? " Lúc Tần Sở Ca gần như sắp chui đầu vào bàn, Đề Luật Dương cuối cùng thản nhiên hỏi câu, khiến y suýt chút nữa thì kinh hãi nhảy dựng lên.
" Hứa… Hứa Phàm Ức?" Tần Sở Ca híp mắt, cẩn thận tìm kiếm cái tên này trong đầu mình, nhưng y nghĩ mãi vẫn không nghĩ ra người nào có cái tên như vậy, chẳng lẽ người này vì tìm kiếm người kia nên mới bắt y tới đây?
" Không … Không biết … " Tần Sở Ca khô khan mở miệng đáp lại, y nghiêng đầu lén nhìn người kia một cái, lại vẫn chẳng thể nhìn ra vẻ mặt của người đó.
" Cậu chắc chắn? " Để Luật Dương khẽ thở phào, cảm giác lo lắng kia lập tức biến mất, lại không biết là tâm trạng vui mừng hay ưu sầu đang ùa đến, vui mừng là bởi Phàm Ức không có loại thân thích ghê tởm như vậy, ưu sầu là bởi y… Chẳng có chút quan hệ nào với Phàm Ức …
Tần Sở Ca giả vờ cười, căng thẳng gật đầu.
Rõ ràng là giả vờ tươi cười, nhưng lại khiến tâm của Để Luật Dương thắt lại. Thật sự là quá giống Phàm Ức, quá giống…
Dù sao cũng chỉ là một tên côn đồ, thượng y một lần cũng không có việc gì nhỉ.
Để Luật Dương nhíu mày, thầm quyết định.
Để Luật Dương vẫy tay, vệ sĩ cao lớn kia liền đi tới, khom người đến gần Để Luật Dương, Để Luật Dương nhẹ giọng dặn dò vài câu, vệ sĩ cao lớn gật đầu rồi rời đi.
Tần Sở Ca vẫn cố gắng chăm chú nhìn vào mặt bàn như trước, căn bản không nhìn thấy động tác của Đề Luật Dương. Y chỉ đang nghĩ rốt cuộc phải mất mấy ngón tay thì y mới có thể thuận lợi rời đi.
Không nghĩ tới bỗng có một ly rượu đỏ đặt ngay trước mặt y, Tần Sở Ca kinh ngạc ngẩng đầu, thấy Để Luật Dương cũng đang nâng một ly rượu đỏ lên, khóe môi hơi nhếch hướng về phía y.
Độ cong đó khiến Tần Sở Ca giật mình, y kinh hãi uống một ngụm rượu đỏ, sau đó không ngừng sặc sụa.
Tần Sở Ca hoàn toàn không thích uống rượu, y chỉ thích hút vài điếu thuốc, bởi vì tiền y trộm được tới cơm cũng không đủ ăn, nên càng không cần nói đến những thứ khác, vậy nên dù y có thích hơn nữa cũng chỉ có thể giảm được thứ nào thì hay thứ đó.
Bởi thế y cảm thấy nháy mắt một cái y đã say rồi.
Y lâng lâng ngồi ở đó, lại giống như đang ngồi trên mây, nhẹ nhõm, thoải mái, ngay cả khi Để Luật Dương ôm y lên y cũng không phát hiện ra, chỉ cảm thấy đang được dựa vào thứ gì đó thực nóng thực thoải mái.
Để Luật Dương không ngờ chỉ một chén rượu đã khiến người này đã say thành như vậy, thuốc thôi tình bên trong hẳn không thể phát huy công dụng nhanh như thế nhỉ, thế nên trước đó hắn còn có việc khác phải làm.
Ngũ Nhai đã mang những thứ cần thiết tới phòng tắm, dụng cụ súc ruột cũng đã được sắp xếp ngay ngắn bên trong, thậm chí tới cả nước trong bồn tắm cũng đã được xả đầy, tản ra nhiệt khí mê người.
Để Luật Dương đặt Tần Sở Ca lên ghế quý phi, cởi lớp quần áo mỏng manh trên người y xuống, nhìn thấy phía dưới là một thân thể vừa tái nhợt lại vừa vô cùng gầy yếu.
Tần Sở Ca dinh dưỡng không đủ trong rất nhiều năm, trên người gần như chẳng có thịt, nhìn qua giống như chỉ toàn là xương. Nhưng hình ảnh này lại khiến Đề Luật Dương nhớ tới thân hình ốm yếu của Hứa Phàm Ức, nhắm mắt lại, hắn hít một hơi thật sâu, tự nhủ với chính mình, đây chẳng qua chỉ là một tên côn đồ, không phải là Phàm Ức của hắn, người yêu đã mất của hắn.
Tần Sở Ca mơ màng cảm thấy mát rượi, trên người cũng nhẹ nhàng thoải mái, nhưng thần trí đã mơ hồ của y khiến y không thể chống lại động tác kế tiếp của Để Luật Dương.
Để Luật Dương cầm kim tiêm loại lớn, hút một lượng dịch súc ruột, lật người Tần Sở Ca lại làm lộ ra đôi song khâu trắng nộn còn có thể coi là có tí thịt của y, tiếp đó hắn mạnh mẽ tách chúng ra để lộ tiểu huyệt ở bên trong, cắm đầu ống tiêm vào, chậm rãi bơm dịch súc ruột vào trong.
Tần Sở Ca cảm thấy khác thường, mơ màng muốn xoay người thoát khỏi thứ đang cắm trong mông y, lại bị Để Luật Dương đè chặt lấy, chỉ có thể thấp giọng rên rỉ, vặn vẹo thân thể.
Sau khi Đề Luật Dương bơm hết chất lỏng vào liền thuận tay cắm ống tiêm vào sâu một chút, phòng ngừa chất lỏng bị chảy ngược ra, hành động này khiến Tần Sở Ca cảm thấy khó chịu, không ngừng lẩm nhẩm.
Một lát sau, Tần Sở Ca bắt đầu cảm thầy bụng quặn đau, động tác cũng dữ dội hơn, " Đau…" y nhỏ giọng rên rỉ, đôi mắt ngập nước.
Để Luật Dương rút ống tiêm ra, ôm Tần Sở Ca để y ngồi lên bồn cầu, Tần Sở Ca tựa như tìm được nơi giúp y thoải mái, không tốn công sức đã có thể nghe được âm thanh bài tiết.
Để Luật Dương rất kiên nhẫn chờ Tần Sở Ca lộ vẻ mặt thoải mái, sau đó túm y đứng lên, tiếp tục ép y nằm sấp lên ghế quý phi, dùng nước nóng lau sạch trơn tề, sau đó lại đâm vào tiểu huyệt của y lần nữa.
" Nóng … nóng …" Nước lần này có hơi nóng, Tần Sở Ca thét lên, muốn bò về phía trước, lại bị Để Luật Dương giữ chặt, thẳng đến khi bụng của Tần Sở Ca hơi trương lên hắn mới ngừng bơm nước, xách y tới bồn cầu đẩy nước ra.
Cứ làm như vậy vài lần Để Luật Dương mới cảm thấy có thể hưởng dụng được thân thể này, hắn lau khô thân thể bị dày vò đến hấp hối của Tần Sở Ca, ôm y rời khỏi phòng tắm.
Đề Luật Dương thong thả cởi quần áo vừa rồi bị dính nước trên người xuống, để lộ thân thể cường tráng mà không thô lậu. Thân thể Tần Sở Ca xích lõa, không ngừng quay cuồng trên giường, có thể là bởi vì thuốc thôi tình đang phát huy tác dụng. Hiện tại cả người y đều cảm thấy ngứa ngáy, không ngừng ma xát lên khăn trải giường.
Để Luật Dương vốn cũng chẳng muốn dịu dàng, hắn đeo “mũ", giữ chặt lấy Tần Sở Ca, nâng hai chân y lên, đổ trơn tề lên tiểu huyệt phấn hồng kia, tùy tiện chuẩn bị vài cái rồi lập tức tiến vào.
Tần Sở Ca ngửa cổ, phát ra một tiếng thét chói tai, hai tay không ngừng khua loạn, chân cũng quẫy đạp, dục vọng còn căng cứng vừa nãy trong nháy mắt bị diệt sạch, cho dù y đang mơ màng nhưng vẫn có thể cảm giác hạ thân bị xé rách đau đớn. Nó khiến y nhớ tới những ngày như sống trong địa ngục khi y bị tạm giữ trong đồn cảnh sát.
" Đừng … Đừng … Đau quá … Mau đi ra … " Tần Sở Ca càng dùng sức đánh lên thân thể ở phía trên y, nức nở khóc.
Để Luật Dương có chút không kiên nhẫn, thực quá chặt, hắn cũng không cảm thấy thoải mái, thế là hắn càng ép xuống thân thể của Tần Sở Ca, cơ hồ muốn áp hai chân của y lên đến tận đầu, Tần Sở Ca thảm thiết kêu lên, dây chằng của y cứ như vậy bị thô bạo kéo giật ra, đau đớn đến độ nửa người dưới giống như bị xé rách.
Chỗ tiếp giao dường như có thể nhìn thấy có dấu vết chảy máu, nhưng Để Luật Dương lại chẳng quan tâm tới điều đó, hắn chỉ chăm chú nhìn vào khuôn mặt của Tần Sở Ca, khuôn mặt đó đã tràn đầy nước mắt, lại càng trở nên giống Phàm Ức như đúc.
Hắn mạnh mẽ trừu cắm, Tần Sở Ca đã gần như không thể kêu nổi nữa rồi, những tiếng kêu đều nghẹn lại ở trong họng, y chỉ có thể hừ hừ rên rỉ.
Có lẽ là do tác dụng của thuốc thôi tình, cũng có thể là bởi Để Luật Dương chạm vào điểm mẫn cảm của Tần Sở Ca, Tần Sở Ca đột nhiên quyến rũ thét lên.
Mồ hôi trên trán Để Luật Dương cũng tí tách rơi xuống thân mình của Tần Sở Ca, Tần Sở Ca thì sao, y cũng bị làm đến mức nói không nên lời, nước bọt không kịp nuốt xuống vương trên khóe miệng, ánh mắt tan rã.
Đề Luật Dương lại tựa như bị cảnh tượng này kích thích. Hắn nhớ rõ, cho dù là sáu năm, bảy năm, tám năm trôi qua, hắn cũng vĩnh viễn nhớ rõ vẻ phong tình của Phàm Ức khi hắn ở trên thân thể y, vẻ mặt này khiến hắn tiếp tục cảm thấy khô nóng.
Những hắn lời rất lâu không nói đều tuôn ra —- Có lẽ đó không phải là nói với Hứa Phàm Ức thực sự:
" Phàm Ức … Anh làm em thoải mái không? Nói cho anh biết … " Để Luật Dương cắn lên vành tai Tần Sở Ca, thấp giọng hỏi.
Tần Sở Ca căn bản không nghe rõ, chỉ có thể máy móc khóc, " Thoải mái … Rất thoải mái … “
Đề Luật Dương thay đổi một tư thế khác, bắt đầu cố ý giày vò Tần Sở Ca, nhục đao xoay vòng, không tiến sâu vào tiểu huyệt của Tần Sở Ca, " Nói cho anh biết … Phàm Ức … Em có muốn anh mạnh mẽ làm em không? “
Tần Sở Ca bị khiêu khích sớm đã ngứa ngáy không chịu nổi, nhưng thần trí còn chưa rõ ràng khiến y không ngừng nâng mông, muốn tìm kiếm căn nguyên khoái cảm.
" Phàm Ức … Phàm Ức … Em nếu không nói anh sẽ không cho em … " Để Luật Dương tựa như phát hiện món đồ chơi thú vị, nhìn vẻ si ngốc của Tần Sở Ca, người đang cùng hắn làm hiện giờ không phải là Hứa Phàm Ức thực sự, hắn hiện tại đều không phải đối với Phàm Ức thật sự, thế nên cảm giác hết sức thú vị.
Tiểu huyệt của Tần Sở Ca trống rỗng trương mở, y không nhịn bật khóc, " Làm tôi … Vì sao lại dừng lại … Làm tôi … Hức hức … Tiếp tục … “
Để Luật Dương cố gắng nín nhịn: " Gọi anh là Luật Dương … Không gọi anh sẽ không cho em … “
Tần Sở Ca gấp đến mức gần như muốn đẩy Để Luật Dương xuống, tác dụng của thuốc thôi tình đã hoàn toàn phát tác, " Luật Dương … Nhanh làm tôi … Nhanh dùng đại nhục bổng làm tôi … Ngứa quá … “
Đề Luật Dương vô cùng vừa lòng với câu trả lời của Tần Sở Ca, nó không giống với hứng thú trước đây, tuy cũng cần hắn phải nhẫn nại, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy lại khiến hắn cảm thấy kinh hỉ hơn.
Thế là hắn giống như lúc bắt đầu mạnh mẽ đi vào, tới chỗ sâu nhất ở trong, rồi mới rút ra toàn bộ, lại tiếp tục đẩy thật mạnh vào.
Tần Sở Ca lần này phát ra tiếng kêu hoàn toàn thỏa mãn, Đề Luật Dương buông sự kiềm chế ở hai chân y, Tần Sở Ca liền gấp gáp co chân quấn chặt lấy thắt lưng của Để Luật Dương, theo động tác đưa đẩy của Để Luật Dương mà lên xuống, rên rỉ kêu thét.
Tần Sở Ca gần như trở nên điên cuồng, tiểu huyệt cũng bắt đầu co rút từng cơn, Để Luật Dương biết y sắp đạt tới cao trào rồi, hắn không ngăn y, mà ngược lại càng thêm dùng sức trừu cắm, khiến Tần Sở Ca không ngừng lắc đầu, sau một tiếng rên ngắn ngủi mà cao vút, Tần Sở Ca đạt tới cao trào, dục vọng cứ như vậy co giật bắn ra chất dịch màu trắng đục.
Để Luật Dương bị tiểu huyệt thít chặt của y kích thích tiếp tục quất sâu vào trong, cuối cùng sau mười mấy cái mạnh mẽ đâm vào, hắn cũng đạt tới cao trào, gầm lên một tiếng.
Thuốc thôi tình trong cơ thể Tần Sở Ca còn chưa hết tác dụng, tiểu huyệt vì bị đao thịt sáp nhập mà lại bắt đầu tiếp tục co rút, khiến dục vọng của Để Luật Dương bắt đầu tỉnh lại.
Thế là tiếng rên rỉ chói tai lại bắt đầu vang lên trong căn phòng …
Lúc Tần Sở Ca tỉnh lại, y cảm thấy thực sự quá mất mặt —- Y vậy mà cứ thế ngủ quên mất luôn.
Có lẽ là bởi y đã lâu rồi không được ngủ một giấc thật ngon, Tần Sở Ca ngủ cực kì say thậm chí y còn lau được cả vết nước miếng bên khóe miệng …
Bây giờ y đang trong tình huống nào nhỉ?
Tần Sở Ca quay trái ngó phải, phát hiện quần áo của y đã được thay đổi, y đang mặc một bộ quần áo ngủ thực mềm mại, nhưng hai tay lại bị khóa ở song sắt trên đầu giường, hai chân y cũng thế, cơ thể y bị trói thành hình chữ X.
Tần Sở Ca thầm kêu thảm, y rốt cuộc đã chọc phải kẻ biến thái nào đây!
Tuy Tần Sở Ca biết mở khóa, nhưng hiển nhiên bộ dáng tứ chi bị trói này khiến y không làm được gì, y thử kéo kéo còng tay lại phát hiện trừ bỏ khiến cổ tay y sinh đau thì chẳng làm được gì.
Âm thanh leng keng của y khi cố thoát ra khiến người khác chú ý, có người mở cửa, Tần Sở Ca cảnh giác ngẩng đầu nhìn người tới ── Đây chẳng phải là vệ sĩ to lớn đã suýt bẻ gãy tay y sao?
Tần Sở Ca giả vờ cười, " Ông anh … Lại là anh à … “
Vệ sĩ cao lớn kia chán ghét cởi còng tay, sau đó là còng chân cho y, " Thành thật một chút, đi theo ta. " Tiếp đó thô bạo kéo Tần Sở Ca từ trên giường lên, lôi ra ngoài.
Tần Sở Ca thấp thỏm bị vệ sĩ cao lớn này kéo đi, cảnh tượng khi vừa ra khỏi cửa khiến y vô cùng kinh ngạc —– Đây quả thực đúng là ngoài sức tưởng tượng của y.
Không kịp cảm thán căn biệt thự này đẹp bao nhiêu, Tần Sở Ca một lần nữa rõ ràng, nếu y không mất một tầng da thì phỏng chừng y không thể thoát được khỏi nơi này, y sao lại tốt phúc như vậy chứ, trộm phải đồ của một kẻ giàu có keo kiệt!
Chẳng qua bây giờ y còn chưa ngờ tới, y không phải là mất một tầng da, mà là mất …
Vệ sĩ cao lớn kéo y xuống nhà ăn ở dưới lầu. Trong phòng ăn thật lớn, có một người đang ngồi trên chiếc bàn thật dài, đó chính là người tràn đầy lệ khí uy nghiêm kia, y hiện tại còn chưa biết tên của người đó.
" Ngồi. " Giọng nói của người nọ không lớn, nhàn nhạt, nhưng bên trong lại ẩn chứa một loại uy nghiêm không nói nên lời, có thể nhìn ra xuất thân của người này là từ gia đình phú quý.
Tần Sở Ca nuốt nước miếng, kéo ghế, thật cẩn thận ngồi xuống, tay bất giác kéo lấy chiếc áo ngủ trắng mịn bằng tơ lụa trên người, cúi đầu chăm chú nhìn mặt bàn.
" Cậu … Cậu có biết một người … Tên Hứa Phàm Ức không? " Lúc Tần Sở Ca gần như sắp chui đầu vào bàn, Đề Luật Dương cuối cùng thản nhiên hỏi câu, khiến y suýt chút nữa thì kinh hãi nhảy dựng lên.
" Hứa… Hứa Phàm Ức?" Tần Sở Ca híp mắt, cẩn thận tìm kiếm cái tên này trong đầu mình, nhưng y nghĩ mãi vẫn không nghĩ ra người nào có cái tên như vậy, chẳng lẽ người này vì tìm kiếm người kia nên mới bắt y tới đây?
" Không … Không biết … " Tần Sở Ca khô khan mở miệng đáp lại, y nghiêng đầu lén nhìn người kia một cái, lại vẫn chẳng thể nhìn ra vẻ mặt của người đó.
" Cậu chắc chắn? " Để Luật Dương khẽ thở phào, cảm giác lo lắng kia lập tức biến mất, lại không biết là tâm trạng vui mừng hay ưu sầu đang ùa đến, vui mừng là bởi Phàm Ức không có loại thân thích ghê tởm như vậy, ưu sầu là bởi y… Chẳng có chút quan hệ nào với Phàm Ức …
Tần Sở Ca giả vờ cười, căng thẳng gật đầu.
Rõ ràng là giả vờ tươi cười, nhưng lại khiến tâm của Để Luật Dương thắt lại. Thật sự là quá giống Phàm Ức, quá giống…
Dù sao cũng chỉ là một tên côn đồ, thượng y một lần cũng không có việc gì nhỉ.
Để Luật Dương nhíu mày, thầm quyết định.
Để Luật Dương vẫy tay, vệ sĩ cao lớn kia liền đi tới, khom người đến gần Để Luật Dương, Để Luật Dương nhẹ giọng dặn dò vài câu, vệ sĩ cao lớn gật đầu rồi rời đi.
Tần Sở Ca vẫn cố gắng chăm chú nhìn vào mặt bàn như trước, căn bản không nhìn thấy động tác của Đề Luật Dương. Y chỉ đang nghĩ rốt cuộc phải mất mấy ngón tay thì y mới có thể thuận lợi rời đi.
Không nghĩ tới bỗng có một ly rượu đỏ đặt ngay trước mặt y, Tần Sở Ca kinh ngạc ngẩng đầu, thấy Để Luật Dương cũng đang nâng một ly rượu đỏ lên, khóe môi hơi nhếch hướng về phía y.
Độ cong đó khiến Tần Sở Ca giật mình, y kinh hãi uống một ngụm rượu đỏ, sau đó không ngừng sặc sụa.
Tần Sở Ca hoàn toàn không thích uống rượu, y chỉ thích hút vài điếu thuốc, bởi vì tiền y trộm được tới cơm cũng không đủ ăn, nên càng không cần nói đến những thứ khác, vậy nên dù y có thích hơn nữa cũng chỉ có thể giảm được thứ nào thì hay thứ đó.
Bởi thế y cảm thấy nháy mắt một cái y đã say rồi.
Y lâng lâng ngồi ở đó, lại giống như đang ngồi trên mây, nhẹ nhõm, thoải mái, ngay cả khi Để Luật Dương ôm y lên y cũng không phát hiện ra, chỉ cảm thấy đang được dựa vào thứ gì đó thực nóng thực thoải mái.
Để Luật Dương không ngờ chỉ một chén rượu đã khiến người này đã say thành như vậy, thuốc thôi tình bên trong hẳn không thể phát huy công dụng nhanh như thế nhỉ, thế nên trước đó hắn còn có việc khác phải làm.
Ngũ Nhai đã mang những thứ cần thiết tới phòng tắm, dụng cụ súc ruột cũng đã được sắp xếp ngay ngắn bên trong, thậm chí tới cả nước trong bồn tắm cũng đã được xả đầy, tản ra nhiệt khí mê người.
Để Luật Dương đặt Tần Sở Ca lên ghế quý phi, cởi lớp quần áo mỏng manh trên người y xuống, nhìn thấy phía dưới là một thân thể vừa tái nhợt lại vừa vô cùng gầy yếu.
Tần Sở Ca dinh dưỡng không đủ trong rất nhiều năm, trên người gần như chẳng có thịt, nhìn qua giống như chỉ toàn là xương. Nhưng hình ảnh này lại khiến Đề Luật Dương nhớ tới thân hình ốm yếu của Hứa Phàm Ức, nhắm mắt lại, hắn hít một hơi thật sâu, tự nhủ với chính mình, đây chẳng qua chỉ là một tên côn đồ, không phải là Phàm Ức của hắn, người yêu đã mất của hắn.
Tần Sở Ca mơ màng cảm thấy mát rượi, trên người cũng nhẹ nhàng thoải mái, nhưng thần trí đã mơ hồ của y khiến y không thể chống lại động tác kế tiếp của Để Luật Dương.
Để Luật Dương cầm kim tiêm loại lớn, hút một lượng dịch súc ruột, lật người Tần Sở Ca lại làm lộ ra đôi song khâu trắng nộn còn có thể coi là có tí thịt của y, tiếp đó hắn mạnh mẽ tách chúng ra để lộ tiểu huyệt ở bên trong, cắm đầu ống tiêm vào, chậm rãi bơm dịch súc ruột vào trong.
Tần Sở Ca cảm thấy khác thường, mơ màng muốn xoay người thoát khỏi thứ đang cắm trong mông y, lại bị Để Luật Dương đè chặt lấy, chỉ có thể thấp giọng rên rỉ, vặn vẹo thân thể.
Sau khi Đề Luật Dương bơm hết chất lỏng vào liền thuận tay cắm ống tiêm vào sâu một chút, phòng ngừa chất lỏng bị chảy ngược ra, hành động này khiến Tần Sở Ca cảm thấy khó chịu, không ngừng lẩm nhẩm.
Một lát sau, Tần Sở Ca bắt đầu cảm thầy bụng quặn đau, động tác cũng dữ dội hơn, " Đau…" y nhỏ giọng rên rỉ, đôi mắt ngập nước.
Để Luật Dương rút ống tiêm ra, ôm Tần Sở Ca để y ngồi lên bồn cầu, Tần Sở Ca tựa như tìm được nơi giúp y thoải mái, không tốn công sức đã có thể nghe được âm thanh bài tiết.
Để Luật Dương rất kiên nhẫn chờ Tần Sở Ca lộ vẻ mặt thoải mái, sau đó túm y đứng lên, tiếp tục ép y nằm sấp lên ghế quý phi, dùng nước nóng lau sạch trơn tề, sau đó lại đâm vào tiểu huyệt của y lần nữa.
" Nóng … nóng …" Nước lần này có hơi nóng, Tần Sở Ca thét lên, muốn bò về phía trước, lại bị Để Luật Dương giữ chặt, thẳng đến khi bụng của Tần Sở Ca hơi trương lên hắn mới ngừng bơm nước, xách y tới bồn cầu đẩy nước ra.
Cứ làm như vậy vài lần Để Luật Dương mới cảm thấy có thể hưởng dụng được thân thể này, hắn lau khô thân thể bị dày vò đến hấp hối của Tần Sở Ca, ôm y rời khỏi phòng tắm.
Đề Luật Dương thong thả cởi quần áo vừa rồi bị dính nước trên người xuống, để lộ thân thể cường tráng mà không thô lậu. Thân thể Tần Sở Ca xích lõa, không ngừng quay cuồng trên giường, có thể là bởi vì thuốc thôi tình đang phát huy tác dụng. Hiện tại cả người y đều cảm thấy ngứa ngáy, không ngừng ma xát lên khăn trải giường.
Để Luật Dương vốn cũng chẳng muốn dịu dàng, hắn đeo “mũ", giữ chặt lấy Tần Sở Ca, nâng hai chân y lên, đổ trơn tề lên tiểu huyệt phấn hồng kia, tùy tiện chuẩn bị vài cái rồi lập tức tiến vào.
Tần Sở Ca ngửa cổ, phát ra một tiếng thét chói tai, hai tay không ngừng khua loạn, chân cũng quẫy đạp, dục vọng còn căng cứng vừa nãy trong nháy mắt bị diệt sạch, cho dù y đang mơ màng nhưng vẫn có thể cảm giác hạ thân bị xé rách đau đớn. Nó khiến y nhớ tới những ngày như sống trong địa ngục khi y bị tạm giữ trong đồn cảnh sát.
" Đừng … Đừng … Đau quá … Mau đi ra … " Tần Sở Ca càng dùng sức đánh lên thân thể ở phía trên y, nức nở khóc.
Để Luật Dương có chút không kiên nhẫn, thực quá chặt, hắn cũng không cảm thấy thoải mái, thế là hắn càng ép xuống thân thể của Tần Sở Ca, cơ hồ muốn áp hai chân của y lên đến tận đầu, Tần Sở Ca thảm thiết kêu lên, dây chằng của y cứ như vậy bị thô bạo kéo giật ra, đau đớn đến độ nửa người dưới giống như bị xé rách.
Chỗ tiếp giao dường như có thể nhìn thấy có dấu vết chảy máu, nhưng Để Luật Dương lại chẳng quan tâm tới điều đó, hắn chỉ chăm chú nhìn vào khuôn mặt của Tần Sở Ca, khuôn mặt đó đã tràn đầy nước mắt, lại càng trở nên giống Phàm Ức như đúc.
Hắn mạnh mẽ trừu cắm, Tần Sở Ca đã gần như không thể kêu nổi nữa rồi, những tiếng kêu đều nghẹn lại ở trong họng, y chỉ có thể hừ hừ rên rỉ.
Có lẽ là do tác dụng của thuốc thôi tình, cũng có thể là bởi Để Luật Dương chạm vào điểm mẫn cảm của Tần Sở Ca, Tần Sở Ca đột nhiên quyến rũ thét lên.
Mồ hôi trên trán Để Luật Dương cũng tí tách rơi xuống thân mình của Tần Sở Ca, Tần Sở Ca thì sao, y cũng bị làm đến mức nói không nên lời, nước bọt không kịp nuốt xuống vương trên khóe miệng, ánh mắt tan rã.
Đề Luật Dương lại tựa như bị cảnh tượng này kích thích. Hắn nhớ rõ, cho dù là sáu năm, bảy năm, tám năm trôi qua, hắn cũng vĩnh viễn nhớ rõ vẻ phong tình của Phàm Ức khi hắn ở trên thân thể y, vẻ mặt này khiến hắn tiếp tục cảm thấy khô nóng.
Những hắn lời rất lâu không nói đều tuôn ra —- Có lẽ đó không phải là nói với Hứa Phàm Ức thực sự:
" Phàm Ức … Anh làm em thoải mái không? Nói cho anh biết … " Để Luật Dương cắn lên vành tai Tần Sở Ca, thấp giọng hỏi.
Tần Sở Ca căn bản không nghe rõ, chỉ có thể máy móc khóc, " Thoải mái … Rất thoải mái … “
Đề Luật Dương thay đổi một tư thế khác, bắt đầu cố ý giày vò Tần Sở Ca, nhục đao xoay vòng, không tiến sâu vào tiểu huyệt của Tần Sở Ca, " Nói cho anh biết … Phàm Ức … Em có muốn anh mạnh mẽ làm em không? “
Tần Sở Ca bị khiêu khích sớm đã ngứa ngáy không chịu nổi, nhưng thần trí còn chưa rõ ràng khiến y không ngừng nâng mông, muốn tìm kiếm căn nguyên khoái cảm.
" Phàm Ức … Phàm Ức … Em nếu không nói anh sẽ không cho em … " Để Luật Dương tựa như phát hiện món đồ chơi thú vị, nhìn vẻ si ngốc của Tần Sở Ca, người đang cùng hắn làm hiện giờ không phải là Hứa Phàm Ức thực sự, hắn hiện tại đều không phải đối với Phàm Ức thật sự, thế nên cảm giác hết sức thú vị.
Tiểu huyệt của Tần Sở Ca trống rỗng trương mở, y không nhịn bật khóc, " Làm tôi … Vì sao lại dừng lại … Làm tôi … Hức hức … Tiếp tục … “
Để Luật Dương cố gắng nín nhịn: " Gọi anh là Luật Dương … Không gọi anh sẽ không cho em … “
Tần Sở Ca gấp đến mức gần như muốn đẩy Để Luật Dương xuống, tác dụng của thuốc thôi tình đã hoàn toàn phát tác, " Luật Dương … Nhanh làm tôi … Nhanh dùng đại nhục bổng làm tôi … Ngứa quá … “
Đề Luật Dương vô cùng vừa lòng với câu trả lời của Tần Sở Ca, nó không giống với hứng thú trước đây, tuy cũng cần hắn phải nhẫn nại, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy lại khiến hắn cảm thấy kinh hỉ hơn.
Thế là hắn giống như lúc bắt đầu mạnh mẽ đi vào, tới chỗ sâu nhất ở trong, rồi mới rút ra toàn bộ, lại tiếp tục đẩy thật mạnh vào.
Tần Sở Ca lần này phát ra tiếng kêu hoàn toàn thỏa mãn, Đề Luật Dương buông sự kiềm chế ở hai chân y, Tần Sở Ca liền gấp gáp co chân quấn chặt lấy thắt lưng của Để Luật Dương, theo động tác đưa đẩy của Để Luật Dương mà lên xuống, rên rỉ kêu thét.
Tần Sở Ca gần như trở nên điên cuồng, tiểu huyệt cũng bắt đầu co rút từng cơn, Để Luật Dương biết y sắp đạt tới cao trào rồi, hắn không ngăn y, mà ngược lại càng thêm dùng sức trừu cắm, khiến Tần Sở Ca không ngừng lắc đầu, sau một tiếng rên ngắn ngủi mà cao vút, Tần Sở Ca đạt tới cao trào, dục vọng cứ như vậy co giật bắn ra chất dịch màu trắng đục.
Để Luật Dương bị tiểu huyệt thít chặt của y kích thích tiếp tục quất sâu vào trong, cuối cùng sau mười mấy cái mạnh mẽ đâm vào, hắn cũng đạt tới cao trào, gầm lên một tiếng.
Thuốc thôi tình trong cơ thể Tần Sở Ca còn chưa hết tác dụng, tiểu huyệt vì bị đao thịt sáp nhập mà lại bắt đầu tiếp tục co rút, khiến dục vọng của Để Luật Dương bắt đầu tỉnh lại.
Thế là tiếng rên rỉ chói tai lại bắt đầu vang lên trong căn phòng …
Tác giả :
Khúc Lưu Tỷ