Tứ Bề Thọ Địch
Chương 17
Để Luật Dương đầu tiên thành lập một tài khoản mới rồi chuyển hai ngàn vạn từ tài khoản của mình sang tài khoản mới này. Ngân hàng vốn dĩ không cho phép một lần chuyển một khoản tiền lớn như vậy, nhưng nhìn đến bộ dáng gần như tuyệt vọng của Để Luật Dương, quản lý ngân hàng đến thở mạnh cũng không dám, liền quyết định dù có trái quy định thì cũng đành trái một lần đi, nhìn bộ dáng như vậy thì đúng là đại sự rồi.
Để Luật Dương vẫn luôn nắm chặt di động của mình, nhưng không hề có cuộc gọi đến. Hắn không tin tưởng cảnh sát, hơn nữa còn lo sợ cảnh sát đả thảo kinh xà chọc giận bang nhân kia, hủy đi tro cốt của Hứa Phàm Ức, hắn cũng không dám làm ra hành động nào thiếu suy nghĩ, chỉ cần liên quan tới Phàm Ức thì độ sáng suốt của hắn cũng giảm đi rất nhiều.
Để Luật Dương gần như điên cuồng, tro cốt của Hứa Phàm Ức là thứ cuối cùng của y còn lại trên thế giới này, cũng là thứ duy nhất có thể chứng minh đoạn tình yêu giữa hắn và y là từng tồn tại.
Nói gì đi nữa, hắn cũng không thể mất nó. Lại một lần nữa hắn trơ mắt bất lực nhìn Hứa Phàm Ức ở trước mặt hắn biến mất, lần này, hắn không thể để cho Phàm Ức dù đã mất cũng không thể an nghỉ.
Nếu để cho hắn bắt được đám người này, dù cho hắn có đem bọn chúng băm nát, cũng không thể thỏa được mối hận trong lòng hắn.
Bày ra trước mặt hắn, cho tới bây giờ đều không phải là lựa chọn đề, mà là vấn đáp đề.
Mà lựa chọn của Để Luật Dương, chính là Hứa Phàm Ức.
Mãi đến tận khi chạng vạng điện thoại của hắn cuối cùng cũng vang lên, hắn giống như vớ được cọng rơm cứu mạng mà vội vã nhấn điện thoại, “ sốt ruột chờ rồi Để tiên sinh … "
“ Ta đã thành lập tài khoản mới, đã chuyển vào đó hai ngàn vạn rồi, ta làm sao đem tiền cho các ngươi? " Thanh âm của Để Luật Dương hơi hơi phát run, tay nắm chặt di động cũng không ngừng run rẩy.
“ Nhớ kĩ là ngọn núi duy nhất ở vùng ngoại thành nhé, dọc theo quốc lộ mới mở, khi đến khúc cong thứ sáu thì rẽ vào con đường bỏ hoang, tiếp tục chạy sâu vào, có một công xưởng, một người đến, đừng có giỡn trá(1), tỉnh thông minh bị thông minh lầm (2) ". Thanh âm của người nọ vẫn thảnh thơi thảnh thơi, tựa hồ nghĩ chắc rằng Để Luật Dương sẽ đến một mình.
Để Luật Dương chắc chắn nhớ kỹ, lúc này ngược lại là hắn dập điện thoại, rồi mới nhằm hướng xe mình đi tới, lái xe tới vùng ngoại thành.
Nhưng hiện giờ lại đang là giờ tan tầm, dòng xe cộ vô cùng tắc nghẽn, mặc cho hắn có là ai đi nữa thì cũng phải thành thành thật thật đứng giữa xếp hàng chờ đợi. Để Luật Dương lòng nóng như lửa đốt ấn còi ô tô, nhưng vô ích, âm thanh kia chỉ càng làm hắn cùng những người khác khó chịu mà thôi.
Mà giờ phút này điện thoại lại vang lên, Để Luật Dương vội vàng lấy di động ra, nhìn vào lại thấy là Hoa Khiếu gọi tới, “ có việc gì sao? " khẩu khí vừa lạnh vừa cứng.
“ Ngươi đem Tần Sở Ca đi đâu? " Hoa Khiếu vừa mở miệng liền chỉ trích, “ ngươi dù cho có đem người đi thì cũng không thắng được, vì cái gì ngươi không chịu hiểu, Sở Ca y không phải là Hứa Phàm … "
“ Ngươi câm miệng cho ta! " Để Luật Dương rít gào, “ ta cái m* gì cũng không làm! "
“ Không phải ngươi mang Sở Ca đi thì là ai mang? Chẳng lẽ là y tự mình đi? " Hoa Khiếu châm chọc cười.
Để Luật Dương lúc này mới nhớ tới nhóm người kia cũng bắt cóc Tần Sở Ca, hắn rầu rĩ nói với Hoa Khiếu: “ Y bị bắt cóc rồi … nhóm người nọ còn cướp đi tro cốt của Hứa Phàm Ức! Ta đang tới chỗ bọn chúng là một công xưởng, chúng muốn tiền ta liền cho chúng … ta nói với ngươi cái này làm gì … tóm lại Tần Sở Ca không phải do ta mang đi, không liên quan đến ta, ngươi cũng không cần nơi nơi loạn nổ súng! "
Đầu kia điện thoại yên lặng một lát, Để Luật Dương vừa định cắt điện thoại, thanh âm của Hoa Khiếu lạnh lẽo truyền tới, “ nói cho ta biết địa chỉ … "
Sau khi Hoa Khiếu dập máy, gã ngồi trên cái giường nơi mà hôm qua Tần Sở Ca còn ngủ ở trên, có chút do dự.
Gã có thể làm cái gì đây? Cứu y? Gã không thực sự đem bản thân trở thành kỵ sĩ bảo vệ vương tử, gã biết chính mình không thể thoát khỏi ảnh hưởng của mẫu thân, mà không có mẫu thân duy trì, rất nhiều chuyện căn bản gã không thể làm được —- chuyện này mẫu thân gã khẳng định là sẽ không đồng ý.
Hoa Khiếu siết chặt lấy điện thoại, rồi lại chậm rãi mà buông ra, từ bên trong túi áo lấy ra một bao thuốc, rút ra một điếu, hít một ngụm thật sâu, phun ra.
Khói thuốc lá làm khuôn mặt gã trở nên không rõ ràng.
——————————————
Tần Sở Ca không hoàn toàn hôn mê, cho nên giữa mông mông lung lung y có thể cảm giác được bốn người kia ( cái người kêu Đông Tử cũng đã trở lại) cùng một chỗ uống rượu ăn cơm, cãi nhau. Nghe được người ở ghế phó lái gọi điện thoại, rồi bốn người bọn họ như đã đạt được một thành công lớn dường như lại một lần nữa uống rượu, gần như cãi lộn ầm ĩ.
Y rụt lui thân thể của mình, may mắn y mặc không quá ít áo, mặt đất thô ráp làm cho mặt y bị thương, những nơi khác trên thân thể — đương nhiên trừ bỏ những nơi bị đá trúng, coi như hoàn hảo không bị tổn hại gì.
Sắc trời dần dần tối sầm, Tần Sở Ca mơ hồ nghĩ, nếu hôm nay y không đi ra ngoài, đại khái bây giờ y hẳn là đang ở trong nhà Hoa Khiếu xem tivi, ăn hoa quả.
Y đang miên man suy nghĩ, cái người tên Đông Tử kia đã đi tới, Tần Sở Ca không tự giác co rúm một chút, người nọ một phen áp y lên cái giá, chờ người ở ghế phía sau tiến lại đây.
Mà người ở ghế lái cùng phó lái kéo dây kéo của đòn dông công xưởng xuống, người ngồi ở phía sau đem y cột lên trên dây kéo, rồi mới khoát tay ở nơi ấy lạp diêu vài cái, đem Tần Sở Ca từ trên mặt đất nâng lên cao vài thước.
Đông Tử vỗ vỗ tay, “ đã xong một việc, còn hũ tro cốt đâu? Lấy ra đi, đây mới chính là đạo cụ trọng yếu, đừng có phá hỏng. "
Người ở ghế lái cầm một hũ tro cốt bằng cẩm thạch từ dưới đất lên, đặt ở trên chiếc ghế đã chuẩn bị tốt, phía dưới ghế đặt một chậu nước trong.
Xem ý chính là nếu Để Luật Dương không chọn hũ tro cốt, liền đem hũ tro cốt đổ vào trong nước hủy đi.
Tay của Tần Sở Ca bị treo đến sinh đau, nhưng y cũng không dám vặn vẹo, bởi vì mỗi khi động tay một chút cổ tay sẽ càng thêm đau đớn.
Không biết qua bao lâu, trời cũng đã tối đen, Để Luật Dương lại vẫn chưa xuất hiện, người ngồi ở ghế lái bắt đầu nôn nóng, “ M* k*** hắn không phải đang đùa giỡn lão tử chứ? Sao vẫn còn chưa đến? "
Đông Tử nhìn nhìn thời gian trên di động, “ Có thể do kẹt xe, nên giờ này mới có thể chưa đến. "
“ Đợi hắn nửa giờ nữa, dựa vào gì, dám đùa giỡn, lão tử sẽ khiến cho hắn cả hai cái đều không lấy được! " Người ngồi ở ghế lái tùy tiện cầm một chai bia lên uống cạn, sau đó ném xuống đất, cái chai vỡ thành từng mảnh.
Quả nhiên, không đến mười lăm phút, bên ngoài công xưởng có âm thanh của động cơ ô tô. Người ngồi ở ghế phó lái vốn vẫn đang thả lòng liền nhanh nhẹn đứng lên, lấy từ túi áo ra một khẩu súng lục, đặt ở bên hông.
Cửa lớn chầm chậm bị đẩy ra, Để Luật Dương mặt không chút thay đổi đứng ở cửa.
Tần Sở Ca ngẩng đầu lên. Hai tay của y sớm đã không còn cảm giác, ngay cả cánh tay lúc đầu tưởng như bị xé rách giờ cũng không còn cảm giác, giống như thứ hiện giờ bị treo lên không phải là tay của y.
Để Luật Dương không nhìn về phía y, hắn vừa tiến vào đã đem ánh mắt đặt hoàn toàn trên hũ tro cốt, “ tiền các ngươi cần, ta đã mang đến, đem hũ tro cốt cho ta. "
Đông Tử cười nói: “ Không lo lắng một chút cho tân tình nhân của ngươi sao? Y chính là một mực chờ nhân tình của y đến cứu y đấy, ngươi thật đúng là đủ vô tình a. " Dùng chân đá đá Tần Sở Ca đang bị treo giữa không trung.
Tần Sở Ca cúi đầu, im lặng không lên tiếng. Y biết y hiện tại cho dù có cầu xin, Để Luật Dương cũng không để ý tới, y chính là hy vọng Để Luật Dương sẽ không ngốc như vậy, ngay cả viện quân cũng không có mà một mình tới đây.
Đông Tử từ bên hông rút ra một con dao bầu (3) dài chừng bốn mươi ly, đập lên xích sắt, “ Nhìn khuôn mặt này này, cùng với tình nhân cũ của ngươi thật sự là giống nhau như đúc, lúc trước ta thật đúng là không tin đâu. " rồi đem lưỡi dao lạnh băng kia đến gần hai má Tần Sở Ca, “ chẳng lẽ ngươi không lo lắng một chút sao? Dù sao Hứa Phàm Ức cũng chỉ là một người đã chết, mà đây … ", gã dùng dao vỗ vỗ hai má Tần Sở Ca, tấm tắc, “ còn sống đó. "
Để Luật Dương cắn răng, không nói một lời.
“ Nếu ngươi có ý muốn lấy hũ tro cốt, tốt lắm, đem tiền đặt xuống, ta cho ngươi, nhưng là tân tình nhân của ngươi … ai, thì ta giúp ngươi, đem khuôn mặt xinh đẹp này … Hủy ── Đi ── tốt lắm. " Bả đao kia nguy hiểm múa may một chút.
“ Tiền ngươi muốn ngươi đã có, ta cũng tuyệt vọng một buổi chiều, cái ngươi muốn đều đã chiếm được rồi, tội gì phải đi khó xử một người căn bản không liên quan? " Để Luật Dương lắc đầu nói, “ vô luận ngươi nói cái gì, ta cũng đều muốn hũ tro cốt kia, đưa nó cho ta! "
“ Ai nha nha, ngươi thật sự là một người tuyệt tình nha … " Đông Tử giống như xướng điệu vịnh than, nghiêng nghiêng đầu, nhún nhún vai, “ lão tam, đem hũ tro cốt qua cho hắn đi. Rồi Để tiên sinh, đưa tiền ra đây. "
Để Luật Dương lấy sổ tiết kiệm trong túi áo ra, chầm chậm bước tới, hai người đều chầm chậm đi đến, “ đưa hũ tro cốt cho ta trước " Để Luật Dương nóng nảy đưa tay ra.
“ No No No " Người ngồi ở ghế sau, cũng chính là người Đông Tử gọi là lão tam, phe phẩy đầu ngón tay nói, “ đem tiền đưa trước cho ta. "
“ Đồng thời trao đổi. " Để Luật Dương đưa sổ tiết kiệm về phía trước, lão tam cũng nới lỏng đưa hũ tro cốt ra, rồi hai người đồng thời thu tay lại, lão tam cầm sổ tiết kiệm trong tay. “ Kỳ thật ta thích tiền mặt hơn ", đương nhiên ngươi sẽ không báo cảnh sát, chúng ta sẽ rất nhanh mang tiền đi … ừm, không có vấn đề gì. " Lão tam vừa lòng nhìn số tiền trên sổ, đếm những số không phía sau, cao hứng quay về bên cạnh đồng bọn.
Để Luật Dương ôm hũ tro cốt, kích động hôn lên nó, rồi mới nhìn đến Tần Sở Ca vẫn còn đang bị treo giữa không trung, có chút áy náy, nhưng tại sao lại như vậy, y so với tro cốt của Hứa Phàm Ức, không trọng yếu hơn.
“ Nga, đúng rồi, kỳ thật chúng ta nên có chút vui vẻ tiễn Để tiên sinh đi …?" thanh âm của Đông Tử từ phía sau hắn truyền tới, Để Luật Dương nhịn không được quay đầu lại, chợt nghe thấy tiếng kêu thảm thiết đến tê tâm liệt phế của Tần Sở Ca ──
Hai người giữ Tần Sở Ca, dao của Đông Tử trên hai má y bắt đầu trượt xuống, vết cắt giáp gò má phải, lưỡi dao đâm sâu vào tận xương.
Tần Sở Ca vẫn còn kêu thảm thiết, trên mặt y lập tức bị máu tươi trào ra bao trùm, máu tươi dữ dội chảy ra, tí tách rất nhanh liền tạo thành một vũng máu nhỏ trên mặt đất.
Tâm Để Luật Dương như bị tàn ác bị xé rách một chút, nhưng hắn vẫn quay đầu trở về, hướng xe của mình mà đi, tận lực xem nhẹ tiếng kêu thảm thiết phía sau.
Thanh âm của Tần Sở Ca đã muốn vỡ tan đến mức nghe không rõ nữa, Để Luật Dương đặt tay lên trên cửa xe, nắm thật chặt. Nhưng trong lòng, hũ tro cốt ở trước ngực nhắc nhở hắn, đây mới là thứ quan trọng nhất.
Người ngồi ở ghế sau từ bên hông rút ra một khẩu súng, nhắm vào chỗ không được bảo vệ, nhằm lúc Để Luật Dương đờ người ra, bắn một phát chắc chắn.
“ A " Để Luật Dương chỉ cảm thấy đùi phải tê rần, sau đó chỗ đau nhức nóng bỏng lan rộng, hắn nhìn lại, nguyên bản là Tần Sở Ca đang giữ súng của người kia, nhưng hiện tại gã đó đang đá Tần Sở Ca.
Để Luật Dương lập tức mở cửa xe, vặn chìa khóa, tựa như tên rời khỏi cung mà lái xe đi.
Xe của hắn bị bắn trúng mấy phát súng, nhưng cũng không đáng ngại.
Tần Sở Ca không biết bản thân như thế nào lại liều lĩnh đâm đầu vào họng súng của người kia, nhưng kế tiếp, những cú đá của gã lại khiến y rơi vào một vòng đau đớn mới.
Đau đớn này làm y không tự chủ được kêu lên thảm thiết, miệng vết thương trên mặt, nắm tay đấm vào bụng, thẳng đến khi y rốt cuộc nghe được tiếng ô tô của Để Luật Dương, y biết, Để Luật Dương đã rời đi.
Phía sau không có viện trợ, không có cảnh sát, cái gì cũng đều không có.
“ Đông Tử, người này giải quyết như thế nào? Làm sạch đi, đem chỗ này đốt trụi … ai ui, lão nhị sao ngươi lại đánh ta? " người ngồi ở ghế lái nói.
“ Ngươi muốn cảnh sát đều đến đây à? " người ngồi ở ghế phó lái nghiến răng nghiến lợi nói, vốn y có thể bắn trúng Để Luật Dương, kết quả lại bị kỹ nữ này phá hỏng, “ để y lại nơi này, chúng ta nhanh đi thôi, y nếu vẫn như vậy chắc chắn là sẽ chết, không cần làm bẩn tay chúng ta, có thể giết ít đi một người. " người ngồi ở phía sau tỏ vẻ đồng ý.
Đông Tử thả Tần Sở Ca từ trên xích sắt xuống đất, Tần Sở Ca té lăn trên đất, trên mặt là hỗn hợp máu cùng bụi đất, màu đen tuyền. Tần Sở Ca không ngừng run rẩy, nhỏ giọng nức nở, muốn tránh thoát Đông Tử tóm lấy mặt.
“ Không phải ta không cho ngươi cơ hội, là Để Luật Dương kia không biết quý trọng … cho nên ta lưu cho ngươi một mạng, để xem lão thiên gia có muốn mạng sống của ngươi không. " Vốn gã muốn vỗ vỗ mặt Tần Sở Ca, nhưng trên khuôn mặt kia đã không có chỗ nào có thể chạm tay vào, liền nhún nhún vai, đứng dậy nói với đồng bọn: “ Mặc kệ y, chúng ta nhanh đi thôi, lấy tiền chạy nhanh trước khi gia khỏa Để Luật Dương kia báo cảnh sát, ca nô đêm nay không thể sai. "
Rồi vài người mới thu dọn một chút, đóng cửa công xưởng, tạo nên một trận tro bụi.
(1) giỡn trá: giỡn và dối trá
(2) tỉnh thông minh bị thông minh lầm: câu này nguyên văn nó là省着聪明反被聪明误theo ta tra được thì nó là: khôn lắm dại nhiều, hết khôn dồn đến dại *toát mồ hôi* k hiểu là đúng chưa, chứ ta thấy cứ sai sai á … dịch mấy cái thành ngữ tung của này khó thật đó … =_="
(3) dao bầu: là con này … ghê quá … khổ thân Sở nhi TT_TT
Để Luật Dương vẫn luôn nắm chặt di động của mình, nhưng không hề có cuộc gọi đến. Hắn không tin tưởng cảnh sát, hơn nữa còn lo sợ cảnh sát đả thảo kinh xà chọc giận bang nhân kia, hủy đi tro cốt của Hứa Phàm Ức, hắn cũng không dám làm ra hành động nào thiếu suy nghĩ, chỉ cần liên quan tới Phàm Ức thì độ sáng suốt của hắn cũng giảm đi rất nhiều.
Để Luật Dương gần như điên cuồng, tro cốt của Hứa Phàm Ức là thứ cuối cùng của y còn lại trên thế giới này, cũng là thứ duy nhất có thể chứng minh đoạn tình yêu giữa hắn và y là từng tồn tại.
Nói gì đi nữa, hắn cũng không thể mất nó. Lại một lần nữa hắn trơ mắt bất lực nhìn Hứa Phàm Ức ở trước mặt hắn biến mất, lần này, hắn không thể để cho Phàm Ức dù đã mất cũng không thể an nghỉ.
Nếu để cho hắn bắt được đám người này, dù cho hắn có đem bọn chúng băm nát, cũng không thể thỏa được mối hận trong lòng hắn.
Bày ra trước mặt hắn, cho tới bây giờ đều không phải là lựa chọn đề, mà là vấn đáp đề.
Mà lựa chọn của Để Luật Dương, chính là Hứa Phàm Ức.
Mãi đến tận khi chạng vạng điện thoại của hắn cuối cùng cũng vang lên, hắn giống như vớ được cọng rơm cứu mạng mà vội vã nhấn điện thoại, “ sốt ruột chờ rồi Để tiên sinh … "
“ Ta đã thành lập tài khoản mới, đã chuyển vào đó hai ngàn vạn rồi, ta làm sao đem tiền cho các ngươi? " Thanh âm của Để Luật Dương hơi hơi phát run, tay nắm chặt di động cũng không ngừng run rẩy.
“ Nhớ kĩ là ngọn núi duy nhất ở vùng ngoại thành nhé, dọc theo quốc lộ mới mở, khi đến khúc cong thứ sáu thì rẽ vào con đường bỏ hoang, tiếp tục chạy sâu vào, có một công xưởng, một người đến, đừng có giỡn trá(1), tỉnh thông minh bị thông minh lầm (2) ". Thanh âm của người nọ vẫn thảnh thơi thảnh thơi, tựa hồ nghĩ chắc rằng Để Luật Dương sẽ đến một mình.
Để Luật Dương chắc chắn nhớ kỹ, lúc này ngược lại là hắn dập điện thoại, rồi mới nhằm hướng xe mình đi tới, lái xe tới vùng ngoại thành.
Nhưng hiện giờ lại đang là giờ tan tầm, dòng xe cộ vô cùng tắc nghẽn, mặc cho hắn có là ai đi nữa thì cũng phải thành thành thật thật đứng giữa xếp hàng chờ đợi. Để Luật Dương lòng nóng như lửa đốt ấn còi ô tô, nhưng vô ích, âm thanh kia chỉ càng làm hắn cùng những người khác khó chịu mà thôi.
Mà giờ phút này điện thoại lại vang lên, Để Luật Dương vội vàng lấy di động ra, nhìn vào lại thấy là Hoa Khiếu gọi tới, “ có việc gì sao? " khẩu khí vừa lạnh vừa cứng.
“ Ngươi đem Tần Sở Ca đi đâu? " Hoa Khiếu vừa mở miệng liền chỉ trích, “ ngươi dù cho có đem người đi thì cũng không thắng được, vì cái gì ngươi không chịu hiểu, Sở Ca y không phải là Hứa Phàm … "
“ Ngươi câm miệng cho ta! " Để Luật Dương rít gào, “ ta cái m* gì cũng không làm! "
“ Không phải ngươi mang Sở Ca đi thì là ai mang? Chẳng lẽ là y tự mình đi? " Hoa Khiếu châm chọc cười.
Để Luật Dương lúc này mới nhớ tới nhóm người kia cũng bắt cóc Tần Sở Ca, hắn rầu rĩ nói với Hoa Khiếu: “ Y bị bắt cóc rồi … nhóm người nọ còn cướp đi tro cốt của Hứa Phàm Ức! Ta đang tới chỗ bọn chúng là một công xưởng, chúng muốn tiền ta liền cho chúng … ta nói với ngươi cái này làm gì … tóm lại Tần Sở Ca không phải do ta mang đi, không liên quan đến ta, ngươi cũng không cần nơi nơi loạn nổ súng! "
Đầu kia điện thoại yên lặng một lát, Để Luật Dương vừa định cắt điện thoại, thanh âm của Hoa Khiếu lạnh lẽo truyền tới, “ nói cho ta biết địa chỉ … "
Sau khi Hoa Khiếu dập máy, gã ngồi trên cái giường nơi mà hôm qua Tần Sở Ca còn ngủ ở trên, có chút do dự.
Gã có thể làm cái gì đây? Cứu y? Gã không thực sự đem bản thân trở thành kỵ sĩ bảo vệ vương tử, gã biết chính mình không thể thoát khỏi ảnh hưởng của mẫu thân, mà không có mẫu thân duy trì, rất nhiều chuyện căn bản gã không thể làm được —- chuyện này mẫu thân gã khẳng định là sẽ không đồng ý.
Hoa Khiếu siết chặt lấy điện thoại, rồi lại chậm rãi mà buông ra, từ bên trong túi áo lấy ra một bao thuốc, rút ra một điếu, hít một ngụm thật sâu, phun ra.
Khói thuốc lá làm khuôn mặt gã trở nên không rõ ràng.
——————————————
Tần Sở Ca không hoàn toàn hôn mê, cho nên giữa mông mông lung lung y có thể cảm giác được bốn người kia ( cái người kêu Đông Tử cũng đã trở lại) cùng một chỗ uống rượu ăn cơm, cãi nhau. Nghe được người ở ghế phó lái gọi điện thoại, rồi bốn người bọn họ như đã đạt được một thành công lớn dường như lại một lần nữa uống rượu, gần như cãi lộn ầm ĩ.
Y rụt lui thân thể của mình, may mắn y mặc không quá ít áo, mặt đất thô ráp làm cho mặt y bị thương, những nơi khác trên thân thể — đương nhiên trừ bỏ những nơi bị đá trúng, coi như hoàn hảo không bị tổn hại gì.
Sắc trời dần dần tối sầm, Tần Sở Ca mơ hồ nghĩ, nếu hôm nay y không đi ra ngoài, đại khái bây giờ y hẳn là đang ở trong nhà Hoa Khiếu xem tivi, ăn hoa quả.
Y đang miên man suy nghĩ, cái người tên Đông Tử kia đã đi tới, Tần Sở Ca không tự giác co rúm một chút, người nọ một phen áp y lên cái giá, chờ người ở ghế phía sau tiến lại đây.
Mà người ở ghế lái cùng phó lái kéo dây kéo của đòn dông công xưởng xuống, người ngồi ở phía sau đem y cột lên trên dây kéo, rồi mới khoát tay ở nơi ấy lạp diêu vài cái, đem Tần Sở Ca từ trên mặt đất nâng lên cao vài thước.
Đông Tử vỗ vỗ tay, “ đã xong một việc, còn hũ tro cốt đâu? Lấy ra đi, đây mới chính là đạo cụ trọng yếu, đừng có phá hỏng. "
Người ở ghế lái cầm một hũ tro cốt bằng cẩm thạch từ dưới đất lên, đặt ở trên chiếc ghế đã chuẩn bị tốt, phía dưới ghế đặt một chậu nước trong.
Xem ý chính là nếu Để Luật Dương không chọn hũ tro cốt, liền đem hũ tro cốt đổ vào trong nước hủy đi.
Tay của Tần Sở Ca bị treo đến sinh đau, nhưng y cũng không dám vặn vẹo, bởi vì mỗi khi động tay một chút cổ tay sẽ càng thêm đau đớn.
Không biết qua bao lâu, trời cũng đã tối đen, Để Luật Dương lại vẫn chưa xuất hiện, người ngồi ở ghế lái bắt đầu nôn nóng, “ M* k*** hắn không phải đang đùa giỡn lão tử chứ? Sao vẫn còn chưa đến? "
Đông Tử nhìn nhìn thời gian trên di động, “ Có thể do kẹt xe, nên giờ này mới có thể chưa đến. "
“ Đợi hắn nửa giờ nữa, dựa vào gì, dám đùa giỡn, lão tử sẽ khiến cho hắn cả hai cái đều không lấy được! " Người ngồi ở ghế lái tùy tiện cầm một chai bia lên uống cạn, sau đó ném xuống đất, cái chai vỡ thành từng mảnh.
Quả nhiên, không đến mười lăm phút, bên ngoài công xưởng có âm thanh của động cơ ô tô. Người ngồi ở ghế phó lái vốn vẫn đang thả lòng liền nhanh nhẹn đứng lên, lấy từ túi áo ra một khẩu súng lục, đặt ở bên hông.
Cửa lớn chầm chậm bị đẩy ra, Để Luật Dương mặt không chút thay đổi đứng ở cửa.
Tần Sở Ca ngẩng đầu lên. Hai tay của y sớm đã không còn cảm giác, ngay cả cánh tay lúc đầu tưởng như bị xé rách giờ cũng không còn cảm giác, giống như thứ hiện giờ bị treo lên không phải là tay của y.
Để Luật Dương không nhìn về phía y, hắn vừa tiến vào đã đem ánh mắt đặt hoàn toàn trên hũ tro cốt, “ tiền các ngươi cần, ta đã mang đến, đem hũ tro cốt cho ta. "
Đông Tử cười nói: “ Không lo lắng một chút cho tân tình nhân của ngươi sao? Y chính là một mực chờ nhân tình của y đến cứu y đấy, ngươi thật đúng là đủ vô tình a. " Dùng chân đá đá Tần Sở Ca đang bị treo giữa không trung.
Tần Sở Ca cúi đầu, im lặng không lên tiếng. Y biết y hiện tại cho dù có cầu xin, Để Luật Dương cũng không để ý tới, y chính là hy vọng Để Luật Dương sẽ không ngốc như vậy, ngay cả viện quân cũng không có mà một mình tới đây.
Đông Tử từ bên hông rút ra một con dao bầu (3) dài chừng bốn mươi ly, đập lên xích sắt, “ Nhìn khuôn mặt này này, cùng với tình nhân cũ của ngươi thật sự là giống nhau như đúc, lúc trước ta thật đúng là không tin đâu. " rồi đem lưỡi dao lạnh băng kia đến gần hai má Tần Sở Ca, “ chẳng lẽ ngươi không lo lắng một chút sao? Dù sao Hứa Phàm Ức cũng chỉ là một người đã chết, mà đây … ", gã dùng dao vỗ vỗ hai má Tần Sở Ca, tấm tắc, “ còn sống đó. "
Để Luật Dương cắn răng, không nói một lời.
“ Nếu ngươi có ý muốn lấy hũ tro cốt, tốt lắm, đem tiền đặt xuống, ta cho ngươi, nhưng là tân tình nhân của ngươi … ai, thì ta giúp ngươi, đem khuôn mặt xinh đẹp này … Hủy ── Đi ── tốt lắm. " Bả đao kia nguy hiểm múa may một chút.
“ Tiền ngươi muốn ngươi đã có, ta cũng tuyệt vọng một buổi chiều, cái ngươi muốn đều đã chiếm được rồi, tội gì phải đi khó xử một người căn bản không liên quan? " Để Luật Dương lắc đầu nói, “ vô luận ngươi nói cái gì, ta cũng đều muốn hũ tro cốt kia, đưa nó cho ta! "
“ Ai nha nha, ngươi thật sự là một người tuyệt tình nha … " Đông Tử giống như xướng điệu vịnh than, nghiêng nghiêng đầu, nhún nhún vai, “ lão tam, đem hũ tro cốt qua cho hắn đi. Rồi Để tiên sinh, đưa tiền ra đây. "
Để Luật Dương lấy sổ tiết kiệm trong túi áo ra, chầm chậm bước tới, hai người đều chầm chậm đi đến, “ đưa hũ tro cốt cho ta trước " Để Luật Dương nóng nảy đưa tay ra.
“ No No No " Người ngồi ở ghế sau, cũng chính là người Đông Tử gọi là lão tam, phe phẩy đầu ngón tay nói, “ đem tiền đưa trước cho ta. "
“ Đồng thời trao đổi. " Để Luật Dương đưa sổ tiết kiệm về phía trước, lão tam cũng nới lỏng đưa hũ tro cốt ra, rồi hai người đồng thời thu tay lại, lão tam cầm sổ tiết kiệm trong tay. “ Kỳ thật ta thích tiền mặt hơn ", đương nhiên ngươi sẽ không báo cảnh sát, chúng ta sẽ rất nhanh mang tiền đi … ừm, không có vấn đề gì. " Lão tam vừa lòng nhìn số tiền trên sổ, đếm những số không phía sau, cao hứng quay về bên cạnh đồng bọn.
Để Luật Dương ôm hũ tro cốt, kích động hôn lên nó, rồi mới nhìn đến Tần Sở Ca vẫn còn đang bị treo giữa không trung, có chút áy náy, nhưng tại sao lại như vậy, y so với tro cốt của Hứa Phàm Ức, không trọng yếu hơn.
“ Nga, đúng rồi, kỳ thật chúng ta nên có chút vui vẻ tiễn Để tiên sinh đi …?" thanh âm của Đông Tử từ phía sau hắn truyền tới, Để Luật Dương nhịn không được quay đầu lại, chợt nghe thấy tiếng kêu thảm thiết đến tê tâm liệt phế của Tần Sở Ca ──
Hai người giữ Tần Sở Ca, dao của Đông Tử trên hai má y bắt đầu trượt xuống, vết cắt giáp gò má phải, lưỡi dao đâm sâu vào tận xương.
Tần Sở Ca vẫn còn kêu thảm thiết, trên mặt y lập tức bị máu tươi trào ra bao trùm, máu tươi dữ dội chảy ra, tí tách rất nhanh liền tạo thành một vũng máu nhỏ trên mặt đất.
Tâm Để Luật Dương như bị tàn ác bị xé rách một chút, nhưng hắn vẫn quay đầu trở về, hướng xe của mình mà đi, tận lực xem nhẹ tiếng kêu thảm thiết phía sau.
Thanh âm của Tần Sở Ca đã muốn vỡ tan đến mức nghe không rõ nữa, Để Luật Dương đặt tay lên trên cửa xe, nắm thật chặt. Nhưng trong lòng, hũ tro cốt ở trước ngực nhắc nhở hắn, đây mới là thứ quan trọng nhất.
Người ngồi ở ghế sau từ bên hông rút ra một khẩu súng, nhắm vào chỗ không được bảo vệ, nhằm lúc Để Luật Dương đờ người ra, bắn một phát chắc chắn.
“ A " Để Luật Dương chỉ cảm thấy đùi phải tê rần, sau đó chỗ đau nhức nóng bỏng lan rộng, hắn nhìn lại, nguyên bản là Tần Sở Ca đang giữ súng của người kia, nhưng hiện tại gã đó đang đá Tần Sở Ca.
Để Luật Dương lập tức mở cửa xe, vặn chìa khóa, tựa như tên rời khỏi cung mà lái xe đi.
Xe của hắn bị bắn trúng mấy phát súng, nhưng cũng không đáng ngại.
Tần Sở Ca không biết bản thân như thế nào lại liều lĩnh đâm đầu vào họng súng của người kia, nhưng kế tiếp, những cú đá của gã lại khiến y rơi vào một vòng đau đớn mới.
Đau đớn này làm y không tự chủ được kêu lên thảm thiết, miệng vết thương trên mặt, nắm tay đấm vào bụng, thẳng đến khi y rốt cuộc nghe được tiếng ô tô của Để Luật Dương, y biết, Để Luật Dương đã rời đi.
Phía sau không có viện trợ, không có cảnh sát, cái gì cũng đều không có.
“ Đông Tử, người này giải quyết như thế nào? Làm sạch đi, đem chỗ này đốt trụi … ai ui, lão nhị sao ngươi lại đánh ta? " người ngồi ở ghế lái nói.
“ Ngươi muốn cảnh sát đều đến đây à? " người ngồi ở ghế phó lái nghiến răng nghiến lợi nói, vốn y có thể bắn trúng Để Luật Dương, kết quả lại bị kỹ nữ này phá hỏng, “ để y lại nơi này, chúng ta nhanh đi thôi, y nếu vẫn như vậy chắc chắn là sẽ chết, không cần làm bẩn tay chúng ta, có thể giết ít đi một người. " người ngồi ở phía sau tỏ vẻ đồng ý.
Đông Tử thả Tần Sở Ca từ trên xích sắt xuống đất, Tần Sở Ca té lăn trên đất, trên mặt là hỗn hợp máu cùng bụi đất, màu đen tuyền. Tần Sở Ca không ngừng run rẩy, nhỏ giọng nức nở, muốn tránh thoát Đông Tử tóm lấy mặt.
“ Không phải ta không cho ngươi cơ hội, là Để Luật Dương kia không biết quý trọng … cho nên ta lưu cho ngươi một mạng, để xem lão thiên gia có muốn mạng sống của ngươi không. " Vốn gã muốn vỗ vỗ mặt Tần Sở Ca, nhưng trên khuôn mặt kia đã không có chỗ nào có thể chạm tay vào, liền nhún nhún vai, đứng dậy nói với đồng bọn: “ Mặc kệ y, chúng ta nhanh đi thôi, lấy tiền chạy nhanh trước khi gia khỏa Để Luật Dương kia báo cảnh sát, ca nô đêm nay không thể sai. "
Rồi vài người mới thu dọn một chút, đóng cửa công xưởng, tạo nên một trận tro bụi.
(1) giỡn trá: giỡn và dối trá
(2) tỉnh thông minh bị thông minh lầm: câu này nguyên văn nó là省着聪明反被聪明误theo ta tra được thì nó là: khôn lắm dại nhiều, hết khôn dồn đến dại *toát mồ hôi* k hiểu là đúng chưa, chứ ta thấy cứ sai sai á … dịch mấy cái thành ngữ tung của này khó thật đó … =_="
(3) dao bầu: là con này … ghê quá … khổ thân Sở nhi TT_TT
Tác giả :
Khúc Lưu Tỷ