Từ Ảnh Vệ Đến Hoàng Hậu

Chương 8

Chuyện của Hạ Hoài Chương cơ hồ đã truyền khắp toàn bộ kinh thành, Tiêu Vị Thâm đương nhiên cũng biết, hắn trong âm thầm cũng vô cùng chán ghét vị biểu ca này, bởi vậy nên chỉ tượng trưng tính là an ủi một chút, làm bộ quan tâm ban tặng chút vật bồi thường, sau lưng kỳ thật lại rất cao hứng, liên tiếp mấy ngày đều ở trong cung xem ca vũ ngắm mỹ nhân.

Mặc kệ việc này là ai làm, Tiêu Vị Thâm đều không quan tâm. Với hắn mà nói, nhóm thần tử đấu tranh ngươi chết ta sống mới là thứ hắn ưa nhìn thấy nhất, tuy rằng muốn ngồi ổn ngôi vị hoàng đế đích xác yêu cầu dựa vào ngoại tổ cữu cữu, nhưng Hạ Hoài Chương này lại thật sự không thảo hỉ, thường thường ỷ vào thân phận mà hành sự bừa bãi bất thường, rất nhiều lần đều không xem hoàng đế là hắn vào mắt, làm hắn đôi khi cũng rất bực bội, liên quan nhìn đến toàn bộ Hạ gia đều không thuận mắt, nhưng hắn cũng không có cách nào.

Lại qua mấy ngày, vừa lúc lại đến phiên Du Thư trực ban, cộng sự hôm nay là người nhỏ tuổi nhất cũng ít nói nhất Ảnh Thập. Tiểu hài tử này tháng trước vừa mới qua sinh nhật mười sáu tuổi, tuổi nhỏ lại thiên vị trang khốc, không chỉ cả ngày một bộ tư thái lão luyện, mà nói chuyện lại càng lấy câu “Im lặng là vàng" làm chuẩn, tin tưởng vững chắc rằng nam nhân kiệm lời chính là mị lực.

Trong toàn bộ Ảnh Vệ doanh, bàn về công lực trang bức, cũng chỉ có Du Thư là có thể phân cao thấp với hắn.

Hai người bọn họ hợp lại một chỗ, đó chính là hai pho tượng sống, chữ “trầm mặc" viết hoa.

Tiêu Vị Tân sáng sớm rời giường liền tỉ mỉ trang điểm một phen, xiêm y còn huân tùng mộc trầm hương trước đó một ngày, nhìn là biết phải tham gia sự kiện gì quan trọng. Du Thư biết nam chính đây là lại muốn đi đua diễn, bởi vì hôm nay là sinh nhật của trắc phi Chu Uyển, trong vương phủ không có chính phi, cũng không có trắc phi cơ thiếp khác, y là Vương gia, nói thế nào cũng nên đi nhìn một cái.

Huống chi, Chu Uyển chính là nữ nhân mà Tiêu Vị Thâm tự mình chọn lựa đưa vào, thân phận không bình thường.

Tiêu Vị Thâm đối với người huynh đệ nào của mình đều không quá yên tâm, trong phủ của mỗi người kỳ thật đều có người của hắn, bằng không hắn như thế nào sẽ biết được nhiều việc tư của người khác như vậy. Trên danh nghĩa là quan tâm đến chung thân đại sự của đệ đệ, nhưng trên thực tế chẳng qua chính là muốn xếp vào nhãn tuyến mà thôi.

Ngoài Tiêu Vị Tân, trong phủ của Tần Vương và Dung Vương cũng đều có nữ nhân hắn nhét vào, có điều Tiêu Vị Minh nhỏ tuổi, trong phủ lại không có nữ chủ nhân quản lý gia nghiệp, trên chuyện nam nữ lại không thông thạo gì, nữ nhân đưa tới thế nhưng lại bị hắn lấy làm bà quản gia mà sai sử, cơ bản chính là một công cụ hình người. Mà Tiêu Vị Tĩnh vốn chính là người phong lưu, với hắn mà nói có thêm nữ nhân cũng chẳng có gì khác biệt, đặt trong phủ làm vật trang trí cũng đẹp, bất kể nói như thế nào, mấy người bọn họ hoặc thật hoặc giả đều cam chịu hành vi của Tiêu Vị Thâm.

Tiêu Vị Tân có thể không chạm vào Chu thị, nhưng cũng không thể coi nàng như không khí, nếu không sẽ khiến cho Tiêu Vị Thâm hoài nghi, cho nên ngày sinh nhật hôm nay y vẫn là đến Lạc Mai Viên của Chu Uyển một chuyến.

Du Thư và Ảnh Thập trầm mặc đi theo phía sau, kỳ thật trong phủ nhà mình cũng không cần nghiêm cẩn như vậy, dù gì khả năng thật sự có thích khách nhảy ra tìm chết không lớn, nhưng tâm tư của Ảnh Thủ đại nhân còn hẹp hòi hơn đầu kim mũi chỉ, từ trước đến nay thờ phụng bốn chữ “tiểu tâm cẩn thận", trước giờ đều nghiêm khắc yêu cầu bọn họ bảo hộ Vương gia, không được có bất luận một chút thả lỏng.

Lạc Mai Viên là nơi cư trú duy nhất dành cho nữ quyến trong phủ của Lăng Vương, thời điểm Tiêu Vị Tân đến bọn nha hoàn đã quỳ gối ở cạnh cửa nghênh đón, mà Chu Uyển cũng đã sớm trang điểm chải chuốt một phen, ngoan ngoãn chờ ở ngoài cửa.      

“Vương gia." Nhìn thấy y ánh mắt Chu Uyển sáng lên, trên mặt lộ ra nụ cười thẹn thùng nhu mỹ, lại vẫn cứ quy củ nửa quỳ.      

Tiêu Vị Tân vội nâng nàng dậy, nửa thật nửa giả trách cứ: “Bổn vương không phải nói bảo ngươi chờ ở bên trong sao? Như thế nào tay lại lạnh như vậy?"

Chu Uyển ngoan ngoãn cười, mặt mày tươi đẹp sóng mắt lưu chuyển, làm như hờn dỗi: “Vương gia hồi lâu không tới, thiếp thân có thể nào không nóng lòng?"

Hai người nhìn như ân ân ái ái đi vào trong phòng, những hộ vệ còn lại đứng thủ ở cửa, Du Thư và Ảnh Thập theo thường lệ ngồi xổm trên nóc nhà. Cuối thu gió phong thật lớn, hai người bọn họ phảng phất như hai chiếc đũa màu đen đứng thẳng tắp trên nóc, giống như phân cao thấp với nhau, không ai nói lời nào.

Trong phòng mơ hồ có thể nghe được giọng nói của Tiêu Vị Tân và Chu Uyển, chỉ là nghe tiếng nói chuyện ấm áp hài hòa kia, người ngoài nhất định sẽ cho rằng đây là một đôi tiểu phu thê ân ái tình thâm giai ngẫu thiên thành, tuyệt sẽ không nghĩ đến hai người bọn họ kỳ thật đều chướng mắt đối phương.

Chu Uyển là người của Tiêu Vị Thâm, mật thám được chuyên môn bồi dưỡng ra từ nhỏ, được tròng lên thân phận nữ nhi của quan lại mà gả vào trong phủ, chính là để giám thị hướng đi của Tiêu Vị Tân, nếu y có một chút dị thường thì đều phải đăng báo.

Tiêu Vị Tân tuy có tâm muốn giết nàng một vạn lần, rồi lại không thể không lưu trữ nàng, để không làm cho người khác hoài nghi, lại còn phải thường thường tới ứng phó một chút, nội tâm của Chu Uyển chướng mắt Tiêu Vị Tân ốm yếu vô năng, nhưng nàng chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh mà hành sự.

Du Thư còn đang cảm thán hai ảnh đế ảnh hậu phía dưới kia diễn thật sâu, Ảnh Thập dù sao cũng còn nhỏ tuổi, mở miệng nói chuyện trước: “Trắc phi nương nương đối với Vương gia thật là nhất vãn tình thâm."

Bên ngoài sân của Chu Uyển hàng năm cũng có ảnh vệ giám thị, nhưng người biết được thân phận của nàng vô cùng ít ỏi, Du Thư chẳng qua chính là biết trước nên mới hiểu được thân phận của Chu Uyển, những người khác đều không cách nào biết được rõ ràng, cho nên ở góc nhìn của Ảnh Thập, trắc phi nương nương mạo mỹ tuyệt luân lại không được sủng ái, vô cùng đáng tiếc.

“Mọi việc không thể nhìn mặt ngoài." Du Thư nhàn nhạt nói với hắn một câu.

Ảnh Thập có chút khó hiểu, nhìn không hiểu không đúng chỗ nào, trắc phi nương nương mạo mỹ ôn nhu, Vương gia nếu không vì nhẫn nhục phụ trọng, sợ là đã sớm có thể song túc song tê.

Một tiểu hài tử mười sáu tuổi biết cái gì là nam nữ tình ái, Du Thư nhìn cặp mắt to tròn sạch sẽ trong vắt đơn thuần kia, lão thành mà giơ tay nhẹ nhàng vỗ vỗ vai hắn: “Ngươi còn nhỏ, chờ ngươi lớn lên một chút liền minh bạch."

Ảnh Thập chớp chớp mắt, có chút bất mãn mình bị xem thường, “Ảnh Tam rõ ràng cũng không lớn hơn ta mấy tuổi, đều là người cùng thế hệ, ngươi đừng có giáo huấn ta."

Du Thư thở dài.

Bàn về tuổi tâm lý, ta phải tính là thúc của ngươi đấy, tiểu thí hài.

Trong phòng truyền đến tiếng nhạc cụ đàn sáo, Du Thư khoanh tay trước ngực, ngẩng đầu mắt nhìn thẳng về phía trước, đúng lúc mặt trời lên cao, một đàn chim nhạn xếp thành hàng bay về phương nam, Ảnh Thập quay đầu ngơ ngẩn nhìn hắn.

Tuy rằng người ngoài rất khó lý giải, nhưng quan hệ giữa các huynh đệ Ảnh Vệ doanh là rất tốt, mọi người đều có xuất thân cô nhi, cùng nhau bước ra từ luyện ngục huyết tinh, sinh hoạt theo kiểu có hôm nay không có ngày mai, cho nên cảm tình của bọn họ tốt hơn rất nhiều so với người khác, nhưng Ảnh Tam tuyệt đối chính là người tính tình kỳ quái nhất trong số bọn họ.

Hắn luôn cực kỳ trầm mặc, làm việc ổn trọng cẩn thận, huấn luyện cũng là liều mạng nhất, gần như tất cả mọi người đều nhận đồng, nếu như không có gì ngoài ý muốn, hắn liền sẽ là Ảnh Thủ đời kế tiếp, cùng với Ảnh Nhị tiếp nhận Ảnh Vệ doanh của Vương gia, đó là chuyện mà rất nhiều người tha thiết ước mơ.

Nhưng Ảnh Tam cũng không vì thế mà cao hứng, hắn cơ hồ như chưa từng bộc lộ cảm xúc ra ngoài, tất cả mọi người đều không hiểu nội tâm hắn rốt cuộc suy nghĩ như thế nào. Đều nói Ảnh Thập lão thành, nhưng kỳ thật trên một mức độ nào đó, hắn là bởi vì sùng bái Ảnh Tam nên mới học theo trầm mặc như vậy.

Ảnh Tam là đệ nhất thiên tài của Ảnh Vệ doanh, thời điểm mười hai tuổi đã có thể đơn độc làm nhiệm vụ, lão luyện không giống như một hài tử, là tấm gương trong mộng tưởng của rất nhiều ảnh vệ tầng dưới chót.

Tựa như hiện tại, Ảnh Thập mờ mịt nhìn biểu tình ngẩng đầu nhìn chim di trú trên không trung của hắn.

Trong mắt hắn vì sao lại có thương cảm khiến người khác nhìn không rõ?

Một ảnh vệ như thế nào lại biết thương cảm chứ?

Không rõ.

Du Thư trông về phía xa trên không trung, mà Tiêu Vị Tân ở trong phòng cũng tương tự bực bội.

Nữ nhân Chu Uyển này rất khó đối phó, ở trước mặt nàng diễn kịch lại càng phải cẩn thận hơn nhiều so với Tiêu Vị Thâm, chỉ cần có một chút bại lộ đều có khả năng dẫn tới sai lầm, huống hồ nàng còn năm lần bảy lượt dựa tới, không ngừng ám chỉ cái gì, điều này lại càng làm cho y phiền lòng.

Tiêu Vị Tân có thói ở sạch rất nặng, cho dù ở thời cổ đại không có cách nói này, nhưng cũng gần như vậy. Y không thể chịu được đồ vật không sạch sẽ chạm vào mình, loại nữ nhân xuất thân từ mật thám như Chu Uyển, hầu hạ qua không biết bao nhiêu nam nhân, Tiêu Vị Tân ngẫm lại đều cảm thấy ghê tởm, phản cảm mãnh liệt hai cánh tay như không xương mà bám lên người mình của nàng ta, hận không thể lập tức băm tay nàng ném văng đi.

“Bổn vương uống quá nhiều rượu trái cây rồi, trở về nghỉ ngơi trước." Tiêu Vị Tân rốt cuộc cảm thấy thời gian không sai biệt lắm, liền đứng dậy làm bộ không thắng được lực rượu: “Ngươi không cần tặng lễ vật, hôm nay là sinh nhật của ngươi, nếu thích cái gì cứ việc sai người mua tới, đừng ủy khuất chính mình."

Dứt lời y đứng dậy, giống như thật sự đã uống hơi nhiều, thân hình có chút lung lay, Họa Xuân lập tức rất có nhãn lực mà tiến lên dìu y, Chu Uyển bất đắc dĩ, chỉ đành phải hai mắt đẫm lệ hành lễ đưa tiễn, tựa hồ như lưu luyến không rời.

Du Thư nhìn hai ảnh đế ảnh hậu kia tan cuộc, lặng yên không một tiếng động chạy theo sau trên nóc nhà.

Vừa bước khỏi Lạc Mai Viên không bao lâu, Tiêu Vị Tân liền lạnh mặt. Họa Xuân hiểu ý tứ của y, thay y cởi áo ngoài ra, một lần nữa mặc lên một kiện áo ngoài mới, mà kiện xiêm y bị Chu Uyển chạm qua kia hơn phân nửa là trốn không thoát vận mệnh bị thiêu rụi.

“Tiếp tục theo dõi nàng, có hành động gì đều phải báo cho ta." Tiêu Vị Tân để lại những lời này liền sải bước rời đi, y vội vã trở về tắm gội, cả người đều là mùi hương khiến người khác buồn nôn trên người nữ nhân kia, ngay cả sợi tóc cũng vậy, y cảm thấy mình sắp hít thở không thông.

Nhưng mới vừa đi vào sân lại phát hiện đã có người đang chờ.

“Sắc mặt Thất đệ xấu như vậy, nơi nào bị khinh bỉ sao?"

Dung Vương Tiêu Vị Tĩnh cười như không cười bắt chéo chân nằm trên ghế nằm giễu cợt y, “Ngươi thật là không biết thương hoa tiếc ngọc."

Tiêu Vị Tân lãnh đạm nhìn hắn, lạnh giọng nói: “Ta có thể tặng cho ngươi để mà hảo hảo thương tiếc."

“Thật cũng không cần. Trong phủ của ta nữ nhân quá nhiều, các nàng sẽ nháo lên." Tiêu Vị Tĩnh cười tủm tỉm ngồi dậy, “Vả lại, loại nữ nhân như Chu Uyển, ngoài Tiêu Vị Thâm là không kén ăn, ngay cả ta cũng không ham."

Tiêu Vị Tân hừ lạnh một tiếng, ngồi xuống một cái ghế khác, tiếp nhận nước trà Lạc Dao bưng tới uống một ngụm, “Tra thế nào rồi?"

“Đúng như lời đệ nói, Hạ Hoài Chương đích xác cõng hảo hoàng huynh của chúng ta ở bên ngoài lừa trên gạt dưới làm không ít ‘chuyện tốt’! Bạc dùng để sửa cầu tu bá cũng dám nuốt, còn nuốt một lần mười vạn lượng." Thời điểm Tiêu Vị Tĩnh nói những lời này, biểu tình luôn luôn tùy tiện cũng thu lại, đứng đắn nghiêm túc không giống như vị công tử đào hoa thường thấy: “Thật là to gan lớn mật."

“Hắn chuyện gì mà không dám làm?" Tiêu Vị Tân cũng không ngoài ý muốn, “Chỉ sợ Tiêu Vị Thâm nằm mơ cũng không thể tưởng được, Hạ Hoài Chương ngủ nữ nhân đều ngủ đến trên đầu hắn đi."

“Còn có loại sự tình này?" Tiêu Vị Tĩnh hứng thú bừng bừng thò qua bát quái, “Hắn thật sự dám đội mũ xanh cho Tiêu Vị Thâm?"

Tiêu Vị Tân nhíu mày, “Cách xa ta một chút, mùi son phấn trên người của ngươi quá khó ngửi."

“Được được, cái tật xấu này của đệ thật muốn mạng người mà, tương lai cũng không biết dạng người nào có thể lọt vào mắt đệ." Tiêu Vị Tĩnh bất đắc dĩ ngồi xa một ít, “Ta nghe nói đệ hai hôm trước vừa làm cho Hạ Hoài Chương xấu mặt rất lớn?"

Tiêu Vị Tân bưng chung trà, rất có điểm đắc ý: “Là thủ hạ của ta làm."

“Thủ hạ của đệ còn có người tài giỏi như thế?" Tiêu Vị Tĩnh vô cùng hứng thú, trên gương mặt âm nhu tinh xảo tràn ngập biểu tình ‘ta muốn nhận thức’, “Thủ pháp này ta rất thích, đệ chừng nào thì dẫn người đến cho ta nhìn một cái?"

Tiêu Vị Tân chỉ tự mình uống trà, cũng không trả lời, hiển nhiên là không muốn cho hắn nhận thức.

Tiêu Vị Tĩnh cũng chỉ là nói giỡn, hắn nằm trở lại trên ghế, không chút để ý nói: “Tính ngày tháng, thiếu tướng quân hai ngày nữa cũng nên đến kinh thành."

“Đến lúc đó, chúng ta có muốn nghĩ biện pháp mượn sức hắn hay không?"

Trong mắt Tiêu Vị Tân có chút âm trầm, y lắc lắc đầu thấp giọng nói: “Tạm thời không cần."

“Dương Thất Huyền tuy rằng còn nhỏ tuổi, nhưng trong xương cốt còn có chút tư tưởng trung quân cổ hủ, lúc này người nịnh bợ hắn quá nhiều, chúng ta làm vậy ngược lại không lấy lòng được hắn, mà lại càng dễ dàng làm bại lộ chính mình."

“Nếu hắn nguyện ý trung quân, vậy liền để cho hắn trung. Sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày hắn biết được, Tiêu Vị Thâm là hạng quân chủ gì."

Tiêu Vị Tân lộ ra một nụ cười quỷ bí.

Kinh thành còn an ổn được mấy hồi.
Tác giả : Cố Thanh Từ
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại