Từ Ảnh Vệ Đến Hoàng Hậu
Chương 79
Mấy ngày kế tiếp, hai phe lại có thêm một lần giao phong ở Hành Châu, Tiêu Vị Tân không chiếm ưu thế về mặt nhân số, nhưng lại giành chiến thắng một cách rất nhẹ nhàng.
Tiêu Vị Tân ngồi một mình trong đại trướng, trên mặt lại không có nổi một chút vui sướng sau khi giành đại thắng, thời điểm Du Thư bưng mâm cơm tiến vào liền nhìn thấy thần sắc buồn bực này của y, không biết đang suy nghĩ gì, hắn đặt mâm cơm xuống cái bàn thấp, đi tới nhẹ nhàng hỏi: “Làm sao vậy?"
Tiêu Vị Tân phục hồi tinh thần, y vỗ vỗ tay Du Thư kéo hắn ngồi xuống cùng mình, cau mày một lúc lâu mới lên tiếng: “Tiểu Thư, ngươi có cảm thấy…… chúng ta chiến thắng quá thuận lợi hay không?"
“Đây không phải là chuyện tốt sao?" Du Thư cũng không cảm thấy kinh ngạc, vốn dĩ trong sách đã viết như vậy, đánh thắng đều là do ánh sáng nhân vật chính của Tiêu Vị Tân quá mạnh, cũng không có gì phải khiếp sợ cả.
Đôi mày của Tiêu Vị Tân vẫn chưa hết nhíu lại: “Không đúng."
“Tuy Lưu Thiết Trụ không có sức uy hiếp, nhưng hắn có thể đi đến bước hôm nay, tuyệt đối không phải là kẻ đầu đường xó chợ, người gọi là quân sư bên cạnh hắn hơn phân nửa cũng là tâm phúc của lão tặc Hạ Mậu An, nếu bọn họ có thể trù tính được nhiều như vậy, lẽ ra không nên chật vật như thế này mới phải."
“Ta vẫn luôn suy nghĩ, liệu trong đó có âm mưu gì hay không."
Du Thư cẩn thận suy ngẫm, vẫn không nghĩ ra có vấn đề gì, nhưng Tiêu Vị Tân không phải là người buồn lo vô cớ, nếu y nói có vấn đề thì hẳn là có vấn đề, Du Thư tin tưởng tuyệt đối vào sức phán đoán của y, “Cho nên, ngươi định làm như thế nào?"
Tiêu Vị Tân lại suy nghĩ trong chốc lát, sau đó mới nói tiếp: “Tạm thời ta vẫn chưa nghĩ ra."
“Gần đây ta vẫn luôn suy nghĩ, có lẽ trong tay Hạ Mậu An còn thứ gì đó mà chúng ta không biết."
Du Thư suy nghĩ một chút chỉ cảm thấy đau đầu, hắn kéo Tiêu Vị Tân đứng dậy khỏi giường đi tới chỗ bàn ăn, “Có chuyện gì đợi cơm nước xong lại nói tiếp, không thể đói bụng được."
Ra ngoài tòng quân điều kiện hữu hạn, thức ăn của Tiêu Vị Tân đương nhiên cũng không có khả năng sẽ tinh xảo giống như khi ở trong phủ, tuy rằng y cũng không hề bắt bẻ, nhưng người thân cận với y là Du Thư vẫn có thể nhận thấy y ăn rất ít, nhìn thấy thân hình của y càng ngày càng gầy hơn trước, trong lòng cũng có chút lo lắng.
Cho nên để tìm cho Vương gia nhà hắn chút đồ tốt, Du Thư đã cố ý thức dậy từ sớm vào rừng săn thú, bắt mấy con gà rừng cho y bồi bổ thân mình. Tiêu Vị Tân cũng phát hiện thấy hôm nay có canh gà, buồn bực hỏi: “Trên đường hành quân đánh giặc, canh gà từ đâu ra?"
“Ta làm đó." Du Thư múc cho y một chén, “Nấu đơn sơ một chút, ngoài nấm ra thì cũng không có cái gì khác, ngươi tạm chấp nhận uống nhé."
Tiêu Vị Tân cúi đầu nhìn canh gà tỏa ra mùi thơm nồng đậm trong chén, lại nhìn cánh tay còn quấn băng vải của Du Thư, liền đẩy chén canh lại cho hắn: “Ta không cần đối đãi đặc biệt, Tiểu Thư mới là người cần ăn nhiều một chút."
“Ta ăn thịt." Đáy mắt của Du Thư hiện lên ý cười ôn nhu, “Một thô nhân như thuộc hạ cảm thấy thịt vẫn tốt hơn."
Tiêu Vị Tân hụt hẫng trong lòng, y cảm thấy bản thân tựa hồ như vẫn luôn được Tiểu Thư bảo hộ chiều chuộng, nhưng những việc này vốn nên là trách nhiệm của y, “Về sau không cần như vậy nữa, đến lượt ta thương ngươi."
“Được." Du Thư lên tiếng, bưng chén lên một lần nữa đặt xuống trước mặt Tiêu Vị Tân, khuyên nhủ: “Ta vất vả lắm mới nấu xong, nhiều ít cũng ăn một chút đi."
Tuy rằng ở trên giường thì hắn là thế yếu, nhưng không ai quy định địa vị gia đình phải được quyết định từ phương diện kia, ở trong lòng của Du Thư, Tiêu Vị Tân cũng tương đương với tức phụ của mình, là nửa kia mà hắn muốn bảo hộ, quan tâm yêu thương đối với bạn lữ chính là nghĩa vụ của hắn, cho nên Du Thư không hề cảm thấy bản thân đang sủng ái quá độ, chỉ cảm thấy đó là việc nên làm.
Lần này Tiêu Vị Tân không chống đẩy nữa, cũng học theo bộ dáng của Du Thư mà múc cho hắn một chén, hai người ngồi cạnh nhau cùng uống canh.
Du Thư nhìn Tiêu Vị Tân không hề e dè uống chung một nồi canh chung một cái muỗng với mình, trong lòng ấm áp vô cùng.
Vương gia nhà hắn đã từng có thói ở sạch rất nặng, nhưng hiện giờ lại có thể mặt không đổi sắc mà cùng hắn chẳng phân biệt ngươi ta như vậy, có thể thấy được bản thân mình ở trong lòng của y thực sự có phân lượng rất lớn đúng không?
Có thể cùng nam thần phát triển trở thành quan hệ như vậy, hắn cũng coi như cực kỳ có danh dự uy tín trong số nhóm fan.
Trong lòng Du Thư cũng cao hứng lâng lâng.
Lại qua mấy ngày, Lưu Thiết Trụ dẫn theo thủ hạ tập kích hậu phương phòng thủ của Miên Châu là Sài Châu, hai bên một lần nữa giao tranh, lần này Tiêu Vị Tân tự mình mặc giáp trụ ra trận, Du Thư cũng mặc áo giáp, đây là lần đầu tiên hắn lên chiến trường.
Đao kiếm trên chiến trường nguy hiểm hơn nhiều so với những khi chấp hành nhiệm vụ, hắn buộc phải đề phòng nghiêm ngặt, không ngoại trừ một khả năng có binh lính bất ngờ lao tới từ bất cứ nơi nào, Du Thư canh giữ ở bên cạnh Tiêu Vị Tân bảo hộ cho y, không dám có một chút lơi lỏng.
Do trước đó đã liên tục xảy ra giao chiến, Tiêu Vị Tân tổn thất gần một vạn nhân thủ, nhưng lần này binh lực của phản quân nhiều gấp hai lần bọn họ, hơn nữa trông có vẻ đều là quân tinh nhuệ, địa thế của Sài Châu không tính là ưu việt, không thể thi triển nhiều phương thức tác chiến, nếu chỉ dựa vào chém giết nhân số mà nói thì tình cảnh của bọn họ có chút bị động.
Cũng may nhờ có khả năng chỉ huy đắc lực của Tiêu Vị Tân, trong lúc nhất thời, phản quân không thể chiếm được chỗ tốt, người của hai phe đều không có cách nào để giành được thế thượng phong, cuối cùng lấy Sài Châu làm hạn định, hai bên đình chiến sau ba ngày chém giết, dựng trại đóng quân tại chỗ nghỉ tạm.
Du Thư đứng trên đỉnh núi nhìn cờ xí của phản quân ở phía đối diện cách đây mấy dặm, Tiêu Vị Tân đi đến bên cạnh đứng sóng vai với hắn, “Xem ra, người sau lưng Lưu Thiết Trụ, đích xác là có vài phần lợi hại."
“Cho nên trước đó bọn họ thật sự cố ý thua sao?" Du Thư nhíu mày, “Chính vì muốn kéo dài thời gian làm chúng ta bị hao tổn chiến lực?"
Dù sao cũng là dẫn binh xuất chinh, không thể so với phản quân có đại bản doanh, lương thảo sung túc hoàn cảnh thuận lợi, mà bọn họ tuy rằng đã giành thắng lợi mấy lần, nhưng nếu về lâu dài thì sẽ biến thành bất lợi, đặc biệt là khi phản quân đã bắt đầu đóng quân ở cách chỗ bọn họ không xa, cố ý muốn theo chân bọn họ dây dưa.
“Lương thảo đại khái còn đủ dùng một tháng." Tiêu Vị Tân thấp giọng nói, “Chỉ cần có thể giải quyết nội trong một tháng này, mọi chuyện vẫn không quá tệ."
“Ta đã để Thẩm Thanh Ngọc thượng tấu, lương thảo mới đang trên đường vận chuyển, sớm nhất ngày mười lăm tháng sau sẽ tới nơi."
Tiêu Vị Tân cười lạnh, “Nếu như muốn đánh lâu dài, vậy thì đánh thôi."
Du Thư gật đầu, “Người vận chuyển có thể tin được hay không?"
“Tạ Phi Viên đã an bài người âm thầm hỗ trợ, hẳn là sẽ không có việc gì." Tiêu Vị Tân trả lời, “Nhưng ta lại có chút không yên tâm, trong thư Thẩm Thanh Ngọc gửi tới có nói, Hạ Mậu An gần đây thập phần an phận, lấy lý do bị bệnh mà ở nhà tĩnh dưỡng vài ngày không đi thượng triều."
“Lão ta có thể sẽ…… âm thầm chặn lương thảo của chúng ta hay không?" Du Thư vô cùng lo lắng, loại người như Hạ Mậu An gần như không có đạo đức hay phân biệt thị phi, chỉ cần có lợi cho bản thân, đại nghĩa gia quốc gì lão cũng không bỏ trong lòng, nào có chuyện lão sẽ để mặc cho Vương gia nhà hắn liên tục đại thắng mà không nhúng tay phá rối chứ?
“Ta đã đề phòng lão." Tiêu Vị Tân nói, “Ta rất yên tâm về khả năng làm việc của Tạ Phi Viên."
Du Thư khoanh tay nhìn chằm chằm vào những lá cờ tung bay ở nơi xa, bỗng nhiên nói: “Bằng không cứ để ta đi làm thịt Lưu Thiết Trụ đi, tuy hắn chỉ là một con rối, nhưng nếu mất đi tên này, có lẽ phản quân cũng sẽ rối loạn một thời gian."
Tiêu Vị Tân không vội vã trả lời, y đang suy xét tính khả thi của việc này, “Ngươi trước tiên đừng nên hành động, đợi ta cẩn thận ngẫm lại."
Sau khi trở lại đại doanh, Tiêu Vị Tân lập tức kéo kẻ rảnh rỗi là Tiêu Vị Tĩnh tới, để hắn làm sứ thần đi đàm phán với doanh trại của phản quân ở đối diện, trên danh nghĩa là mượn sức chiêu hàng, nhưng trên thực tế chính là nhân cơ hội để tra xét tình huống chân thật.
“Điên rồi sao?" Tiêu Vị Tĩnh trừng y, “Đệ có còn xem ta là huynh trưởng hay không?"
Tiêu Vị Tân vui vẻ thoải mái cầm ly trà, không thèm ngẩng đầu mà nói, “Xưa nay hai nước giao chiến không chém sứ thần, ngươi sợ cái gì?"
“Đệ cũng biết là hai nước?" Tiêu Vị Tĩnh trợn trắng mắt, “Đám người kia đều là thô nhân hương dã chưa từng đọc qua một trang sách, đệ có thể trông cậy vào việc bọn họ sẽ biết tới cái gì gọi là quy củ không chém sứ thần sao? Vạn nhất tới đó lại đòi chém ta thì sao?"
Tiêu Vị Tân buông ly trà, nhàn nhạt nói: “Vậy ngươi cũng coi như tận trung vì nước."
“Đệ!" Tiêu Vị Tĩnh đập bàn, “Ta đã nhìn lầm đệ!"
Tiêu Vị Tân ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thẳng vào hắn, trầm giọng nói: “Ngũ ca, đã gần mười năm rồi, ngươi cũng nên tỉnh lại đi, năm đó hoàng trưởng huynh coi trọng ngươi bao nhiêu, ngươi không nên tiếp tục suy sút như vậy nữa."
Tiêu Vị Tĩnh sửng sốt, ngồi trên ghế ngơ ngẩn nửa ngày cũng không thấy nhúc nhích.
“Ta biết mấy năm nay ngươi đang băn khoăn điều gì, nhưng ngươi cũng không thể thật sự cứ tiếp tục mãi như vậy." Tiêu Vị Tân nhìn thẳng vào mắt hắn, tiếp tục nói, “Vì sao ta phải khăng khăng mang ngươi ra ngoài? Ngũ ca, ngươi đã quên khí phách mình từng có rồi sao?"
“Là ai đã nói tương lai phải làm một vị sứ thần năng ngôn thiện biện bất khuất không chiết trận?"
“Ngươi đã quên rồi sao?"
Tiêu Vị Tĩnh trầm mặc hồi lâu, mấy năm nay mùi rượu tựa hồ như đã ăn mòn thân thể hắn, nhưng lại tuyệt đối không hề làm suy sụp ý chí của hắn, nếu không thì hắn đã sớm là một Hạ Hoài Chương thứ hai. Nghe Tiêu Vị Tân nói xong, hắn vẫn luôn không mở miệng, nhưng nơi đáy mắt đã có chút gợn sóng.
“Năm đó ta đích xác đã đáp ứng hợp tác với đệ, trợ giúp đệ một tay." Hắn nhẹ giọng nói, “Nhưng tâm tư của ta sâu hơn đệ nhiều, ta chỉ muốn báo thù thay cho hoàng trưởng huynh mà thôi, còn những chuyện khác ta đều không để bụng."
“Cho dù có là heo thì mười năm cũng nên tỉnh ngộ." Tiêu Vị Tân nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, “Đánh xong trận này hồi triều, bước chân của chúng ta sẽ càng thêm trải rộng, ta…… có một chút tính toán khác."
Tiêu Vị Tĩnh quay đầu nhìn y, biểu tình có chút hoảng hốt, nhưng dưới ánh mắt trấn định của Tiêu Vị Tân, hắn lại dần dần trở nên kiên nghị, “Đệ quả thật đã không còn giống như trước kia nữa."
“Năm ấy đệ vừa mất đi Hiền phi nương nương, nhỏ yếu phảng phất như một con kiến, thời điểm ta nhìn đệ, đệ trông chẳng khác gì đã chết."
Tiêu Vị Tân khẽ cười một tiếng, ý cười không đến nơi đáy mắt, “Cho nên đây chính là điểm khác biệt giữa ta và ngươi."
Tiêu Vị Tĩnh nhìn thật sâu vào y, năm đó thời điểm mọi người còn ở thư phòng được Thái phó dạy đọc sách, gần như không một ai chú ý tới y, mọi người đều cho rằng vị Thất đệ ốm yếu mạo mỹ này là một cái hũ nút mềm yếu, giống như Hiền phi không ưa tranh đoạt không hề có tính uy hiếp, ban đầu ngay cả hắn cũng nghĩ như vậy.
Chỉ có hoàng trưởng huynh từng nói với hắn, ngày sau nếu có cơ hội, Thất đệ tuyệt đối có thể kham trọng dụng, không phải là người mà những huynh đệ khác có thể so bì được, chỉ riêng khả năng ẩn nhẫn này cũng đã vượt xa đại đa số các hoàng tử khác rồi.
Đây cũng là nguyên nhân sau khi hoàng trưởng huynh mất, Tiêu Vị Tĩnh liền theo trực giác trong lòng mà tín nhiệm y, người mà hoàng trưởng huynh từng khen ngợi năm đó, nhất định không phải là kẻ yếu kém.
“Được." Tiêu Vị Tĩnh bình tĩnh cầm ly trà của mình lên, trong nháy mắt đó, cả người hắn tựa như được thoát thai hoán cốt, trong mắt có chút ánh sáng, phảng phất như có thể nhìn thấy bóng dáng của thiếu niên khí phách hăng hái trong lòng tràn ngập ý chí mười năm trước.
Tiêu Vị Tân cúi người tới, nhỏ giọng nói bên tai hắn một trận, sắc mặt của Tiêu Vị Tĩnh liền có chút kinh ngạc.
“Ta có thể làm được không?"
“Vì sao lại không thể." Tiêu Vị Tân nhướng mày, “Năm đó ngươi chính là người mang danh hiệu đệ nhất quỷ biện trong số rất nhiều hoàng tử, từng chọc phụ hoàng nổi giận một phen, quên rồi?"
Tiêu Vị Tĩnh trầm mặc một hồi, hừ một tiếng: “Nói cũng đúng."
“Chỉ là một Lưu Thiết Trụ cỏn con, ta há nửa cái mồm cũng có thể mắng cho khóc hu hu!"
Nói tới đây, hắn uống vào một ngụm trà, “Cho ta mượn tâm can bảo bối kia của đệ dùng một chút, có hắn bảo hộ, ta sẽ càng thêm có động lực để mắng người."
Tiêu Vị Tân như chém đinh chặt sắt mà cự tuyệt: “Không được."
“Ha hả." Tiêu Vị Tĩnh cười lạnh, “Ta đây sắp sửa mạo hiểm tính mạng đi một chuyến, chẳng lẽ đệ cư nhiên còn luyến tiếc chút việc nhỏ này?"
“Ngươi có thể so với hắn sao?" Tiêu Vị Tân ghét bỏ, “Tiểu Thư của ta không phải là để đem ra mạo hiểm."
Tiêu Vị Tĩnh tức muốn hộc máu, cầm cái ly ném qua.
Chẳng lẽ mạng của ta thì không đáng giá hả???
Tiêu Vị Tân ngồi một mình trong đại trướng, trên mặt lại không có nổi một chút vui sướng sau khi giành đại thắng, thời điểm Du Thư bưng mâm cơm tiến vào liền nhìn thấy thần sắc buồn bực này của y, không biết đang suy nghĩ gì, hắn đặt mâm cơm xuống cái bàn thấp, đi tới nhẹ nhàng hỏi: “Làm sao vậy?"
Tiêu Vị Tân phục hồi tinh thần, y vỗ vỗ tay Du Thư kéo hắn ngồi xuống cùng mình, cau mày một lúc lâu mới lên tiếng: “Tiểu Thư, ngươi có cảm thấy…… chúng ta chiến thắng quá thuận lợi hay không?"
“Đây không phải là chuyện tốt sao?" Du Thư cũng không cảm thấy kinh ngạc, vốn dĩ trong sách đã viết như vậy, đánh thắng đều là do ánh sáng nhân vật chính của Tiêu Vị Tân quá mạnh, cũng không có gì phải khiếp sợ cả.
Đôi mày của Tiêu Vị Tân vẫn chưa hết nhíu lại: “Không đúng."
“Tuy Lưu Thiết Trụ không có sức uy hiếp, nhưng hắn có thể đi đến bước hôm nay, tuyệt đối không phải là kẻ đầu đường xó chợ, người gọi là quân sư bên cạnh hắn hơn phân nửa cũng là tâm phúc của lão tặc Hạ Mậu An, nếu bọn họ có thể trù tính được nhiều như vậy, lẽ ra không nên chật vật như thế này mới phải."
“Ta vẫn luôn suy nghĩ, liệu trong đó có âm mưu gì hay không."
Du Thư cẩn thận suy ngẫm, vẫn không nghĩ ra có vấn đề gì, nhưng Tiêu Vị Tân không phải là người buồn lo vô cớ, nếu y nói có vấn đề thì hẳn là có vấn đề, Du Thư tin tưởng tuyệt đối vào sức phán đoán của y, “Cho nên, ngươi định làm như thế nào?"
Tiêu Vị Tân lại suy nghĩ trong chốc lát, sau đó mới nói tiếp: “Tạm thời ta vẫn chưa nghĩ ra."
“Gần đây ta vẫn luôn suy nghĩ, có lẽ trong tay Hạ Mậu An còn thứ gì đó mà chúng ta không biết."
Du Thư suy nghĩ một chút chỉ cảm thấy đau đầu, hắn kéo Tiêu Vị Tân đứng dậy khỏi giường đi tới chỗ bàn ăn, “Có chuyện gì đợi cơm nước xong lại nói tiếp, không thể đói bụng được."
Ra ngoài tòng quân điều kiện hữu hạn, thức ăn của Tiêu Vị Tân đương nhiên cũng không có khả năng sẽ tinh xảo giống như khi ở trong phủ, tuy rằng y cũng không hề bắt bẻ, nhưng người thân cận với y là Du Thư vẫn có thể nhận thấy y ăn rất ít, nhìn thấy thân hình của y càng ngày càng gầy hơn trước, trong lòng cũng có chút lo lắng.
Cho nên để tìm cho Vương gia nhà hắn chút đồ tốt, Du Thư đã cố ý thức dậy từ sớm vào rừng săn thú, bắt mấy con gà rừng cho y bồi bổ thân mình. Tiêu Vị Tân cũng phát hiện thấy hôm nay có canh gà, buồn bực hỏi: “Trên đường hành quân đánh giặc, canh gà từ đâu ra?"
“Ta làm đó." Du Thư múc cho y một chén, “Nấu đơn sơ một chút, ngoài nấm ra thì cũng không có cái gì khác, ngươi tạm chấp nhận uống nhé."
Tiêu Vị Tân cúi đầu nhìn canh gà tỏa ra mùi thơm nồng đậm trong chén, lại nhìn cánh tay còn quấn băng vải của Du Thư, liền đẩy chén canh lại cho hắn: “Ta không cần đối đãi đặc biệt, Tiểu Thư mới là người cần ăn nhiều một chút."
“Ta ăn thịt." Đáy mắt của Du Thư hiện lên ý cười ôn nhu, “Một thô nhân như thuộc hạ cảm thấy thịt vẫn tốt hơn."
Tiêu Vị Tân hụt hẫng trong lòng, y cảm thấy bản thân tựa hồ như vẫn luôn được Tiểu Thư bảo hộ chiều chuộng, nhưng những việc này vốn nên là trách nhiệm của y, “Về sau không cần như vậy nữa, đến lượt ta thương ngươi."
“Được." Du Thư lên tiếng, bưng chén lên một lần nữa đặt xuống trước mặt Tiêu Vị Tân, khuyên nhủ: “Ta vất vả lắm mới nấu xong, nhiều ít cũng ăn một chút đi."
Tuy rằng ở trên giường thì hắn là thế yếu, nhưng không ai quy định địa vị gia đình phải được quyết định từ phương diện kia, ở trong lòng của Du Thư, Tiêu Vị Tân cũng tương đương với tức phụ của mình, là nửa kia mà hắn muốn bảo hộ, quan tâm yêu thương đối với bạn lữ chính là nghĩa vụ của hắn, cho nên Du Thư không hề cảm thấy bản thân đang sủng ái quá độ, chỉ cảm thấy đó là việc nên làm.
Lần này Tiêu Vị Tân không chống đẩy nữa, cũng học theo bộ dáng của Du Thư mà múc cho hắn một chén, hai người ngồi cạnh nhau cùng uống canh.
Du Thư nhìn Tiêu Vị Tân không hề e dè uống chung một nồi canh chung một cái muỗng với mình, trong lòng ấm áp vô cùng.
Vương gia nhà hắn đã từng có thói ở sạch rất nặng, nhưng hiện giờ lại có thể mặt không đổi sắc mà cùng hắn chẳng phân biệt ngươi ta như vậy, có thể thấy được bản thân mình ở trong lòng của y thực sự có phân lượng rất lớn đúng không?
Có thể cùng nam thần phát triển trở thành quan hệ như vậy, hắn cũng coi như cực kỳ có danh dự uy tín trong số nhóm fan.
Trong lòng Du Thư cũng cao hứng lâng lâng.
Lại qua mấy ngày, Lưu Thiết Trụ dẫn theo thủ hạ tập kích hậu phương phòng thủ của Miên Châu là Sài Châu, hai bên một lần nữa giao tranh, lần này Tiêu Vị Tân tự mình mặc giáp trụ ra trận, Du Thư cũng mặc áo giáp, đây là lần đầu tiên hắn lên chiến trường.
Đao kiếm trên chiến trường nguy hiểm hơn nhiều so với những khi chấp hành nhiệm vụ, hắn buộc phải đề phòng nghiêm ngặt, không ngoại trừ một khả năng có binh lính bất ngờ lao tới từ bất cứ nơi nào, Du Thư canh giữ ở bên cạnh Tiêu Vị Tân bảo hộ cho y, không dám có một chút lơi lỏng.
Do trước đó đã liên tục xảy ra giao chiến, Tiêu Vị Tân tổn thất gần một vạn nhân thủ, nhưng lần này binh lực của phản quân nhiều gấp hai lần bọn họ, hơn nữa trông có vẻ đều là quân tinh nhuệ, địa thế của Sài Châu không tính là ưu việt, không thể thi triển nhiều phương thức tác chiến, nếu chỉ dựa vào chém giết nhân số mà nói thì tình cảnh của bọn họ có chút bị động.
Cũng may nhờ có khả năng chỉ huy đắc lực của Tiêu Vị Tân, trong lúc nhất thời, phản quân không thể chiếm được chỗ tốt, người của hai phe đều không có cách nào để giành được thế thượng phong, cuối cùng lấy Sài Châu làm hạn định, hai bên đình chiến sau ba ngày chém giết, dựng trại đóng quân tại chỗ nghỉ tạm.
Du Thư đứng trên đỉnh núi nhìn cờ xí của phản quân ở phía đối diện cách đây mấy dặm, Tiêu Vị Tân đi đến bên cạnh đứng sóng vai với hắn, “Xem ra, người sau lưng Lưu Thiết Trụ, đích xác là có vài phần lợi hại."
“Cho nên trước đó bọn họ thật sự cố ý thua sao?" Du Thư nhíu mày, “Chính vì muốn kéo dài thời gian làm chúng ta bị hao tổn chiến lực?"
Dù sao cũng là dẫn binh xuất chinh, không thể so với phản quân có đại bản doanh, lương thảo sung túc hoàn cảnh thuận lợi, mà bọn họ tuy rằng đã giành thắng lợi mấy lần, nhưng nếu về lâu dài thì sẽ biến thành bất lợi, đặc biệt là khi phản quân đã bắt đầu đóng quân ở cách chỗ bọn họ không xa, cố ý muốn theo chân bọn họ dây dưa.
“Lương thảo đại khái còn đủ dùng một tháng." Tiêu Vị Tân thấp giọng nói, “Chỉ cần có thể giải quyết nội trong một tháng này, mọi chuyện vẫn không quá tệ."
“Ta đã để Thẩm Thanh Ngọc thượng tấu, lương thảo mới đang trên đường vận chuyển, sớm nhất ngày mười lăm tháng sau sẽ tới nơi."
Tiêu Vị Tân cười lạnh, “Nếu như muốn đánh lâu dài, vậy thì đánh thôi."
Du Thư gật đầu, “Người vận chuyển có thể tin được hay không?"
“Tạ Phi Viên đã an bài người âm thầm hỗ trợ, hẳn là sẽ không có việc gì." Tiêu Vị Tân trả lời, “Nhưng ta lại có chút không yên tâm, trong thư Thẩm Thanh Ngọc gửi tới có nói, Hạ Mậu An gần đây thập phần an phận, lấy lý do bị bệnh mà ở nhà tĩnh dưỡng vài ngày không đi thượng triều."
“Lão ta có thể sẽ…… âm thầm chặn lương thảo của chúng ta hay không?" Du Thư vô cùng lo lắng, loại người như Hạ Mậu An gần như không có đạo đức hay phân biệt thị phi, chỉ cần có lợi cho bản thân, đại nghĩa gia quốc gì lão cũng không bỏ trong lòng, nào có chuyện lão sẽ để mặc cho Vương gia nhà hắn liên tục đại thắng mà không nhúng tay phá rối chứ?
“Ta đã đề phòng lão." Tiêu Vị Tân nói, “Ta rất yên tâm về khả năng làm việc của Tạ Phi Viên."
Du Thư khoanh tay nhìn chằm chằm vào những lá cờ tung bay ở nơi xa, bỗng nhiên nói: “Bằng không cứ để ta đi làm thịt Lưu Thiết Trụ đi, tuy hắn chỉ là một con rối, nhưng nếu mất đi tên này, có lẽ phản quân cũng sẽ rối loạn một thời gian."
Tiêu Vị Tân không vội vã trả lời, y đang suy xét tính khả thi của việc này, “Ngươi trước tiên đừng nên hành động, đợi ta cẩn thận ngẫm lại."
Sau khi trở lại đại doanh, Tiêu Vị Tân lập tức kéo kẻ rảnh rỗi là Tiêu Vị Tĩnh tới, để hắn làm sứ thần đi đàm phán với doanh trại của phản quân ở đối diện, trên danh nghĩa là mượn sức chiêu hàng, nhưng trên thực tế chính là nhân cơ hội để tra xét tình huống chân thật.
“Điên rồi sao?" Tiêu Vị Tĩnh trừng y, “Đệ có còn xem ta là huynh trưởng hay không?"
Tiêu Vị Tân vui vẻ thoải mái cầm ly trà, không thèm ngẩng đầu mà nói, “Xưa nay hai nước giao chiến không chém sứ thần, ngươi sợ cái gì?"
“Đệ cũng biết là hai nước?" Tiêu Vị Tĩnh trợn trắng mắt, “Đám người kia đều là thô nhân hương dã chưa từng đọc qua một trang sách, đệ có thể trông cậy vào việc bọn họ sẽ biết tới cái gì gọi là quy củ không chém sứ thần sao? Vạn nhất tới đó lại đòi chém ta thì sao?"
Tiêu Vị Tân buông ly trà, nhàn nhạt nói: “Vậy ngươi cũng coi như tận trung vì nước."
“Đệ!" Tiêu Vị Tĩnh đập bàn, “Ta đã nhìn lầm đệ!"
Tiêu Vị Tân ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thẳng vào hắn, trầm giọng nói: “Ngũ ca, đã gần mười năm rồi, ngươi cũng nên tỉnh lại đi, năm đó hoàng trưởng huynh coi trọng ngươi bao nhiêu, ngươi không nên tiếp tục suy sút như vậy nữa."
Tiêu Vị Tĩnh sửng sốt, ngồi trên ghế ngơ ngẩn nửa ngày cũng không thấy nhúc nhích.
“Ta biết mấy năm nay ngươi đang băn khoăn điều gì, nhưng ngươi cũng không thể thật sự cứ tiếp tục mãi như vậy." Tiêu Vị Tân nhìn thẳng vào mắt hắn, tiếp tục nói, “Vì sao ta phải khăng khăng mang ngươi ra ngoài? Ngũ ca, ngươi đã quên khí phách mình từng có rồi sao?"
“Là ai đã nói tương lai phải làm một vị sứ thần năng ngôn thiện biện bất khuất không chiết trận?"
“Ngươi đã quên rồi sao?"
Tiêu Vị Tĩnh trầm mặc hồi lâu, mấy năm nay mùi rượu tựa hồ như đã ăn mòn thân thể hắn, nhưng lại tuyệt đối không hề làm suy sụp ý chí của hắn, nếu không thì hắn đã sớm là một Hạ Hoài Chương thứ hai. Nghe Tiêu Vị Tân nói xong, hắn vẫn luôn không mở miệng, nhưng nơi đáy mắt đã có chút gợn sóng.
“Năm đó ta đích xác đã đáp ứng hợp tác với đệ, trợ giúp đệ một tay." Hắn nhẹ giọng nói, “Nhưng tâm tư của ta sâu hơn đệ nhiều, ta chỉ muốn báo thù thay cho hoàng trưởng huynh mà thôi, còn những chuyện khác ta đều không để bụng."
“Cho dù có là heo thì mười năm cũng nên tỉnh ngộ." Tiêu Vị Tân nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, “Đánh xong trận này hồi triều, bước chân của chúng ta sẽ càng thêm trải rộng, ta…… có một chút tính toán khác."
Tiêu Vị Tĩnh quay đầu nhìn y, biểu tình có chút hoảng hốt, nhưng dưới ánh mắt trấn định của Tiêu Vị Tân, hắn lại dần dần trở nên kiên nghị, “Đệ quả thật đã không còn giống như trước kia nữa."
“Năm ấy đệ vừa mất đi Hiền phi nương nương, nhỏ yếu phảng phất như một con kiến, thời điểm ta nhìn đệ, đệ trông chẳng khác gì đã chết."
Tiêu Vị Tân khẽ cười một tiếng, ý cười không đến nơi đáy mắt, “Cho nên đây chính là điểm khác biệt giữa ta và ngươi."
Tiêu Vị Tĩnh nhìn thật sâu vào y, năm đó thời điểm mọi người còn ở thư phòng được Thái phó dạy đọc sách, gần như không một ai chú ý tới y, mọi người đều cho rằng vị Thất đệ ốm yếu mạo mỹ này là một cái hũ nút mềm yếu, giống như Hiền phi không ưa tranh đoạt không hề có tính uy hiếp, ban đầu ngay cả hắn cũng nghĩ như vậy.
Chỉ có hoàng trưởng huynh từng nói với hắn, ngày sau nếu có cơ hội, Thất đệ tuyệt đối có thể kham trọng dụng, không phải là người mà những huynh đệ khác có thể so bì được, chỉ riêng khả năng ẩn nhẫn này cũng đã vượt xa đại đa số các hoàng tử khác rồi.
Đây cũng là nguyên nhân sau khi hoàng trưởng huynh mất, Tiêu Vị Tĩnh liền theo trực giác trong lòng mà tín nhiệm y, người mà hoàng trưởng huynh từng khen ngợi năm đó, nhất định không phải là kẻ yếu kém.
“Được." Tiêu Vị Tĩnh bình tĩnh cầm ly trà của mình lên, trong nháy mắt đó, cả người hắn tựa như được thoát thai hoán cốt, trong mắt có chút ánh sáng, phảng phất như có thể nhìn thấy bóng dáng của thiếu niên khí phách hăng hái trong lòng tràn ngập ý chí mười năm trước.
Tiêu Vị Tân cúi người tới, nhỏ giọng nói bên tai hắn một trận, sắc mặt của Tiêu Vị Tĩnh liền có chút kinh ngạc.
“Ta có thể làm được không?"
“Vì sao lại không thể." Tiêu Vị Tân nhướng mày, “Năm đó ngươi chính là người mang danh hiệu đệ nhất quỷ biện trong số rất nhiều hoàng tử, từng chọc phụ hoàng nổi giận một phen, quên rồi?"
Tiêu Vị Tĩnh trầm mặc một hồi, hừ một tiếng: “Nói cũng đúng."
“Chỉ là một Lưu Thiết Trụ cỏn con, ta há nửa cái mồm cũng có thể mắng cho khóc hu hu!"
Nói tới đây, hắn uống vào một ngụm trà, “Cho ta mượn tâm can bảo bối kia của đệ dùng một chút, có hắn bảo hộ, ta sẽ càng thêm có động lực để mắng người."
Tiêu Vị Tân như chém đinh chặt sắt mà cự tuyệt: “Không được."
“Ha hả." Tiêu Vị Tĩnh cười lạnh, “Ta đây sắp sửa mạo hiểm tính mạng đi một chuyến, chẳng lẽ đệ cư nhiên còn luyến tiếc chút việc nhỏ này?"
“Ngươi có thể so với hắn sao?" Tiêu Vị Tân ghét bỏ, “Tiểu Thư của ta không phải là để đem ra mạo hiểm."
Tiêu Vị Tĩnh tức muốn hộc máu, cầm cái ly ném qua.
Chẳng lẽ mạng của ta thì không đáng giá hả???
Tác giả :
Cố Thanh Từ