Từ Ảnh Vệ Đến Hoàng Hậu
Chương 44
Lục Oánh cứ như vậy mà được an trí xong xuôi, Du Thư còn trả lại khế ước bán thân cho nàng, từ nay về sau, nàng cũng được coi như một người tự do, ở trong vương phủ lấy thân phận giúp việc mà làm việc, một ngày nào đó không muốn làm nữa cũng có thể lãnh tiền rời đi.
Nhưng Lục Oánh lại cực kỳ nguyện ý ở lại nơi này, nàng dập đầu với Vương gia rồi được Họa Xuân dẫn đi nhận y phục của vương phủ và chỗ ở, Du Thư thấy người đi rồi liền quay đầu lại, thấy Tiêu Vị Tân lại muốn ra ngoài, hắn lập tức nhấc chân đi theo, đặc biệt tự giác.
“Vương gia muốn đi đâu ạ?"
Tiêu Vị Tân một lần nữa bước lên xe ngựa, ngồi yên rồi mới trả lời hắn: “Tất nhiên là phải vào cung gặp vị hoàng huynh kia của ta một lần."
Hạ Hoài Chương cả ngày lưu luyến chốn hoa lâu, thường xuyên xin nghỉ không lên thượng triều, nói rõ chính là không để Tiêu Vị Thâm vào mắt, Tiêu Vị Thâm tuy rằng tức giận nhưng cũng không thể không e dè, việc của Lục Oánh Hạ Hoài Chương nhiều ít cũng sẽ ghi hận, Tiêu Vị Tân tính toán đánh đòn phủ đầu, sau khi mang Lục Oánh về liền lập tức tiến cung.
Du Thư đi theo y một đường tiến vào hoàng cung, Tiêu Vị Tân bước xuống xe sửa sang lại y phục một phen, dẫn hắn đi về phía điện Thái Hòa. Còn chưa đến gần cửa đã có thể ngửi thấy mùi đàn hương nồng đậm, Du Thư nhíu nhíu mày, đứng từ xa đã cảm thấy gay mũi, bên trong là đang làm gì vậy chứ?
Chỉ chốc lát sau liền có thái giám tới thông báo, nói là hoàng thượng cho phép tiến vào. Tiêu Vị Tân quay đầu lại khẽ gật đầu với hắn, Du Thư cởi bội kiếm bên hông xuống đưa cho thái giám thủ cửa, lúc này mới đi theo Vương gia bước vào trong.
Tiêu Vị Thâm lười biếng nằm ở trên giường, có hai cung nữ xoa bóp chân cho hắn, còn có mấy người vũ cơ đang hiến vũ, trình độ ăn chơi cũng không kém gì tên háo sắc Hạ Hoài Chương kia. Mắt thấy Tiêu Vị Tân đi tới, hắn mỉm cười vẫy vẫy tay: “Thất đệ hôm nay nghĩ thế nào liền vào cung?"
Tiêu Vị Tân hành lễ rồi ngồi xuống chiếc ghế ở bênh cạnh, sắc mặt có chút trầm trọng, tiểu cung nữ tiến đến rót trà mà vẫn còn thất thần, bộ dáng nhìn có chút bất lực. Tiêu Vị Thâm hiện giờ đối với y cũng coi như sủng ái có thừa, thấy y mặt ủ mày chau liền ngồi dậy hỏi: “Làm sao vậy? Chuyện gì mà u buồn như thế?"
Tiêu Vị Tân dù sao cũng là xuất thân ảnh đế, y đặt chung trà xuống bàn, chau mày hơn nửa ngày mới thấp giọng nói: “Hoàng huynh, thần đệ…… thần đệ tựa hồ như đã mạo phạm Hạ đại nhân."
“Hạ Hoài Chương?" Tiêu Vị Thâm sửng sốt, “Hắn lại dây dưa ngươi?"
Tiêu Vị Tân lắc đầu, do dự mà nói tiếp: “Hôm qua thần đệ thấy phong cảnh tiết thanh minh mưa rơi rất đẹp, bỗng nhiên nổi lên hứng thú thuê thuyền hoa đi du hồ, vừa vặn Hạ đại nhân cũng ở. Thần đệ chính mắt nhìn thấy hắn đánh một nữ tử thanh lâu vào trong nước, thần đệ…… thần đệ không đành lòng, liền sai người đi cứu nàng kia, nhưng Hạ đại nhân tựa hồ như rất không cao hứng."
“Thần đệ chỉ là cảm thấy, Hạ đại nhân thật sự không cần phải đẩy một cầm nữ nho nhỏ vào chỗ chết, huống hồ quang thiên hóa chi, thân phận của hắn lại là quốc cữu, hành sự nên càng thêm cẩn thận, nên suy nghĩ vì thanh danh của hoàng huynh mới phải."
Tiêu Vị Tân chau mày, “Lần trước hắn đánh chết chất nhi của bà con xa của Định quốc hầu gia, việc này còn chưa giải quyết xong, trước mắt lại muốn gây chuyện nữa?"
Một nữ tử thanh lâu nho nhỏ chết cũng không có gì, nhưng ngay giữa thanh thiên bạch nhật còn dám tùy ý đánh chết, có thể thấy được hắn thật sự không để vương pháp vào mắt, càng không để mình vào mắt!
Hắn giương mắt nhìn bộ dáng nhu nhược nơm nớp lo sợ, mắt mang sầu lo của Tiêu Vị Tân, lửa giận trong nội tâm càng thêm dữ dội, vô luận thế nào Tiêu Vị Tân cũng là hoàng đệ của hắn, thân phong Vương gia, nhưng ở kinh thành lại bởi vì đắc tội một Hạ Hoài Chương mà đứng ngồi không yên tâm lực tiều tụy, việc này truyền ra còn nghe được sao?
Hạ Hoài Chương đây là đánh vào mặt ai chứ?
Lần trước chuyện Tiêu Vị Minh đánh Hạ Hoài Chương, hai huynh đệ Tiêu Vị Tân cũng đã bồi rượu cũng đã xin lỗi, nhưng Hạ Hoài Chương kia còn làm trò trước mặt mình, cư nhiên còn muốn không thuận theo liền không buông tha, khi đó Tiêu Vị Thâm đã bắt đầu chán ghét hắn, không ngờ lần này thế nhưng còn tiếp tục gây chuyện?
Tiêu Vị Thâm càng nghĩ càng giận, lại nghĩ tới việc mình hiện tại nơi chốn đều bị Hạ thừa tướng cản tay áp chế, trước mắt ngay cả nhi tử của ông ta cũng dám trắng trợn táo bạo như vậy, dưới cơn giận dữ liền ném văng cái ly ngọc ra ngoài, mảnh vỡ bắn đầy đất, nhóm vũ cơ sợ tới mức không biết làm sao, đều vội quỳ trên mặt đất không dám đứng dậy.
“Tất cả cút ra ngoài!" Tiêu Vị Thâm mắng, đáy mắt một mảnh tối tăm, “Cẩu đồ vật Hạ Hoài Chương kia chán sống rồi!"
Đáy mắt của Tiêu Vị Tân hiện lên một tia châm chọc, tiện đà lại ngẩng đầu lên, ngữ khí mỏng manh khuyên nhủ: “Hoàng huynh bớt giận, phụ tử Hạ thừa tướng hiện giờ quyền thế ngập trời, ngàn vạn không thể xúc động."
“Quyền thế ngập trời?" Tiêu Vị Thâm cười lạnh, “Cũng phải, quyền thế của cữu cữu đích xác to lớn, hoàng đế là ta ngược lại liền giống như một cái vỏ rỗng!"
Mắt thấy hắn đã phẫn nộ, Tiêu Vị Tân lại không ngừng thêm dầu vào lửa: “Hoàng huynh nói cẩn thận! Những lời này nếu truyền đến tai thừa tướng đại nhân thì biết làm thế nào cho phải? Thần đệ đã đắc tội Hạ đại nhân, chịu một chút ủy khuất cũng đã vượt qua rồi, hoàng huynh không thể lại trách cứ thêm nữa."
“Không thể trách cứ?" Tiêu Vị Thâm quả nhiên càng nổi giận, “Ngươi đường đường là thân vương! Thế nhưng lại bị hắn dọa sợ tới mức giống như chim sợ cành cong! Chẳng qua chỉ là một nữ tử thanh lâu, cũng đáng để ngươi sợ hắn như vậy!?"
“Nếu hắn dám tìm ngươi gây phiền toái, trẫm liền lột da hắn!"
Đáy mắt của Tiêu Vị Thâm hiện lên vẻ âm trầm, cũng chính vì trong tay hắn không có người có thể dùng được, cho nên mới để cho một mạch của Hạ thừa tướng khí thế cao ngạo như hiện giờ, ngay cả nhi tử của ông ta cũng dám miệt thị mình, hắn đã nhịn bảy tám năm, nhưng gần đây bọn họ hành sự lại càng thêm bừa bãi, thật sự quá hoang đường!
Ánh mắt của hắn chậm rãi dừng ở trên người của Tiêu Vị Tân, thấy y chi lan ngọc thụ khí chất phong lưu, lại nghĩ tới bộ dạng bị tửu sắc đào rỗng tinh khí phù phiếm kia của Hạ Hoài Chương, dù nhìn thế nào cũng đều thấy Thất đệ quả thực có tài tình hơn hẳn so với Hạ Hoài Chương.
Một ý niệm bỗng nhiên vụt qua ở trong lòng của Tiêu Vị Thâm.
Trong tay hắn thiếu người để dùng, Dương gia lại là đối tượng phòng bị trọng điểm của hắn, phóng nhãn nhìn lại toàn bộ triều đình cư nhiên lại không có lấy một ai đứng ở phía sau hắn, nếu như…… nếu như Tiêu Vị Tân có thể giúp một phen, ngày sau có phải chỉ cần chờ cữu cữu vừa chết, hắn liền có thể trọng thu quyền lợi về tay rồi hay không?
Tiêu Vị Thâm bắt đầu suy xét tính khả thi của việc này, hắn từ trước đến nay đều đề phòng mấy người huynh đệ của mình, có thể giết đều đã giết, nhưng không ngờ kết quả lại bị thân cữu cữu gông cùm xiềng xích trói chân, mấy người huynh đệ ngược lại thoạt nhìn còn đáng tin cậy hơn một chút, đây còn không phải là một trò cười hay sao?
Hơn nữa Thất đệ lại bất đồng với những người khác, Tiêu Vị Thâm âm thầm quan sát thật lâu, người đệ đệ này của hắn sinh ra thể nhược, lại là một người không thể sinh dưỡng, tính tình mềm mại hiền lành không ưa tranh đoạt, đối với mình gần như không tạo thành bất luận một uy hiếp nào, nếu lấy làm tấm mộc đảm đương chẳng phải là một sự lựa chọn tuyệt hảo ư?
Trong lòng Tiêu Vị Thâm đã có chút ý niệm mơ hồ, nhưng cũng không đương trường nói ra, hắn dù sao cũng là một kẻ đa nghi, vẫn còn muốn tính toán nhìn lại một phen.
“Ngươi cứ việc yên tâm trở về nghỉ ngơi, nếu Hạ Hoài Chương thật sự dám này kia với ngươi, trẫm nhất định sẽ che chở cho ngươi!" Những lời này của Tiêu Vị Thâm vậy mà lại hàm chứa sự chân thành, hắn cũng đã sớm không vừa mắt tên hỗn trướng Hạ Hoài Chương kia.
Tiêu Vị Tân tựa hồ như nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt cũng thả lỏng hơn đôi chút, vội quỳ xuống tạ ơn: “Có hoàng huynh che chở, thần đệ…… thần đệ liền bớt nhiều sầu lo."
“Tạ hoàng huynh phù hộ."
Tiêu Vị Thâm thấy y ngoan ngoãn nghe lời, cảm thấy vô cùng hài lòng, chậm rãi nằm trở về.
Mùi đàn hương trong phòng quá mức nồng nặc, Tiêu Vị Tân khụ khụ hai tiếng đứng lên, khó hiểu hỏi: “Nơi này của hoàng huynh huân cái gì vậy?"
“Hôm trước trẫm tìm cao nhân dân gian tới xem, hắn nói mấy năm gần đây không yên ổn là bởi vì phong thủy không tốt, trong cung phải dùng loại đàn hương này huân một chút, trước tiên thay đổi không khí." Tiêu Vị Tân thở dài, “Trẫm mới đầu cũng cảm thấy hắn là một tên giang hồ bịp bợm, nhưng sự thật không phải là do người không tin."
“Những lời hắn nói thế nhưng đều nhất nhất ứng nghiệm, còn có thể nói rõ ràng sinh thần bát tự của trẫm, là một người thật sự có bản lĩnh."
“Nếu hắn có bản lĩnh có thể sửa chữa vận mệnh quốc gia, trẫm liền lưu hắn lại, tương lai làm một quốc sư."
Cao nhân kia nói hắn hiện giờ là kim long bị xiềng xích trói buộc, chỉ vì trong triều có giao long áp trận mới không thể thi triển tay chân, mà con giao long kia đã ẩn ẩn có đế vương chi khí, nếu không diệt trừ tận gốc, ngày sau có lẽ sẽ có biến số.
Tiêu Vị Thâm cẩn thận nghĩ nghĩ, con giao long kia nếu đem đi đối ứng, chẳng phải chính là Hạ thừa tướng hay sao?
Nghĩ tới việc cữu cữu hiện giờ nắm giữ quyền to, kết bè kết cánh rõ rành rành như mặt trời ban trưa, Tiêu Vị Thâm bỗng nhiên nghĩ tới mà sợ, nếu như có một ngày ông ta thật sự tính toán tự mình xưng vương, vậy hắn còn không phải sẽ bị buộc phải dâng lên long ỷ mà chắp tay nhường ngôi hay sao.
Hơn nữa Tiêu Vị Tân hôm nay tiến cung cáo trạng, Tiêu Vị Thâm lần đầu tiên bắt đầu nổi lên ngăn cách nghi kỵ đối với Hạ thừa tướng.
Mà đây lại chính là thứ mà Tiêu Vị Tân hy vọng nhìn thấy.
Rời cung, Tiêu Vị Tân ngồi trong xe ngựa không nói lời nào, Du Thư vừa rồi chứng kiến toàn bộ quá trình, cũng không thể không thừa nhận Vương gia nhà bọn họ chính là một thiên tài kỹ thuật diễn xuất, bộ dáng nhu nhược đáng thương kia diễn quá giống, hắn thiếu chút nữa đã cho rằng y thật sự vừa mới chịu thiên đại ủy khuất.
“Ngươi vì sao lại có sắc mặt này?" Tiêu Vị Tân quay đầu nhìn hắn, “Có chuyện liền nói."
Du Thư gãi gãi đầu, ăn ngay nói thật: “Thuộc hạ chỉ là cảm thấy, Vương gia vừa rồi giả trang đặc biệt tốt."
“Tốt?" Tiêu Vị Tân cười khẽ, “Nếu ngươi vì sinh kế mà không thể không chịu thua, ngươi cũng sẽ làm được như vậy."
Du Thư ngẫm lại thấy cũng đúng, với loại người như Tiêu Vị Thâm, kỹ thuật diễn không tốt thật đúng là không thể lừa được hắn.
Tưởng tượng như vậy, làm ảnh vệ ngược lại còn nhẹ nhàng hơn một chút, chỉ cần phụ trách đánh đánh giết giết là được, không cần phải hao tâm tốn sức cùng người khác chơi tâm cơ như vậy.
“Ta rất nhanh là có thể quang minh chính đại thượng triều." Tiêu Vị Tân nhàn nhạt nói, “Hắn đã dao động, một ngày kia sẽ không còn xa nữa."
Du Thư tâm tư vừa động, Tiêu Vị Tân từ trước đến nay vẫn luôn tạm giữ chức quan nhàn tản, gần như không cần phải đi thượng triều, y có thể nói như vậy liền chứng minh cho việc cốt truyện đang được thúc đẩy bình thường, một khi y thật sự có thể thượng triều có được thực quyền, như vậy kế tiếp liền có thể mở rộng không gian thao túng.
Hắn không thể không thừa nhận, Tiêu Vị Thâm thật sự là một tên ngu xuẩn, không có Hạ thừa tướng bày mưu tính kế cho mình, thứ đầu óc này của hắn quả thật là không dùng được.
“Chúc mừng Vương gia." Du Thư lập tức nói.
Tiêu Vị Tân thì lại rất bình tĩnh: “Không có gì để chúc mừng cả, sau khi tiến vào triều lại phải càng thêm tiểu tâm cẩn thận, không thể đi sai dù chỉ một bước."
Y hiện tại đã dần dần hình thành thói quen nói ra tính toán của mình với Du Thư, chính là đã thật sự đưa hắn vào phạm trù tâm phúc: “Chỉ tiếc ngươi hiện tại vẫn chưa thể lập tức ra ngoài làm việc, Ảnh Vệ doanh còn cần ngươi."
Du Thư sửng sốt, nghe xong một lúc lâu mới hiểu được Tiêu Vị Tân đây là đang trấn an mình, “Vương gia?"
“Nhưng mà, ngày sau chỉ cần có được cơ hội, ta nhất định sẽ mang ngươi ra ngoài." Tiêu Vị Tân nhìn thật sâu vào đôi mắt của hắn, nghiêm túc nói: “Tiểu Thư, ngươi tin ta."
Du Thư ngây người trong chốc lát, bị ánh mắt quá mức xinh đẹp kia của y hấp dẫn đến độ không thể dời mắt.
Lại qua một lúc lâu, Du Thư khó khăn lắm mới khiến bản thân quay đầu nhìn đi nơi khác, lúng ta lúng túng nói: “Thuộc hạ vốn chính là người của Vương gia, như, như thế nào cũng đều được cả, phụng mệnh vì Vương gia, thuộc hạ bụng làm dạ chịu."
“Cho dù không ở dưới ánh mặt trời, thuộc hạ cũng nguyện ý."
Trong lòng hắn có chút cảm động, không ngờ Vương gia lại có thể nói với hắn những lời như vậy, như vậy liền đại biểu rằng bản thân hắn ở trong lòng của y cũng đã có chút quan trọng.
Lần này, bọn họ hẳn nên là bằng hữu đi?
Hắn hơi quay đầu, lộ ra một vành tai đã đỏ lên.
Tiêu Vị Tân lập tức bắt giữ được chi tiết này, y nhìn vành tai nhỏ hồng hồng kia, khóe miệng chậm rãi gợi lên.
Tiểu ảnh vệ thẹn thùng.
Thật đáng yêu.
Xem ra, mình cũng không phải là không có hy vọng.
Nhưng Lục Oánh lại cực kỳ nguyện ý ở lại nơi này, nàng dập đầu với Vương gia rồi được Họa Xuân dẫn đi nhận y phục của vương phủ và chỗ ở, Du Thư thấy người đi rồi liền quay đầu lại, thấy Tiêu Vị Tân lại muốn ra ngoài, hắn lập tức nhấc chân đi theo, đặc biệt tự giác.
“Vương gia muốn đi đâu ạ?"
Tiêu Vị Tân một lần nữa bước lên xe ngựa, ngồi yên rồi mới trả lời hắn: “Tất nhiên là phải vào cung gặp vị hoàng huynh kia của ta một lần."
Hạ Hoài Chương cả ngày lưu luyến chốn hoa lâu, thường xuyên xin nghỉ không lên thượng triều, nói rõ chính là không để Tiêu Vị Thâm vào mắt, Tiêu Vị Thâm tuy rằng tức giận nhưng cũng không thể không e dè, việc của Lục Oánh Hạ Hoài Chương nhiều ít cũng sẽ ghi hận, Tiêu Vị Tân tính toán đánh đòn phủ đầu, sau khi mang Lục Oánh về liền lập tức tiến cung.
Du Thư đi theo y một đường tiến vào hoàng cung, Tiêu Vị Tân bước xuống xe sửa sang lại y phục một phen, dẫn hắn đi về phía điện Thái Hòa. Còn chưa đến gần cửa đã có thể ngửi thấy mùi đàn hương nồng đậm, Du Thư nhíu nhíu mày, đứng từ xa đã cảm thấy gay mũi, bên trong là đang làm gì vậy chứ?
Chỉ chốc lát sau liền có thái giám tới thông báo, nói là hoàng thượng cho phép tiến vào. Tiêu Vị Tân quay đầu lại khẽ gật đầu với hắn, Du Thư cởi bội kiếm bên hông xuống đưa cho thái giám thủ cửa, lúc này mới đi theo Vương gia bước vào trong.
Tiêu Vị Thâm lười biếng nằm ở trên giường, có hai cung nữ xoa bóp chân cho hắn, còn có mấy người vũ cơ đang hiến vũ, trình độ ăn chơi cũng không kém gì tên háo sắc Hạ Hoài Chương kia. Mắt thấy Tiêu Vị Tân đi tới, hắn mỉm cười vẫy vẫy tay: “Thất đệ hôm nay nghĩ thế nào liền vào cung?"
Tiêu Vị Tân hành lễ rồi ngồi xuống chiếc ghế ở bênh cạnh, sắc mặt có chút trầm trọng, tiểu cung nữ tiến đến rót trà mà vẫn còn thất thần, bộ dáng nhìn có chút bất lực. Tiêu Vị Thâm hiện giờ đối với y cũng coi như sủng ái có thừa, thấy y mặt ủ mày chau liền ngồi dậy hỏi: “Làm sao vậy? Chuyện gì mà u buồn như thế?"
Tiêu Vị Tân dù sao cũng là xuất thân ảnh đế, y đặt chung trà xuống bàn, chau mày hơn nửa ngày mới thấp giọng nói: “Hoàng huynh, thần đệ…… thần đệ tựa hồ như đã mạo phạm Hạ đại nhân."
“Hạ Hoài Chương?" Tiêu Vị Thâm sửng sốt, “Hắn lại dây dưa ngươi?"
Tiêu Vị Tân lắc đầu, do dự mà nói tiếp: “Hôm qua thần đệ thấy phong cảnh tiết thanh minh mưa rơi rất đẹp, bỗng nhiên nổi lên hứng thú thuê thuyền hoa đi du hồ, vừa vặn Hạ đại nhân cũng ở. Thần đệ chính mắt nhìn thấy hắn đánh một nữ tử thanh lâu vào trong nước, thần đệ…… thần đệ không đành lòng, liền sai người đi cứu nàng kia, nhưng Hạ đại nhân tựa hồ như rất không cao hứng."
“Thần đệ chỉ là cảm thấy, Hạ đại nhân thật sự không cần phải đẩy một cầm nữ nho nhỏ vào chỗ chết, huống hồ quang thiên hóa chi, thân phận của hắn lại là quốc cữu, hành sự nên càng thêm cẩn thận, nên suy nghĩ vì thanh danh của hoàng huynh mới phải."
Tiêu Vị Tân chau mày, “Lần trước hắn đánh chết chất nhi của bà con xa của Định quốc hầu gia, việc này còn chưa giải quyết xong, trước mắt lại muốn gây chuyện nữa?"
Một nữ tử thanh lâu nho nhỏ chết cũng không có gì, nhưng ngay giữa thanh thiên bạch nhật còn dám tùy ý đánh chết, có thể thấy được hắn thật sự không để vương pháp vào mắt, càng không để mình vào mắt!
Hắn giương mắt nhìn bộ dáng nhu nhược nơm nớp lo sợ, mắt mang sầu lo của Tiêu Vị Tân, lửa giận trong nội tâm càng thêm dữ dội, vô luận thế nào Tiêu Vị Tân cũng là hoàng đệ của hắn, thân phong Vương gia, nhưng ở kinh thành lại bởi vì đắc tội một Hạ Hoài Chương mà đứng ngồi không yên tâm lực tiều tụy, việc này truyền ra còn nghe được sao?
Hạ Hoài Chương đây là đánh vào mặt ai chứ?
Lần trước chuyện Tiêu Vị Minh đánh Hạ Hoài Chương, hai huynh đệ Tiêu Vị Tân cũng đã bồi rượu cũng đã xin lỗi, nhưng Hạ Hoài Chương kia còn làm trò trước mặt mình, cư nhiên còn muốn không thuận theo liền không buông tha, khi đó Tiêu Vị Thâm đã bắt đầu chán ghét hắn, không ngờ lần này thế nhưng còn tiếp tục gây chuyện?
Tiêu Vị Thâm càng nghĩ càng giận, lại nghĩ tới việc mình hiện tại nơi chốn đều bị Hạ thừa tướng cản tay áp chế, trước mắt ngay cả nhi tử của ông ta cũng dám trắng trợn táo bạo như vậy, dưới cơn giận dữ liền ném văng cái ly ngọc ra ngoài, mảnh vỡ bắn đầy đất, nhóm vũ cơ sợ tới mức không biết làm sao, đều vội quỳ trên mặt đất không dám đứng dậy.
“Tất cả cút ra ngoài!" Tiêu Vị Thâm mắng, đáy mắt một mảnh tối tăm, “Cẩu đồ vật Hạ Hoài Chương kia chán sống rồi!"
Đáy mắt của Tiêu Vị Tân hiện lên một tia châm chọc, tiện đà lại ngẩng đầu lên, ngữ khí mỏng manh khuyên nhủ: “Hoàng huynh bớt giận, phụ tử Hạ thừa tướng hiện giờ quyền thế ngập trời, ngàn vạn không thể xúc động."
“Quyền thế ngập trời?" Tiêu Vị Thâm cười lạnh, “Cũng phải, quyền thế của cữu cữu đích xác to lớn, hoàng đế là ta ngược lại liền giống như một cái vỏ rỗng!"
Mắt thấy hắn đã phẫn nộ, Tiêu Vị Tân lại không ngừng thêm dầu vào lửa: “Hoàng huynh nói cẩn thận! Những lời này nếu truyền đến tai thừa tướng đại nhân thì biết làm thế nào cho phải? Thần đệ đã đắc tội Hạ đại nhân, chịu một chút ủy khuất cũng đã vượt qua rồi, hoàng huynh không thể lại trách cứ thêm nữa."
“Không thể trách cứ?" Tiêu Vị Thâm quả nhiên càng nổi giận, “Ngươi đường đường là thân vương! Thế nhưng lại bị hắn dọa sợ tới mức giống như chim sợ cành cong! Chẳng qua chỉ là một nữ tử thanh lâu, cũng đáng để ngươi sợ hắn như vậy!?"
“Nếu hắn dám tìm ngươi gây phiền toái, trẫm liền lột da hắn!"
Đáy mắt của Tiêu Vị Thâm hiện lên vẻ âm trầm, cũng chính vì trong tay hắn không có người có thể dùng được, cho nên mới để cho một mạch của Hạ thừa tướng khí thế cao ngạo như hiện giờ, ngay cả nhi tử của ông ta cũng dám miệt thị mình, hắn đã nhịn bảy tám năm, nhưng gần đây bọn họ hành sự lại càng thêm bừa bãi, thật sự quá hoang đường!
Ánh mắt của hắn chậm rãi dừng ở trên người của Tiêu Vị Tân, thấy y chi lan ngọc thụ khí chất phong lưu, lại nghĩ tới bộ dạng bị tửu sắc đào rỗng tinh khí phù phiếm kia của Hạ Hoài Chương, dù nhìn thế nào cũng đều thấy Thất đệ quả thực có tài tình hơn hẳn so với Hạ Hoài Chương.
Một ý niệm bỗng nhiên vụt qua ở trong lòng của Tiêu Vị Thâm.
Trong tay hắn thiếu người để dùng, Dương gia lại là đối tượng phòng bị trọng điểm của hắn, phóng nhãn nhìn lại toàn bộ triều đình cư nhiên lại không có lấy một ai đứng ở phía sau hắn, nếu như…… nếu như Tiêu Vị Tân có thể giúp một phen, ngày sau có phải chỉ cần chờ cữu cữu vừa chết, hắn liền có thể trọng thu quyền lợi về tay rồi hay không?
Tiêu Vị Thâm bắt đầu suy xét tính khả thi của việc này, hắn từ trước đến nay đều đề phòng mấy người huynh đệ của mình, có thể giết đều đã giết, nhưng không ngờ kết quả lại bị thân cữu cữu gông cùm xiềng xích trói chân, mấy người huynh đệ ngược lại thoạt nhìn còn đáng tin cậy hơn một chút, đây còn không phải là một trò cười hay sao?
Hơn nữa Thất đệ lại bất đồng với những người khác, Tiêu Vị Thâm âm thầm quan sát thật lâu, người đệ đệ này của hắn sinh ra thể nhược, lại là một người không thể sinh dưỡng, tính tình mềm mại hiền lành không ưa tranh đoạt, đối với mình gần như không tạo thành bất luận một uy hiếp nào, nếu lấy làm tấm mộc đảm đương chẳng phải là một sự lựa chọn tuyệt hảo ư?
Trong lòng Tiêu Vị Thâm đã có chút ý niệm mơ hồ, nhưng cũng không đương trường nói ra, hắn dù sao cũng là một kẻ đa nghi, vẫn còn muốn tính toán nhìn lại một phen.
“Ngươi cứ việc yên tâm trở về nghỉ ngơi, nếu Hạ Hoài Chương thật sự dám này kia với ngươi, trẫm nhất định sẽ che chở cho ngươi!" Những lời này của Tiêu Vị Thâm vậy mà lại hàm chứa sự chân thành, hắn cũng đã sớm không vừa mắt tên hỗn trướng Hạ Hoài Chương kia.
Tiêu Vị Tân tựa hồ như nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt cũng thả lỏng hơn đôi chút, vội quỳ xuống tạ ơn: “Có hoàng huynh che chở, thần đệ…… thần đệ liền bớt nhiều sầu lo."
“Tạ hoàng huynh phù hộ."
Tiêu Vị Thâm thấy y ngoan ngoãn nghe lời, cảm thấy vô cùng hài lòng, chậm rãi nằm trở về.
Mùi đàn hương trong phòng quá mức nồng nặc, Tiêu Vị Tân khụ khụ hai tiếng đứng lên, khó hiểu hỏi: “Nơi này của hoàng huynh huân cái gì vậy?"
“Hôm trước trẫm tìm cao nhân dân gian tới xem, hắn nói mấy năm gần đây không yên ổn là bởi vì phong thủy không tốt, trong cung phải dùng loại đàn hương này huân một chút, trước tiên thay đổi không khí." Tiêu Vị Tân thở dài, “Trẫm mới đầu cũng cảm thấy hắn là một tên giang hồ bịp bợm, nhưng sự thật không phải là do người không tin."
“Những lời hắn nói thế nhưng đều nhất nhất ứng nghiệm, còn có thể nói rõ ràng sinh thần bát tự của trẫm, là một người thật sự có bản lĩnh."
“Nếu hắn có bản lĩnh có thể sửa chữa vận mệnh quốc gia, trẫm liền lưu hắn lại, tương lai làm một quốc sư."
Cao nhân kia nói hắn hiện giờ là kim long bị xiềng xích trói buộc, chỉ vì trong triều có giao long áp trận mới không thể thi triển tay chân, mà con giao long kia đã ẩn ẩn có đế vương chi khí, nếu không diệt trừ tận gốc, ngày sau có lẽ sẽ có biến số.
Tiêu Vị Thâm cẩn thận nghĩ nghĩ, con giao long kia nếu đem đi đối ứng, chẳng phải chính là Hạ thừa tướng hay sao?
Nghĩ tới việc cữu cữu hiện giờ nắm giữ quyền to, kết bè kết cánh rõ rành rành như mặt trời ban trưa, Tiêu Vị Thâm bỗng nhiên nghĩ tới mà sợ, nếu như có một ngày ông ta thật sự tính toán tự mình xưng vương, vậy hắn còn không phải sẽ bị buộc phải dâng lên long ỷ mà chắp tay nhường ngôi hay sao.
Hơn nữa Tiêu Vị Tân hôm nay tiến cung cáo trạng, Tiêu Vị Thâm lần đầu tiên bắt đầu nổi lên ngăn cách nghi kỵ đối với Hạ thừa tướng.
Mà đây lại chính là thứ mà Tiêu Vị Tân hy vọng nhìn thấy.
Rời cung, Tiêu Vị Tân ngồi trong xe ngựa không nói lời nào, Du Thư vừa rồi chứng kiến toàn bộ quá trình, cũng không thể không thừa nhận Vương gia nhà bọn họ chính là một thiên tài kỹ thuật diễn xuất, bộ dáng nhu nhược đáng thương kia diễn quá giống, hắn thiếu chút nữa đã cho rằng y thật sự vừa mới chịu thiên đại ủy khuất.
“Ngươi vì sao lại có sắc mặt này?" Tiêu Vị Tân quay đầu nhìn hắn, “Có chuyện liền nói."
Du Thư gãi gãi đầu, ăn ngay nói thật: “Thuộc hạ chỉ là cảm thấy, Vương gia vừa rồi giả trang đặc biệt tốt."
“Tốt?" Tiêu Vị Tân cười khẽ, “Nếu ngươi vì sinh kế mà không thể không chịu thua, ngươi cũng sẽ làm được như vậy."
Du Thư ngẫm lại thấy cũng đúng, với loại người như Tiêu Vị Thâm, kỹ thuật diễn không tốt thật đúng là không thể lừa được hắn.
Tưởng tượng như vậy, làm ảnh vệ ngược lại còn nhẹ nhàng hơn một chút, chỉ cần phụ trách đánh đánh giết giết là được, không cần phải hao tâm tốn sức cùng người khác chơi tâm cơ như vậy.
“Ta rất nhanh là có thể quang minh chính đại thượng triều." Tiêu Vị Tân nhàn nhạt nói, “Hắn đã dao động, một ngày kia sẽ không còn xa nữa."
Du Thư tâm tư vừa động, Tiêu Vị Tân từ trước đến nay vẫn luôn tạm giữ chức quan nhàn tản, gần như không cần phải đi thượng triều, y có thể nói như vậy liền chứng minh cho việc cốt truyện đang được thúc đẩy bình thường, một khi y thật sự có thể thượng triều có được thực quyền, như vậy kế tiếp liền có thể mở rộng không gian thao túng.
Hắn không thể không thừa nhận, Tiêu Vị Thâm thật sự là một tên ngu xuẩn, không có Hạ thừa tướng bày mưu tính kế cho mình, thứ đầu óc này của hắn quả thật là không dùng được.
“Chúc mừng Vương gia." Du Thư lập tức nói.
Tiêu Vị Tân thì lại rất bình tĩnh: “Không có gì để chúc mừng cả, sau khi tiến vào triều lại phải càng thêm tiểu tâm cẩn thận, không thể đi sai dù chỉ một bước."
Y hiện tại đã dần dần hình thành thói quen nói ra tính toán của mình với Du Thư, chính là đã thật sự đưa hắn vào phạm trù tâm phúc: “Chỉ tiếc ngươi hiện tại vẫn chưa thể lập tức ra ngoài làm việc, Ảnh Vệ doanh còn cần ngươi."
Du Thư sửng sốt, nghe xong một lúc lâu mới hiểu được Tiêu Vị Tân đây là đang trấn an mình, “Vương gia?"
“Nhưng mà, ngày sau chỉ cần có được cơ hội, ta nhất định sẽ mang ngươi ra ngoài." Tiêu Vị Tân nhìn thật sâu vào đôi mắt của hắn, nghiêm túc nói: “Tiểu Thư, ngươi tin ta."
Du Thư ngây người trong chốc lát, bị ánh mắt quá mức xinh đẹp kia của y hấp dẫn đến độ không thể dời mắt.
Lại qua một lúc lâu, Du Thư khó khăn lắm mới khiến bản thân quay đầu nhìn đi nơi khác, lúng ta lúng túng nói: “Thuộc hạ vốn chính là người của Vương gia, như, như thế nào cũng đều được cả, phụng mệnh vì Vương gia, thuộc hạ bụng làm dạ chịu."
“Cho dù không ở dưới ánh mặt trời, thuộc hạ cũng nguyện ý."
Trong lòng hắn có chút cảm động, không ngờ Vương gia lại có thể nói với hắn những lời như vậy, như vậy liền đại biểu rằng bản thân hắn ở trong lòng của y cũng đã có chút quan trọng.
Lần này, bọn họ hẳn nên là bằng hữu đi?
Hắn hơi quay đầu, lộ ra một vành tai đã đỏ lên.
Tiêu Vị Tân lập tức bắt giữ được chi tiết này, y nhìn vành tai nhỏ hồng hồng kia, khóe miệng chậm rãi gợi lên.
Tiểu ảnh vệ thẹn thùng.
Thật đáng yêu.
Xem ra, mình cũng không phải là không có hy vọng.
Tác giả :
Cố Thanh Từ