Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
Chương 23: Được tỏ tình
Cố Niệm Chi nhớ rõ chính cái vỗ vai của Phùng Nghi Hỷ mà cô bị trúng thuốc kích dục và hôn mê đến tận bây giờ.
Mặc dù cảm giác đau nhói ở trên vai không rõ lắm, nhưng cô vẫn cảm nhận được.
Cả đời này, chắc chắn cô sẽ không bao giờ quên đi cảm giác khó chịu giày vò bản thân mình ngày đó.
Suýt nữa đời cô đã bị Phùng Nghi Hỷ hủy hoại…
Hơn nữa cô cũng nhanh chóng liên tưởng đến cuộc phỏng vấn nghiên cứu sinh. Nếu người xếp thứ nhất là cô đã bỏ thi, vậy kẻ được lợi chắc chắn là Phùng Nghi Hỷ xếp thứ hai.
Bây giờ cô chưa tìm đến tận nhà họ Phùng để tính sổ với cô ả đã may lắm rồi, đâu dám rước cái mác "bạn thân nhất" lên mình?
Cô ngây thơ, nhưng không ngu.
Mai Hạ Văn im lặng một lúc mới nói: "Vậy cũng tốt, bây giờ danh tiếng của Phùng Nghi Hỷ rất xấu, em không liên quan gì đến cô ấy thì càng tốt, tránh làm liên lụy tới em."
"Danh tiếng rất xấu? Anh vừa bảo cô ấy nổi tiếng cơ mà?" Cố Niệm Chi trừng mắt lên, sau đó ngoái đầu lại cười dí dỏm: "Lớp trưởng, em còn nhỏ, ít đọc sách, anh đừng có lừa em."
Mai Hạ Văn nín thinh.
Trần Liệt hứng thú đứng hóng hớt một lúc lâu, bấy giờ mới cười phì một tiếng: "Niệm Chi nhà tôi còn nhỏ thật, nhưng chưa chắc đã ít đọc sách đâu, đúng không lớp trưởng Mai?"
Mai Hạ Văn sững sờ, ba hồn bảy vía theo khoảnh khắc Cố Niệm Chi ngoái đầu nhìn mình đã bay đi đâu mất, mãi một lúc sau mới lấy lại tinh thần. Cậu ta hơi bối rối cúi đầu xuống, không dám nhìn vào đôi mắt trong veo như hồ nước mùa thu ấy nữa. Sau đó, Mai Hạ Văn ngập ngừng lấy điện thoại của mình ra, gom hết dũng khí đưa cho cô, "Ừ, vậy em tự xem đi."
Cố Niệm Chi nhận lấy, phát hiện trên màn hình điện thoại ấy là ảnh của mình. Cô chớp mắt, không biết phải phản ứng thế nào, đành vờ như không thấy, sau đó tùy tiện lướt mấy giây rồi trả điện thoại lại, khẽ cười: "Lớp trưởng, em không mở được."
Màn hình được khóa bằng vân tay, tất nhiên cô không thể mở ra được rồi.
Mai Hạ Văn mỉm cười nhận điện thoại, ấn ngón tay vào nút home để quét vân tay mở máy, sau đó cầm tay Cố Niệm Chi, dịu dàng nói: "Đến đây, em cũng quét vân tay của mình vào, sau này sẽ có thể tùy ý mở điện thoại của anh."
Cố Niệm Chi cảm thấy không ổn, cậu ta muốn làm gì vậy?
"Lớp… lớp… lớp trưởng, điện thoại là thứ riêng tư, em không muốn xâm phạm vào cuộc sống riêng của anh." Cố Niệm Chi vội vàng rụt tay lại.
Mai Hạ Văn nắm chặt tay cô không buông, ánh mắt dịu dàng nhưng lại cực kỳ kiên định: "Trước mặt em, anh không cần quyền riêng tư gì cả. Quyền riêng tư của anh đều dành hết cho em đấy."
Bấy giờ, dù Cố Niệm Chi có ngây thơ đến mấy cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra, bỗng chốc cảm thấy vô cùng bối rối. Trong lúc quẫn bách, cô đành phải quay sang nhìn Trần Liệt với ánh mắt cầu cứu.
Dẫu sao lớn đến từng này rồi, nhưng đây là lần đầu tiên có một chàng trai tỏ tình thẳng thắn với cô như thế!
Trần Liệt chỉ mỉm cười tủm tỉm đón nhận ánh nhìn của cô, huýt sáo rồi nói: "Tiểu Niệm Chi nhà chúng ta có bạn trai rồi, chú Hoắc của em mà biết được, chắc chắn sẽ rất vui."
Cố Niệm Chi cạn lời.
Thừa dịp Cố Niệm Chi không chú ý, Mai Hạ Văn đã nhập vân tay của cô vào di động, đặt làm mật khẩu mở điện thoại, sau đó mở weibo của mình lên và bắt đầu tìm những chủ đề liên quan đến Phùng Nghi Hỷ cho cô xem.
Cố Niệm Chi chỉ cảm thấy mặt mình nóng rần, đầu óc loạn hết cả. Thế nhưng khi đọc được chủ đề liên quan đến Phùng Nghi Hỷ trên top tìm kiếm của weibo, sự chú ý của cô lập tức bị dời đi nơi khác.
Sau khi đọc lướt hết một lượt, Cố Niệm Chi giật giật khóe miệng, "Hóa ra là như vậy, cô ấy trở thành hot girl trên mạng thật rồi này."
Cố Niệm Chi biết rõ, Phùng Nghi Hỷ cực kỳ xem thường những hot girl trên mạng, mỗi lần nhắc đến đều tỏ vẻ khinh khỉnh.
Hai năm qua, Cố Niệm Chi xếp thứ nhất, Phùng Nghi Hỷ xếp thứ hai. Dù cô ta không biểu hiện rõ, nhưng trong lòng Cố Niệm Chi cảm nhận được cô ta đố kị với mình. Chỉ có điều, Cố Niệm Chi không để ý lắm, mấy chuyện nữ sinh ghen ghét, tị nạnh từng chút một với đối thủ cạnh tranh của mình là điều rất bình thường. Chính vì vậy cô mới không ngờ rằng Phùng Nghi Hỷ lại vì sự đố kị ấy mà chuyển sang hãm hại cô bằng hành động.
Mai Hạ Văn khẽ thở dài một tiếng, "Cô ấy chẳng biết xấu hổ gì cả, những thứ dơ bẩn như thế cũng dám động vào? Bảo sao cuối cùng lại gây ra chuyện lớn như vậy, suất nghiên cứu sinh của khoa Luật đại học B đến tay rồi còn bay mất, không những bị nhà trường đuổi học mà còn bị phạt, nghe đâu phải lao động công ích một năm."
Cố Niệm Chi trả điện thoại lại cho Mai Hạ Văn, khẽ cười, trong lòng dấy lên chút thỏa mãn: "Lớp trưởng, cô ấy gieo gió gặt bão thôi. Em nói rồi, em không với nổi đến cô ấy, về sau đừng gọi người đó là bạn tốt nhất của em nữa. Chỉ có mỗi cô ấy tự nói thế thôi, chứ em không hề thừa nhận chuyện này."
Mai Hạ Văn gật đầu, "Anh biết mà, sau này anh sẽ đứng về phía em để giúp em làm sáng tỏ mọi chuyện." Nói xong, cậu ta dừng một lát, "Thế anh thì sao? Anh có phải là người bạn tốt nhất của em không?"
"Lớp trưởng là bạn tốt của mọi nhà." Cố Niệm Chi tìm mãi mới được một lời giải thích hợp lý, cũng cảm thấy vui vẻ trở lại.
Mai Hạ Văn đút hai tay vào túi quần, cười đáp: "Đừng vội phát thẻ người tốt cho anh như vậy, anh không chỉ muốn làm bạn tốt của em đâu."
"Lớp trưởng biết nói đùa thật đấy." Cố Niệm Chi mở hộp quà của Mai Hạ Văn ra, bên trong là bộ váy dạ hội kiểu đuôi cá ánh lục của hãng Valentino.
"Lớp trưởng, em không thể nhận món quà quý giá này được." Cố Niệm Chi nhìn nhãn hiệu của váy rồi vội vàng gấp nó lại, cất vào hộp rồi trả cho Mai Hạ Văn.
"Không sao, không đắt lắm đâu, anh vẫn có thể chi trả được mà!" Mai Hạ Văn không có ý định lấy lại hộp quà, "Nếu em không cần thì anh sẽ vứt đi."
Cố Niệm Chi im lặng.
Trần Liệt nhìn thoáng qua bằng ánh mắt dò xét rồi cười ha hả, "Cũng đúng, mấy đồ từ bộ sưu tập theo mùa chỉ xứng để vứt đi mà thôi."
Mai Hạ Văn hơi bất ngờ nhìn Trần Liệt.
Chỉ liếc qua đã có thể nhận ra bộ váy này nằm trong bộ sưu tập theo mùa, quả nhiên có mắt nhìn...
Trần Liệt đã nói vậy rồi, Cố Niệm Chi cũng không thể trả đồ về nữa, đành phải cười đáp: "Bộ lễ phục đẹp mắt từ một nhãn hiệu cao cấp như vậy mà vứt đi thì cũng tiếc. Em biết là lớp trưởng cố ý nói như thế, thôi em đành nhận vậy."
Đợi đến khi tốt nghiệp, chỉ cần tặng lại cậu ta một bộ vest có giá trị tương đương là được.
Lúc này, Trần Liệt đã mở cửa phòng ngủ ra, cười tủm tỉm nhìn Mai Hạ Văn ra vẻ tiễn khách.
Mai Hạ Văn cũng không thể nán lại thêm nữa, lưu luyến hỏi: "Niệm Chi, khi nào thì em quay lại trường học? Đừng lo về cuộc phỏng vấn nghiên cứu sinh. Vốn dĩ Phùng Nghi Hỷ là người đạt được thành tích tốt nhất, nhưng cô ấy xảy ra chuyện như vậy, Giáo sư Hà chắc chắn sẽ không nhận cô ấy nữa đâu, em vẫn còn cơ hội!"
Cố Niệm Chi tiễn Mai Hạ Văn ra ngoài, vừa đi vừa tự giễu: "Vào khoảnh khắc quan trọng nhất mà em lại như chiếc xe bị tuột xích, làm gì còn cơ hội nào nữa? Cô ấy không được thì người đứng sau cô ấy sẽ đạt chuẩn còn gì?"
Mai Hạ Văn dừng lại trước cửa thang máy, nói với cô: "Em vào nhà đi. Hôm phỏng vấn chỉ có mỗi Phùng Nghi Hỷ đạt chuẩn, nghe nói những người khác đã bị loại từ trước rồi. Anh nghe các thầy cô trong khoa nói chuyện với nhau là Giáo sư Hà vẫn đang ở khoa mình, chưa đi đâu cả. Các thầy cô đang tranh thủ khuyên thầy ấy phỏng vấn lại, nên anh mới vội đến đây báo với em. Em xem, những gì đã thuộc về em thì sẽ mãi là của em, người khác không thể cướp được."
Lời nói của Mai Hạ Văn khiến Cố Niệm Chi cảm thấy cực kỳ vui vẻ, phấn khởi tươi cười: "Cảm ơn lời chúc của lớp trưởng. Để bao giờ quay lại trường, em sẽ hỏi thử Giáo sư Hà."
Mặc dù cảm giác đau nhói ở trên vai không rõ lắm, nhưng cô vẫn cảm nhận được.
Cả đời này, chắc chắn cô sẽ không bao giờ quên đi cảm giác khó chịu giày vò bản thân mình ngày đó.
Suýt nữa đời cô đã bị Phùng Nghi Hỷ hủy hoại…
Hơn nữa cô cũng nhanh chóng liên tưởng đến cuộc phỏng vấn nghiên cứu sinh. Nếu người xếp thứ nhất là cô đã bỏ thi, vậy kẻ được lợi chắc chắn là Phùng Nghi Hỷ xếp thứ hai.
Bây giờ cô chưa tìm đến tận nhà họ Phùng để tính sổ với cô ả đã may lắm rồi, đâu dám rước cái mác "bạn thân nhất" lên mình?
Cô ngây thơ, nhưng không ngu.
Mai Hạ Văn im lặng một lúc mới nói: "Vậy cũng tốt, bây giờ danh tiếng của Phùng Nghi Hỷ rất xấu, em không liên quan gì đến cô ấy thì càng tốt, tránh làm liên lụy tới em."
"Danh tiếng rất xấu? Anh vừa bảo cô ấy nổi tiếng cơ mà?" Cố Niệm Chi trừng mắt lên, sau đó ngoái đầu lại cười dí dỏm: "Lớp trưởng, em còn nhỏ, ít đọc sách, anh đừng có lừa em."
Mai Hạ Văn nín thinh.
Trần Liệt hứng thú đứng hóng hớt một lúc lâu, bấy giờ mới cười phì một tiếng: "Niệm Chi nhà tôi còn nhỏ thật, nhưng chưa chắc đã ít đọc sách đâu, đúng không lớp trưởng Mai?"
Mai Hạ Văn sững sờ, ba hồn bảy vía theo khoảnh khắc Cố Niệm Chi ngoái đầu nhìn mình đã bay đi đâu mất, mãi một lúc sau mới lấy lại tinh thần. Cậu ta hơi bối rối cúi đầu xuống, không dám nhìn vào đôi mắt trong veo như hồ nước mùa thu ấy nữa. Sau đó, Mai Hạ Văn ngập ngừng lấy điện thoại của mình ra, gom hết dũng khí đưa cho cô, "Ừ, vậy em tự xem đi."
Cố Niệm Chi nhận lấy, phát hiện trên màn hình điện thoại ấy là ảnh của mình. Cô chớp mắt, không biết phải phản ứng thế nào, đành vờ như không thấy, sau đó tùy tiện lướt mấy giây rồi trả điện thoại lại, khẽ cười: "Lớp trưởng, em không mở được."
Màn hình được khóa bằng vân tay, tất nhiên cô không thể mở ra được rồi.
Mai Hạ Văn mỉm cười nhận điện thoại, ấn ngón tay vào nút home để quét vân tay mở máy, sau đó cầm tay Cố Niệm Chi, dịu dàng nói: "Đến đây, em cũng quét vân tay của mình vào, sau này sẽ có thể tùy ý mở điện thoại của anh."
Cố Niệm Chi cảm thấy không ổn, cậu ta muốn làm gì vậy?
"Lớp… lớp… lớp trưởng, điện thoại là thứ riêng tư, em không muốn xâm phạm vào cuộc sống riêng của anh." Cố Niệm Chi vội vàng rụt tay lại.
Mai Hạ Văn nắm chặt tay cô không buông, ánh mắt dịu dàng nhưng lại cực kỳ kiên định: "Trước mặt em, anh không cần quyền riêng tư gì cả. Quyền riêng tư của anh đều dành hết cho em đấy."
Bấy giờ, dù Cố Niệm Chi có ngây thơ đến mấy cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra, bỗng chốc cảm thấy vô cùng bối rối. Trong lúc quẫn bách, cô đành phải quay sang nhìn Trần Liệt với ánh mắt cầu cứu.
Dẫu sao lớn đến từng này rồi, nhưng đây là lần đầu tiên có một chàng trai tỏ tình thẳng thắn với cô như thế!
Trần Liệt chỉ mỉm cười tủm tỉm đón nhận ánh nhìn của cô, huýt sáo rồi nói: "Tiểu Niệm Chi nhà chúng ta có bạn trai rồi, chú Hoắc của em mà biết được, chắc chắn sẽ rất vui."
Cố Niệm Chi cạn lời.
Thừa dịp Cố Niệm Chi không chú ý, Mai Hạ Văn đã nhập vân tay của cô vào di động, đặt làm mật khẩu mở điện thoại, sau đó mở weibo của mình lên và bắt đầu tìm những chủ đề liên quan đến Phùng Nghi Hỷ cho cô xem.
Cố Niệm Chi chỉ cảm thấy mặt mình nóng rần, đầu óc loạn hết cả. Thế nhưng khi đọc được chủ đề liên quan đến Phùng Nghi Hỷ trên top tìm kiếm của weibo, sự chú ý của cô lập tức bị dời đi nơi khác.
Sau khi đọc lướt hết một lượt, Cố Niệm Chi giật giật khóe miệng, "Hóa ra là như vậy, cô ấy trở thành hot girl trên mạng thật rồi này."
Cố Niệm Chi biết rõ, Phùng Nghi Hỷ cực kỳ xem thường những hot girl trên mạng, mỗi lần nhắc đến đều tỏ vẻ khinh khỉnh.
Hai năm qua, Cố Niệm Chi xếp thứ nhất, Phùng Nghi Hỷ xếp thứ hai. Dù cô ta không biểu hiện rõ, nhưng trong lòng Cố Niệm Chi cảm nhận được cô ta đố kị với mình. Chỉ có điều, Cố Niệm Chi không để ý lắm, mấy chuyện nữ sinh ghen ghét, tị nạnh từng chút một với đối thủ cạnh tranh của mình là điều rất bình thường. Chính vì vậy cô mới không ngờ rằng Phùng Nghi Hỷ lại vì sự đố kị ấy mà chuyển sang hãm hại cô bằng hành động.
Mai Hạ Văn khẽ thở dài một tiếng, "Cô ấy chẳng biết xấu hổ gì cả, những thứ dơ bẩn như thế cũng dám động vào? Bảo sao cuối cùng lại gây ra chuyện lớn như vậy, suất nghiên cứu sinh của khoa Luật đại học B đến tay rồi còn bay mất, không những bị nhà trường đuổi học mà còn bị phạt, nghe đâu phải lao động công ích một năm."
Cố Niệm Chi trả điện thoại lại cho Mai Hạ Văn, khẽ cười, trong lòng dấy lên chút thỏa mãn: "Lớp trưởng, cô ấy gieo gió gặt bão thôi. Em nói rồi, em không với nổi đến cô ấy, về sau đừng gọi người đó là bạn tốt nhất của em nữa. Chỉ có mỗi cô ấy tự nói thế thôi, chứ em không hề thừa nhận chuyện này."
Mai Hạ Văn gật đầu, "Anh biết mà, sau này anh sẽ đứng về phía em để giúp em làm sáng tỏ mọi chuyện." Nói xong, cậu ta dừng một lát, "Thế anh thì sao? Anh có phải là người bạn tốt nhất của em không?"
"Lớp trưởng là bạn tốt của mọi nhà." Cố Niệm Chi tìm mãi mới được một lời giải thích hợp lý, cũng cảm thấy vui vẻ trở lại.
Mai Hạ Văn đút hai tay vào túi quần, cười đáp: "Đừng vội phát thẻ người tốt cho anh như vậy, anh không chỉ muốn làm bạn tốt của em đâu."
"Lớp trưởng biết nói đùa thật đấy." Cố Niệm Chi mở hộp quà của Mai Hạ Văn ra, bên trong là bộ váy dạ hội kiểu đuôi cá ánh lục của hãng Valentino.
"Lớp trưởng, em không thể nhận món quà quý giá này được." Cố Niệm Chi nhìn nhãn hiệu của váy rồi vội vàng gấp nó lại, cất vào hộp rồi trả cho Mai Hạ Văn.
"Không sao, không đắt lắm đâu, anh vẫn có thể chi trả được mà!" Mai Hạ Văn không có ý định lấy lại hộp quà, "Nếu em không cần thì anh sẽ vứt đi."
Cố Niệm Chi im lặng.
Trần Liệt nhìn thoáng qua bằng ánh mắt dò xét rồi cười ha hả, "Cũng đúng, mấy đồ từ bộ sưu tập theo mùa chỉ xứng để vứt đi mà thôi."
Mai Hạ Văn hơi bất ngờ nhìn Trần Liệt.
Chỉ liếc qua đã có thể nhận ra bộ váy này nằm trong bộ sưu tập theo mùa, quả nhiên có mắt nhìn...
Trần Liệt đã nói vậy rồi, Cố Niệm Chi cũng không thể trả đồ về nữa, đành phải cười đáp: "Bộ lễ phục đẹp mắt từ một nhãn hiệu cao cấp như vậy mà vứt đi thì cũng tiếc. Em biết là lớp trưởng cố ý nói như thế, thôi em đành nhận vậy."
Đợi đến khi tốt nghiệp, chỉ cần tặng lại cậu ta một bộ vest có giá trị tương đương là được.
Lúc này, Trần Liệt đã mở cửa phòng ngủ ra, cười tủm tỉm nhìn Mai Hạ Văn ra vẻ tiễn khách.
Mai Hạ Văn cũng không thể nán lại thêm nữa, lưu luyến hỏi: "Niệm Chi, khi nào thì em quay lại trường học? Đừng lo về cuộc phỏng vấn nghiên cứu sinh. Vốn dĩ Phùng Nghi Hỷ là người đạt được thành tích tốt nhất, nhưng cô ấy xảy ra chuyện như vậy, Giáo sư Hà chắc chắn sẽ không nhận cô ấy nữa đâu, em vẫn còn cơ hội!"
Cố Niệm Chi tiễn Mai Hạ Văn ra ngoài, vừa đi vừa tự giễu: "Vào khoảnh khắc quan trọng nhất mà em lại như chiếc xe bị tuột xích, làm gì còn cơ hội nào nữa? Cô ấy không được thì người đứng sau cô ấy sẽ đạt chuẩn còn gì?"
Mai Hạ Văn dừng lại trước cửa thang máy, nói với cô: "Em vào nhà đi. Hôm phỏng vấn chỉ có mỗi Phùng Nghi Hỷ đạt chuẩn, nghe nói những người khác đã bị loại từ trước rồi. Anh nghe các thầy cô trong khoa nói chuyện với nhau là Giáo sư Hà vẫn đang ở khoa mình, chưa đi đâu cả. Các thầy cô đang tranh thủ khuyên thầy ấy phỏng vấn lại, nên anh mới vội đến đây báo với em. Em xem, những gì đã thuộc về em thì sẽ mãi là của em, người khác không thể cướp được."
Lời nói của Mai Hạ Văn khiến Cố Niệm Chi cảm thấy cực kỳ vui vẻ, phấn khởi tươi cười: "Cảm ơn lời chúc của lớp trưởng. Để bao giờ quay lại trường, em sẽ hỏi thử Giáo sư Hà."
Tác giả :
Hàn Võ Kí