Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
Chương 127: Chơi trội
Các công ty toàn cầu cùng với các nhà khoa học, nhân viên kỹ thuật lúc nãy còn mang vẻ mặt kinh ngạc, lúc này cũng nhịn không được cười phá lên.
Lần này người Mỹ làm ẩu quá.
Người ta đã công khai mật mã mười lăm phút rồi mà họ còn dám nhảy ra tuyên bố chính mình đã phá giải được mật mã...
Mà dù cho họ có tự phá giải được thật đi chăng nữa, thì cũng nên ngậm bồ hòn mà nuốt xuống mới đúng, vội vàng nhảy ra đưa mặt cho người ta đánh thế là sao?!
"Ha ha, ai mà biết được là do họ tự phá giải hay là bắt chước..."
"Cái này làm sao có thể tính là bắt chước được? Nhiều nhất là ăn cắp bản quyền!"
Cố Niệm Chi vừa quan sát động tĩnh bên đó, vừa lặng lẽ đăng chuyện này lên mạng xã hội.
Trong chốc lát, các anh hùng bàn phím trên khắp thế giới đều vào cuộc, bắt đầu thi nhau đăng đàn chế giễu hành động "phá giải" lần này của nước Mỹ.
Đương nhiên phía nước Mỹ tức đến nổ phổi, bọn họ tuyệt đối không ngờ được rằng Đế Quốc Hoa Hạ giảo hoạt hơn mình tưởng tượng như vậy, sống chết cũng không chịu thừa nhận mình bị nắm thóp, ngược lại còn muốn gióng trống khua chiêng tuyên truyền chuyện này.
Nhân cơ hội buổi họp báo toàn cầu lần này, bọn họ không muốn để cho đoàn đại biểu Đế Quốc Hoa Hạ chơi trội, lập tức đẩy Tân Hạnh Cao ra ngoài.
Chỉ thấy trên màn hình LED lớn của Đại hội Công nghệ thông tin Quốc tế, buổi họp báo của Đại học Harvard chính thức đến đoạn cao trào.
"Thưa các vị khách mời, chuyện tôi muốn tuyên bố là, lần này chúng ta có thể phá giải hệ thống định vị Nam Đẩu của Đế Quốc Hoa Hạ, là bởi vì chúng ta có một sinh viên nữ xuất sắc đến từ Đế Quốc Hoa Hạ dẫn dắt cả tổ nghiên cứu..."
Dáng vẻ dịu dàng xinh đẹp của Tân Hạnh Cao xuất hiện trên màn hình lớn, hình ảnh này cũng bị đồng bộ truyền tới khắp nơi trên thế giới.
Đại hội Công nghệ thông tin Quốc tế yên tĩnh hẳn, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt phức tạp nhìn nữ sinh viên trẻ tuổi kia.
Lúc này Cố Niệm Chi đã mở tivi, xem trực tiếp tin tức của nước Mỹ.
Khi nhìn thấy cuối cùng người Mỹ đã đẩy Tân Hạnh Cao ra, Cố Niệm Chi lạnh cả người, lòng bàn tay nắm chặt chảy đầy mồ hôi.
Cô nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của Tân Hạnh Cao trên màn hình tivi, tiếc nuối lắc đầu.
Người Mỹ làm như vậy, xem như tự phủi sạch quan hệ, rút mình ra khỏi chuyện này rồi.
Dù sao, lần này bất chấp tiếng tăm có dễ nghe hay không, đều là lỗi của Tân Hạnh Cao.
Hoặc là Tân Hạnh Cao phải thừa nhận mình phản quốc, hoặc là phải thừa nhận mình ăn cắp bản quyền, hơn nữa còn không biết xấu hổ lợi dụng tin tức đã công bố của người khác chiếm thành của mình, hoàn toàn không liên quan gì đến dân Mỹ cả.
Vì lúc Tân Hạnh Cao làm chuyện này, cô ta còn đang cầm hộ chiếu của Đế Quốc Hoa Hạ, là công dân của Đế Quốc Hoa Hạ, chỉ là một du học sinh nước ngoài tại Mỹ mà thôi...
Sắc mặt của mỗi đại biểu Đế quốc Hoa Hạ trong Đại hội Công nghệ thông tin Quốc tế đều nghiêm lại, đặc biệt là những nhà khoa học kia, tức giận đến nỗi toàn thân phát run.
Vào thời điểm này, Tân Hạnh Cao nhận một cuộc điện thoại, dường như cô ta cũng ý thức được tình cảnh của mình không ổn.
Ở nghi thức cử hành trao giải sau đó, Tân Hạnh Cao kích động diễn giảng, biện giải cho mình: "Khoa học là thứ không có biên giới! Tôi chỉ muốn bình yên làm một học giả, tìm kiếm đỉnh cao nhất của khoa học!"
Nghe đến đây, một chút sự đồng tình cuối cùng mà Cố Niệm Chi dành cho Tân Hạnh Cao cũng tan thành mây khói.
Tìm kiếm đỉnh cao nhất của khoa học à? Sao cô ta không sợ ngã chết luôn đi...
Cố Niệm Chi vừa thầm mắng, lại vừa quen đường quen nẻo lẻn vào máy tính của Tân Hạnh Cao, lén đổi phần PPT mà Tân Hạnh Cao muốn chiếu đi.
Tân Hạnh Cao vừa diễn thuyết, vừa mở phần trình chiếu PPT tỉ mỉ mà mình làm ra trên màn hình lớn phía sau, muốn giải thích cho toàn thế giới biết rằng mình phá giải hệ thống mật mã của Nam Đẩu như thế nào.
Phản quốc ư, ăn cắp bản quyền ư?
Dù là tai tiếng nào thì cô ta cũng không gánh nổi!
"Mọi người nhìn xem, đây là toàn bộ quá trình mà nhóm chúng tôi phá giải mật mã." Tân Hạnh Cao vừa nói vừa quay người, trong tay cầm bút laser, nhìn màn hình lớn sau lưng, đột nhiên ngây người.
Cả thế giới đều đang nín thở và theo dõi màn hình lớn sau lưng cô ta.
Chỉ nhìn thấy màn hình lớn sau lưng dùng tiếng Trung, Anh, Đức, Nga viết lên bốn câu to rõ ràng giống nhau.
"Khoa học không biên giới! Nhưng nhà khoa học có Tổ quốc!"
"Khoa học không biên giới! Nhưng nhà khoa học có Tổ quốc!"
"Khoa học không biên giới! Nhưng nhà khoa học có Tổ quốc!"
"Khoa học không biên giới! Nhưng nhà khoa học có Tổ quốc!"
...
"Ôi, đệt mợ!!!"
Nhân viên của buổi họp báo Viện đại học Harvard hít một hơi lạnh.
"Thay hình ảnh! Mau đổi hình ảnh đi!"
Các nhà truyền thông lớn của toàn cầu đang quay trực tiếp trong phòng loạn hết cả lên, ai ai cũng luống cuống tay chân muốn che mờ dòng chữ trên màn hình lớn đi.
Nhưng kiểu chữ đó thực sự quá to quá đen, chiếm toàn bộ màn hình, những ô pixel bé cũng không thể làm mờ được, lúc nào cũng có thể lật thuyền.
Vô số người đang xem trực tiếp nhanh chóng chụp lại màn hình, lập tức đăng tải lên phần mềm xã hội.
Trình chiếu PPT câu "Khoa học không biên giới! Nhưng nhà khoa học có Tổ quốc!" này ngay tức khắc đã trở thành hình đại diện phổ biến được giới trẻ toàn thế giới yêu thích.
Biến cố này khiến Tân Hạnh Cao kinh hãi đến mức toàn thân run rẩy. Cô ta lập tức xông về phía máy tính, ra sức muốn đóng phần mềm PPT kia, nhưng máy tính giống như bị chết máy, bất kể cô ta có làm thế nào cũng không tắt được.
Sau đó không còn cách nào khác, cô ta đành phải kéo đứt nguồn điện của máy tính, mới tắt được bản trình chiếu PPT ác mộng này...
...
Trong hội trường của Đại hội Công nghệ thông tin Quốc tế, trên khuôn mặt của Triệu Lương Trạch nổi lên nụ cười kiêu hãnh, khoanh tay thưởng thức cảnh tượng vô cùng mất thể diện đang diễn ra ở buổi họp báo của Trường Kỹ thuật Điện tử Harvard, được hiển thị trên màn hình LED cực lớn kia. Anh ta khẽ nói: "Niệm Chi, làm tốt lắm!"
Hoắc Thiệu Hằng nhìn anh ta, hỏi: "Là Niệm Chi sao?"
"Ngoài con bé ra thì còn ai được nữa?" Triệu Lương Trạch quay sang nhìn Hoắc Thiệu Hằng, khóe môi hiện lên nụ cười tươi, "Con bé thông minh lanh lợi hơn tôi nghĩ nhiều..."
Hoắc Thiệu Hằng nhịn không được nhếch khóe môi, nhưng sắc mặt của anh lại nhanh chóng bình tĩnh trở lại, trầm mặc không nói gì. Thông qua màn hình LED kia, ánh mắt của anh như nhìn thấy đôi mắt thật to của Cố Niệm Chi cong như hai vầng trăng khuyết, mỉm cười ngọt ngào với anh vậy…
...
Buổi họp báo quá nhiều sóng gió ở Đại học Harvard cuối cùng cũng kết thúc. Trên bục hội nghị, Bạch Sảng nhân dịp này giới thiệu ngắn gọn mà đủ ý hết một lượt về giá trị cùng tính năng ưu việt của hệ thống Nam Đẩu. Đồng thời, cô ấy còn nhấn mạnh rằng hệ thống Nam Đẩu tương thích với hệ thống Copernicus, cho nên muốn chuyển từ hệ thống Copernicus sang hệ thống Nam Đẩu chỉ tốn chi phí rất nhỏ, chỉ cần điều chỉnh tần số là được, mà hệ thống Nam Đẩu phủ sóng toàn cầu, không giống như hệ thống Copernicus chỉ bao trùm khu vực châu Âu.
Những tính năng vượt trội của hệ thống Nam Đẩu đã thu hút sự quan tâm khắp nơi, đơn đặt hàng từ các công ty toàn cầu như tuyết rơi bay tới.
Đại hội Công nghệ thông tin Quốc tế lần này gần như là buổi họp báo của Đế Quốc Hoa Hạ về hệ thống Nam Đẩu.
Đoàn đại biểu của Đế Quốc Hoa Hạ thắng lợi hoàn toàn tại Đại hội, danh dự trở về.
Khi bọn họ hạ cánh ở sân bay thủ đô Đế Quốc lúc nửa đêm, phát hiện có rất nhiều người thuộc mọi tầng lớp đã đến đón ở sân bay.
Bạch Sảng xem như là người chủ trì nổi bật nhất hội nghị lần này, thu hoạch được vô số fan hâm mộ.
"Bạch Sảng! Bạch Sảng! Bạch Sảng!"
"Sảng Sảng! Chúng tôi yêu cô!"
Độ nổi tiếng của cô trong giới trẻ dần lên cao.
Một câu "Lỗi của tôi sao" thực sự rất lanh trí của cô trong Đại hội đã nhanh chóng trở thành câu cửa miệng của thanh niên Đế Quốc Hoa Hạ.
Trên mạng suy diễn ra vô số đoạn văn ngắn của "Lỗi của tôi sao", tiếng tăm Bạch Sảng bỗng nổi như cồn.
Ôm bó hoa tươi mà các fan tặng ở lối ra của sân bay đi ra ngoài, Bạch Sảng nhìn xung quanh, muốn tìm xem thư ký Triệu và Thủ trưởng đang ở đâu.
Cô ta biết công lao lần này của mình, hoàn toàn là dựa vào một câu giải vây của thư ký Triệu mới đảo ngược được tình thế.
Thế nhưng, cô ta nhìn Đông nhìn Tây hết nửa ngày cũng không nhìn thấy hình dáng của bọn họ, chỉ có từng nhóm fan hò hét tên cô ta xông tới, giơ quyển sổ lên để xin chữ ký của cô ta thôi.
Phó Bộ trưởng Nghiêm của Bộ Ngoại giao cười ha hả nói: "Đừng tìm nữa, bọn họ đã đi rồi." Nói xong, ông ta nháy mắt mấy cái với cô ta, rồi lên xe chuyên dụng của Bộ Ngoại giao đi mất.
Lần này người Mỹ làm ẩu quá.
Người ta đã công khai mật mã mười lăm phút rồi mà họ còn dám nhảy ra tuyên bố chính mình đã phá giải được mật mã...
Mà dù cho họ có tự phá giải được thật đi chăng nữa, thì cũng nên ngậm bồ hòn mà nuốt xuống mới đúng, vội vàng nhảy ra đưa mặt cho người ta đánh thế là sao?!
"Ha ha, ai mà biết được là do họ tự phá giải hay là bắt chước..."
"Cái này làm sao có thể tính là bắt chước được? Nhiều nhất là ăn cắp bản quyền!"
Cố Niệm Chi vừa quan sát động tĩnh bên đó, vừa lặng lẽ đăng chuyện này lên mạng xã hội.
Trong chốc lát, các anh hùng bàn phím trên khắp thế giới đều vào cuộc, bắt đầu thi nhau đăng đàn chế giễu hành động "phá giải" lần này của nước Mỹ.
Đương nhiên phía nước Mỹ tức đến nổ phổi, bọn họ tuyệt đối không ngờ được rằng Đế Quốc Hoa Hạ giảo hoạt hơn mình tưởng tượng như vậy, sống chết cũng không chịu thừa nhận mình bị nắm thóp, ngược lại còn muốn gióng trống khua chiêng tuyên truyền chuyện này.
Nhân cơ hội buổi họp báo toàn cầu lần này, bọn họ không muốn để cho đoàn đại biểu Đế Quốc Hoa Hạ chơi trội, lập tức đẩy Tân Hạnh Cao ra ngoài.
Chỉ thấy trên màn hình LED lớn của Đại hội Công nghệ thông tin Quốc tế, buổi họp báo của Đại học Harvard chính thức đến đoạn cao trào.
"Thưa các vị khách mời, chuyện tôi muốn tuyên bố là, lần này chúng ta có thể phá giải hệ thống định vị Nam Đẩu của Đế Quốc Hoa Hạ, là bởi vì chúng ta có một sinh viên nữ xuất sắc đến từ Đế Quốc Hoa Hạ dẫn dắt cả tổ nghiên cứu..."
Dáng vẻ dịu dàng xinh đẹp của Tân Hạnh Cao xuất hiện trên màn hình lớn, hình ảnh này cũng bị đồng bộ truyền tới khắp nơi trên thế giới.
Đại hội Công nghệ thông tin Quốc tế yên tĩnh hẳn, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt phức tạp nhìn nữ sinh viên trẻ tuổi kia.
Lúc này Cố Niệm Chi đã mở tivi, xem trực tiếp tin tức của nước Mỹ.
Khi nhìn thấy cuối cùng người Mỹ đã đẩy Tân Hạnh Cao ra, Cố Niệm Chi lạnh cả người, lòng bàn tay nắm chặt chảy đầy mồ hôi.
Cô nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của Tân Hạnh Cao trên màn hình tivi, tiếc nuối lắc đầu.
Người Mỹ làm như vậy, xem như tự phủi sạch quan hệ, rút mình ra khỏi chuyện này rồi.
Dù sao, lần này bất chấp tiếng tăm có dễ nghe hay không, đều là lỗi của Tân Hạnh Cao.
Hoặc là Tân Hạnh Cao phải thừa nhận mình phản quốc, hoặc là phải thừa nhận mình ăn cắp bản quyền, hơn nữa còn không biết xấu hổ lợi dụng tin tức đã công bố của người khác chiếm thành của mình, hoàn toàn không liên quan gì đến dân Mỹ cả.
Vì lúc Tân Hạnh Cao làm chuyện này, cô ta còn đang cầm hộ chiếu của Đế Quốc Hoa Hạ, là công dân của Đế Quốc Hoa Hạ, chỉ là một du học sinh nước ngoài tại Mỹ mà thôi...
Sắc mặt của mỗi đại biểu Đế quốc Hoa Hạ trong Đại hội Công nghệ thông tin Quốc tế đều nghiêm lại, đặc biệt là những nhà khoa học kia, tức giận đến nỗi toàn thân phát run.
Vào thời điểm này, Tân Hạnh Cao nhận một cuộc điện thoại, dường như cô ta cũng ý thức được tình cảnh của mình không ổn.
Ở nghi thức cử hành trao giải sau đó, Tân Hạnh Cao kích động diễn giảng, biện giải cho mình: "Khoa học là thứ không có biên giới! Tôi chỉ muốn bình yên làm một học giả, tìm kiếm đỉnh cao nhất của khoa học!"
Nghe đến đây, một chút sự đồng tình cuối cùng mà Cố Niệm Chi dành cho Tân Hạnh Cao cũng tan thành mây khói.
Tìm kiếm đỉnh cao nhất của khoa học à? Sao cô ta không sợ ngã chết luôn đi...
Cố Niệm Chi vừa thầm mắng, lại vừa quen đường quen nẻo lẻn vào máy tính của Tân Hạnh Cao, lén đổi phần PPT mà Tân Hạnh Cao muốn chiếu đi.
Tân Hạnh Cao vừa diễn thuyết, vừa mở phần trình chiếu PPT tỉ mỉ mà mình làm ra trên màn hình lớn phía sau, muốn giải thích cho toàn thế giới biết rằng mình phá giải hệ thống mật mã của Nam Đẩu như thế nào.
Phản quốc ư, ăn cắp bản quyền ư?
Dù là tai tiếng nào thì cô ta cũng không gánh nổi!
"Mọi người nhìn xem, đây là toàn bộ quá trình mà nhóm chúng tôi phá giải mật mã." Tân Hạnh Cao vừa nói vừa quay người, trong tay cầm bút laser, nhìn màn hình lớn sau lưng, đột nhiên ngây người.
Cả thế giới đều đang nín thở và theo dõi màn hình lớn sau lưng cô ta.
Chỉ nhìn thấy màn hình lớn sau lưng dùng tiếng Trung, Anh, Đức, Nga viết lên bốn câu to rõ ràng giống nhau.
"Khoa học không biên giới! Nhưng nhà khoa học có Tổ quốc!"
"Khoa học không biên giới! Nhưng nhà khoa học có Tổ quốc!"
"Khoa học không biên giới! Nhưng nhà khoa học có Tổ quốc!"
"Khoa học không biên giới! Nhưng nhà khoa học có Tổ quốc!"
...
"Ôi, đệt mợ!!!"
Nhân viên của buổi họp báo Viện đại học Harvard hít một hơi lạnh.
"Thay hình ảnh! Mau đổi hình ảnh đi!"
Các nhà truyền thông lớn của toàn cầu đang quay trực tiếp trong phòng loạn hết cả lên, ai ai cũng luống cuống tay chân muốn che mờ dòng chữ trên màn hình lớn đi.
Nhưng kiểu chữ đó thực sự quá to quá đen, chiếm toàn bộ màn hình, những ô pixel bé cũng không thể làm mờ được, lúc nào cũng có thể lật thuyền.
Vô số người đang xem trực tiếp nhanh chóng chụp lại màn hình, lập tức đăng tải lên phần mềm xã hội.
Trình chiếu PPT câu "Khoa học không biên giới! Nhưng nhà khoa học có Tổ quốc!" này ngay tức khắc đã trở thành hình đại diện phổ biến được giới trẻ toàn thế giới yêu thích.
Biến cố này khiến Tân Hạnh Cao kinh hãi đến mức toàn thân run rẩy. Cô ta lập tức xông về phía máy tính, ra sức muốn đóng phần mềm PPT kia, nhưng máy tính giống như bị chết máy, bất kể cô ta có làm thế nào cũng không tắt được.
Sau đó không còn cách nào khác, cô ta đành phải kéo đứt nguồn điện của máy tính, mới tắt được bản trình chiếu PPT ác mộng này...
...
Trong hội trường của Đại hội Công nghệ thông tin Quốc tế, trên khuôn mặt của Triệu Lương Trạch nổi lên nụ cười kiêu hãnh, khoanh tay thưởng thức cảnh tượng vô cùng mất thể diện đang diễn ra ở buổi họp báo của Trường Kỹ thuật Điện tử Harvard, được hiển thị trên màn hình LED cực lớn kia. Anh ta khẽ nói: "Niệm Chi, làm tốt lắm!"
Hoắc Thiệu Hằng nhìn anh ta, hỏi: "Là Niệm Chi sao?"
"Ngoài con bé ra thì còn ai được nữa?" Triệu Lương Trạch quay sang nhìn Hoắc Thiệu Hằng, khóe môi hiện lên nụ cười tươi, "Con bé thông minh lanh lợi hơn tôi nghĩ nhiều..."
Hoắc Thiệu Hằng nhịn không được nhếch khóe môi, nhưng sắc mặt của anh lại nhanh chóng bình tĩnh trở lại, trầm mặc không nói gì. Thông qua màn hình LED kia, ánh mắt của anh như nhìn thấy đôi mắt thật to của Cố Niệm Chi cong như hai vầng trăng khuyết, mỉm cười ngọt ngào với anh vậy…
...
Buổi họp báo quá nhiều sóng gió ở Đại học Harvard cuối cùng cũng kết thúc. Trên bục hội nghị, Bạch Sảng nhân dịp này giới thiệu ngắn gọn mà đủ ý hết một lượt về giá trị cùng tính năng ưu việt của hệ thống Nam Đẩu. Đồng thời, cô ấy còn nhấn mạnh rằng hệ thống Nam Đẩu tương thích với hệ thống Copernicus, cho nên muốn chuyển từ hệ thống Copernicus sang hệ thống Nam Đẩu chỉ tốn chi phí rất nhỏ, chỉ cần điều chỉnh tần số là được, mà hệ thống Nam Đẩu phủ sóng toàn cầu, không giống như hệ thống Copernicus chỉ bao trùm khu vực châu Âu.
Những tính năng vượt trội của hệ thống Nam Đẩu đã thu hút sự quan tâm khắp nơi, đơn đặt hàng từ các công ty toàn cầu như tuyết rơi bay tới.
Đại hội Công nghệ thông tin Quốc tế lần này gần như là buổi họp báo của Đế Quốc Hoa Hạ về hệ thống Nam Đẩu.
Đoàn đại biểu của Đế Quốc Hoa Hạ thắng lợi hoàn toàn tại Đại hội, danh dự trở về.
Khi bọn họ hạ cánh ở sân bay thủ đô Đế Quốc lúc nửa đêm, phát hiện có rất nhiều người thuộc mọi tầng lớp đã đến đón ở sân bay.
Bạch Sảng xem như là người chủ trì nổi bật nhất hội nghị lần này, thu hoạch được vô số fan hâm mộ.
"Bạch Sảng! Bạch Sảng! Bạch Sảng!"
"Sảng Sảng! Chúng tôi yêu cô!"
Độ nổi tiếng của cô trong giới trẻ dần lên cao.
Một câu "Lỗi của tôi sao" thực sự rất lanh trí của cô trong Đại hội đã nhanh chóng trở thành câu cửa miệng của thanh niên Đế Quốc Hoa Hạ.
Trên mạng suy diễn ra vô số đoạn văn ngắn của "Lỗi của tôi sao", tiếng tăm Bạch Sảng bỗng nổi như cồn.
Ôm bó hoa tươi mà các fan tặng ở lối ra của sân bay đi ra ngoài, Bạch Sảng nhìn xung quanh, muốn tìm xem thư ký Triệu và Thủ trưởng đang ở đâu.
Cô ta biết công lao lần này của mình, hoàn toàn là dựa vào một câu giải vây của thư ký Triệu mới đảo ngược được tình thế.
Thế nhưng, cô ta nhìn Đông nhìn Tây hết nửa ngày cũng không nhìn thấy hình dáng của bọn họ, chỉ có từng nhóm fan hò hét tên cô ta xông tới, giơ quyển sổ lên để xin chữ ký của cô ta thôi.
Phó Bộ trưởng Nghiêm của Bộ Ngoại giao cười ha hả nói: "Đừng tìm nữa, bọn họ đã đi rồi." Nói xong, ông ta nháy mắt mấy cái với cô ta, rồi lên xe chuyên dụng của Bộ Ngoại giao đi mất.
Tác giả :
Hàn Võ Kí