Tôi Xuyên Thư Thành Thị Vệ Thân Cận Của Nhân Vật Phản Diện
Chương 15: Sai lầm
Thái tử đã bắt đầu buổi thí luyện của mình trong đợt này, nhìn ngài ấy từ xa thôi tôi cũng thấy rõ ràng hơn bao giờ hết. Nhớ lại chính sự tôi và Minh Cảnh bắt đầu chia nhau ra, tôi trông trừng Thái tử điện hạ còn Minh Cảnh thì thay tôi việc tình báo giữa kinh thành và khu thí luyện bằng thuật truyền âm được tôi dạy riêng cho cậu trên đường tới đây. Minh Cảnh quả thật rất có thiên phú vậy nên có thể thành thạo một cách nhanh chóng dù chỉ mới học qua.
Lúc này Minh Cảnh đã về tới kinh thành báo tin cho tôi rằng không có chuyện gì xảy ra. Tôi nghe vậy đã có thể yên tâm hơn một chút, nhìn Thái tử điện hạ tôi thầm hứa ‘ Thái tử điện hạ ta quyết sẽ không để cái kết cục ấy lặp lại thêm lần nào nữa’. Tôi đi một vòng khảo sát lại khu thí luyện bỗng nhiên có một người áo đen bịt kín xuất hiện trực tiếp đánh tới tôi. Tôi rút thanh kiếm của mình ra lập tức phóng kiếm tiến đến chỗ hắn, kẻ đó né kiếm của tôi sau đó bỏ chạy. Tôi đuổi theo, thật đáng nghi mà kẻ đó như muốn dụ tôi ra xa nơi này thì phải, không được mình phải quay lại. Tôi lập tức bỏ qua kẻ áo đen kia quay về xem Thái tử điện hạ thế nào rồi, nhưng hai từ bên đường lại xuất hiện thêm một đám người áo đen khác xuất hiện trước mắt tôi. Quả nhiên không sai bọn chúng muốn dữ chân tôi ở đây. Tôi lập tức triệu Tử Liên đến, chém một chém đánh gục toàn bộ bọn chúng. Chạy đi tìm Thái tử điện hạ, đến nơi thì Thái tử điện hạ vẫn bình an vậy bọn chúng đang giữ chân ta vì cái gì. Đúng lúc đấy Minh Cảnh truyền âm cho tôi một cách vô cùng hoảng hốt:
- Thành chủ, nguy rồi Thụy Vương gia cho một lượng quân đội lớn đang tiến đến thành của chúng ta.
- Cái gì cơ? Chúng ta lập tức hồi thành, khẩn trương lên!
Tôi phóng đi như bay tiến về Mình Dạ thành, Minh Xuyên thấy tôi trở lại giật mình hỏi:
- Có chuyện gì xảy ra vậy ạ?
Tôi không nói gì tiến đến khu bảo vệ thành, nhìn mọi người xung quanh vẫn an toàn mới bắt đầu thở phào hẹ nhõm, nhưng tôi đã nhầm. Quân đồi gì của vương gia đúng là đi đến Mình Dạ Thành nhưng lại chỉ đứng ở gần đó suốt một canh giờ không làm gì cả. Không, không phải không làm gì mà là họ chỉ đứng đây làm mồi nhử thôi, còn từng nhóm một bí mật quay về kinh thành. Thôi xong vậy là Hoàng thượng đang gặp nguy hiểm. Tôi bảo Minh Xuyên:
- Kinh thành có chuyện rồi ta phải quay lại, mọi chuyện ở đây nhờ ngươi.
- Vâng thưa thành chủ!
Tôi lấy một con ngựa phóng về kinh thành, đồng thời chuyền âm cho Minh Cảnh bảo những người còn lại trong cung lập tức bảo vệ Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương. Về kinh thành mọi người bên ngoài vẫn rất đỗi bình thường trong khi đó hoàng cung lại tĩnh lặng một cách kì lạ. Thái tử điện hạ cũng vừa trở về đây rồi mang theo một nụ cười tươi khi mình đã vượt qua kì thí luyện lần này, ngài ấy đang nóng lòng háo hức ra sao, vậy mà.. Tôi đi vào cung trước Thái tử điện hạ đến nơi Chương Dương nhìn tôi:
- Đến rồi hả, bọn thị vệ mới đến của cậu được ra phết ấy nhỉ!
À phải rồi sự kiện ấy bây giờ vẫn chưa bắt đầu quân đội của vương gia vẫn chưa hoàn toàn tập kích hoàng cung, vậy thì mọi chuyện dễ dàng hơn nhiều rồi. Tôi lập tức bảo Chương Dương:
- Việc đó nói sau đi, giờ quan trọng hơn, hãy cho mọi người lập tức đến bảo vệ Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương đi, Thụy Vương gia tạo phản rồi.
Chương Dương nghe tôi nói thế giật mình nói:
- Cái gì!!! Nhưng Thụy Vương gia vừa mới mượn toàn bộ đội hậu về đi đánh Mình Dạ thành rồi làm sao ở đây được?
Tôi nói tiếp:
- Cái gì cơ, vậy quả nhiên hắn bắt đầu rồi, nhanh tìm Hoàng hậu nương nương vơi Hoàng thượng đi lẹ lên thôi!
Tôi truyền âm tìm Minh Cảnh thì cậu ta đang trên đường về Minh Dạ thành. Thôi cứ để vậy đi, tôi truyền âm một truyền đến 6 người kia chỉ cách truyền âm cho họ luôn. Và Dạ Tâm đã trả lời lại tôi:
- Thành chủ, phía Hoàng hậu nương nương không ổn cho lắm, bỗng nhiên có rất nhiều thích khách đến bao vây, tôi và mấy người ơi đây mới chặn được một nửa thôi, hơn nữa toàn bộ nô tỳ và thái giám ở đây đều bị tráo rồi nên toàn bộ nơi đây bị cô lập rồi!
Xong phía bên kia cũng có Nguyên Phong( Một trong số 6 người được cử đi) đáp tới tôi:
- Thành chủ bên phía Hoàng thượng vẫn chưa có gì xảy ra vẫn bình thường ạ!
Nghe xong tôi tiến đến phía cung của Hoàng hậu nương nương, đến nơi Hoàng hậu nương nương vẫn an toàn nhưng ngài ấy đang hoảng sợ khi thấy mọi thứ xung quanh. Cả nơi đấy biến thành một vụ thảm sát, toàn bộ nô tỳ thái giám lẫn bọn thích khách đều hoàn toàn bị giết sạch, cả căn phòng bắn đầy máu tươi, Dạ Tâm, Thanh Hà, Tiểu Bách đều đang ở đây trên người dính đầy máu. Còn toàn bộ lính canh gác bảo vệ thì bị đánh thuốc mê gục bên ngoài. Tôi nhìn Hoàng hậu nương nương, tiến đến gần ngài nói:
- Thần đến trễ rồi!Hoàng hậu nương nương thần lập tức đưa ngài tới chỗ Hoàng thượng.
Hoàng hậu nhìn tôi:
- Tử Thanh là ngươi đã trở về rồi à, tốt lắm! Mau đi thôi! Ta nhất định phải sống để đón Doanh nhi trở về.
Tôi đưa Hoàng hậu đến chỗ Hoàng thượng nhưng trên đường hoàn toàn như không có ai đến ngăn cản như kiểu ‘ Các người cứ việc đi không ảnh hưởng gì đến ta hết’ thật khiến tôi lo sợ mà. Đến chỗ Hoàng thượng tôi bất ngờ nhìn thấy bọn quan đang chạy toán loạn Nguyên Phong và 2 người còn lại bị trói gần đấy. Nhìn thấy tôi đến Nguyên Phong nói:
- Thành chủ thần xin lỗi, hắn đã đánh bại tôi bảo tôi không truyền như thế với ngài thì hắn sẽ giết Hoàng thượng nên...
Tôi nhìn Nguyên Phong khẽ gật đầu:
- Mọi chuyện còn lại để ta!
Tôi tiến tới chỗ tên thích khách kia, hắn vậy mà lại là Luyện Hư kì bảo sao bọn họ không đánh lại được tên Vương gia này quả thật không hề đơn giản khi có thể giấu được người có tu vi cao như vậy mà không bị tôi phát hiện.Tuy nhiên kẻ đấy vốn vẫn không phải đối thủ của tôi, tôi cầm Tử Liên đưa kiếm đến chỗ phóng đến tới tấp tới chỗ hắn và lập tức chặt đứt tay hắn. Tôi chạy tới chỗ Hoàng thượng đỡ lấy ngài ấy:
- Bệ hạ, ngài ổn chứ!
Từ bên ngoài Thái tử điện hạ đi vào nhìn thấy cảnh tượng đấy, bát đầu hoang mang lo sợ vội vàng hỏi:
- Rốt cuộc truyện gì xảy ra, tại sao...
Trong phút chốc tên Thụy Vương xuất hiện từ sau lưng Thái tử điện hạ cầm kiếm đặt lên cổ ngài ấy:
- Minh Dạ Thành chủ! Ngươi thua rồi!
Bỗng nhiên Hoàng hậu nương nương liên tục ho ra máu, Hoàng thượng cũng ngất đi.
Hắn nói:
- Xin lỗi nhé Thái tử ta đã hạ độc họ từ đầu rồi.
Sao tôi lại không phát hiện họ bị trúng độc từ đầu chứ, tôi là tên khốn nạn mà. Thái tử điện hạ tôi đã phạm sai lầm mất rồi. Nhìn khuôn mặt đau khổ của ngài ấy khiến tôi không nói lên lời.
Tiếng cười thỏa mãn, ghê rợn của hắn vang vọng cả căn phòng.
- Hết chương 12-
Lúc này Minh Cảnh đã về tới kinh thành báo tin cho tôi rằng không có chuyện gì xảy ra. Tôi nghe vậy đã có thể yên tâm hơn một chút, nhìn Thái tử điện hạ tôi thầm hứa ‘ Thái tử điện hạ ta quyết sẽ không để cái kết cục ấy lặp lại thêm lần nào nữa’. Tôi đi một vòng khảo sát lại khu thí luyện bỗng nhiên có một người áo đen bịt kín xuất hiện trực tiếp đánh tới tôi. Tôi rút thanh kiếm của mình ra lập tức phóng kiếm tiến đến chỗ hắn, kẻ đó né kiếm của tôi sau đó bỏ chạy. Tôi đuổi theo, thật đáng nghi mà kẻ đó như muốn dụ tôi ra xa nơi này thì phải, không được mình phải quay lại. Tôi lập tức bỏ qua kẻ áo đen kia quay về xem Thái tử điện hạ thế nào rồi, nhưng hai từ bên đường lại xuất hiện thêm một đám người áo đen khác xuất hiện trước mắt tôi. Quả nhiên không sai bọn chúng muốn dữ chân tôi ở đây. Tôi lập tức triệu Tử Liên đến, chém một chém đánh gục toàn bộ bọn chúng. Chạy đi tìm Thái tử điện hạ, đến nơi thì Thái tử điện hạ vẫn bình an vậy bọn chúng đang giữ chân ta vì cái gì. Đúng lúc đấy Minh Cảnh truyền âm cho tôi một cách vô cùng hoảng hốt:
- Thành chủ, nguy rồi Thụy Vương gia cho một lượng quân đội lớn đang tiến đến thành của chúng ta.
- Cái gì cơ? Chúng ta lập tức hồi thành, khẩn trương lên!
Tôi phóng đi như bay tiến về Mình Dạ thành, Minh Xuyên thấy tôi trở lại giật mình hỏi:
- Có chuyện gì xảy ra vậy ạ?
Tôi không nói gì tiến đến khu bảo vệ thành, nhìn mọi người xung quanh vẫn an toàn mới bắt đầu thở phào hẹ nhõm, nhưng tôi đã nhầm. Quân đồi gì của vương gia đúng là đi đến Mình Dạ Thành nhưng lại chỉ đứng ở gần đó suốt một canh giờ không làm gì cả. Không, không phải không làm gì mà là họ chỉ đứng đây làm mồi nhử thôi, còn từng nhóm một bí mật quay về kinh thành. Thôi xong vậy là Hoàng thượng đang gặp nguy hiểm. Tôi bảo Minh Xuyên:
- Kinh thành có chuyện rồi ta phải quay lại, mọi chuyện ở đây nhờ ngươi.
- Vâng thưa thành chủ!
Tôi lấy một con ngựa phóng về kinh thành, đồng thời chuyền âm cho Minh Cảnh bảo những người còn lại trong cung lập tức bảo vệ Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương. Về kinh thành mọi người bên ngoài vẫn rất đỗi bình thường trong khi đó hoàng cung lại tĩnh lặng một cách kì lạ. Thái tử điện hạ cũng vừa trở về đây rồi mang theo một nụ cười tươi khi mình đã vượt qua kì thí luyện lần này, ngài ấy đang nóng lòng háo hức ra sao, vậy mà.. Tôi đi vào cung trước Thái tử điện hạ đến nơi Chương Dương nhìn tôi:
- Đến rồi hả, bọn thị vệ mới đến của cậu được ra phết ấy nhỉ!
À phải rồi sự kiện ấy bây giờ vẫn chưa bắt đầu quân đội của vương gia vẫn chưa hoàn toàn tập kích hoàng cung, vậy thì mọi chuyện dễ dàng hơn nhiều rồi. Tôi lập tức bảo Chương Dương:
- Việc đó nói sau đi, giờ quan trọng hơn, hãy cho mọi người lập tức đến bảo vệ Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương đi, Thụy Vương gia tạo phản rồi.
Chương Dương nghe tôi nói thế giật mình nói:
- Cái gì!!! Nhưng Thụy Vương gia vừa mới mượn toàn bộ đội hậu về đi đánh Mình Dạ thành rồi làm sao ở đây được?
Tôi nói tiếp:
- Cái gì cơ, vậy quả nhiên hắn bắt đầu rồi, nhanh tìm Hoàng hậu nương nương vơi Hoàng thượng đi lẹ lên thôi!
Tôi truyền âm tìm Minh Cảnh thì cậu ta đang trên đường về Minh Dạ thành. Thôi cứ để vậy đi, tôi truyền âm một truyền đến 6 người kia chỉ cách truyền âm cho họ luôn. Và Dạ Tâm đã trả lời lại tôi:
- Thành chủ, phía Hoàng hậu nương nương không ổn cho lắm, bỗng nhiên có rất nhiều thích khách đến bao vây, tôi và mấy người ơi đây mới chặn được một nửa thôi, hơn nữa toàn bộ nô tỳ và thái giám ở đây đều bị tráo rồi nên toàn bộ nơi đây bị cô lập rồi!
Xong phía bên kia cũng có Nguyên Phong( Một trong số 6 người được cử đi) đáp tới tôi:
- Thành chủ bên phía Hoàng thượng vẫn chưa có gì xảy ra vẫn bình thường ạ!
Nghe xong tôi tiến đến phía cung của Hoàng hậu nương nương, đến nơi Hoàng hậu nương nương vẫn an toàn nhưng ngài ấy đang hoảng sợ khi thấy mọi thứ xung quanh. Cả nơi đấy biến thành một vụ thảm sát, toàn bộ nô tỳ thái giám lẫn bọn thích khách đều hoàn toàn bị giết sạch, cả căn phòng bắn đầy máu tươi, Dạ Tâm, Thanh Hà, Tiểu Bách đều đang ở đây trên người dính đầy máu. Còn toàn bộ lính canh gác bảo vệ thì bị đánh thuốc mê gục bên ngoài. Tôi nhìn Hoàng hậu nương nương, tiến đến gần ngài nói:
- Thần đến trễ rồi!Hoàng hậu nương nương thần lập tức đưa ngài tới chỗ Hoàng thượng.
Hoàng hậu nhìn tôi:
- Tử Thanh là ngươi đã trở về rồi à, tốt lắm! Mau đi thôi! Ta nhất định phải sống để đón Doanh nhi trở về.
Tôi đưa Hoàng hậu đến chỗ Hoàng thượng nhưng trên đường hoàn toàn như không có ai đến ngăn cản như kiểu ‘ Các người cứ việc đi không ảnh hưởng gì đến ta hết’ thật khiến tôi lo sợ mà. Đến chỗ Hoàng thượng tôi bất ngờ nhìn thấy bọn quan đang chạy toán loạn Nguyên Phong và 2 người còn lại bị trói gần đấy. Nhìn thấy tôi đến Nguyên Phong nói:
- Thành chủ thần xin lỗi, hắn đã đánh bại tôi bảo tôi không truyền như thế với ngài thì hắn sẽ giết Hoàng thượng nên...
Tôi nhìn Nguyên Phong khẽ gật đầu:
- Mọi chuyện còn lại để ta!
Tôi tiến tới chỗ tên thích khách kia, hắn vậy mà lại là Luyện Hư kì bảo sao bọn họ không đánh lại được tên Vương gia này quả thật không hề đơn giản khi có thể giấu được người có tu vi cao như vậy mà không bị tôi phát hiện.Tuy nhiên kẻ đấy vốn vẫn không phải đối thủ của tôi, tôi cầm Tử Liên đưa kiếm đến chỗ phóng đến tới tấp tới chỗ hắn và lập tức chặt đứt tay hắn. Tôi chạy tới chỗ Hoàng thượng đỡ lấy ngài ấy:
- Bệ hạ, ngài ổn chứ!
Từ bên ngoài Thái tử điện hạ đi vào nhìn thấy cảnh tượng đấy, bát đầu hoang mang lo sợ vội vàng hỏi:
- Rốt cuộc truyện gì xảy ra, tại sao...
Trong phút chốc tên Thụy Vương xuất hiện từ sau lưng Thái tử điện hạ cầm kiếm đặt lên cổ ngài ấy:
- Minh Dạ Thành chủ! Ngươi thua rồi!
Bỗng nhiên Hoàng hậu nương nương liên tục ho ra máu, Hoàng thượng cũng ngất đi.
Hắn nói:
- Xin lỗi nhé Thái tử ta đã hạ độc họ từ đầu rồi.
Sao tôi lại không phát hiện họ bị trúng độc từ đầu chứ, tôi là tên khốn nạn mà. Thái tử điện hạ tôi đã phạm sai lầm mất rồi. Nhìn khuôn mặt đau khổ của ngài ấy khiến tôi không nói lên lời.
Tiếng cười thỏa mãn, ghê rợn của hắn vang vọng cả căn phòng.
- Hết chương 12-
Tác giả :
Cá Ươn Mắc Cạn