Thời Đại Game Quật Khởi
Chương 87: Chiêu trò quảng bá
Translator: Nguyetmai
Thứ Bảy, sau khi Chung Minh ngủ nướng xong, anh lượn lờ đến công ty tăng ca.
Tiến độ phát triển của "Biển học vô biên" rất thuận lợi, vì... bản thân game này cũng không đòi hỏi kỹ thuật gì cao siêu, "Quán quân trí tuệ" trong kiếp trước của Chung Minh chẳng qua cũng chỉ là một ứng dụng nhỏ trong Wechat mà thôi, không hề phức tạp, mấu chốt là ở việc quảng bá.
Là một game nhỏ nổi tiếng một thời, "Quán quân trí tuệ" nổi tiếng nhanh chóng đương nhiên là vì nó có một số tính chất đặc biệt, làm cho người chơi chủ động truyền bá nó, nhưng cũng không thể bỏ qua cái mác ứng dụng nhỏ của Wechat.
Chỉ trong vòng nửa tháng, số tài khoản Wechat của "Quán quân trí tuệ" đã tăng mạnh từ sáu tư vạn lên đến hai nghìn ba trăm vạn, chủ yếu vẫn dựa vào việc nó là một ứng dụng nhỏ của Wechat nên có thể trực tiếp chia sẻ lên Wechat và sử dụng, tự nhiên sẽ được kèm theo gần một tỷ người dùng tiềm năng.
Hiện tại "Biển học vô biên" của Chung Minh không có được điều kiện tốt như vậy.
Đương nhiên, thế giới này cũng có phầm mềm chat cực kì thông dụng tên là Linking, phần mềm cung cấp miễn phí SDK tương ứng cho tất cả mọi người sử dụng.
Cái gọi là SDK chính là gói công cụ mở rộng phầm mềm, chỉ cần đưa trò chơi vào SDK trong Linking, người chơi có thể trực tiếp dùng tài khoản Linking của mình để đăng nhập vào game, đồng thời có thể chia sẻ nội dung của game vào Linking, chia sẻ với những bạn bè khác.
Nhưng tính chất của nó có sự khác biệt rất lớn so với ứng dụng nhỏ trong Wechat, bởi vì ứng dụng nhỏ trong Wechat không chỉ là một cổng kết nối, nó cũng là một vị trí được đề xuất rất mạnh đến người dùng. Nhất là trong thời kỳ sơ khai, khi ứng dụng nhỏ vẫn còn khá ít, trong lúc nhàm chán rất nhiều người sẽ mở bảng liệt kê các ứng dụng nhỏ ra, tìm ứng dụng nhỏ mà mình thấy hứng thú, cứ thế "Quán quân trí tuệ" sẽ được phát hiện một cách tự nhiên, tự khắc sẽ được người ta chú ý.
Nhưng "Biển học vô biên" lại không như thế, Linking cũng không cho "Biển học vô biên" bất kỳ một vị trí có tính chất đề cử nào. Game này quả thực có thể mượn phần mềm chat để tiến hành quảng cáo, nhưng chỉ trông cậy vào việc kết nối từ SDK của Linking mà đòi nổi tiếng, muốn dùng cách mượn hơi hưởng sái để thành công thì tuyệt đối không có khả năng.
Vì thế Chung Minh mới khẩn cấp đi tìm Tổng Giám đốc Lữ xin kinh phí quảng bá như vậy, dù sao không bột đố gột nên hồ.
Bây giờ vấn đề mấu chốt chính là rốt cuộc nên sử dụng số tiền này như thế nào.
Phải sử dụng là điều chắc chắn, thậm chí không cần thiết để lại một xu nào, cái gọi là "kinh phí quảng bá" là loại tiền chỉ dùng cho quảng bá, đem ra mua đồ dùng trong công việc cũng không được, muốn nhét vào túi riêng của mình thì càng không thể nào.
Nếu đây là một game truyền thống thì sẽ có rất nhiều cách để quảng bá.
Cách thức thông dụng chính là dựng quảng cáo, ví dụ như mua vị trí quảng cáo trên các trang web, mua quảng cáo của website chia sẻ video, mua vị trí đề xuất trong thị trường ứng dụng, hoặc giàu có hơn chút nữa thì có thể mua và dán quảng cáo trên các phương tiện xe cộ, dù sao có tiền muốn tiêu thế nào thì tiêu.
Không có tiền cũng có cách quảng cáo không dùng tiền, công ty nhỏ "low" một chút thì có thể tiến hành cải tiến một chút nội dung game, đồng thời làm rất nhiều hashtag game khác nhau và một số poster quảng cáo khác nhau rồi đăng tải hết lên thị trường game, người chơi gõ từ khóa để tìm thử, sẽ tìm ra ba game, kết quả ấn vào để xem lại đều là một game duy nhất.
Hoặc làm một số quảng cáo treo đầu dê bán thịt chó có hình ảnh và câu chữ hoàn toàn không liên quan đến nhau, như cái gì mà Nam Nguyệt ham chơi, Cậu bé nuôi quái*...
(*) Xuất phát từ một quảng cáo game có thật ở Trung Quốc là Lam Nguyệt ham chơi (贪玩蓝月), bên ngoài ghi là game nuôi quái (养鲲), tải xong không thấy quái mà ra game huyền huyễn.
Hoặc thô bạo hơn nữa thì trực tiếp mua số lượng, có thể trực tiếp đi tìm một số kênh nào đó bàn chuyện mua số lượng, kênh này phụ trách kéo người chơi cho mình thì trực tiếp ăn hoa hồng theo số lượng, giá cả cụ thể có thể là vài tệ, cũng có thể là mười mấy tệ, dù sao nó được quyết định bởi tình hình giá cả thị trường và chất lượng của người chơi.
Đương nhiên, sẽ tốt hơn nếu bản thân game có thể lọt vào các bảng xếp hạng trên thị trường ứng dụng, số lượng người chơi sẽ tăng lên một cách tự nhiên.
Chung Minh bỏ qua hết những cách quảng bá miễn phí như đổi nhãn mác, mua số lượng…, cơ bản không thích hợp áp dụng. Hơn nữa gu của người chơi trong thế giới này cao hơn nhiều so với trong kiếp trước của Chung Minh, làm như vậy thì không gian quảng bá vô cùng nhỏ, tiền đầu tư vào rất có thể sẽ đổ xuống sông xuống biển.
Trên thực tế, trong thế giới này, chỉ có một số công ty nhỏ cực kì không hiểu thị trường mới dùng đến những cách làm đó, hơn nữa đều thuộc dạng thử vận may, thành công cũng là chuyện tình cờ mà thôi.
Hơn nữa vấn đề lớn nhất mà Chung Minh gặp phải nằm ở chỗ: "Biển học vô biên" không phải là game thông thường. Lợi nhuận của game bình thường đến từ việc người chơi nạp tiền, có thể tính được tỷ lệ đầu vào và đầu ra rất đơn giản.
Lấy một ví dụ đơn giản, với một game thông thường, có người chơi không hề tiêu một xu nào, cũng có người chơi tiêu tới mấy nghìn tệ, tính bình quân số tiền nạp trên số lượng người chơi có thể rơi vào cỡ khoảng năm đến sáu tệ. Như vậy chỉ cần chi phí bỏ ra để mua một người chơi thấp hơn 5 tệ thì có thể tính được đại khái đây hoàn toàn là một vụ buôn bán có lời, có thể yên tâm dũng cảm đi mua.
Vì thế đây là lý do vì sao rất nhiều dự án đều vô cùng coi trọng số liệu trong game, bởi vì nếu số liệu này cùng chiều nghĩa là đầu tư càng nhiều tiền, kiếm được càng nhiều tiền, nếu ngược chiều thì bỏ tiền ra càng nhiều, lỗ vốn sẽ càng nặng.
Nhưng hình thức lợi nhuận của "Biển học vô biên" không nhắm vào việc người chơi nạp tiền, chí ít đây không phải là cách thu lợi nhuận chính, ý tưởng của Chung Minh là muốn bán danh hiệu hoặc hợp tác cùng các trang web, nên thực ra game này không thể suy xét theo mạch tư duy thông thường được.
Đương nhiên cũng có một số cách thức khác, ví dụ như hợp tác cùng một số tài khoản Weibo, những người up video, streamer nổi tiếng? Nhưng sức ảnh hưởng của cách làm này cũng rất có hạn, tỷ lệ chuyển hóa thành tiền cũng khá đáng lo, chưa chắc hiệu quả đã tốt.
Theo Chung Minh, kiểu quảng bá với quy mô nhỏ như vậy chắc chắn không ổn, rủi ro quá lớn, cách quảng bá mà không nắm chắc phần thắng cũng không ổn.
Phải cố hết sức để đảm bảo "Biển học vô biên" có thể hot lên được, trở thành một chủ đề nóng hổi hoặc chí ít cũng phải nổi trong một nhóm người nhất định nào đó mới được.
Vậy thì vấn đề là chỉ có ba trăm vạn kinh phí...
Chẳng cần nói tới các ngôi sao hạng nhất nổi tiếng thế giới kia, phí đại diện quảng cáo của ngôi sao hạng hai khá nổi tiếng trong giới giải trí Hoa Hạ cơ bản cũng cần năm đến sáu trăm vạn, hơn nữa bình thường đều đại diện quảng cáo hai năm. Tiền mua tài trợ danh hiệu của một số chương trình giải trí tổng hợp có cái mấy nghìn vạn tệ, còn có cái hàng tỷ tỷ...
Vì thế Chung Minh mới không cảm thấy ba trăm vạn là nhiều, nếu dựa theo cách thức quảng bá bình thường thì đúng là đủ dùng, nhưng Chung Minh rất có dã tâm, không có được một tin tức lớn thì sao được.
...
Nhóm dự án cũng có mấy người tới tăng ca, có thiết kế, có lập trình, chỉ đạo mỹ thuật cũng tới, đều đang chăm chỉ làm việc.
Những người khác cơ bản đều đang làm việc của mình. Thực ra Chung Minh không có chuyện gì đặc biệt để phải bận rộn, anh ở đây chủ yếu là để giải đáp thắc mắc của những người khác bất kỳ lúc nào. Bây giờ họ không có thắc mắc gì, anh cũng chỉ đành lướt web, tiện thể cân nhắc xem rốt cuộc nên tiêu khoản kinh phí quảng bá này như thế nào.
"Tốt nhất là tìm một số trang web hoặc kênh truyền thông để hợp tác, như vậy mục tiêu người dùng được nhắm tới cũng khá chính xác, ví dụ như Hỏi đáp chân thật, kiểu vậy."
Cùng là tuyên truyền quảng bá, hiệu quả của việc quảng cáo ở các khu vực khác nhau chắc chắn sẽ khác nhau. Nếu có thể làm cho những người dùng của Hỏi đáp chân thật nhìn thấy game "Biển học vô biên" này, xác suất bọn họ ấn vào sẽ lớn hơn một chút. Ngược lại nếu như quảng cáo ở một số trang web tầm tuổi người dùng hơi nhỏ, hiệu quả chắc chắn sẽ kém hơn nhiều.
Chung Minh nhìn qua vị trí quảng cáo của Hỏi đáp chân thật, trông hơi khó nhìn, hơn nữa còn phải đấu giá.
Cách chạy quảng cáo là thêm một dòng quảng cáo ngắn gọn ở vị trí khá nổi bật trên trang chủ, cũng không khác mấy với hình thức quảng cáo trên khoảnh khắc (moments) Wechat* trong kiếp trước của Chung Minh, đều không quá đột ngột, nhưng cũng có thể nói không quá đột ngột thì hiệu quả chưa chắc đã nổi bật. Giá tiền trả theo số lần ấn vào và phát sóng, ví dụ như ấn vào 10 lần hoặc phát 1000 lần tốn 5 tệ.
(*) Giống như newsfeed trên Facebook
Hơn nữa trên phiên bản đồng hồ của Hỏi đáp chân thật còn có một điểm thuận lợi, khi vừa ấn vào quảng cáo có thể trực tiếp chuyển sang mở ứng dụng, bởi vì nội dung của "Biển học vô biên" rất nhỏ, gói cài đặt cơ bản có thể bỏ qua không cần tính.
Chung Minh suy nghĩ một chút, thực ra đây có thể tính là một kênh quảng bá, dù sao người dùng Hỏi đáp chân thật và đối tượng mục tiêu của "Biển học vô biên" cũng trùng khớp nhau một cách tự nhiên, đều là những người yêu thích việc tận dụng thời gian rảnh để tìm hiểu kiến thức vụn vặt.
Thứ Bảy, sau khi Chung Minh ngủ nướng xong, anh lượn lờ đến công ty tăng ca.
Tiến độ phát triển của "Biển học vô biên" rất thuận lợi, vì... bản thân game này cũng không đòi hỏi kỹ thuật gì cao siêu, "Quán quân trí tuệ" trong kiếp trước của Chung Minh chẳng qua cũng chỉ là một ứng dụng nhỏ trong Wechat mà thôi, không hề phức tạp, mấu chốt là ở việc quảng bá.
Là một game nhỏ nổi tiếng một thời, "Quán quân trí tuệ" nổi tiếng nhanh chóng đương nhiên là vì nó có một số tính chất đặc biệt, làm cho người chơi chủ động truyền bá nó, nhưng cũng không thể bỏ qua cái mác ứng dụng nhỏ của Wechat.
Chỉ trong vòng nửa tháng, số tài khoản Wechat của "Quán quân trí tuệ" đã tăng mạnh từ sáu tư vạn lên đến hai nghìn ba trăm vạn, chủ yếu vẫn dựa vào việc nó là một ứng dụng nhỏ của Wechat nên có thể trực tiếp chia sẻ lên Wechat và sử dụng, tự nhiên sẽ được kèm theo gần một tỷ người dùng tiềm năng.
Hiện tại "Biển học vô biên" của Chung Minh không có được điều kiện tốt như vậy.
Đương nhiên, thế giới này cũng có phầm mềm chat cực kì thông dụng tên là Linking, phần mềm cung cấp miễn phí SDK tương ứng cho tất cả mọi người sử dụng.
Cái gọi là SDK chính là gói công cụ mở rộng phầm mềm, chỉ cần đưa trò chơi vào SDK trong Linking, người chơi có thể trực tiếp dùng tài khoản Linking của mình để đăng nhập vào game, đồng thời có thể chia sẻ nội dung của game vào Linking, chia sẻ với những bạn bè khác.
Nhưng tính chất của nó có sự khác biệt rất lớn so với ứng dụng nhỏ trong Wechat, bởi vì ứng dụng nhỏ trong Wechat không chỉ là một cổng kết nối, nó cũng là một vị trí được đề xuất rất mạnh đến người dùng. Nhất là trong thời kỳ sơ khai, khi ứng dụng nhỏ vẫn còn khá ít, trong lúc nhàm chán rất nhiều người sẽ mở bảng liệt kê các ứng dụng nhỏ ra, tìm ứng dụng nhỏ mà mình thấy hứng thú, cứ thế "Quán quân trí tuệ" sẽ được phát hiện một cách tự nhiên, tự khắc sẽ được người ta chú ý.
Nhưng "Biển học vô biên" lại không như thế, Linking cũng không cho "Biển học vô biên" bất kỳ một vị trí có tính chất đề cử nào. Game này quả thực có thể mượn phần mềm chat để tiến hành quảng cáo, nhưng chỉ trông cậy vào việc kết nối từ SDK của Linking mà đòi nổi tiếng, muốn dùng cách mượn hơi hưởng sái để thành công thì tuyệt đối không có khả năng.
Vì thế Chung Minh mới khẩn cấp đi tìm Tổng Giám đốc Lữ xin kinh phí quảng bá như vậy, dù sao không bột đố gột nên hồ.
Bây giờ vấn đề mấu chốt chính là rốt cuộc nên sử dụng số tiền này như thế nào.
Phải sử dụng là điều chắc chắn, thậm chí không cần thiết để lại một xu nào, cái gọi là "kinh phí quảng bá" là loại tiền chỉ dùng cho quảng bá, đem ra mua đồ dùng trong công việc cũng không được, muốn nhét vào túi riêng của mình thì càng không thể nào.
Nếu đây là một game truyền thống thì sẽ có rất nhiều cách để quảng bá.
Cách thức thông dụng chính là dựng quảng cáo, ví dụ như mua vị trí quảng cáo trên các trang web, mua quảng cáo của website chia sẻ video, mua vị trí đề xuất trong thị trường ứng dụng, hoặc giàu có hơn chút nữa thì có thể mua và dán quảng cáo trên các phương tiện xe cộ, dù sao có tiền muốn tiêu thế nào thì tiêu.
Không có tiền cũng có cách quảng cáo không dùng tiền, công ty nhỏ "low" một chút thì có thể tiến hành cải tiến một chút nội dung game, đồng thời làm rất nhiều hashtag game khác nhau và một số poster quảng cáo khác nhau rồi đăng tải hết lên thị trường game, người chơi gõ từ khóa để tìm thử, sẽ tìm ra ba game, kết quả ấn vào để xem lại đều là một game duy nhất.
Hoặc làm một số quảng cáo treo đầu dê bán thịt chó có hình ảnh và câu chữ hoàn toàn không liên quan đến nhau, như cái gì mà Nam Nguyệt ham chơi, Cậu bé nuôi quái*...
(*) Xuất phát từ một quảng cáo game có thật ở Trung Quốc là Lam Nguyệt ham chơi (贪玩蓝月), bên ngoài ghi là game nuôi quái (养鲲), tải xong không thấy quái mà ra game huyền huyễn.
Hoặc thô bạo hơn nữa thì trực tiếp mua số lượng, có thể trực tiếp đi tìm một số kênh nào đó bàn chuyện mua số lượng, kênh này phụ trách kéo người chơi cho mình thì trực tiếp ăn hoa hồng theo số lượng, giá cả cụ thể có thể là vài tệ, cũng có thể là mười mấy tệ, dù sao nó được quyết định bởi tình hình giá cả thị trường và chất lượng của người chơi.
Đương nhiên, sẽ tốt hơn nếu bản thân game có thể lọt vào các bảng xếp hạng trên thị trường ứng dụng, số lượng người chơi sẽ tăng lên một cách tự nhiên.
Chung Minh bỏ qua hết những cách quảng bá miễn phí như đổi nhãn mác, mua số lượng…, cơ bản không thích hợp áp dụng. Hơn nữa gu của người chơi trong thế giới này cao hơn nhiều so với trong kiếp trước của Chung Minh, làm như vậy thì không gian quảng bá vô cùng nhỏ, tiền đầu tư vào rất có thể sẽ đổ xuống sông xuống biển.
Trên thực tế, trong thế giới này, chỉ có một số công ty nhỏ cực kì không hiểu thị trường mới dùng đến những cách làm đó, hơn nữa đều thuộc dạng thử vận may, thành công cũng là chuyện tình cờ mà thôi.
Hơn nữa vấn đề lớn nhất mà Chung Minh gặp phải nằm ở chỗ: "Biển học vô biên" không phải là game thông thường. Lợi nhuận của game bình thường đến từ việc người chơi nạp tiền, có thể tính được tỷ lệ đầu vào và đầu ra rất đơn giản.
Lấy một ví dụ đơn giản, với một game thông thường, có người chơi không hề tiêu một xu nào, cũng có người chơi tiêu tới mấy nghìn tệ, tính bình quân số tiền nạp trên số lượng người chơi có thể rơi vào cỡ khoảng năm đến sáu tệ. Như vậy chỉ cần chi phí bỏ ra để mua một người chơi thấp hơn 5 tệ thì có thể tính được đại khái đây hoàn toàn là một vụ buôn bán có lời, có thể yên tâm dũng cảm đi mua.
Vì thế đây là lý do vì sao rất nhiều dự án đều vô cùng coi trọng số liệu trong game, bởi vì nếu số liệu này cùng chiều nghĩa là đầu tư càng nhiều tiền, kiếm được càng nhiều tiền, nếu ngược chiều thì bỏ tiền ra càng nhiều, lỗ vốn sẽ càng nặng.
Nhưng hình thức lợi nhuận của "Biển học vô biên" không nhắm vào việc người chơi nạp tiền, chí ít đây không phải là cách thu lợi nhuận chính, ý tưởng của Chung Minh là muốn bán danh hiệu hoặc hợp tác cùng các trang web, nên thực ra game này không thể suy xét theo mạch tư duy thông thường được.
Đương nhiên cũng có một số cách thức khác, ví dụ như hợp tác cùng một số tài khoản Weibo, những người up video, streamer nổi tiếng? Nhưng sức ảnh hưởng của cách làm này cũng rất có hạn, tỷ lệ chuyển hóa thành tiền cũng khá đáng lo, chưa chắc hiệu quả đã tốt.
Theo Chung Minh, kiểu quảng bá với quy mô nhỏ như vậy chắc chắn không ổn, rủi ro quá lớn, cách quảng bá mà không nắm chắc phần thắng cũng không ổn.
Phải cố hết sức để đảm bảo "Biển học vô biên" có thể hot lên được, trở thành một chủ đề nóng hổi hoặc chí ít cũng phải nổi trong một nhóm người nhất định nào đó mới được.
Vậy thì vấn đề là chỉ có ba trăm vạn kinh phí...
Chẳng cần nói tới các ngôi sao hạng nhất nổi tiếng thế giới kia, phí đại diện quảng cáo của ngôi sao hạng hai khá nổi tiếng trong giới giải trí Hoa Hạ cơ bản cũng cần năm đến sáu trăm vạn, hơn nữa bình thường đều đại diện quảng cáo hai năm. Tiền mua tài trợ danh hiệu của một số chương trình giải trí tổng hợp có cái mấy nghìn vạn tệ, còn có cái hàng tỷ tỷ...
Vì thế Chung Minh mới không cảm thấy ba trăm vạn là nhiều, nếu dựa theo cách thức quảng bá bình thường thì đúng là đủ dùng, nhưng Chung Minh rất có dã tâm, không có được một tin tức lớn thì sao được.
...
Nhóm dự án cũng có mấy người tới tăng ca, có thiết kế, có lập trình, chỉ đạo mỹ thuật cũng tới, đều đang chăm chỉ làm việc.
Những người khác cơ bản đều đang làm việc của mình. Thực ra Chung Minh không có chuyện gì đặc biệt để phải bận rộn, anh ở đây chủ yếu là để giải đáp thắc mắc của những người khác bất kỳ lúc nào. Bây giờ họ không có thắc mắc gì, anh cũng chỉ đành lướt web, tiện thể cân nhắc xem rốt cuộc nên tiêu khoản kinh phí quảng bá này như thế nào.
"Tốt nhất là tìm một số trang web hoặc kênh truyền thông để hợp tác, như vậy mục tiêu người dùng được nhắm tới cũng khá chính xác, ví dụ như Hỏi đáp chân thật, kiểu vậy."
Cùng là tuyên truyền quảng bá, hiệu quả của việc quảng cáo ở các khu vực khác nhau chắc chắn sẽ khác nhau. Nếu có thể làm cho những người dùng của Hỏi đáp chân thật nhìn thấy game "Biển học vô biên" này, xác suất bọn họ ấn vào sẽ lớn hơn một chút. Ngược lại nếu như quảng cáo ở một số trang web tầm tuổi người dùng hơi nhỏ, hiệu quả chắc chắn sẽ kém hơn nhiều.
Chung Minh nhìn qua vị trí quảng cáo của Hỏi đáp chân thật, trông hơi khó nhìn, hơn nữa còn phải đấu giá.
Cách chạy quảng cáo là thêm một dòng quảng cáo ngắn gọn ở vị trí khá nổi bật trên trang chủ, cũng không khác mấy với hình thức quảng cáo trên khoảnh khắc (moments) Wechat* trong kiếp trước của Chung Minh, đều không quá đột ngột, nhưng cũng có thể nói không quá đột ngột thì hiệu quả chưa chắc đã nổi bật. Giá tiền trả theo số lần ấn vào và phát sóng, ví dụ như ấn vào 10 lần hoặc phát 1000 lần tốn 5 tệ.
(*) Giống như newsfeed trên Facebook
Hơn nữa trên phiên bản đồng hồ của Hỏi đáp chân thật còn có một điểm thuận lợi, khi vừa ấn vào quảng cáo có thể trực tiếp chuyển sang mở ứng dụng, bởi vì nội dung của "Biển học vô biên" rất nhỏ, gói cài đặt cơ bản có thể bỏ qua không cần tính.
Chung Minh suy nghĩ một chút, thực ra đây có thể tính là một kênh quảng bá, dù sao người dùng Hỏi đáp chân thật và đối tượng mục tiêu của "Biển học vô biên" cũng trùng khớp nhau một cách tự nhiên, đều là những người yêu thích việc tận dụng thời gian rảnh để tìm hiểu kiến thức vụn vặt.
Tác giả :
Thanh Sam Thụ Túy