Phượng Kinh Thiên
Chương 5: Hữu tâm vô tâm
Thi Tề líu lưỡi cứng họng, miệng mở to đến nỗi có thể bỏ một quả trứng gà vào, âm thầm nghĩ: Công chúa nói cũng đúng, hoàng thượng không phế đi tên và họ của công chúa, chỉ cần công chúa vẫn mang họ Nguyên, vẫn gọi là Vô Ưu, vậy nàng vẫn là công chúa, nhưng...
Thi Tề gắng sức lắc đầu, cảm giác đầu óc có chút mơ hồ. Nếu theo như lời công chúa nói, hoàng thượng chẳng qua chỉ muốn nàng đổi cung viện mà thôi, nhưng rõ ràng hoàng thượng đã hạ chỉ rất rõ ràng, ông nghĩ thế nào cũng cảm thấy có chỗ không đúng, chỉ là không đúng chỗ nào thì ông lại nhất thời không nghĩ ra được.
Lam Vân không nhìn thấy sự kinh ngạc của Thi công công. Nàng nhìn Ngọc Châu, nhẹ nhàng nâng tay lên, Ngọc Châu lập tức bước tới trước dìu nàng đứng dậy, Ngọc Thúy quỳ trên đất giúp nàng mang giày.
Chân vừa chạm đất, Lam Vân liền phát hiện thân thể vẫn còn rất yếu, nhưng đứng trên mặt đất đi lại vẫn còn miễn cưỡng được.
“Thi công công, bản công chúa chuẩn bị xong rồi, có thể khởi hành đi Nhân Lãnh cung rồi."
“Nhưng..." Thi Tề khó khăn nhìn Ngọc Châu, Ngọc Thúy nâng cái rương gỗ kia lên, nhất thời không biết nên ngăn cản hay là để cho đi.
Lam Vân cười nhẹ: “Bản công chúa có thể ở đây chờ đợi, đợi Thi công công bẩm báo với phụ hoàng, rồi đợi phụ hoàng hạ khẩu dụ, thế nào?"
Thi Tề trong lòng run lên, ngẩng đầu nhìn Vô Ưu công chúa đang đứng thẳng trước mặt ông. Vì sao, rõ ràng là ông thấy vị tiểu công chúa này đang cười, nhưng lại khiến trong lòng ông nảy sinh ra cảm giác sợ hãi mà run rẩy?
Cái cảm giác sợ đến phát run này chỉ xảy ra khi ông đối diện với một người, đó chính là chủ tử của ông - hoàng thượng.
Trong khoảnh khắc bừng tỉnh, ông có cảm giác người đứng trước mặt ông không phải Vô Ưu công chúa chỉ mới bảy tuổi, mà là vị chủ tử một khi đã có dã tâm thì dù có là người thân cũng không nhận của ông.
Thi Tề cuối cùng cũng không đi bẩm báo, Ngọc Châu và Ngọc Thúy thuận lợi mang cái rương gỗ lớn đi Nhân Lãnh Cung trước. Bởi có sự cho phép của Thi Tề, nên cho dù trong lòng có sửng sốt đến mức nào thì các thái giám đi cùng cũng không có ai dám thể hiện trên mặt, càng không có ai dám bàn tán sau lưng.
Thi công công cũng đã đồng ý rồi, nhất định là ý của hoàng thượng. Hiện nay, quyền uy của hoàng thượng đừng nói là cả hoàng cung mà cho dù là cả triều đình, hay là cả Đại Nguyên Quốc không ai là không sợ.
Đi gần một tiếng đồng hồ trên mặt đất đầy tuyết, khi Lam Vân cảm giác chân đã đông cứng đến nỗi mất tri giác rồi thì mới tới được mảnh đất Nhân Lãnh cung hoang vu hẻo lánh nhất hoàng cung.
Cung điện vì bị tuyết phủ kín mà không nhìn ra được hình dáng ban đầu, gió lạnh nơi đây dường như càng lớn và lạnh hơn.
Ngụy Trung - thái giám tổng quản của Nhân Lãnh cung dẫn theo một hàng thái giám. Từ sớm đã đứng chờ ở bậc thềm ngay cửa cung, độ dày của tuyết trên quần áo họ đã nói lên điều đó.
Nhìn thấy Thi Tề, Ngụy công công đang đợi người vội vàng bước lên phía trước, hùa theo mà thỉnh an: “Nô tài Ngụy Trung bái kiến Thi công công, trời lạnh đất lạnh, Thi công công vất vả rồi."
Ngọc Thúy cắn chặt môi, mắt giống như phun ra lửa mà trừng lão thái giám a dua nịnh hót trước mặt, lớn tiếng quát: “Nô tài to gan, mắt chó ngươi mù rồi sao, không nhìn thấy công chúa ở đây?"
Trong lòng Lam Vân hơi ngây ra. Nàng và Lưu Thị Oánh Hoa có cảnh ngộ giống nhau, nhưng Lưu Thị Oánh Hoa lại ngây thơ và đáng thương hơn nàng nhiều. Tưởng rằng dựa vào bản thân là hoàn toàn có thể che chở cho con một đời, khiến nàng sống những ngày tháng đơn giản nhất, vui vẻ nhất cũng là những ngày tháng vô ưu vô lo nhất, không để nàng tiếp xúc với những chuyện đen tối. Cũng khó trách Lưu Thị Oánh Hoa lại thua một cách triệt để như vậy.
Nô tỳ thân cận cho con gái chỉ có lòng trung thành nhưng lại không có được tài trí hơn người. Ở hậu cung này, lòng trung thành đương nhiên đáng tin, nhưng thông minh nhanh nhạy cũng là điều cơ bản, bất luận là thế giới nào, thời đại nào, người phụ nữ bị người đàn ông dùng tình yêu trói buộc đều ngu ngốc đến mức không có đầu óc, giống như những gì nàng đã trải qua vậy!
Ngụy Trung bị Ngọc Thúy quát một trận xong trong mắt dường như có một tia oán hận xẹt qua rất nhanh. Nhưng sau đó, khi thấy rương gỗ lớn mà Ngọc Châu, Ngọc Thúy nâng trong tay thì trong mắt lại rất nhanh lướt qua một tia kinh ngạc, tất cả biến hóa chẳng qua chỉ trong một khoảnh khắc, sau đó ông ta hoảng hốt chạy lên phía trước quỳ bịch xuống: “Nô tài đáng chết, xin công chúa thứ tội."
Chỉ cần bước vào Nhân Lãnh cung thì chính là kẻ có tội, điều này ai cũng biết. Ông ta quản lý Nhân Lãnh cung bao nhiêu năm, trải qua biết bao nhiêu chuyện? Cho dù ai, có thân phận gì, nhưng đã đến chỗ của ông ta, thì không ai dám không nể mặt ông ta, Vô Ưu công chúa này nhỏ tuổi thì cũng thôi đi, sao đến cả cung nữ bên cạnh cũng không hiểu thời thế như vậy chứ?
Thật là ngu xuẩn hết mức!
Có điều, những tiện tỳ này cũng đã nhắc nhở về sự thất lễ của ông ta hôm nay. Công chúa điện hạ cho dù có bước vào Nhân Lãnh cung, thì nàng vẫn là công chúa điện hạ.
Lam Vân không để ý tới Ngụy Trung đang quỳ trước mặt nàng, cũng không nhìn đến Thi Tề vẫn luôn âm thầm đánh giá nàng, chỉ nhẹ nhàng nhấc bước, từng bước từng bước đi lên chỗ cao của bậc thềm.
Hốc mắt Ngọc Châu, Ngọc Thúy lập tức đỏ lên, cắn chặt môi, bước lên theo.
Bước vào cửa cung, khung cảnh bên trong còn hoang vắng hơn bên ngoài. Đi vài bước, cánh cửa cung phía sau vẫn không đóng lại hoàn toàn. Lam Vân dừng bước, chậm rãi quay người lại nhìn ba chữ lớn dường như muốn đè chết nàng cả đời trên đỉnh đầu: Nhân Lãnh Cung.
Nghe tiếng cửa cung nặng nề vang lên đóng cạch một tiếng.
Lam Vân sững sờ đôi chút, cảm giác tử vong vẫn còn rõ ràng đến vậy, nhưng tại sao sau khi mở mắt nàng liền trở thành Vô Ưu công chúa - công chúa duy nhất do Thánh Nguyên hoàng hậu của nước Đại Nguyên sinh ra?
Tộc của Thánh Nguyên hoàng hậu Lưu Thị Oánh Hoa đã bị tịch thu gia sản, xử trảm cả nhà vào ba ngày trước. Lưu Thị Oánh Hoa cũng được ban cho rượu độc vào ngày hôm đó, lúc chết trong bụng còn có một thai nhi năm tháng tuổi.
Chờ đợi nàng, không phải là thân phận Đích công chúa cao cao tại thượng, tôn quý nhất trong cung, mà là thân phận tù nhân bị cấm túc cả đời không được miễn xá.
Ngẩng đầu nhìn khoảng bầu trời nhỏ hẹp trên đỉnh đầu.
Lam Vân từ từ nhắm mắt lại, giam cầm cả đời không được miễn xá. Nhưng, bây giờ nàng mới bảy tuổi!
Nếu thế gian thật sự có Thần Minh, bất mãn tâm địa độc ác nhuốm đầy máu tươi của nàng nên đem nàng đến nơi này, trừng phạt nàng trá hình.
Vậy thì, nàng không phục!
Cuộc đời vừa đáng thương lại vừa đáng trách của Lưu Thị Oánh Hoa, cuối cùng để nàng đến gánh lấy kết cục thất bại này, nàng không phục!
Cuộc đời mới bảy tuổi còn quá dài, nàng vốn không muốn làm công chúa tôn quý, cũng không ham vinh hoa phú quý nơi này, nhưng như thế này giống như ngồi tù, mất đi sự tự do, ở lại nơi lãnh cung hoang vắng cả đời, nàng - thề không cam tâm!
Vừa tiễn Thi công công đi, Ngụy Trung liền đưa hai tiểu thái giám tiến vào. Nhìn ba chủ tớ giống như đang kinh hãi ngây người nhìn vào trong xuyên qua song cửa sổ, khuôn mặt không chút biểu cảm của ông ta thoáng nở một nụ cười khinh thường. Thất Tâm điện này là nơi mà người bước vào Nhân Lãnh cung nhất định phải đi qua, tất cả những người bị tống giam đều là nữ phạm nhân thần trí đã có chút điên loạn.
Suốt quãng thời gian ba mươi lăm năm, từ khi còn là một tiểu thái giám sai vặt đến khi trở thành tổng quản của Nhân Lãnh cung, trải qua ba đời đế vương chấp chính, có loại người nào mà ông ta chưa gặp qua?
Thế mà đến nay, đây là lần đầu tiên bị một cô công chúa mới bảy tuổi làm cho xây xẩm mặt mày.
Chủ tử thế nào thì sẽ có loại nô tài thế ấy. Món nợ bất mãn này tất nhiên ông ta sẽ ghi lên đầu của chủ tử. Đã ở trong Nhân Lãnh cung này của ông ta rồi mà còn cho rằng mình vẫn là công chúa hay sao?
Nhân Lãnh cung của ông ta có loại người nào mà không có, loại hậu phi đã từng được đắc sủng nở mày nở mặt đến chưa từng đắc sủng bao giờ, cả loại công chúa vì khiến hoàng thượng tức giận mà bị phế truất cũng có. Nhưng quả thật, chưa từng có ai giống vị công chúa mà cả huyết thống và thân phận đều được tôn quý như này.
Chỉ là, cho dù từng được vinh sủng, tôn quý đến thế nào thì ba mươi lăm năm nay vẫn chưa từng có ngoại lệ. Đó chính là những người đã vào đây thì không một ai có thể ra ngoài.
Thi Tề gắng sức lắc đầu, cảm giác đầu óc có chút mơ hồ. Nếu theo như lời công chúa nói, hoàng thượng chẳng qua chỉ muốn nàng đổi cung viện mà thôi, nhưng rõ ràng hoàng thượng đã hạ chỉ rất rõ ràng, ông nghĩ thế nào cũng cảm thấy có chỗ không đúng, chỉ là không đúng chỗ nào thì ông lại nhất thời không nghĩ ra được.
Lam Vân không nhìn thấy sự kinh ngạc của Thi công công. Nàng nhìn Ngọc Châu, nhẹ nhàng nâng tay lên, Ngọc Châu lập tức bước tới trước dìu nàng đứng dậy, Ngọc Thúy quỳ trên đất giúp nàng mang giày.
Chân vừa chạm đất, Lam Vân liền phát hiện thân thể vẫn còn rất yếu, nhưng đứng trên mặt đất đi lại vẫn còn miễn cưỡng được.
“Thi công công, bản công chúa chuẩn bị xong rồi, có thể khởi hành đi Nhân Lãnh cung rồi."
“Nhưng..." Thi Tề khó khăn nhìn Ngọc Châu, Ngọc Thúy nâng cái rương gỗ kia lên, nhất thời không biết nên ngăn cản hay là để cho đi.
Lam Vân cười nhẹ: “Bản công chúa có thể ở đây chờ đợi, đợi Thi công công bẩm báo với phụ hoàng, rồi đợi phụ hoàng hạ khẩu dụ, thế nào?"
Thi Tề trong lòng run lên, ngẩng đầu nhìn Vô Ưu công chúa đang đứng thẳng trước mặt ông. Vì sao, rõ ràng là ông thấy vị tiểu công chúa này đang cười, nhưng lại khiến trong lòng ông nảy sinh ra cảm giác sợ hãi mà run rẩy?
Cái cảm giác sợ đến phát run này chỉ xảy ra khi ông đối diện với một người, đó chính là chủ tử của ông - hoàng thượng.
Trong khoảnh khắc bừng tỉnh, ông có cảm giác người đứng trước mặt ông không phải Vô Ưu công chúa chỉ mới bảy tuổi, mà là vị chủ tử một khi đã có dã tâm thì dù có là người thân cũng không nhận của ông.
Thi Tề cuối cùng cũng không đi bẩm báo, Ngọc Châu và Ngọc Thúy thuận lợi mang cái rương gỗ lớn đi Nhân Lãnh Cung trước. Bởi có sự cho phép của Thi Tề, nên cho dù trong lòng có sửng sốt đến mức nào thì các thái giám đi cùng cũng không có ai dám thể hiện trên mặt, càng không có ai dám bàn tán sau lưng.
Thi công công cũng đã đồng ý rồi, nhất định là ý của hoàng thượng. Hiện nay, quyền uy của hoàng thượng đừng nói là cả hoàng cung mà cho dù là cả triều đình, hay là cả Đại Nguyên Quốc không ai là không sợ.
Đi gần một tiếng đồng hồ trên mặt đất đầy tuyết, khi Lam Vân cảm giác chân đã đông cứng đến nỗi mất tri giác rồi thì mới tới được mảnh đất Nhân Lãnh cung hoang vu hẻo lánh nhất hoàng cung.
Cung điện vì bị tuyết phủ kín mà không nhìn ra được hình dáng ban đầu, gió lạnh nơi đây dường như càng lớn và lạnh hơn.
Ngụy Trung - thái giám tổng quản của Nhân Lãnh cung dẫn theo một hàng thái giám. Từ sớm đã đứng chờ ở bậc thềm ngay cửa cung, độ dày của tuyết trên quần áo họ đã nói lên điều đó.
Nhìn thấy Thi Tề, Ngụy công công đang đợi người vội vàng bước lên phía trước, hùa theo mà thỉnh an: “Nô tài Ngụy Trung bái kiến Thi công công, trời lạnh đất lạnh, Thi công công vất vả rồi."
Ngọc Thúy cắn chặt môi, mắt giống như phun ra lửa mà trừng lão thái giám a dua nịnh hót trước mặt, lớn tiếng quát: “Nô tài to gan, mắt chó ngươi mù rồi sao, không nhìn thấy công chúa ở đây?"
Trong lòng Lam Vân hơi ngây ra. Nàng và Lưu Thị Oánh Hoa có cảnh ngộ giống nhau, nhưng Lưu Thị Oánh Hoa lại ngây thơ và đáng thương hơn nàng nhiều. Tưởng rằng dựa vào bản thân là hoàn toàn có thể che chở cho con một đời, khiến nàng sống những ngày tháng đơn giản nhất, vui vẻ nhất cũng là những ngày tháng vô ưu vô lo nhất, không để nàng tiếp xúc với những chuyện đen tối. Cũng khó trách Lưu Thị Oánh Hoa lại thua một cách triệt để như vậy.
Nô tỳ thân cận cho con gái chỉ có lòng trung thành nhưng lại không có được tài trí hơn người. Ở hậu cung này, lòng trung thành đương nhiên đáng tin, nhưng thông minh nhanh nhạy cũng là điều cơ bản, bất luận là thế giới nào, thời đại nào, người phụ nữ bị người đàn ông dùng tình yêu trói buộc đều ngu ngốc đến mức không có đầu óc, giống như những gì nàng đã trải qua vậy!
Ngụy Trung bị Ngọc Thúy quát một trận xong trong mắt dường như có một tia oán hận xẹt qua rất nhanh. Nhưng sau đó, khi thấy rương gỗ lớn mà Ngọc Châu, Ngọc Thúy nâng trong tay thì trong mắt lại rất nhanh lướt qua một tia kinh ngạc, tất cả biến hóa chẳng qua chỉ trong một khoảnh khắc, sau đó ông ta hoảng hốt chạy lên phía trước quỳ bịch xuống: “Nô tài đáng chết, xin công chúa thứ tội."
Chỉ cần bước vào Nhân Lãnh cung thì chính là kẻ có tội, điều này ai cũng biết. Ông ta quản lý Nhân Lãnh cung bao nhiêu năm, trải qua biết bao nhiêu chuyện? Cho dù ai, có thân phận gì, nhưng đã đến chỗ của ông ta, thì không ai dám không nể mặt ông ta, Vô Ưu công chúa này nhỏ tuổi thì cũng thôi đi, sao đến cả cung nữ bên cạnh cũng không hiểu thời thế như vậy chứ?
Thật là ngu xuẩn hết mức!
Có điều, những tiện tỳ này cũng đã nhắc nhở về sự thất lễ của ông ta hôm nay. Công chúa điện hạ cho dù có bước vào Nhân Lãnh cung, thì nàng vẫn là công chúa điện hạ.
Lam Vân không để ý tới Ngụy Trung đang quỳ trước mặt nàng, cũng không nhìn đến Thi Tề vẫn luôn âm thầm đánh giá nàng, chỉ nhẹ nhàng nhấc bước, từng bước từng bước đi lên chỗ cao của bậc thềm.
Hốc mắt Ngọc Châu, Ngọc Thúy lập tức đỏ lên, cắn chặt môi, bước lên theo.
Bước vào cửa cung, khung cảnh bên trong còn hoang vắng hơn bên ngoài. Đi vài bước, cánh cửa cung phía sau vẫn không đóng lại hoàn toàn. Lam Vân dừng bước, chậm rãi quay người lại nhìn ba chữ lớn dường như muốn đè chết nàng cả đời trên đỉnh đầu: Nhân Lãnh Cung.
Nghe tiếng cửa cung nặng nề vang lên đóng cạch một tiếng.
Lam Vân sững sờ đôi chút, cảm giác tử vong vẫn còn rõ ràng đến vậy, nhưng tại sao sau khi mở mắt nàng liền trở thành Vô Ưu công chúa - công chúa duy nhất do Thánh Nguyên hoàng hậu của nước Đại Nguyên sinh ra?
Tộc của Thánh Nguyên hoàng hậu Lưu Thị Oánh Hoa đã bị tịch thu gia sản, xử trảm cả nhà vào ba ngày trước. Lưu Thị Oánh Hoa cũng được ban cho rượu độc vào ngày hôm đó, lúc chết trong bụng còn có một thai nhi năm tháng tuổi.
Chờ đợi nàng, không phải là thân phận Đích công chúa cao cao tại thượng, tôn quý nhất trong cung, mà là thân phận tù nhân bị cấm túc cả đời không được miễn xá.
Ngẩng đầu nhìn khoảng bầu trời nhỏ hẹp trên đỉnh đầu.
Lam Vân từ từ nhắm mắt lại, giam cầm cả đời không được miễn xá. Nhưng, bây giờ nàng mới bảy tuổi!
Nếu thế gian thật sự có Thần Minh, bất mãn tâm địa độc ác nhuốm đầy máu tươi của nàng nên đem nàng đến nơi này, trừng phạt nàng trá hình.
Vậy thì, nàng không phục!
Cuộc đời vừa đáng thương lại vừa đáng trách của Lưu Thị Oánh Hoa, cuối cùng để nàng đến gánh lấy kết cục thất bại này, nàng không phục!
Cuộc đời mới bảy tuổi còn quá dài, nàng vốn không muốn làm công chúa tôn quý, cũng không ham vinh hoa phú quý nơi này, nhưng như thế này giống như ngồi tù, mất đi sự tự do, ở lại nơi lãnh cung hoang vắng cả đời, nàng - thề không cam tâm!
Vừa tiễn Thi công công đi, Ngụy Trung liền đưa hai tiểu thái giám tiến vào. Nhìn ba chủ tớ giống như đang kinh hãi ngây người nhìn vào trong xuyên qua song cửa sổ, khuôn mặt không chút biểu cảm của ông ta thoáng nở một nụ cười khinh thường. Thất Tâm điện này là nơi mà người bước vào Nhân Lãnh cung nhất định phải đi qua, tất cả những người bị tống giam đều là nữ phạm nhân thần trí đã có chút điên loạn.
Suốt quãng thời gian ba mươi lăm năm, từ khi còn là một tiểu thái giám sai vặt đến khi trở thành tổng quản của Nhân Lãnh cung, trải qua ba đời đế vương chấp chính, có loại người nào mà ông ta chưa gặp qua?
Thế mà đến nay, đây là lần đầu tiên bị một cô công chúa mới bảy tuổi làm cho xây xẩm mặt mày.
Chủ tử thế nào thì sẽ có loại nô tài thế ấy. Món nợ bất mãn này tất nhiên ông ta sẽ ghi lên đầu của chủ tử. Đã ở trong Nhân Lãnh cung này của ông ta rồi mà còn cho rằng mình vẫn là công chúa hay sao?
Nhân Lãnh cung của ông ta có loại người nào mà không có, loại hậu phi đã từng được đắc sủng nở mày nở mặt đến chưa từng đắc sủng bao giờ, cả loại công chúa vì khiến hoàng thượng tức giận mà bị phế truất cũng có. Nhưng quả thật, chưa từng có ai giống vị công chúa mà cả huyết thống và thân phận đều được tôn quý như này.
Chỉ là, cho dù từng được vinh sủng, tôn quý đến thế nào thì ba mươi lăm năm nay vẫn chưa từng có ngoại lệ. Đó chính là những người đã vào đây thì không một ai có thể ra ngoài.
Tác giả :
Lạc Tùy Tâm