Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ
Chương 105: Tình cờ gặp gỡ
“Giải tán? Mọi người quá không xem trọng bọn em rồi. Dù không có tình yêu, thì bọn em vẫn phối hợp ăn ý trên mặt sự nghiệp mà." Triệu Hàm Như cảm thấy khó chịu, dù là ai khi nghe người khác nói xấu tình cảm của mình, đều không thể vui được.
“Ăn ý thì có, nhưng quy mô của quỹ chưa đủ lớn.Với năng lực của em,1em không thể ở dưới Khúc Nhạc cả đời được, rồi sẽ có một ngày em ra riêng thôi."
“Còn chị thì sao?"
“Chị không thể so với bọn em được, chị có hứng thú với tiền, nhưng chị không có dã tâm. Tiền đủ xài là được rồi, không cần nhiều làm gì. Đợi kiếm đủ tiền dưỡng già, chị sẽ nghỉ ngơi ngay. Cho nên, chị không cần liều8mạng như bọn em. Rồi sẽ có một ngày chị rút khỏi công ty, bởi vì chị muốn dành thời gian cho gia đình. Chị vẫn còn hy vọng với tình yêu và hôn nhân." Trần Tử San cười nói.
“Em cũng vậy, nhưng bây giờ em còn có chuyện quan trọng hơn cần làm." Triệu Hàm Như cười uể oải. Cô đã từng mơ tưởng tốt nghiệp rồi kết2hôn, làm một người vợ mẫu mực, mỗi ngày ở nhà giúp chồng dạy con, nhưng bây giờ lại đi trên con đường này, chỉ có thể nói là tạo hóa trêu người.
“Kiếm tiền sao? Đây là chuyện bình thường mà. Trước đây chị cũng cảm thấy nên kiếm tiền trước, nhưng đến từng tuổi này rồi, chị chỉ muốn có một gia đình." Trần Tử San vỗ vai4Triệu Hàm Như.
“Xem ra chị đã gặp được người đàn ông của đời mình rồi?"
“Chị vẫn luôn mong gặp được người đó, tiếc là chưa gặp được." Trần Tử San vuốt tóc.
“Không phải chị đang có bạn trai sao?"
“Em nói anh ta sao? Chỉ là chơi đùa thôi, không thích hợp, sớm muộn gì cũng phải chia tay. Lý tưởng tốt đẹp, thực tế tàn khốc, muốn gặp được người đi cùng mình cả đời đâu có dễ." Trần Tử San nói một cách thờ ơ.
Triệu Hàm Như mỉm cười, cô và Trần Tử San giống nhau, đều có mong ước và sợ hãi với tương lai.
“Ôi chao, chị cảm thấy hôm nay em rất lạ, từ trước đến giờ em đâu thích nói mấy chuyện tình cảm này. Không phải là em gặp được người đàn ông của đời mình rồi chứ? Gặp lúc đưa Khúc Nhạc đến sân bay? Ha ha ha, chị bắt đầu đồng tình cậu ta rồi đây." Trần Tử San nghi ngờ hỏi.
Đồng tình sao? Nhớ tới nụ hôn nhẹ nhàng như lông chim đó, mặt của Triệu Hàm Như ửng đỏ, bất giác sờ sờ đỉnh đầu, rồi vội ho khan vài tiếng che giấu ngại ngùng, “Buổi tối ăn gì? Em mời khách."
“Đương nhiên là em mời khách rồi, mọi người nói muốn ăn món Pháp." Trần Tử San hoàn toàn không nghi ngờ gì.
“Lại là món Pháp? Vừa lãng phí thời gian vừa kiểu cách." Triệu Hàm Như cười nhạt.
“Là tự em nói mời khác, nên phải chọn chỗ đắt tiền rồi." Trần Tử San cười ha ha, đối với Triệu Hàm Như mà nói, cái gì cũng có thể thiếu, nhưng tiền thì không bao giờ thiếu.
Cách phòng làm việc của bọn họ không xa có một nhà hàng Pháp, phong cách trang trí tinh tế, mùi vị Pháp chính thống, nên giá cả rất cao. Bọn họ thích nhất là để Khúc Nhạc và Triệu Hàm Như mời ăn ở nhà hàng này.
“Ơ, đó là Triển Lệnh Nguyên à?" Trần Tử San vừa ngồi xuống liền thấy một người đẹp tóc vàng đang ăn tối với Triển Lệnh Nguyên.
Triệu Hàm Như ngẩng đầu nhìn, “Chúng ta ăn của chúng ta, không cần để ý tới anh ta."
Có đã lĩnh giáo miệng lưỡi khó nghe của Triển Lệnh Nguyên rồi, nên không muốn đi trêu chọc anh ta, phá hỏng tâm trạng tốt của bản thân mình.
Có điều, cô không trêu chọc anh ta, không có nghĩa là anh ta không chủ động tới trêu chọc cô.
“Khúc Nhạc đâu?" Triển Lệnh Nguyên đi tới, từ trên cao nhìn xuống Triệu Hàm Như, “Hai người không phải giống như trẻ sinh đôi sao? Cậu ta cam lòng để cô bay một mình à?"
“Dường như anh Triển rất thích nhìn thấy chúng tôi cạch mặt nhau?" Triệu Hàm Như ngồi thẳng lưng, ung dung nhìn Triển Lệnh Nguyên. Nhìn từ góc độ này, phảng phất như cô đối đãi với anh ta như một kẻ dưới.
Vài nhân viên mới đều hít vào một ngụm khí lạnh, đây chính là nhân vật cấp cao của ngân hàng DC, cũng là nhân vật nổi tiếng ở phố Wall, bộ dáng của Triệu Hàm như cũng quá kiêu ngạo rồi.
Trần Tử San nở nụ cười. Cô rất thích bộ dáng kiêu ngạo của Triệu Hàm Như, giống hệt một con thỏ trắng nhỏ nhe răng trợn mắt giả làm lão sói, nhìn thế nào cũng thấy moe một cách lạ thường.
“Đương nhiên rồi, nếu hai người cạch mặt, cô có thể suy nghĩ đến ngân hàng DC, tôi rất xem trọng cô." Triển Lệnh Nguyên lơ đễnh đưa ra cành ôliu.
Đào góc tường một cách trực tiếp như vậy có được không? Mọi người đều sầm mặt lại, bà chủ bị đào đi, thì đám nhân viên bọn họ biết theo ai lăn lộn?
Triệu Hàm Như cười, “Tôi còn tưởng rằng anh Triển không xem trọng năng lực của tôi đấy."
“Vốn là như vậy. Có điều, tôi đã thay đổi cách nhìn về cô. Lần này cô làm rất đẹp, là tôi nhìn lầm." Triển Lệnh Nguyên thoải mái thừa nhận sai lầm. Ở phố Wall, dù là kẻ săn mồi cũng có lúc sẽ vấp ngã, chỉ cần không ngã thê thảm, đều có khả năng làm lại từ đầu. Huống chi, đây chỉ là một sai lầm nhỏ của anh ta, căn bản không ảnh hưởng toàn cục.
“Tôi phải cảm ơn sự khẳng định của anh rồi. Lúc đầu, tôi còn định mời anh Triển uống một ly, tiếc là anh đang hẹn với người đẹp. Tôi nghĩ hiện giờ không phải lúc làm phiền anh." Triệu Hàm Như cười tao nhã.
“Quen biết đã nhiều năm, hiếm khi cô muốn mời tôi, vậy thì hẹn lần sau đi." Triển Lệnh Nguyên cười phóng khoáng.
“Anh Triển cười lên thật sự rất đẹp trai." Tiểu Tiền Đài vốn mê vẻ ngoài của Khúc Nhạc, nhưng bây giờ lại bị nụ cười của Triển Lệnh Nguyên làm cho mê mẩn tâm hồn.
“Không có tiền đồ! Em đã quên lần trước anh ta nói khó nghe thế nào rồi à? Không phải em vẫn luôn cảm thấy Khúc Nhạc đẹp trai sao?" Trần Tử San khinh thường nhìn Tiểu Tiền Đài.
“Em chỉ nói miệng thôi mà, bỏ qua nhân phẩm khó ưa, thì bề ngoài của anh ta rất đẹp trai đó. Khúc Nhạc cũng đẹp trai, nhưng không phải đẹp theo kiểu Triển Lệnh Nguyên. Anh ta cười lên là giống như thần mặt trời Apollo, khiến lòng của em ấm áp."
“Ông trời của tôi ơi, em là người Triển Lệnh Nguyên xếp vào nằm vùng hả? Apollo? Chị còn biết Poseidon, Athena nữa đấy." Trần Tử San nhìn sang Triệu Hàm Như, “Em cảm thấy Triển Lệnh Nguyên đẹp trai không?"
“Em không thưởng thức nổi mẫu người như anh ta." Triệu Hàm Như nhún vai đáp.
“Chị Hàm Như thích mẫu người như đàn anh Khúc! Tao nhã, phong độ, thư sinh... Em cũng biết đàn anh Khúc đẹp trai, nhưng đứng ở góc độ trung lập, em cảm thấy Triển Lệnh Nguyên cũng đẹp trai không kém. Mỗi người một vẻ mà thôi." Một nữ nhân viên đeo kính mới vào làm không lâu nói.
“Hàm Như sẽ không cảm thấy Khúc Nhạc đẹp trai. Nếu em ấy thích mẫu người như Khúc Nhạc, thì hai người họ đã sớm ở bên nhau rồi." Trần Tử San cười nói.
Mọi người đều nở nụ cười trêu ghẹo. Mặc dù người trong cuộc chưa từng thừa nhận, nhưng ai cũng biết Khúc Nhạc yêu Triệu Hàm Như đã nhiều năm rồi.
“Ăn ý thì có, nhưng quy mô của quỹ chưa đủ lớn.Với năng lực của em,1em không thể ở dưới Khúc Nhạc cả đời được, rồi sẽ có một ngày em ra riêng thôi."
“Còn chị thì sao?"
“Chị không thể so với bọn em được, chị có hứng thú với tiền, nhưng chị không có dã tâm. Tiền đủ xài là được rồi, không cần nhiều làm gì. Đợi kiếm đủ tiền dưỡng già, chị sẽ nghỉ ngơi ngay. Cho nên, chị không cần liều8mạng như bọn em. Rồi sẽ có một ngày chị rút khỏi công ty, bởi vì chị muốn dành thời gian cho gia đình. Chị vẫn còn hy vọng với tình yêu và hôn nhân." Trần Tử San cười nói.
“Em cũng vậy, nhưng bây giờ em còn có chuyện quan trọng hơn cần làm." Triệu Hàm Như cười uể oải. Cô đã từng mơ tưởng tốt nghiệp rồi kết2hôn, làm một người vợ mẫu mực, mỗi ngày ở nhà giúp chồng dạy con, nhưng bây giờ lại đi trên con đường này, chỉ có thể nói là tạo hóa trêu người.
“Kiếm tiền sao? Đây là chuyện bình thường mà. Trước đây chị cũng cảm thấy nên kiếm tiền trước, nhưng đến từng tuổi này rồi, chị chỉ muốn có một gia đình." Trần Tử San vỗ vai4Triệu Hàm Như.
“Xem ra chị đã gặp được người đàn ông của đời mình rồi?"
“Chị vẫn luôn mong gặp được người đó, tiếc là chưa gặp được." Trần Tử San vuốt tóc.
“Không phải chị đang có bạn trai sao?"
“Em nói anh ta sao? Chỉ là chơi đùa thôi, không thích hợp, sớm muộn gì cũng phải chia tay. Lý tưởng tốt đẹp, thực tế tàn khốc, muốn gặp được người đi cùng mình cả đời đâu có dễ." Trần Tử San nói một cách thờ ơ.
Triệu Hàm Như mỉm cười, cô và Trần Tử San giống nhau, đều có mong ước và sợ hãi với tương lai.
“Ôi chao, chị cảm thấy hôm nay em rất lạ, từ trước đến giờ em đâu thích nói mấy chuyện tình cảm này. Không phải là em gặp được người đàn ông của đời mình rồi chứ? Gặp lúc đưa Khúc Nhạc đến sân bay? Ha ha ha, chị bắt đầu đồng tình cậu ta rồi đây." Trần Tử San nghi ngờ hỏi.
Đồng tình sao? Nhớ tới nụ hôn nhẹ nhàng như lông chim đó, mặt của Triệu Hàm Như ửng đỏ, bất giác sờ sờ đỉnh đầu, rồi vội ho khan vài tiếng che giấu ngại ngùng, “Buổi tối ăn gì? Em mời khách."
“Đương nhiên là em mời khách rồi, mọi người nói muốn ăn món Pháp." Trần Tử San hoàn toàn không nghi ngờ gì.
“Lại là món Pháp? Vừa lãng phí thời gian vừa kiểu cách." Triệu Hàm Như cười nhạt.
“Là tự em nói mời khác, nên phải chọn chỗ đắt tiền rồi." Trần Tử San cười ha ha, đối với Triệu Hàm Như mà nói, cái gì cũng có thể thiếu, nhưng tiền thì không bao giờ thiếu.
Cách phòng làm việc của bọn họ không xa có một nhà hàng Pháp, phong cách trang trí tinh tế, mùi vị Pháp chính thống, nên giá cả rất cao. Bọn họ thích nhất là để Khúc Nhạc và Triệu Hàm Như mời ăn ở nhà hàng này.
“Ơ, đó là Triển Lệnh Nguyên à?" Trần Tử San vừa ngồi xuống liền thấy một người đẹp tóc vàng đang ăn tối với Triển Lệnh Nguyên.
Triệu Hàm Như ngẩng đầu nhìn, “Chúng ta ăn của chúng ta, không cần để ý tới anh ta."
Có đã lĩnh giáo miệng lưỡi khó nghe của Triển Lệnh Nguyên rồi, nên không muốn đi trêu chọc anh ta, phá hỏng tâm trạng tốt của bản thân mình.
Có điều, cô không trêu chọc anh ta, không có nghĩa là anh ta không chủ động tới trêu chọc cô.
“Khúc Nhạc đâu?" Triển Lệnh Nguyên đi tới, từ trên cao nhìn xuống Triệu Hàm Như, “Hai người không phải giống như trẻ sinh đôi sao? Cậu ta cam lòng để cô bay một mình à?"
“Dường như anh Triển rất thích nhìn thấy chúng tôi cạch mặt nhau?" Triệu Hàm Như ngồi thẳng lưng, ung dung nhìn Triển Lệnh Nguyên. Nhìn từ góc độ này, phảng phất như cô đối đãi với anh ta như một kẻ dưới.
Vài nhân viên mới đều hít vào một ngụm khí lạnh, đây chính là nhân vật cấp cao của ngân hàng DC, cũng là nhân vật nổi tiếng ở phố Wall, bộ dáng của Triệu Hàm như cũng quá kiêu ngạo rồi.
Trần Tử San nở nụ cười. Cô rất thích bộ dáng kiêu ngạo của Triệu Hàm Như, giống hệt một con thỏ trắng nhỏ nhe răng trợn mắt giả làm lão sói, nhìn thế nào cũng thấy moe một cách lạ thường.
“Đương nhiên rồi, nếu hai người cạch mặt, cô có thể suy nghĩ đến ngân hàng DC, tôi rất xem trọng cô." Triển Lệnh Nguyên lơ đễnh đưa ra cành ôliu.
Đào góc tường một cách trực tiếp như vậy có được không? Mọi người đều sầm mặt lại, bà chủ bị đào đi, thì đám nhân viên bọn họ biết theo ai lăn lộn?
Triệu Hàm Như cười, “Tôi còn tưởng rằng anh Triển không xem trọng năng lực của tôi đấy."
“Vốn là như vậy. Có điều, tôi đã thay đổi cách nhìn về cô. Lần này cô làm rất đẹp, là tôi nhìn lầm." Triển Lệnh Nguyên thoải mái thừa nhận sai lầm. Ở phố Wall, dù là kẻ săn mồi cũng có lúc sẽ vấp ngã, chỉ cần không ngã thê thảm, đều có khả năng làm lại từ đầu. Huống chi, đây chỉ là một sai lầm nhỏ của anh ta, căn bản không ảnh hưởng toàn cục.
“Tôi phải cảm ơn sự khẳng định của anh rồi. Lúc đầu, tôi còn định mời anh Triển uống một ly, tiếc là anh đang hẹn với người đẹp. Tôi nghĩ hiện giờ không phải lúc làm phiền anh." Triệu Hàm Như cười tao nhã.
“Quen biết đã nhiều năm, hiếm khi cô muốn mời tôi, vậy thì hẹn lần sau đi." Triển Lệnh Nguyên cười phóng khoáng.
“Anh Triển cười lên thật sự rất đẹp trai." Tiểu Tiền Đài vốn mê vẻ ngoài của Khúc Nhạc, nhưng bây giờ lại bị nụ cười của Triển Lệnh Nguyên làm cho mê mẩn tâm hồn.
“Không có tiền đồ! Em đã quên lần trước anh ta nói khó nghe thế nào rồi à? Không phải em vẫn luôn cảm thấy Khúc Nhạc đẹp trai sao?" Trần Tử San khinh thường nhìn Tiểu Tiền Đài.
“Em chỉ nói miệng thôi mà, bỏ qua nhân phẩm khó ưa, thì bề ngoài của anh ta rất đẹp trai đó. Khúc Nhạc cũng đẹp trai, nhưng không phải đẹp theo kiểu Triển Lệnh Nguyên. Anh ta cười lên là giống như thần mặt trời Apollo, khiến lòng của em ấm áp."
“Ông trời của tôi ơi, em là người Triển Lệnh Nguyên xếp vào nằm vùng hả? Apollo? Chị còn biết Poseidon, Athena nữa đấy." Trần Tử San nhìn sang Triệu Hàm Như, “Em cảm thấy Triển Lệnh Nguyên đẹp trai không?"
“Em không thưởng thức nổi mẫu người như anh ta." Triệu Hàm Như nhún vai đáp.
“Chị Hàm Như thích mẫu người như đàn anh Khúc! Tao nhã, phong độ, thư sinh... Em cũng biết đàn anh Khúc đẹp trai, nhưng đứng ở góc độ trung lập, em cảm thấy Triển Lệnh Nguyên cũng đẹp trai không kém. Mỗi người một vẻ mà thôi." Một nữ nhân viên đeo kính mới vào làm không lâu nói.
“Hàm Như sẽ không cảm thấy Khúc Nhạc đẹp trai. Nếu em ấy thích mẫu người như Khúc Nhạc, thì hai người họ đã sớm ở bên nhau rồi." Trần Tử San cười nói.
Mọi người đều nở nụ cười trêu ghẹo. Mặc dù người trong cuộc chưa từng thừa nhận, nhưng ai cũng biết Khúc Nhạc yêu Triệu Hàm Như đã nhiều năm rồi.
Tác giả :
Thu Hàm Vạn Tượng