Nhà Hàng Dị Giới Của Ông Bố Bỉm Sữa
Chương 6: Xin chào, ông chủ McGonagall
Translator: Nguyetmai
"Hình như đã đều hơn một chút rồi." Cắt đến củ măng mùa đông thứ hai mươi, gã cầm hai miếng măng nghiêm túc so sánh một lát rồi hài lòng gật đầu.
Gã cúi đầu, nhìn thoáng qua mấy miếng măng bị cắt hỏng đã chất đầy một chậu, không khỏi bùi ngùi: "Thì ra làm đầu bếp khó đến mức này. Trong đầu mình rõ ràng đã biết thế nào là kỹ thuật dùng dao tiêu chuẩn nhất rồi, nhưng luyện tập lâu như thế mà chỉ mới làm được thế này thôi. Vậy thì những người bắt đầu từ con số không kia hẳn đã phải luyện tập rất nhiều năm mới thành tài."
Nhớ lại những lời bình châm chọc đầu bếp mà mình đã viết trước kia, lần đầu tiên gã cảm thấy xấu hổ. Giờ đây, những lời bình đó lại trở thành tiêu chuẩn cho nhiệm vụ mà gã phải hoàn thành, âu cũng là gieo nhân nào gặt quả nấy.
"Hệ thống, nếu cứ dựa theo tốc độ này, thì chỉ riêng là việc luyện tập dùng dao thôi, tôi cũng phải tốn mấy tuần liền. Làm sao có thể hoàn thành nhiệm vụ trong ba ngày được chứ?" Gã ngừng tay lại, thầm hỏi.
"Thời gian trong sàn huấn luyện thần bếp chỉ bằng 1:365 thời gian của thế giới bên ngoài, ký chủ ở trong nơi này thí luyện một năm, thế giới bên ngoài chỉ trôi qua một ngày. Hơn nữa, cho dù ký chủ không ngủ nghỉ trong không gian thần bếp, thân thể cũng sẽ không mệt mỏi, nguyên liệu nấu ăn có thể cung cấp vô hạn. Hy vọng ký chủ có thể sở hữu một quyết tâm trở thành thần bếp thật vững chãi, sớm ngày hoàn thành nhiệm vụ, rời khỏi sàn huấn luyện thần bếp." Giọng nói của hệ thống vang lên.
"Còn có thể đến thế cơ à?" McGonagall không khỏi kinh ngạc. Ngay cả tỷ lệ thời gian mà cũng điều chỉnh được, sàn huấn luyện thần bếp này thật ghê gớm mà. Có điều, bị nhốt trong gian bếp khép kín thế này, ngay cả cảm giác mệt mỏi cũng không có, chỉ có thể không ngừng nấu ăn, nếu gặp phải ai có ý chí không đủ kiên định, chắc sẽ nhanh chóng nổi điên mất.
"Không được, mình phải ra ngoài trước khi Amy thức giấc vào sáng mai, để còn nấu một đĩa cơm chiên Dương Châu hoàn hảo nhất cho nó ăn sáng!" Gã kìm nén sự sốt ruột trong lòng. Đây là lời hứa mã gã dành cho con gái, gã nhất định phải hoàn thành cho bằng được. Gã nhìn thoáng qua lịch ngày, cầm dao phay tiếp tục cắt măng.
Bây giờ, gã có bốn tháng không ngủ không nghỉ, tương đương với thời gian một năm của những người làm việc tám giờ một ngày, để học món cơm chiên Dương Châu, hơn nữa với bề dày kinh nghiệm đã tiếp thu, gã chắc chắn sẽ đủ thời gian.
McGonagall như lãng quên thời gian, từng miếng măng trong tay gã biến hóa từ hình dáng không đều thành từng lát đều đặn, sau đó lại biến thành sợi mỏng như tơ, cuối cùng lại được cắt thành những hạt nhỏ như hạt gạo. Kỹ thuật dùng dao của gã cũng ngày càng thành thạo, ngày càng quen tay.
Từ măng, đến nấm rồi đến jambon, tôm sú… gã lựa chọn cắt nguyên liệu từ dễ đến khó, độ thuần thục cũng ngày càng tỷ lệ thuận với kỹ thuật dùng dao, có thể xem là tiến bộ thần tốc. Ngay cả những con tôm sú không ngừng quẫy đạp cũng bị gã lột vỏ dễ dàng, sau đó lại được cắt thành từng miếng nhỏ như hạt gạo.
Khi thời gian trên tường đã đến ngày thứ một trăm, McGonagall dùng xẻng, lưu loát xúc cơm chiên trong chảo vào đĩa, nhấc chảo xuống rồi tắt bếp, nở nụ cười đầy tự tin: "Hệ thống, lần này chắc đã ổn rồi chứ?"
Cơm chiên Dương Châu mới ra lò, từng hạt cơm được bao bọc bởi một lớp trứng gà mỏng vàng tươi, đậu Hà Lan xanh mướt, tôm trắng nõn, nấm xam xám, jambon hồng… Các loại nguyên liệu nấu ăn đầy sắc màu hòa hợp một cách hoàn hảo, màu sắc không tạo chút cảm giác hỗn tạp mà lại thanh thoát hài hòa đến lạ.
Một nhúm hành lá xắt nhuyễn được rắc trên mặt cơm, không khác nào dệt hoa trên gấm. Hương vị của các loại nguyên liệu nấu ăn hòa quyện với nhau, tràn ngập khoang mũi, khiến chính McGonagall cũng không nhịn được ứa nước bọt.
Hệ thống im lặng một lát rồi cất lời: "Dựa theo tiêu chuẩn do ký chủ đặt ra trước đây:
1. Cơm phải rõ ràng từng hạt, mỗi hạt đều được bọc bởi một lớp trứng gà đều đặn. Đủ tiêu chuẩn!
2. Màu sắc thanh thoát, hài hòa, hấp dẫn, tạo cảm giác thèm ăn. Đủ tiêu chuẩn!
3. Hương vị tinh tế, ngon miệng, cứng mềm vừa phải, thơm hương, trơn nhẵn, ngon miệng. Đủ tiêu chuẩn!
4. Mùi thơm quyến rũ, có sự khác biệt rõ rệt với các loại cơm chiên bình thường khác. Đủ tiêu chuẩn!
Đáp ứng được cả bốn tiêu chuẩn. Chúc mừng ký chủ học được món cơm chiên Dương Châu chính gốc, hoàn thành nhiệm vụ, nhận được phần thưởng sức khỏe +0.5, đồng thời mở quyền hạn mua nguyên liệu nấu ăn cần dùng cho món cơm chiên Dương Châu, cùng quyền sử dụng vật dụng làm bếp tương ứng."
McGonagall siết chặt tay, cảm giác tự hào bỗng nảy sinh trong lòng. Gã nhìn đĩa cơm chiên Dương Châu trước mặt, lại muốn rơi lệ.
Gã không còn nhớ nổi, lần gần đây nhất mình cố gắng hoàn thành một việc là khi nào. Quả nhiên, hoàn thành mục tiêu mới đem lại cảm thoải mái sung sướng nhất.
Đương nhiên, điều khiến gã kích động nhất vẫn là cuối cùng mình đã có thể tự tay nấu một đĩa cơm chiên Dương Châu đủ cả sắc lẫn vị cho Amy. Nghĩ đến dáng vẻ đáng yêu khi ăn uống của cô nhóc, lòng gã tràn ngập mong chờ.
"Hệ thống, tôi có thể nếm thử hương vị của món cơm chiên Dương Châu này không?" Từ khi bước vào sàn huấn luyện thần bếp đến nay, gã chưa bao giờ cảm thấy đói khát, nhưng khi nhìn đĩa cơm này, bụng gã bỗng hơi sục sôi.
"Ký chủ sẽ tự động thoát khỏi sàn huấn luyện thần bếp trong năm phút nữa." Hệ thống đáp.
"Năm phút là đủ rồi!" McGonagall vội lấy một chiếc thìa trong tủ bát, xúc một thìa cơm bỏ vào miệng. Chỉ mới nhai mấy miếng, ánh mắt gã đã lập tức sáng ngời.
Mùi thơm thoang thoảng của hành lá và trứng gà xộc vào mũi, thịt tôm và jambon được cắt thành từng miếng nhỏ như hạt gạo tinh tế trơn nhẵn, càng nhai, những hạt cơm được bọc một lớp trứng gà càng tràn đầy hương vị ngọt bùi, các loại nguyên liệu như tan ra trong miệng, liên tục kích thích vị giác nơi đầu lưỡi. Mãi đến khi đã nuốt cơm xuống, hương vị vẫn lưu luyến trong khoang miệng khó phai.
Hương vị này, thật tuyệt vời!
Lần đầu tiên trong đời, gã phát hiện, hóa ra cơm chiên Dương Châu có thể ngon đến mức này!
Một thìa sao đủ được chứ, cứ thế, gã ăn hết cả bát cơm chiên như gió cuốn mây tan. Liếm hạt cơm được bọc trứng gà cuối cùng còn dính trên môi, gã vừa thỏa mãn lại vừa có xúc động muốn ăn thêm bát nữa, đúng là quá cám dỗ dạ dày rồi.
"Chắc chắn Amy sẽ thích món cơm chiên Dương Châu này thôi. Còn đám tham ăn trên đại lục Nolan này lại càng không thể chống cự lại nổi hương vị này." Gã đặt thìa xuống, nhớ lại hương vị tuyệt vời mà bát cơm chiên mang lại, tâm trạng nặng nề vì phải lặp đi lặp lại một việc trong suốt một trăm ngày vừa qua cũng lập tức tan thành mây khói, lòng sảng khoái hẳn.
Năm phút nhanh chóng trôi qua, gã tức thì cảm thấy một luồng ánh sáng trắng lóe lên trước mắt mình. Đến khi mở mắt ra, gã đã nằm trên giường lớn. Gã ngồi bật dậy, quay sang nhìn Amy đang say giấc nồng trên chiếc giường nhỏ màu hồng bên cạnh, cảm giác mơ màng còn sót lại trong lòng mới dần yên ổn.
Sau đó, gã vui sướng nhìn tay mình, chậm rãi siết tay lại, cảm giác giống hệt như lúc ở sàn huấn luyện thần bếp lại truyền đến. Thân thể vốn không thể nắm chặt tay nay đã được cải thiện đáng kể, những hoạt động thường ngày và việc bếp núc đã không còn là trở ngại nữa.
"Quả nhiên hệ thống vẫn rất đáng tin." McGonagall dứng dậy, cử động tay chân một chút rồi nhìn thoáng qua đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường, bây giờ đã là năm giờ sáng. Gã cúi đầu nhìn bộ quần áo bẩn thỉu trên người, nhanh chóng mở tủ quần áo ra, nhưng bên trong chỉ có một bộ trang phục đầu bếp và một chiếc váy lolita màu đen. Trang phục đầu bếp làm bằng chất liệu như áo sơ mi trắng, được đính hai hàng cúc áo màu đen tinh xảo, quần kaki đen, còn có một chiếc tạp dề sọc đen, một chiếc quần tất nhỏ màu trắng, một đôi giày đế bằng đen, và một đôi giày trẻ con màu trắng, gọn gàng đơn giản.
Gã cầm quần áo, đi tắm rửa sạch sẽ, sau đó dùng kéo cắt phăng mái tóc nâu dài đầy hoang dại thành mái tóc ngắn gọn gàng, cắt ngắn cả râu quai nón rồi lại dùng dao cạo râu cạo sạch sẽ, chỉ để lại hai nhúm râu mép nhàn nhạt.
"Quả nhiên đây mới là dáng vẻ phù hợp nhất." McGonagall vuốt ve khuôn mặt đường nét rõ ràng, mỉm cười nhìn hình bóng như vừa thay da đổi thịt của bản thân trong gương. Chỉ cần ăn diện một chút thôi, gã đã biến thân từ một tên lang thang nhếch nhác thành một ông chú trẻ tuổi phong độ rồi.
Khuôn mặt này giống khuôn mặt kiếp trước của gã đến 80%, chỉ khác về hình thể. Dáng vẻ da bọc xương bây giờ trông quá yếu đuối, sau này nên ăn uống đầy đủ rồi tập động tác tăng cơ mới được.
Tự luyến xong xuôi, gã mặc trang phục đầu bếp kia vào. Sau khi dọn dẹp sạch sẽ, nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương, trông cũng rất ra dáng đầu bếp chính.
"Xin chào, ông chủ McGonagall." Gã nghiêm túc nói với bản thân trong gương, sau đó lại nghĩ ngợi một chút, nở nụ cười: "Hay nên gọi là ông chủ Alex?"
"Hình như đã đều hơn một chút rồi." Cắt đến củ măng mùa đông thứ hai mươi, gã cầm hai miếng măng nghiêm túc so sánh một lát rồi hài lòng gật đầu.
Gã cúi đầu, nhìn thoáng qua mấy miếng măng bị cắt hỏng đã chất đầy một chậu, không khỏi bùi ngùi: "Thì ra làm đầu bếp khó đến mức này. Trong đầu mình rõ ràng đã biết thế nào là kỹ thuật dùng dao tiêu chuẩn nhất rồi, nhưng luyện tập lâu như thế mà chỉ mới làm được thế này thôi. Vậy thì những người bắt đầu từ con số không kia hẳn đã phải luyện tập rất nhiều năm mới thành tài."
Nhớ lại những lời bình châm chọc đầu bếp mà mình đã viết trước kia, lần đầu tiên gã cảm thấy xấu hổ. Giờ đây, những lời bình đó lại trở thành tiêu chuẩn cho nhiệm vụ mà gã phải hoàn thành, âu cũng là gieo nhân nào gặt quả nấy.
"Hệ thống, nếu cứ dựa theo tốc độ này, thì chỉ riêng là việc luyện tập dùng dao thôi, tôi cũng phải tốn mấy tuần liền. Làm sao có thể hoàn thành nhiệm vụ trong ba ngày được chứ?" Gã ngừng tay lại, thầm hỏi.
"Thời gian trong sàn huấn luyện thần bếp chỉ bằng 1:365 thời gian của thế giới bên ngoài, ký chủ ở trong nơi này thí luyện một năm, thế giới bên ngoài chỉ trôi qua một ngày. Hơn nữa, cho dù ký chủ không ngủ nghỉ trong không gian thần bếp, thân thể cũng sẽ không mệt mỏi, nguyên liệu nấu ăn có thể cung cấp vô hạn. Hy vọng ký chủ có thể sở hữu một quyết tâm trở thành thần bếp thật vững chãi, sớm ngày hoàn thành nhiệm vụ, rời khỏi sàn huấn luyện thần bếp." Giọng nói của hệ thống vang lên.
"Còn có thể đến thế cơ à?" McGonagall không khỏi kinh ngạc. Ngay cả tỷ lệ thời gian mà cũng điều chỉnh được, sàn huấn luyện thần bếp này thật ghê gớm mà. Có điều, bị nhốt trong gian bếp khép kín thế này, ngay cả cảm giác mệt mỏi cũng không có, chỉ có thể không ngừng nấu ăn, nếu gặp phải ai có ý chí không đủ kiên định, chắc sẽ nhanh chóng nổi điên mất.
"Không được, mình phải ra ngoài trước khi Amy thức giấc vào sáng mai, để còn nấu một đĩa cơm chiên Dương Châu hoàn hảo nhất cho nó ăn sáng!" Gã kìm nén sự sốt ruột trong lòng. Đây là lời hứa mã gã dành cho con gái, gã nhất định phải hoàn thành cho bằng được. Gã nhìn thoáng qua lịch ngày, cầm dao phay tiếp tục cắt măng.
Bây giờ, gã có bốn tháng không ngủ không nghỉ, tương đương với thời gian một năm của những người làm việc tám giờ một ngày, để học món cơm chiên Dương Châu, hơn nữa với bề dày kinh nghiệm đã tiếp thu, gã chắc chắn sẽ đủ thời gian.
McGonagall như lãng quên thời gian, từng miếng măng trong tay gã biến hóa từ hình dáng không đều thành từng lát đều đặn, sau đó lại biến thành sợi mỏng như tơ, cuối cùng lại được cắt thành những hạt nhỏ như hạt gạo. Kỹ thuật dùng dao của gã cũng ngày càng thành thạo, ngày càng quen tay.
Từ măng, đến nấm rồi đến jambon, tôm sú… gã lựa chọn cắt nguyên liệu từ dễ đến khó, độ thuần thục cũng ngày càng tỷ lệ thuận với kỹ thuật dùng dao, có thể xem là tiến bộ thần tốc. Ngay cả những con tôm sú không ngừng quẫy đạp cũng bị gã lột vỏ dễ dàng, sau đó lại được cắt thành từng miếng nhỏ như hạt gạo.
Khi thời gian trên tường đã đến ngày thứ một trăm, McGonagall dùng xẻng, lưu loát xúc cơm chiên trong chảo vào đĩa, nhấc chảo xuống rồi tắt bếp, nở nụ cười đầy tự tin: "Hệ thống, lần này chắc đã ổn rồi chứ?"
Cơm chiên Dương Châu mới ra lò, từng hạt cơm được bao bọc bởi một lớp trứng gà mỏng vàng tươi, đậu Hà Lan xanh mướt, tôm trắng nõn, nấm xam xám, jambon hồng… Các loại nguyên liệu nấu ăn đầy sắc màu hòa hợp một cách hoàn hảo, màu sắc không tạo chút cảm giác hỗn tạp mà lại thanh thoát hài hòa đến lạ.
Một nhúm hành lá xắt nhuyễn được rắc trên mặt cơm, không khác nào dệt hoa trên gấm. Hương vị của các loại nguyên liệu nấu ăn hòa quyện với nhau, tràn ngập khoang mũi, khiến chính McGonagall cũng không nhịn được ứa nước bọt.
Hệ thống im lặng một lát rồi cất lời: "Dựa theo tiêu chuẩn do ký chủ đặt ra trước đây:
1. Cơm phải rõ ràng từng hạt, mỗi hạt đều được bọc bởi một lớp trứng gà đều đặn. Đủ tiêu chuẩn!
2. Màu sắc thanh thoát, hài hòa, hấp dẫn, tạo cảm giác thèm ăn. Đủ tiêu chuẩn!
3. Hương vị tinh tế, ngon miệng, cứng mềm vừa phải, thơm hương, trơn nhẵn, ngon miệng. Đủ tiêu chuẩn!
4. Mùi thơm quyến rũ, có sự khác biệt rõ rệt với các loại cơm chiên bình thường khác. Đủ tiêu chuẩn!
Đáp ứng được cả bốn tiêu chuẩn. Chúc mừng ký chủ học được món cơm chiên Dương Châu chính gốc, hoàn thành nhiệm vụ, nhận được phần thưởng sức khỏe +0.5, đồng thời mở quyền hạn mua nguyên liệu nấu ăn cần dùng cho món cơm chiên Dương Châu, cùng quyền sử dụng vật dụng làm bếp tương ứng."
McGonagall siết chặt tay, cảm giác tự hào bỗng nảy sinh trong lòng. Gã nhìn đĩa cơm chiên Dương Châu trước mặt, lại muốn rơi lệ.
Gã không còn nhớ nổi, lần gần đây nhất mình cố gắng hoàn thành một việc là khi nào. Quả nhiên, hoàn thành mục tiêu mới đem lại cảm thoải mái sung sướng nhất.
Đương nhiên, điều khiến gã kích động nhất vẫn là cuối cùng mình đã có thể tự tay nấu một đĩa cơm chiên Dương Châu đủ cả sắc lẫn vị cho Amy. Nghĩ đến dáng vẻ đáng yêu khi ăn uống của cô nhóc, lòng gã tràn ngập mong chờ.
"Hệ thống, tôi có thể nếm thử hương vị của món cơm chiên Dương Châu này không?" Từ khi bước vào sàn huấn luyện thần bếp đến nay, gã chưa bao giờ cảm thấy đói khát, nhưng khi nhìn đĩa cơm này, bụng gã bỗng hơi sục sôi.
"Ký chủ sẽ tự động thoát khỏi sàn huấn luyện thần bếp trong năm phút nữa." Hệ thống đáp.
"Năm phút là đủ rồi!" McGonagall vội lấy một chiếc thìa trong tủ bát, xúc một thìa cơm bỏ vào miệng. Chỉ mới nhai mấy miếng, ánh mắt gã đã lập tức sáng ngời.
Mùi thơm thoang thoảng của hành lá và trứng gà xộc vào mũi, thịt tôm và jambon được cắt thành từng miếng nhỏ như hạt gạo tinh tế trơn nhẵn, càng nhai, những hạt cơm được bọc một lớp trứng gà càng tràn đầy hương vị ngọt bùi, các loại nguyên liệu như tan ra trong miệng, liên tục kích thích vị giác nơi đầu lưỡi. Mãi đến khi đã nuốt cơm xuống, hương vị vẫn lưu luyến trong khoang miệng khó phai.
Hương vị này, thật tuyệt vời!
Lần đầu tiên trong đời, gã phát hiện, hóa ra cơm chiên Dương Châu có thể ngon đến mức này!
Một thìa sao đủ được chứ, cứ thế, gã ăn hết cả bát cơm chiên như gió cuốn mây tan. Liếm hạt cơm được bọc trứng gà cuối cùng còn dính trên môi, gã vừa thỏa mãn lại vừa có xúc động muốn ăn thêm bát nữa, đúng là quá cám dỗ dạ dày rồi.
"Chắc chắn Amy sẽ thích món cơm chiên Dương Châu này thôi. Còn đám tham ăn trên đại lục Nolan này lại càng không thể chống cự lại nổi hương vị này." Gã đặt thìa xuống, nhớ lại hương vị tuyệt vời mà bát cơm chiên mang lại, tâm trạng nặng nề vì phải lặp đi lặp lại một việc trong suốt một trăm ngày vừa qua cũng lập tức tan thành mây khói, lòng sảng khoái hẳn.
Năm phút nhanh chóng trôi qua, gã tức thì cảm thấy một luồng ánh sáng trắng lóe lên trước mắt mình. Đến khi mở mắt ra, gã đã nằm trên giường lớn. Gã ngồi bật dậy, quay sang nhìn Amy đang say giấc nồng trên chiếc giường nhỏ màu hồng bên cạnh, cảm giác mơ màng còn sót lại trong lòng mới dần yên ổn.
Sau đó, gã vui sướng nhìn tay mình, chậm rãi siết tay lại, cảm giác giống hệt như lúc ở sàn huấn luyện thần bếp lại truyền đến. Thân thể vốn không thể nắm chặt tay nay đã được cải thiện đáng kể, những hoạt động thường ngày và việc bếp núc đã không còn là trở ngại nữa.
"Quả nhiên hệ thống vẫn rất đáng tin." McGonagall dứng dậy, cử động tay chân một chút rồi nhìn thoáng qua đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường, bây giờ đã là năm giờ sáng. Gã cúi đầu nhìn bộ quần áo bẩn thỉu trên người, nhanh chóng mở tủ quần áo ra, nhưng bên trong chỉ có một bộ trang phục đầu bếp và một chiếc váy lolita màu đen. Trang phục đầu bếp làm bằng chất liệu như áo sơ mi trắng, được đính hai hàng cúc áo màu đen tinh xảo, quần kaki đen, còn có một chiếc tạp dề sọc đen, một chiếc quần tất nhỏ màu trắng, một đôi giày đế bằng đen, và một đôi giày trẻ con màu trắng, gọn gàng đơn giản.
Gã cầm quần áo, đi tắm rửa sạch sẽ, sau đó dùng kéo cắt phăng mái tóc nâu dài đầy hoang dại thành mái tóc ngắn gọn gàng, cắt ngắn cả râu quai nón rồi lại dùng dao cạo râu cạo sạch sẽ, chỉ để lại hai nhúm râu mép nhàn nhạt.
"Quả nhiên đây mới là dáng vẻ phù hợp nhất." McGonagall vuốt ve khuôn mặt đường nét rõ ràng, mỉm cười nhìn hình bóng như vừa thay da đổi thịt của bản thân trong gương. Chỉ cần ăn diện một chút thôi, gã đã biến thân từ một tên lang thang nhếch nhác thành một ông chú trẻ tuổi phong độ rồi.
Khuôn mặt này giống khuôn mặt kiếp trước của gã đến 80%, chỉ khác về hình thể. Dáng vẻ da bọc xương bây giờ trông quá yếu đuối, sau này nên ăn uống đầy đủ rồi tập động tác tăng cơ mới được.
Tự luyến xong xuôi, gã mặc trang phục đầu bếp kia vào. Sau khi dọn dẹp sạch sẽ, nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương, trông cũng rất ra dáng đầu bếp chính.
"Xin chào, ông chủ McGonagall." Gã nghiêm túc nói với bản thân trong gương, sau đó lại nghĩ ngợi một chút, nở nụ cười: "Hay nên gọi là ông chủ Alex?"
Tác giả :
Khinh Nữ Giang Hồ