Vợ Boss Là Công Chúa
Chương 288: Tràng rắm vừa vang vừa dài
Lý Đồng chìm đắm vào giai điệu, vì tập trung nên không kìm lòng được chậm rãi nhắm mắt lại. Với trình độ chơi đàn dương cầm được đào tạo bài bản của Lý Đồng, đúng là cô ta chơi rất hay và êm tai.
Đám đông đang ồn ào trong chớp mắt chợt lặng thinh, lắng nghe khúc nhạc du dương Lý Đồng chơi trên đàn dương cầm.
Không ít người gật gù giơ ngón tay cái lên tán thưởng, đặc biệt là mấy người ở trước mặt chỉ huy Lý, càng không ngừng khen ngợi tài nghệ của Lý Đồng, cứ như đã quên đi chuyện hơn một tháng trước, Lý Đồng nổi tiếng khắp thành phố S, ở trên mạng bị đặt cho biệt danh “cô gái phân“.
Ngay khi mọi người dân tiến vào trạng thái tận hưởng khúc nhạc tuyệt đẹp này. Đột nhiên một tiếng “Bủm –" vang lên. Một tiếng vang lên kéo dài gần 5 giây ấy đã lôi kéo tâm trạng của tất cả mọi người.
“..." Chuyện gì thế này?
Lý Đồng đang say sưa với giai điệu thì bàn tay trên phím đàn bỗng khựng lại, tiếng nhạc cũng bị cắt đứt theo. Mặt cô ta đen như đít nồi, vì lúng túng mà trên trán túa ra lớp mồ hôi mỏng. “..." Tất cả mọi người nhìn nhau, không hiểu chuyện gì xảy ra.
Đột nhiên có một giọng nói non nớt hỏi: “Ba ơi ba, là ai đánh rắm vậy?"
Người đàn ông nhìn con mình: “Sao ba biết được!" “Lần đầu tiên con nghe thấy tiếng rắm vừa dài vừa vang như thế đó!" Trẻ con nói chuyện không biết suy nghĩ làm mọi người cười ha hả. Lý Đồng ngồi tại chỗ, chậm rãi thở phào, may mà không ai phát hiện ra là cô ta thả. Cô ta thít chặt mông lại, nín nhịn, chuẩn bị tiếp tục biểu diễn, bàn tay ngà ngọc vừa mới giơ lên thì cả người lại thả lỏng, lập tức đánh “bom“. “Bủm!... Bủm!... Bủm!... Bủm!" Tiếng rắm vô cùng vang dội, từng cái từng cái phóng ra ngoài.
Tất cả mọi người ở hiện trường trong nháy mắt đã rõ ai là người thả “bom“. Đột nhiên tất cả bắt đầu ồ lên cười vang.
Còn có đứa bé che miệng: “Chị Lý Đồng, chị đang làm phần đệm cho khúc nhạc à? Đúng là vừa vang lại vừa có tiết tấu!"
Lý Đồng lúng túng, ôm bụng đứng dậy. “Không... Thật ngại quá! Tôi đi tới phòng vệ sinh." Nói rồi cô ta chạy đi mất. Làm sao Lý Đồng biết được rằng, lúc gặp Cảnh Y Nhân ở nhà vệ sinh hồi nãy, Cảnh Y Nhân đã cố ý đụng vào cánh tay cô ta, bôi một ít gì đó lên tay cô ta chứ.
Chỉ cần ngón tay cô ta không cẩn thận chạm vào miệng thì chưa tới mấy phút sau, cô ta sẽ bị đau bụng, không ngừng thả bom“. Vừa rồi khi tất cả mọi người mời rượu đáp lễ thủ trưởng đại nhân, Lý Đồng cầm ly rượu vừa hay không cẩn thận đụng tay vào rượu trong ly.
Cảnh Y Nhân ngồi tại chỗ phì cười. Nghĩ tới lần trước Lý Đồng hại cô phát sốt, khó chịu cả một buổi tối, chút trừng phạt này coi như cô đã nhân đạo lắm rồi. Khóe miệng Lục Minh hơi cong lên, đôi mắt thâm sâu nhìn Cảnh Y Nhân chăm chú, anh biết ngay là cô bé này lại bày trò nghịch ngợm rồi.
Lý Đồng xấu hổ trốn trong toilet, ngồi trên bồn cầu, cả ngày không chịu ra khỏi đó. Cô ta bị tiêu chảy tới mức cả người như muốn nhũn ra... Còn Cảnh Y Nhân thì cười đến chảy nước mắt.
Lúc chiều tối, Cảnh Y Nhân và Lục Minh lái xe về nhà.
Đến được trung tâm thành phố thì trời đã tối đen, bên ngoài xe, ánh đèn neon rực rỡ, đoàn người đi qua đi lại trên đường, đây chính là khoảng thời gian náo nhiệt nhất trong ngày. Cảnh Y Nhân nói muốn đi chợ mua một ít đồ ăn vặt mang về. Tài xế đỗ xe ở chỗ gửi xe của trung tâm thương mại.
Lục Minh cùng Cảnh Y Nhân xuống xe đi dạo.
cảnh Y Nhân mua một ít hoa quả, còn Lục Minh giúp cô chọn đồ ăn vặt nhập khẩu.
Đám đông đang ồn ào trong chớp mắt chợt lặng thinh, lắng nghe khúc nhạc du dương Lý Đồng chơi trên đàn dương cầm.
Không ít người gật gù giơ ngón tay cái lên tán thưởng, đặc biệt là mấy người ở trước mặt chỉ huy Lý, càng không ngừng khen ngợi tài nghệ của Lý Đồng, cứ như đã quên đi chuyện hơn một tháng trước, Lý Đồng nổi tiếng khắp thành phố S, ở trên mạng bị đặt cho biệt danh “cô gái phân“.
Ngay khi mọi người dân tiến vào trạng thái tận hưởng khúc nhạc tuyệt đẹp này. Đột nhiên một tiếng “Bủm –" vang lên. Một tiếng vang lên kéo dài gần 5 giây ấy đã lôi kéo tâm trạng của tất cả mọi người.
“..." Chuyện gì thế này?
Lý Đồng đang say sưa với giai điệu thì bàn tay trên phím đàn bỗng khựng lại, tiếng nhạc cũng bị cắt đứt theo. Mặt cô ta đen như đít nồi, vì lúng túng mà trên trán túa ra lớp mồ hôi mỏng. “..." Tất cả mọi người nhìn nhau, không hiểu chuyện gì xảy ra.
Đột nhiên có một giọng nói non nớt hỏi: “Ba ơi ba, là ai đánh rắm vậy?"
Người đàn ông nhìn con mình: “Sao ba biết được!" “Lần đầu tiên con nghe thấy tiếng rắm vừa dài vừa vang như thế đó!" Trẻ con nói chuyện không biết suy nghĩ làm mọi người cười ha hả. Lý Đồng ngồi tại chỗ, chậm rãi thở phào, may mà không ai phát hiện ra là cô ta thả. Cô ta thít chặt mông lại, nín nhịn, chuẩn bị tiếp tục biểu diễn, bàn tay ngà ngọc vừa mới giơ lên thì cả người lại thả lỏng, lập tức đánh “bom“. “Bủm!... Bủm!... Bủm!... Bủm!" Tiếng rắm vô cùng vang dội, từng cái từng cái phóng ra ngoài.
Tất cả mọi người ở hiện trường trong nháy mắt đã rõ ai là người thả “bom“. Đột nhiên tất cả bắt đầu ồ lên cười vang.
Còn có đứa bé che miệng: “Chị Lý Đồng, chị đang làm phần đệm cho khúc nhạc à? Đúng là vừa vang lại vừa có tiết tấu!"
Lý Đồng lúng túng, ôm bụng đứng dậy. “Không... Thật ngại quá! Tôi đi tới phòng vệ sinh." Nói rồi cô ta chạy đi mất. Làm sao Lý Đồng biết được rằng, lúc gặp Cảnh Y Nhân ở nhà vệ sinh hồi nãy, Cảnh Y Nhân đã cố ý đụng vào cánh tay cô ta, bôi một ít gì đó lên tay cô ta chứ.
Chỉ cần ngón tay cô ta không cẩn thận chạm vào miệng thì chưa tới mấy phút sau, cô ta sẽ bị đau bụng, không ngừng thả bom“. Vừa rồi khi tất cả mọi người mời rượu đáp lễ thủ trưởng đại nhân, Lý Đồng cầm ly rượu vừa hay không cẩn thận đụng tay vào rượu trong ly.
Cảnh Y Nhân ngồi tại chỗ phì cười. Nghĩ tới lần trước Lý Đồng hại cô phát sốt, khó chịu cả một buổi tối, chút trừng phạt này coi như cô đã nhân đạo lắm rồi. Khóe miệng Lục Minh hơi cong lên, đôi mắt thâm sâu nhìn Cảnh Y Nhân chăm chú, anh biết ngay là cô bé này lại bày trò nghịch ngợm rồi.
Lý Đồng xấu hổ trốn trong toilet, ngồi trên bồn cầu, cả ngày không chịu ra khỏi đó. Cô ta bị tiêu chảy tới mức cả người như muốn nhũn ra... Còn Cảnh Y Nhân thì cười đến chảy nước mắt.
Lúc chiều tối, Cảnh Y Nhân và Lục Minh lái xe về nhà.
Đến được trung tâm thành phố thì trời đã tối đen, bên ngoài xe, ánh đèn neon rực rỡ, đoàn người đi qua đi lại trên đường, đây chính là khoảng thời gian náo nhiệt nhất trong ngày. Cảnh Y Nhân nói muốn đi chợ mua một ít đồ ăn vặt mang về. Tài xế đỗ xe ở chỗ gửi xe của trung tâm thương mại.
Lục Minh cùng Cảnh Y Nhân xuống xe đi dạo.
cảnh Y Nhân mua một ít hoa quả, còn Lục Minh giúp cô chọn đồ ăn vặt nhập khẩu.
Tác giả :
Hoa Nhị Bảo