Vợ Boss Là Công Chúa
Chương 180: Con trai trưởng của vợ cả - Cảnh triệt
Cảnh Y Nhân vốn muốn nói mình với cô thư ký xuống dưới đi dạo, nhưng lại sửa miệng: “Chẳng phải Lý Đồng bảo em xuống ăn kem sao. Em đã nói không muốn ăn rồi, nhưng cô ta mời mọc nhiệt tình quá nên không từ chối được." Nói rồi Cảnh Y Nhân quay đầu qua nhìn cô trợ lý thư ký: “Đúng không?" Cô trợ lý thư ký dùng sức gật đầu thật mạnh, như vậy thì tổng giám đốc Lục sẽ không trách cô ta đưa cô Cảnh xuống đây.
“..." Nghe vậy, Lục Minh sầm mặt lại, xem ra số lạ gửi ảnh tới điện thoại của anh là do Lý Đồng làm rồi. Nghĩ tới Cảnh Y Nhân cứ như đứa ngốc, không biết gì lại bị người ta lợi dụng mà còn không phát hiện ra, anh đau lòng đến mức kéo cô vào lòng. Lục Minh không hề để ý tới những ánh mắt kinh ngạc, ước ao, ngượng ngùng của người bên ngoài, chỉ ôm Cảnh Y Nhân thật chặt.
Cảnh Y Nhân không kịp phản ứng với cái ôm bất ngờ của Lục Minh, một luồng sức lực mạnh mẽ lan vào trong lòng cô, làm cô rung động mãnh liệt.
Giọng nói dịu dàng của Lục Minh thì thầm bên tai cô: “Lát nữa chúng ta đi ăn cơm. Buổi chiều đến phòng tập dạy cô khiêu vũ."
Hơi thở ấm áp của Lục Minh phả vào tai cô làm sắc mặt cô hơi ửng hồng. Cô ngượng ngùng gật đầu một cái.
Buổi trưa, vào giờ nghỉ, Lục Minh đưa Cảnh Y Nhân tới Crown Club.
Cảnh Đức Chính biết hôm nay Lục Minh sẽ đến nên cố ý thuê một phòng đơn lớn, xa hoa nhất.
Sảnh chính của phòng đơn là bàn để dùng bữa, sảnh phụ là nơi nghỉ ngơi giải trí.
Khi Lục Minh đưa Cảnh Y Nhân tới, Cảnh Đức Chính cứ như nhìn thấy cha đẻ, cũng chẳng kém như nhìn thấy thần tài đến nhà, khom lưng cúi đầu ân cần bưng trà, đưa nước.
Lần đầu tiên cảnh Y Nhân nhìn thấy vị được gọi là anh cả - là con của vợ cả - tên Cảnh Triệt này, anh ta rất cao, còn cao hơn so với Lục Minh.
Anh ta đeo một cặp kính trông rất nhã nhặn, cao cũng gần bằng Diệu Minh - cầu thủ bóng rổ, nếu không phải anh ta đang mặc bộ âu phục màu be thì trông như cầu thủ bóng rổ thật vậy.
Nhưng ngoại hình của anh ta đúng là rất đẹp trai, lại có khí chất của người đàn ông trưởng thành thành công.
Không thể không nói, tuy Cảnh Đức Chính tham lam, xấu xa, nhưng dáng vẻ ông ta trông cũng được, khi tìm phụ nữ cũng rất chú ý vẻ bề ngoài, thế nên con cái đứa nào sinh ra cũng đẹp.
Nhưng Cảnh Y Nhân không thích cái mũi cong như mũi chim ưng của Cảnh Triệt lắm, làm cho vẻ đẹp trai bề ngoài có thêm phần âm trầm.
Cảnh Hi khinh bỉ nhìn Cảnh Đức Chính một cái rồi tầm mắt chuyển tới trên người Cảnh Y Nhân, trong chớp mắt đã nghĩ tới lời bác sĩ nói với cô ngày đó.
Lại thêm hôm nay cô còn mặc cái váy ngắn như vậy, làm đôi chân dài đẹp đẽ, gợi cảm bị lộ ra.
“Chèn gối dưới eo, nâng hai chân lên! Dễ “lên đỉnh" nhất..."
Máu bốc lên đầu, Cảnh Hi vội ngửa đầu lên, chỉ lo mình chảy máu mũi mà mất mặt, cậu vội vàng dời mắt đi.
Rồi hình như nhớ ra điều gì, cậu cầm một cái hộp, cúi đầu xuống đưa tới trước mặt Cảnh Y Nhân: “Đây là Lý Lộ đưa cho chị, chị ta nói là mấy ngày nữa hẹn chị ra ngoài chơi." Cảnh Y Nhân ngồi ở bàn ăn nhận cái hộp, mặt trên viết toàn tiếng Anh, mặt đối diện có tên nhãn hiệu bằng chữ Hán, trên đó có viết mấy chữ “Bikini“.
Theo bản năng Cảnh Y Nhân hỏi: “Đây là cái gì?" “Đồ bơi. Chắc Lý Lộ muốn hẹn chị đi bơi."
“Nhưng chị không biết bơi."
“Chị không biết?" Vẻ mặt của Cảnh Hi có chút kỳ quái.
“Lẽ nào chị... biết sao?" Cảnh Y Nhân hỏi ngược lại, có vẻ hơi lo lắng. “Đương nhiên là chị biết rồi. Chị quên là năm ngoái khi chị còn ở nhà còn lén lút trốn trong bể bơi tập kích tôi rồi kéo tôi xuống nước hả."
“..." Nghe vậy, Lục Minh sầm mặt lại, xem ra số lạ gửi ảnh tới điện thoại của anh là do Lý Đồng làm rồi. Nghĩ tới Cảnh Y Nhân cứ như đứa ngốc, không biết gì lại bị người ta lợi dụng mà còn không phát hiện ra, anh đau lòng đến mức kéo cô vào lòng. Lục Minh không hề để ý tới những ánh mắt kinh ngạc, ước ao, ngượng ngùng của người bên ngoài, chỉ ôm Cảnh Y Nhân thật chặt.
Cảnh Y Nhân không kịp phản ứng với cái ôm bất ngờ của Lục Minh, một luồng sức lực mạnh mẽ lan vào trong lòng cô, làm cô rung động mãnh liệt.
Giọng nói dịu dàng của Lục Minh thì thầm bên tai cô: “Lát nữa chúng ta đi ăn cơm. Buổi chiều đến phòng tập dạy cô khiêu vũ."
Hơi thở ấm áp của Lục Minh phả vào tai cô làm sắc mặt cô hơi ửng hồng. Cô ngượng ngùng gật đầu một cái.
Buổi trưa, vào giờ nghỉ, Lục Minh đưa Cảnh Y Nhân tới Crown Club.
Cảnh Đức Chính biết hôm nay Lục Minh sẽ đến nên cố ý thuê một phòng đơn lớn, xa hoa nhất.
Sảnh chính của phòng đơn là bàn để dùng bữa, sảnh phụ là nơi nghỉ ngơi giải trí.
Khi Lục Minh đưa Cảnh Y Nhân tới, Cảnh Đức Chính cứ như nhìn thấy cha đẻ, cũng chẳng kém như nhìn thấy thần tài đến nhà, khom lưng cúi đầu ân cần bưng trà, đưa nước.
Lần đầu tiên cảnh Y Nhân nhìn thấy vị được gọi là anh cả - là con của vợ cả - tên Cảnh Triệt này, anh ta rất cao, còn cao hơn so với Lục Minh.
Anh ta đeo một cặp kính trông rất nhã nhặn, cao cũng gần bằng Diệu Minh - cầu thủ bóng rổ, nếu không phải anh ta đang mặc bộ âu phục màu be thì trông như cầu thủ bóng rổ thật vậy.
Nhưng ngoại hình của anh ta đúng là rất đẹp trai, lại có khí chất của người đàn ông trưởng thành thành công.
Không thể không nói, tuy Cảnh Đức Chính tham lam, xấu xa, nhưng dáng vẻ ông ta trông cũng được, khi tìm phụ nữ cũng rất chú ý vẻ bề ngoài, thế nên con cái đứa nào sinh ra cũng đẹp.
Nhưng Cảnh Y Nhân không thích cái mũi cong như mũi chim ưng của Cảnh Triệt lắm, làm cho vẻ đẹp trai bề ngoài có thêm phần âm trầm.
Cảnh Hi khinh bỉ nhìn Cảnh Đức Chính một cái rồi tầm mắt chuyển tới trên người Cảnh Y Nhân, trong chớp mắt đã nghĩ tới lời bác sĩ nói với cô ngày đó.
Lại thêm hôm nay cô còn mặc cái váy ngắn như vậy, làm đôi chân dài đẹp đẽ, gợi cảm bị lộ ra.
“Chèn gối dưới eo, nâng hai chân lên! Dễ “lên đỉnh" nhất..."
Máu bốc lên đầu, Cảnh Hi vội ngửa đầu lên, chỉ lo mình chảy máu mũi mà mất mặt, cậu vội vàng dời mắt đi.
Rồi hình như nhớ ra điều gì, cậu cầm một cái hộp, cúi đầu xuống đưa tới trước mặt Cảnh Y Nhân: “Đây là Lý Lộ đưa cho chị, chị ta nói là mấy ngày nữa hẹn chị ra ngoài chơi." Cảnh Y Nhân ngồi ở bàn ăn nhận cái hộp, mặt trên viết toàn tiếng Anh, mặt đối diện có tên nhãn hiệu bằng chữ Hán, trên đó có viết mấy chữ “Bikini“.
Theo bản năng Cảnh Y Nhân hỏi: “Đây là cái gì?" “Đồ bơi. Chắc Lý Lộ muốn hẹn chị đi bơi."
“Nhưng chị không biết bơi."
“Chị không biết?" Vẻ mặt của Cảnh Hi có chút kỳ quái.
“Lẽ nào chị... biết sao?" Cảnh Y Nhân hỏi ngược lại, có vẻ hơi lo lắng. “Đương nhiên là chị biết rồi. Chị quên là năm ngoái khi chị còn ở nhà còn lén lút trốn trong bể bơi tập kích tôi rồi kéo tôi xuống nước hả."
Tác giả :
Hoa Nhị Bảo