Vợ Boss Là Công Chúa
Chương 1426: Bị chó cắn thương
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
x
Quý Quân Tuyết từ buổi sáng đến bây giờ cũng không biết trong phòng này còn có một con chó khủng bố như vậy
Chó ngao Tây Tạng có diện mạo hung mãnh, nó nhe răng há miệng, có vẻ cực kỳ đói, dường như muốn ăn sống nuốt tươi người trước mắt vậy
Đột nhiên có một con chó xuất hiện ở đây, Quý Quân Tuyết không hề có một chút đề phòng hoặc là chuẩn bị nào
Giờ cậu thật sự tiến thoái lưỡng nan, lo lắng không biết lát nữa liệu con chó này có cắn xé cậu thành mảnh nhỏ hay không
Hơn nữa cậu có sớm nghe nói về loại chó ngao Tây Tạng này hung mãnh đến mức chó bình thường không thể so3với
Một khi cắn người, không cắn chết là sẽ không nhả ra, nuôi chó ngao Tây Tạng giống như nuôi hổ, sư tử vậy
Lúc Quý Quân Tuyết xuất hiện trong phòng khách, con chó ngao Tây Tạng trắng này phỏng chừng không biết cậu, vốn đang bò trên mặt đất, nó bỗng ngồi dậy, lưng gồ lên, cái đuôi vểnh cao, nhe răng trông như đang vận sức để công kích vậy.
Răng nanh dữ tợn, miệng phát ra âm thanh gừ gừ.
Một đôi mắt giống như hận không thể giết người đang gắt gao nhìn Quý Quân Tuyết chằm chằm
Quý Quân Tuyết giật mình hoảng sợ, đứng tại chỗ không biết có nên đi vào hay không
Một con chó to như vậy không biết từ đâu0tới, cũng không có ai trông sao? Nghĩ vậy, Quý Quân Tuyết theo bản năng lui về phía sau một bước
Ai biết cậu vừa cử động, chó ngao Tây Tạng liền há miệng, răng nanh dài nhổ ra, rồi lao về phía Quý Quân Tuyết
Quý Quân Tuyết nhanh chóng né tránh, nhưng tốc độ của cậu dù có nhanh nữa cũng không nhanh bằng chó ngao Tây Tạng.
Chó ngao Tây Tạng hung mãnh vồ lên, cậu thấy răng nanh dữ tợn của nó sắp cắn mình
Bỗng dưng, ngay tại lúc chỉ mành treo chuông, Quý Quân Tuyết bị đẩy mạnh ra, ngã bịch xuống đất.
Cậu còn chưa kịp định thần lại thì “Đoàng!" một tiếng, tiếng súng vang lên.
Khi cậu giật mình hoảng sợ quay đầu5lại thì nhìn thấy chó ngao Tây Tạng đã run rẩy nằm giữa vũng máu
Phong Thiên Lãnh xuất hiện bên cạnh cậu, trên cánh tay dính đầy máu
Phong Thiên Lãnh bị chó cắn bị thương? Một màn này xảy ra rất đột ngột, ngoài ý muốn, không có chút đề phòng nào
Nghe thấy tiếng súng, một đám vệ sĩ và quản gia từ bốn phương tám hướng vọt ra, kinh hoàng nhìn Phong Thiên Lãnh bị thương.
“Ti úy!"
“Ai đã thả nó ra?" Phong Thiên Lãnh chĩa súng vào con4chó ngao Tây Tạng giữa vũng máu trên mặt đất mà rỗng giận
Đám vệ sĩ không một ai dám ra tiếng
Nữ quản gia tiến lên cung kính nói: “Ti úy, bình thường Tuyết Nhi sẽ không tấn công người khác, có thể nó chưa thấy cậu Quý bao giờ, tưởng là người ngoài cho nên..." “Tôi đang hỏi là ai thả nó ra, không hiểu lời nói của tôi à?" Khuôn mặt tuấn tú của Phong Thiên Lãnh bình tĩnh, lại chất vấn.
“..." Quản gia mang vẻ mặt vô tội
Tuyết Nhi có cần phải thả ra đâu? Nhiều năm như vậy rồi, nó chưa bao giờ bị xích lại một chỗ cả
Càng không bị nhốt ở đâu hết
Chỉ có một nhà cho chó to như người,9nó muốn đi ra lúc nào thì đều dùng cái đầu to của mình đẩy cửa đi ra.
Bình thường, ti úy Lãnh luôn cực kỳ sủng ái Tuyết Nhi, đối xử còn tốt hơn cả người, không ngờ hôm nay lại nhẫn tâm giết nó.
x
Quý Quân Tuyết từ buổi sáng đến bây giờ cũng không biết trong phòng này còn có một con chó khủng bố như vậy
Chó ngao Tây Tạng có diện mạo hung mãnh, nó nhe răng há miệng, có vẻ cực kỳ đói, dường như muốn ăn sống nuốt tươi người trước mắt vậy
Đột nhiên có một con chó xuất hiện ở đây, Quý Quân Tuyết không hề có một chút đề phòng hoặc là chuẩn bị nào
Giờ cậu thật sự tiến thoái lưỡng nan, lo lắng không biết lát nữa liệu con chó này có cắn xé cậu thành mảnh nhỏ hay không
Hơn nữa cậu có sớm nghe nói về loại chó ngao Tây Tạng này hung mãnh đến mức chó bình thường không thể so3với
Một khi cắn người, không cắn chết là sẽ không nhả ra, nuôi chó ngao Tây Tạng giống như nuôi hổ, sư tử vậy
Lúc Quý Quân Tuyết xuất hiện trong phòng khách, con chó ngao Tây Tạng trắng này phỏng chừng không biết cậu, vốn đang bò trên mặt đất, nó bỗng ngồi dậy, lưng gồ lên, cái đuôi vểnh cao, nhe răng trông như đang vận sức để công kích vậy.
Răng nanh dữ tợn, miệng phát ra âm thanh gừ gừ.
Một đôi mắt giống như hận không thể giết người đang gắt gao nhìn Quý Quân Tuyết chằm chằm
Quý Quân Tuyết giật mình hoảng sợ, đứng tại chỗ không biết có nên đi vào hay không
Một con chó to như vậy không biết từ đâu0tới, cũng không có ai trông sao? Nghĩ vậy, Quý Quân Tuyết theo bản năng lui về phía sau một bước
Ai biết cậu vừa cử động, chó ngao Tây Tạng liền há miệng, răng nanh dài nhổ ra, rồi lao về phía Quý Quân Tuyết
Quý Quân Tuyết nhanh chóng né tránh, nhưng tốc độ của cậu dù có nhanh nữa cũng không nhanh bằng chó ngao Tây Tạng.
Chó ngao Tây Tạng hung mãnh vồ lên, cậu thấy răng nanh dữ tợn của nó sắp cắn mình
Bỗng dưng, ngay tại lúc chỉ mành treo chuông, Quý Quân Tuyết bị đẩy mạnh ra, ngã bịch xuống đất.
Cậu còn chưa kịp định thần lại thì “Đoàng!" một tiếng, tiếng súng vang lên.
Khi cậu giật mình hoảng sợ quay đầu5lại thì nhìn thấy chó ngao Tây Tạng đã run rẩy nằm giữa vũng máu
Phong Thiên Lãnh xuất hiện bên cạnh cậu, trên cánh tay dính đầy máu
Phong Thiên Lãnh bị chó cắn bị thương? Một màn này xảy ra rất đột ngột, ngoài ý muốn, không có chút đề phòng nào
Nghe thấy tiếng súng, một đám vệ sĩ và quản gia từ bốn phương tám hướng vọt ra, kinh hoàng nhìn Phong Thiên Lãnh bị thương.
“Ti úy!"
“Ai đã thả nó ra?" Phong Thiên Lãnh chĩa súng vào con4chó ngao Tây Tạng giữa vũng máu trên mặt đất mà rỗng giận
Đám vệ sĩ không một ai dám ra tiếng
Nữ quản gia tiến lên cung kính nói: “Ti úy, bình thường Tuyết Nhi sẽ không tấn công người khác, có thể nó chưa thấy cậu Quý bao giờ, tưởng là người ngoài cho nên..." “Tôi đang hỏi là ai thả nó ra, không hiểu lời nói của tôi à?" Khuôn mặt tuấn tú của Phong Thiên Lãnh bình tĩnh, lại chất vấn.
“..." Quản gia mang vẻ mặt vô tội
Tuyết Nhi có cần phải thả ra đâu? Nhiều năm như vậy rồi, nó chưa bao giờ bị xích lại một chỗ cả
Càng không bị nhốt ở đâu hết
Chỉ có một nhà cho chó to như người,9nó muốn đi ra lúc nào thì đều dùng cái đầu to của mình đẩy cửa đi ra.
Bình thường, ti úy Lãnh luôn cực kỳ sủng ái Tuyết Nhi, đối xử còn tốt hơn cả người, không ngờ hôm nay lại nhẫn tâm giết nó.
Tác giả :
Hoa Nhị Bảo