Truyện ngắn teen - Sự khởi đầu

0
Chương
1022
View
5/5 của 1 đánh giá

nội dung

Con người ta đến với nhau là vì duyên còn ở với nhau là bởi phận. Chưa bao giờ tôi quên câu nói đó của mẹ, tôi cứ thuộc nằm lòng, cái nằm lòng của một người con gái mê tiểu thuyết chẳng bao giờ động đậy để có thể đi tìm một tình yêu của đời mình mà chỉ nằm bó gối suốt ngày trong căn nhà nhỏ nhiều phòng với chiêc ghế bành, cuốn sách, con mèo lười và những cuộn len. Đó là vì tôi chây lười ngay cả với cảm xúc của mình, đến độ mỗi khi mẹ nhắc đứa con gái chuẩn bị tốt nghiệp đại học chừng nào dẫn con rể về giới thiệu thì tôi lại đùn đẩy giẫy nẫy cả lên thậm chí là cả giận.

***

Nhà tôi ở gần trường nơi tôi học, đó chỉ là một căn nhà nhỏ nhưng có nhiều phòng đơn, bởi thế nên mẹ cách những phòng đơn ấy thành những phòng riêng biệt rồi cho thuê. Ba mẹ tôi là những người đi buôn, suốt ngày dong ruổi theo những chuyến hàng, tôi là con gái độc nhất, người con gái nhỏ bỗng trở thành cô chủ nhỏ của căn nhà trọ nhỏ. Tuy nói là căn nhà trọ nhưng chẳng có mấy người thuê, tôi lại đóng cửa suốt ngày trong phòng nên chẳng giao tiếp với ai, người duy nhất tôi nói chuyện trong khu nhà trọ này là Hy, cậu bạn thân từ những năm đại học của tôi. Hy và tôi biết nhau từ khi cả hai đứa cùng đi trễ ngay trong buổi chào đón sinh viên đầu khóa và hữu ý thế nào lại ngồi cùng với nhau trong suốt ba năm trên giảng đường. Cậu ta ở quê lên thành phố trọ học, và khi tôi biết mình có cho thuê trọ tôi đã gợi ý nhà mình với cậu ta. Và cũng với cái tính cách vui nhộn lúc nào cũng tí tởn, cậu ta dọn về ở ngay không do dư. Phòng cậu ta ở sát phòng tôi, nên những khi tôi chây lười, cậu ta thể nào cũng tìm đủ trò kéo tôi ra khỏi nhà cho đến khi tôi phát chán.

- Khi nào thì cậu yêu? – Đột nhiên cậu ta vắt tay lên trán ra chiều suy nghĩ.

- Gì cơ? Ai vừa hỏi thế này? Không lẽ cậu đã yêu?

- Không, tớ chưa. Mà cũng có lẽ là có, tớ đang thích một người.

Nhìn thằng bạn thân đang nói về tình cảm tôi thấy thật lạ. Tôi không rõ cái cảm giác ấy là gì, cũng không đến

Nỗi quá khó chịu nhưng cũng không tránh khỏi tò mò.

- Ai cơ? Cậu yêu thì cậu phải nói với tớ đấy. – Rồi tôi ra chiều tiếc rẻ- Thế là thằng bạn thân nối khố cũng đã yêu. Sướng nhỉ? Nếu tớ yêu, nếu tớ yêu thì đó phải là một anh chàng như bạch mã hoàng tử ấy, tớ sẽ tỏ tình không do dự.

Hy nhìn tôi bằng ánh mắt ngồ ngộ, cái ánh mắt của kẻ như đang nói :" Cái cô nàng này lại lậm tiểu thuyết rồi".

Tôi là thế, sinh viên khoa Văn mà, đâu tránh được lãng mạn. Tôi không quá chìm đắm trong một chàng bạch mã hoàng tử nào đó nhưng tôi cũng muốn người mà mình thương sẽ có gì đó hơn người, và nhất là tôi muốn được là tình đầu, tình đầu của cậu ta, hệt như cậu ta là tình đầu của tôi vậy. Cái cảm giác tình đầu bao giờ cũng chân thật, và ngọt lịm, cảm xúc ấy có khi nào là giả dối được đâu, và những gì là đấu tiên, bao giờ cũng thế, nó sẽ rất thanh tân.

***

Nãy giờ tôi đã quan sát chàng trai ấy trên khung cửa sổ nhỏ nơi phòng tôi. Xuyên qua giàn hoa giấy kín che trên cửa cổng tôi thấy chàng trai đang có vẻ vừa lưỡng lự vừa muốn quay đi. Chiếc balo to ụ như khuân cả nhà cũng trở nên nhỏ bé so với bờ vai rộng và cánh tay rắn chắc xốc lên mỗi khi nó tuột xuống. Được một chốc, như cái cảm giác bất lực với chính mình, chàng trai thở phào một cái rõ to, không phải dùng tay cốc vào đầu mình nhẹ nhàng như tự trách mà giáng nguyên cả bàn vào cái trán cao khiến vầng trán đỏ lừ. Tôi bật cười phun cả cà phê ra bàn khiến Hy giật nảy mình " Gì đấy?", " Hình như, tớ tìm ra sự khởi đầu của tớ rồi."

- Anh làm gì đấy?

Ngay khi vừa thấy tôi mở cổng anh đã giật mình, chiếc kính trên sống mũi cứ như chợt rơi ra, anh vội luống

Cuống đứng dậy. Đó là một chàng trai có dáng người cao to, dễ đến mét tám, trên vai mang chiếc túi to và mặc áo sơ mi trắng muốt. Anh đang tìm chỗ thuê trọ và tìm đến địa chỉ nhà tôi, thế nhưng anh ngại. " Tôi,.. ơ tôi, hình như tôi muốn thuê trọ. Nhà em còn chỗ không?" Đó là câu đầu tiên anh nói với tôi.

Anh biết tôi học bên Văn. Tôi cũng biết anh học bên Điện tử. Có lẽ vì thế mà mỗi khi tôi làm hư cái gì anh vẫn thường bắt anh ra sửa. Hy nói tôi quá tự nhiên trước một người lạ, còn tôi cười Hy vì cảm giác anh mang lại cho tôi là một cái gì đó vô cùng ấm áp và thân thuộc. Đến độ tôi thích ở bên anh.

- Hình như em thích anh hay sao đó.

Đó là câu tỏ tình đầu tiên tôi nói với anh. Đáp lại tôi, ban đầu anh ngỡ ngàng, sau anh suy nghĩ và cuối cùng

Anh bật cười xoa đầu tôi:

- Em không thích anh đâu. Hoặc có lẽ là chưa thích.

Sao anh lại nói vậy nhỉ? Tôi không quá buồn vì câu từ chối của anh nhưng không có nghĩa là tôi không hụt

hẫng. Anh là hình mẫu cuả tôi, anh dịu dàng ấm áp và cao lớn. Anh đẹp trai và bảnh tỏn đến độ mỗi khi đám bạn của tôi lại nhà, khi anh mang dĩa táo được cắt thành những con thỏ qua mời tất cả đều rú lên. Có ngoa đâu khi nói anh là một hoàng tử. " Anh à, em thích anh thật đấy"." Sao em biết thích anh?". " Anh cho em cái cảm giác như Hy, rất gần gũi"." Em chưa thích anh đâu, nhóc ạ". Lại bị từ chối.

Đọc thêm:

Truyện ngắn hoa học trò - Dành cả thanh xuân yêu anh

Truyện ngắn học trò - Nhóc à!

Gần đây Hy cũng bận bịu với tình yêu riêng (ấy là tôi nghĩ thế) nên tôi cũng ít hay phiền tới cậu ta. Hôm nay cũng vậy, tối đi học về thế nào xe lại chết bánh, người ngợm té vào sình lầy, chẳng hiểu sao lại nghĩ tới anh. Nhắn tin " em bị té tại vũng lầy gần nhà". Chưa đầy non phút sau đã thấy trong tối có một hình bóng to lớn đang hì hục chạy tới, gương mặt lấm tấm mồ hôi và hớt hải không nói nên lời. " Hy đâu rồi? Sao để em một mình?"" Cậu ấy bận đi yêu rồi"" Em bị thế này sao không nói Hy? Cái xe tan tành thế kia chắc không phải mới bị"." Cậu ấy có việc riêng mà, em không muốn phiền cậu ấy.". Tôi chỉ thấy trong mắt anh có ánh buồn không rõ, anh cõng tôi trên lưng như cõng một đứa trẻ, còn tay dắt chiếc xe đạp chỉ còn là những tiếng cọc cạch của tôi. " Anh à, em thích anh. Em thích sự chở che của anh như lúc này."" Thật à? Nhưng anh lại nghĩ em không thích anh đâu." Tôi vẫn bị từ chối.

Tôi bệnh, Hy lại về quê chẳng chăm tôi được, trong lờ mờ tôi vẫn thấy bóng dáng to lớn của anh đặt cả bàn tay to bè lên trán tôi. Người ta nói những lúc con người ta bệnh trí óc rất mơ hồ khó đoán, hay hỏi những câu mà lúc thường không hỏi. " Anh, như thế nào với anh là sự khởi đầu của tình yêu". " Nó gần như là mối tình đầu." " Anh à, vậy với em anh là sự khởi đầu đó.". Anh vuốt tóc tôi " Có thật không?". Có tiếng tin nhắn tới, của Hy " Cậu đau à?". Tôi bật cười vang lên tiếng ho khục khặc. " Hy à?" Anh hỏi. " Dạ, sao anh biết?". Anh sờ tay lên trán tôi rồi áp một tay vào trán anh " Ra là em đang bệnh.". Ơ hay, anh chẳng phải biết rằng tôi đang bệnh hay sao? Chắc là tôi lại bị từ chối.

Đã tròn một năm kể từ ngày anh tới ở phòng trọ của tôi và cũng không biết bao nhiêu lần tôi bị từ chối. Hôm nay với tôi, nó gần như là một sự đặc biệt, là ngày chúng tôi quen biết được một năm, là ngày lần đầu tiên tôi gặp bạch mã hoàng tử của đời mình. Tôi quyết định sẽ tỏ tình với anh lần cuối. Một khung cửa sổ nhỏ, hai cốc café, trời lạnh và buồn, thu về. Tôi và anh. Chẳng thể nào cô đơn hơn nữa.

- Em... nghiêm túc đấy. Em thích anh.

- Sao em biết mình thích anh?

- Ở bên anh, em thấy ấm áp. Như lúc ở cạnh Hy vậy. Hơn nữa...

- Hơn nữa anh giống bạch mã hoàng tử mà em tưởng tượng?

- Đúng rồi, ngay khi gặp anh em đã thích anh rồi, đẹp trai, cao ráo, học giỏi. Đám bạn em cũng bảo chắc chắn em sẽ thích anh.

- Đó là đám bạn em

- Ý anh là?

Anh trầm ngâm:

- Em biết không, với anh em là sự khởi đầu. Chúng ta đều giống nhau về quan niệm sự khởi đầu đúng không?

Đó là người đầu tiên chúng ta yêu. Anh thích em ngay từ lần đầu gặp nhưng em lại thích anh vì anh giống người mà em thích mà em không biết. Em thấy không, trong tất cả những lần tỏ tình, em đều nói rằng anh tìm thấy ở em điều gì đó giống Hy. Có lẽ em không biết nhưng em thích anh chỉ vì anh giống Hy mà thôi.

- Không, anh...

- Cả khi em nói không em cũng nhận ra cảm xúc thật của mình rồi đúng không?- Tôi chưng hửng, có cảm giác như tôi vừa làm tổn thương một người mà tôi vẫn – hay- nghĩ- rằng tôi thích. – Anh không trách em đâu, có lẽ em không biết cảm xúc của mình mà thôi. Cả khi em nghĩ sợ phiền cậu ấy, cả khi em nói mình thích anh vì có cảm giác như ở cạnh cậu ấy, cả những câu nói vô thức của em, anh hiểu mà. Mình làm bạn nhé em?

Tôi im lặng xiết chặt đôi tay bắt đầu một tình bạn đẹp. À thì ra người tôi thích là cậu bạn thân của tôi đấy sao?

Một sự khởi đầu mà ngay cả tôi và cậu ta, cả hai đều không biết. Anh đúng là mẫu người mà tôi thích, nhưng đó chỉ là mẫu người mà thôi, còn người tôi thích lại là người tôi cố gắng tìm kiếm nơi anh. Hay thật, sự khởi đầu đầy bất ngờ mà tôi không hề hay biết. Trong câu chuyện này tôi không nói nhiều về Hy, nhưng ngay cả khi tưởng chừng tôi kể về anh vẫn thấy hình bóng Hy lấp ló trong cả câu chuyện. Thì ra có những sự khởi đầu mà cả chính trái tim ta còn không hay biết. Có lẽ tôi phải nói chuyện với Hy rồi.

***

Bạn đang đoc truyện ngắn teen " sự khởi đầu" tại hệ thống đọc truyện online truyen24.com. Truyện 24 chúc các bạn có 1 buổi đọc truyện thật vui vẻ nhé! Cảm ơn các bạn đã quan tâm và theo dõi !

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi

Truyện cùng thể loại