Truyền Kỳ Phu Nhân
Chương 122: Có chuyện (1)
Sau khi tiến vào rừng cổ, ba người Mai Truyền Kỳ cũng không lập tức theo sau đội ngũ, đi từ từ thưởng thức phong cảnh xung quanh, chờ đến khi tới địa điểm tập hợp, bọn họ mới lục đục đuổi kịp tới phía sau đoàn người.
Lúc này, mọi người đi bộ trong rừng cổ hết một giờ, trên người những phụ huynh có đeo những túi lớn, lúc thì leo dốc, lúc thì gặp đường đất, thân là người thường gien chỉ cấp C, đã sớm mệt chết rồi.
Chờ đến nơi có thể nấu cơm, bọn họ mới phát hiện phía sau đội ngũ có Mai Truyền Kỳ, Phong Tĩnh Đằng và Mai Nguy Hiểm. Mọi người đừng nói tới chuyện ồn ào đòi về, ngay cả khí lực nói chuyện cũng không có, chỉ có thể dùng ánh mắt khinh bỉ chán ghét nhìn ba người.
Lão sư học viện cũng nhìn thấy ba người Mai Truyền Kỳ, bất quá chỉ cần những phụ huynh khác không làm khó, bọn họ tuyệt đối sẽ không lên tiếng đuổi người. Dù sao Mai Nguy Hiểm cũng là học sinh trong học viện, hơn nữa còn là truyền nhân của lão tổ tông Mai gia, bọn họ vui lòng muốn Mai Nguy Hiểm ở đây tham gia hoạt động của trường.
Lão sư nhìn thấy các học sinh mệt mỏi ngồi dưới đất với những phụ huynh, chỉ vào phía đông khu rừng: “Cách đây 100m, ở đó có thác nước lớn, có thể cung cấp cho chúng ta nước để vo gạo nấu cơm, cảnh sắc cũng rất tuyệt đẹp. Thế nhưng, nước sông vô cùng chảy xiết, học sinh không thể một mình xuống nước, nếu muốn đi chơi, cần phải có người lớn đi cùng, biết không?"
“Dạ biết." Đám học sinh cao hứng trả lời.
Lão sư lại nói: “Hiện tại nhanh một chút, các vị phụ huynh có thể cùng đứa nhỏ của mình chuẩn bị làm cơm."
Mai Truyền Kỳ vừa nghe, lập tức thả cái túi sau lưng xuống, xoa vai nói: “Con à, con mang gì thế? Thật nặng."
Mặc dù bình thường vẫn hay rèn luyện, một chút trọng lượng ấy vẫn không tính là gì, tuy nhiên đoạn đường này có lên có xuống, hai bên vai có chút mọi, có thể thấy được đồ bên trong tương đối nặng.
Mai Nguy Hiểm nhìn baba thả đồ xuống: “Baba, trong túi của người ngoại trừ lều bạt và chăn gối, còn có cơ khí dị thú."
Phong Tĩnh Đằng: “…"
Đầu Mai Truyền Kỳ chạy ra mấy sọc đen: “Con mang theo cơ khí dị thú làm gì?"
Khó trách cậu cảm thấy lưng túi trầm xuống, chỉ mỗi cơ khí dị thú thôi cũng nặng 50kg rồi, nói cách khác, nãy giờ cậu mang theo hơn 50kg đi bộ hết một giờ.
Mai Nguy Hiểm cười khúc khích: “Con muốn dẫn nó đi dạo." (*¯∀¯*)
Mai Truyền Kỳ: “…"
Mai Nguy Hiểm mở túi ra: “Quai Quai, ra ngoài."
Cơ khí dị thú được Mai Nguy Hiểm nhập âm thanh của nhóc vào, chỉ nghe Mai Nguy Hiểm ra lệnh, cho nên lúc Mai Nguy Hiểm gọi nó, nó sẽ ngoan ngoãn nghe lời, từ trong túi chạy ra.
Cơ khí dị thú được mô phỏng theo loài chó phổ thông mà tạo ra, toàn thân trắng muốt, vóc dáng cỡ chừng chú chó khoảng mấy tháng tuổi, vì thân thể được tạo ra từ nhiều linh kiện, cho nên trọng lượng đặc biệt nặng.
Đứa nhỏ tại chỗ ôm nó, chỉ đành bồi thằng bé chơi.
Mai Nguy Hiểm ngẩn đầu nhìn baba, thấy baba im lặng, thu lại nụ cười, nhu nhu hỏi: “Baba, con có phải không nên mang nó theo không?"
Mai Truyền Kỳ hỏi ngược lại: “Con nói thử xem?"
Ra ngoài dã ngoại nấu cơm, ai lại mang cơ khí dị thú theo chơi.
Mai Nguy Hiểm cúi đầu, ủy khuất nói: “Baba, thật sự không thể mang theo sao? Con vì nghĩ không có bạn chơi cùng, cho nên mới mang nó theo."
Mai Nguy Hiểm nghe như thế, trong lòng đau xót, ngồi xổm xuống, xoa đầu đứa nhỏ.
Cậu vứt bỏ khuôn mặt nghiêm túc, cưng chiều nói: “Ai bảo không được mang cơ khí dị thú theo chơi? Không quản con muốn mang mấy con cơ khí dị thú, baba đều giúp con mang theo."
“Cảm ơn baba." o(>ω<)o
Mai Nguy Hiểm vui vẻ tặng một nụ hôn lên mặt Mai Truyền Kỳ, sau đó mang theo cơ khí dị thú đi chơi.
Phong Tĩnh Đằng vừa lấy đồ trong túi vừa hỏi: “Nếu thằng bé muốn mang theo 100 con dị thú cơ khí đến đây, cậu cũng xách theo sao?"
Mai Truyền Kỳ nhìn con mình đang chạy chơi cùng cơ khí dị thú: “Tôi sẽ để chúng nó tự chạy tới."
Phong Tĩnh Đằng khẽ cười.
Hai người dựng xong lều trại, bỏ túi vào lều, mang gạo và đồ ăn ra chỗ có nước rửa rau vo gạo.
Thác nước rộng tầm 300, 400 mét, cao chừng 600 mét, vô cùng hùng vĩ, xa xa liền có thể nghe được tiếng nước chảy ào ào, khi đến gần, cảnh sắc vô cùng mỹ lệ.
Gió nhẹ thổi qua, những hạt nước li ti bắn lên mặt, mang theo cảm giác mát mẻ nhẹ nhàng khoan khoái.
Dù sao hiện tại mọi người đang rất đói bụng, nào có tâm trạng ngắm cảnh, rửa rau vo gạo xong liền lập tức trở về điểm tập kết, bắt đầu xào rau nấu cơm.
Mai Nguy Hiểm chuẩn bị hai bếp năng lượng mini, vì thế xào rau và nấu cơm có thể làm cùng lúc được.
Phong Tĩnh Đằng và Mai Truyền Kỳ phân công hợp tác, một người thái một người xào, hai mươi phút sau, ba món một canh liền ra lò. Mùi thức ăn tỏa hương khắp nơi, nhanh chóng hấp dẫn sự chú ý của mọi người, chỉ thiếu chút nữa nhìn thức ăn họ làm mà chảy nước miếng.
Phong Tĩnh Đằng nhìn mọi thứ cũng chuẩn bị sắp xong, ngẩn đầu nói: “Cậu đi gọi Nguy Nguy trở về dùng cơm đi."
Mai Truyền Kỳ nhìn con mình đang chơi cùng vài đứa bạn đằng xa xa kia, khẽ cười: “Để thằng bé chơi chút nữa đi."
Lúc này đám phụ huynh đều bận rộn nấu cơm, vì có thói quen để người máy gia dụng phụ trách ba bữa cho nên hiện giờ tự thân vận động mới chật vật như vậy, nào còn thời gian nhớ đến bọn nhỏ nữa, thế nên bọn nhỏ mới có cơ hội đến gần Mai Nguy Hiểm.
Phong Tĩnh Đằng nhìn theo ánh mắt của Mai Truyền Kỳ, thấy đám nhỏ đang chơi đùa với cơ khí dị thú, khẽ cong môi, quay đầu đậy thức ăn lại.
Vốn khu rừng đầy chim hót hoa thơm, hiện giờ lại bị những món ăn khét lẹt của những phụ huynh kia che lại.
Mai Truyền Kỳ và Phong Tĩnh Đằng nhìn trong nồi bọn họ đều là những vật thể đen không xác định, cười trộm không ngừng.
Phong Tĩnh Đằng khoát tay lên vai Mai Truyền Kỳ: “Cậu hiện giờ có phải rất vui vì mình tìm được một lão công biết nấu ăn không?"
Mai Truyền Kỳ tức giận lườm anh: “Không có anh, tôi vẫn có thể nấu cơm mà."
Phong Tĩnh Đằng cười cười cúi đầu hôn lên môi cậu.
Mai Truyền Kỳ nhìn anh: “Mọi người còn đang nhìn chúng ta đấy."
“Thì để bọn họ nhìn đi, hơn nữa chúng ta là phu phu, hôn môi đại biểu quan hệ thân mật giữa chúng ta."
Phong Tĩnh Đằng không quan tâm đến ánh mắt của người khác, ngược lại còn vui mừng khi Mai Nguy Hiểm tiết lộ chuyện anh và Mai Truyền Kỳ đăng ký kết hôn, nếu không hiện giờ anh cũng không thể quang minh chính đại thân thiết cùng Mai Truyền Kỳ.
Lúc này, Mai Nguy Hiểm ngoan ngoãn chạy về: “Baba, con đói bụng roài."
Mai Truyền Kỳ lấy giấy ăn lau mồ hôi cho nhóc: “Đi rửa tay đi rồi lại đây ăn cơm."
Phong Tĩnh Đằng xoay người dọn bát đũa ra.
Đợi ba người vui vẻ dùng cơm xong, những nhà khác mới lục tục nấu xong.
Hôm đó vô cùng yên bình, mọi người tuy không thích Mai Truyền Kỳ, nhưng bọn họ quá mệt căn bản không muốn gây sự nữa.
Đối với những đám phụ huynh mà nói, những ngày này đều chật vật sinh hoạt.
Hôm sau trời vừa sáng, sau khi dùng bữa xong, nhà trường tổ chức cho mọi người đi xem phong cảnh của thác nước.
Mọi người được nghỉ ngơi một đêm, cả người lên tinh thần rất nhiều, cao hứng dẫn đứa nhỏ nhà mình theo đội ngũ đến thác nước.
Bọn Mai Truyền Kỳ không muốn đi cùng những vị kia, chỉ đành nối đuôi đi sau cùng đội ngũ.
Mai Nguy Hiểm và Phong Tĩnh Đằng quả thực chụp ảnh như cuồng, mỗi đoạn đường đều muốn chụp lại để lưu niệm.
Mai Truyền Kỳ lặng lẽ đếm, nửa giờ này bọn họ chụp không dưới hai trăm tấm, đặc biệt là hình của cậu và Phong Tĩnh Đằng, đã chụp hơn một trăm tấm, đều được đứa nhỏ chụp lại.
Lúc cả nhà bọn họ đang cao hứng đi dạo, mấy đứa trẻ khác chạy tới.
“Mai Nguy Hiểm, chúng ta qua bên kia chơi đi." Một cô bé kéo tay Mai Nguy Hiểm, chỉ vào chỗ nước cạn cách đó không xa.
Mai Truyền Kỳ đối với những đứa trẻ khác tìm con mình chơi, vừa cao hứng nhưng cũng hơi nghi hoặc.
Cha mẹ những đứa bé này không phản đối con họ đến tìm Mai Nguy Hiểm chơi sao?
Mai Truyền Kỳ nhìn hướng cô bé chỉ, nơi đó có nhiều đá, nước tương đối cạn, đứa nhỏ qua kia chơi hẳn không có gì nguy hiểm.
Mai Nguy Hiểm nhìn về phía baba, muốn trưng cầu ý kiến.
Mai Truyền Kỳ gật đầu: “Cơ khí dị thú con để lại trên bờ đi, đừng để bị dính nước."
Mai Nguy Hiểm vui vẻ gật đầu, cùng đám bạn đi nghịch nước.
Mai Truyền Kỳ thấy con mình cuối cùng cũng có bạn chơi, trong lòng hết sức cao hứng.
Phong Tĩnh Đằng khoát tay lên vai Mai Truyền Kỳ: “Chúng ta đến nơi khác đi dạo đi."
Mai Truyền Kỳ nghĩ con mình thông minh, sẽ biết nơi nào có nguy hiểm, xác định sẽ không chạy loạn, liền gật đầu đồng ý việc này.
Hai người không dám đi xa, chỉ đi dạo quanh đây.
Bọn họ đi được một lúc, khi chuẩn bị trở về tìm đứa nhỏ nhà mình, đội nhiên nghe có người hô to kêu cứu.
Lúc này, mọi người đi bộ trong rừng cổ hết một giờ, trên người những phụ huynh có đeo những túi lớn, lúc thì leo dốc, lúc thì gặp đường đất, thân là người thường gien chỉ cấp C, đã sớm mệt chết rồi.
Chờ đến nơi có thể nấu cơm, bọn họ mới phát hiện phía sau đội ngũ có Mai Truyền Kỳ, Phong Tĩnh Đằng và Mai Nguy Hiểm. Mọi người đừng nói tới chuyện ồn ào đòi về, ngay cả khí lực nói chuyện cũng không có, chỉ có thể dùng ánh mắt khinh bỉ chán ghét nhìn ba người.
Lão sư học viện cũng nhìn thấy ba người Mai Truyền Kỳ, bất quá chỉ cần những phụ huynh khác không làm khó, bọn họ tuyệt đối sẽ không lên tiếng đuổi người. Dù sao Mai Nguy Hiểm cũng là học sinh trong học viện, hơn nữa còn là truyền nhân của lão tổ tông Mai gia, bọn họ vui lòng muốn Mai Nguy Hiểm ở đây tham gia hoạt động của trường.
Lão sư nhìn thấy các học sinh mệt mỏi ngồi dưới đất với những phụ huynh, chỉ vào phía đông khu rừng: “Cách đây 100m, ở đó có thác nước lớn, có thể cung cấp cho chúng ta nước để vo gạo nấu cơm, cảnh sắc cũng rất tuyệt đẹp. Thế nhưng, nước sông vô cùng chảy xiết, học sinh không thể một mình xuống nước, nếu muốn đi chơi, cần phải có người lớn đi cùng, biết không?"
“Dạ biết." Đám học sinh cao hứng trả lời.
Lão sư lại nói: “Hiện tại nhanh một chút, các vị phụ huynh có thể cùng đứa nhỏ của mình chuẩn bị làm cơm."
Mai Truyền Kỳ vừa nghe, lập tức thả cái túi sau lưng xuống, xoa vai nói: “Con à, con mang gì thế? Thật nặng."
Mặc dù bình thường vẫn hay rèn luyện, một chút trọng lượng ấy vẫn không tính là gì, tuy nhiên đoạn đường này có lên có xuống, hai bên vai có chút mọi, có thể thấy được đồ bên trong tương đối nặng.
Mai Nguy Hiểm nhìn baba thả đồ xuống: “Baba, trong túi của người ngoại trừ lều bạt và chăn gối, còn có cơ khí dị thú."
Phong Tĩnh Đằng: “…"
Đầu Mai Truyền Kỳ chạy ra mấy sọc đen: “Con mang theo cơ khí dị thú làm gì?"
Khó trách cậu cảm thấy lưng túi trầm xuống, chỉ mỗi cơ khí dị thú thôi cũng nặng 50kg rồi, nói cách khác, nãy giờ cậu mang theo hơn 50kg đi bộ hết một giờ.
Mai Nguy Hiểm cười khúc khích: “Con muốn dẫn nó đi dạo." (*¯∀¯*)
Mai Truyền Kỳ: “…"
Mai Nguy Hiểm mở túi ra: “Quai Quai, ra ngoài."
Cơ khí dị thú được Mai Nguy Hiểm nhập âm thanh của nhóc vào, chỉ nghe Mai Nguy Hiểm ra lệnh, cho nên lúc Mai Nguy Hiểm gọi nó, nó sẽ ngoan ngoãn nghe lời, từ trong túi chạy ra.
Cơ khí dị thú được mô phỏng theo loài chó phổ thông mà tạo ra, toàn thân trắng muốt, vóc dáng cỡ chừng chú chó khoảng mấy tháng tuổi, vì thân thể được tạo ra từ nhiều linh kiện, cho nên trọng lượng đặc biệt nặng.
Đứa nhỏ tại chỗ ôm nó, chỉ đành bồi thằng bé chơi.
Mai Nguy Hiểm ngẩn đầu nhìn baba, thấy baba im lặng, thu lại nụ cười, nhu nhu hỏi: “Baba, con có phải không nên mang nó theo không?"
Mai Truyền Kỳ hỏi ngược lại: “Con nói thử xem?"
Ra ngoài dã ngoại nấu cơm, ai lại mang cơ khí dị thú theo chơi.
Mai Nguy Hiểm cúi đầu, ủy khuất nói: “Baba, thật sự không thể mang theo sao? Con vì nghĩ không có bạn chơi cùng, cho nên mới mang nó theo."
Mai Nguy Hiểm nghe như thế, trong lòng đau xót, ngồi xổm xuống, xoa đầu đứa nhỏ.
Cậu vứt bỏ khuôn mặt nghiêm túc, cưng chiều nói: “Ai bảo không được mang cơ khí dị thú theo chơi? Không quản con muốn mang mấy con cơ khí dị thú, baba đều giúp con mang theo."
“Cảm ơn baba." o(>ω<)o
Mai Nguy Hiểm vui vẻ tặng một nụ hôn lên mặt Mai Truyền Kỳ, sau đó mang theo cơ khí dị thú đi chơi.
Phong Tĩnh Đằng vừa lấy đồ trong túi vừa hỏi: “Nếu thằng bé muốn mang theo 100 con dị thú cơ khí đến đây, cậu cũng xách theo sao?"
Mai Truyền Kỳ nhìn con mình đang chạy chơi cùng cơ khí dị thú: “Tôi sẽ để chúng nó tự chạy tới."
Phong Tĩnh Đằng khẽ cười.
Hai người dựng xong lều trại, bỏ túi vào lều, mang gạo và đồ ăn ra chỗ có nước rửa rau vo gạo.
Thác nước rộng tầm 300, 400 mét, cao chừng 600 mét, vô cùng hùng vĩ, xa xa liền có thể nghe được tiếng nước chảy ào ào, khi đến gần, cảnh sắc vô cùng mỹ lệ.
Gió nhẹ thổi qua, những hạt nước li ti bắn lên mặt, mang theo cảm giác mát mẻ nhẹ nhàng khoan khoái.
Dù sao hiện tại mọi người đang rất đói bụng, nào có tâm trạng ngắm cảnh, rửa rau vo gạo xong liền lập tức trở về điểm tập kết, bắt đầu xào rau nấu cơm.
Mai Nguy Hiểm chuẩn bị hai bếp năng lượng mini, vì thế xào rau và nấu cơm có thể làm cùng lúc được.
Phong Tĩnh Đằng và Mai Truyền Kỳ phân công hợp tác, một người thái một người xào, hai mươi phút sau, ba món một canh liền ra lò. Mùi thức ăn tỏa hương khắp nơi, nhanh chóng hấp dẫn sự chú ý của mọi người, chỉ thiếu chút nữa nhìn thức ăn họ làm mà chảy nước miếng.
Phong Tĩnh Đằng nhìn mọi thứ cũng chuẩn bị sắp xong, ngẩn đầu nói: “Cậu đi gọi Nguy Nguy trở về dùng cơm đi."
Mai Truyền Kỳ nhìn con mình đang chơi cùng vài đứa bạn đằng xa xa kia, khẽ cười: “Để thằng bé chơi chút nữa đi."
Lúc này đám phụ huynh đều bận rộn nấu cơm, vì có thói quen để người máy gia dụng phụ trách ba bữa cho nên hiện giờ tự thân vận động mới chật vật như vậy, nào còn thời gian nhớ đến bọn nhỏ nữa, thế nên bọn nhỏ mới có cơ hội đến gần Mai Nguy Hiểm.
Phong Tĩnh Đằng nhìn theo ánh mắt của Mai Truyền Kỳ, thấy đám nhỏ đang chơi đùa với cơ khí dị thú, khẽ cong môi, quay đầu đậy thức ăn lại.
Vốn khu rừng đầy chim hót hoa thơm, hiện giờ lại bị những món ăn khét lẹt của những phụ huynh kia che lại.
Mai Truyền Kỳ và Phong Tĩnh Đằng nhìn trong nồi bọn họ đều là những vật thể đen không xác định, cười trộm không ngừng.
Phong Tĩnh Đằng khoát tay lên vai Mai Truyền Kỳ: “Cậu hiện giờ có phải rất vui vì mình tìm được một lão công biết nấu ăn không?"
Mai Truyền Kỳ tức giận lườm anh: “Không có anh, tôi vẫn có thể nấu cơm mà."
Phong Tĩnh Đằng cười cười cúi đầu hôn lên môi cậu.
Mai Truyền Kỳ nhìn anh: “Mọi người còn đang nhìn chúng ta đấy."
“Thì để bọn họ nhìn đi, hơn nữa chúng ta là phu phu, hôn môi đại biểu quan hệ thân mật giữa chúng ta."
Phong Tĩnh Đằng không quan tâm đến ánh mắt của người khác, ngược lại còn vui mừng khi Mai Nguy Hiểm tiết lộ chuyện anh và Mai Truyền Kỳ đăng ký kết hôn, nếu không hiện giờ anh cũng không thể quang minh chính đại thân thiết cùng Mai Truyền Kỳ.
Lúc này, Mai Nguy Hiểm ngoan ngoãn chạy về: “Baba, con đói bụng roài."
Mai Truyền Kỳ lấy giấy ăn lau mồ hôi cho nhóc: “Đi rửa tay đi rồi lại đây ăn cơm."
Phong Tĩnh Đằng xoay người dọn bát đũa ra.
Đợi ba người vui vẻ dùng cơm xong, những nhà khác mới lục tục nấu xong.
Hôm đó vô cùng yên bình, mọi người tuy không thích Mai Truyền Kỳ, nhưng bọn họ quá mệt căn bản không muốn gây sự nữa.
Đối với những đám phụ huynh mà nói, những ngày này đều chật vật sinh hoạt.
Hôm sau trời vừa sáng, sau khi dùng bữa xong, nhà trường tổ chức cho mọi người đi xem phong cảnh của thác nước.
Mọi người được nghỉ ngơi một đêm, cả người lên tinh thần rất nhiều, cao hứng dẫn đứa nhỏ nhà mình theo đội ngũ đến thác nước.
Bọn Mai Truyền Kỳ không muốn đi cùng những vị kia, chỉ đành nối đuôi đi sau cùng đội ngũ.
Mai Nguy Hiểm và Phong Tĩnh Đằng quả thực chụp ảnh như cuồng, mỗi đoạn đường đều muốn chụp lại để lưu niệm.
Mai Truyền Kỳ lặng lẽ đếm, nửa giờ này bọn họ chụp không dưới hai trăm tấm, đặc biệt là hình của cậu và Phong Tĩnh Đằng, đã chụp hơn một trăm tấm, đều được đứa nhỏ chụp lại.
Lúc cả nhà bọn họ đang cao hứng đi dạo, mấy đứa trẻ khác chạy tới.
“Mai Nguy Hiểm, chúng ta qua bên kia chơi đi." Một cô bé kéo tay Mai Nguy Hiểm, chỉ vào chỗ nước cạn cách đó không xa.
Mai Truyền Kỳ đối với những đứa trẻ khác tìm con mình chơi, vừa cao hứng nhưng cũng hơi nghi hoặc.
Cha mẹ những đứa bé này không phản đối con họ đến tìm Mai Nguy Hiểm chơi sao?
Mai Truyền Kỳ nhìn hướng cô bé chỉ, nơi đó có nhiều đá, nước tương đối cạn, đứa nhỏ qua kia chơi hẳn không có gì nguy hiểm.
Mai Nguy Hiểm nhìn về phía baba, muốn trưng cầu ý kiến.
Mai Truyền Kỳ gật đầu: “Cơ khí dị thú con để lại trên bờ đi, đừng để bị dính nước."
Mai Nguy Hiểm vui vẻ gật đầu, cùng đám bạn đi nghịch nước.
Mai Truyền Kỳ thấy con mình cuối cùng cũng có bạn chơi, trong lòng hết sức cao hứng.
Phong Tĩnh Đằng khoát tay lên vai Mai Truyền Kỳ: “Chúng ta đến nơi khác đi dạo đi."
Mai Truyền Kỳ nghĩ con mình thông minh, sẽ biết nơi nào có nguy hiểm, xác định sẽ không chạy loạn, liền gật đầu đồng ý việc này.
Hai người không dám đi xa, chỉ đi dạo quanh đây.
Bọn họ đi được một lúc, khi chuẩn bị trở về tìm đứa nhỏ nhà mình, đội nhiên nghe có người hô to kêu cứu.
Tác giả :
Kim Nguyên Bảo