Truyền Kiếm
Chương 198 Chương 194 Sư Phụ
Vấn Tâm Lộ có tổng cộng năm trăm bậc, lúc này Mạc Vấn đi đến đoạn một trăm bậc thềm cuối cùng.
Trên thềm đá, Hàn Băng Kiếm Ý đã bùng phát đến cùng cực. Kiếm ý giờ đây đã vượt qua cấp độ tiểu thành, bao trùm khu vực vài dặm xung quanh đỉnh núi. Nhiệt độ trên núi tuyết vốn đã lạnh lẽo vô cùng, lúc này lại càng hạ xuống thấp hơn. Những bông tuyết trắng rơi lất phất trên ngọn núi đang dần chuyển thành mầu xanh lam.
"Lạnh, lạnh quá, máu trong người ta đông cứng lại rồi !"
"Cái này. . .cái này là kiếm ý sao ? Mẹ kiếp, ta cảm giác như Nguyên Linh cũng bị đóng băng rồi."
"Đi thôi ! Không thể ở lại chỗ này được nữa, nếu không sẽ chết người đấy."
Đám đông đứng xem xung quanh lúc này đã muốn rời khỏi đây, nhưng Hàn Băng Kiếm Ý đang sợ kia đã chặn đứng tâm nguyện này. Cơ thể của bọn họ hiện giờ đã gần như bị đông cứng lại, căn bản đã không nghe theo sự điều khiển của bản thân nữa. Đúng lúc này thì đạo Sát Lục Kiếm Ý kia lại tràn đến như một cơn thủy triều, thân bị vậy giữa hai luồng kiếm ý kinh khủng này, mỗi một tên Linh Kiếm Sư ở nơi đây đều cảm thấy linh thức của mình như đang bị một vật gì đấy đục khoét. Đối với bọn họ mà nói, đây quả thật là một thứ cực hình kinh khủng nhất.
Ánh sáng đỏ tươi như máu từ Sát Lục Kiếm Ý và ánh sáng xanh lam của Hàn Băng Kiếm Ý tạo thành hai vùng biển đối nghịch, không ngừng va đập vào nhau. Những người tinh ý có thể phát hiện ra đại dương màu lam đang liên tục bị thủy triều đỏ tươi kia bức lui. Mà ở phía dưới, Mạc Vấn vẫn vô cùng kiên định bước lên phía trước.
"Cái này . . . ! Điều này sao có thể xẩy ra ? Vậy mà có thể áp chế kiếm ý của sư tôn !"
Tề Nguyên Hải chợt cảm thấy vô cùng hoảng sợ, thân thể gã đang được phủ trong một vầng ánh sáng xanh lam, tu vi toàn thân cũng đang được hắn khai triển đến cực hạn, toàn lực chống cự lại uy áp tinh thần từ hai luồng kiếm ý đáng sợ kia. Nếu không làm vậy, căn bản là gã không có cách nào đững vững được thêm nữa.
Thân hình của Mạc Vấn vẫn di chuyển lên phía trên như trước. Bốn trăm linh mười bậc ! Bốn trăm hai mươi ! Bốn trăm ba mươi ! Bốn trăm bốn mươi ! Bốn trăm năm mươi bậc !
Những Linh Kiếm Sư có mặt ở đây không khỏi quên đi áp lực từ kiếm ý, tất cả đều hướng mắt về bóng người trên thềm đá kia, theo dõi từng bước đi của người này, chứng kiến hắn tạo nên một truyền thuyết.
Phải biết rằng từ khi lão tổ Thiên Trì tạo nên Vấn Tâm Thiên Lộ vào hai mươi hai năm trước cho đến nay, không có ai thể chính thức đi qua con đường này ! Hơn hai mươi năm gần đây, không ít người từ khắp mọi nơi đã đến đây khiêu chiến với con đường này, thậm chí trong số đó còn có một số đệ tử đắc ý của các đại kiếm tông, tu vi đều đã đạt tới Kiếm Cương viên mãn, nhưng vẫn không ai có thể bước qua năm trăm bậc thềm này.
Bốn trăm chín mươi bậc !
Mười bậc cuối cùng !
Lúc này Tề Nguyên Hải cũng đã quên mất sự hiện diện của Sát Lục Kiếm Ý, gã toàn tâm toàn ý chăm chú nhìn theo Mạc Vấn. Thậm chí gã còn nhịn không được đã đặt chính bản thân mình vào vị trí của Mạc Vấn, tượng tượng như chính mình đang bước đi trên Vấn Tâm Thiên Lộ kia, chính mình đang gửi một lời khiêu chiến cuối cùng đến cho sư tôn.
Bỗng nhiên, trên vị trí bậc thềm thứ bốn trăm chín mươi chín, Mạc Vấn dừng chân. Hắn dừng bước không phải vì thực lực không đủ, mà vì ở phía sau bậc thềm cuối cùng kia, một người mặc áo lam chẳng biết từ lúc nào đã hiện ra ở đó. Người này đứng giữa một đại dương ánh sáng xanh lam, thứ kiếm ý dường như có thể đông cứng vạn vật kia dường như không hề có bất kỳ sự ảnh hưởng nào đối với người này.
Người mới đến nhẹ nhàng vung ống tay áo, ánh sáng xanh lam tràn ngập trời đất bỗng nhiên biến mất không một tiếng động, mà kiếm ý đáng sợ kia cũng theo đó mà tản đi như mây khói.
Mạc Vấn cũng không dám làm bừa, hắn nhìn chằm chằm vào vị khách không mời mà đến đang đứng cách mình không xa kia ! Hắn cảm nhận được một thứ sức mạnh mênh mông như biển rộng tỏa ra từ bên trong con người này, thứ sức mạnh có thể hủy diệt hắn một cách dễ đàng !
Có thể gây cho hắn cảm giác ấy, chỉ có một loại người ! Đó chính là loại người đã đạt đến cảnh giới Kiếm Nguyên !
Người mới đến chỉ mặc một bộ kiếm bào xanh lam giản dị, trên kiếm bào không hề có bất kỳ một hoa văn hay ký hiệu trang trí nào tượng trưng cho thân phận đẳng cấp cả, nhìn thoáng qua, người này chỉ trông như một đệ tử Thiên Trì Kiếm Tông bình thường nhất mà thôi. Diện mạo của người này cũng không tính là già nua, ước chừng độ bốn mươi tuổi. Đối với Linh Kiếm Sư mà nói, diện mạo không thể thể hiện chính xác độ tuổi của một người, chỉ có thể phỏng đoán một cách đại khái mà thôi, nhưng theo suy đoán của Mạc Vấn, dường như vị lão tổ Kiếm Nguyên này còn rất nhiều thọ nguyên.
Vẻ ngoài của người trung niên này rất đỗi bình thường, bình thường như một vị đại thúc bên nhà hàng xóm vậy, nhưng cũng chính cái vẻ ngoài bình dị này lại gây cho Mạc Vấn một cảm giác rét lạnh thấu xương, giống như hắn đang phải đối mặt với một mãnh thú từ thời hồng hoang vậy !
Trong lúc Mạc Vấn đang dò xét người trung niên phía trước, người này cũng đang âm thầm đánh giá Mạc Vấn. Một lúc lâu sau, khóe miệng lão bỗng nở ra một nụ cười: "Rất không tồi, có thể thu phóng Sát Lục Kiếm Ý một cách tự nhiên, cho thấy ngươi đã có thể hoàn toàn khống chế thứ sức mạnh này, người trẻ tuổi, ta rất thán phục ý chí của ngươi."
Dường như vừa có một tiếng sấm vang lên bên tai Mạc Vấn, người trẻ tuổi ư ? Từ sau khi có được Hấp Linh Phi Phong, đây là lần đầu tiên hắn có cảm giác trần trụi khi bị người nhìn thấu !
Người trung niên mỉm cười: "Không cần căng thẳng, ta không có ác ý, chỉ là ta thật vất vả mới có thể tạo nên con đường này, có thể giữ lại mặt mũi cho ta được hay không ? Bằng không ta sẽ thật mất mặt khi gặp bọn tiểu bối kia."
Nghe xong câu nói có vẻ bông đùa kia, Mạc Vấn đã nhẹ lòng đi không ít, ít nhất thì hắn có thể khẳng định tạm thời người này không có ý xấu đối với mình.
"Vãn bối ít hiểu biết nên đã vô tình mạo phạm, kính xin tiền bối thứ tội." Mạc Vấn khẽ khom người, hành lễ vãn bối.
Người trung niên khẽ gật đầu cười, ống tay áo hất lên, một luồng ánh sáng xanh lam đảo qua cơ thể Mạc Vấn, chỉ trong nháy mắt hai người đã biến mất khỏi nơi vừa đứng.
o0o
Sâu bên trong Thiên Trì Kiếm Tông, trong một tòa động phủ trong suốt lạnh lẽo.
Người trung niên đang ngồi trên khối hàn ngọc, khoát tay nói: "Cứ tự nhiên ngồi xuống, không cần phải câu nệ, việc tu luyện bề bộn nên bài trí nơi này còn đơn sơ, không ngại chứ hả ?"
"Tiền bối nói đùa rồi." Mạc Vấn cũng thả lỏng người, thoải mái ngồi lên một khối hàn ngọc gần đấy. Một luồng linh lực tươi mát thấm vào từng phân từng tấc trên cơ thể hắn, cả tinh thần và thể xác dường như vừa được tẩy rửa qua một lần, tạo cho hắn một cảm giác nhẹ nhàng thư thái không nói nên lời.
"Đã đến nơi này rồi còn kín đáo như vậy sao ?" Vẻ mặt người trung niên như cười mà không phải cười.
Mạc Vấn hơi sững người, nhưng rồi hắn cũng gỡ chiếc mũ trùm đầu đang che khuất toàn bộ khuôn mặt xuống.
Người trung niên kia nhìn lên diện mạo của Mạc Vấn, chăm chú như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật. Hành động này lại làm cho Mạc Vấn vô cùng mất tự nhiên.
Một lúc lâu sau đó, người trung niên mới khẽ thở dài: "Nói thật, ta không nghĩ tới chúng ta sẽ gặp nhau tới lần thứ hai, xem ra đây đúng là duyên phận do ông trời định trước rồi."
Nội tâm của Mạc Vấn chấn động dữ dội, hắn kinh hãi nhìn về phía người trung niên kia, lần thứ hai gặp mặt sao ? Làm sao có thể chứ ? Hắn chắc chắn một điều rằng, từ trước đến nay hắn căn bản chưa từng gặp qua người này !
Trông thấy nét ngạc nhiên trong mắt Mạc Vấn, người trung niên kia ha hả cười lớn: "Khi ấy người vừa mới sinh ra không bao lâu, không nhớ đến cũng là chuyện bình thường thôi, tuy vậy nhưng khí tức còn sót lại trên người thì không thể sai được."
Người trung niên duỗi bàn tay phải, một đạo kiếm quang xanh lam từ trong lòng bàn tay bắn ra bên ngoài, sau đó hóa thành một thanh linh kiếm màu xanh lam trong suốt.
Đồng từ của Mạc Vấn co rút lại, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy bản lĩnh thu phát linh kiếm vào trong cơ thể của Linh Kiếm Sư Kiếm Nguyên kỳ !
Từ bên trong thanh linh kiếm, một con cáo băng mầu xanh lam bỗng hiện ra bên ngoài, nó quay mặt nhìn về phía Mạc Vấn rồi khẽ kêu lên một tiếng.
Mạc Vấn có cảm giác như toàn thân được buông lỏng, dường như vừa có một thứ gì đó từ sâu bên trong cơ thể hắn thoát ra bên ngoài. Hắn định thần nhìn kỹ lại, bên cạnh thân thể gã đã xuất hiện một luồng linh lực mỏng manh. Luồng linh lực này lay động trong không trung rồi hóa thành hư ảnh một con cáo băng giống hệt con cáo vừa chui ra từ thanh linh kiếm kia. Chỉ là mầu sắc của con cáo này vô cùng mờ nhạt, phải khó khăn lắm mới có thể nhìn ra hình dáng của nó. Hư ảnh con cáo bạc này so với một luồng khói nhẹ cũng không rõ ràng hơn bao nhiêu.
Con cáo băng xanh lam hiện ra từ thanh linh kiếm kia khẽ há miệng, hút lấy luồng khói xanh nhạt nhòa này vào trong bụng, sau đó lại một lần nữa chui vào bên trong thanh linh kiếm.
Người trung niên thở dài: "Không nghĩ tới lạc ấn Kiếm Linh của ta lại bị ngươi xóa đi mất, chỉ còn lại một tia mờ nhạt ở lại trong thân thể ngươi, thiếu chút nữa thôi ta đã không nhận ra ngươi rồi."
Mạc Vấn nhìn chằm chằm vào thanh linh kiếm mầu xanh lam trong suốt trong tay người trung niên kia, hắn nhận ra được một cảm giác rất đỗi quen thuộc phát ra từ nó, nội tâm hắn lúc này như đang dậy sóng.
"Nhận ra rồi sao ?" Người trung niên nói: "Đạo Kiếm Nguyên kia không còn ở trong thân thể ngươi, xem ra nó đã được sử dụng rồi."
Hơi thở của Mạc Vấn bắt đầu trở nên dồn dập, hắn khàn giọng nói: "Vì cái gì ?"
"Bởi vì ta và ngươi có duyên." Người trung niên kia nhìn thật sâu vào trong đôi mắt Mạc Vấn: "Ngươi có thể không tin chuyện này, năm đó ta bế quan tìm kiếm cơ hội đột phá Kiếm Nguyên, vốn dĩ đã thất bại, nhưng trong ranh giới sinh tử ấy, thoáng chốc tinh thần ta trở nên thăng hoa, tâm thần bất chợt tương thông với trời đất, linh thức tỏa ra bao trùm toàn bộ nước Triệu. Cũng chính trong khoảnh khắc ấy, ngươi - người mang trong cơ thể Tiên Thiên Kiếm Mạch - lại được sinh ra, dẫn động linh khí trong trời đất cộng hưởng với nhau, giúp cho ta cảm ngộ được một tia Tiên Thiên huyền bí, nhờ vậy mà thành công đi qua ngưỡng cửa ấy, cuối cùng đã ngưng tụ được Kiếm Nguyên bổn mạng. Nói cho đến cùng, có thể coi như ngươi là ân nhân của ta."
Mạc Vấn ngây người, trong lòng chợt sinh ra cảm giác hoang đường. Trên đời này lại có việc trùng hợp ly kỳ đến như vậy hay sao ? Nhưng những việc như vậy dường như cứ xẩy ra hết lần này đến lần khác ! Giờ này hắn nghĩ lại, nếu như không có đạo Kiếm Nguyên của người trung niên kia tặng cho, có lẽ mình đã chết từ khi ở Đại Hoang Sơn, Phi Thạch Thành rồi, cái này chính là nhân quả báo ứng hay sao ?
"Sau khi đột phá Kiếm Nguyên, ta bỏ ra một tháng để củng cố cảnh giới, sau đó liền đi tới Chú Kiếm Sơn Trang tìm ngươi, muốn nhận ngươi làm đệ tử, truyền thụ y bát cho ngươi. Nhưng không nghĩ tới sự đời không như ý muốn, Tiên Thiên Kiếm Mạch của ngươi lại là Tiên Thiên Tàn Mạch, chỉ có cường giả đã đạt tới cảnh giới Kiếm Thai mới có thể cải tạo lại kinh mạch, giải quyết loại khiếm khuyết này cho ngươi, nhưng ta thì bất lực, bởi vậy nên đã để lại một đạo Kiếm Nguyên làm bùa hộ mệnh, bảo vệ cho ngươi bình an một đời. Nhưng ta tuyệt đối không ngờ tới việc hai mươi hai năm sau ngươi sẽ lại xuất hiện trước mắt ta một lần nữa, thân thể của ngươi. . . Thật kỳ quái !"
Người trung niên sau khi đánh giá thân thể của Mạc Vấn thì chỉ có thể thốt ra hai chữ "kỳ quái" này.
Mạc Vấn có thể hiểu được sự cảm thán của người trung niên kia, thân thể của hắn có thể nói là rối tung rối mù như một món thập cẩm. Thức hải, mệnh nguyên, đan điền, tam đại tổ khiếu, không có một thứ nào bình thường. Bên trong thức hải của hắn đã có hai Nguyên Linh, mệnh nguyên được mở rộng, tu luyện Mệnh Nguyên Lực, đan điền bị phá nát, chỉ còn lại một vùng hỗn loạn, mà chưa nói đến chuyện thân thể của hắn đã hóa linh kiếm, bên trong Lôi Trạch tiếp nhận Lôi Lực trong một thời gian dài nên đã được thứ Lôi Văn thần bí kia khắc lên cơ thể. Tuy hiện giờ uy lực của Lôi Văn chưa hiển lộ ra bên ngoài, nhưng Lôi Lực ẩn chứa bên trong đó tuyệt đối không phải giả.
"Ta đang rất ngạc nhiên về tao ngộ của ngươi trong hai mươi hai năm qua." Người trung niên thật lòng nói. Cho dù là ai đi chăng nữa, sau khi nhìn thấu sự tình trong cơ thể Mạc Vấn thì cũng sẽ phải thán phục tạo hóa thần kỳ như vậy thôi. Đến cùng là thứ sức mạnh nào đã tạo ra một nhân vật kỳ quái đến nhường này ?
Trông thấy Mạc Vấn trầm ngâm không lên tiếng, ánh mắt người trung niên lóe lên: "Ngươi đang đề phòng ta ?"
"Cũng đúng, một người chưa từng găp mặt bỗng nhiên lại xuất hiện, nói là quen biết người, lại còn đã từng muốn thu ngươi làm đồ đệ, nghe ra vốn đã có điểm khôi hài rồi." Người trung niên khẽ cười, tự giễu mình: "Trước hết ngươi cứ ở lại trong núi đã, ngươi vì khảo nghiệm của Vấn Tâm Lộ mà đến đây, xem ra là muốn trở thành trưởng lão khách khanh của bổn tông, vậy trước tiên ngươi cứ sử dụng danh nghĩa trưỡng lão khách khanh mà ở lại, ta sẽ không quấy nhiễu sinh hoạt thường nhật của ngươi, khi nào ngươi đã nghĩ thông suốt, lúc đó hãy tới tìm ta."
Gặp mặt lão tổ Thiên Trì đã đột ngột, từ biệt lại còn đột ngột hơn. Ngoại trừ lúc ban đầu còn lấn cấn một số việc trong lòng, giờ đây suy nghĩ của Mạc Vấn đã hoàn toàn thông suốt. Tuy không phát hiện ra chút ác ý nào từ vị lão tổ Thiên Trì kia, nhưng hắn sẽ tuyệt đối không cho phép bản thân dễ dàng chấp nhận sự hiện diện của đối phương. Vốn dĩ từ trước đến giờ người này không hề tồn tại trong cuộc sống của mình, hơn nữa đây cũng là một điều tương tự đối với vị lão tổ Thiên Trì kia. Một tên đồ đệ dự phòng không từng gặp mặt trong suốt hai mươi hai năm qua, ai có thể biết tâm tình hiện giờ của lão là như thế nào chứ ? Bởi vậy nên hắn không dám tin chắc vào thái độ có phần chân thành, thân thiết kia. Dưới tình huống hai người đều không hiểu rõ về nhau như thế này, có lẽ nên giữ một khoảng cách giữa hai bên thì sẽ tốt hơn.