Truyền Kiếm
Chương 192 Chương 188 Ước Nguyện Ban Đầu
Ba vị Linh Kiếm sư Kiếm Cương như kiếm quang rơi xuống, đoàn xe lần nữa tiến về phía trước, đến lúc cách vách tường cát bên ngoài vài dặm, một gã Linh Kiếm sư trẻ tuổi mặc kiếm bào màu trắng chạy ra đón chào.
“Là khách quý tới tham gia đại điển khai sơn Tàng Kiếm Môn sao? Tại hạ là Khổng Dương, đệ tử tiếp khách của Tàng Kiếm Môn."
Trong mắt ba gã Linh Kiếm sư Kiếm Cương đồng thời hiện lên tinh quang, đệ tử tiếp khách Tàng Kiếm Môn sao ? Người này chính là một Linh Kiếm sư Kiếm Mạch trung kỳ, hơn nữa nhìn có vẻ còn chưa tới ba mươi tuổi! Đệ tử như vậy, mặc dù là ở tất cả Đại Kiếm Tông cũng là đệ tử nội môn! Không nghĩ tới Tàng Kiếm Môn lại cho đệ tử như vậy phái ra làm người tiếp khách. Không biết là Tàng Kiếm Môn thiếu thốn nhân thủ, hay là đệ tử tinh anh nhiều không có chỗ chứa?
“Vị tiểu huynh đệ này, tại hạ là thành chủ Tây Phong Thành Lý Nghị, đúng là nhận lời mời của quý môn mà đến." Lý Nghị không kiêu ngạo không tự ti nói.
“Lão hủ là thủ tịch cung phụng phủ thành chủ Tây Phong Thành Tôn Thiên Triều." Lão giả họ Tôn nói.
“Lão hủ là Môn chủ Cuồng Sa Kiếm Môn Tây Phong Thành, Hình Cuồng Phong." Lão giả họ Hình nói.
“Lão thân là Môn chủ Nhạn Kiếm Môn Tây Phong Thành Vân Yến." Phụ nhân trung niên nói.
“Thì ra là khách quý Tây Phong Thành, mời mấy vị đi bên này, tại hạ dẫn đường cho chư vị."
Khổng Dương rất nhiệt tình dẫn đoàn xe tiếp tục đi tới, rất nhanh liền đi tới trước vách tường cát kia, lúc này Khổng Dương lấy ra từ trong kiếm nang một tấm kiếm bài làm từ Hoàng Ngọc óng ánh, rót kiếm khí vào, kiếm bài phóng xuất ra một cỗ ánh sáng màu vàng nhu hòa, Khổng Dương giơ cao kiếm bài ném về phía trước vách tường cát.
Linh quang lưu động của vách tường cát nhanh chóng chạm kiếm bài, lập tức vô thanh vô tức tan rã, chỗ trống phương viên vài trượng lộ ra.
“Chư vị, mời đi theo ta."
Độ dày vách tường cát phải đến vài chục mét, đi qua hành lang mấy chục thước cảnh tượng trước mắt bỗng nhiên sáng ngời, một cỗ linh khí tinh thuần đến cực điểm tỏa vào mặt, làm cho người không nhịn được mà cảm thấy lỗ chân lông toàn thân khoan khoái dễ chịu, tất cả mỏi mệt trên đường đi phảng phất đều hết sạch.
Trước mắt bọn hắn hiện ra một ốc đảo thanh thúy, đất cát bên dưới sung túc hơi nước, đã bắt đầu chuyển hóa thành bùn đất, từng mảng thực vật trải rộng toàn bộ đại địa. Mà dưới chân bọn hắn, một con đường lớn rộng ba trượng uốn lượn kéo dài đến chỗ xa, nền đường hoàn toàn tạo thành từ một loại tinh thạch màu ố vàng, bên trên liên tiếp không nhìn ra dấu vết, bóng loáng.
Nhưng sự chú ý của bọn hắn lại bị tòa kiến trúc to lớn ở cuối con đường hấp dẫn, bất giác cả nhóm người chợt đứng ngây người.
Bởi vì bọn hắn thấy một tòa thành lơ lửng! Đúng vậy, chính là một tòa thành trì lơ lửng! Phiêu phù ở trên không cách mặt đất trăm mét, đồng thời phóng xuất ra linh quang óng ánh, như là một tòa Thủy Tinh Cung trên bầu trời!
“Sao có thể chứ? Bọn họ như thế nào có thể để một đồ vật nặng như vậy trôi nổi trên không? Cấm trận dưới tam giai căn bản không thể có loại năng lực này! Mặc dù là mười ba Kiếm Tông trong Tử Vân Tinh Các cũng chỉ có Tam gia mới có loại cấm trận như này!" Hình Cuồng Phong kích động nói.
Khổng Dương tiếp tục dẫn một đám người đang chóng mặt đi về phía trước, tiếp theo đó, thành trì huyền phù trên không trung kia lộ ra càng hùng vĩ, bắt đầu khởi động một đạo lưu sa cầu (cầu bằng cát) từ thành trì trên không rủ xuống mặt đất, mọi người đạp lên trên, một lực hút từ trong những hạt cát lưu động tuôn ra, tư động dẫn dắt mọi người đi lên.
“Đúng là tổ hợp cấm chế!"
Trên mặt lão giả tóc bạc Tôn Thiên Triều lần nữa lộ ra vẻ kinh hãi, lão có chút nghiên cứu đối với cấm chế nên đã nhìn ra cầu dưới chân là vài loại cấm chế tổ hợp mà thành, trong đó có Lực Hút cấm và Hậu Thổ cấm, tuy đều là cấm chế nhất giai cấp thấp, nhưng dung hợp cùng một chỗ lại hình thành cái cầu cát xảo diệu này.
Leo lên thành trì, bọn hắn lần nữa bị kích động kinh hãi, bởi vì tòa thành trì này vậy mà toàn bộ là do Hoàng Tinh Sa kiến tạo! Cái này cần bao nhiêu khoáng mạch Hoàng Tinh Sa đây ? Càng đáng sợ chính là, cái này cần bao nhiêu nhân lực, bao nhiêu thời gian mới có thể tế luyện ra?
Nhìn qua lên các loại kiến trúc trên tường xung quanh, mọi người chỉ cảm thấy yết hầu khô nóng, hận không thể cầm kiếm nạy ra mấy khối mang đi.
Kiến trúc bên trên thành trì kì thật cũng không nhiều lắm, ở trung tâm rải rác vài chục tòa lầu các đại điện, nhiều hơn chính là một ít sân cỏ đình đài chung quanh, thể hiện ra có hơi thưa thớt.
“Chư vị, mời theo tại hạ tiến về Tri Khách Viện phía trước nghỉ ngơi, đại điển cử hành vào ngày mai, đến lúc đó sẽ có người dẫn chư vị đến trước chủ điện xem lễ." Khổng Dương nghiêng người nói.
“Làm phiền làm phiền."
Không ai dám lãnh đạm chút nào, khiêm tốn hoàn lễ, Tàng Kiếm Môn thần bí này biểu hiện ra thực lực thật sự quá đáng sợ rồi, nếu không biết rõ Thiên Trì Kiếm Tông là ở Trung Đô Quận Cửu Hàn Châu thì bọn hắn cũng đã nghi ngờ Thiên Trì Kiếm Tông ở chỗ này khai tông lập phái rồi!
Tòa thành mệnh danh Tàng Kiếm Thành là trung tâm ở đây, một tầng sương mù nồng đậm dày đặc hoàn toàn bao phủ phương viên ngàn mét ở trong, sau tầng sương mù dày đặc là một chiếc kiếm thuyền cực lớn chiều dài trăm trượng đỗ trên một tòa bình đài, hai cái cánh chim rộng thùng thình tự động co rút lại, như là một tầng giáp lông vũ quanh thân thuyền.
“Đại điển khai sơn chuẩn bị như thế nào?" Mạc Vấn khoanh chân ngồi ở trong khoang, nhàn nhạt hỏi người nhậm chức Môn chủ đầu tiên của Tàng Kiếm Môn.
Lãnh Cừu thấp giọng nói: “Rất thuận lợi, thành chủ mười một thành quận lớn và tất cả đại kiếm môn trong phương viên ba nghìn dặm đều lục tục chạy đến, đại điển ngày mai có thể cử hành đúng hạn."
“Những người này phản ứng như thế nào?"
Lãnh Cừu trầm ngâm một chút: “Có một số người rất kính sợ, cố ý kết minh cùng chúng ta, thành lập khu vực giao dịch, nhưng có vài tên Môn chủ kiếm môn sau khi đi thăm quan Tàng Kiếm Thành, sinh ra ý định dòm ngó dò xét."
“Không sao, có kiếm trận Cửu Khúc Phi Sa cùng Mậu Linh Huyền Sát ở đây, bọn hắn không gây nên sóng gió gì được đâu. Thời điểm cử hành đại điển, có thể cho Đại Hoàng cùng Tiểu Hoàng lộ ra phía dưới, ta nghĩ có thể tránh được không ít phiền phức."
“Vâng."
Mạc Vấn đưa tay ném một vật ra ngoài, Lãnh Cừu vô thức tiếp nhận, là một ngọc giản.
“Kiếm quyết của ngươi ta đã hoàn thiện một chút, mới chỉ đủ cho ngươi tu luyện tới Kiếm Nguyên sơ kỳ, bộ phận còn thiếu phía sau trong thời gian ngắn ta không cách nào suy diễn ra, đến lúc đó ngươi có thể sửa tu một bộ kiếm quyết Kiếm Nguyên kỳ."
Lãnh Cừu khẽ giật mình, sau đó mặt mũi gã hiện vẻ không tưởng tượng nổi, cuồng hỉ quỳ gối: “Đa tạ đại nhân thành toàn!"
Lãnh Cừu khó có thể tự kiềm chế kích động, tư chất tu luyện của gã không thấp. Chỉ bằng vào một bộ tâm pháp kiếm quyết Kiếm Cương sơ kỳ trước kia mà gã đã có thể tu luyện tới Kiếm Cương trung kỳ, mà làm được đến như này gã vẫn chưa tới một trăm tuổi, như vậy cũng đã đủ để trở thành đệ tử chân truyền nổi bật tại các đại kiếm môn. Đã có kiếm quyết được Mạc Vấn hoàn thiện này, gã liền có thể lập tức trùng kích Kiếm Cương hậu kỳ, cho dù là Kiếm Cương viên mãn, thậm chí là Kiếm Nguyên, gã cũng có lòng tin đánh cược một lần! Chỉ cần có tu vi Kiếm Nguyên, báo thù là việc trong tầm tay!
Đối với kích động của Lãnh Cừu, Mạc Vấn không có quan tâm bao nhiêu, tiếp tục nói: “Tâm cảnh của ngươi có chỗ thiếu hụt, đã nhập ma đạo nhưng lại vẫn tiếp tục tu luyện kiếm cảnh trước kia, nếu ngươi không thể bỏ qua để chọn một, ngươi có thể vĩnh viễn không có cơ hội lãnh ngộ Kiếm Ý."
Thần sắc Lãnh Cừu ảm đạm, kiếm cảnh của gã chỉ có duy nhất ở Kiếm Tông, không có tông môn phụ đạo tiếp sau rất khó đột phá. Hơn nữa sau một đại biến cố trong đời, gã từng một lần trở nên điên cuồng khát máu vậy nên đạo tâm bị ma niệm xâm chiếm, nhưng gã lại không muốn bỏ qua kiếm cảnh này mà cứ kiên trì tu luyện, kết quả là không đạt được bất kỳ sự tiến bộ nào.
Mạc Vấn nhìn hắn nói: “Ngươi đã nhập vào Sát Lục Ma Cảnh, nếu như ngươi nguyện ý bỏ qua cho kiếm cảnh ban đầu, ta có thể cho ngươi một hạt giống Sát Lục, hạt giống này có thể giúp ngươi nhanh chóng đạt đến cảnh giới Hóa Ma, cho dù là đột phá Phá Ma cũng không phải là không được, hơn nữa không cần lo lắng bị Sát Lục Chi Khí này làm mất phương hướng."
“Hạt giống Sát Lục?" Lãnh Cừu ngây người, gã biết rõ vị chủ nhân này tu luyện chính là Sát Lục Kiếm Ý, hơn nữa đã đến cấp độ tương đối cao, nhưng không nghĩ tới Mạc Vấn lại muốn truyền cho mình hạt giống Kiếm Ý! Không phải gã không tin, mà là hạt giống Kiếm Ý không phải là thứ dễ kiếm như vậy, nó gây ảnh hưởng trực tiếp tới bổn nguyên Kiếm Ý của Linh Kiếm sư. Kiếm Ý của Linh Kiếm Sư đó trong một thời gian dài sẽ không có cách nào tiến thêm, cho dù là người thân nhất cũng không dễ dàng truyền thụ, cái này chính là lấy tu hành của mình thành toàn cho người khác!
“Đại nhân! Thuộc hạ tạ ơn đại nhân ưu ái, nhưng đại nhân ban ân quá lớn, thuộc hạ không dám nhận lấy." Lãnh Cừu quỳ trên mặt đất, sợ hãi mà nói.
Mạc Vấn lẳng lặng nhìn gã: “Ngươi nghĩ cho kỹ, chỉ có một cơ hội lần này, nếu ngươi đang lo lắng cho ta, vậy thì có thể không cần bận tâm đến vấn đề đó."
Lãnh Cừu nuốt nước miếng một cái, mồ hôi trán từng giọt từng giọt rơi xuống. Đối với gã mà nói, đây tuyệt đối là phúc duyên ngàn năm khó gặp, nếu được Mạc Vấn ban tặng hạt giống Kiếm Ý, gã có thể dễ dàng đạt đến Hóa Cảnh, sau đó đột phá bình cảnh để lĩnh ngộ Sát Lục Kiếm Ý, quá trình này giảm bớt cho gã ít nhất một nửa thời gian tu hành! Thời gian thừa ra gã có thể làm càng nhiều việc, hướng đến cấp độ rất cao.
“Nghĩ xong chưa?"
“Thuộc hạ... Thuộc hạ... Nguyện ý..." Sau khi nói xong, Lãnh Cừu cảm giác toàn thân buông lỏng, như là dùng khí lực toàn thân mà nói.
Mạc Vấn duỗi ngón tay phải điểm lên mi tâm, một luồng kiếm ti đỏ thẫm như máu quấn quanh ngón tay, sau đó nhẹ nhàng bắn ra, kiếm ti liền chui vào thức hải Lãnh Cừu.
Toàn thân Lãnh Cừu chấn động, sát khí toàn thân lập tức đại thịnh, một luồng Sát Lục Chi Khí như có như không vờn quanh quấn lấy cả người
Mạc Vấn không có cử động, chỉ là lẳng lặng chờ đợi, cưỡng ép chia bổn nguyên Kiếm Ý hoàn toàn chính xác sẽ bị thương, thế nhưng bổn nguyên Kiếm Ý của Mạc Vấn cũng không phải là Sát Lục Kiếm Ý, bổn nguyên của hắn là Nguyên Linh Hoàng Kim Tiểu Kiếm, Sát Lục Kiếm Ý lại thuộc về Nguyên Linh đệ nhị, nhận sự khống chế của bổn nguyên Nguyên Linh, chia cắt nhiều hơn nữa cũng sẽ không dao động đến căn cơ của hắn, chỉ là cần một khoảng thời gian là đã có thể khôi phục.
Sau nửa canh giờ, Lãnh Cừu đã thanh tỉnh lại, sát ý sâm lãnh trên người nhanh chóng thu liễm, như là chưa từng xuất hiện. Gã quỳ xuống trước mặt một lần nữa Mạc Vấn: “Tạ đại nhân ban ân!"
Mạc Vấn hơi gật đầu, lần nữa ném ra một ngọc giản khác: “Đây là một ít tâm pháp kiếm quyết ta sưu tập được, ngươi có thể chỉnh lý lại rồi đưa bản sao vào trong Tàng Kinh Các."
“Ngoài ra ta đã để vào trong Tàng Kinh Các hơn trăm thanh linh kiếm nhất, nhị giai, ngươi có thể lập tức ban xuống cho đệ tử ưu tú. Trong Luyện Đan Điện ta cũng để vào tám trăm bình đan dược các loại, ngươi xem rồi phân phối."
Nghe Mạc Vấn dặ dò một câu, Lãnh Cừu đột nhiên nhận ra cái gì, hơi kinh dị mà nói: “Đại nhân, chuyện này là ?"
Mạc Vấn nhìn thoáng qua bên ngoài cửa sổ mạn tàu: “Sau khi đại điển chấm dứt ta sẽ rời đi, Tàng Kiếm Môn này sẽ trao cho ngươi quản lý. Nhớ rõ mỗi lúc phái đệ tử chú ý đến động tĩnh trong Lôi Minh Sơn, nếu là có biến động, liền phi kiếm truyền thư cho ta."
Thứ làm Mạc Vấn lo lắng chính là người ở trong Lôi Minh Sơn kia, đối phương có thể tống xuất một phân hồn ra ngoài trận, thì có thể tống xuất cái thứ hai, thứ ba, hắn không biết tòa đại trận có chút không trọn vẹn này có thể ngăn cản đối phương bao lâu, có lẽ vài năm, có lẽ hơn trăm năm. Hắn không biết lúc đối phương đi ra thì chính mình đang ở nơi nào, có còn sống hay không, nhưng cũng nên theo dõi thật cẩn thận, thật sự đến lúc đó có thể thông tri để mình chuẩn bị đối sách. Đây cũng là ước nguyện ban đầu lớn nhất của hắn khi sáng lập Tàng Kiếm Môn.