Truyện Hôn Là Nghiện
Chương 81
CHƯƠNG 81: SAO CẬU LẠI NỔI DA GÀ?
Tống Vĩnh Nhi xuống xe.
So sánh với lần trước cô tung tăng nhảy nhót trở về nhà họ Tống thì lần này Tống Vĩnh Nhi thật sự là đi ba bước lại quay đầu một lần, đôi mắt nhỏ lưu luyến không rời, nhìn Lăng Ngạo thì trái tim cũng đau.
Cô còn chưa vào trong sân, Lăng Ngạo đã gọi điện thoại đến.
Cô cứ đứng ngây ngốc dưới nắng như vậy rồi bắt máy: “Alo."
“Bé ngoan, đừng buồn, ngày mai anh nhất định sẽ tới sớm một chút!"
“Ừm! Em chờ anh, anh tuyệt đối phải tới, không được gạt em, không cho phép bỗng nhiên không cần em nữa!"
“Bé ngoan, anh tuyệt đối sẽ tới, sẽ không gạt em, cũng không bỗng nhiên không cần em!"
“Buổi tối em nhớ anh thì phải làm sao?"
“Gọi cho anh bất cứ lúc nào, chúng ta còn có thể gọi video. Anh cũng sẽ nhớ em, rất nhớ rất nhớ, không muốn không muốn nghĩ tới."
Lúc này rèm được kéo lên, anh em Trần An không những nghe thấy tiếng động phía sau mà còn thấy rõ tình hình phía sau!
Trần Tín nhìn vẻ quấn quít của Lăng Ngạo, cộng thêm những lời nói nghe sâu rang mà thật sự không chịu nổi!
Anh ta ôm cánh tay, khẽ nói: “Da gà da vịt rơi đầy đất."
Lăng Ngạo liếc ánh mắt hung ác qua: “Sao cậu lại nổi da gà?"
Trần Tín: “…"
Trần An nén cười, vẫn nói: “Cậu Tư, bây giờ bên ngoài là 38,9 độ, vẫn nên để cô Tống mau vào nhà đi, đừng để bị cảm nắng."
Lăng Ngạo nhìn dáng vẻ vô cùng đáng thương của cô nàng ở ngoài cửa sổ, vừa muốn mở miệng thì nghe cô nói một câu: “Chú, em hối hận, em nên ăn tối ở Tử Vi Cung, hay là thì em đi với anh, ăn cơm xong rồi lại về!"
Bàn tay to của Lăng Ngạo sờ tay cầm cửa xe, một giây trước khi mở ra thì trơ mắt nhìn cô gái mình yêu cách anh ngày càng xa, ngày càng xa!
“Trần An!"
Anh tức giận quát một câu!
Trần An vẫn không quay đầu lại, bởi vì anh ta đang lái xe!
Nhưng giọng điệu đầy chính trực truyền tới: “Cậu Tư, anh không thể đưa cô Tống trở về, sắp tới anh không có thời gian ở cùng cô ấy."
Nghe vậy, Lăng Ngạo dần bình tĩnh lại.
Không sai, kế tiếp anh còn có rất nhiều việc phải làm, hơn nữa đều rất quan trọng.
Xe chậm rãi rời khỏi khu nhà họ Tống, Lăng Ngạo buồn bã nói: “Bé ngoan, anh tạm thời có việc, phải đi trước. Em yên tâm, ngày mai anh nhất định sẽ tới."
—— Tôi là đường phân cách Tống Vĩnh Nhi ngày càng yêu cậu Tư ——
Tống Vĩnh Nhi về đến nhà, Mạnh Tiểu Long lập tức đứng dậy từ ghế sô pha, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến trước mặt cô: “Làm sao vậy?"
Mắt cô gái nhỏ hồng hồng, hoặc là đã khóc, hoặc là sắp khóc.
Môi cô sưng đỏ mang theo vết cắn mờ, thoạt nhìn đã biết vừa bị đàn ông hôn cắn mãnh liệt.
Mạnh Tiểu Long cuống quít, sốt ruột hỏi: “Là cậu Tư bắt nạt em sao? Hay là cậu Nghê?"
Sau khi sửng sốt qua đi, Tống Vĩnh Nhi mới hiểu rõ anh ta nói cái gì.
Cô vô thức che miệng lại rồi buông ra, Tống Vĩnh Nhi nhíu mày nghiêng người qua một bên muốn vòng qua Mạnh Tiểu Long để lên lầu: “Em mệt rồi, em đi ngủ trước, đến bữa tối sẽ xuống!"
Mạnh Tiểu Long không cản cô.
Nhưng nhanh như chớp chạy theo cô lên lầu!
Tống Vĩnh Nhi chạy vào phòng, đang định đóng cửa, thì Mạnh Tiểu Long chống một tay lên cửa, một tay khác túm chặt cánh tay cô, thân hình cao lớn chen vào trong khe cửa!
Cửa phòng vừa đóng, hai người thanh mai trúc mã!
Mạnh Tiểu Long giơ hai tay muốn ôm khuôn mặt nhỏ của Tống Vĩnh Nhi, bỗng dừng lại ở hai bên tai của cô.
“Vĩnh Nhi, em nói cho anh biết, anh ta hôn em, em không tự nguyện đúng không?"
Không gian rất yên tĩnh.
Yên tĩnh đến mức Tống Vĩnh Nhi có thể nghe rõ trái tim mình đập.
Cô gật đầu: “Đúng, không phải em tự nguyện."
Mạnh Tiểu Long thở phào nhẹ nhõm, dù nụ hôn đầu của cô không còn, anh cũng không để bụng, chỉ cần không phải cô tự nguyện là được!
Nhưng Tống Vĩnh Nhi bỗng thay đổi lời nói: “Nhưng anh ấy hôn em thì em không phản kháng, cũng không ghét."
Mạnh Tiểu Long: “…"
Tống Vĩnh Nhi lại nói: “Sau đó em cũng hôn anh ấy, em thích anh ấy!"
Mạnh Tiểu Long: “…"
Anh không thể chấp nhận kết quả như vậy, buổi sáng khi cô nói thích Lăng Ngạo, anh đã không để ý bởi vì cô có thích hay không cũng không thay đổi được sự thật là cô phải làm cô dâu của anh!
Cuộc sống sau này còn dài, anh sẽ làm cho cô yêu mình.
Nhưng hiện tại, một nụ hôn lại khiến anh khó chịu như thế!
Đau tận tâm can!
Anh có chút điên cuồng nắm vai cô, lắc mạnh một cái, giống như muốn lắc cô tỉnh táo hơn!
“Bé heo, có phải em đã quên nhiều năm qua, anh yêu thầm em thế nào sao? Anh vẫn luôn cưng chiều em, anh sợ em quá nhỏ, sợ em bị thương, mỗi lần muốn hôn em đều nhẫn nhịn chỉ hôn trán em! Thậm chí anh sợ hôn nhiều sẽ làm em sợ! Ngay cả số lần hôn trán em, anh cũng phải cố gắng kiềm chế! Nhưng bây giờ em lại để người đàn ông khác hôn môi em sao?"
Mạnh Tiểu Long như điên rồi, anh trừng mắt nhìn đôi môi sưng đỏ của cô, thấy cô không trả lời, cơn tức giận của anh càng lớn!
Kéo mạnh cơ thể nhỏ bé của cô về phía nhà vệ sinh!
“A ~! Anh buông tay ra, anh làm gì vậy?"
Tống Vĩnh Nhi không thể ngăn cản được, cô nhỏ nhắn, anh ta kéo cô chẳng khác xách một chú chim nhỏ!
Anh kéo cô tới trước bồn rửa mặt, lấy bàn chải và kem đánh răng của cô, lấy nước súc miệng đưa cho cô: “Đánh răng! Nhanh lên! Rửa sạch tất cả mùi vị của anh ta cho anh! Nhanh lên!"
Từ trước đến nay Tống Vĩnh Nhi chưa từng thấy Mạnh Tiểu Long hung dữ như vậy.
Cô nghĩ bây giờ ba mẹ không có ở nhà, trên lầu chỉ có một mình cô, lỡ Mạnh Tiểu Long phát điên đánh mình gì đó hoặc là cưỡng bức mình thì cũng không có ai có thể cứu mình, cho nên đừng kích động anh ta thì hơn.
Người thông minh phải biết thức thời mà!
Nuốt nước bọt, trong lòng sợ hãi, cô cẩn thận cầm lấy cốc nước và bàn chải đánh răng trong tay anh ta, cứ thế đánh răng trước mặt anh ta!
Cô đánh răng rất chậm, Mạnh Tiểu Long cũng không thúc giục cô.
Dường như cô càng đánh răng kỹ, trong lòng anh ta càng hài lòng!
Nhưng nhìn qua tấm gương, Tống Vĩnh Nhi lại phát hiện, ánh mắt Mạnh Tiểu Long nhìn mình như muốn bốc cháy, tràn đầy thú tính.
Cô càng sợ hãi, hiện tại mới bốn giờ chiều, đến giờ ba mẹ tan tầm về nhà vẫn còn rất sớm!
Mặc dù Mạnh Tiểu Long thật sự ‘muốn’ cô, cho dù cô khóc đến chết, ba mẹ cũng chỉ nói, vậy thì gả đi, dù sao cũng phải gả.
Làm sao bây giờ?
Cô cụp mắt xuống không nhìn anh ta, nhưng vẫn có thể cảm giác rõ ánh mắt đó nóng bỏng, thiêu đốt trên người cô!
“Thôi được rồi." Mạnh Tiểu Long bỗng lên tiếng, giọng nói trầm khàn, Tống Vĩnh Nhi nghe thấy thì da đầu tê dại: “Nhổ hết kem đánh răng trong miệng ra đi, súc miệng!"
“Ừm." Cô rất ngoan ngoãn lên tiếng.
Một bàn tay nhỏ đưa về phía vòi nước muốn vặn ra thì anh ta bỗng nhiên tiến lên một bước, một tay đặt trên vai cô, một tay khác phủ lên bàn tay nhỏ của cô đang đặt trên vòi nước, ngực anh ta dán chặt vào sau lưng cô, nói với cô: “Anh giúp em mở."