Truyện Hôn Là Nghiện

Chương 210

Hôn Là Nghiện! CHƯƠNG 210: GHEN TUÔNG

Tống Vĩnh Nhi xoay người lại, mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm Lăng Ngạo.

“Cô ta là ai?"

“Cô ấy là… em gái khóa dưới của anh."

“Em gái khóa dưới? Một đứa con gái lại mang theo vali tới nương nhờ anh, muốn ở trong nhà anh?"

“Quả thật chỉ là em gái khóa dưới thôi, An cũng biết cô ấy mà. Hồi anh học cấp hai, anh không nói được, mọi người đều ghét bỏ anh, chỉ có cô ấy… là không."

Qua hai câu đơn giản, Tống Vĩnh Nhi đã thăm dò rõ ràng nội tình của đối phương rồi, đây đâu phải bạn học, rõ ràng là thanh mai trúc mã của anh mà!

Nhiều năm như vậy còn tới đây tìm anh, đủ để thấy hai người vẫn còn liên lạc với nhau nhất là ở độ tuổi này rồi, cô ta còn kéo vali tới đây?

Đôi mắt to lấp lánh của Tống Vĩnh Nhi híp lại, không hề khách khí đánh thẳng vào chỗ hiểm của Lăng Ngạo: “Cô ta thích anh à?"

Lăng Ngạo mở miệng, định nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn im lặng.

Đúng lúc này, giọng nói của Trần An lại truyền ra từ loa phát thanh: “Nếu không thì tôi nói cậu Tư không ở trong nước, bảo cô ấy rời đi trước."

Lăng Ngạo nhìn chằm chằm ánh mắt sắc bén của Tống Vĩnh Nhi, rồi đáp lại Trần An: “Ừm!"

“Đợi đã!" Tống Vĩnh Nhi gọi Trần An lại rồi nói: “Anh để cô ta vào đi!"

Trần An hơi ngạc nhiên: “Mợ chủ à?"

Lăng Ngạo cũng nhìn cô hơi nghi ngờ, anh nghĩ, đáng lý cô không thích phụ nữ khác tới ở mới đúng chứ?

Lúc này, không ai biết rằng, Tống Vĩnh Nhi đang nghiêm túc suy nghĩ trừ hậu hoạn mãi mãi.

Nếu cứ để Thanh Ninh rời đi như vậy, lần sau cô lại tới, hoặc lúc cô ta tới, chưa chắc cô có thể gặp mặt được, khi đấy mới lúc nguy hiểm nhất nên cô dứt khoát cho cô ta vào, mặc kệ đối phương có ý đồ gì, chỉ cần là tình địch sẽ kết liễu tại chỗ!

“Đúng vậy, anh để cô ta vào đi!"

Tống Vĩnh Nhi nhìn thẳng vào Lăng Ngạo, ý cảnh cáo, như thể anh dám phá rối để Thanh Ninh đi, cô sẽ không để yên cho anh.

Lăng Ngạo nhìn cô thâm trầm rồi nói: “Cậu để cô ấy vào đi."

“Vâng." Trần An ngắt cuộc trò chuyện.

Phòng ngủ bỗng trở nên rất yên tĩnh, Lăng Ngạo và Tống Vĩnh Nhi nhìn nhau, vẻ mặt anh hiện rõ sự căng thẳng và thăm dò còn cô thì mặt không cảm xúc, chỉ nhìn anh, ánh mắt tủi thân.

Khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo như ngọc điêu khắc, khảm thêm hai con ngươi ngập nước, muốn khóc nhưng không khóc, muốn hỏi nhưng không hỏi, nhìn dáng vẻ đó của cô, là ai cũng không nhịn được muốn tiến lên an ủi.

Tất nhiên Lăng Ngạo cũng không nhịn được, nhưng anh vừa tiến lên một bước, đã thấy cô nhíu mày lườm anh cảnh cáo, nên anh không dám nhúc nhích nữa.

“Bé ngoan à! Có phải em lại đau bụng không? Để anh xoa giúp em."

“Cô ta bao nhiêu tuổi? Có phải cô ta rất xinh đẹp đúng không?"

Ông nói gà bà nói vịt, hỏi một đằng trả lời một nẻo, đã không trả lời còn hỏi ngược lại.

Lăng Ngạo đứng im bất động, nghiêm túc đáp lại, như học sinh trả lời câu hỏi của thầy giáo: “Lúc anh 16 tuổi thì cô ấy 13 tuổi. Còn xinh đẹp hay không thì anh không nhìn ra."

Tống Vĩnh Nhi xoắn xuýt. Hóa ra cũng là cô gái trẻ, chẳng phải đàn ông đều thích cô gái trẻ à? Mặc dù anh nói không nhìn ra, cô ta có xinh đẹp hay không, nhưng lúc nãy khi cô đứng bên cửa sổ nhìn xuống lầu, cô đã thấy Thanh Ninh đó có sống mũi rất cao, da dẻ trắng trẻo, một cô gái như vậy không thể nào dính đến chữ xấu được.

Rồi cô lại nghĩ tới mái tóc ngắn đỏ rực của Thanh Ninh, không cần nghĩ cũng biết tính cách cô ta rất hoạt bát.

Cô cắn môi, tức giận nói: “Anh là tên khốn! Còn nói gì mà em là mặt trời của anh! Anh chỉ cần một tia nắng của em thôi! Trong đời anh đã sớm có mặt trời rồi! Hơn nữa không chỉ có mình em!"

“Tuyệt đối không phải!" Lăng Ngạo bật thốt lên, đồng thời giơ tay lên trời thề: “Anh thề anh chỉ có mình em!"

Trong lòng cô rất rối loạn, đúng là hai người đăng ký kết hôn quá nhanh, giờ nhìn xem, người đàn ông này có quá nhiều bí mật, quá nhiều chuyện, một cô gái như cô sao có thể là đối thủ của sói xám chứ?

Nghĩ tới ngày tháng sau này còn dài như thế, tim cô lại mệt mỏi: “Hu hu… Lúc trước nghe người ta nói, muốn đàn ông yêu thương phụ nữ, thì tốt nhất đàn ông phải hơn phụ nữ bảy tuổi! Anh 26 tuổi rồi, lớn hơn em tới tám tuổi lận!"

“Là tuổi mụ! Tuổi mụ của anh 26, anh mới tròn 25 tuổi thôi, nên anh vừa khéo hơn em bảy tuổi."

Lăng Ngạo không biết trong đầu cô đang nghĩ chuyện gì nữa, nhưng đầu óc anh thông minh, xoay chuyển cực nhanh, cô vừa mở miệng, anh đã có thể thốt lên những lời gạt đi nỗi lòng lo lắng của cô.

Tống Vĩnh Nhi thấy anh đáp lại nhanh như vậy, thì trong lòng càng buồn bực.

Sao trước đây cô không nhận ra miệng lưỡi người đàn ông này trơn tru, biết nịnh gái như vậy chứ, có phải anh luyện cùng người nào đó đúng không?

“Anh!" Cô nổi nóng đến mức không biết nói gì cho phải.

“Có anh!" Anh nhanh chóng giơ tay lên, mặc dù dáng vẻ khá hài hước, nhưng không hề ảnh hưởng đến vẻ đẹp trai và khí chất hào hoa phú quý trên người anh.

Tống Vĩnh Nhi lườm anh, rõ ràng lúc này ánh mắt anh rất chân thành, vẻ mặt cũng nghiêm túc như vậy, nhưng sao cô lại thấy anh ngày càng giống lão hồ ly vậy?

Cô buồn bực chỉ vào xe lăn nói: “Anh ngồi lên đi! Em đẩy anh xuống lầu."

Trong nhà có khách, mặc kệ dạng tình địch nào, cô cũng phải cho đối phương mở mang kiến thức một chút, cô mới là nữ chủ nhân của Tử Vi Cung, vị trí đi phía sau đẩy xe lăn cho Lăng Ngạo, chỉ có thể là của cô!

Nhưng Lăng Ngạo lại khăng khăng lắc đầu nhìn cô: “Để anh đẩy em đi, chẳng phải em đang đau bụng ư?"

“Em đau bụng chứ không gãy tay gãy chân. Anh bảo em ngồi xe lăn ra ngoài, anh không yên tâm chuyện gì à? Có phải anh mong em thấp hơn cô ta đúng không?"

Cô sắp bị anh chọc tức đến phát khóc rồi.

Nhưng anh lại lắc đầu, nghiêm túc giải thích: “Không đâu, cô ấy cao 1m62, em cao 1m68, em cao hơn cô ấy cả cái đầu!"

“Anh!" Tống Vĩnh Nhi gấp đến độ chóng mặt, cảm thấy toàn thân không thoải mái: “Anh biết cả chiều cao của cô ta cơ à?"

Lăng Ngạo thật sự không hiểu, hai người biết nhau từ lâu, biết đối phương cao bao nhiêu chẳng phải là chuyện rất bình thường sao?

Nhưng Tống Vĩnh Nhi lại không nghĩ thế, cô nghĩ anh có thể nói ra con số 1m62 chính xác như thế, chứng tỏ anh quan sát rất tỉ mỉ, lúc anh quan sát sẽ nhìn chằm chằm người ta bao lâu chứ?

Trong lòng Tống Vĩnh Nhi rất hỗn loạn.

“Anh ngồi xuống cho em! Chúng ta phải đi xuống đó." Cô tức giận hét lên.

Anh thật sự sợ cô tức đến sinh bệnh, nên luôn cố gắng giải thích, nhưng tại sao lại phản ngược lại, càng nói càng thấy không ổn vậy chứ?

“Bé ngoan à, em đừng đẩy anh, cũng đừng giận nữa, cô ấy chỉ là em gái khóa dưới thôi. Cơ thể em không khỏe, đẩy anh xuống lầu sẽ rất mệt."

“Em muốn đẩy xuống đó!"

Tống Vĩnh Nhi hét xong, nước mắt đã trực trào ra, người đàn ông này có hiểu không thế, dáng vẻ đẹp trai cao lớn khi đứng lên như lúc này của anh, chỉ có thể để mình cô thấy, không được để tình địch dòm ngó. Nhất là, cô muốn đẩy anh xuống, để nói Thanh Ninh kia biết, vị trí bên cạnh anh chỉ có thể là cô thôi.

Lăng Ngạo thấy mắt cô ngấn lệ, sợ là cô đang đau bụng dữ dội, nên thương xót nói: “Bé ngoan, Thanh Ninh đã biết tình huống chân anh rồi, năm năm trước, anh phẫu thuật ở Đức, cô ấy cũng ở đấy, nên anh không cần ngồi xe lăn trước mặt cô ấy đâu."

“Hu hu…" Tống Vĩnh Nhi khóc thật rồi: “Hu… Anh là tên khốn, em không muốn thích anh nữa! Hu hu…"

Tác giả : Lạc Tâm Thần
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại