Truyện Hôn Là Nghiện
Chương 11
CHƯƠNG 11: TRÊN NGƯỜI ANH CÓ BÍ MẬT
Tống Vĩnh Nhi đỏ mặt, có chút ngượng ngùng.
Đối mặt với biểu cảm xoắn xuýt như táo bón của mọi người, muốn nói thêm cái gì, nghĩ nghĩ vẫn là thôi đi, nói nhiều sai nhiều, cô vẫn là an phận một chút tốt hơn.
“Ha ha, ha ha ha~"
Ngay lúc tất cả mọi người đều cảm thấy bầu không khí xấu hổ và cả người không được tự nhiên, thì người đàn ông luôn im lặng ngồi trên xe lăn lại đột nhiên tâm tình tốt cười nhẹ ra tiếng.
Bộ dạng Lăng Ngạo cười rộ lên rất xinh đẹp, ít nhất Lý Nhu và Phương Văn Hồng đối diện với hắn đều chìm đắm trong nụ cười đó của anh, thật lâu không hồi thần.
Gần hai mươi năm, chưa từng nghe qua tiếng nói nào phát ra từ miệng Lăng Ngạo!
Một màn quỷ dị này, phối hợp với sự sợ hãi khi mọi người nghe Tống Vĩnh Nhi đọc pháp y và tâm lý học tội phạm, càng âm u rõ ràng hơn.
Phương Văn Hồng bất giác nắm chặt cánh tay của cậu cả, Lý Nhu cũng dán chặt lưng lên sofa, ngay cả vài vị thiếu gia cũng theo đó trầm ánh mắt, hai mắt nhìn chằm chằm Lăng Ngạo.
“Em tư, em có phải bị em dâu dọa rồi không?" Cậu hai Lăng Cẩn cuối cùng quyết tâm, từ bỏ mỹ nhân như thiên tiên, gọi Tống Vĩnh Nhi là em dâu.
Mỹ nhân mặc dù tốt, nhưng sở trường của cô, không phải tất cả đàn ông đều có dũng khí cười tiếp nhận.
Tương lai ôm cô ra ngoài gặp nhóm bạn hồ bằng cẩu hữu, người ta hỏi vợ cậu làm gì, anh trà lời pháp y, chuyên kiểm tra thi thể, còn không dọa người ta sợ chết khiếp?
Xúi quẩy!
Tống Vĩnh Nhi mặc dù tuổi nhỏ, nhưng lại cực kỳ mẫn cảm.
Nghe thấy hàm ý trong câu nói của cậu hai, cô cúi người ghé vào bên tai Lăng Ngạo, nhẹ nhàng hỏi một câu: “Em có phải làm anh mất mặt không?"
Tống Vĩnh Nhi đôi mắt sâu không lường được nhìn cô một cái, cô có chút không chịu nổi dời ánh mắt không nhìn anh.
Bàn tay nhỏ đột nhiên bị sức mạnh ấm áp nắm chặt, Tống Vĩnh Nhi rũ mi, nhìn thấy Lăng Ngạo lại giơ tay nắm chặt tay cô, anh vẫn không nói chuyện, khuôn mặt không biểu cảm mở tay cô ra, viết một chữ trong lòng bàn tay cô: An.
“Haha, xem ra em tư rất hài lòng với cuộc hôn nhân này." Lý Nhu nhìn đồng hồ treo trên tường, nhanh chóng chuyển đề tài: “Cách giờ cơm trưa còn có chút thời gian, tiểu Vĩnh Nhi cũng là lần đầu tiên tới, nếu không, dì và Mẫn Chi cùng con đi một vòng quanh sân?
Tống Vĩnh Nhi nhìn mắt và bàn tay đang giao nhau với Lăng Ngạo, mỉm cười: “Biệt thự Sơn Đỉnh, trang viên độc lập, phong cảnh thiên nhiên đẹp. Dì Thiển và chị dâu lớn không cần đi cùng con đâu, con đẩy cậu tư đi vòng vòng xung quanh."
Lăng Nguyễn gật gật đầu, nếu Tống Vĩnh Nhi rời đi, ông và con trai nhỏ cũng không có lời nào để nói, cùng ở lại đại sảnh cũng rất ngượng ngùng: “Con và thằng tư cùng đi xung quanh đi, bồi dưỡng chút tình cảm cũng tốt."
Lát sau.
Giữa hoa cỏ um tùm, không khí trong lành thoải mái, bươm bướm hồng vỗ cánh bay lượn, mặc dù là mùa hè, nhưng từng trận gió lạnh trên đỉnh núi thởi đi không ít khí nóng, không cảm thấy oi bức.
Dưới chân dẫm lên sỏi đá, Tống Vĩnh Nhi mang sandal cao gót, còn phải đẩy xe lăn, không khỏi có chút phí sức.
Trần Tín ở không xa thấy tư thái có chút ngốc của cô, cuối cùng đi lên nói: “Cô Tống, tôi đến đẩy đi."
Tống Vĩnh Nhi ngại ngùng cười cười, buông hai tay ra đi đến bên người Lăng Ngạo, đi bên anh: “Xin lỗi, bình thường em không mang giày cao gót."
Chân anh không tiện, gả cho anh, phải đẩy anh đi đi?
“Sau này em sẽ không mang nữa." Cô lại bổ sung một câu, nói: “Em sẽ đẩy ngày càng ổn."
Khóe miệng Trần Tín hiện lên ý cưới nhàn nhạt, cô Tống này thật sự rất đáng yêu.
Ngày trước cậu tư kêu anh đi điều tra chuyện của cô Tống, anh cũng tra triệt để, chuyện cô cấp ba đã học ở thành phố K, chuyện cô thích trèo tường ra ngoài ăn sáng, cùng với chuyện cô học pháp y bệnh lý học ở đại học khoa y, vân vân, cậu tư sớm đã biết.
Mà nửa năm trước, cô đã cứu cậu tư ở Thanh thành, cũng hoàn toàn là ngẫu nhiên.
Đừng nói tới Tống Vĩnh Nhi lúc đó không biết những cậu chủ khác của Lăng gia, không thể thông đồng với họ vở kịch này vào lúc đó, nói về tình huống lúc đó, cậu cả, cậu hai thực sự là thật lòng muốn nhìn cậu tư chết, cho nên tuyệt đối không thể kêu người giữa đường cứu cậu tư.
Nhưng ngày trước trên đường cao tốc, chuyện Tống Vĩnh Nhi đào hôn, là kịch hay là thật, thật sự có chút ý tứ sâu xa.
Vừa rồi lúc trong đại sanh, Trần Tín cũng không yên tâm đứng ở vị trí cách Lăng Ngạo không quá xa chờ, các biểu hiện của Tống Vĩnh Nhi, anh cũng nhìn thấy trong mắt. Trong lòng không nhịn được nghĩ, nếu cậu tư và cô Tống thật sự có thể yêu nhau, vậy nhất định sẽ là một đôi rất hạnh phúc.
“Cô Tống, cảm ơn cô." Trần Tín thẳng thắn nói: “Cậu tư và các cậu chủ khác, còn có ông chủ, ngày thường không ở chung một chỗ, cũng không có tiếng nói chung, nếu vừa rồi cô đồng ý cùng bà chủ ra ngoài, vậy một mình cậu tư ở đó, sẽ rất ngượng ngùng.
Tống Vĩnh Nhi nhìn Lăng Ngạo, phát hiện trên mặt Lăng Ngạo lóe lên chút không tự nhiên, lại biến mất rất nhanh.
Cô cười thật tươi: “Kêu tôi và dì Thiển còn có chị dâu cả cùng đi, tôi cũng cảm thấy lo lắng bất an, nếu tiếp tục ở đó nói chuyện nhà, mọi người lại bị chuyên môn của tôi dọa sợ, có chút ngại ngùng. Cho nên, nếu cậu tư đã không thể hòa nhập với mọi người, tôi cũng không thể hòa nhập với họ, còn không bằng cùng nhau ra ngoài tản bộ."
Mắt Trần Tín sáng lên, rất vui mừng: “Cô tư, cô thật thông minh, còn thông minh hơn tất cả những thiên kim tiểu thư mà tôi từng gặp trước đây!"
“Đương nhiên rồi! Bổn cô nương cái thế vô song mà!" Cô gái nào đó rất đắc ý cười tự đắc.
Trần Tín cũng cười: “Cậu tư nhà tôi cũng rất lợi hại, tôi và anh tôi từ nhỏ tới lớn, người sùng bái nhất là cậu tư nhà tôi!"
Còn có một câu, Trần Tín không dám nói: Nếu cô Tống có thể có thể cùng cậu tư đi qua ngày tháng đen tối nhất này, vậy tương lai không xa, cậu tư nhất định sẽ dẫn cô đi tới bình minh sau đen tối.
“Khụ khụ." Lăng Ngạo họ nhẹ.
Trần Tín chỉ đành câm miệng, cậu tư đây là ghét bỏ anh quá lắm lời đâu!
Tống Vĩnh Nhi lại có thâm ý khác dò xét Lăng Ngạo, một cô nhi mười bảy tuổi đã bị gia tộc vứt bỏ ở ngoài, hai chân tàn tật, cũng không được các anh yêu thương tôn trọng, càng không có tư cách tham gia xí nghiệp gia đình, một người đàn ông mỗi ngày làm ổ trong nhà chỉ biết nghỉ dưỡng, không có sự nghiệp cũng không có dã tâm, không có tài hoa cũng không có năng lực, lại là người mà Trần Tín và Trần An sùng bái nhất.
Trừ khi.
Trên người Lăng Ngạo có bí mật?
Cô không muốn động vào một người đàn ông không nên động vào, vì cô không thể thật sự sống cả đời với người đàn ông cô không yêu, là anh đồng ý lấy mình, cho nên cô cảm thấy, cuộc hôn nhân này hữu danh vô thực, sẽ không dài lâu, sẽ là khế ước im lặng mà trong lòng hai người đều biết!
Nhưng mà, cô và anh chưa từng thành thật đối diện thảo luận những thứ này.
Trong lòng anh có khi nào không có suy nghĩ như mình?
“À, sau bữa trưa, chúng ta có thể tìm một nơi nói chuyện thuận tiện không?" Cô rất nghiêm túc nghiêng đầu, giống một chú nai con ngây thơ, nhằm mở to nhìn anh.