Dạo Bước Phồn Hoa
Chương 240: Hài lòng
Vinh quốc công phu nhân đỏ mắt từ trong nhà đi ra, Lang Hoa tiến lên đón.
“Phu nhân vào trong nhà nghỉ ngơi một chút đi!" Lang Hoa nhẹ giọng khuyên.
Vinh Quốc công phu nhân gật đầu một cái.
Vào phòng ngồi trên giường mềm, sức lực toàn thân của Vinh Quốc công phu nhân giống như bị hút khô, bà kéo tay Lang Hoa nói, “Vốn không muốn phiền muội phải qua đây giúp, nhưng trong nhà thực sự không có ai lo liệu..."
Lang Hoa đã nghe nói chuyện của Vân Nương, ầm ĩ đến nước này, Triệu gia cũng là người sáng suốt, hẳn sẽ không bỏ qua gia phong mà làm ầm lên, hai ngày nay đã đón Vân Nương đi, còn về ly hôn vẫn phải chờ xem hai tộc nói chuyện như thế nào.
Vinh Quốc công phu nhân nói: “Chờ số mệnh Quốc công gia đã định, ta cũng sẽ thu xếp một chút đi theo Tướng quân đưa Quốc công gia về tộc, trong nhà nhất định sẽ rối loạn, đến lúc đó phải nhờ muội giúp đỡ, đây cũng là ý của Ninh Vương phi."
Về lý mà nói, Ninh Vương phi điều phối hai người trong tay qua đây, là có thể giúp phủ Vinh Quốc công vượt qua cửa ải khó khăn.
Vinh Quốc công phu nhân nhìn ra nghi ngờ của Lang Hoa, “Có người của Thái tử theo dõi, Ninh Vương phi rất ít về nhà mẹ đẻ, cho dù là làm tang lễ cho Quốc công gia... cũng không tiện nhúng tay quá nhiều."
Có bài học thất bại của Huệ Vương và Khánh Vương, Ninh Vương phi làm việc thập phần cẩn thận.
Vinh Quốc công phu nhân nói rồi mở cái rương bên cạnh ra, lấy khay đan bên trong, bắt đầu may vá, “Nói muội đừng cười, mấy ngày nay ta không muốn nghĩ gì cả, chỉ là một lòng phải làm xong những y phục này, để cho chàng ấy mặc y phục ta làm, quang vinh mà đi."
“Chàng còn trẻ như thế, kích thước y phục cũng chưa thay đổi, ta nghĩ, nếu như ta đối với chàng tốt hơn một chút, tương lai chàng không còn nữa, có lẽ ta sẽ không hối hận..."
“Tẩu tử, người hối hận không?" Lang Hoa nhẹ giọng nói, “Nghe nói lúc người gả qua đây đại ca đã bệnh rồi."
“Đâu chỉ có bệnh," Vinh Quốc công phu nhân cười cười, “Lúc ấy lão Quốc công gia không muốn dựa vào Thái hậu, cũng không muốn đi theo Thái tử, Hàn gia tiến thoái lưỡng nan hoàn cảnh rất khó xử, nhà mẹ đẻ ta lại đang là lúc tốt đẹp, huynh đệ tỷ muội trong tộc kết hôn đều tìm tân quý trong triều... sau khi ta đáp ứng hôn sự này, rất nhiều người không qua lại với ta nữa, bầu không khí trong nhà cũng không tốt, người người đều nói ta nhảy vào hố lửa, nhưng ta cảm thấy những năm này cũng rất tốt."
“Mặc dù thời gian phu thê chúng ta ở chung bên nhau quá ngắn, nhưng ta rất vui vẻ, cõi đời này chàng hiểu ta nhất, ta hiểu chàng nhất, như thế là đủ rồi, còn cầu gì nữa," Vinh Quốc công phu nhân nhìn về phía Lang Hoa, “Muội tuổi tác còn nhỏ, tương lai sẽ rõ."
Lang Hoa nghĩ tới kiếp trước nàng và Lục Anh qua lại, không biết Lục Anh có hiểu nàng hay không, mà nàng rốt cuộc hiểu Lục Anh mấy phần.
Lúc mới sống lại, tất cả đều ở trước mắt, nàng rất muốn gặp Lục Anh nói chuyện với Lục Anh, nhưng không biết vì sao, gần đây những chuyện cũ kia dần dần mơ hồ rồi.
Nhưng Lục Anh là một chiếc chìa khóa để nàng nhớ tới kiếp trước.
Mỗi khi nàng nhớ tới chuyện của kiếp trước, đều phải nghĩ đến Lục Anh, bởi vì rất nhiều chuyện trên triều đình, đại đa số đều là Lục Anh nói cho nàng.
Vinh Quốc công phu nhân nói: “Có lúc đây cũng là vận may, ai gặp ai, ai gả cho ai, đều là vận may, ta cảm thấy vận may của ta rất tốt." Bà cúi đầu xuống tỉ mỉ khâu tất, lúc mi mắt cụp xuống ôn nhu đến thế.
...
Vinh Quốc công mơ mơ màng màng mở mắt, bên giường có một người đang ngồi.
Trong phòng hơi tối, ông ta không nhìn rõ, nhưng ông ta đoán được người kia không phải là Hàn Chương.
“Quốc công gia là ta." Thanh âm của Bùi Khởi Đường truyền tới.
Vinh Quốc công đã có dự liệu, lúc nghe nói chuyện của Bùi Khởi Đường, ông ta đã cảm thấy tất cả phát sinh trên người Bùi Tứ công tử đều lộ ra vẻ kỳ lạ. Con trai trưởng thông minh như vậy không nên bị tuỳ tiện vứt bỏ, đây không phải là cách làm của nhà làm quan, mỗi người con trai nối dõi đối với nhà làm quan mà nói đều rất trân quý, nhất là con em tài năng và trí tuệ như vậy, cho dù làm ra chút chuyện khác người thì đã sao, huân quý trọng thần trên triều đình, tay người nào từng sạch sẽ.
Cho nên ông ta biết trong này nhất định có chuyện.
“Quốc công gia, ngài còn nhớ Khánh Vương không?"
Vinh Quốc công đột nhiên trợn to hai mắt.
Bùi Khởi Đường cúi đầu xuống nói nhỏ ở bên tai Vinh Quốc công.
Trên mặt Vinh Quốc công dần dần lộ ra nụ cười, hoá ra là như vậy, lại có là loại kết quả này, Hoàng thượng không ngờ tới, Thái tử không ngờ tới.
Sẽ có một ngày như vậy, lúc bọn họ còn đang ngủ say, một người xuất hiện ở trước mặt bọn họ, giơ tay đòi lại món nợ máu này.
“Như vậy ta yên tâm rồi," Vinh Quốc công lẩm bẩm, “Ta có thể nói với phụ thân... cũng không cần lo âu nữa."
Như vậy đã rất tốt rồi.
Trước khi chết biết được những chuyện này, trời cao đã đối xử với ông ta rất tốt.
Ông ta hài lòng rồi, một giọt nước mắt theo khóe mắt Vinh Quốc công lăn xuống.
Nhị đệ, đệ phải sống thật tốt, thay phụ thân, thay ta, sống thật tốt.
...
“Bên ngoài là thanh âm gì vậy?" Vân Nương loáng thoáng nghe được tiếng khóc truyền tới.
Đó là tiếng khóc.
“Vinh Quốc công mất rồi," Ma ma quản sự đưa cơm lãnh đạm nói, “Đây cũng là bữa cơm cuối cùng của người ở Hàn gia, trưởng bối hai nhà đã thương nghị xong, người có thể ly hôn trở về Triệu gia rồi."
Ly hôn? Không phải bỏ vợ?
“Nương tử," Ma ma quản sự nói, “Đại phu nhân bảo ta nói với người, Tướng quân cho người một con đường trước trưởng bối trong tộc, chỉ vì người bây giờ vẫn là con dâu của Hàn gia, sau khi Triệu gia nhận thư ly hôn... người quay về thì không phải là người của Hàn gia nữa, Tướng quân và người của Hàn gia sẽ không che chở cho người nữa, sống hay chết thì phải xem Triệu gia và bản thân người rồi."
Vân Nương có cảm giác kích động muốn cười, “Hãm hại ta, buộc ta ly hôn, bây giờ còn muốn để cho ta nhớ ơn đức của Hàn gia sao?"
Ma ma quản sự lẳng lặng nói: “Đó là chuyện của người."
Từ nay về sau Triệu Vân Nương và Hàn gia không có quan hệ, bất luận nàng ta nghĩ như thế nào, làm ra chuyện gì, đều là chuyện của nàng ta.
“Một lát nữa, người của Triệu gia sẽ đến đón nương tử."
Ma ma quản sự nói xong xoay người ra cửa.
Vân Nương không biết đợi bao lâu, cuối cùng có người vào phòng.
“Cô nãi nãi?" Người nọ kêu lên một tiếng.
Vân Nương ngước mắt lên, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười, người nhà mẹ đẻ nàng tới rồi, nàng không cần ở chỗ này chịu khổ nữa, nàng muốn đi khỏi rồi.
“Ta... Ta ở chỗ này..."
Bà tử nhìn thấy Vân Nương quan sát từ trên xuống dưới một phen, lại nhìn màn trướng trong phòng, trên mặt lập tức lộ ra thần tình không vui vẻ, “Cô nãi nãi thật có phúc, ở chỗ này không bị ủy khuất."
Nàng như vậy còn không coi là bị ủy khuất?
Trong lòng Vân Nương không vui, nhưng cũng không để ý những thứ này, “Ca ca ta đâu? Có đến không?"
“Đại lão gia quay về nhà rồi, sai bọn nô tỳ đón người về Thái Nguyên."
Từ đường của Triệu thị ở Thái Nguyên. Đây là muốn đưa nàng về tộc sao?
Bà tử nhíu mày, lạnh lùng nói: “Cô nãi nãi đừng lề mề nữa, trời sắp tối rồi, chúng ta còn phải đi đường, ban đêm nếu không tìm được chỗ ở, Cô nãi nãi chớ oán chúng ta."
“Bà ta là ai?" Vân Nương nhìn về phía nha hoàn bên cạnh, “Ta muốn gặp ca ca, ta muốn nói chuyện với ca ca."
Bên ngoài lại truyền tới tiếng của bà tử, “Cứ tưởng nàng ta là một người có thể diện, tự mình đi mà tự tử đi, chúng ta cũng đỡ phải đi chuyến này... ai ngờ nàng ta không biết xấu hổ như vậy, chao ôi... đoạn đường đến Thái Nguyên này đúng là cực khổ mà..."
“Đừng nói trong phòng còn có màn trướng, cho dù dùng khố cũng nên treo cổ chết đi.... nàng ta không muốn chết, lẽ nào còn muốn làm làm phu nhân mà sai khiến à!"
Hai người nói rồi cười ầm lên.
“Nếu là ta, ồn ào ra loại chuyện xấu này, đi tiểu cũng dìm chết mình rồi."
Mặt Vân Nương lập tức căng đỏ lên, trợn mắt, “Sao các ngươi lại dám ăn nói như vậy..."
“Phu nhân vào trong nhà nghỉ ngơi một chút đi!" Lang Hoa nhẹ giọng khuyên.
Vinh Quốc công phu nhân gật đầu một cái.
Vào phòng ngồi trên giường mềm, sức lực toàn thân của Vinh Quốc công phu nhân giống như bị hút khô, bà kéo tay Lang Hoa nói, “Vốn không muốn phiền muội phải qua đây giúp, nhưng trong nhà thực sự không có ai lo liệu..."
Lang Hoa đã nghe nói chuyện của Vân Nương, ầm ĩ đến nước này, Triệu gia cũng là người sáng suốt, hẳn sẽ không bỏ qua gia phong mà làm ầm lên, hai ngày nay đã đón Vân Nương đi, còn về ly hôn vẫn phải chờ xem hai tộc nói chuyện như thế nào.
Vinh Quốc công phu nhân nói: “Chờ số mệnh Quốc công gia đã định, ta cũng sẽ thu xếp một chút đi theo Tướng quân đưa Quốc công gia về tộc, trong nhà nhất định sẽ rối loạn, đến lúc đó phải nhờ muội giúp đỡ, đây cũng là ý của Ninh Vương phi."
Về lý mà nói, Ninh Vương phi điều phối hai người trong tay qua đây, là có thể giúp phủ Vinh Quốc công vượt qua cửa ải khó khăn.
Vinh Quốc công phu nhân nhìn ra nghi ngờ của Lang Hoa, “Có người của Thái tử theo dõi, Ninh Vương phi rất ít về nhà mẹ đẻ, cho dù là làm tang lễ cho Quốc công gia... cũng không tiện nhúng tay quá nhiều."
Có bài học thất bại của Huệ Vương và Khánh Vương, Ninh Vương phi làm việc thập phần cẩn thận.
Vinh Quốc công phu nhân nói rồi mở cái rương bên cạnh ra, lấy khay đan bên trong, bắt đầu may vá, “Nói muội đừng cười, mấy ngày nay ta không muốn nghĩ gì cả, chỉ là một lòng phải làm xong những y phục này, để cho chàng ấy mặc y phục ta làm, quang vinh mà đi."
“Chàng còn trẻ như thế, kích thước y phục cũng chưa thay đổi, ta nghĩ, nếu như ta đối với chàng tốt hơn một chút, tương lai chàng không còn nữa, có lẽ ta sẽ không hối hận..."
“Tẩu tử, người hối hận không?" Lang Hoa nhẹ giọng nói, “Nghe nói lúc người gả qua đây đại ca đã bệnh rồi."
“Đâu chỉ có bệnh," Vinh Quốc công phu nhân cười cười, “Lúc ấy lão Quốc công gia không muốn dựa vào Thái hậu, cũng không muốn đi theo Thái tử, Hàn gia tiến thoái lưỡng nan hoàn cảnh rất khó xử, nhà mẹ đẻ ta lại đang là lúc tốt đẹp, huynh đệ tỷ muội trong tộc kết hôn đều tìm tân quý trong triều... sau khi ta đáp ứng hôn sự này, rất nhiều người không qua lại với ta nữa, bầu không khí trong nhà cũng không tốt, người người đều nói ta nhảy vào hố lửa, nhưng ta cảm thấy những năm này cũng rất tốt."
“Mặc dù thời gian phu thê chúng ta ở chung bên nhau quá ngắn, nhưng ta rất vui vẻ, cõi đời này chàng hiểu ta nhất, ta hiểu chàng nhất, như thế là đủ rồi, còn cầu gì nữa," Vinh Quốc công phu nhân nhìn về phía Lang Hoa, “Muội tuổi tác còn nhỏ, tương lai sẽ rõ."
Lang Hoa nghĩ tới kiếp trước nàng và Lục Anh qua lại, không biết Lục Anh có hiểu nàng hay không, mà nàng rốt cuộc hiểu Lục Anh mấy phần.
Lúc mới sống lại, tất cả đều ở trước mắt, nàng rất muốn gặp Lục Anh nói chuyện với Lục Anh, nhưng không biết vì sao, gần đây những chuyện cũ kia dần dần mơ hồ rồi.
Nhưng Lục Anh là một chiếc chìa khóa để nàng nhớ tới kiếp trước.
Mỗi khi nàng nhớ tới chuyện của kiếp trước, đều phải nghĩ đến Lục Anh, bởi vì rất nhiều chuyện trên triều đình, đại đa số đều là Lục Anh nói cho nàng.
Vinh Quốc công phu nhân nói: “Có lúc đây cũng là vận may, ai gặp ai, ai gả cho ai, đều là vận may, ta cảm thấy vận may của ta rất tốt." Bà cúi đầu xuống tỉ mỉ khâu tất, lúc mi mắt cụp xuống ôn nhu đến thế.
...
Vinh Quốc công mơ mơ màng màng mở mắt, bên giường có một người đang ngồi.
Trong phòng hơi tối, ông ta không nhìn rõ, nhưng ông ta đoán được người kia không phải là Hàn Chương.
“Quốc công gia là ta." Thanh âm của Bùi Khởi Đường truyền tới.
Vinh Quốc công đã có dự liệu, lúc nghe nói chuyện của Bùi Khởi Đường, ông ta đã cảm thấy tất cả phát sinh trên người Bùi Tứ công tử đều lộ ra vẻ kỳ lạ. Con trai trưởng thông minh như vậy không nên bị tuỳ tiện vứt bỏ, đây không phải là cách làm của nhà làm quan, mỗi người con trai nối dõi đối với nhà làm quan mà nói đều rất trân quý, nhất là con em tài năng và trí tuệ như vậy, cho dù làm ra chút chuyện khác người thì đã sao, huân quý trọng thần trên triều đình, tay người nào từng sạch sẽ.
Cho nên ông ta biết trong này nhất định có chuyện.
“Quốc công gia, ngài còn nhớ Khánh Vương không?"
Vinh Quốc công đột nhiên trợn to hai mắt.
Bùi Khởi Đường cúi đầu xuống nói nhỏ ở bên tai Vinh Quốc công.
Trên mặt Vinh Quốc công dần dần lộ ra nụ cười, hoá ra là như vậy, lại có là loại kết quả này, Hoàng thượng không ngờ tới, Thái tử không ngờ tới.
Sẽ có một ngày như vậy, lúc bọn họ còn đang ngủ say, một người xuất hiện ở trước mặt bọn họ, giơ tay đòi lại món nợ máu này.
“Như vậy ta yên tâm rồi," Vinh Quốc công lẩm bẩm, “Ta có thể nói với phụ thân... cũng không cần lo âu nữa."
Như vậy đã rất tốt rồi.
Trước khi chết biết được những chuyện này, trời cao đã đối xử với ông ta rất tốt.
Ông ta hài lòng rồi, một giọt nước mắt theo khóe mắt Vinh Quốc công lăn xuống.
Nhị đệ, đệ phải sống thật tốt, thay phụ thân, thay ta, sống thật tốt.
...
“Bên ngoài là thanh âm gì vậy?" Vân Nương loáng thoáng nghe được tiếng khóc truyền tới.
Đó là tiếng khóc.
“Vinh Quốc công mất rồi," Ma ma quản sự đưa cơm lãnh đạm nói, “Đây cũng là bữa cơm cuối cùng của người ở Hàn gia, trưởng bối hai nhà đã thương nghị xong, người có thể ly hôn trở về Triệu gia rồi."
Ly hôn? Không phải bỏ vợ?
“Nương tử," Ma ma quản sự nói, “Đại phu nhân bảo ta nói với người, Tướng quân cho người một con đường trước trưởng bối trong tộc, chỉ vì người bây giờ vẫn là con dâu của Hàn gia, sau khi Triệu gia nhận thư ly hôn... người quay về thì không phải là người của Hàn gia nữa, Tướng quân và người của Hàn gia sẽ không che chở cho người nữa, sống hay chết thì phải xem Triệu gia và bản thân người rồi."
Vân Nương có cảm giác kích động muốn cười, “Hãm hại ta, buộc ta ly hôn, bây giờ còn muốn để cho ta nhớ ơn đức của Hàn gia sao?"
Ma ma quản sự lẳng lặng nói: “Đó là chuyện của người."
Từ nay về sau Triệu Vân Nương và Hàn gia không có quan hệ, bất luận nàng ta nghĩ như thế nào, làm ra chuyện gì, đều là chuyện của nàng ta.
“Một lát nữa, người của Triệu gia sẽ đến đón nương tử."
Ma ma quản sự nói xong xoay người ra cửa.
Vân Nương không biết đợi bao lâu, cuối cùng có người vào phòng.
“Cô nãi nãi?" Người nọ kêu lên một tiếng.
Vân Nương ngước mắt lên, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười, người nhà mẹ đẻ nàng tới rồi, nàng không cần ở chỗ này chịu khổ nữa, nàng muốn đi khỏi rồi.
“Ta... Ta ở chỗ này..."
Bà tử nhìn thấy Vân Nương quan sát từ trên xuống dưới một phen, lại nhìn màn trướng trong phòng, trên mặt lập tức lộ ra thần tình không vui vẻ, “Cô nãi nãi thật có phúc, ở chỗ này không bị ủy khuất."
Nàng như vậy còn không coi là bị ủy khuất?
Trong lòng Vân Nương không vui, nhưng cũng không để ý những thứ này, “Ca ca ta đâu? Có đến không?"
“Đại lão gia quay về nhà rồi, sai bọn nô tỳ đón người về Thái Nguyên."
Từ đường của Triệu thị ở Thái Nguyên. Đây là muốn đưa nàng về tộc sao?
Bà tử nhíu mày, lạnh lùng nói: “Cô nãi nãi đừng lề mề nữa, trời sắp tối rồi, chúng ta còn phải đi đường, ban đêm nếu không tìm được chỗ ở, Cô nãi nãi chớ oán chúng ta."
“Bà ta là ai?" Vân Nương nhìn về phía nha hoàn bên cạnh, “Ta muốn gặp ca ca, ta muốn nói chuyện với ca ca."
Bên ngoài lại truyền tới tiếng của bà tử, “Cứ tưởng nàng ta là một người có thể diện, tự mình đi mà tự tử đi, chúng ta cũng đỡ phải đi chuyến này... ai ngờ nàng ta không biết xấu hổ như vậy, chao ôi... đoạn đường đến Thái Nguyên này đúng là cực khổ mà..."
“Đừng nói trong phòng còn có màn trướng, cho dù dùng khố cũng nên treo cổ chết đi.... nàng ta không muốn chết, lẽ nào còn muốn làm làm phu nhân mà sai khiến à!"
Hai người nói rồi cười ầm lên.
“Nếu là ta, ồn ào ra loại chuyện xấu này, đi tiểu cũng dìm chết mình rồi."
Mặt Vân Nương lập tức căng đỏ lên, trợn mắt, “Sao các ngươi lại dám ăn nói như vậy..."
Tác giả :
Vân Nghê