Dạo Bước Phồn Hoa
Chương 233: Phong hoa
Một đội thị vệ tiến lên vây quanh toàn bộ giáo trường, chỉ cần Hoàng thượng ra lệnh một tiếng, cái này sẽ không còn là tỷ thí nữa, mà là lùng bắt khâm phạm của triều đình.
Mồ hôi lạnh của Bùi Tư Thông lập tức chảy xuống.
“Bùi đại nhân, vị Tứ công tử này của ngài đúng là không chịu quản giáo, chẳng trách Bùi đại nhân lại trục xuất hắn ra khỏi cửa."
Mặt Cát đại nhân đầy vẻ tươi cười trên sự đau khổ của người khác.
Một con em dựa bóng mà vào con đường làm quan, trên người không có bất kỳ quan chức gì, lại dám làm khó lễ bộ, Bùi Khởi Đường thật sự coi nơi này là Bùi gia, có thể mặc hắn muốn làm gì thì làm sao.
Bùi Tư Thông cau mày, vẫn hết sức tĩnh táo như cũ, “Có ám khí hay không, phải hỏi thị vệ xem."
Trước khi xuống sân Bùi Khởi Đường bị thị vệ lục soát người, nếu như có ám khí mang vào đầu tiên phải hỏi thăm thị vệ.
“Không phải là ám khí," Nội thị mang đồ tới cho Hoàng đế nhìn, “Là bạc vụn, Bùi Tứ công tử dùng là bạc vụn."
Dùng bạc vụn tới đánh người, Bùi Tứ công tử là người đầu tiên.
Hoàng đế nhìn bạc vụn kia, nhìn bóng người Bùi Khởi Đường, vẻ mặt như có điều suy nghĩ.
“Phụ hoàng," Thái tử chạy vội tới đây, đi tới bên cạnh vẫn thở hổn hển, “Rốt cuộc đây là thế nào?"
Hoàng đế liếc nhìn Thái tử, sắc mặt Thái tử trắng bệch, hai mắt sưng vù, nhìn rõ ràng là người thường xuyên đắm chìm tửu sắc, “Trẫm từng ban cho ngươi ba vị sư phụ võ công, ngươi học như thế nào rồi? Ngươi thử nói xem, bọn họ ai sẽ thắng?"
Thái tử nhìn sang giáo trường, mấy người đánh như dầu sôi lửa bỏng.
Thái tử mím môi một cái, nếu như hắn nói thị vệ sẽ thắng, lỡ người thắng là Bùi Khởi Đường thì làm thế nào? Phụ hoàng sẽ nói khả năng quan sát của hắn không tốt.
Nếu như hắn nói Bùi Khởi Đường sẽ thắng, chắc chắn Phụ hoàng sẽ càng mất hứng hơn.
Thái tử nhất thời không nói ra lời.
Hoàng đế không nhịn được hừ lạnh một tiếng.
Mấy thị vệ từ bắt đầu vây công đến biến thành luống cuống tay chân ứng đối, Bùi Khởi Đường lại dần dần càng ngày càng có sức, thân hình linh hoạt tránh né, lại có thể so bì sức lực nữa.
Trên giáo trường Đại Tề, đã hiếm có trận tỷ thí nào xuất sắc như vậy.
Ban đầu mọi người chẳng qua là tới xem trò vui, về sau thấy dáng vẻ Bùi Khởi Đường khi thì anh vũ, khi thì khỏe mạnh, đã không muốn để hắn thua cuộc tỷ thí này.
Nhất là Bùi Tư Thông, từ bắt đầu run sợ trong lòng, biến thành vinh dự tự hào hẳn.
Ai có con trai như vậy, cũng sẽ cảm thấy vui vẻ yên tâm.
Đây là khí phách một người chống chọi cả vạn người, dẫn đến tất cả ánh mắt đều tụ tập ở trên người hắn.
Bùi Khởi Đường điểm mũi chân một cái, xoay mình đã ép thị vệ không có đường để lui.
Người sáng suốt đã nhìn thấu thắng thua.
Hoàng đế nhìn về phía Bùi Tư Thông, “Bùi ái khanh nuôi được một người con trai giỏi."
Những lời này của Hoàng thượng khó phân thật giả, Bùi Tư Thông liền vội vàng khom người thỉnh tội.
“Dẫn hắn qua đây, Trẫm muốn hỏi một chút, tại sao hắn phải đánh Cát đại nhân."
Cuộc tỷ thí dừng lại, mấy thị vệ rối rít thở phào nhẹ nhõm, lúc nhìn về phía Bùi Khởi Đường đã đầy vẻ khâm phục. Một người đánh năm người bọn họ, ở Đại Tề e rằng cũng chỉ có Hàn Chương có thể ngang hàng cùng hắn.
Sắc mặt Cát đại nhân rất khó coi.
Dù Bùi Khởi Đường trải qua một cuộc tỷ thí, nhưng vẫn ung dung thoải mái như cũ, đôi mắt lấp lánh rực rỡ.
Hoàng đế thản nhiên nói: “Nói đi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Bùi Khởi Đường nhìn về phía Cát đại nhân bên cạnh, ánh mắt sắc bén như lưỡi đao, dường như có thể lột một lớp da của Cát đại nhân xuống, “Vi thần chỉ cảm thấy rất kỳ quái, cháu của Cát đại nhân hàng năm ở Ngân Châu thu được nhiều bạc như vậy, cần gì phải làm khó dễ một nữ hài tử, hơn nữa, những dược liệu này đều là triều đình thu mua đưa đi Tây Hạ, Cát đại nhân không sợ làm mất mặt mũi Đại Tề sao."
Sắc mặt Cát đại nhân lập tức trở nên tái nhợt, còn chưa nói ra lời, Thái tử ở bên cạnh như mèo bị đạp đuôi, lập tức nói: “Dược liệu gì? Cát đại nhân còn có cháu ở Ngân Châu?"
Bùn nát đỡ không nổi tường, Hoàng đế lạnh lùng nhìn Thái tử một cái, chẳng trách người bên cạnh Thái hậu lại phản đối Thái tử mang binh đi Tây Kinh, một người lòng dạ hẹp hòi, chỉ chăm chăm vào lợi ích, gặp phải chuyện gì lại lo lắng hốt hoảng như thế làm sao có thể đánh thắng trận.
“Ngậm máu phun người," Cát đại nhân đã quỳ xuống đất, “Hoàng thượng phải làm chủ cho vi thần, vi thần lấy đâu ra cháu…"
“Ồ? Cát đại nhân chắc chắn không có sao?" Bùi Khởi Đường thanh âm trong trẻo, “Năm ngoái ta còn gặp hắn ở Thường Châu, nghe nói hắn sửa từ đường cho Cát thị, làm nhà cho Cát đại nhân, đến sau khi Cát đại nhân về hưu, thì sẽ an vui trong ổ bảo dưỡng tuổi thọ, rốt cuộc có phải thật hay không, Hoàng thượng chỉ cần cho người đi tra là biết."
Mọi ánh mắt đều rơi vào người Cát đại nhân.
Cát đại nhân lập tức cảm thấy trên người giống như bị đè ngàn cân sức nặng, mặt ông ta đã không khống chế được mà run rẩy, “Hoàng thượng, rõ ràng là Bùi Khởi Đường muốn bảo vệ Cố gia kia… mới vu khống hãm hại vi thần, vi thần cũng là vì lo nghĩ cho Đại Tề, mới kiểm tra thực hư những dược liệu kia… xin Hoàng thượng phân biệt người trung kẻ gian."
Bùi Khởi Đường khẽ mỉm cười, “Cát đại nhân đừng quên, phương thuốc chữa trị ôn dịch kia cũng là của Cố gia, nếu như dược liệu không tốt không thể chữa bệnh, chẳng phải là đập bảng hiệu Cố gia đi sao, Cố gia lại không phải người ngu cần gì phải làm như vậy, Cố gia mở tiệm thuốc, danh tiếng quan trọng hơn hết thảy, có danh tiếng còn sợ không có bạc mà kiếm sao?"
Chẳng ai lại đi làm việc mua bán tổn người không lợi mình cả.
Cho nên, chỉ có thể là bị người vu oan.
Bùi Khởi Đường nói, “Vi thần gọi Cát đại nhân qua một bên, khuyên ông ta một vừa hai phải thôi, không ngờ Cát đại nhân đã không cảm kích, còn ra vẻ công chính liêm minh, vi thần không ưa nhất chính là thứ gian tà trước mặt thì trung quân yêu dân, sau lưng thì không chuyện ác nào không làm như vậy, trong lòng khó chịu nên mới động thủ…"
Cát đại nhân đã ướt đẫm mồ hôi, hắn cho là đối phó Cố gia, nhất định Thái hậu sẽ ra mặt, Thái hậu lên tiếng cho Cố gia, nhất định sẽ dẫn tới sự phản cảm của Hoàng thượng, tám phần Hoàng thượng sẽ mượn chuyện này đổi Cố gia.
Không ngờ Bùi Khởi Đường lại chui ra.
Bùi gia rất gần gũi với Hoàng thượng, lời của người bên cạnh, Hoàng thượng tám phần sẽ tin tưởng.
Nhưng mà hắn không phục là, hắn căn bản không có cháu chắt gì, đó đều là chuyện Bùi Khởi Đường bịa đặt.
Nhưng người ở biên giới Tây Bắc buôn lậu là Thái tử, hắn từng bày mưu tính kế cho Thái tử, từ đường Cát gia và nhà đều là Thái tử thưởng cho hắn.
Đây chính là chỗ đáng sợ.
Bùi Khởi Đường giả bày ra tên cháu hắn, hắn lại không dám biện bạch, bởi vì hắn dám không gánh cái tội danh này, triều đình sẽ tra được đến người Thái tử.
“Cát đại nhân, ngươi cũng là lão thần được Phụ hoàng tin tưởng, làm sao có thể làm ra loại chuyện này," Thái tử nói xong lập tức nhìn về phía Hoàng đế, “Phụ hoàng giao chuyện này cho nhi thần làm, nhi thần nhất định sẽ tra ra chân tướng."
Cát đại nhân không khỏi nổi giận, nếu như hắn đánh cược tính mạnh bảo vệ Thái tử, hắn còn có thể vui mừng đi chết, nhưng Thái tử làm như vậy rõ ràng đã thừa nhận, cả chuyện này và Thái tử chắc chắn có liên quan.
Cho dù là Hoàng thượng cho Thái tử chút mặt mũi không vạch trần việc này ra, trong lòng cũng sẽ biết Thái tử căn bản là một kẻ bất tài vô dụng.
Trong ánh mắt Hoàng đế đã có mấy phần mỉa mai, “Ngươi có thể tra rõ?"
Thái tử không dám ngẩng đầu lập tức nói, “Nhi thần nhất định sẽ tra rất rõ ràng."
Hoàng đế lãnh đạm nói: “Vậy cứ giao cho ngươi xử trí."
Thái tử thở phào nhẹ nhõm, lập tức nghiêm mặt ra vẻ liêm chính, “Người đâu, đưa người vào đại lao chờ thẩm vấn," Dè dặt nhìn Hoàng đế một cái mới nói tiếp, “Lập tức lục soát Cát gia, niêm phong tất cả văn thư."
Khóe miệng Bùi Khởi Đường hiện lên một nụ cười không ai biết.
Đây chính là Thái tử đương triều, một khi âm mưu bại lộ, sẽ ném người bên cạnh ra chịu tội không chút lưu tình. Môi hở răng lạnh, những thứ con ông cháu cha kia, không biết có lạnh tâm không, hay còn có thể bán mạng cho Thái tử như thường.
Bùi Tư Thông ngẩng đầu lên, thấy Bùi Khởi Đường đứng thẳng ở nơi đó, mặc trên người tuy là trường bào bình thường, nhưng khó giấu được phong hoa.
Đây mới là khí độ nên có của con em hoàng thất.
Mồ hôi lạnh của Bùi Tư Thông lập tức chảy xuống.
“Bùi đại nhân, vị Tứ công tử này của ngài đúng là không chịu quản giáo, chẳng trách Bùi đại nhân lại trục xuất hắn ra khỏi cửa."
Mặt Cát đại nhân đầy vẻ tươi cười trên sự đau khổ của người khác.
Một con em dựa bóng mà vào con đường làm quan, trên người không có bất kỳ quan chức gì, lại dám làm khó lễ bộ, Bùi Khởi Đường thật sự coi nơi này là Bùi gia, có thể mặc hắn muốn làm gì thì làm sao.
Bùi Tư Thông cau mày, vẫn hết sức tĩnh táo như cũ, “Có ám khí hay không, phải hỏi thị vệ xem."
Trước khi xuống sân Bùi Khởi Đường bị thị vệ lục soát người, nếu như có ám khí mang vào đầu tiên phải hỏi thăm thị vệ.
“Không phải là ám khí," Nội thị mang đồ tới cho Hoàng đế nhìn, “Là bạc vụn, Bùi Tứ công tử dùng là bạc vụn."
Dùng bạc vụn tới đánh người, Bùi Tứ công tử là người đầu tiên.
Hoàng đế nhìn bạc vụn kia, nhìn bóng người Bùi Khởi Đường, vẻ mặt như có điều suy nghĩ.
“Phụ hoàng," Thái tử chạy vội tới đây, đi tới bên cạnh vẫn thở hổn hển, “Rốt cuộc đây là thế nào?"
Hoàng đế liếc nhìn Thái tử, sắc mặt Thái tử trắng bệch, hai mắt sưng vù, nhìn rõ ràng là người thường xuyên đắm chìm tửu sắc, “Trẫm từng ban cho ngươi ba vị sư phụ võ công, ngươi học như thế nào rồi? Ngươi thử nói xem, bọn họ ai sẽ thắng?"
Thái tử nhìn sang giáo trường, mấy người đánh như dầu sôi lửa bỏng.
Thái tử mím môi một cái, nếu như hắn nói thị vệ sẽ thắng, lỡ người thắng là Bùi Khởi Đường thì làm thế nào? Phụ hoàng sẽ nói khả năng quan sát của hắn không tốt.
Nếu như hắn nói Bùi Khởi Đường sẽ thắng, chắc chắn Phụ hoàng sẽ càng mất hứng hơn.
Thái tử nhất thời không nói ra lời.
Hoàng đế không nhịn được hừ lạnh một tiếng.
Mấy thị vệ từ bắt đầu vây công đến biến thành luống cuống tay chân ứng đối, Bùi Khởi Đường lại dần dần càng ngày càng có sức, thân hình linh hoạt tránh né, lại có thể so bì sức lực nữa.
Trên giáo trường Đại Tề, đã hiếm có trận tỷ thí nào xuất sắc như vậy.
Ban đầu mọi người chẳng qua là tới xem trò vui, về sau thấy dáng vẻ Bùi Khởi Đường khi thì anh vũ, khi thì khỏe mạnh, đã không muốn để hắn thua cuộc tỷ thí này.
Nhất là Bùi Tư Thông, từ bắt đầu run sợ trong lòng, biến thành vinh dự tự hào hẳn.
Ai có con trai như vậy, cũng sẽ cảm thấy vui vẻ yên tâm.
Đây là khí phách một người chống chọi cả vạn người, dẫn đến tất cả ánh mắt đều tụ tập ở trên người hắn.
Bùi Khởi Đường điểm mũi chân một cái, xoay mình đã ép thị vệ không có đường để lui.
Người sáng suốt đã nhìn thấu thắng thua.
Hoàng đế nhìn về phía Bùi Tư Thông, “Bùi ái khanh nuôi được một người con trai giỏi."
Những lời này của Hoàng thượng khó phân thật giả, Bùi Tư Thông liền vội vàng khom người thỉnh tội.
“Dẫn hắn qua đây, Trẫm muốn hỏi một chút, tại sao hắn phải đánh Cát đại nhân."
Cuộc tỷ thí dừng lại, mấy thị vệ rối rít thở phào nhẹ nhõm, lúc nhìn về phía Bùi Khởi Đường đã đầy vẻ khâm phục. Một người đánh năm người bọn họ, ở Đại Tề e rằng cũng chỉ có Hàn Chương có thể ngang hàng cùng hắn.
Sắc mặt Cát đại nhân rất khó coi.
Dù Bùi Khởi Đường trải qua một cuộc tỷ thí, nhưng vẫn ung dung thoải mái như cũ, đôi mắt lấp lánh rực rỡ.
Hoàng đế thản nhiên nói: “Nói đi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Bùi Khởi Đường nhìn về phía Cát đại nhân bên cạnh, ánh mắt sắc bén như lưỡi đao, dường như có thể lột một lớp da của Cát đại nhân xuống, “Vi thần chỉ cảm thấy rất kỳ quái, cháu của Cát đại nhân hàng năm ở Ngân Châu thu được nhiều bạc như vậy, cần gì phải làm khó dễ một nữ hài tử, hơn nữa, những dược liệu này đều là triều đình thu mua đưa đi Tây Hạ, Cát đại nhân không sợ làm mất mặt mũi Đại Tề sao."
Sắc mặt Cát đại nhân lập tức trở nên tái nhợt, còn chưa nói ra lời, Thái tử ở bên cạnh như mèo bị đạp đuôi, lập tức nói: “Dược liệu gì? Cát đại nhân còn có cháu ở Ngân Châu?"
Bùn nát đỡ không nổi tường, Hoàng đế lạnh lùng nhìn Thái tử một cái, chẳng trách người bên cạnh Thái hậu lại phản đối Thái tử mang binh đi Tây Kinh, một người lòng dạ hẹp hòi, chỉ chăm chăm vào lợi ích, gặp phải chuyện gì lại lo lắng hốt hoảng như thế làm sao có thể đánh thắng trận.
“Ngậm máu phun người," Cát đại nhân đã quỳ xuống đất, “Hoàng thượng phải làm chủ cho vi thần, vi thần lấy đâu ra cháu…"
“Ồ? Cát đại nhân chắc chắn không có sao?" Bùi Khởi Đường thanh âm trong trẻo, “Năm ngoái ta còn gặp hắn ở Thường Châu, nghe nói hắn sửa từ đường cho Cát thị, làm nhà cho Cát đại nhân, đến sau khi Cát đại nhân về hưu, thì sẽ an vui trong ổ bảo dưỡng tuổi thọ, rốt cuộc có phải thật hay không, Hoàng thượng chỉ cần cho người đi tra là biết."
Mọi ánh mắt đều rơi vào người Cát đại nhân.
Cát đại nhân lập tức cảm thấy trên người giống như bị đè ngàn cân sức nặng, mặt ông ta đã không khống chế được mà run rẩy, “Hoàng thượng, rõ ràng là Bùi Khởi Đường muốn bảo vệ Cố gia kia… mới vu khống hãm hại vi thần, vi thần cũng là vì lo nghĩ cho Đại Tề, mới kiểm tra thực hư những dược liệu kia… xin Hoàng thượng phân biệt người trung kẻ gian."
Bùi Khởi Đường khẽ mỉm cười, “Cát đại nhân đừng quên, phương thuốc chữa trị ôn dịch kia cũng là của Cố gia, nếu như dược liệu không tốt không thể chữa bệnh, chẳng phải là đập bảng hiệu Cố gia đi sao, Cố gia lại không phải người ngu cần gì phải làm như vậy, Cố gia mở tiệm thuốc, danh tiếng quan trọng hơn hết thảy, có danh tiếng còn sợ không có bạc mà kiếm sao?"
Chẳng ai lại đi làm việc mua bán tổn người không lợi mình cả.
Cho nên, chỉ có thể là bị người vu oan.
Bùi Khởi Đường nói, “Vi thần gọi Cát đại nhân qua một bên, khuyên ông ta một vừa hai phải thôi, không ngờ Cát đại nhân đã không cảm kích, còn ra vẻ công chính liêm minh, vi thần không ưa nhất chính là thứ gian tà trước mặt thì trung quân yêu dân, sau lưng thì không chuyện ác nào không làm như vậy, trong lòng khó chịu nên mới động thủ…"
Cát đại nhân đã ướt đẫm mồ hôi, hắn cho là đối phó Cố gia, nhất định Thái hậu sẽ ra mặt, Thái hậu lên tiếng cho Cố gia, nhất định sẽ dẫn tới sự phản cảm của Hoàng thượng, tám phần Hoàng thượng sẽ mượn chuyện này đổi Cố gia.
Không ngờ Bùi Khởi Đường lại chui ra.
Bùi gia rất gần gũi với Hoàng thượng, lời của người bên cạnh, Hoàng thượng tám phần sẽ tin tưởng.
Nhưng mà hắn không phục là, hắn căn bản không có cháu chắt gì, đó đều là chuyện Bùi Khởi Đường bịa đặt.
Nhưng người ở biên giới Tây Bắc buôn lậu là Thái tử, hắn từng bày mưu tính kế cho Thái tử, từ đường Cát gia và nhà đều là Thái tử thưởng cho hắn.
Đây chính là chỗ đáng sợ.
Bùi Khởi Đường giả bày ra tên cháu hắn, hắn lại không dám biện bạch, bởi vì hắn dám không gánh cái tội danh này, triều đình sẽ tra được đến người Thái tử.
“Cát đại nhân, ngươi cũng là lão thần được Phụ hoàng tin tưởng, làm sao có thể làm ra loại chuyện này," Thái tử nói xong lập tức nhìn về phía Hoàng đế, “Phụ hoàng giao chuyện này cho nhi thần làm, nhi thần nhất định sẽ tra ra chân tướng."
Cát đại nhân không khỏi nổi giận, nếu như hắn đánh cược tính mạnh bảo vệ Thái tử, hắn còn có thể vui mừng đi chết, nhưng Thái tử làm như vậy rõ ràng đã thừa nhận, cả chuyện này và Thái tử chắc chắn có liên quan.
Cho dù là Hoàng thượng cho Thái tử chút mặt mũi không vạch trần việc này ra, trong lòng cũng sẽ biết Thái tử căn bản là một kẻ bất tài vô dụng.
Trong ánh mắt Hoàng đế đã có mấy phần mỉa mai, “Ngươi có thể tra rõ?"
Thái tử không dám ngẩng đầu lập tức nói, “Nhi thần nhất định sẽ tra rất rõ ràng."
Hoàng đế lãnh đạm nói: “Vậy cứ giao cho ngươi xử trí."
Thái tử thở phào nhẹ nhõm, lập tức nghiêm mặt ra vẻ liêm chính, “Người đâu, đưa người vào đại lao chờ thẩm vấn," Dè dặt nhìn Hoàng đế một cái mới nói tiếp, “Lập tức lục soát Cát gia, niêm phong tất cả văn thư."
Khóe miệng Bùi Khởi Đường hiện lên một nụ cười không ai biết.
Đây chính là Thái tử đương triều, một khi âm mưu bại lộ, sẽ ném người bên cạnh ra chịu tội không chút lưu tình. Môi hở răng lạnh, những thứ con ông cháu cha kia, không biết có lạnh tâm không, hay còn có thể bán mạng cho Thái tử như thường.
Bùi Tư Thông ngẩng đầu lên, thấy Bùi Khởi Đường đứng thẳng ở nơi đó, mặc trên người tuy là trường bào bình thường, nhưng khó giấu được phong hoa.
Đây mới là khí độ nên có của con em hoàng thất.
Tác giả :
Vân Nghê