Cuồng Thám
Chương 8: Người không biết xấu hổ quả thực là vô địch
* Nhóm dịch: Fulybook*
Hóa ra, thứ mà cô bé vừa đưa cho gã tóc vàng là một cái USB. Trong USB có hai tài khoản game và mật khẩu, đều là tài khoản những trò chơi online đang hot.
Hóa ra là trộm tài khoản!
Triệu Ngọc âm thầm vui mừng, vừa nãy may mà hắn không kích động bắt hai kẻ này, đường đường là nhân viên điều tra của Tổ trọng án, chỉ bắt được hai tên trộm tài khoản game, nói ra không phải sẽ khiến người khác cười đến rụng rang à?
Có điều, Triệu Ngọc cũng rất cảm khái, không ngờ hai tài khoản game thôi lại trị giá nhiều tiền như vậy? Theo lời cô bé đưa hàng, trong phong thư có 10 ngàn chẵn, bằng mấy tháng lương của hắn.
“Chú ơi, đây là lần đầu của cháu, khoản tiền này cháu không cần nữa!" Cô bé vẫn khóc lóc thảm thiết nói: “Chú thả cháu đi đi! Lần sau cháu không dám làm thế nữa!"
“Đi gì mà đi..." Triệu Ngọc tức giận nói: “Vừa nãy lúc giao hàng cháu không hề nói tiếng nào, quen cửa quen nẻo như thế mà còn dám nói là lần đầu à?"
“Cháu..." Cô bé không nói gì.
“Chú hỏi cháu, nếu là trộm tài khoản, tại sao phải giao tiền mặt?" Chẳng phải chỉ cần chuyển khoản thôi là xong rồi à?" Triệu Ngọc nghi ngờ.
“Chú cảnh sát à..." Cô bé thành thực đáp: “Cháu vẫn còn chưa có chứng minh thư! Không cách nào mở tài khoản được! Hơn nữa giao dịch trên mạng có thể lưu lại chứng cứ."
“Hửm?" Triệu Ngọc bất ngờ: “Không ngờ cháu cũng là cao thủ đấy nhỉ? Chú hỏi cháu, tiền trộm tài khoản này cháu dùng để làm gì? Có phải là đi mua đồ trang bị trong game không?"
“Không phải! Không phải!" Có lẽ là cô bé nhìn ra cơ hội gì đó, không khóc lóc ầm ĩ nữa, mà thành thực nói: “Tiền của cháu dùng để chữa bệnh cho mẹ, mẹ cháu bị chứng tăng ure trong máu!"
“Hừ!" Triệu Ngọc tức giận hừ một tiếng, tất nhiên là không hề tin lời nói dối chỉ dùng để lừa gạt trẻ con thế này.
“Thật đấy!" Cô bé trịnh trọng nói: “Một lần mất mấy ngàn lận, chỉ có tiền đi bán hoa quả thì không đủ được! Bây giờ bố cháu buồn đến mức sắp cho thuê tầng trên rồi!"
“Chờ chút!" Triệu Ngọc hơi ngẩn ra, hắn nhìn kĩ vẻ ngoài của đứa trẻ một lát, đột nhiên thấy hơi quen, liền hỏi: “Cháu nói thật cho chú, cháu tên gì? Bố cháu tên gì, nếu dám nói dối, chú sẽ bắt cháu tới cục công an!"
“Cháu thực sự không nói dối, cháu tên là Khương Hiểu Tình." Đcô bé đáp: “Bố cháu tên là Khương Đại Phong, tiệm hoa quả Đại Phong Ca ở đường Thuận Phong là của nhà cháu..."
Ta nói...
Đùa nhau à!
Oh my god!
Trong nháy mắt, đầu Triệu Ngọc đã bị những câu cảm thán kiểu này lấp kín, hai chuyện trùng hợp lớn nhất trên đời này này xảy ra với hắn. Hắn mới cãi nhau với ông chủ của tiệm hoa quả Đại Phong Ca, sau đó liền bắt được con gái ông ta phạm tội, trùng hợp đến mức này, thực đúng là có một không hai.
Lần này, Triệu Ngọc không hoài nghi uy lực của việc Hệ thống Kỳ ngộ nữa, việc lần này chính là do sự thần kỳ ấy tạo ra.
“Chú cảnh sát, chú ơi?" Cô bé thấy Triệu Ngọc ngây người, cũng không dám chạy, chỉ đứng trước mặt hắn, nhẹ giọng hỏi: “Chú à, chú có thể thả cháu đi không? Số tiền kia... số tiền kia... Cháu không cần nữa đâu!"
“Hả!" Lúc này Triệu Ngọc mới phục hồi tinh thần, hắn liếc nhìn bao thư trong tay, nhất thời nảy ra ý hay, liền đưa bao thư lại cho Hiểu Tình: “Không cần cái gì? Cái này... cháu giữ thận! Được rồi, nếu đã là người một nhà, vậy thì dễ giải quyết rồi!"
“A... chú..." Lần này, đến lượt cô bé kinh ngạc: “Chú quen bố cháu sao?"
“Ừ... đúng thế!" Triệu Ngọc khẽ đảo mắt nói: “Chú ấy mà, vừa thuê phòng của nhà cháu! Cũng biết tình hình nhà cháu, nếu như là vì cứu mẹ, vậy chuyện này bỏ đi! Sau này cháu cứ làm tiếp không sao đâu!"
“Thật hay giả vậy?" Cô bé không tin, cảm thấy thế giới quan đột nhiên hỗn loạn: “Chú... chú không phải đang đùa chứ?"
“Nhìn chú giống như đang đùa sao?" Triệu Ngọc cười rạng rỡ, rất có dáng vẻ một ông chú: “Khà khà khà... không giấu gì cháu, chú rất quen với mấy chuyện như vậy, sau này có chuyện gì chú có thể bảo vệ cháu! Chỉ là... cái này..." Hắn chỉ vào bức thư trong tay: “Cháu hiểu không?"
“A" Cô bé cũng rất thông minh:“Cháu hiểu rồi, chú đang đòi phí bảo kê!"
“Ấy?" Triệu Ngọc vội vàng bụm miệng nó lại: “Phí bảo kê nào? Khó nghe thế. Chuyện này là chúng ta hợp tác, cháu là nhân viên kỹ thuật, chú là nhân viên nghiệp vụ, chúng ta đều tham gia, đương nhiên phải có hoa hồng chứ còn gì?"
“Chú... hình như..." Cô bé hỏi nhỏ: “Nghiệp vụ cũng là do cháu làm mà?"
“Cái này..." Triệu Ngọc toát mồ hôi.
“Vậy thì không được, cháu đang bị yếu thế rồi!" Hiểu Tình thản nhiên nói: “Chú không bắt cháu đã là sai rồi! Vậy thì... chú... lấy bao nhiêu?"
“Theo luật giang hồ, cháu ba ta bảy.", Triệu Ngọc quen miệng nói: “Nhưng mà, niệm tình quen biết với bố cháu, cho cháu thêm một phần, cháu bốn ta sáu, thế nào?"
“Hả? Vậy sao được?" Cô bé thất vọng nói: “Mẹ cháu thực sự rất cần tiền, chỗ này cũng còn không đủ nữa!"
“Ừm!" Mặt Triệu Ngọc trầm xuống, “Vậy 5-5 đi, đây là giá thấp nhất của ta rồi! Cùng lắm mỗi tháng cháu làm thêm mấy lần đi! Cũng phải khiến cho mấy tên cậu ấm nghiện game kia thức tỉnh lại! Ngày nào cũng đốt hết tiền bố mẹ cho vào trang bị game, cũng nên để chúng bị mất tài khoản, cho chúng tự tỉnh táo lại!"
Rõ ràng là đang xúi giục cô bé tiếp tục làm chuyện thất đức, Triệu Ngọc lại nói với vẻ vô cùng chính nghĩa, quả thật là quá không biết xấu hổ.
Khương Hiểu Tình vẫn còn là một đứa trẻ chưa từng va chạm nhiều, sao có thể đấu lại Triệu Ngọc, cuối cùng chỉ có thể thỏa hiệp.
20 phút sau, Triệu Ngọc cầm lấy 5000 “thù lao" nhận được từ chỗ Khương Hiểu Tình, đi về lại tiệm hoa quả Đại Phong, muốn dùng số tiền này để thuê phòng.
Ai biết, khi hắn đi rồi, lại có người đến xem nhà. Có hai nam thanh niên cũng chọn trúng nơi này, lúc Triệu Ngọc chạy đến, họ đang nộp tiền đặt cọc, Khương Đại Phong đang đứng đó cười hì hì đếm tiền.
“Dừng lại!"
Triệu Ngọc to tiếng quát lên, nhanh chóng vọt tới bên cạnh, làm mấy người kia sợ hết hồn.
“Chuyện... chuyện gì thế này?" Khương Đại Phong vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy mặt Triệu Ngọc
Không chờ ông ta kịp phản ứng, Triệu Ngọc liền quát lên: “Con bà nó, tên mập nhà anh thật không biết giữ chữ tín, không phải đã bảo là cho tôi thuê phòng rồi à? Tôi về lấy tiền đến đây rồi ông lại định cho người khác thuê, ông muốn chết à, hả?"
Mặt Triệu Ngọc cực kỳ hung dữ, dọa cho hai người kia không dám chen miệng.
“Không... không phải..." Khương Đại Phong hơi hoang mang: “Cậu không phải... không phải là không có..."
“Không có cái bà nội ông..." vừa chửi Triệu Ngọc vừa nâng một giá cam lên: “Ông có tin tôi đập nát cửa tiệm của ông không?" Nói xong, hắn bê giá cam hướng về phía hai người thanh niên, nói: “Nói cho hai người biết, ai muốn thuê phòng ở đây phải cân nhắc một chút, mỗi ngày ông đây sẽ tìm các cậu để hành hạ, đừng để ngày nào đó bị người khác gõ cho mấy gậy cũng không biết…"
“Cậu..."Khương Đại Phong giận ngây cả người, hét to: “Cậu mà còn như thế, tôi sẽ gọi cảnh sát!"
Vèo...
Triệu Ngọc lôi thẻ cảnh sát ra, nói: “Ông gọi cảnh sát đi, tôi sẽ điều tra vấn đề của cửa hàng ông đầu tiên, hiện vừa có người báo cửa tiệm của ông bán hoa quả hết hạn..."
Triệu Ngọc còn chưa nói hết, hai người nam thanh niên đã cầm tiền chạy mất tăm mất tích rồi. Khương Đại Phong giơ hai tay lên cao chắp lại nói: “Được rồi! Được rồi! Ông nội... tôi phục rồi! Tôi phục rồi, cho cậu thuê, cho cậu thuê, được chưa?" Khương Đại Phong bất đắc dĩ than thở: “Haiz, người không biết xấu hổ quả thực là vô địch!"
Hóa ra, thứ mà cô bé vừa đưa cho gã tóc vàng là một cái USB. Trong USB có hai tài khoản game và mật khẩu, đều là tài khoản những trò chơi online đang hot.
Hóa ra là trộm tài khoản!
Triệu Ngọc âm thầm vui mừng, vừa nãy may mà hắn không kích động bắt hai kẻ này, đường đường là nhân viên điều tra của Tổ trọng án, chỉ bắt được hai tên trộm tài khoản game, nói ra không phải sẽ khiến người khác cười đến rụng rang à?
Có điều, Triệu Ngọc cũng rất cảm khái, không ngờ hai tài khoản game thôi lại trị giá nhiều tiền như vậy? Theo lời cô bé đưa hàng, trong phong thư có 10 ngàn chẵn, bằng mấy tháng lương của hắn.
“Chú ơi, đây là lần đầu của cháu, khoản tiền này cháu không cần nữa!" Cô bé vẫn khóc lóc thảm thiết nói: “Chú thả cháu đi đi! Lần sau cháu không dám làm thế nữa!"
“Đi gì mà đi..." Triệu Ngọc tức giận nói: “Vừa nãy lúc giao hàng cháu không hề nói tiếng nào, quen cửa quen nẻo như thế mà còn dám nói là lần đầu à?"
“Cháu..." Cô bé không nói gì.
“Chú hỏi cháu, nếu là trộm tài khoản, tại sao phải giao tiền mặt?" Chẳng phải chỉ cần chuyển khoản thôi là xong rồi à?" Triệu Ngọc nghi ngờ.
“Chú cảnh sát à..." Cô bé thành thực đáp: “Cháu vẫn còn chưa có chứng minh thư! Không cách nào mở tài khoản được! Hơn nữa giao dịch trên mạng có thể lưu lại chứng cứ."
“Hửm?" Triệu Ngọc bất ngờ: “Không ngờ cháu cũng là cao thủ đấy nhỉ? Chú hỏi cháu, tiền trộm tài khoản này cháu dùng để làm gì? Có phải là đi mua đồ trang bị trong game không?"
“Không phải! Không phải!" Có lẽ là cô bé nhìn ra cơ hội gì đó, không khóc lóc ầm ĩ nữa, mà thành thực nói: “Tiền của cháu dùng để chữa bệnh cho mẹ, mẹ cháu bị chứng tăng ure trong máu!"
“Hừ!" Triệu Ngọc tức giận hừ một tiếng, tất nhiên là không hề tin lời nói dối chỉ dùng để lừa gạt trẻ con thế này.
“Thật đấy!" Cô bé trịnh trọng nói: “Một lần mất mấy ngàn lận, chỉ có tiền đi bán hoa quả thì không đủ được! Bây giờ bố cháu buồn đến mức sắp cho thuê tầng trên rồi!"
“Chờ chút!" Triệu Ngọc hơi ngẩn ra, hắn nhìn kĩ vẻ ngoài của đứa trẻ một lát, đột nhiên thấy hơi quen, liền hỏi: “Cháu nói thật cho chú, cháu tên gì? Bố cháu tên gì, nếu dám nói dối, chú sẽ bắt cháu tới cục công an!"
“Cháu thực sự không nói dối, cháu tên là Khương Hiểu Tình." Đcô bé đáp: “Bố cháu tên là Khương Đại Phong, tiệm hoa quả Đại Phong Ca ở đường Thuận Phong là của nhà cháu..."
Ta nói...
Đùa nhau à!
Oh my god!
Trong nháy mắt, đầu Triệu Ngọc đã bị những câu cảm thán kiểu này lấp kín, hai chuyện trùng hợp lớn nhất trên đời này này xảy ra với hắn. Hắn mới cãi nhau với ông chủ của tiệm hoa quả Đại Phong Ca, sau đó liền bắt được con gái ông ta phạm tội, trùng hợp đến mức này, thực đúng là có một không hai.
Lần này, Triệu Ngọc không hoài nghi uy lực của việc Hệ thống Kỳ ngộ nữa, việc lần này chính là do sự thần kỳ ấy tạo ra.
“Chú cảnh sát, chú ơi?" Cô bé thấy Triệu Ngọc ngây người, cũng không dám chạy, chỉ đứng trước mặt hắn, nhẹ giọng hỏi: “Chú à, chú có thể thả cháu đi không? Số tiền kia... số tiền kia... Cháu không cần nữa đâu!"
“Hả!" Lúc này Triệu Ngọc mới phục hồi tinh thần, hắn liếc nhìn bao thư trong tay, nhất thời nảy ra ý hay, liền đưa bao thư lại cho Hiểu Tình: “Không cần cái gì? Cái này... cháu giữ thận! Được rồi, nếu đã là người một nhà, vậy thì dễ giải quyết rồi!"
“A... chú..." Lần này, đến lượt cô bé kinh ngạc: “Chú quen bố cháu sao?"
“Ừ... đúng thế!" Triệu Ngọc khẽ đảo mắt nói: “Chú ấy mà, vừa thuê phòng của nhà cháu! Cũng biết tình hình nhà cháu, nếu như là vì cứu mẹ, vậy chuyện này bỏ đi! Sau này cháu cứ làm tiếp không sao đâu!"
“Thật hay giả vậy?" Cô bé không tin, cảm thấy thế giới quan đột nhiên hỗn loạn: “Chú... chú không phải đang đùa chứ?"
“Nhìn chú giống như đang đùa sao?" Triệu Ngọc cười rạng rỡ, rất có dáng vẻ một ông chú: “Khà khà khà... không giấu gì cháu, chú rất quen với mấy chuyện như vậy, sau này có chuyện gì chú có thể bảo vệ cháu! Chỉ là... cái này..." Hắn chỉ vào bức thư trong tay: “Cháu hiểu không?"
“A" Cô bé cũng rất thông minh:“Cháu hiểu rồi, chú đang đòi phí bảo kê!"
“Ấy?" Triệu Ngọc vội vàng bụm miệng nó lại: “Phí bảo kê nào? Khó nghe thế. Chuyện này là chúng ta hợp tác, cháu là nhân viên kỹ thuật, chú là nhân viên nghiệp vụ, chúng ta đều tham gia, đương nhiên phải có hoa hồng chứ còn gì?"
“Chú... hình như..." Cô bé hỏi nhỏ: “Nghiệp vụ cũng là do cháu làm mà?"
“Cái này..." Triệu Ngọc toát mồ hôi.
“Vậy thì không được, cháu đang bị yếu thế rồi!" Hiểu Tình thản nhiên nói: “Chú không bắt cháu đã là sai rồi! Vậy thì... chú... lấy bao nhiêu?"
“Theo luật giang hồ, cháu ba ta bảy.", Triệu Ngọc quen miệng nói: “Nhưng mà, niệm tình quen biết với bố cháu, cho cháu thêm một phần, cháu bốn ta sáu, thế nào?"
“Hả? Vậy sao được?" Cô bé thất vọng nói: “Mẹ cháu thực sự rất cần tiền, chỗ này cũng còn không đủ nữa!"
“Ừm!" Mặt Triệu Ngọc trầm xuống, “Vậy 5-5 đi, đây là giá thấp nhất của ta rồi! Cùng lắm mỗi tháng cháu làm thêm mấy lần đi! Cũng phải khiến cho mấy tên cậu ấm nghiện game kia thức tỉnh lại! Ngày nào cũng đốt hết tiền bố mẹ cho vào trang bị game, cũng nên để chúng bị mất tài khoản, cho chúng tự tỉnh táo lại!"
Rõ ràng là đang xúi giục cô bé tiếp tục làm chuyện thất đức, Triệu Ngọc lại nói với vẻ vô cùng chính nghĩa, quả thật là quá không biết xấu hổ.
Khương Hiểu Tình vẫn còn là một đứa trẻ chưa từng va chạm nhiều, sao có thể đấu lại Triệu Ngọc, cuối cùng chỉ có thể thỏa hiệp.
20 phút sau, Triệu Ngọc cầm lấy 5000 “thù lao" nhận được từ chỗ Khương Hiểu Tình, đi về lại tiệm hoa quả Đại Phong, muốn dùng số tiền này để thuê phòng.
Ai biết, khi hắn đi rồi, lại có người đến xem nhà. Có hai nam thanh niên cũng chọn trúng nơi này, lúc Triệu Ngọc chạy đến, họ đang nộp tiền đặt cọc, Khương Đại Phong đang đứng đó cười hì hì đếm tiền.
“Dừng lại!"
Triệu Ngọc to tiếng quát lên, nhanh chóng vọt tới bên cạnh, làm mấy người kia sợ hết hồn.
“Chuyện... chuyện gì thế này?" Khương Đại Phong vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy mặt Triệu Ngọc
Không chờ ông ta kịp phản ứng, Triệu Ngọc liền quát lên: “Con bà nó, tên mập nhà anh thật không biết giữ chữ tín, không phải đã bảo là cho tôi thuê phòng rồi à? Tôi về lấy tiền đến đây rồi ông lại định cho người khác thuê, ông muốn chết à, hả?"
Mặt Triệu Ngọc cực kỳ hung dữ, dọa cho hai người kia không dám chen miệng.
“Không... không phải..." Khương Đại Phong hơi hoang mang: “Cậu không phải... không phải là không có..."
“Không có cái bà nội ông..." vừa chửi Triệu Ngọc vừa nâng một giá cam lên: “Ông có tin tôi đập nát cửa tiệm của ông không?" Nói xong, hắn bê giá cam hướng về phía hai người thanh niên, nói: “Nói cho hai người biết, ai muốn thuê phòng ở đây phải cân nhắc một chút, mỗi ngày ông đây sẽ tìm các cậu để hành hạ, đừng để ngày nào đó bị người khác gõ cho mấy gậy cũng không biết…"
“Cậu..."Khương Đại Phong giận ngây cả người, hét to: “Cậu mà còn như thế, tôi sẽ gọi cảnh sát!"
Vèo...
Triệu Ngọc lôi thẻ cảnh sát ra, nói: “Ông gọi cảnh sát đi, tôi sẽ điều tra vấn đề của cửa hàng ông đầu tiên, hiện vừa có người báo cửa tiệm của ông bán hoa quả hết hạn..."
Triệu Ngọc còn chưa nói hết, hai người nam thanh niên đã cầm tiền chạy mất tăm mất tích rồi. Khương Đại Phong giơ hai tay lên cao chắp lại nói: “Được rồi! Được rồi! Ông nội... tôi phục rồi! Tôi phục rồi, cho cậu thuê, cho cậu thuê, được chưa?" Khương Đại Phong bất đắc dĩ than thở: “Haiz, người không biết xấu hổ quả thực là vô địch!"
Tác giả :
Khoáng Hải Vong Hồ