Cuồng Thám

Chương 10: Mắng thành cá cược

Nhóm dịch: Fulybook

Đối với sự khiêu khích của Lưu Trường Hổ, Triệu Ngọc ngay cả mí mắt cũng không nâng, phun ra bốn chữ: “Thu lại – rắm – của - anh – đi!"

Nói xong, Triệu Ngọc bèn quay người rời đi nhưng một lần nữa hắn lại thấy Lưu Trường Hổ ngăn trước mặt mình.

“Khoan đã!" Lưu Trường Hổ lấy ra một tờ giấy, để trước mặt Triệu Ngọc nói, “Triệu Ngọc, người quang minh chính đại không sợ chuyện mờ ám! Hôm nay cậu không có đến đơn vị báo danh, cũng không xin nghỉ, thậm chí khi cả đội phân tích vụ án cũng đến muộn nửa tiếng, dựa theo quy đinh, hôm nay tôi muốn cho cậu một bài học để nhỡ kỹ, cậu sẽ bị ghi nhận là nghỉ không phép một lần!"

“Dừng..."

Triệu Ngọc còn tưởng việc gì lớn lắm chứ, bỏ bê công việc thì tính là gì? Hắn chẳng buồn nhìn Lưu Trường Hổ thêm cái nào nữa, hoàn toàn mặc kệ anh ta.

Nhưng mà, Lý Bối Ny đứng bên cạnh lại cực kỳ kinh ngạc. Bởi trong cục cảnh sát này, rất ít người bị ghi là nghỉ không phép, bởi vì hậu quả của việc này rất nghiêm trọng!

Thì ra, bởi vì Tổ trọng án của đội hình sự thường xuyên phải ra ngoài làm việc, cũng thường xuyên tăng ca, quy tắc chấm công của họ không chỉ đơn giản là đánh dấu mà là do mỗi tổ trưởng chấm công cho tổ viên, vừa căn cứ vào tình huống tăng ca hàng tháng, cho họ có cơ hội nghỉ ngơi, coi như là một cách để điều hòa.

Triệu Ngọc là tổ viên tổ đội A, đương nhiên việc chấm công sẽ do tổ trưởng làm nhưng mà hiện tại tổ trưởng tổ đội A, Mao Vĩ Chính, đang bị trọng thương cho nên việc chấm công của tổ đội A tạm thời giao cho vị đội phó Lưu này đảm nhận.

Thật ra, tuy rằng việc chấm công này đòi hỏi nghiêm túc, nhưng lại cũng không phải không có chút tình nghĩa nào, ngày thường nếu như có xin nghỉ một hai ngày thì họ vẫn sẽ châm chước, trừ phi gặp phải tình huống khẩn cấp nếu không họ cũng sẽ không tính toán chi li.

Nhưng hôm nay, Lưu Trường Hổ này có vẻ sẽ không bỏ qua cho Triệu Ngọc rồi, hiển nhiên tính ghi nghỉ không phép cho hắn.

Bình thường hành động một mình, nghỉ không phép có lẽ không nghiêm trọng lắm, nhưng trong tổ đội thì lại khác, nghỉ không phép chính là vấn đề cực kỳ nghiêm trọng. Cấp trên đưa ra hình phạt rất nghiêm khắc, nghỉ không phép lần một sẽ bị trừ một tháng lương thành tích, hơn nữa có thể sẽ bị hủy tên trong danh sách bình chọn cho tư cách điều tra viên tiên tiến, nghỉ không phép lần hai, sẽ bị thông báo cho khắp toàn cục; nếu nghỉ không phép lần thứ ba, sẽ bị bắt rời khỏi tổ trọng án.

Cho nên, hậu quả của việc nghỉ không phép này không thể nói là không nghiêm trọng! Hôm nay Lưu Trường Hổ hôm nay làm vậy, hiển nhiên là vì muốn trả đũa Triệu Ngọc.

Nhưng mà như thế vẫn chưa hết, Lưu Trường Hổ lôi bảng chấm công ra, cười nói: “Hơn nữa, hôm qua lúc cậu nổi điên, còn làm cho màn hình máy tính trong đội chúng ta bị vỡ, tính ra, máy này cũng một ngàn tám trăm đồng! Hôm nay tôi đã tới cục hỏi ý cấp trên, mọi ngươi đều nhất trí là, khoản tiền này cậu nhất định phải bồi thường! Lát nữa đem tiền qua phòng tài vụ đi… này...!"

Mắt thấy tay Triệu Ngọc càng ngày càng gần ly cà phê, Lưu Trường Hổ vội lui về sau: “Triệu Ngọc cậu... cậu chú ý đạo đức đi! Nếu như lại nổi điên lần nữa, tôi sẽ tiếp tục báo cáo với cấp trên. Trong phòng làm việc luôn có máy thu hình, tuyệt đối không được làm bậy..."

“Đội phó Lưu!" Lý Bối Ny thật sự không nhìn được nữa, trừng mắt nhìn Lưu Trường Hổ nói: “Chuyện hôm qua tất cả mọi người đều thấy, máy tính không phải do Triệu Ngọc ném vỡ mà!"

“Sao lại không phải là cậu ta?" Lưu Trường Hổ gân cổ lên cãi như gà chọi: “Nếu không phải tại cậu ta nổi điên, sao máy tính sao lại bị ném vỡ chứ?"

“Đúng vậy!" Một người trong đội điều tra cũng đứng ra: “Nếu không phải Triệu Ngọc đẩy tôi, tôi cũng sẽ không đụng vào máy tính! Chuyện này hiển nhiên phải do cậu ta bồi thường rồi!"

“Đúng vậy! Đúng vậy!" Có thêm vài tên điều tra viên sau lưng đội phó Lưu cũng đứng ra nói, hiển nhiên xem đã xem anh ta là chỗ dựa. Bầu không khí trong phòng làm việc càng lúc càng trở nên căng thẳng.

“Ha ha..." Nhìn khí thế của bọn họ, Triệu Ngọc lại nở nụ cười, hắn nhẹ nhàng đặt ly cà phê xuống bàn, đi tới trước mặt đội phó Lưu bình tĩnh nói: “Đội phó Lưu, quê tôi có câu, mọi việc nên chừa một đường sống, khả năng sau này còn gặp lại nhau, hôm nay... anh thật sự muốn tuyệt tình như vậy?"

“Hừ! Đó là do cậu không biết lớn nhỏ? Hôm nay tôi nói cho cậu biết, tôi nhìn cậu không vừa mắt đấy, thì sao?" Đội phó Lưu nhíu mày, nói thẳng ra.

“Được!" Triệu Ngọc cười nói: “Triệu Ngọc tôi không sợ trời không sợ đất, nếu đã muốn chết, vậy chúng ta cùng chết thôi, xem thử trong hai chúng ta ai là người chết trước?"

“Thằng nhóc cậu..." Đội phó Lưu sửng sốt, một lát mới định thần lại, trừng mắt: “Cậu là đồ lưu manh, muốn hù dọa ai hả? Tôi đường đường là tổ phó Tổ trọng án, chẳng lẽ lại sợ một tên oắt con mới vào nghề như cậu? Xem xem hôm nay tôi làm sao chỉnh cậu!"

“Được thôi!" Triệu Ngọc cười khẽ, huýt sáo một cái: “Nozuonodie! Tôi chân trần không ngại xỏ giày, anh cứ việc phóng ngựa tới đây! Anh cứ thử nhìn xem một ngàn tám trăm đồng này rốt cuộc tôi có bồi thường không? Còn nữa, nếu như anh dám ghi tôi nghỉ không phép thì về nhà nên để ý mông của con trai anh đi, cả mộ phần nhà anh nữa, coi chừng ngày nào đó bị ai đào cũng không biết đấy, còn có vợ anh nữa xem thử cô ta có cho anh đội nón xanh không… Tôi thách anh dám..."

Triệu Ngọc mắng một trận đã miệng, lại khiến cho cả phòng im phăng phắc, không chỉ Lưu Trường Hổ kinh ngạc đến ngây người, mà đám nhân viên đang đứng cũng trợn tròn mắt, những người này đã bao giờ gặp phải một tên lưu manh chửi đổng như vậy đâu? Từng lời từng lời thốt ra đếu khiến bọn họ không biết làm sao, không biết nên nói cái gì.

Sau khi mắng xong, Triệu Ngọc mặt không đổi sắc nhưng Lưu Trường Hổ bên kia đã như bị lên cơn đau tim, tức xanh mặt.

“Triệu Ngọc... cậu... cái đồ lưu manh... cậu...." Lưu Trường Hổ thở hổn hển, không thể tin được Triệu Ngọc bình thường nhát gan như vậy nhưng khi mở miệng ra lại như tên lưu manh lang thang ngoài đường phố thế.

Triệu Ngọc hài lòng cười, vừa định nói thêm mấy câu, thì cửa phòng mở ra, đội trưởng Kim Chấn Bang mặt âm trầm đi tới trước mặt mọi người:

“Thế này là sao? Chuyện gì đây?" Ông ta tức giận đến lông mày cũng dựng ngược: “Một tổ đội cảnh sát, hiện giờ còn đang có vụ án, nhân dân còn đang chờ chúng ta bắt hung thủ về quy án, các người vẫn còn có sức ở đây đối chọi với nhau à, đây là hình tượng cảnh sát của các người sao?

Nhìn ông ta nổi giận, cả văn phòng yên lặng như tờ, không ai dám mở miệng.

“Triệu Ngọc!" Kim Chấn Bang trừng mắt quát: “Chuyện ngày hôm qua tôi đã nghe kể lại, người trẻ tuổi các cậu cũng thật làm việc cũng xúc động quá, nên nhìn về đại cục hiểu không? Đừng hơi tí là đánh nhau mắng người, truyền ra ngoài còn ra thể thống gì! Thế này đi..."

Nói xong, ông ta chỉ vào Lưu Trường Hổ: “Tiểu Lưu, cậu bỏ vụ Triệu Ngọc nghỉ không phép đi, đội chúng ta làm việc mười năm nay còn chưa thấy đội viên nào nghỉ không phép đâu, cậu tính ném cái mặt già nua này của tôi đi đâu hả?"

“Nhưng mà, đội trưởng..." Lưu Trường Hổ vẫn muốn nói thêm.

“Bớt nói nhảm đi!" Khí thế của ông ta như sấm đánh, trợn mắt một cái đã khiến Lưu Trường Hổ bị dọa không dám nói gì thêm. Sau đó, ông nhìn về phía Triệu Ngọc: “Chuyện máy tính, cậu cũng không thể không bồi thường, làm hư hại tài sản nhà nước, lại bởi vì nguyên nhân cá nhân, việc này không thể không bồi thường."

Nghe ông nói, Lưu Trường Hổ lại một lần nữa cười gằn.

Triệu Ngọc siết chặt tay, vừa định hét to: “Tôi bồi thường, bồi thường cái bà ông ấy" mấy câu cho hả giận, Kim Chấn Bang lại giơ tay nói trước: “Có điều, con người tôi làm việc luôn công bằng hợp lý, việc tên nhóc nhà cậu có thể phá được vụ án dùi cui điện quả thật khiến người ta giật mình! Thế này đi, nếu cậu có thể đưa vụ án chặt tay này ra ngoài ánh sáng, chuyện bồi thường máy tính, tôi sẽ trả thay cho cậu."

Hả?

Triệu Ngọc sửng sốt, không ngờ lão già này lại muốn trao đổi với hắn như thế?

“Đội trưởng! Chuyện này..." Lưu Trường Hổ nghe xong hai mắt sáng lên, cao giọng nói: “Chuyện đánh cược này, sao lại tới chỗ anh được chứ, thế này đi, để tôi và Triệu Ngọc đánh cược vậy! Nếu cậu có thể phá được vụ án này trong thời gian quy định, chuyện bồi thường máy tính, tôi chi."

Ồ?

Con bà nó chứ?

Triệu Ngọc lại như sợ lửa chưa đủ lớn, vỗ bàn một cái: “Được, họ Lưu kia, nam tử hán đại trượng phu một lời đã định! Trong một tuần lễ, tôi nhất định đưa hung thủ của vụ án chặt tay lần này về quy án!!"
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại