Cục Cưng, Ôm Cái Nào!
Chương 98: Bắt cóc (1)
"Ha ha, Anh Long muốn gặp cô ấy mà! Ninh Hề Nhi, phiền cô theo chúng tôi một chuyến!"
Anh Long…
Đó là cái gã "Anh Long" bị cô đánh gãy hai cây xương sườn thời còn học ở trường Trung học Phổ thông Số 47 sao…
Thế thì gặp hắn làm gì có chuyện tốt lành gì đâu chứ?
Phản ứng đầu tiên của Ninh Hề Nhi chính là: Chạy!
"Tôi còn có việc, lần sau… lần sau nói tiếp nhé…" Cô cười khan hai tiếng rồi quay đầu chạy trốn.
Nhưng đám người áo đen rất đông, bọn họ bắt cô lại rồi kéo thẳng lên xe. Thấy cô liều mạng giãy giụa, tên cầm đầu bọn áo đen mất kiên nhẫn đánh vào gáy cô…
…
Tại sân bóng rổ…
Sau thời gian làm nóng người, trận đấu được bắt đầu bằng một tiếng còi ra hiệu của trọng tài.
"Anh Kỷ, yêu anh đến trọn đời! Vĩnh viễn không thay lòng!"
"Anh Kỷ, anh tuyệt nhất, anh giỏi nhất!"
"Á á á, cú úp rổ của anh Kỷ siêu ngầu luôn!"
"…"
Lạc Hoan Hoan, Hội trưởng Fan Club Hot Boy dẫn theo một đội đông đúc hò hét cổ vũ cho Kỷ Dạ Bạch.
Trận đấu ngày càng gay cấn, Kỷ Dạ Bạch càng đánh càng hăng, nhưng vẻ mặt hắn u ám tối sầm, tựa như bầu trời mây đen vần vũ.
Ánh mắt hắn thi thoảng lại lướt qua hàng ghế khán giả, cả người hắn toát ra hơi lạnh rét căm căm.
Con nhóc chết tiệt! Quả nhiên ban sáng cô ấy chỉ nói thế cho có lệ với mình thôi!
Đã nói là tới xem hắn chơi bóng rổ, giờ lại mất tích không thấy bóng dáng đâu? Đúng là khinh thường không để mình vào mắt mà?
Hắn kéo vạt áo thi đấu bóng rổ đang mặc lên để lau mồ hôi, để lộ cơ bụng tám múi và đường v-cut săn chắc thần thánh, tiếng la hét chói tai lập tức bùng nổ cả sân thi đấu!
Thời gian giải lao giữa giờ…
Một đám con gái vây kín Kỷ Dạ Bạch, kẻ đưa nước, người đưa khăn, còn có người chủ động giúp hắn xoa bóp thư giãn…
"Anh Kỷ, em từng học mát-xa với thầy dạy chuyên nghiệp ấy, em giúp anh xoa bóp thư giãn nhé." Mộc Y Tinh nở nụ cười rực rỡ đến chói mắt, miệng hỏi Kỷ Dạ Bạch.
Cô ta chính là cô cả nhà họ Mộc, đám con gái tầm thường xung quanh sao có thể so sánh được chứ!
Kỷ Dạ Bạch liếc nhìn cô ta, đôi môi mỏng khẽ nói, "Tránh ra chỗ khác."
Soạt!
Khuôn mặt Mộc Y Tinh đỏ bừng lên vì xấu hổ.
Bên ngoài vòng vây của đám con gái, Thành Du Nhiên sốt ruột muốn chết rồi mà mãi vẫn không chen vào nổi.
Ninh Hề Nhi biến mất rồi!
Điện thoại không gọi được, nhắn tin cũng không trả lời, liên lạc kiểu gì cũng không được.
Lỡ mà xảy ra chuyện nguy hiểm gì… Thành Du Nhiên sợ đến run lẩy bẩy.
Thấy cô ấy sốt sắng như vậy, trong lòng Tiêu Hi Thần bỗng cảm thấy khó chịu, thế là cậu ta nhẹ nhàng vỗ lên vai cô ấy, "Cậu từ bỏ đi thôi, đám nữ sinh theo đuổi anh Kỷ đông thế này thì cậu chẳng thể nào chen vào nổi đâu."
"Ai thèm theo đuổi cậu ta chứ!" Thành Du Nhiên vừa nôn nóng vừa khó chịu.
Đúng vào lúc này, đám con gái bỗng nhiên tản ra để Kỷ Dạ Bạch đi ra ngoài, Thành Du Nhiên vội lao lên trước, "Kỷ Dạ Bạch, Ninh Hề Nhi …"
Vừa nhào lên cô đã bị ai đó ngáng chân ngã xuống đất, đau đến mức nghiến răng nghiến lợi, mặt mày nhăn nhúm.
Ở bên cạnh cô, Mộc Y Tinh lặng lẽ rút chân về.
Hừ, muốn nhân cơ hội tiếp cận Kỷ Dạ Bạch à? Không có cửa đâu!
Thành Du Nhiên cắn môi, lúc này cũng không thèm tính toán là ai ngáng chân cô nữa, ánh mắt cô sốt ruột nhìn về phía Kỷ Dạ Bạch, bỗng nhiên hắn lạnh lùng nhếch khóe miệng, một giọng nói rét lạnh vang lên, "Đừng để tôi nghe thấy tên cô ta một lần nữa!"
Thành Du Nhiên sững sờ nhìn hắn, bóng lưng hắn kiêu ngạo mà thẳng tắp, hắn vẫn là một Kỷ Dạ Bạch bá đạo kiêu căng như xưa.
"Kỷ Dạ Bạch! Cậu sẽ phải hối hận!" Thành Du Nhiên chật vật từ mặt đất bò dậy, sau đó cố chịu cơn đau nhức nhối ở chân chạy về phía lớp S.
May mà Cung Tu vẫn đang ở trong lớp đọc truyện tranh, Thành Du Nhiên thở hồng hộc chạy tới hét lên, "Cung Tu, Ninh Hề Nhi mất tích rồi!"
"Cái gì?"
Ào!
Ninh Hề Nhi bị một xô nước lạnh ngắt dội tỉnh, người cô co rúm lại, từ từ mở mắt.
Anh Long…
Đó là cái gã "Anh Long" bị cô đánh gãy hai cây xương sườn thời còn học ở trường Trung học Phổ thông Số 47 sao…
Thế thì gặp hắn làm gì có chuyện tốt lành gì đâu chứ?
Phản ứng đầu tiên của Ninh Hề Nhi chính là: Chạy!
"Tôi còn có việc, lần sau… lần sau nói tiếp nhé…" Cô cười khan hai tiếng rồi quay đầu chạy trốn.
Nhưng đám người áo đen rất đông, bọn họ bắt cô lại rồi kéo thẳng lên xe. Thấy cô liều mạng giãy giụa, tên cầm đầu bọn áo đen mất kiên nhẫn đánh vào gáy cô…
…
Tại sân bóng rổ…
Sau thời gian làm nóng người, trận đấu được bắt đầu bằng một tiếng còi ra hiệu của trọng tài.
"Anh Kỷ, yêu anh đến trọn đời! Vĩnh viễn không thay lòng!"
"Anh Kỷ, anh tuyệt nhất, anh giỏi nhất!"
"Á á á, cú úp rổ của anh Kỷ siêu ngầu luôn!"
"…"
Lạc Hoan Hoan, Hội trưởng Fan Club Hot Boy dẫn theo một đội đông đúc hò hét cổ vũ cho Kỷ Dạ Bạch.
Trận đấu ngày càng gay cấn, Kỷ Dạ Bạch càng đánh càng hăng, nhưng vẻ mặt hắn u ám tối sầm, tựa như bầu trời mây đen vần vũ.
Ánh mắt hắn thi thoảng lại lướt qua hàng ghế khán giả, cả người hắn toát ra hơi lạnh rét căm căm.
Con nhóc chết tiệt! Quả nhiên ban sáng cô ấy chỉ nói thế cho có lệ với mình thôi!
Đã nói là tới xem hắn chơi bóng rổ, giờ lại mất tích không thấy bóng dáng đâu? Đúng là khinh thường không để mình vào mắt mà?
Hắn kéo vạt áo thi đấu bóng rổ đang mặc lên để lau mồ hôi, để lộ cơ bụng tám múi và đường v-cut săn chắc thần thánh, tiếng la hét chói tai lập tức bùng nổ cả sân thi đấu!
Thời gian giải lao giữa giờ…
Một đám con gái vây kín Kỷ Dạ Bạch, kẻ đưa nước, người đưa khăn, còn có người chủ động giúp hắn xoa bóp thư giãn…
"Anh Kỷ, em từng học mát-xa với thầy dạy chuyên nghiệp ấy, em giúp anh xoa bóp thư giãn nhé." Mộc Y Tinh nở nụ cười rực rỡ đến chói mắt, miệng hỏi Kỷ Dạ Bạch.
Cô ta chính là cô cả nhà họ Mộc, đám con gái tầm thường xung quanh sao có thể so sánh được chứ!
Kỷ Dạ Bạch liếc nhìn cô ta, đôi môi mỏng khẽ nói, "Tránh ra chỗ khác."
Soạt!
Khuôn mặt Mộc Y Tinh đỏ bừng lên vì xấu hổ.
Bên ngoài vòng vây của đám con gái, Thành Du Nhiên sốt ruột muốn chết rồi mà mãi vẫn không chen vào nổi.
Ninh Hề Nhi biến mất rồi!
Điện thoại không gọi được, nhắn tin cũng không trả lời, liên lạc kiểu gì cũng không được.
Lỡ mà xảy ra chuyện nguy hiểm gì… Thành Du Nhiên sợ đến run lẩy bẩy.
Thấy cô ấy sốt sắng như vậy, trong lòng Tiêu Hi Thần bỗng cảm thấy khó chịu, thế là cậu ta nhẹ nhàng vỗ lên vai cô ấy, "Cậu từ bỏ đi thôi, đám nữ sinh theo đuổi anh Kỷ đông thế này thì cậu chẳng thể nào chen vào nổi đâu."
"Ai thèm theo đuổi cậu ta chứ!" Thành Du Nhiên vừa nôn nóng vừa khó chịu.
Đúng vào lúc này, đám con gái bỗng nhiên tản ra để Kỷ Dạ Bạch đi ra ngoài, Thành Du Nhiên vội lao lên trước, "Kỷ Dạ Bạch, Ninh Hề Nhi …"
Vừa nhào lên cô đã bị ai đó ngáng chân ngã xuống đất, đau đến mức nghiến răng nghiến lợi, mặt mày nhăn nhúm.
Ở bên cạnh cô, Mộc Y Tinh lặng lẽ rút chân về.
Hừ, muốn nhân cơ hội tiếp cận Kỷ Dạ Bạch à? Không có cửa đâu!
Thành Du Nhiên cắn môi, lúc này cũng không thèm tính toán là ai ngáng chân cô nữa, ánh mắt cô sốt ruột nhìn về phía Kỷ Dạ Bạch, bỗng nhiên hắn lạnh lùng nhếch khóe miệng, một giọng nói rét lạnh vang lên, "Đừng để tôi nghe thấy tên cô ta một lần nữa!"
Thành Du Nhiên sững sờ nhìn hắn, bóng lưng hắn kiêu ngạo mà thẳng tắp, hắn vẫn là một Kỷ Dạ Bạch bá đạo kiêu căng như xưa.
"Kỷ Dạ Bạch! Cậu sẽ phải hối hận!" Thành Du Nhiên chật vật từ mặt đất bò dậy, sau đó cố chịu cơn đau nhức nhối ở chân chạy về phía lớp S.
May mà Cung Tu vẫn đang ở trong lớp đọc truyện tranh, Thành Du Nhiên thở hồng hộc chạy tới hét lên, "Cung Tu, Ninh Hề Nhi mất tích rồi!"
"Cái gì?"
Ào!
Ninh Hề Nhi bị một xô nước lạnh ngắt dội tỉnh, người cô co rúm lại, từ từ mở mắt.
Tác giả :
AnXiangNuan