Boss Hung Dữ Ông Xã Kết Hôn Đi
Chương 402: Chỉ có người chết mới không để lộ bí mật
Nhạc Thính Phong sững sờ cầm chiếc di động, mẹ nó, anh vừa bỏ lỡ cái gì?
Đệch, cuộc gọi kết thúc rồi.
Nhạc Thính Phong cầm đi dộng định gọi lại nhưng Giang Lai lại hốt hoảng kêu lên: "Sếp, sếp, tất cả mọi người đang chờ kìa, sếp nhanh một chút... cái tên Rhine sắp tức giận rồi kìa!"
"Cút... cút cút, dám phá hỏng chuyện tốt của ông!"
Giang Lai đờ người, không làm gì cũng trúng đạn?
...
Yến Thanh Ti nhìn di động, ngón tay lại nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, nụ cười trên mặt đã hoàn toàn biến mất thay vào đó là một vẻ mặt lạnh lùng không biết đang suy nghĩ gì.
Quý Miên Miên nhỏ giọng hỏi: "Chị, tới giờ ăn cơm trưa rồi..."
Yến Thanh Ti hoàn hồn: "À, ờ, đi thôi."
Cô ngẩng đầu nói với Quý Miên Miên: "Miên Miên, chiều em đi với chị tới một chỗ."
Hai mắt của Quý Miên Miên tỏa sáng, gật gật đầu: "Dạ, chị muốn đi chỗ nào em sẽ theo chị tới đó."
Công việc này của cô là do tiểu Từ giới thiệu, trước khi tiếp nhận nó cô đã là một fan cuồng của chị Thanh Ti, còn đăng kí mở hai tài khoản trên weibo chỉ để la liếm tình hình của chị ấy. Cuối cùng cũng có cơ hội tới gần nữ thần, cô hận không thể có cả ngày chỉ để ngồi ngắm chị ấy.
Quý Miên Miên có một ham mê mãnh liệt với đồ ăn nên có thể coi cô là một bản đồ sống về danh sách các món ăn ngon, từ khi có cô, bữa sáng, bữa trưa, bữa tối của Yến Thanh Ti đều do cô bao hết. Hại tiểu Từ nghĩ cậu ta từ vị trí trợ lý bị biếm xuống làm lái xe.
Ăn cơm xong, buổi chiều không có việc gì, Yến Thanh Ti mang tiểu Từ và Quý Miên Miên tới trại tạm giam.
Tới nơi, tiểu Từ đứng đợi ở bên ngoài còn Quý Miên Miên đi cùng Yến Thanh Ti vào trong.
Nhìn bộ dạng hiện tại của Yến Tùng Nam, Yến Thanh Ti chỉ cảm thấy một cảm giác thống khoái chảy dài trong cơ thể.
Mái tóc hoa râm, trên mặt tràn đầy nếp nhăn, gầy đét như quen củi không khác gì một bộ xương khô đang di động, trong mắt tràn đầy sự tuyệt vọng, so với trước đây cứ như già đi hơn hai chục tuổi.
"Yến Thanh Ti, xin con hãy nể tình cha con mà... cứu ba."
Yến Tùng Nam nhìn Yến Thanh Ti như nhìn thấy một cái phao cứu mạng.
Yến Thanh Ti lạnh lùng nhìn ông ta: "Tình cảm cha con của tôi và ông sớm đã không còn sót lại tí gì, giờ ông trở thành như thế này, tuy không phải là do tôi làm hại nhưng tôi lại vui cực kì luôn. Nhiều năm qua tôi hận không thể dồn ông vào chỗ chết, giờ thấy ông như vậy tôi cao hứng còn chưa kịp, dựa cái gì mà phải cứu ông?"
Khuôn mặt Yến Tùng Nam lộ ra vẻ sợ hãi, cứ như sợ xung quanh có người nghe lén, đè giọng nói: "Ba không cầu con giúp ba ra tù, ba cũng biết mấy cái tội danh mà ba đang đeo trên người không thể bình yên vô sự mà ra ngoài được, ba chỉ mong con có thể giúp ba được sống, cho dù chết mục xương ở trong tù cũng được, chỉ cần được sống."
Những lời này của ông ta khiến Yến Thanh Ti kinh ngạc, cô không ngờ Yến Tùng Nam lại cầu xin cô việc này.
"Diệp gia... tại sao lại muốn giết ông?"
"Bởi vì, ba..."
Yến Thanh Ti ngắt lời ông: "À... tôi biết rồi, bởi vì ông và Diệp Linh Chi có chung một bí mật, muốn vĩnh viễn chôn kín được bí mật này thì một trong hai người phải chết, đúng không? Chỉ có người chết mới mãi mãi giữ bí mật."
Mà bí mật đó có liên quan tới cái chết của mẹ cô!
Yến Thanh Ti nhếch khóe môi cười: "Diệp Thiều Quang rất lợi hại sao?"
Yến Tùng Nam vừa nghe thấy cái tên đó, cả khuôn mặt liên trắng bệch.
Yến Thanh Ti nhìn ông ta: "Tôi có thể giúp ông nhưng ông phải tự thú trả lại trong sạch cho mẹ tôi! Tôi muốn tất cả những người đã hại chết bà ấy phải chịu hình phạt đích đáng."
Đệch, cuộc gọi kết thúc rồi.
Nhạc Thính Phong cầm đi dộng định gọi lại nhưng Giang Lai lại hốt hoảng kêu lên: "Sếp, sếp, tất cả mọi người đang chờ kìa, sếp nhanh một chút... cái tên Rhine sắp tức giận rồi kìa!"
"Cút... cút cút, dám phá hỏng chuyện tốt của ông!"
Giang Lai đờ người, không làm gì cũng trúng đạn?
...
Yến Thanh Ti nhìn di động, ngón tay lại nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, nụ cười trên mặt đã hoàn toàn biến mất thay vào đó là một vẻ mặt lạnh lùng không biết đang suy nghĩ gì.
Quý Miên Miên nhỏ giọng hỏi: "Chị, tới giờ ăn cơm trưa rồi..."
Yến Thanh Ti hoàn hồn: "À, ờ, đi thôi."
Cô ngẩng đầu nói với Quý Miên Miên: "Miên Miên, chiều em đi với chị tới một chỗ."
Hai mắt của Quý Miên Miên tỏa sáng, gật gật đầu: "Dạ, chị muốn đi chỗ nào em sẽ theo chị tới đó."
Công việc này của cô là do tiểu Từ giới thiệu, trước khi tiếp nhận nó cô đã là một fan cuồng của chị Thanh Ti, còn đăng kí mở hai tài khoản trên weibo chỉ để la liếm tình hình của chị ấy. Cuối cùng cũng có cơ hội tới gần nữ thần, cô hận không thể có cả ngày chỉ để ngồi ngắm chị ấy.
Quý Miên Miên có một ham mê mãnh liệt với đồ ăn nên có thể coi cô là một bản đồ sống về danh sách các món ăn ngon, từ khi có cô, bữa sáng, bữa trưa, bữa tối của Yến Thanh Ti đều do cô bao hết. Hại tiểu Từ nghĩ cậu ta từ vị trí trợ lý bị biếm xuống làm lái xe.
Ăn cơm xong, buổi chiều không có việc gì, Yến Thanh Ti mang tiểu Từ và Quý Miên Miên tới trại tạm giam.
Tới nơi, tiểu Từ đứng đợi ở bên ngoài còn Quý Miên Miên đi cùng Yến Thanh Ti vào trong.
Nhìn bộ dạng hiện tại của Yến Tùng Nam, Yến Thanh Ti chỉ cảm thấy một cảm giác thống khoái chảy dài trong cơ thể.
Mái tóc hoa râm, trên mặt tràn đầy nếp nhăn, gầy đét như quen củi không khác gì một bộ xương khô đang di động, trong mắt tràn đầy sự tuyệt vọng, so với trước đây cứ như già đi hơn hai chục tuổi.
"Yến Thanh Ti, xin con hãy nể tình cha con mà... cứu ba."
Yến Tùng Nam nhìn Yến Thanh Ti như nhìn thấy một cái phao cứu mạng.
Yến Thanh Ti lạnh lùng nhìn ông ta: "Tình cảm cha con của tôi và ông sớm đã không còn sót lại tí gì, giờ ông trở thành như thế này, tuy không phải là do tôi làm hại nhưng tôi lại vui cực kì luôn. Nhiều năm qua tôi hận không thể dồn ông vào chỗ chết, giờ thấy ông như vậy tôi cao hứng còn chưa kịp, dựa cái gì mà phải cứu ông?"
Khuôn mặt Yến Tùng Nam lộ ra vẻ sợ hãi, cứ như sợ xung quanh có người nghe lén, đè giọng nói: "Ba không cầu con giúp ba ra tù, ba cũng biết mấy cái tội danh mà ba đang đeo trên người không thể bình yên vô sự mà ra ngoài được, ba chỉ mong con có thể giúp ba được sống, cho dù chết mục xương ở trong tù cũng được, chỉ cần được sống."
Những lời này của ông ta khiến Yến Thanh Ti kinh ngạc, cô không ngờ Yến Tùng Nam lại cầu xin cô việc này.
"Diệp gia... tại sao lại muốn giết ông?"
"Bởi vì, ba..."
Yến Thanh Ti ngắt lời ông: "À... tôi biết rồi, bởi vì ông và Diệp Linh Chi có chung một bí mật, muốn vĩnh viễn chôn kín được bí mật này thì một trong hai người phải chết, đúng không? Chỉ có người chết mới mãi mãi giữ bí mật."
Mà bí mật đó có liên quan tới cái chết của mẹ cô!
Yến Thanh Ti nhếch khóe môi cười: "Diệp Thiều Quang rất lợi hại sao?"
Yến Tùng Nam vừa nghe thấy cái tên đó, cả khuôn mặt liên trắng bệch.
Yến Thanh Ti nhìn ông ta: "Tôi có thể giúp ông nhưng ông phải tự thú trả lại trong sạch cho mẹ tôi! Tôi muốn tất cả những người đã hại chết bà ấy phải chịu hình phạt đích đáng."
Tác giả :
Thập Nguyệt Sơ