Boss Hung Dữ Ông Xã Kết Hôn Đi
Chương 343: Tại sao lại ủy khuất mình như thế
Nhạc phu nhân đi xuống liền nhìn thấy hai người dính sát vào nhau, Nhạc Thính Phong còn đè cả nửa người lên Yến Thanh Ti, khuôn mặt già nua bỗng đỏ lên, hắng giọng: "Khụ, chú ý chút!"
Nhạc Thính Phong nhếch môi cười nhưng không vẫn không buông Yến Thanh Ti ra, còn hôn lên mặt cô một cái: "Mẹ, con muốn ăn mỳ gà."
Nhạc phu nhân "hừ" một tiếng: "Có cái ăn là tốt rồi còn đòi hỏi."
Miệng thì nói thế nhưng mười phút sau, Ngũ tẩu bê ra hai bát mỳ gà còn đang bốc khói nghi ngút. Từng sợi mỳ tinh tế thon dài sắp sếp thành hàng bên trên phủ thịt gà xé phay kết hợp với một ít rau, mùi hương lan tỏa khắp nơi.
Nhạc phu nhân tháo tạp dề đưa cho Ngũ tẩu, nói với hai người: "Mau ăn lúc còn nóng, ăn xong rồi thì đi đâu thì đi."
Vẻ mặt thì ghét bỏ nhưng cũng đang thầm nhắc nhở hai người: Mỳ nóng lắm đấy, cẩn thận.
Lúc nhìn thấy bát mỳ, cả người Yến Thanh Ti ngẩn ra, một dòng kí ức bị đóng bụi từ lâu lắm rồi bị thổi tung lên, khung cảnh xung quanh như thay đổi, cô quay lại làm một bé gái tám tuổi, bên tai vẫn còn văng vẳng những lời nói của mẹ cô.
"Ti Ti, ngoan, con ngồi đây ăn hết bát mỳ này nhé, mẹ ra ngoài một chuyến rồi sẽ quay lại luôn."
"Ti Ti, về sau, nếu mẹ không thể nấu cơm cho con thì con cũng phải cố gắng ăn thật ngon nhé, đừng có kén chọn, biết không?"
"Ti Ti, nếu mẹ không ở bên cạnh con, con cần phải dũng cảm, kiên cường hơn..."
Sau đó, bà ấy không cách nào trở về bên cạnh cô.
"Sao lại không động đũa thế?" Tiếng nói của Nhạc phu nhân kéo Yến Thanh Ti trở về với thực tại, cô không dám ngẩng đầu, chỉ sợ người khác nhìn thấy đôi mắt phiếm hồng của cô.
"Dạ... cháu... ăn đây..." Yến Thanh Ti cầm lấy đôi đũa, tay cô có chút run rẩy, không cách nào gắp lấy được sợi mỳ.
Nhạc phu nhân thấy Yến Thanh Ti động đũa mấy lần mà không gắp được mỳ lên: "Đứa nhỏ này sao cứ như trẻ con vậy, không biết dùng đũa ăn, này, lấy dĩa ăn vậy."
Nhạc phu nhân đưa cho cô một chiếc dĩa, Yến Thanh Ti nhanh chóng nhận lấy.
"Hương vị thế nào?"
Yến Thanh Ti vẫn cúi thấp đầu, gật gật hai cái: "Ngon... ngon lắm ạ..."
Nhạc Thính Phong nhíu mày, giọng Yến Thanh Ti có chút gì đó khang khác.
Hương vị này quanh quẩn ở trong khoang miệng, cực kì giống với hương vị của mẹ cô đã từng làm, tay của cô càng run rẩy mạnh hơn, nước mắt trong hốc mắt không thể đè nén lại, một giọt nước mắt nhỏ xuống bát mỳ, bát mỳ này cứ như một tảng đá mắc kẹt trong lòng, đâm thẳng vào trái tim yếu ớt của cô, cứng rắn... đau...
Nhạc Thính Phong nâng bát uống một ngụm nước mỳ, ghét bỏ nói: "Mẹ, mỳ hơi nhạt."
"Có giỏi thì tự đi mà nấu, suốt ngày kén cá chọn canh." Nhạc phu nhân nhìn Yến Thanh Ti không giống Nhạc Thính Phong mà vẫn cúi đầu ăn một cách ngon lành, cảm thấy thỏa mãn cực kì.
Nhạc phu nhân nói với hai người họ: "Trong bếp vẫn còn đó, ăn hết lại lấy thêm bát nữa."
Nói rồi nhìn cả người Yến Thanh Ti, lắc lắc đầu: "Bác nói với cháu này, là con gái thì đừng có cái ý nghĩ gầy mà đẹp, rồi suốt ngày nhịn ăn nhịn uống làm khổ chính mình, tại sao lại phải vì ánh mắt của người khác mà ủy khuất chính mình?"
Nhạc phu nhân còn lải nhải rất nhiều điều, đa phần đều thể hiện của sự quan tâm của bà đối với cô khiến cho không kìm được, nước mắt trong phút chốc lại trào ra, đột nhiên, cô đặt cái dĩa xuống, vội vã nói một tiếng: "Xin lỗi, cháu có chút chuyện, xin phép đi trước?"
Túi xách cũng không cầm theo, chạy ra khỏi Nhạc trạch, Nhạc phu nhân còn chưa kịp hiểu ra chuyện gì đang xảy ra đã không thấy người rồi: "Này, sao thế?"
Nhạc Thính Phong thấy có gì đó không ổn: "Con đi xem xem."
Nhạc Thính Phong nhếch môi cười nhưng không vẫn không buông Yến Thanh Ti ra, còn hôn lên mặt cô một cái: "Mẹ, con muốn ăn mỳ gà."
Nhạc phu nhân "hừ" một tiếng: "Có cái ăn là tốt rồi còn đòi hỏi."
Miệng thì nói thế nhưng mười phút sau, Ngũ tẩu bê ra hai bát mỳ gà còn đang bốc khói nghi ngút. Từng sợi mỳ tinh tế thon dài sắp sếp thành hàng bên trên phủ thịt gà xé phay kết hợp với một ít rau, mùi hương lan tỏa khắp nơi.
Nhạc phu nhân tháo tạp dề đưa cho Ngũ tẩu, nói với hai người: "Mau ăn lúc còn nóng, ăn xong rồi thì đi đâu thì đi."
Vẻ mặt thì ghét bỏ nhưng cũng đang thầm nhắc nhở hai người: Mỳ nóng lắm đấy, cẩn thận.
Lúc nhìn thấy bát mỳ, cả người Yến Thanh Ti ngẩn ra, một dòng kí ức bị đóng bụi từ lâu lắm rồi bị thổi tung lên, khung cảnh xung quanh như thay đổi, cô quay lại làm một bé gái tám tuổi, bên tai vẫn còn văng vẳng những lời nói của mẹ cô.
"Ti Ti, ngoan, con ngồi đây ăn hết bát mỳ này nhé, mẹ ra ngoài một chuyến rồi sẽ quay lại luôn."
"Ti Ti, về sau, nếu mẹ không thể nấu cơm cho con thì con cũng phải cố gắng ăn thật ngon nhé, đừng có kén chọn, biết không?"
"Ti Ti, nếu mẹ không ở bên cạnh con, con cần phải dũng cảm, kiên cường hơn..."
Sau đó, bà ấy không cách nào trở về bên cạnh cô.
"Sao lại không động đũa thế?" Tiếng nói của Nhạc phu nhân kéo Yến Thanh Ti trở về với thực tại, cô không dám ngẩng đầu, chỉ sợ người khác nhìn thấy đôi mắt phiếm hồng của cô.
"Dạ... cháu... ăn đây..." Yến Thanh Ti cầm lấy đôi đũa, tay cô có chút run rẩy, không cách nào gắp lấy được sợi mỳ.
Nhạc phu nhân thấy Yến Thanh Ti động đũa mấy lần mà không gắp được mỳ lên: "Đứa nhỏ này sao cứ như trẻ con vậy, không biết dùng đũa ăn, này, lấy dĩa ăn vậy."
Nhạc phu nhân đưa cho cô một chiếc dĩa, Yến Thanh Ti nhanh chóng nhận lấy.
"Hương vị thế nào?"
Yến Thanh Ti vẫn cúi thấp đầu, gật gật hai cái: "Ngon... ngon lắm ạ..."
Nhạc Thính Phong nhíu mày, giọng Yến Thanh Ti có chút gì đó khang khác.
Hương vị này quanh quẩn ở trong khoang miệng, cực kì giống với hương vị của mẹ cô đã từng làm, tay của cô càng run rẩy mạnh hơn, nước mắt trong hốc mắt không thể đè nén lại, một giọt nước mắt nhỏ xuống bát mỳ, bát mỳ này cứ như một tảng đá mắc kẹt trong lòng, đâm thẳng vào trái tim yếu ớt của cô, cứng rắn... đau...
Nhạc Thính Phong nâng bát uống một ngụm nước mỳ, ghét bỏ nói: "Mẹ, mỳ hơi nhạt."
"Có giỏi thì tự đi mà nấu, suốt ngày kén cá chọn canh." Nhạc phu nhân nhìn Yến Thanh Ti không giống Nhạc Thính Phong mà vẫn cúi đầu ăn một cách ngon lành, cảm thấy thỏa mãn cực kì.
Nhạc phu nhân nói với hai người họ: "Trong bếp vẫn còn đó, ăn hết lại lấy thêm bát nữa."
Nói rồi nhìn cả người Yến Thanh Ti, lắc lắc đầu: "Bác nói với cháu này, là con gái thì đừng có cái ý nghĩ gầy mà đẹp, rồi suốt ngày nhịn ăn nhịn uống làm khổ chính mình, tại sao lại phải vì ánh mắt của người khác mà ủy khuất chính mình?"
Nhạc phu nhân còn lải nhải rất nhiều điều, đa phần đều thể hiện của sự quan tâm của bà đối với cô khiến cho không kìm được, nước mắt trong phút chốc lại trào ra, đột nhiên, cô đặt cái dĩa xuống, vội vã nói một tiếng: "Xin lỗi, cháu có chút chuyện, xin phép đi trước?"
Túi xách cũng không cầm theo, chạy ra khỏi Nhạc trạch, Nhạc phu nhân còn chưa kịp hiểu ra chuyện gì đang xảy ra đã không thấy người rồi: "Này, sao thế?"
Nhạc Thính Phong thấy có gì đó không ổn: "Con đi xem xem."
Tác giả :
Thập Nguyệt Sơ