Boss Hung Dữ Ông Xã Kết Hôn Đi
Chương 328: Đợi anh cả đêm mà anh không đến
Trong thang máy, Khúc Kính liếc nhìn Yến Thanh Ti, cảm khái nói: “Cuối cùng cũng gặp được người thật rồi."
Yến Thanh Ti đột nhiên bước một bước thật dài dựa sát vào Khúc Kính, khiến anh ta sợ đến mức lùi ra sau một bước: “Cô làm gì thế, tôi không có suy nghĩ không an phận với cô đâu nhé."
Yến Thanh Ti cười nhạo: “Dựa vào gần một chút để anh ngắm cho kĩ hơn còn gì, nhân tiện móc mắt anh ra luôn."
Khúc Kính lập tức bịt mắt lại: “Tôi không nhìn nữa."
Thang máy ‘tinh’ một tiếng, đã đến nơi, anh ta nói: “Tự vào đi, anh trai không đi với cô đâu, tôi không muốn giống như Vũ Phóng bị đày đi đào đất đâu."
Giang Lai nhìn thấy Yến Thanh Ti vội nói: “Cô Thanh Ti, sao cô lại đến đây?"
“Anh ta giờ có rảnh không?"
“Có, cô đến, thì lúc nào ngài ấy cũng rảnh."
Yến Thanh Ti cười, bên cạnh Nhạc Thính Phong quả nhiên toàn là những người thú vị.
Giang Lai đưa Yến Thanh Ti đến trước cửa phòng làm việc của Nhạc Thính Phong, gõ hai cái lên cửa, nghe được tiếng của Nhạc Thính Phong mới đẩy cửa mời Yến Thanh Ti bước vào, đợi cô vào rồi liền đóng cửa lại.
Nhạc Thính Phong cho rằng là Giang Lai đến nên cũng không ngẩng đầu: “Có chuyện gì?"
Không ai trả lời anh, đột nhiên có một bàn tay nâng cằm anh lên, “Đến thăm anh nha."
Nhạc Thính Phong ngẩn ra một lát, bị ép ngẩng đầu lên nhìn Yến Thanh Ti, tư thế của hai người quái dị cực kì, anh không nhịn được bật cười: “Thật đúng là một sự kinh hỉ, sao hôm nay em lại chịu đến tìm tôi thế này?"
Yến Thanh Ti nhún vai: “Hôm qua đợi anh bò lên giường mãi mà cả đêm không thấy, anh không đến thì tôi đành phải đến chứ sao!"
Nhạc Thính Phong cầm lấy bàn tay của Yến Thanh Ti, đặt một nụ hôn lên tay cô: “Tôi thật mong em đến tìm tôi vì lý do này nhưng tôi hiện giờ thì số của tôi không tốt đến thế đâu, vô duyên vô cớ đến tìm tôi, nói đi, có chuyện gì?"
“Cho tôi mượn 175 tỷ trước, xong việc trả lại anh sau."
“Không vấn đề gì, nhưng, em nói với tôi lí do tại sao đột nhiên lại mượn số tiền này đã."
“Có chút việc…."
“Để tôi đoán xem…" Nhạc Thính Phong đứng dậy rót một cốc nước cho Yến Thanh Ti đặt trước mặt cô, kéo cô vào lòng cùng ngồi xuống, hôn lên vành tai cô: “Yến Tùng Nam đến tìm em đúng không? Hai ngày nữa cục công thương sẽ đến công ty ông ta kiểm toán, công ty của ông ta hiện giờ đang thiếu hụt một 350 tỷ, nếu không mau chóng lấp đầy cái lỗ thủng đó, cho dù quan hệ của ông ta có cứng đến đâu, cũng không bảo vệ nổi ông ta, em đồng ý giúp ông ta, hơn nữa còn làm giao dịch với ông ta, đúng không?"
Yến Thanh Ti có hơi kinh ngạc, không ngờ Nhạc Thính Phong lại biết tường tận đến thế, chắc anh ta đã sớm đoán được Yến Tùng Nam sẽ đến tìm cô, hơn nữa người cô có thể tìm đến chỉ có anh.
Nhạc Thính Phong vốn là một người nhìn xa trông rộng có gì mà không đoán ra được.
“Tại sao anh không nghĩ rằng bởi vì ông ta khóc lóc cầu xin khổ sở khiến tôi mềm lòng mà ra tay giúp đỡ ông ta, dù gì đó cũng là cha ruột của tôi."
Vành tai bị Nhạc Thính Phong hôn đến tê dại, Yến Thanh Ti đưa tay đẩy đầu anh ra.
Nhạc Thính Phong dường như trả thù cắn cô một cái, bực tức nói: “Nếu em mà lương thiện như thế thì tôi đã sớm bắt được em rồi, còn phải đợi đến bây giờ lỗ vốn mất mấy đêm liền, ngủ với người ta xong liền đá người ta đi thế à?"
Giờ mẹ anh hơi một tí lại lôi chuyện này ra châm chọc anh, nếu chọc bà chủ nhỏ nhà anh không vui kiểu gì bà cũng sẽ nhẹ nhàng cho anh một câu: Mẹ có low đến mấy cũng không bị người ta suốt ngày ngủ lỗ vốn.
Nhạc Thính Phong nắm lấy cằm của Yến Thanh Ti, ép cô nhìn thẳng vào mắt anh: “Nói thật cho tôi nghe, giao dịch giữa em và ông ta là gì?"
Yến Thanh Ti cười cười: “Tôi chỉ đưa ra cho ông ta một câu hỏi lựa chọn thôi mà, có làm hay không tôi chẳng bắt ép được ông ta."
Nhìn vào đôi mắt của Yến Thanh Ti, Nhạc Thính Phong biết cô nói thật, anh siết cằm cô: “Yến Thanh Ti, vì mấy kẻ cặn bã đó mà để bản thân nhúng chàm, quả thật không đáng giá một chút nào, em có biết không?"
Yến Thanh Ti đột nhiên bước một bước thật dài dựa sát vào Khúc Kính, khiến anh ta sợ đến mức lùi ra sau một bước: “Cô làm gì thế, tôi không có suy nghĩ không an phận với cô đâu nhé."
Yến Thanh Ti cười nhạo: “Dựa vào gần một chút để anh ngắm cho kĩ hơn còn gì, nhân tiện móc mắt anh ra luôn."
Khúc Kính lập tức bịt mắt lại: “Tôi không nhìn nữa."
Thang máy ‘tinh’ một tiếng, đã đến nơi, anh ta nói: “Tự vào đi, anh trai không đi với cô đâu, tôi không muốn giống như Vũ Phóng bị đày đi đào đất đâu."
Giang Lai nhìn thấy Yến Thanh Ti vội nói: “Cô Thanh Ti, sao cô lại đến đây?"
“Anh ta giờ có rảnh không?"
“Có, cô đến, thì lúc nào ngài ấy cũng rảnh."
Yến Thanh Ti cười, bên cạnh Nhạc Thính Phong quả nhiên toàn là những người thú vị.
Giang Lai đưa Yến Thanh Ti đến trước cửa phòng làm việc của Nhạc Thính Phong, gõ hai cái lên cửa, nghe được tiếng của Nhạc Thính Phong mới đẩy cửa mời Yến Thanh Ti bước vào, đợi cô vào rồi liền đóng cửa lại.
Nhạc Thính Phong cho rằng là Giang Lai đến nên cũng không ngẩng đầu: “Có chuyện gì?"
Không ai trả lời anh, đột nhiên có một bàn tay nâng cằm anh lên, “Đến thăm anh nha."
Nhạc Thính Phong ngẩn ra một lát, bị ép ngẩng đầu lên nhìn Yến Thanh Ti, tư thế của hai người quái dị cực kì, anh không nhịn được bật cười: “Thật đúng là một sự kinh hỉ, sao hôm nay em lại chịu đến tìm tôi thế này?"
Yến Thanh Ti nhún vai: “Hôm qua đợi anh bò lên giường mãi mà cả đêm không thấy, anh không đến thì tôi đành phải đến chứ sao!"
Nhạc Thính Phong cầm lấy bàn tay của Yến Thanh Ti, đặt một nụ hôn lên tay cô: “Tôi thật mong em đến tìm tôi vì lý do này nhưng tôi hiện giờ thì số của tôi không tốt đến thế đâu, vô duyên vô cớ đến tìm tôi, nói đi, có chuyện gì?"
“Cho tôi mượn 175 tỷ trước, xong việc trả lại anh sau."
“Không vấn đề gì, nhưng, em nói với tôi lí do tại sao đột nhiên lại mượn số tiền này đã."
“Có chút việc…."
“Để tôi đoán xem…" Nhạc Thính Phong đứng dậy rót một cốc nước cho Yến Thanh Ti đặt trước mặt cô, kéo cô vào lòng cùng ngồi xuống, hôn lên vành tai cô: “Yến Tùng Nam đến tìm em đúng không? Hai ngày nữa cục công thương sẽ đến công ty ông ta kiểm toán, công ty của ông ta hiện giờ đang thiếu hụt một 350 tỷ, nếu không mau chóng lấp đầy cái lỗ thủng đó, cho dù quan hệ của ông ta có cứng đến đâu, cũng không bảo vệ nổi ông ta, em đồng ý giúp ông ta, hơn nữa còn làm giao dịch với ông ta, đúng không?"
Yến Thanh Ti có hơi kinh ngạc, không ngờ Nhạc Thính Phong lại biết tường tận đến thế, chắc anh ta đã sớm đoán được Yến Tùng Nam sẽ đến tìm cô, hơn nữa người cô có thể tìm đến chỉ có anh.
Nhạc Thính Phong vốn là một người nhìn xa trông rộng có gì mà không đoán ra được.
“Tại sao anh không nghĩ rằng bởi vì ông ta khóc lóc cầu xin khổ sở khiến tôi mềm lòng mà ra tay giúp đỡ ông ta, dù gì đó cũng là cha ruột của tôi."
Vành tai bị Nhạc Thính Phong hôn đến tê dại, Yến Thanh Ti đưa tay đẩy đầu anh ra.
Nhạc Thính Phong dường như trả thù cắn cô một cái, bực tức nói: “Nếu em mà lương thiện như thế thì tôi đã sớm bắt được em rồi, còn phải đợi đến bây giờ lỗ vốn mất mấy đêm liền, ngủ với người ta xong liền đá người ta đi thế à?"
Giờ mẹ anh hơi một tí lại lôi chuyện này ra châm chọc anh, nếu chọc bà chủ nhỏ nhà anh không vui kiểu gì bà cũng sẽ nhẹ nhàng cho anh một câu: Mẹ có low đến mấy cũng không bị người ta suốt ngày ngủ lỗ vốn.
Nhạc Thính Phong nắm lấy cằm của Yến Thanh Ti, ép cô nhìn thẳng vào mắt anh: “Nói thật cho tôi nghe, giao dịch giữa em và ông ta là gì?"
Yến Thanh Ti cười cười: “Tôi chỉ đưa ra cho ông ta một câu hỏi lựa chọn thôi mà, có làm hay không tôi chẳng bắt ép được ông ta."
Nhìn vào đôi mắt của Yến Thanh Ti, Nhạc Thính Phong biết cô nói thật, anh siết cằm cô: “Yến Thanh Ti, vì mấy kẻ cặn bã đó mà để bản thân nhúng chàm, quả thật không đáng giá một chút nào, em có biết không?"
Tác giả :
Thập Nguyệt Sơ