Boss Hung Dữ Ông Xã Kết Hôn Đi
Chương 281: Cũng chẳng phải lần đầu tiên ‘chiếm lợi ích’ của em
Vốn dĩ Yến Thanh Ti cho rằng cô nói ra câu này, Nhạc Thính Phong sẽ tức điên lên, nhưng không ngờ anh lại đứng ngây ra nhìn cô, hơn nữa khuôn mặt trắng trẻo dần dần trở nên đỏ bừng: “Em…em.."
Yến Thanh Ti ngẩn ra, sau đó cô hiểu ra cười một tiếng, cô nâng cằm Nhạc Thính Phong lên: “Sao thế? Xấu hổ rồi à? Chỉ vì… tôi gọi anh là bảo bối sao?"
Nhạc Thính Phong đánh một phát vào tay Yến Thanh Ti: “Em…ngậm mồm."
Yến Thanh Ti cười lớn: “Ha ha ha… không ngờ đấy, anh xấu hổ thật à… bảo bối, bảo bối…."
Yến Thanh Ti cố ý muốn nhìn dáng vẻ xấu hổ của anh, liền gọi liên tiếp mấy tiếng bảo bối liền, cuối cùng Nhạc Thính Phong cũng không chịu nổi, đè cô ra chặn miệng cô lại.
Nụ hôn kết thúc, anh buông cô ra, nhặt cái áo ngoài vứt trên đất lên, lấy ra một thứ rồi tiện tay quăng cho cô.
“Đây là quà cảm ơn mẹ anh tặng cho em."
Yến Thanh Ti dựa vào tường bắt lấy cái hộp nhỏ được đóng gói tinh xảo đó, cô cũng không nhìn ra được trong đó là cái gì, ngón tay lướt qua đôi môi, nói: “Anh cố ý đến đây một chuyến chỉ vì đưa quà cho tôi thôi à?"
Trên mặt Nhạc Thính Phong càng nóng hơn, quay lưng đi, làm như không để ý đến cô, “Em đừng có ảo tưởng, ông đây đi công tác, không chịu nổi mẹ tôi nhõng nhẽo năn nỉ mới đồng ý tiện đường mang đến cho em."
Thanh Ti đi đến bên cạnh đặt tay lên vai anh, ngón tay khe khẽ gãi vào cổ anh: “Tiện đường à?"
Nhạc Thính Phong gân cổ lên nói: “Đương nhiên là…"
“Nếu đã là tiện đường, vậy thì phiền anh cút đi cho, đi ngủ nhờ giường người ta cả đêm, còn muốn ở chùa tiếp hả, anh dù gì cũng là ông chủ của một công ty, đi công tác mà còn chạy đến đây đển chiếm tiện nghi của tôi, anh có thấy ngại không hả?"
Nhạc Thính Phong nằm ngửa ra giường, mặt dày vô sỉ nói: “Tôi đương nhiên là không ngại rồi, cũng đâu phải lần đầu tiên chiếm tiện nghi của em, tôi còn muốn ngủ nữa, đừng làm phiền tôi."
Yến Thanh Ti nghiến răng: “Đợi lúc tôi quay về mà anh vẫn còn nằm đó, hừ…"
Cô cầm túi xách lên định đi. Nhạc Thính Phong nghiêng đầu nhìn cô, chậm rãi nói: “Còn có một chuyện em có muốn nghe hay không?"
“Không muốn, anh có thể nói ra được chuyện gì hay ho chứ."
Nhạc Thính Phong lật người lại, ôm lấy cái gối tối qua Yến Thanh Ti kê: “Vậy thì thôi, người trước đây em nhờ tôi tìm hộ, có tin tức rồi đó, em không muốn nghe thì thôi."
Còn chưa nói xong, Yến Thanh Ti vừa đi đến cửa lại bay về như một cơn gió. Cô đè lên người Nhạc Thính Phong: “May nói cho tôi đi."
Nhạc Thính Phong lười biếng nói: “Em chẳng bảo là về rồi hẵng nói còn gì?"
Yến Thanh Ti hôn một cái thật mạnh lên môi Nhạc Thính Phong: “Bảo bối, ngoan, mau nói đi."
Gương mặt vừa mới trở lại bình thường của Nhạc Thính Phong lại đỏ hồng lên, anh tức tối nói: “Một đứa con gái như em, em… đừng có lúc nào cũng cướp lời của tôi được không?"
Bảo bối cái gì, ngoan cái gì, những câu đó nên là anh nói lúc đang ve vãn cô mới phải, nhưng anh chưa kịp nói thì đã bị Yến Thanh Ti nói hết rồi.
Cảm giác như thể là Yến Thanh Ti đang tán ngược lại anh ấy.
Nhạc Thính Phong nghĩ nghĩ, cũng được, cô ấy tán anh thế nào cũng được, nhưng cũng phải tán anh nhanh lên chứ!
Yến Thanh Ti véo má Nhạc Thính Phong: “Chậc, nhanh nào."
Nhạc Thính Phong lười nhác nói: “Trong túi quần ấy, tự mà lấy."
Vừa mới dứt lời, tay Yến Thanh Ti đã thò vào trong túi quần anh, lôi ra một tờ giấy, cô đọc địa chỉ và số điện thoại trên đó, nhếch môi lên, nụ cười lạnh lẽo tà ác.
Nhạc Thính Phong nhìn biểu cảm trên mặt Yến Thanh Ti, tóm lấy tay cô, nói: “Anh không quan tâm em muốn làm gì, nhưng nhất định phải cho anh biết, hoặc là… trực tiếp nói với anh, anh sẽ làm hộ em."
Yến Thanh Ti ngẩn ra, sau đó cô hiểu ra cười một tiếng, cô nâng cằm Nhạc Thính Phong lên: “Sao thế? Xấu hổ rồi à? Chỉ vì… tôi gọi anh là bảo bối sao?"
Nhạc Thính Phong đánh một phát vào tay Yến Thanh Ti: “Em…ngậm mồm."
Yến Thanh Ti cười lớn: “Ha ha ha… không ngờ đấy, anh xấu hổ thật à… bảo bối, bảo bối…."
Yến Thanh Ti cố ý muốn nhìn dáng vẻ xấu hổ của anh, liền gọi liên tiếp mấy tiếng bảo bối liền, cuối cùng Nhạc Thính Phong cũng không chịu nổi, đè cô ra chặn miệng cô lại.
Nụ hôn kết thúc, anh buông cô ra, nhặt cái áo ngoài vứt trên đất lên, lấy ra một thứ rồi tiện tay quăng cho cô.
“Đây là quà cảm ơn mẹ anh tặng cho em."
Yến Thanh Ti dựa vào tường bắt lấy cái hộp nhỏ được đóng gói tinh xảo đó, cô cũng không nhìn ra được trong đó là cái gì, ngón tay lướt qua đôi môi, nói: “Anh cố ý đến đây một chuyến chỉ vì đưa quà cho tôi thôi à?"
Trên mặt Nhạc Thính Phong càng nóng hơn, quay lưng đi, làm như không để ý đến cô, “Em đừng có ảo tưởng, ông đây đi công tác, không chịu nổi mẹ tôi nhõng nhẽo năn nỉ mới đồng ý tiện đường mang đến cho em."
Thanh Ti đi đến bên cạnh đặt tay lên vai anh, ngón tay khe khẽ gãi vào cổ anh: “Tiện đường à?"
Nhạc Thính Phong gân cổ lên nói: “Đương nhiên là…"
“Nếu đã là tiện đường, vậy thì phiền anh cút đi cho, đi ngủ nhờ giường người ta cả đêm, còn muốn ở chùa tiếp hả, anh dù gì cũng là ông chủ của một công ty, đi công tác mà còn chạy đến đây đển chiếm tiện nghi của tôi, anh có thấy ngại không hả?"
Nhạc Thính Phong nằm ngửa ra giường, mặt dày vô sỉ nói: “Tôi đương nhiên là không ngại rồi, cũng đâu phải lần đầu tiên chiếm tiện nghi của em, tôi còn muốn ngủ nữa, đừng làm phiền tôi."
Yến Thanh Ti nghiến răng: “Đợi lúc tôi quay về mà anh vẫn còn nằm đó, hừ…"
Cô cầm túi xách lên định đi. Nhạc Thính Phong nghiêng đầu nhìn cô, chậm rãi nói: “Còn có một chuyện em có muốn nghe hay không?"
“Không muốn, anh có thể nói ra được chuyện gì hay ho chứ."
Nhạc Thính Phong lật người lại, ôm lấy cái gối tối qua Yến Thanh Ti kê: “Vậy thì thôi, người trước đây em nhờ tôi tìm hộ, có tin tức rồi đó, em không muốn nghe thì thôi."
Còn chưa nói xong, Yến Thanh Ti vừa đi đến cửa lại bay về như một cơn gió. Cô đè lên người Nhạc Thính Phong: “May nói cho tôi đi."
Nhạc Thính Phong lười biếng nói: “Em chẳng bảo là về rồi hẵng nói còn gì?"
Yến Thanh Ti hôn một cái thật mạnh lên môi Nhạc Thính Phong: “Bảo bối, ngoan, mau nói đi."
Gương mặt vừa mới trở lại bình thường của Nhạc Thính Phong lại đỏ hồng lên, anh tức tối nói: “Một đứa con gái như em, em… đừng có lúc nào cũng cướp lời của tôi được không?"
Bảo bối cái gì, ngoan cái gì, những câu đó nên là anh nói lúc đang ve vãn cô mới phải, nhưng anh chưa kịp nói thì đã bị Yến Thanh Ti nói hết rồi.
Cảm giác như thể là Yến Thanh Ti đang tán ngược lại anh ấy.
Nhạc Thính Phong nghĩ nghĩ, cũng được, cô ấy tán anh thế nào cũng được, nhưng cũng phải tán anh nhanh lên chứ!
Yến Thanh Ti véo má Nhạc Thính Phong: “Chậc, nhanh nào."
Nhạc Thính Phong lười nhác nói: “Trong túi quần ấy, tự mà lấy."
Vừa mới dứt lời, tay Yến Thanh Ti đã thò vào trong túi quần anh, lôi ra một tờ giấy, cô đọc địa chỉ và số điện thoại trên đó, nhếch môi lên, nụ cười lạnh lẽo tà ác.
Nhạc Thính Phong nhìn biểu cảm trên mặt Yến Thanh Ti, tóm lấy tay cô, nói: “Anh không quan tâm em muốn làm gì, nhưng nhất định phải cho anh biết, hoặc là… trực tiếp nói với anh, anh sẽ làm hộ em."
Tác giả :
Thập Nguyệt Sơ