Boss Hung Dữ Ông Xã Kết Hôn Đi
Chương 250: Muốn đùa với tình cảm, xin lỗi, tôi không chơi nổi
Quần áo vương vãi toán loạn trên mặt đất, dưới ánh đèn mờ ảo lạnh lẽo, nhiệt độ trong phòng có tăng nhanh cũng không thể xua tan đi sự lạnh lẽo đó.
Không có sự xa lạ hay ngượng ngùng, tất cả như nước chảy thành sông, những kí ức tồn tại sâu trong trí nhớ ào ào xông đến như một luồng sóng.
Hình ảnh hai người quấn quýt nhau vào ba năm trước lại hiện ra trước mắt.
Chuyện thân mật nhất giữa nam và nữ chẳng qua cũng chỉ là chuyện giao thoa cơ thể, Yến Thanh Ti ôm lấy lưng của Nhạc Thính Phong, những ngón tay cắt tỉa cẩn thận sơn màu đen bóng, đẹp đến mức kì lạ, móng tay bấm lên lưng Nhạc Thính Phong để lại những vết cào màu đỏ, móng tay cô rất sắc, cào anh đến rỉ máu.
Yến Thanh Ti ngẩng đầu nhìn chùm đèn thuỷ tinh treo trên trần nhà, những căn phòng như thế này thường thì trần nhà không cao, nhưng bây giờ cô lại cảm thấy chùm đèn đó cách cô xa quá, rất xa...
Cơn cuồng nhiệt dần dần đi đến hồi kết, mồ hôi trên trán Nhạc Thính Phong nhỏ giọt, rơi xuống giường, nhẫn nhịn lâu như thế, mùi vị của ‘miếng thịt’ ăn được quả là mĩ vị, nhưng mà, có một điều rất kì lạ, anh vốn cho rằng có được cô rồi anh nên thoả mãn, nhưng tại sao lại…lại cứ cảm thấy, vẫn chưa đủ? Rốt cuộc là còn thiếu cái gì?
Yến Thanh Ti đẩy Nhạc Thính Phong ra nằm trên giường, mở ngăn kéo lấy một bao thuốc lá, rút ra một điếu châm lửa, đầu thuốc lá lóe sáng, khói thuốc lượn lờ, gương mặt đỏ hồng để lộ vẻ quyến rũ sau cuộc tình của Yến Thanh Ti như ẩn như hiện trong làn khói thuốc, tựa như yêu nữ.
Yến Thanh Ti hút hết một điếu thuốc, cô nói với Nhạc Thính Phong: “Tôi nợ ân tình của anh, cũng lợi dụng anh rất nhiều lần, cảm ơn anh vì từ trước đến nay vẫn không tính toán với tôi, từ sau khi về nước đến bây giờ, cũng may là có anh, tôi mới có thể đứng vững trong giới giải trí, cám ơn."
Giọng nói của Yến Thanh Ti khàn khàn, yên ả đến mức không dậy nổi một gợn sóng trên mặt nước, cực kì tàn nhẫn, cũng rất chân thành, nhưng không hiểu vì sao Nhạc Thính Phong nghe những lời ấy mà trong lòng lại có chút hoang mang.
Anh đè những cảm xúc kì lạ đó xuống, cười nói: “Sao thế, giờ bắt đầu có lương tâm nên phát hiện ra hả?"
Yến Thanh Ti cười cười: “Đúng thế, giờ mới có lương tâm để nhận ra."
Yến Thanh Ti dụi tắt đầu thuốc lá trong gạt tàn, cô đứng dậy vào phòng tắm.
Nhạc Thính Phong cũng muốn vào theo, nhưng anh lại bất động, anh nghĩ anh nên nghiền ngẫm thật kĩ những gì mà Yến Thanh Ti vừa nói, rốt cuộc cô có ý gì? Tại sao anh lại cảm thấy… khang khác?
Nước từ vòi sen phun xuống phủ lên thân thể mỏi mệt, Yến Thanh Ti từng chút từng chút một rửa sạch những vết tích còn lại của cơn hoan ái, thay quần áo, cô để đầu ướt đi ra ngoài.
Yến Thanh Ti đi giày vào, đứng dưới ánh đèn cô nói: “Sau này, hai chúng ta chỉ là ông chủ và nhân viên."
Vẻ mặt của Nhạc Thính Phong dần dần trở nên nặng nề: “Ý của em là gì, giải thích cho rõ ràng."
Lòng dạ Nhạc Thính Phong rối bời khó tả, giống như nắm một vốc cát trong tay, dùng hết sức lực để giữ chặt nó nhưng rồi cứ thế trơ mắt nhìn nó trượt khỏi kẽ tay mình.
“Cái mà anh muốn, chính là lên giường với tôi, tôi đã cho anh rồi, chúng ta coi như không ai nợ ai cả."
Sự tín nhiệm của Yến Thanh Ti dành cho Nhạc Thính Phong giờ khắc này bị đập vỡ tan tành như thuỷ tinh, đàn ông trên cõi đời này không ai có thể tin tưởng được.
Cô không hề nổi giận với Nhạc Thính Phong, cô cực kì bình tĩnh, chỉ là cảm thấy, không cần thiết phải tiếp tục làm phiền nhau mãi thế nữa.
Ánh mắt của Nhạc Thính Phong bỗng trở nên hung ác: “Yến Thanh Ti, em đừng tưởng bở, không ai thiếu nợ ai? Em cảm thấy em dựa vào cái gì mà nói với tôi câu này?"
Yến Thanh Ti mở cửa phòng, quay lại cười nhạt với Nhạc Thính Phong: “Anh muốn chỉ giao lưu thân thể đơn thuần, tôi sẽ chơi cùng với anh, nhưng muốn đùa với tình cảm, xin lỗi tôi không chơi nổi."
Không có sự xa lạ hay ngượng ngùng, tất cả như nước chảy thành sông, những kí ức tồn tại sâu trong trí nhớ ào ào xông đến như một luồng sóng.
Hình ảnh hai người quấn quýt nhau vào ba năm trước lại hiện ra trước mắt.
Chuyện thân mật nhất giữa nam và nữ chẳng qua cũng chỉ là chuyện giao thoa cơ thể, Yến Thanh Ti ôm lấy lưng của Nhạc Thính Phong, những ngón tay cắt tỉa cẩn thận sơn màu đen bóng, đẹp đến mức kì lạ, móng tay bấm lên lưng Nhạc Thính Phong để lại những vết cào màu đỏ, móng tay cô rất sắc, cào anh đến rỉ máu.
Yến Thanh Ti ngẩng đầu nhìn chùm đèn thuỷ tinh treo trên trần nhà, những căn phòng như thế này thường thì trần nhà không cao, nhưng bây giờ cô lại cảm thấy chùm đèn đó cách cô xa quá, rất xa...
Cơn cuồng nhiệt dần dần đi đến hồi kết, mồ hôi trên trán Nhạc Thính Phong nhỏ giọt, rơi xuống giường, nhẫn nhịn lâu như thế, mùi vị của ‘miếng thịt’ ăn được quả là mĩ vị, nhưng mà, có một điều rất kì lạ, anh vốn cho rằng có được cô rồi anh nên thoả mãn, nhưng tại sao lại…lại cứ cảm thấy, vẫn chưa đủ? Rốt cuộc là còn thiếu cái gì?
Yến Thanh Ti đẩy Nhạc Thính Phong ra nằm trên giường, mở ngăn kéo lấy một bao thuốc lá, rút ra một điếu châm lửa, đầu thuốc lá lóe sáng, khói thuốc lượn lờ, gương mặt đỏ hồng để lộ vẻ quyến rũ sau cuộc tình của Yến Thanh Ti như ẩn như hiện trong làn khói thuốc, tựa như yêu nữ.
Yến Thanh Ti hút hết một điếu thuốc, cô nói với Nhạc Thính Phong: “Tôi nợ ân tình của anh, cũng lợi dụng anh rất nhiều lần, cảm ơn anh vì từ trước đến nay vẫn không tính toán với tôi, từ sau khi về nước đến bây giờ, cũng may là có anh, tôi mới có thể đứng vững trong giới giải trí, cám ơn."
Giọng nói của Yến Thanh Ti khàn khàn, yên ả đến mức không dậy nổi một gợn sóng trên mặt nước, cực kì tàn nhẫn, cũng rất chân thành, nhưng không hiểu vì sao Nhạc Thính Phong nghe những lời ấy mà trong lòng lại có chút hoang mang.
Anh đè những cảm xúc kì lạ đó xuống, cười nói: “Sao thế, giờ bắt đầu có lương tâm nên phát hiện ra hả?"
Yến Thanh Ti cười cười: “Đúng thế, giờ mới có lương tâm để nhận ra."
Yến Thanh Ti dụi tắt đầu thuốc lá trong gạt tàn, cô đứng dậy vào phòng tắm.
Nhạc Thính Phong cũng muốn vào theo, nhưng anh lại bất động, anh nghĩ anh nên nghiền ngẫm thật kĩ những gì mà Yến Thanh Ti vừa nói, rốt cuộc cô có ý gì? Tại sao anh lại cảm thấy… khang khác?
Nước từ vòi sen phun xuống phủ lên thân thể mỏi mệt, Yến Thanh Ti từng chút từng chút một rửa sạch những vết tích còn lại của cơn hoan ái, thay quần áo, cô để đầu ướt đi ra ngoài.
Yến Thanh Ti đi giày vào, đứng dưới ánh đèn cô nói: “Sau này, hai chúng ta chỉ là ông chủ và nhân viên."
Vẻ mặt của Nhạc Thính Phong dần dần trở nên nặng nề: “Ý của em là gì, giải thích cho rõ ràng."
Lòng dạ Nhạc Thính Phong rối bời khó tả, giống như nắm một vốc cát trong tay, dùng hết sức lực để giữ chặt nó nhưng rồi cứ thế trơ mắt nhìn nó trượt khỏi kẽ tay mình.
“Cái mà anh muốn, chính là lên giường với tôi, tôi đã cho anh rồi, chúng ta coi như không ai nợ ai cả."
Sự tín nhiệm của Yến Thanh Ti dành cho Nhạc Thính Phong giờ khắc này bị đập vỡ tan tành như thuỷ tinh, đàn ông trên cõi đời này không ai có thể tin tưởng được.
Cô không hề nổi giận với Nhạc Thính Phong, cô cực kì bình tĩnh, chỉ là cảm thấy, không cần thiết phải tiếp tục làm phiền nhau mãi thế nữa.
Ánh mắt của Nhạc Thính Phong bỗng trở nên hung ác: “Yến Thanh Ti, em đừng tưởng bở, không ai thiếu nợ ai? Em cảm thấy em dựa vào cái gì mà nói với tôi câu này?"
Yến Thanh Ti mở cửa phòng, quay lại cười nhạt với Nhạc Thính Phong: “Anh muốn chỉ giao lưu thân thể đơn thuần, tôi sẽ chơi cùng với anh, nhưng muốn đùa với tình cảm, xin lỗi tôi không chơi nổi."
Tác giả :
Thập Nguyệt Sơ