Truy Thần Chi Đạo
Chương 1: Trần Ngạo Thiên
- Không ngờ Thập Đại Môn Phái cũng tụ tập nơi này! Ha ha ha!
Tên thanh niên cười lớn, trước mắt hắn bỗng dưng xuất hiện thêm mấy người. Trên người nào cũng không che giấu đi chiến ý của mình, quả nhiên là ỷ đông hiếp yếu.
Một lão mục sư âm thầm tiến lên, khẽ cúi đầu cung kính:
- Tại hạ Thích Không, bang chủ của Trúc Sơn Tự! Đến đây để thu nạp đạo hữu!
- Ta là Ngô Xương của Trấn Phá Môn, đến giết lão ma đầu ngươi!
- Ta là Ni Thủy của Chung Tiên Phái, cũng đến để góp vui!
……
Lại thêm vài người nữa tiến lên ôm quyền nhưng người nào giới thiệu xong cũng tuôn ra một ít kình bắn về phía người thanh niên trước mắt.
Tên thanh niên ôm mặt đau đớn, thứ hắn sợ không phải mấy cái kình cỏn con kia mà là cảm giác khó chịu truyền về từ đan điền. Quả nhiên từ đan điền của hắn, một tia hắc vụ quấn quanh liên tục quấy phá.
Một tên thanh niên khác ngạo nghễ nói:
- Đại ma đầu, Trần Ngạo Thiên, vì sợ sệt cái chết, phá hoại vô số di tích,sơn mạch. Quá đáng hơn còn đánh cắp các bảo vật trấn phái của các môn phái! Ngươi còn gì để nói?
Tên thanh niên Trần Ngạo Thiên đứng dậy, đem ánh mắt kỳ lạ nhìn vào một thân ảnh nữ y xinh đẹp lấp ló ở cuối. Nhưng sau đó lại nhìn vào tên mới nói, đối chấp:
- Bằng chứng đâu?
Vị trung niên tên Ngô Xương ẩn sau nãy giờ, cao giọng lên tiếng.
- Ngươi đang cố vớt vát cái gì ở đây? Ngươi đang cố tránh thứ mà đạo lữ ngươi thừa nhận, nực cười! Chuyện này chỉ có thể xảy ra ở trên người phu thê ngươi.
Tên thanh niên lúc nãy liền rút kiếm chĩa thẳng vào cổ Trần Ngạo Thiên, truyền âm:
- Ngươi chỉ cần giao ra toàn bộ công pháp, võ kĩ ngươi cất giấu còn lại, ta hứa sẽ thả tự do cho ngươi, còn cả đạo lữ của ngươi nữa!"
Trần Ngạo Thiên cười ha hả, bất chấp lưỡi kiếm, tiến thẳng về phía gười thanh niên.
Phập …
Lưỡi kiếm đâm qua cổ, máu đã chảy ra, tuy có linh lực hỗ trợ nhưng hiện tại cũng đã là rất yếu rồi, hắn biết hắn có chống cự cũng không thể trụ quá một tuần hương, huống hồ giờ lòng hắn đã suy sụp quá mức.
Hắn vẫn cứ giữ điệu cười đó, khè khè nói:
-Ta….ngươi….Mặc… Si...Siêu…Ngươi..cũng…..chỉ …nhà…..muốn…có…được….mấy….công…pháp…đ….đó! Ta…chết…cũng….không…Á hhhh!
Người thanh niên tên Mặc Siêu lạnh lùng rút thanh kiếm, Trần Ngạo Thien choạng vạng lùi về sau, đem ánh mắt oán hận nhìn những tên đang cười gian trước mắt, mắt không ngừng đỏ ngầu, cuối cùng dừng lại trên người vị cô nương xinh đẹp hồi nãy, đạo lữ của hắn.
Hắn cố gắng gồng bàn tay lên, tiếc nuối:
- Kim…Tử!
Ánh sáng dần mất đi, hắn chính thức chết, một cuộc đời của một cường giả. Thần thức của hắn như không còn chỗ dựa, rơi xuống.
Từng đạo hình ảnh lóe lên trong não hải.
Hắn, Trần Ngạo Thiên
Người trẻ tuổi nhất đại lục tiến đến cảnh giới Tiên Đế.
Dùng hiểu biết của chính mình sáng tạo ra gần năm trăm công pháp, được ca tụng là Võ Thần.
Vậy mà há hôm nay lại kết thúc ở đây.
Không! Hắn không chịu, hắn đâu thể xuống cõi hoàng tuyền khi chưa minh oan.
- Khô.. nggggg!
Thần thức hắn vô vọng hét lên.
Từ thân thể hắn bỗng dưng phát lên một đạo hoàng quang bắn thẳng lên trời. Mặc Siêu nhìn thấy liền lùi mấy bước, hoàng quang này quá sức kinh người đi.
Bỗng một giọng nói vang lên làm tất cả bọn chúng văng ra xa. Mặc Siêu cũng không ngoại lệ.
- Cuối cùng vẫn đến muộn, chậc chậc, xem ra hôm nãy các ngươi phải chết không trừa một ai!
.......
Đạo hoàng quang cứ thế bay lên cao, thần thức của hắn cứ thế cuộn tròn trong đó. Nhìn xuống Vũ Sơn, nơi mà hắn từng ẩn tu đã tập hợp hơn nghìn người, lòng hắn căm phẫn tột độ, gầm lên:
- Ahhhhhh! Ta, Trần Ngạo Thiên sẽ trở lại, đồ sát hết tất cả chúng mày!
……
Cửu Tiêu Đại Lục – một nghìn năm sau.
Một thiếu niên đang nằm trên một bụi cây cỏ lau, cả người bê bết máu, khẳng định rằng thanh niên này đã bị thương rất nặng.
-A!
Bỗng dưng, hắn bất ngờ tỉnh dậy, ôm đầu đau đớn. Hắn tuôn ra muôn vàn câu nói:
- Đây là đâu? Tại sao ta lại ở chỗ này?
Trong não hải của hắn, vô tình tiếp nhận thêm hàng loạt những hình ảnh kỳ lạ. Với một người thông minh như hắn, liền hiểu ra.
- Thì ra đây là thân thể của Trần Gia cửu thiếu, vậy là ta.. ha ha ha … trọng sinh rồi!
- Không ngờ ta lại có cơ hội này, cảm ơn ngươi, tiền thân!
Hắn nhanh chóng đứng dậy, nhũng cũng nhanh chóng phát hiện ra, hắn đang bị nội thương nghiêm trọng. Hắn thầm chửi mắng tiền thân, rõ ràng chỉ là Phàm Nhân lại đi khiêu chiến với yêu thú, há chẳng phải là tìm chết.
Hắn liền gồng mình ngồi xếp bằng dưỡng thương, nhưng hắn mới cảm nhận được linh khí một chút thì cơ thể dường như có biến, liền phun ra một búng máu lớn. Hắn ngơ người ra:
- Không phải chứ, đến cả linh căn cũng bị thiệt hại phân nửa thế này thì tu luyện kiểu gì nữa!
Nhưng rồi hắn nghĩ cũng đúng thôi, nhìn thiếu niên này cũng đã mười ba, mười bốn tuổi mà lẹt đẹt ở cảnh giới Phàm Nhân, linh căn vốn dĩ đã bị thương thì còn gì.
- A! Tâm Thảo!
Hắn đột nhiên mừng rỡ khi nhìn thấy một cây cỏ có hình thù kỳ quái bên hông mình. Hắn nhanh chóng cắn nuốt. Tâm Thảo là một loại cỏ giúp võ giả có thể điều trị nội thương tạm thời, đối với hắn giờ cũng quý lắm rồi.
Tiền kiếp, hắn chẳng màng để tâm đến đan đạo, hắn chỉ chú trọng đến võ đạo, hắn nghĩ thế cũng đúng thôi, Kim Tử - đạo lữ của hắn là một Địa Cấp đan sư, tiền đồ vô lượng, hắn còn thiếu gì đan dược. Nhưng giờ hắn cũng ngẫm ra, nếu không nhờ đan dược của Kim Tử ngày hôm đó đưa cho thì hắn đâu phải trọng sinh mà có lẽ sống thêm vài năm ở đỉnh cao thế giới.
Hắn vươn vai, xoay xoay cánh tay, thấy đã đỡ hơn liền tìm cách chạy ra khoitr khu rừng, trời đã sẩm tối, đây còn là bán sơn mạch, lỡ gặp yêu thú hay thậm chí dã thú cũng đủ đưa hắn lên bảng điểm số, mà buổi tối bọn chúng lại hoạt động mạnh mẽ hơn.
Soạt … soạt
Trần Ngạo Thiên chui ra khỏi một bụi rậm, hắn nhìn xuống phía chân núi, trấn có chút quen thuộc hiện lên trước mắt hắn. Hắn thở phào nhẹ nhõm, hắn nhẹ nhàng bước vào trấn, dường như ai cũng đã ở nhà, hiện tại đường phố đã vắng vẻ đi nhiều.
Hắn đứng trước cửa phủ to lớn, ghi rõ ràng hai chữ Trần Gia. Hắn mới đến liền có mấy tên thủ hạ canh cửa hừ lạnh một tiếng, chứng tỏ thân phận của tiền thân ở Trần Gia nhỏ bé đến nhường nào.
Hắn lặng lẽ bước vào, sau lưng mấy tên thủ hạ đã xì xầm bàn tán, hắn cũng chẳng mấy để ý, mau chóng bước về hậu viện.
Giữa Trần Gia biệt phủ to lớn lại xuất hiện một căn lều nhỏ nhắn rách nát này, thật quả là không tin được. hắn khẽ thở dài, bước vào căn lều, bừa bộn khó tả, ngoài cái giường nhỏ hầu như chẳng còn cái gì. Hắn ngồi xuống giường, lục lọi trí nhớ tiền thân.
Tiền thân cũng tên là Trần Ngạo Thiên, là cửu thiếu gia của Trần Gia nhưng cái danh đó đã mất từ khi hắn chịu một đòn của hôn thê hắn, linh căn sach sẽ mất đi, trở lại Phàm Nhân bình thường.
Hắn nắm chặt bàn tay, không ngờ hắn lại trọng sinh vào một tên phế vật, hắn cảm thấy đó là một sự sỉ nhục cho lòng tự tôn của một cường giả.
Nhưng hắn cũng phải chấp nhận số phận của mình, hắn lại một lần nữa ngồi xuống xếp bằng, tiến vào khu vực não hải.
Hắn dần đi sâu vào, một luồng ánh sáng lại khiến hắn giật mình, không đúng hơn là hai luồng, một luồng màu bạch kim còn luồng kia màu hoàng kim. Hắn đưa tay chạm nhẹ vào luồng bạch kim liền bị kình bắn ra xa, nhưng sau đó lại phát hiện luồng hoàng kim lại nhẹ dịu hơn, đáng ngạc nhiên là linh căn đang dần dần hồi phục.
Hắn khẽ cười thầm, há chẳng phải hắn có một bảo vật ngay trong não hải hả. Chưa kịp sung sướng, hắn lại liền thoát ra khỏi tiềm thức, một tiếng gọi thân thuộc vang lên:
-Thiên Nhi, cháu về rồi à?
truyện mới ra xin anh em ủng họ nhiệt tình!
Tên thanh niên cười lớn, trước mắt hắn bỗng dưng xuất hiện thêm mấy người. Trên người nào cũng không che giấu đi chiến ý của mình, quả nhiên là ỷ đông hiếp yếu.
Một lão mục sư âm thầm tiến lên, khẽ cúi đầu cung kính:
- Tại hạ Thích Không, bang chủ của Trúc Sơn Tự! Đến đây để thu nạp đạo hữu!
- Ta là Ngô Xương của Trấn Phá Môn, đến giết lão ma đầu ngươi!
- Ta là Ni Thủy của Chung Tiên Phái, cũng đến để góp vui!
……
Lại thêm vài người nữa tiến lên ôm quyền nhưng người nào giới thiệu xong cũng tuôn ra một ít kình bắn về phía người thanh niên trước mắt.
Tên thanh niên ôm mặt đau đớn, thứ hắn sợ không phải mấy cái kình cỏn con kia mà là cảm giác khó chịu truyền về từ đan điền. Quả nhiên từ đan điền của hắn, một tia hắc vụ quấn quanh liên tục quấy phá.
Một tên thanh niên khác ngạo nghễ nói:
- Đại ma đầu, Trần Ngạo Thiên, vì sợ sệt cái chết, phá hoại vô số di tích,sơn mạch. Quá đáng hơn còn đánh cắp các bảo vật trấn phái của các môn phái! Ngươi còn gì để nói?
Tên thanh niên Trần Ngạo Thiên đứng dậy, đem ánh mắt kỳ lạ nhìn vào một thân ảnh nữ y xinh đẹp lấp ló ở cuối. Nhưng sau đó lại nhìn vào tên mới nói, đối chấp:
- Bằng chứng đâu?
Vị trung niên tên Ngô Xương ẩn sau nãy giờ, cao giọng lên tiếng.
- Ngươi đang cố vớt vát cái gì ở đây? Ngươi đang cố tránh thứ mà đạo lữ ngươi thừa nhận, nực cười! Chuyện này chỉ có thể xảy ra ở trên người phu thê ngươi.
Tên thanh niên lúc nãy liền rút kiếm chĩa thẳng vào cổ Trần Ngạo Thiên, truyền âm:
- Ngươi chỉ cần giao ra toàn bộ công pháp, võ kĩ ngươi cất giấu còn lại, ta hứa sẽ thả tự do cho ngươi, còn cả đạo lữ của ngươi nữa!"
Trần Ngạo Thiên cười ha hả, bất chấp lưỡi kiếm, tiến thẳng về phía gười thanh niên.
Phập …
Lưỡi kiếm đâm qua cổ, máu đã chảy ra, tuy có linh lực hỗ trợ nhưng hiện tại cũng đã là rất yếu rồi, hắn biết hắn có chống cự cũng không thể trụ quá một tuần hương, huống hồ giờ lòng hắn đã suy sụp quá mức.
Hắn vẫn cứ giữ điệu cười đó, khè khè nói:
-Ta….ngươi….Mặc… Si...Siêu…Ngươi..cũng…..chỉ …nhà…..muốn…có…được….mấy….công…pháp…đ….đó! Ta…chết…cũng….không…Á hhhh!
Người thanh niên tên Mặc Siêu lạnh lùng rút thanh kiếm, Trần Ngạo Thien choạng vạng lùi về sau, đem ánh mắt oán hận nhìn những tên đang cười gian trước mắt, mắt không ngừng đỏ ngầu, cuối cùng dừng lại trên người vị cô nương xinh đẹp hồi nãy, đạo lữ của hắn.
Hắn cố gắng gồng bàn tay lên, tiếc nuối:
- Kim…Tử!
Ánh sáng dần mất đi, hắn chính thức chết, một cuộc đời của một cường giả. Thần thức của hắn như không còn chỗ dựa, rơi xuống.
Từng đạo hình ảnh lóe lên trong não hải.
Hắn, Trần Ngạo Thiên
Người trẻ tuổi nhất đại lục tiến đến cảnh giới Tiên Đế.
Dùng hiểu biết của chính mình sáng tạo ra gần năm trăm công pháp, được ca tụng là Võ Thần.
Vậy mà há hôm nay lại kết thúc ở đây.
Không! Hắn không chịu, hắn đâu thể xuống cõi hoàng tuyền khi chưa minh oan.
- Khô.. nggggg!
Thần thức hắn vô vọng hét lên.
Từ thân thể hắn bỗng dưng phát lên một đạo hoàng quang bắn thẳng lên trời. Mặc Siêu nhìn thấy liền lùi mấy bước, hoàng quang này quá sức kinh người đi.
Bỗng một giọng nói vang lên làm tất cả bọn chúng văng ra xa. Mặc Siêu cũng không ngoại lệ.
- Cuối cùng vẫn đến muộn, chậc chậc, xem ra hôm nãy các ngươi phải chết không trừa một ai!
.......
Đạo hoàng quang cứ thế bay lên cao, thần thức của hắn cứ thế cuộn tròn trong đó. Nhìn xuống Vũ Sơn, nơi mà hắn từng ẩn tu đã tập hợp hơn nghìn người, lòng hắn căm phẫn tột độ, gầm lên:
- Ahhhhhh! Ta, Trần Ngạo Thiên sẽ trở lại, đồ sát hết tất cả chúng mày!
……
Cửu Tiêu Đại Lục – một nghìn năm sau.
Một thiếu niên đang nằm trên một bụi cây cỏ lau, cả người bê bết máu, khẳng định rằng thanh niên này đã bị thương rất nặng.
-A!
Bỗng dưng, hắn bất ngờ tỉnh dậy, ôm đầu đau đớn. Hắn tuôn ra muôn vàn câu nói:
- Đây là đâu? Tại sao ta lại ở chỗ này?
Trong não hải của hắn, vô tình tiếp nhận thêm hàng loạt những hình ảnh kỳ lạ. Với một người thông minh như hắn, liền hiểu ra.
- Thì ra đây là thân thể của Trần Gia cửu thiếu, vậy là ta.. ha ha ha … trọng sinh rồi!
- Không ngờ ta lại có cơ hội này, cảm ơn ngươi, tiền thân!
Hắn nhanh chóng đứng dậy, nhũng cũng nhanh chóng phát hiện ra, hắn đang bị nội thương nghiêm trọng. Hắn thầm chửi mắng tiền thân, rõ ràng chỉ là Phàm Nhân lại đi khiêu chiến với yêu thú, há chẳng phải là tìm chết.
Hắn liền gồng mình ngồi xếp bằng dưỡng thương, nhưng hắn mới cảm nhận được linh khí một chút thì cơ thể dường như có biến, liền phun ra một búng máu lớn. Hắn ngơ người ra:
- Không phải chứ, đến cả linh căn cũng bị thiệt hại phân nửa thế này thì tu luyện kiểu gì nữa!
Nhưng rồi hắn nghĩ cũng đúng thôi, nhìn thiếu niên này cũng đã mười ba, mười bốn tuổi mà lẹt đẹt ở cảnh giới Phàm Nhân, linh căn vốn dĩ đã bị thương thì còn gì.
- A! Tâm Thảo!
Hắn đột nhiên mừng rỡ khi nhìn thấy một cây cỏ có hình thù kỳ quái bên hông mình. Hắn nhanh chóng cắn nuốt. Tâm Thảo là một loại cỏ giúp võ giả có thể điều trị nội thương tạm thời, đối với hắn giờ cũng quý lắm rồi.
Tiền kiếp, hắn chẳng màng để tâm đến đan đạo, hắn chỉ chú trọng đến võ đạo, hắn nghĩ thế cũng đúng thôi, Kim Tử - đạo lữ của hắn là một Địa Cấp đan sư, tiền đồ vô lượng, hắn còn thiếu gì đan dược. Nhưng giờ hắn cũng ngẫm ra, nếu không nhờ đan dược của Kim Tử ngày hôm đó đưa cho thì hắn đâu phải trọng sinh mà có lẽ sống thêm vài năm ở đỉnh cao thế giới.
Hắn vươn vai, xoay xoay cánh tay, thấy đã đỡ hơn liền tìm cách chạy ra khoitr khu rừng, trời đã sẩm tối, đây còn là bán sơn mạch, lỡ gặp yêu thú hay thậm chí dã thú cũng đủ đưa hắn lên bảng điểm số, mà buổi tối bọn chúng lại hoạt động mạnh mẽ hơn.
Soạt … soạt
Trần Ngạo Thiên chui ra khỏi một bụi rậm, hắn nhìn xuống phía chân núi, trấn có chút quen thuộc hiện lên trước mắt hắn. Hắn thở phào nhẹ nhõm, hắn nhẹ nhàng bước vào trấn, dường như ai cũng đã ở nhà, hiện tại đường phố đã vắng vẻ đi nhiều.
Hắn đứng trước cửa phủ to lớn, ghi rõ ràng hai chữ Trần Gia. Hắn mới đến liền có mấy tên thủ hạ canh cửa hừ lạnh một tiếng, chứng tỏ thân phận của tiền thân ở Trần Gia nhỏ bé đến nhường nào.
Hắn lặng lẽ bước vào, sau lưng mấy tên thủ hạ đã xì xầm bàn tán, hắn cũng chẳng mấy để ý, mau chóng bước về hậu viện.
Giữa Trần Gia biệt phủ to lớn lại xuất hiện một căn lều nhỏ nhắn rách nát này, thật quả là không tin được. hắn khẽ thở dài, bước vào căn lều, bừa bộn khó tả, ngoài cái giường nhỏ hầu như chẳng còn cái gì. Hắn ngồi xuống giường, lục lọi trí nhớ tiền thân.
Tiền thân cũng tên là Trần Ngạo Thiên, là cửu thiếu gia của Trần Gia nhưng cái danh đó đã mất từ khi hắn chịu một đòn của hôn thê hắn, linh căn sach sẽ mất đi, trở lại Phàm Nhân bình thường.
Hắn nắm chặt bàn tay, không ngờ hắn lại trọng sinh vào một tên phế vật, hắn cảm thấy đó là một sự sỉ nhục cho lòng tự tôn của một cường giả.
Nhưng hắn cũng phải chấp nhận số phận của mình, hắn lại một lần nữa ngồi xuống xếp bằng, tiến vào khu vực não hải.
Hắn dần đi sâu vào, một luồng ánh sáng lại khiến hắn giật mình, không đúng hơn là hai luồng, một luồng màu bạch kim còn luồng kia màu hoàng kim. Hắn đưa tay chạm nhẹ vào luồng bạch kim liền bị kình bắn ra xa, nhưng sau đó lại phát hiện luồng hoàng kim lại nhẹ dịu hơn, đáng ngạc nhiên là linh căn đang dần dần hồi phục.
Hắn khẽ cười thầm, há chẳng phải hắn có một bảo vật ngay trong não hải hả. Chưa kịp sung sướng, hắn lại liền thoát ra khỏi tiềm thức, một tiếng gọi thân thuộc vang lên:
-Thiên Nhi, cháu về rồi à?
truyện mới ra xin anh em ủng họ nhiệt tình!
Tác giả :
Hắc Tôn