Truy Kích Hung Án
Quyển 3 Chương 15: Hoàn nguyên gương mặt

Truy Kích Hung Án

Quyển 3 Chương 15: Hoàn nguyên gương mặt

Phương Viên bỗng không biết nên đồng tình hay buồn thay Trương Dĩnh.

Khi trước còn ở trên giảng đường, giảng viên từng giảng, thời điểm đối mặt với cái chết hoặc gặp những chuyện không tốt, mỗi người đều trải qua năm giai đoạn tâm lý, từ phủ nhận, phẫn nộ, đến thỏa hiệp, mệt mỏi, cuối cùng là lựa chọn chấp nhận sự thật. Trương Dĩnh ở trước mặt họ, đối với vấn đề Quản Vĩnh Phúc ở ngoài có gặp vấn đề với phụ nữ hay không, cách thể hiện rõ ràng là giấu đầu lòi đuôi, nhưng trong cả quá trình, cảm xúc của chị ta luôn lộ chút sự mất kiên nhẫn, đúng như phán đoán của Đới Húc.

Bởi vậy mới nói, không biết đối với hành động của Quản Vĩnh Phúc ở bên ngoài, cảm xúc của Trương Dĩnh có tính là đã tới giai đoạn thứ hai - phẫn nộ hay chưa. Đương nhiên, phẫn nộ là nhằm vào Vĩnh Phúc và khả năng ngoại tình kia, ở trước mặt mọi người vẫn không thể chấp nhận sự thật này, chị ta sẽ cố gắng phủ nhận. Nhưng sau khi phủ nhận thì sao? Khi riêng tư, cảm xúc phẫn nộ không thể giải quyết được vấn đề, vậy liệu sự phẫn nộ này có chuyển thành giai đoạn thỏa hiệp và mệt mỏi tiếp theo, cuối cùng ấp ủ thành thù hận?

Suy đoán này tạm thời không thể kiểm chứng, Phương Viên chỉ có thể tạm đặt một dấu hỏi trong đầu, bước tiếp theo rốt cuộc nên làm gì, rốt cuộc có thể coi Quản Vĩnh Phúc mất tích không rõ là đối tượng hiềm nghi không cũng cần có thêm chứng cứ chứng minh. Phần đầu người chết chỉ còn lại hộp sọ trụi lủi, muốn hoàn nguyên gương mặt, công việc này Cục Công An thành phố A chưa thể tự hoàn thành, cần đưa tới đơn vị cấp trên nhờ hỗ trợ, kết quả còn chưa có, trước mắt, ý kiến của Đới Húc là tìm hiểu về Quản Vĩnh Phúc bên này.

Đầu tiên đương nhiên là số điện thoại thường xuyên liên lạc trong di động của Trương Dĩnh, tiếp đó là ông chủ cửa hàng đồ dùng thú cưng thường xảy ra mau thuẫn với Quản Vĩnh Phúc.

Công việc tra số điện thoại tương đối dễ dàng. Rời khỏi nhà của Trương Dĩnh và Quản Vĩnh Phúc, Đới Húc cùng Phương Viên tới công ty viễn thông, đưa chứng từ, nói rõ mục đích đến, nhờ nhân viên kiểm tra thân phận chủ sở hữu, biết được tên chủ sở hữu số điện thoại kia tên Tưởng Nguyên Trung. Có được thông tin này, hai người về Cục Công An, điều tra về thông tin cá nhân của hắn.

Sau khi điều tra, bọn họ phát hiện một chuyện, cái người tên Tưởng Nguyên Trung 26 tuổi này, tuy họ Tưởng nhưng lại có quan hệ họ hàng với Trương Dĩnh. Tưởng Nguyên Trung là cháu ngoại của mẹ Trương Dĩnh, cùng chị ta là chị em họ, hơn nữa không chỉ thế, từ ghi chép số hổ khẩu mà xem, khi Tưởng Nguyên Trung còn học sơ trung, hộ khẩu của hắn từng ở nhà ba mẹ Trương Dĩnh, ở cùng Trương Dĩnh, mãi tới khi lên đại học, hắn chuyển vào ở khu tập thể thuộc trường đại học thể thao, ba năm trước sau khi tốt nghiệp lần nữa về thành phố A, lần này không về nhà ba mẹ Trương Dĩnh mà dọn ra riêng. Ngoại trừ việc này, những thông tin khác không thể thông qua hộ khẩu để biết, có điều xét đến tần suất liên lạc của hai chị em họ này, phỏng đoán tình cảm giữa họ tương đối tốt.

Tới sáng hôm sau, bức ảnh hoàn nguyên gương mặt người chết đã có, thời điểm nhận được tin Đới Húc và Phương Viên đang ở trên đường đi làm, biết tin, anh lập tức tăng tốc chạy tới Cục Công An, lấy ảnh chụp Quản Vĩnh Phúc đối chiếu với bức ảnh hoàn nguyên gương mặt người chết, nhưng mà kết quả lại khiến người ta hơi thất vọng, gương mặt được hoàn nguyên kia và Quản Vĩnh Phúc thoạt nhìn có chút tương tự, nhưng không thể khiến người nhìn vừa liếc mắt liền nhận định đúng là anh ta, việc này làm Đới Húc và Phương Viên rơi vào chỗ khó. Hết cách, bọn họ chỉ đành lấy hết ảnh chụp của những người đàn ông trạc tuổi mất tích ra đối chiếu từng cái, hi vọng có thể tìm ra người phù hợp, nhưng kết quả vẫn không có thu hoạch gì.

Điều này khiến người ta cảm thấy khó xử, so với bức ảnh hoàn nguyên gương mặt, Quản Vĩnh Phúc có nét tương tự nhưng lại không hoàn toàn giống, cố tình trong những người mất tích khác không có ai có nét tương tự không, điều này dường như chứng minh tỷ lệ nạn nhân là Quản Vĩnh Phúc cao hơn những người khác, nhưng dù tỷ lệ cao cũng không đủ xác minh. Do vậy, rốt cuộc có nên tiếp tục điều tra về Quản Vĩnh Phúc hay không liền thành dấu chấm hỏi.

Kinh nghiệm của Phương Viên khá ít, thời gian làm việc cũng khá ngăn, đương nhiên không thể tự tiện quyết định. Đới Húc cùng hai người cùng hỗ trợ điều tra vụ án này là Đường Hoằng Nghiệp và Thang Lực thương lượng một chút, không có cách nào thống nhất, cuối cùng đành xin chỉ thị của đại đội trưởng Dương Thành, nhờ ông ra quyết định cuối cùng.

Sau khi xem bức ảnh hoàn nguyên gương mặt và tất cả ảnh chụp người mất tích có giới tính và tuổi tác phù hợp, Dương Thành cũng cảm thấy chỉ có Quản Vĩnh Phúc thoạt nhìn tương tự, đều mặt tròn, mắt to, xương gò má khá cao, môi dày, cuối cùng ông quyết định trước khi phát hiện người mất tích phù hợp hơn hay chưa xác định sống chết của Quản Vĩnh Phúc, tạm thời cứ đi theo hướng điều tra Quản Vĩnh Phúc, việc này do Đới Húc và Phương Viên phụ trách, Thang Lực và Đường Hoằng Nghiệp tiếp tục tìm kiếm thi thể, từ đó mới có thể nhờ tin tức khác xác định có nạn nhân có phải là Quản Vĩnh Phúc hay không.

Được lãnh đạo cho phép, bước kế tiếp tương đối dễ thực hiện, Đường Hoằng Nghiệp và Thang Lực tiếp tục công việc trước đó bọn họ tạm gác xuống, Đới Húc và Phương Viên chuẩn bị đi hỏi thăm ông chủ cửa hàng thú cưng hay xảy ra tranh chấp với Quản Vĩnh Phúc, có điều trước khi đi, Đới Húc lại có ý tưởng khác, nhìn tấm ảnh hoàn nguyên gương mặt trước sau đều có vẻ không ổn, vì thế anh bảo Phương Viên ở văn phòng chờ, còn mình cầm tấm ảnh đi tìm pháp y Lưu thương lượng. Tuy pháp y Lưu không thể tính là người thạo nghề trong phương diện này, nhưng ít nhiều cũng có quyền lên tiếng hơn họ, Đới Húc không quá hài lòng với kết quả hoàn nguyên gương mặt, hi vọng có thể có được cách nhìn từ pháp y Lưu.

Phương Viên không giúp được gì trong việc này, để tiết kiệm thời gian, trong lúc Đới Húc đi tìm pháp y Lưu, cô ở lại văn phòng kiểm tra lại xem có vụ mất tích mới hay không, bao gồm các thành thị lân cận, nếu có ảnh chụp tương tự thì nhanh chóng thu thập, tránh ảnh hưởng tới hướng điều tra.

Trong lúc Đới Húc ở chỗ pháp y chưa về, Mã Khải tới tìm Phương Viên. Sau khi kỳ thực tập kết thúc, cơ hội bọn họ nói chuyện không còn nhiều như trước, tốt nghiệp xong, tuy Mã Khải được về Cục Công An thành phố A như mong muốn, nhưng lại không thể lần nữa cùng làm việc với Đới Húc và Phương Viên, cho dù anh có tới tìm họ hàn huyên hai lần, nhưng bên này đột nhiên phải tiếp nhận vụ án mới, lại bắt đầu bận rộn, vì thế ai bận việc người nấy, thậm chí dù công tác cùng một tầng nhưng cơ hội gặp nhau lại không nhiều.

"Phương Viên, cậu thế mà ở đây!" Vừa vào cửa, thấy Phương Viên trong văn phòng, Mã Khải kinh ngạc mở to hai mắt, sau đó vui sướng chạy tới ngồi vào cái bàn đối diện, "Sao thế? Lão Đới ra ngoài tra án, để cậu lại giữ nhà sao?"

Nói xong, thấy Phương Viên ngước mắt nhìn mình, sợ cô không vui, cậu vội cười hì hì: "Tớ đùa thôi, cậu đừng tưởng thật, ai mà chả biết năng lực của cậu!"

Phương Viên biết cậu không có ý châm chọc mình, Mã Khải và Lâm Phi Ca không giống nhau, tuy cậu độc mồm độc miệng nhưng khi khen người ta đều khen thật, lúc nói xấu người ta cũng tránh những lời tổn thương, chỉ là hiện tại cậu không rảnh nói chuyện tào lao với cậu, vì thế tạm gác công việc xuống, hỏi: "Cậu tới tìm tớ hay tìm ai?"

Nụ cười trên mặt Mã Khải phai nhạt đi, cậu nhìn trái nhìn phải, xác định trong văn phòng chỉ có một mình Phương Viên, liền ngoắc tay với cô, ý bảo cô lại gần.

Phương Viên không thích hành động này, cô nhíu mày, lắc đầu: "Có chuyện gì cậu cứ nói thẳng, ở đây không có ai khác, không cần tỏ vẻ thần bí như thế."

Mã Khải hơi xấu hổ: "Tớ còn không phải vì nghĩ cho cậu nên mới muốn nó nhỏ thôi sao! Tớ muốn hỏi cậu một chuyện, cậu muốn nói thì nói, không muốn thì cũng đừng giận tớ."

"Được, cậu nói đi, tớ nghe." Phương Viên không biết Mã Khải muốn hỏi gì, chỉ cần Mã Khải không mang ra dáng vẻ giễu cợt, cô không nghĩ ra lý do khiến mình tức giận.

"Là..." Cho dù đã đánh tiếng trước, Mã Khải vẫn hơi do dự, Phương Viên không cho cậu ghé sát tai, cậu đành phải hỏi nhỏ: "Ba mẹ cậu ly hôn à?"

Phương Viên ngẩn ra, phản ứng đầu tiên không phải thấy xấu hổ hay mất mặt, hình như sau lần đó Lâm Phi Ca tới đây, cô ngược lại đã bình thường rất nhiều, cũng đã chuẩn bị tâm lý, cho dù lại có người chạy tới hỏi, cô cũng không còn quá kinh ngạc.

Thấy Phương Viên sững sờ, Mã Khải không biết cô đang nghĩ gì, không nhịn được mà thúc giục: "Cậu đừng im lặng! Có thật hay không? Trước đây tớ chưa từng nghe cậu nhắc đến."

"Chuyện này nhắc đến thế nào!" Phương Viên cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh tự nhiên, "Dù sao tớ vẫn sống, vẫn đi làm, chẳng có gì khác, không cần thông báo với mọi người chuyện của ba mẹ mình."

"Cậu không định thông báo với mọi người, nhưng có người giúp cậu thông báo đấy, cậu có biết tớ biết chuyện này từ ai không?" Mã Khải hỏi, hỏi xong không chờ Phương Viên trả lời, cậu đã xua tay, nói, "Thôi, chuyện này không hợp để bàn tán, tớ trực tiếp nói với cậu, tớ nghe Lâm Phi Ca nói, cậu ấy kể với tớ, còn nói cậu ấy quan tâm cậu, cậu không biết ơn, ngược lại còn khiến cô ấy không vui. Tớ mắng cậu ấy một trận sao không suy nghĩ cho người khác? Cậu ấy liền giận tớ, một mình bỏ đi. Lâm Phi Ca nói không chỉ ba mẹ cậu ly hôn, còn nói không ai quan tâm cậu, bỏ mặc cậu, ai cũng có cuộc sống riêng, đây rốt cuộc là chuyện thế nào?"

Bị hỏi nhiều như vậy, Phương Viên không thoải mái lắm, cô hơi nhíu mày: "Đây là việc riêng nhà tớ, ngay cả lãnh đạo cũng không yêu cầu tớ báo cáo, cậu hỏi tớ như vậy có hợp không?"

"Đây không phải vấn đề hợp hay không!" Mã Khải sốt ruột, "Nếu ba mẹ cậu bỏ mặc cậu, hiện tại cậu sống với ai?"

"Tớ thuê trọ bên ngoài. Sao thế? Sao cậu lại để ý chuyện này?" Phương Viên bị hỏi quá nhiều không khỏi cảm thấy kỳ lạ.

"Vậy... Ba mẹ cậu có có khả năng tái hôn không? Cậu không làm công tác tư tưởng với họ sao?" Mã Khải không để ý tới thắc mắc của Phương Viên, tiếp tục hỏi.

Phương Viên không trả lơi, việc trong nhà bị Lâm Phi Ca thọc mạch ra ngoài, cô có thể giả bộ bình tĩnh chấp nhận, nhưng không có nghĩa cô có thể tùy tiện thảo luận vấn đề này với người ngoài.

Mã Khải thấy cô im lặng, chỉ biết gãi ót: "Thôi, nếu cậu rảnh thì có thể làm công tác tư tưởng, cố gắng đi, ở tuổi này còn ly hôn cái gì, cậu nói đúng không? Hơn nữa cậu cũng phải khiến họ suy nghĩ cho cậu, cậu có biết không, bây giờ có bao nhiêu nhà không muốn con mình quen với người không có gia đình, huống chi nếu ba mẹ cậu đều bỏ mặc, cậu rất cô độc sao?"

Nói xong, cậu đợi một lúc, thấy Phương Viên căn bản không định trả lời, chỉ đành một mình ủ rủ rời đi.
Tác giả : Mạc Y Lai
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi

Truyện cùng thể loại