Truy Kích Hung Án
Quyển 1 Chương 34: Thần thần bí bí
“KTV?" Phương Viên sửng sốt, kinh ngạc nhìn Đới Húc. Tuy theo lẽ thường mà nói, hiện tại sắp tới giờ tan tầm, nhưng bọn họ vẫn còn việc phải làm, lúc này sao có thể chạy tới KTV? Vì thế, cô liền thử thăm dò: “Có phải trước khi bị sát hại Bào Hồng Quang đã xuất hiện ở đó?"
“Cái này sao? Tôi không biết, tới đó mới có thể hỏi thăm." Đới Húc đưa điện thoại cho Phương Viên, “Thầy giáo cùng khoa với Bào Hồng Quang tên Tiểu Du gửi tin nhắn kêu chúng ta tới KTV gặp mặt, tôi không quen thuộc đường phố trong thành phố A, không biết nơi này ở đâu, em biết không? Nếu biết, lát nữa lúc tôi lái xe em chỉ đường."
Phương Viên thuận tay nhận điện thoại, nhìn nội dung trong tin nhắn, gật đầu: “Em biết KTV này, có điều vì sao nhiều nơi như vậy không chọn, thầy ấy một hai lại muốn tới KTV?"
“Tin nhắn là thầy ấy gửi cho tôi, chủ ý cũng chính là thầy ấy nghĩ ra, tôi không có cách nào thay thầy ấy trả lời." Đới Húc lắc đầu, lấy điện thoại về, nói, “Nhưng ngược lại là em, vừa rồi không phải còn chỉ trích tôi không đủ thẳng thắn thành khẩn sao? Tôi nhớ trước đây em nói mình không phải người thành phố A, nhưng hình như cách nói của Lâm Phi Ca và em lại có khác biệt, chuyện này rốt cuộc là em hay Lâm Phi Ca, ai là người không thẳng thắn thành khẩn hả?"
Phương Viên cho rằng vấn đề đó đã qua, không ngờ anh vẫn còn nhớ, bỗng nhiên ở thời điểm không phòng bị bị anh tấn công, trong lòng nhịn không được mà bực bội. Chỉ là chuyện này đúng thật cô là người nói dối trước, hiện tại bị người ta bắt bài, đương nhiên không thể phát tiết. Cô chỉ đành cười ngượng ngùng, không mềm không cứng trả lời Đới Húc một câu: “Đó là việc riêng của em, có liên quan tới quá trình thực tập sao?"
Vốn tưởng rằng Đới Húc chủ động nhắc tới, anh tất nhiên sẽ không dễ dàng buông tha, không ngờ nghe được câu đáp lại của mình, anh chỉ gật đầu nói: “Ừ, em nói cũng đúng."
Tuy bị anh không đầu không đuôi chọc giận, nhưng Phương Viên thật sự cao hứng khi anh không đuổi cùng diệt tận, chuyện trong nhà, ngoại trừ thầy phụ trách sắp xếp việc thực tập ở trường, những người khác đều không biết, cho nên cô cứ như vậy mà tiếp tục giấu giếm.
Tiểu Du không trực tiếp nhắn số phòng, Đới Húc dưới sự chỉ đường của Phương Viên không bao lâu đã tới nơi. Đỗ xe xong, Đới Húc gọi điện cho Tiểu Du, điện thoại có thể liên lạc, chỉ là trước sau đều không có người bắt máy. Không còn cách nào, Đới Húc và Phương Viên đành phải ngồi ở sảnh được trang trí xa hoa chờ Tiểu Du hồi âm, cũng chờ Lâm Phi Ca và Mã Khải tới.
Lúc này, KTV không quá đông khách, phòng chờ tương đối quạnh quẽ, nhân viên thu ngân ở quầy bar phía sau thỉnh thoảng đánh giá Đới Húc và Phương Viên bên này, bị nhìn mấy lần, Phương Viên cảm thấy không được tự nhiên.
“Chúng ta có cần gọi lại cho Tiểu Du kia không? Thầy ấy không nhận điện thoại, đây liệu có phải là một trận đùa dai? Bình thường dưới tình huống như vậy, ai lại chọn tới nơi này?" Phương Viên không yên tâm, hỏi.
Đới Húc lắc đầu, ý bảo cô tạm thời đừng gấp: “Em không cần nóng vội như vậy, Tiểu Du có thể chủ động liên lạc, khẳng định là muốn hợp tác với chúng ta, phá phách trêu đùa đối với thầy ấy không có chỗ lợi nào cả, thậm chí còn có khả năng rước về phiền toái, không phải sao? Cho nên tôi cảm thấy thầy ấy không nhàm chán như vậy, còn về vì sao chọn nơi này, tám chín phần tôi đoán là để che giấu tai mắt. Chúng ta nhẫn nại một chút, dù sao cũng tới đây rồi, gọi điện thúc giục ngược lại khiến thầy ấy cảm thấy áp lực, lỡ đâu nghĩ tới nghĩ lui rồi thấy ấy lại nhắn một tin hủy hẹn, người mệt mỏi không phải chúng ta sao? Tôi không giục, cho dù thầy ấy thật sự muốn đùa dai, vậy tôi sẽ nhân cơ hội này mời ba em đi hát một bữa, coi như thả lỏng tâm trạng."
“Thật ra với lần đánh đố khi trước, hiện tại xem ra là anh thắng rồi, ít nhất Tiểu Du đã chủ động liên lạc khi chúng ta rời khỏi trường không bao lâu, hơn nữa còn là buổi tối, thời gian không quá sớm. Trong chúng ta, người thua thảm nhất là Mã Khải, nếu muốn mời thì cũng nên là Mã Khải mới đúng." Nhớ tới trận đánh cược nho nhỏ của ba người lúc trước, Phương Viên nói.
Đới Húc lắc đầu: “Được rồi, để Mã Khải mời, tôi có phải quá khi dễ người hay không? Các em còn là sinh viên, chờ các em tốt nghiệp, có công việc chính thức, tới lúc đó nếu còn nhớ tới tôi thì quay về mời tôi ăn một bữa là được."
“Nhưng rốt cuộc anh dựa vào đâu mà đoán được chuẩn như vậy?" Phương Viên nghĩ nghĩ, cảm thấy thật kỳ quái.
“Không phải đoán, mà là nghĩ." Đới Húc sửa từ giúp cô, “Tự em động não suy nghĩ đi."
Phương Viên chậm rãi suy nghĩ, rất nhanh liền nhận ra vấn đề. Hôm đó ở trường học, Tiểu Du rõ ràng muốn phối hợp điều tra, cậu ta có nói mấy câu, hơn nữa đã mở đầu câu chuyện, chỉ là còn chưa tới vấn đề mấu chốt đã bị những người khác gián đoạn, sau đó vì thái độ cẩn thận sợ phiền phức của mấy người kia khiến cậu chịu ảnh hưởng, cuối cùng chỉ biết ngậm miệng không nói. Căn cứ vào tình hình này, so với những kẻ giữ miệng như vỏ trai, Tiểu Du là người nói nhiều hơn cả, cho nên khả năng cậu ta liên lạc với Đới Húc đương nhiên rất lớn. Mặt khác, về vấn đề thời gian, Tiểu Du là giáo viên sơ trung, tuy rằng không rõ cậu đã nằm trong biên chế hay chưa, nhưng là một giáo viên, ban ngày cậu ta phải lên lớp, tới lúc này mới có khả năng rảnh rỗi, tranh thủ thời gian mà tới gặp bọn họ.
Phương Viên trình bày kết luận phân tích của mình với Đới Húc, Đới Húc nghe xong liền gật đầu: “Không sai, chính là như vậy, chỉ là có một điểm em và tôi suy nghĩ không giống nhau, về việc Tiểu Du kia hối hận, sợ hãi, không muốn nhiều lời với chúng ta, vì sao lúc này thầy ấy lại thay đổi chủ ý?"
“Cái này…" Phương Viên sửng sốt, nghĩ nghĩ, lắc đầu, “Em không biết."
“Lúc đó thầy ấy không nhịn được nên là người mở miệng đầu tiên, sau đó tuy không nói gì nhưng mọi thứ vẫn chứng minh thầy ấy có chuyện muốn tiết lộ, em cảm thấy có ai muốn nói bí mật trước mặt nhiều người không?"
Phương Viên hiểu ý: “Đúng vậy, làm thế không bằng thầy ấy hóa bị động thành chủ động, lén lút gặp mặt chúng ta, nếu không có chuyện gì thì mọi người đều vui mừng, nếu có người dính líu, ít nhất thầy ấy cũng sẽ không cảm thấy mình đổ oan cho kẻ đó, lỡ đâu thật sự có trợ giúp cho việc phá án, đó cũng là chuyện tốt."
“Có phải chuyện tốt hay không vẫn còn khó nói, dù sao chúng ta không hề hứa hẹn sẽ khen thưởng cho người cung cấp manh mối, nhìn dáng vẻ này có lẽ thầy ấy và Bào Hồng Quang không quá thân thiết." Đới Húc nói.
Không biết có phải ảo giác hay không, mấy ngày nay Phương Viên cảm thấy thái độ của anh đối với mình đột nhiên trở nên lạnh nhạt, nói thẳng ra là xa cách, nhưng từ chiều nay, sau khi bản thân ở trêи xe nhịn không được mà buột miệng phản bác mấy câu, thái độ của anh ngược lại liền có thay đổi theo chiều hướng tốt. Tuy rằng cảm giác rất chân thật, nhưng Phương Viên vẫn không thể tin được, có câu “Thân thủ bất đả tiếu kiểm nhân" (1), trước nay chỉ có dùng hòa khí đổi lấy hảo cảm của đối phương, nào có nghe lời nịnh nọt sẽ làm đối phương trở nên lạnh nhạt?
(1) Thân thủ bất đả tiếu kiểm nhân: ý nói nhìn gương mặt tươi cười biết sai của đối phương, mình muốn đánh cũng không đánh được.
Chẳng lẽ thật sự có “Chiến tranh đổi lấy hòa bình" trong truyền thuyết sao? Hay là nên nói Đới Húc chính là quái nhân khác với người thường, càng đối nghịch với anh, anh càng vui vẻ?
Sao còn có người như vậy? Phương Viên cảm thấy suy nghĩ này căn bản không thể tưởng tượng nổi, theo bản năng cười cười lắc đầu, vừa nhấc mắt lại phát hiện Đới Húc đang nhìn chằm chằm mình, cô chột dạ mà vội dời ánh mắt đi, không muốn đối diện với anh, sợ anh phát hiện bản thân đang cân nhắc việc này.
Chờ thêm một lúc, Tiểu Du vẫn không tới, nhưng Lâm Phi Ca và Mã Khải đã có mặt. Lâm Phi Ca phấn khởi đi vào KTV, vẫy tay với Đới Húc và Phương Viên, lớn tiếng hỏi: “Lão Đới, hôm nay có hứng thú vậy sao? Cho em hỏi một chút, lát nữa là ai mời vậy? Đồ uống và trái cây có thể tùy tiện gọi sao? Uống rượu được không?"
“Một đồng nghiệp của Bào Hồng Quang hẹn chúng ta tới đây gặp mặt, có thể là muốn cung cấp manh mối." Thấy Lâm Phi Ca cao hứng, Phương Viên bất đắc dĩ mà hất ra một chậu nước lạnh.
Nghe xong, quả nhiên Lâm Phi Ca có chút thất vọng, hậm hực thở dài. Mã Khải ngồi ở sô pha bên cạnh vừa nghe Tiểu Du hẹn gặp bọn họ, không khỏi giật mình, cậu đưa mắt nhìn Đới Húc, quay đầu nói với Lâm Phi Ca: “Xong rồi, tớ thua rồi, hôm nay ca hát là tớ trả tiền, nói trước nhé, có thể gọi một đĩa hạt dưa, nhưng đồ uống chỉ có thể là nước khoáng, trái cây thì miễn đi, trong túi của tớ không có nhiều tiền như vậy."
“Rốt cuộc là sao vậy? Muốn nói về vụ án thì có thể thoải mái hào phóng chút không, sao một hai lại hẹn ở nơi dễ hiểu lầm như vậy? Thần thần bí bí, thật là lãng phí cảm tình!" Lâm Phi Ca lẩm bẩm oán giận.
“Haizz, mọi người nói xem, Tiểu Du kia mời chúng ta tới đây gặp mặt có phải định sau khi nói chuyện quan trọng sẽ mời chúng ta ca hát gì đó không? Nếu là vậy thì em có thể miễn kèo kia không nhỉ?" Mã Khải cười hì hì hỏi.
Đới Húc chỉ tay ra cửa: “Chính chủ tới rồi, chi bằng em trực tiếp đi hỏi đi."
“Cái này sao? Tôi không biết, tới đó mới có thể hỏi thăm." Đới Húc đưa điện thoại cho Phương Viên, “Thầy giáo cùng khoa với Bào Hồng Quang tên Tiểu Du gửi tin nhắn kêu chúng ta tới KTV gặp mặt, tôi không quen thuộc đường phố trong thành phố A, không biết nơi này ở đâu, em biết không? Nếu biết, lát nữa lúc tôi lái xe em chỉ đường."
Phương Viên thuận tay nhận điện thoại, nhìn nội dung trong tin nhắn, gật đầu: “Em biết KTV này, có điều vì sao nhiều nơi như vậy không chọn, thầy ấy một hai lại muốn tới KTV?"
“Tin nhắn là thầy ấy gửi cho tôi, chủ ý cũng chính là thầy ấy nghĩ ra, tôi không có cách nào thay thầy ấy trả lời." Đới Húc lắc đầu, lấy điện thoại về, nói, “Nhưng ngược lại là em, vừa rồi không phải còn chỉ trích tôi không đủ thẳng thắn thành khẩn sao? Tôi nhớ trước đây em nói mình không phải người thành phố A, nhưng hình như cách nói của Lâm Phi Ca và em lại có khác biệt, chuyện này rốt cuộc là em hay Lâm Phi Ca, ai là người không thẳng thắn thành khẩn hả?"
Phương Viên cho rằng vấn đề đó đã qua, không ngờ anh vẫn còn nhớ, bỗng nhiên ở thời điểm không phòng bị bị anh tấn công, trong lòng nhịn không được mà bực bội. Chỉ là chuyện này đúng thật cô là người nói dối trước, hiện tại bị người ta bắt bài, đương nhiên không thể phát tiết. Cô chỉ đành cười ngượng ngùng, không mềm không cứng trả lời Đới Húc một câu: “Đó là việc riêng của em, có liên quan tới quá trình thực tập sao?"
Vốn tưởng rằng Đới Húc chủ động nhắc tới, anh tất nhiên sẽ không dễ dàng buông tha, không ngờ nghe được câu đáp lại của mình, anh chỉ gật đầu nói: “Ừ, em nói cũng đúng."
Tuy bị anh không đầu không đuôi chọc giận, nhưng Phương Viên thật sự cao hứng khi anh không đuổi cùng diệt tận, chuyện trong nhà, ngoại trừ thầy phụ trách sắp xếp việc thực tập ở trường, những người khác đều không biết, cho nên cô cứ như vậy mà tiếp tục giấu giếm.
Tiểu Du không trực tiếp nhắn số phòng, Đới Húc dưới sự chỉ đường của Phương Viên không bao lâu đã tới nơi. Đỗ xe xong, Đới Húc gọi điện cho Tiểu Du, điện thoại có thể liên lạc, chỉ là trước sau đều không có người bắt máy. Không còn cách nào, Đới Húc và Phương Viên đành phải ngồi ở sảnh được trang trí xa hoa chờ Tiểu Du hồi âm, cũng chờ Lâm Phi Ca và Mã Khải tới.
Lúc này, KTV không quá đông khách, phòng chờ tương đối quạnh quẽ, nhân viên thu ngân ở quầy bar phía sau thỉnh thoảng đánh giá Đới Húc và Phương Viên bên này, bị nhìn mấy lần, Phương Viên cảm thấy không được tự nhiên.
“Chúng ta có cần gọi lại cho Tiểu Du kia không? Thầy ấy không nhận điện thoại, đây liệu có phải là một trận đùa dai? Bình thường dưới tình huống như vậy, ai lại chọn tới nơi này?" Phương Viên không yên tâm, hỏi.
Đới Húc lắc đầu, ý bảo cô tạm thời đừng gấp: “Em không cần nóng vội như vậy, Tiểu Du có thể chủ động liên lạc, khẳng định là muốn hợp tác với chúng ta, phá phách trêu đùa đối với thầy ấy không có chỗ lợi nào cả, thậm chí còn có khả năng rước về phiền toái, không phải sao? Cho nên tôi cảm thấy thầy ấy không nhàm chán như vậy, còn về vì sao chọn nơi này, tám chín phần tôi đoán là để che giấu tai mắt. Chúng ta nhẫn nại một chút, dù sao cũng tới đây rồi, gọi điện thúc giục ngược lại khiến thầy ấy cảm thấy áp lực, lỡ đâu nghĩ tới nghĩ lui rồi thấy ấy lại nhắn một tin hủy hẹn, người mệt mỏi không phải chúng ta sao? Tôi không giục, cho dù thầy ấy thật sự muốn đùa dai, vậy tôi sẽ nhân cơ hội này mời ba em đi hát một bữa, coi như thả lỏng tâm trạng."
“Thật ra với lần đánh đố khi trước, hiện tại xem ra là anh thắng rồi, ít nhất Tiểu Du đã chủ động liên lạc khi chúng ta rời khỏi trường không bao lâu, hơn nữa còn là buổi tối, thời gian không quá sớm. Trong chúng ta, người thua thảm nhất là Mã Khải, nếu muốn mời thì cũng nên là Mã Khải mới đúng." Nhớ tới trận đánh cược nho nhỏ của ba người lúc trước, Phương Viên nói.
Đới Húc lắc đầu: “Được rồi, để Mã Khải mời, tôi có phải quá khi dễ người hay không? Các em còn là sinh viên, chờ các em tốt nghiệp, có công việc chính thức, tới lúc đó nếu còn nhớ tới tôi thì quay về mời tôi ăn một bữa là được."
“Nhưng rốt cuộc anh dựa vào đâu mà đoán được chuẩn như vậy?" Phương Viên nghĩ nghĩ, cảm thấy thật kỳ quái.
“Không phải đoán, mà là nghĩ." Đới Húc sửa từ giúp cô, “Tự em động não suy nghĩ đi."
Phương Viên chậm rãi suy nghĩ, rất nhanh liền nhận ra vấn đề. Hôm đó ở trường học, Tiểu Du rõ ràng muốn phối hợp điều tra, cậu ta có nói mấy câu, hơn nữa đã mở đầu câu chuyện, chỉ là còn chưa tới vấn đề mấu chốt đã bị những người khác gián đoạn, sau đó vì thái độ cẩn thận sợ phiền phức của mấy người kia khiến cậu chịu ảnh hưởng, cuối cùng chỉ biết ngậm miệng không nói. Căn cứ vào tình hình này, so với những kẻ giữ miệng như vỏ trai, Tiểu Du là người nói nhiều hơn cả, cho nên khả năng cậu ta liên lạc với Đới Húc đương nhiên rất lớn. Mặt khác, về vấn đề thời gian, Tiểu Du là giáo viên sơ trung, tuy rằng không rõ cậu đã nằm trong biên chế hay chưa, nhưng là một giáo viên, ban ngày cậu ta phải lên lớp, tới lúc này mới có khả năng rảnh rỗi, tranh thủ thời gian mà tới gặp bọn họ.
Phương Viên trình bày kết luận phân tích của mình với Đới Húc, Đới Húc nghe xong liền gật đầu: “Không sai, chính là như vậy, chỉ là có một điểm em và tôi suy nghĩ không giống nhau, về việc Tiểu Du kia hối hận, sợ hãi, không muốn nhiều lời với chúng ta, vì sao lúc này thầy ấy lại thay đổi chủ ý?"
“Cái này…" Phương Viên sửng sốt, nghĩ nghĩ, lắc đầu, “Em không biết."
“Lúc đó thầy ấy không nhịn được nên là người mở miệng đầu tiên, sau đó tuy không nói gì nhưng mọi thứ vẫn chứng minh thầy ấy có chuyện muốn tiết lộ, em cảm thấy có ai muốn nói bí mật trước mặt nhiều người không?"
Phương Viên hiểu ý: “Đúng vậy, làm thế không bằng thầy ấy hóa bị động thành chủ động, lén lút gặp mặt chúng ta, nếu không có chuyện gì thì mọi người đều vui mừng, nếu có người dính líu, ít nhất thầy ấy cũng sẽ không cảm thấy mình đổ oan cho kẻ đó, lỡ đâu thật sự có trợ giúp cho việc phá án, đó cũng là chuyện tốt."
“Có phải chuyện tốt hay không vẫn còn khó nói, dù sao chúng ta không hề hứa hẹn sẽ khen thưởng cho người cung cấp manh mối, nhìn dáng vẻ này có lẽ thầy ấy và Bào Hồng Quang không quá thân thiết." Đới Húc nói.
Không biết có phải ảo giác hay không, mấy ngày nay Phương Viên cảm thấy thái độ của anh đối với mình đột nhiên trở nên lạnh nhạt, nói thẳng ra là xa cách, nhưng từ chiều nay, sau khi bản thân ở trêи xe nhịn không được mà buột miệng phản bác mấy câu, thái độ của anh ngược lại liền có thay đổi theo chiều hướng tốt. Tuy rằng cảm giác rất chân thật, nhưng Phương Viên vẫn không thể tin được, có câu “Thân thủ bất đả tiếu kiểm nhân" (1), trước nay chỉ có dùng hòa khí đổi lấy hảo cảm của đối phương, nào có nghe lời nịnh nọt sẽ làm đối phương trở nên lạnh nhạt?
(1) Thân thủ bất đả tiếu kiểm nhân: ý nói nhìn gương mặt tươi cười biết sai của đối phương, mình muốn đánh cũng không đánh được.
Chẳng lẽ thật sự có “Chiến tranh đổi lấy hòa bình" trong truyền thuyết sao? Hay là nên nói Đới Húc chính là quái nhân khác với người thường, càng đối nghịch với anh, anh càng vui vẻ?
Sao còn có người như vậy? Phương Viên cảm thấy suy nghĩ này căn bản không thể tưởng tượng nổi, theo bản năng cười cười lắc đầu, vừa nhấc mắt lại phát hiện Đới Húc đang nhìn chằm chằm mình, cô chột dạ mà vội dời ánh mắt đi, không muốn đối diện với anh, sợ anh phát hiện bản thân đang cân nhắc việc này.
Chờ thêm một lúc, Tiểu Du vẫn không tới, nhưng Lâm Phi Ca và Mã Khải đã có mặt. Lâm Phi Ca phấn khởi đi vào KTV, vẫy tay với Đới Húc và Phương Viên, lớn tiếng hỏi: “Lão Đới, hôm nay có hứng thú vậy sao? Cho em hỏi một chút, lát nữa là ai mời vậy? Đồ uống và trái cây có thể tùy tiện gọi sao? Uống rượu được không?"
“Một đồng nghiệp của Bào Hồng Quang hẹn chúng ta tới đây gặp mặt, có thể là muốn cung cấp manh mối." Thấy Lâm Phi Ca cao hứng, Phương Viên bất đắc dĩ mà hất ra một chậu nước lạnh.
Nghe xong, quả nhiên Lâm Phi Ca có chút thất vọng, hậm hực thở dài. Mã Khải ngồi ở sô pha bên cạnh vừa nghe Tiểu Du hẹn gặp bọn họ, không khỏi giật mình, cậu đưa mắt nhìn Đới Húc, quay đầu nói với Lâm Phi Ca: “Xong rồi, tớ thua rồi, hôm nay ca hát là tớ trả tiền, nói trước nhé, có thể gọi một đĩa hạt dưa, nhưng đồ uống chỉ có thể là nước khoáng, trái cây thì miễn đi, trong túi của tớ không có nhiều tiền như vậy."
“Rốt cuộc là sao vậy? Muốn nói về vụ án thì có thể thoải mái hào phóng chút không, sao một hai lại hẹn ở nơi dễ hiểu lầm như vậy? Thần thần bí bí, thật là lãng phí cảm tình!" Lâm Phi Ca lẩm bẩm oán giận.
“Haizz, mọi người nói xem, Tiểu Du kia mời chúng ta tới đây gặp mặt có phải định sau khi nói chuyện quan trọng sẽ mời chúng ta ca hát gì đó không? Nếu là vậy thì em có thể miễn kèo kia không nhỉ?" Mã Khải cười hì hì hỏi.
Đới Húc chỉ tay ra cửa: “Chính chủ tới rồi, chi bằng em trực tiếp đi hỏi đi."
Tác giả :
Mạc Y Lai