Truy Ái Tiểu Tình Nhân
Chương 10
“Thanh, còn đau không?"
“Hiện tại đúng là rất đau." Mặt KỷÁ Thanh lúc xanh lúc đỏ, không biết phải xem nơi nào.
“Xin lỗi, nhất thời anh không kịp chuẩn bịđồ vật để có thể khiến em thoải mái một chút."
Bọn họ giống như dục hỏa thiêu đốt người, một khi đã làm thì không thể kiềm chế, triền miên không biết mấy lần mới chấm dứt.
“Không sao." KỷÁ Thanh lắc đầu tiến sát vào ***g ngực ấm áp, cậu từ trước đến giờ luôn thích vùi vào ngực Quý Thiếu Ân, cảm giác thật an toàn khiến người ta không muốn rời xa.
Quý Thiếu Ân yêu thương nhìn thân ảnh trong lòng, trên người cậu toát lên vẻ gợi cảm khó tả, đẹp đến nỗi hắn không thể dời mắt.
“Có muốn đi tắm hay không?"
“Cùng nhau sao? Được."
“Thật là…" Hắn thích cậu thẹn thùng, càng yêu cậu thẳng thắn.
Quý Thiếu Ân chậm rãi đem chính mình từ trong cơ thể cậu lui ra, sự ma sát nhạy cảm khiến người dưới thân một trận run rẩy cùng thở gấp.
“Uhm… anh đừng… a… lộn xộn…"
“Không rút ra làm sao đưa em đi tắm?"
“Anh cốý?" Cậu cảm giác được bởi vì Quý Thiếu Ân lui ra mà dịch thể cũng theo đó chảy xuống đùi, hai gò má KỷÁ Thanh trong nháy mắt lại đỏửng.
Quý Thiếu Ân cẩn thận ôm cậu vào phòng tắm, sau khi thay KỷÁ Thanh tắm rửa xong, hắn thả cậu vào bồn nước ấm, để cho cậu dựa vào ngực mình, nhẹ nhàng giúp cậu xoa bóp hy vọng có thể giúp cậu giảm bớt đau nhức.
Bàn tay lớn trong nước truyền tới xúc cảm ấm áp khiến KỷÁ Thanh yên tâm dựa vào ***g ngực hắn, nở nụ cười ngọt ngào xinh đẹp.
“Thiếu Ân, em rất vui."
“Anh cũng vậy, cảm ơn em, Thanh!" Hắn hôn nhẹ lên tóc cậu.
Rốt cục hai người cũng biểu lộ hoàn toàn trái tim mình, phần tình cảm này thật đáng quý trọng.
“Thiếu Ân, chúng ta mãi mãi sẽ không chia lìa cóđúng không?"
KỷÁ Thanh chưa quên lời nói của Quý Thiếu Quân ngày đó. Quý Vân, ba nuôi của cậu đã trở về, tuy rằng ông vẫn chưa xuất hiện nhưng buổi tiệc tối nay có phải ông cũng đã cho người đưa lễ vật tới.
“Đương nhiên, chúng ta sẽ không tách ra, hiện tại cho dù em có muốn rời khỏi anh cũng không được, em đã là người của anh, anh sẽ không cho em đi." Quý Thiếu Ân cam đoan, vòng tay càng siết chặt lấy người trong lòng.
“Haha, Thiếu Ân anh thật báđạo." KỷÁ Thanh trong lòng vô cùng ngọt ngào. “Chuyện của em và Tiểu Phàm tối nay không phải là thật đâu."
Quý Thiếu Ân không nhịn được hôn lên môi cậu một cái, hắn thực thích cái cảm giác khi hôn cậu.
“Khi bình tĩnh lại anh đã nhận ra, Vũ Phàm không phải người như vậy, hơn nữa Trọng Hiên cũng sẽ không thản nhiên màđứng ở ngoài nhìn. Thanh, sau này đừng có một mình đi gặp Tử Phong nữa, trong đầu hắn toàn nghĩ những chuyện bậy bạ, đừng để bị hắn làm hư."
Bất quá nói đi cũng phải nói lại, ít nhiều cũng nhờ bọn họ kích động mà hiện tại hắn mới cùng KỷÁ Thanh thân mật tắm chung như thế này.
“Anh Tử Phong là người tốt."
Đương nhiên, nếu không bọn họ cũng không thể làm bạn nhiều năm như vậy.
“Muốn đứng lên sao? Nước cũng nguội hết rồi."
Quý Thiếu Ân lau khô thân thể cả hai sau đó khoác áo choàng vào, ôm cậu rời khỏi phòng tắm.
“Đưa em về phòng trước được không?" KỷÁ Thanh mềm giọng năn nỉ.
Quý Thiếu Ân mặc dù hiếu kỳ nhưng cũng không hỏi nhiều liền đưa KỷÁ Thanh về phòng của cậu, khẽđặt cậu xuống giường.
KỷÁ Thanh mở ngăn kéo ởđầu giường, từ bên trong lấy ra một chiếc hộp tinh xảo đặt vào tay Quý Thiếu Ân.
“Cái gì vậy?"
Trong lòng bỗng hơi co rút một cái, Quý Thiếu Ân cũng không hiểu là do cậu quá thần bí hay vì món đồ bên trong nhất định cùng hắn có quan hệ.
“Mở ra xem đi!" KỷÁ Thanh vừa xấu hổ vừa có chút chờ mong nhìn hắn.
Quý Thiếu Ân hơi nghi ngờ nhíu mày, sau đó chậm rãi mở nắp hộp, thứ nằm bên trong làm cho hắn vô cùng kinh ngạc. “Thanh, em làm sao tìm được thứ này?"
Như vậy hắn rõ ràng đã biết đây là dây chuyền đôi.
“Em trước khi từ New York trở vềđã mua, vẫn luôn tìm cơ hội thích hợp đểđưa cho anh, hôm nay có lẽ là thời điểm tốt nhất." KỷÁ Thanh vui vẻ cười híp mắt.
“Đây chính là vật đính ước em cho anh nha, lúc nào cũng phải mang theo không được tháo xuống. Em đeo giúp anh được không?"
KỷÁ Thanh không đợi hắn trả lời liền tự mình lấy sợi dây chuyền ra, hai tay vòng qua cổ hắn đeo vào, sau đó kéo mặt dây chuyền của cậu ra, đem hai cái đặt cùng một chỗ.
“Thật làđẹp phải không? Cặp dây chuyền đẹp như vậy sao anh nỡ lòng nào chia rẽ bọn chúng? Bất quáđã bị em phát hiện. Chúng cũng giống hai ta, đi hết một vòng lớn rốt cục cũng về bên nhau."
Cậu ôm lấy cổ Quý Thiếu Ân, dụi đầu vào ngực hắn.
“Thiếu Ân, xin lỗi, lúc trước khi đi New York em đã nói những lời quáđáng. Em chỉ muốn mình tiến bộ hơn, muốn tìm một chỗđứng thuộc về mình, hy vọng về sau có thể sinh sống an ổn, nhưng em sai rồi, bất luận làđi đến đâu, nhận được bao nhiêu tiếng vỗ tay, không có anh em vĩnh viễn không bao giờ vui vẻđược, thì ra người em tìm kiếm vẫn luôn ở ngay trước mắt." KỷÁ Thanh siết chặt vòng tay.
“Chỉ cóở bên cạnh anh em mới cảm thấy không còn sợ hãi, chỉ có anh mới xoa được dịu những bất an trong lòng, có anh ở bên cạnh em mới cóđược cuộc sống yên ổn. Thiếu Ân, em rất vui vìđãđược gặp anh. Đừng lo cho em, em bây giờ rất tốt, tuy rằng nhớ đến chuyện trước kia vẫn còn thấy đau khổ nhưng miễn có anh ởđây em sẽ không việc gì, có anh vĩnh viễn sẽ không cảm thấy côđơn. Cho nên nếu anh không muốn em đau khổ, chúng ta vĩnh viễn phải ở cùng nhau."
“Thanh!" Trong lòng hắn ngập tràn xúc động. Quý Thiếu Ân không nghĩ tới cậu chẳng những bày tỏ còn nói ra những lời ước hẹn cam kết.
“Anh yêu em!"
Hắn ôm cậu thật chặt như muốn khắc sâu vào tâm khảm, hai sợi dây chuyền lơđãng chạm vào nhau.
Cả người Quý Thiếu Ân nhất thời nóng lên, dục vọng ngủ say lần thứ hai thức tỉnh, thuận thếôm lấy người trong lòng, tham lam mà quấn lấy, mút hôn.
“Thanh, còn có thể không?"
Hỏi trực tiếp như vậy khiến KỷÁ Thanh hai máđỏửng, ngón tay lần mò tìm đến một hộp quà tinh xảo.
“Chờ chút, bên trong có lẽ có vài thứ gìđó."
Quý Thiếu Ân buồn bực mở gói quà ra, thứ bên trong nhất thời làm cho hắn thay đổi sắc mặt.
“Ai đưa cho em?"
“Là anh Tử Phong."
KỷÁ Thanh nghiêng đầu nhìn, quả nhiên là có nhiều loại thuốc bôi trơn, bao cao su cùng một số công cụ *** thú vị.
“Trong đầu hắn rốt cục là chứa đựng cái gì vậy?"
“Đừng tức giận, chúng ta lại tới một lần nữa được không?" KỷÁ Thanh chủđộng ôm lấy hắn, dâng lên đôi môi ướt át, nhiệt tình hôn.
“Sau này những lúc không có anh tuyệt đối không được một mình đến tìm hắn." Tiểu Thanh sớm muộn gì cũng bị hắn ta làm hư.
Tuy giận nhưng Quý Thiếu Ân vẫn cầm lấy lọ thuốc bôi trơn mà Nghiêm Tử Phong đưa, lấy ra một ít xoa lên hậu huyệt của KỷÁ Thanh.
“A… ân…"
“Có nghe không?" Hắn tách ra hai chân KỷÁ Thanh, để dục vọng của mình ngay lối vào.
Quý Thiếu Ân đầu tiên đem dục vọng nóng rực của mình đẩy vào nơi sâu nhất, sau đó dường như trừng phạt mà nhanh chóng đưa đẩy, tay không quên an ủi dục vọng trắng nõn của cậu.
“A… ân… em nghe rồi… Thiếu Ân… anh chậm… một chút… a…"
“Thanh, nói, em là của anh!" Quý Thiếu Ân nặng nềđâm rút, hài lòng nhìn thân hình người bên dưới theo sự vận động của hắn mà run rẩy phập phồng.
“Uhm… Tiểu Thanh mãi mãi cũng là người của Thiếu Ân… a ân…"
“Thanh, anh yêu em!"
—————-
“Đỡ hơn chút nào không?"
Quý Thiếu Ân lo lắng thay miếng khăn lạnh cho cậu, tối hôm qua hắn vì vui mừng nên có hơi quá trớn, kết quả hại KỷÁ Thanh nửa đêm thì bắt đầu phát sốt.
“Em không sao, chỉ hơi mệt một chút thôi, đừng lo!"
Hắn đau lòng xoa gương mặt nhợt nhạt của KỷÁ Thanh. “Xin lỗi."
“Không cần nói xin lỗi, anh khiến em có cảm giác như anh đã hối hận, hơn nữa ngày hôm qua em… cũng rất thoải mái. Tuy rằng mới đầu có chút đau nhưng sau đó thì không còn nữa, chỉ là không nghĩ nửa đêm lại bị như vậy."
Kỳ thực cơ thể cậu hiện tại càng đau đớn hơn, ngay cả cửđộng một chút cũng không dám, chỉ là cậu không dám nói, nói rồi Quý Thiếu Ân sẽ tự trách, không chừng rất lâu sau sẽ không chạm vào cậu.
“Anh không hối hận, đừng có nói lung tung."
Tiểu Thanh có hơi hạ sốt nhưng sao trông cậu vẫn rất khó chịu? “Có cần gọi Quý Thiếu Khải đến xem lần nữakhông?"
“Không muốn!"
Loại chuyện đáng ngượng này một lần làđủ rồi. nghĩđến bộ dáng như cười như không của Quý Thiếu Khải tối qua là cậu lại cảm thấy rất mất mặt.
Hơn nữa, không biết có phải Quý Thiếu Khải vì cứ cách hai ba ngày lại bị kêu đến mà bất mãn hay không, trước khi ra về còn cốý lớn tiếng nói cho cậu nghe, nói Quý Thiếu Ân nên kiềm chế một chút, chậm rãi mà làm, người cũng không có chạy mất, mới lần đầu đã làm nhiều như thế cậu không chịu nổi cũng làđiều tất nhiên.
“Vậy em ngủ thêm một lát đi." Quý Thiếu Ân cúi đầu, thương tiếc mà hôn một cái sau đó giúp cậu xoa bóp những chỗđau nhức.
KỷÁ Thanh cắn môi, suýt nữa đã phát ra tiếng rên rĩ, ở trong lòng thầm mắng. Thân thể của cậu rõ ràng không thoải mái, sao còn bị hai bàn tay kia khiến cho khu vực phía sau bắt đầu nổi lên phản ứng.
“Thiếu Ân, không cần mát-xa nữa, ôm em ngủ một lát làđược rồi." Cậu tóm lấy đôi bàn tay đang sờ loạn.
“Sao rồi?" Quý Thiếu Ân ôm cậu vào ngực.
“Không sao."
KỷÁ Thanh chậm rãi xê dịch cơ thể gần như sắp đứt lìa xương cốt, không dám nằm quá gần Quý Thiếu Ân nhưng vẫn bị Quý Thiếu Ân phát hiện, hắn ngăn lại cặp mông không cho cậu tiếp tục lui.
“Đây chỉ là phản ứng tự nhiên, đừng xấu hổ."
“Cái gì phản ứng bình thường! Nói giống như ai tới sờ em em đều đối với người đó có phản ứng vậy, anh thật đáng ghét! Ăn nói bậy bạ, không cho ôm nữa!" KỷÁ Thanh đột nhiên tức giận đến phồng má.
“Xin lỗi, anh không phải cóýđó, là anh nói sai, đừng giận được không?" Quý Thiếu Ân xáp lại gần ôm chặt lấy thân thểđang giãy dụa. “Đừng lộn xộn nữa, người em đau anh cũng sẽđau lòng."
Hắn dịu dàng an ủi, một lát sau KỷÁ Thanh rốt cục cũng chịu nằm yên, lặng lẽôm chặt hông của hắn tiến vào mộng đẹp.
Trên mặt Quý Thiếu Ân mang theo ý cười thỏa mãn, người khi có bệnh quả nhiên yếu đuối, ngoại trừ dễ dàng nổi giận còn hay làm nũng rất đáng yêu.
KỷÁ Thanh liên tục nóng suốt mấy ngày, tuy rằng không sốt cao nhưng nhiệt độ cứ lên xuống thất thường. Quý Thiếu Ân phải xin nghỉ mấy ngày ở nhàđể chăm sóc cậu.
Vui mừng vì thấy bọn họ rốt cục đã có tiến triển, Ân Trọng Hiên cho hắn nghỉ luôn hai tháng để bọn họ có thời gian bồi dưỡng phần tình cảm không dễ dàng gì có được.
Mà KỷÁ Thanh được hắn săn sóc kỹ lưỡng mấy ngày sau thân thể cũng dần hồi phục.
“Thiếu Ân, anh không chuẩn bịđi làm sao?"
KỷÁ Thanh vẻ mặt ngái ngủ nhìn người bên cạnh.
“Em ngủ nhiều đến mụ mị rồi sao? Anh còn đang trong thời gian nghỉ phép."
KỷÁ Thanh thoáng chốc tỉnh cả ngủ, đem mặt vùi xuống gối.
“A… thật là mất mặt."
Đều là do thân thể của cậu quá kém, kết quả khiến cho toàn bộ thế giới đều biết bọn họđã làm ra chuyện tốt đẹp gì. Mạc Vũ Phàm và Nghiêm Tử Phong lo lắng đến xem cậu, đương nhiên cũng nhắc nhở Quý Thiếu Ân một phen.
Quý Thiếu Ân nhìn hành động trẻ con của cậu thì không khỏi bật cười.
“Thanh, sẽ không ai cười em đâu, mau dậy đi, đừng giận nữa."
“Đáng ghét, đáng ghét, đều tại anh hết." Mặt cậu đỏ như hai trái cà chua, giận dỗi màđánh Quý Thiếu Ân.
“Phải, là anh không tốt, đừng giận nữa được không?" Trước đây cậu cũng hay quấn quýt theo hắn làm nũng, bất quá hiện tại không giống, người hắn yêu nhất vì hắn mà nở nụ cười với lúm đồng tiền xinh đẹp, cũng vì hắn màđể lộ ra thân thể khiêu gợi mê người.
“Hôn em em sẽ không giận, em thích cái cảm giác thoải mái kia."
Tiểu quỷ này đúng là hết thuốc chữa.
Quý Thiếu Ân ngọt ngào hôn cậu, hai người hôn nhau say đắm khó chia lìa, mãi đến khi có tiếng chuông điện thoại vang lên quấy rối.
“Thiếu Ân… cóđiện thoại." KỷÁ Thanh mơ màng nhắc nhở.
“Mặc kệđi."
Liên tục mấy ngày không được chạm vào người yêu, hắn không muốn đang hôn môi cũng bị làm phiền.
Có linh cảm đây là cuộc gọi quan trọng, KỷÁ Thanh hơi đẩy ra cái người đang đè chặt lên cậu.
“Thiếu Ân…điện thoại nhà rất ít người biết, nhất định là có việc quan trọng."
“Nó sẽ tựđộng chuyển thành tin nhắn, không cần dừng lại." Quý Thiếu Ân lần thứ hai chiếm lấy đôi môi đỏ mọng.
Một lát sau, tin nhắn điện thoại truyền tới giọng nói trầm ổn của Quý Thiếu Quân. “Ba đang ở nhà chính, ông muốn em dẫn Tiểu Thanh về một chuyến."
Hai người đang hôn nồng nhiệt thì bị tin tức này làm cho choáng váng, đồng thời dừng lại động tác.
Quý Thiếu Ân trước tiên lấy lại tinh thần, sau đó dựđịnh không thèm đểý tới, lần nữa cúi xuống hôn lên cánh môi hồng nhuận mềm mại khiến hắn say đắm.
“Đừng như vậy… Thiếu Ân…"
“Thân thể em còn chưa khỏe, vài ngày nữa hãy về." Hắn yêu thương vuốt ve gương mặt tái nhợt của KỷÁ Thanh.
“Em thực sựđã khỏe rồi, hôm nay vềđi thôi, đừng để ba nuôi đợi." Tuy nói vậy nhưng nghĩđến phải đi về, KỷÁ Thanh không tránh khỏi bất an.
“Đừng miễn cưỡng, bây giờ cũng muộn rồi để anh gọi nói chuyện với ba, ngày khác chúng ta sẽ về."
“Em có thểđi được, hơn nữa sớm hay muộn thì cũng phải về." KỷÁ Thanh vừa mới khỏi bệnh, giọng nói còn rất yếu.
Quý Thiếu Ân dịu dàng ôm lấy người trong lòng, tại gương mặt ửng hồng của cậu hôn một cái, hắn biết cậu đang lo lắng.
“Đừng lo, bất kể ba có chấp nhận hay không chúng ta cũng sẽ không tách ra." Hắn nghiêm túc nói.
“Ừm."
KỷÁ Thanh tin tưởng hắn, nhưng cậu vẫn lo Quý Vân sẽ không để yên như vậy.
—————-
Quý Thiếu Ân và KỷÁ Thanh vừa bước vào Quý gia lập tức nhìn thấy Quý Vân, Hàn Lâm, Quý Thiếu Quân và Quý Thiếu Khải, bốn người đã ngồi đợi sẵn.
Quý Thiếu Ân rất tự nhiên nắm tay Kỷ Á Thanh đi tới trước mặt Quý Vân ngồi xuống. Hắn không mở miệng mà chỉ liếc nhìn ông, xem nhưđã chào hỏi.
KỷÁ Thanh nhìn người đang ngồi nghiêm mặt, nhỏ giọng kêu. “Ba nuôi!"
“Đừng gọi ta là ba nuôi!"Ông bỗng dưng nổi giận quát.
Âm thanh vang dội khiến KỷÁ Thanh bị dọa rụt hai vai lại, bối rối liếc nhìn sang phía Hàn Lâm, do dự không biết có nên gọi mẹ nuôi hay không, lại sợ sẽ giống lúc nãy, cuối cùng vẫn không lên tiếng, chỉ cúi thấp đầu, hai tay nắm chặt.
Trước đây ba nuôi cũng rất thương cậu, chưa từng hung dữ với cậu bao giờ, hôm nay ông tức giận như vậy nhất định là vì phản đối cậu và Thiếu Ân ở bên nhau.
Quý Thiếu Ân đau lòng lập tức ôm cậu vào ngực, biểu hiện ý tứ muốn bảo vệ, mắt lạnh trừng người trước mặt, cho dù là cha hắn cũng không được phép đem người bên cạnh hắn đi.
Quý Thiếu Quân mặc dùđang nhàn nhã ngồi bắt chéo chân, nhưng thần sắc của y cũng hơi căng thẳng. Nếu Quý Thiếu Ân xử lýđược y sẽ không cần lo, bằng ngược lại y sẽ phải nhúng tay vào.
“Loạn rồi, loạn rồi, ánh mắt của con là thái độ gì?"Uy nghiêm của Quý Vân so với thời điểm năm đó còn làĐường chủ vẫn không có gì thay đổi.
“Ba muốn nói gì?" Quý Thiếu Ân trực tiếp cắt ngang, không có hứng thú nói vòng vo.
“Hai đứa còn không mau buông ra cho ta, hai người con trai ôm ôm ấp ấp còn ra thể thống gì?"
“Ba chỉ muốn nói chuyện này thôi sao?" Quý Thiếu Ân càng ôm chặt KỷÁ Thanh không buông tay, ánh mắt càng trở nên lạnh lẽo.
“Ta sẽ không chấp nhận chuyện hai người các ngươi, con cũng mau trở về tổ chức cho ta, người của Xiết Vân Đường lại đi làm công cho kẻ khác như vậy sao?"Ánh mắt sắc như chim ưng của Quý Vân trừng thẳng hắn.
“Con sẽ không quay về, nếu ba không chấp nhận tụi con, con sẽ dẫn Tiểu Thanh đi đến một nơi khác bắt đầu cuộc sống mới." Bất luận có nói thế nào hắn cũng không buông tay KỷÁ Thanh.
Quý Vân giận tím mặt vỗ bàn. “Thái độ của con là sao, chẳng lẽ con không sợ ta sẽ ra tay với Ân Trọng Hiên?"
“Con nói rồi, con sẽ rời khỏi Ân thị, rời khỏi nơi này, ba tốt nhất đừng động tới bọn họ!"
Trong đôi mắt lạnh lẽo thâm thúy chợt lóe lên hàn quang, hắn tuyệt đối sẽ không để chuyện của mình liên lụy đến bạn bè.
“Ba à, thứ cho con nói một câu, chuyện nhà của chúng ta không can hệđến kẻ khác, con tuyệt đối sẽ không ngồi yên." Quý Thiếu Quân vẫn giữ nụ cười nhã nhặn.
Quý Vân liếc mắt trừng Quý Thiếu Quân một cái, cảm thấy đàm phán với Quý Thiếu Ân không xong liền hướng KỷÁ Thanh nhẹ nhàng khuyên bảo.
“Tiểu Thanh, con rời xa Thiếu Ân đi, ta sẽ cho con một gia đình mới, cuộc sống mới."
“Cho dù thế nào chúng con cũng sẽ không tách ra." KỷÁ Thanh dùng ánh mắt kiên định, không e sợ mà nhìn người trước mặt, những ngón tay đan chặt vào tay Quý Thiếu Ân.
Quý Vân lần thứ hai tức giận đập bàn. “Được lắm, cho ngươi ở Quý gia bao nhiêu năm, đây là cách ngươi báo đáp ta sao?"
“Xin lỗi." KỷÁ Thanh cúi thấp đầu, cậu hổ thẹn với ba nuôi nhưng cũng không muốn rời đi người mà vất vả lắm cậu mới cóđược.
“Người là do con chăm sóc, con nghĩ Tiểu Thanh không cần phải báo đáp ba cái gì, xem ra giữa chúng ta không còn chuyện gìđể nói."
Không đành lòng nhìn người yêu bị làm khó dễ, Quý Thiếu Ân đứng dậy chuẩn bịđem cậu rời đi.
“Khoan đã!" Hàn Lâm gọi hai người lại, bất mãn nhìn Quý Vân. “Lão gia, được rồi, ông đã làm Tiểu Thanh sợđấy."
Bà dịu dàng hướng KỷÁ Thanh đưa tay ra.
“Tiểu Thanh lại đây cho mẹ nhìn một chút, mấy năm không gặp, đã lớn như vậy rồi sao."
Hàn Lâm thực sự rất thương đứa nhỏ này. Năm đó cậu được Quý Thiếu Ân đưa về, còn tuyên bố muốn nuôi dưỡng bàđã rất vui, rốt cục cũng có thêm được một tiểu hài tử, cậu tuổi còn nhỏ lại ngây thơ hoạt bát, so với ba đứa con lớn của bà thìđáng yêu hơn nhiều.
Thai độ chuyển biến bất ngờ khiến KỷÁ Thanh hơi sửng sốt một chút, sau khi đi qua có phải lại giống như lúc nãy bịđuổi trở về? Cậu chần chừ nhìn Quý Thiếu Ân, mà Quý Thiếu Ân cũng đề phòng nhìn mẹ hắn.
Đối với thai độ của bọn họ Hàn Lâm cũng không hề tức giận ngược lại vui mừng vì con trai bà thực sự rất quan tâm đến Tiểu Thanh, bà nở nụ cười hiền từ trấn an cậu.
“Tiểu Thanh đừng lo, ba con vừa rồi chỉđùa một chút thôi, đừng đểý tới ổng, lại đây để mẹ ngắm kỹ con xem nào."
KỷÁ Thanh nhìn sang Quý Thiếu Ân, thấy hắn gật đầu, lại nhìn về phía Quý Thiếu Quân thấy y cũng gật đầu cậu mới dám bước lại gần bà ngồi xuống, nhỏ giọng. “Mẹ nuôi."
“Tiểu Thanh, sau này nên đổi cách xưng hô, phải gọi là mẹ mới đúng."
Hàn Lâm nâng mặt cậu lên, ngắm nhìn cẩn thận.
“Tiểu Thanh đúng là càng lớn càng đẹp, để lại bên cạnh Quý Thiếu Ân thật đáng tiếc." Nói xong giống như rất tiếc nuối mà lắc đầu vài cái.
KỷÁ Thanh mơ hồ nhìn Quý Thiếu Ân, thấy ánh mắt hắn vô cùng phẫn nộ bắn về phía Quý Vân, mà Quý Vân lại xem như chưa có chuyện gì xảy ra, bộ dạng nhàn nhã uống trà.
“Đừng lo lắng, ba các con không có phản đối chuyện con và Thiếu Ân, ông ấy chỉ muốn thử lòng hai đứa, không ngờ tình cảm của các con lại kiên định như thế, sau đó còn muốn dùng những vấn đề nhân sinh phải đối mặt để khảo nghiệm hai đứa, nhưng xem ra đã không còn vấn đề."
Từ mấy năm trước, chuyện giữa Thiếu Ân vàÁ Thanh đã từng khiến bà và Quý Vân lo lắng, nhưng bà cũng đã sớm nhìn ra, một khi đứa nhỏ này lớn lên Thiếu Ân nhất định sẽ rời đi.
Về phần Quý Vân, tuy rằng ông từng phản đối nhưng thấy hai người họ tựa hồ không thể tách ra, cho dù là hai năm chia lìa cũng thể thể lay chuyển, cuối cùng đành phải thỏa hiệp.
Bọn họ gặp được nhau xem như là số mệnh, nếu Thiếu Ân đã cứu Á Thanh thì coi nhưđối với cậu phải có trách nhiệm.
“Hai người thật sự không phản đối con và anh Thiếu Ân sao?"Ánh mắt ảm đạm của KỷÁ Thanh rốt cục cũng lấy lại hào quang.
“Tiểu Thanh ngốc, nếu phản đối thì bọn ta đã không đổi thái độ, còn không mau gọi một tiếng mẹ?"
Hàn Lâm yêu thương vuốt ve hai gò má của cậu, đứa bé này thật đơn thuần đáng yêu, xem ra năm đó Thiếu Ân kiên quyết vì cậu rời đi làđúng.
“Mẹ!"
KỷÁ Thanh hơi đỏ mặt, như vậy có phải cậu và Thiếu Ân đãđược chấp nhận rồi không? Nhưng còn có một chuyện khác…“Vậy… anh Thiếu Ân phải trở về Xiết Vân Đường sao?"
“Nó đã muốn đi làm sao có khả năng giữ lại, ba con khi nãy chỉ nói đùa thôi. Năm đó ổng còn nói với ta, nếu Thiếu Ân ra ngoài làm một nhân viên nhỏ mà có thể trụđược một năm ổng sẽ không quản nữa, không ngờ nó làm một cái thìđã qua mấy năm, hơn nữa chưa tới một năm đãđược lên chức giám đốc, như vậy còn lý do gìđể bắt nó trở về?"
Cá tính của Quý Thiếu Ân không thích hợp với tổ chức, hắn không thích những hành động tàn nhẫn bên trong bang hội, bọn họđã sớm nhìn ra, chỉ là Quý Vân không muốn uổng phí nhiều năm huấn luyện hắn nhưng rốt cục cũng chẳng giữđược, xem ra hắn vẫn thích hợp với công việc kinh doanh hơn.
“Cảm ơn ba mẹ." KỷÁ Thanh vui mừng nhìn bọn họ, sau đó lại quay sang mỉm cười ngọt ngào cùng Thiếu Ân.
“Nếu như Thiếu Ân bắt nạt con nhất định phải nói cho mẹ, mẹ sẽ giúp con lấy lại công bằng."
“Thiếu Ân sẽ không bắt nạt con, anh ấy đối với con luôn rất tốt."
Thật ra người bắt nạt mới chính là cậu, mấy ngày nay cậu thường hay nổi nóng với hắn, nhưng Thiếu Ân chỉ mỉm cười đầy cưng chiều.
“Tiểu Thanh lại đây ba ôm một cái."Đứa nhỏ này quả thật đáng yêu vô cùng, trước đây khi còn ở Xiết Vân Đường đều khiến mọi người hài lòng.
KỷÁ Thanh chậm rãi đi tới, ngay lúc sắp bị Quý Vân ôm, Quý Thiếu Ân đãđoạt lại người ôm vào ngực.
“Ba muốn làm gì? Vừa rồi còn nói chuyện không có tính người, nay lại muốn đoạt người của con?"
“Anh Thiếu Ân!" KỷÁ Thanh đỏ mặt kêu lên, ở trước mặt ba mẹ lại ăn nói như vậy.
“Đúng là phản rồi, rốt cục thì ai mới là chủ cái nhà này a?" Quý Vân không khỏi than thở, từ sau khi ông từ chức thì ba đứa con không ai còn sợông cả.
Quý Thiếu Quân nãy giờđang xem trò vui giờ mới chịu mở miệng, vẫn là nụ cười khiến người ta chói mắt.
“Ba vẫn là chủ của Quý gia, nhưng ba đã quên rồi, hiện tại trong nhà chính chỉ còn lại ba mẹ hai người thôi, muốn quản tụi con… e khó lắm."
Quý Vân cũng không thèm đểýđến chuyện uy nghiêm của ông bị coi thường, ông hiện tại chỉ quan tâm đến một chuyện khác.
“Thiếu Quân, con sẽ không khiến cho ba thất vọng đi. Lúc nào thì cưới vợ cho bọn ta ẵm cháu?"
Thiếu Ân đã không thể trông cậy vào, bất quá ông vẫn còn hai đứa con trai khác.
“Hahaha…" Y bỗng cười rộ lên, cười đến nỗi da đầu muốn phát run.
Quý Vân và Hàn Lâm không hẹn mà khẽ rùng mình, y cười như thế là cóý gì?
“Ầy, Thiếu Khải à, tỉnh dậy đi, con chừng nào thì cho chúng ta được ẵm cháu?"
“Đừng đánh thức nó, Thiếu Khải vừa rồi ở phòng phẫu thuật rất bận rộn, cứđể cho nó ngủ."
Quý Thiếu Quân kiêu ngạo nhìn đứa em trai nhỏ nhất, bệnh viện riêng của tổ chức có những người này, chỉ cần bọn họ ra tay, ai dám không bình phục.
“Thân thể không thoải mái sao?" Quý Thiếu Ân dịu dàng hỏi người trong lòng đã sớm mở mắt không nổi.
KỷÁ Thanh dụi mắt. “Không phải, chỉ là ngồi một hồi tự dưng thấy buồn ngủ."
Quý Vân một mình than thở, ba đứa con trai hoàn toàn không đểông vào mắt.
Một đứa so với ông năm đó càng máu lạnh vô tình, một đứa từ lúc vào cửa đã ngủ gà ngủ gật, một đứa khác chỉ lo nói chuyện yêu đương, lúc nãy ông chỉ giả vờ nổi giận cũng không phát hiện.
Bỗng nhiên ông thấy hối hận vì năm đó ham muốn hưởng lạc nên từ chức quá sớm, hiện tại cả ba đứa con đều sắp leo lên đầu ông rồi.
END 10
“Hiện tại đúng là rất đau." Mặt KỷÁ Thanh lúc xanh lúc đỏ, không biết phải xem nơi nào.
“Xin lỗi, nhất thời anh không kịp chuẩn bịđồ vật để có thể khiến em thoải mái một chút."
Bọn họ giống như dục hỏa thiêu đốt người, một khi đã làm thì không thể kiềm chế, triền miên không biết mấy lần mới chấm dứt.
“Không sao." KỷÁ Thanh lắc đầu tiến sát vào ***g ngực ấm áp, cậu từ trước đến giờ luôn thích vùi vào ngực Quý Thiếu Ân, cảm giác thật an toàn khiến người ta không muốn rời xa.
Quý Thiếu Ân yêu thương nhìn thân ảnh trong lòng, trên người cậu toát lên vẻ gợi cảm khó tả, đẹp đến nỗi hắn không thể dời mắt.
“Có muốn đi tắm hay không?"
“Cùng nhau sao? Được."
“Thật là…" Hắn thích cậu thẹn thùng, càng yêu cậu thẳng thắn.
Quý Thiếu Ân chậm rãi đem chính mình từ trong cơ thể cậu lui ra, sự ma sát nhạy cảm khiến người dưới thân một trận run rẩy cùng thở gấp.
“Uhm… anh đừng… a… lộn xộn…"
“Không rút ra làm sao đưa em đi tắm?"
“Anh cốý?" Cậu cảm giác được bởi vì Quý Thiếu Ân lui ra mà dịch thể cũng theo đó chảy xuống đùi, hai gò má KỷÁ Thanh trong nháy mắt lại đỏửng.
Quý Thiếu Ân cẩn thận ôm cậu vào phòng tắm, sau khi thay KỷÁ Thanh tắm rửa xong, hắn thả cậu vào bồn nước ấm, để cho cậu dựa vào ngực mình, nhẹ nhàng giúp cậu xoa bóp hy vọng có thể giúp cậu giảm bớt đau nhức.
Bàn tay lớn trong nước truyền tới xúc cảm ấm áp khiến KỷÁ Thanh yên tâm dựa vào ***g ngực hắn, nở nụ cười ngọt ngào xinh đẹp.
“Thiếu Ân, em rất vui."
“Anh cũng vậy, cảm ơn em, Thanh!" Hắn hôn nhẹ lên tóc cậu.
Rốt cục hai người cũng biểu lộ hoàn toàn trái tim mình, phần tình cảm này thật đáng quý trọng.
“Thiếu Ân, chúng ta mãi mãi sẽ không chia lìa cóđúng không?"
KỷÁ Thanh chưa quên lời nói của Quý Thiếu Quân ngày đó. Quý Vân, ba nuôi của cậu đã trở về, tuy rằng ông vẫn chưa xuất hiện nhưng buổi tiệc tối nay có phải ông cũng đã cho người đưa lễ vật tới.
“Đương nhiên, chúng ta sẽ không tách ra, hiện tại cho dù em có muốn rời khỏi anh cũng không được, em đã là người của anh, anh sẽ không cho em đi." Quý Thiếu Ân cam đoan, vòng tay càng siết chặt lấy người trong lòng.
“Haha, Thiếu Ân anh thật báđạo." KỷÁ Thanh trong lòng vô cùng ngọt ngào. “Chuyện của em và Tiểu Phàm tối nay không phải là thật đâu."
Quý Thiếu Ân không nhịn được hôn lên môi cậu một cái, hắn thực thích cái cảm giác khi hôn cậu.
“Khi bình tĩnh lại anh đã nhận ra, Vũ Phàm không phải người như vậy, hơn nữa Trọng Hiên cũng sẽ không thản nhiên màđứng ở ngoài nhìn. Thanh, sau này đừng có một mình đi gặp Tử Phong nữa, trong đầu hắn toàn nghĩ những chuyện bậy bạ, đừng để bị hắn làm hư."
Bất quá nói đi cũng phải nói lại, ít nhiều cũng nhờ bọn họ kích động mà hiện tại hắn mới cùng KỷÁ Thanh thân mật tắm chung như thế này.
“Anh Tử Phong là người tốt."
Đương nhiên, nếu không bọn họ cũng không thể làm bạn nhiều năm như vậy.
“Muốn đứng lên sao? Nước cũng nguội hết rồi."
Quý Thiếu Ân lau khô thân thể cả hai sau đó khoác áo choàng vào, ôm cậu rời khỏi phòng tắm.
“Đưa em về phòng trước được không?" KỷÁ Thanh mềm giọng năn nỉ.
Quý Thiếu Ân mặc dù hiếu kỳ nhưng cũng không hỏi nhiều liền đưa KỷÁ Thanh về phòng của cậu, khẽđặt cậu xuống giường.
KỷÁ Thanh mở ngăn kéo ởđầu giường, từ bên trong lấy ra một chiếc hộp tinh xảo đặt vào tay Quý Thiếu Ân.
“Cái gì vậy?"
Trong lòng bỗng hơi co rút một cái, Quý Thiếu Ân cũng không hiểu là do cậu quá thần bí hay vì món đồ bên trong nhất định cùng hắn có quan hệ.
“Mở ra xem đi!" KỷÁ Thanh vừa xấu hổ vừa có chút chờ mong nhìn hắn.
Quý Thiếu Ân hơi nghi ngờ nhíu mày, sau đó chậm rãi mở nắp hộp, thứ nằm bên trong làm cho hắn vô cùng kinh ngạc. “Thanh, em làm sao tìm được thứ này?"
Như vậy hắn rõ ràng đã biết đây là dây chuyền đôi.
“Em trước khi từ New York trở vềđã mua, vẫn luôn tìm cơ hội thích hợp đểđưa cho anh, hôm nay có lẽ là thời điểm tốt nhất." KỷÁ Thanh vui vẻ cười híp mắt.
“Đây chính là vật đính ước em cho anh nha, lúc nào cũng phải mang theo không được tháo xuống. Em đeo giúp anh được không?"
KỷÁ Thanh không đợi hắn trả lời liền tự mình lấy sợi dây chuyền ra, hai tay vòng qua cổ hắn đeo vào, sau đó kéo mặt dây chuyền của cậu ra, đem hai cái đặt cùng một chỗ.
“Thật làđẹp phải không? Cặp dây chuyền đẹp như vậy sao anh nỡ lòng nào chia rẽ bọn chúng? Bất quáđã bị em phát hiện. Chúng cũng giống hai ta, đi hết một vòng lớn rốt cục cũng về bên nhau."
Cậu ôm lấy cổ Quý Thiếu Ân, dụi đầu vào ngực hắn.
“Thiếu Ân, xin lỗi, lúc trước khi đi New York em đã nói những lời quáđáng. Em chỉ muốn mình tiến bộ hơn, muốn tìm một chỗđứng thuộc về mình, hy vọng về sau có thể sinh sống an ổn, nhưng em sai rồi, bất luận làđi đến đâu, nhận được bao nhiêu tiếng vỗ tay, không có anh em vĩnh viễn không bao giờ vui vẻđược, thì ra người em tìm kiếm vẫn luôn ở ngay trước mắt." KỷÁ Thanh siết chặt vòng tay.
“Chỉ cóở bên cạnh anh em mới cảm thấy không còn sợ hãi, chỉ có anh mới xoa được dịu những bất an trong lòng, có anh ở bên cạnh em mới cóđược cuộc sống yên ổn. Thiếu Ân, em rất vui vìđãđược gặp anh. Đừng lo cho em, em bây giờ rất tốt, tuy rằng nhớ đến chuyện trước kia vẫn còn thấy đau khổ nhưng miễn có anh ởđây em sẽ không việc gì, có anh vĩnh viễn sẽ không cảm thấy côđơn. Cho nên nếu anh không muốn em đau khổ, chúng ta vĩnh viễn phải ở cùng nhau."
“Thanh!" Trong lòng hắn ngập tràn xúc động. Quý Thiếu Ân không nghĩ tới cậu chẳng những bày tỏ còn nói ra những lời ước hẹn cam kết.
“Anh yêu em!"
Hắn ôm cậu thật chặt như muốn khắc sâu vào tâm khảm, hai sợi dây chuyền lơđãng chạm vào nhau.
Cả người Quý Thiếu Ân nhất thời nóng lên, dục vọng ngủ say lần thứ hai thức tỉnh, thuận thếôm lấy người trong lòng, tham lam mà quấn lấy, mút hôn.
“Thanh, còn có thể không?"
Hỏi trực tiếp như vậy khiến KỷÁ Thanh hai máđỏửng, ngón tay lần mò tìm đến một hộp quà tinh xảo.
“Chờ chút, bên trong có lẽ có vài thứ gìđó."
Quý Thiếu Ân buồn bực mở gói quà ra, thứ bên trong nhất thời làm cho hắn thay đổi sắc mặt.
“Ai đưa cho em?"
“Là anh Tử Phong."
KỷÁ Thanh nghiêng đầu nhìn, quả nhiên là có nhiều loại thuốc bôi trơn, bao cao su cùng một số công cụ *** thú vị.
“Trong đầu hắn rốt cục là chứa đựng cái gì vậy?"
“Đừng tức giận, chúng ta lại tới một lần nữa được không?" KỷÁ Thanh chủđộng ôm lấy hắn, dâng lên đôi môi ướt át, nhiệt tình hôn.
“Sau này những lúc không có anh tuyệt đối không được một mình đến tìm hắn." Tiểu Thanh sớm muộn gì cũng bị hắn ta làm hư.
Tuy giận nhưng Quý Thiếu Ân vẫn cầm lấy lọ thuốc bôi trơn mà Nghiêm Tử Phong đưa, lấy ra một ít xoa lên hậu huyệt của KỷÁ Thanh.
“A… ân…"
“Có nghe không?" Hắn tách ra hai chân KỷÁ Thanh, để dục vọng của mình ngay lối vào.
Quý Thiếu Ân đầu tiên đem dục vọng nóng rực của mình đẩy vào nơi sâu nhất, sau đó dường như trừng phạt mà nhanh chóng đưa đẩy, tay không quên an ủi dục vọng trắng nõn của cậu.
“A… ân… em nghe rồi… Thiếu Ân… anh chậm… một chút… a…"
“Thanh, nói, em là của anh!" Quý Thiếu Ân nặng nềđâm rút, hài lòng nhìn thân hình người bên dưới theo sự vận động của hắn mà run rẩy phập phồng.
“Uhm… Tiểu Thanh mãi mãi cũng là người của Thiếu Ân… a ân…"
“Thanh, anh yêu em!"
—————-
“Đỡ hơn chút nào không?"
Quý Thiếu Ân lo lắng thay miếng khăn lạnh cho cậu, tối hôm qua hắn vì vui mừng nên có hơi quá trớn, kết quả hại KỷÁ Thanh nửa đêm thì bắt đầu phát sốt.
“Em không sao, chỉ hơi mệt một chút thôi, đừng lo!"
Hắn đau lòng xoa gương mặt nhợt nhạt của KỷÁ Thanh. “Xin lỗi."
“Không cần nói xin lỗi, anh khiến em có cảm giác như anh đã hối hận, hơn nữa ngày hôm qua em… cũng rất thoải mái. Tuy rằng mới đầu có chút đau nhưng sau đó thì không còn nữa, chỉ là không nghĩ nửa đêm lại bị như vậy."
Kỳ thực cơ thể cậu hiện tại càng đau đớn hơn, ngay cả cửđộng một chút cũng không dám, chỉ là cậu không dám nói, nói rồi Quý Thiếu Ân sẽ tự trách, không chừng rất lâu sau sẽ không chạm vào cậu.
“Anh không hối hận, đừng có nói lung tung."
Tiểu Thanh có hơi hạ sốt nhưng sao trông cậu vẫn rất khó chịu? “Có cần gọi Quý Thiếu Khải đến xem lần nữakhông?"
“Không muốn!"
Loại chuyện đáng ngượng này một lần làđủ rồi. nghĩđến bộ dáng như cười như không của Quý Thiếu Khải tối qua là cậu lại cảm thấy rất mất mặt.
Hơn nữa, không biết có phải Quý Thiếu Khải vì cứ cách hai ba ngày lại bị kêu đến mà bất mãn hay không, trước khi ra về còn cốý lớn tiếng nói cho cậu nghe, nói Quý Thiếu Ân nên kiềm chế một chút, chậm rãi mà làm, người cũng không có chạy mất, mới lần đầu đã làm nhiều như thế cậu không chịu nổi cũng làđiều tất nhiên.
“Vậy em ngủ thêm một lát đi." Quý Thiếu Ân cúi đầu, thương tiếc mà hôn một cái sau đó giúp cậu xoa bóp những chỗđau nhức.
KỷÁ Thanh cắn môi, suýt nữa đã phát ra tiếng rên rĩ, ở trong lòng thầm mắng. Thân thể của cậu rõ ràng không thoải mái, sao còn bị hai bàn tay kia khiến cho khu vực phía sau bắt đầu nổi lên phản ứng.
“Thiếu Ân, không cần mát-xa nữa, ôm em ngủ một lát làđược rồi." Cậu tóm lấy đôi bàn tay đang sờ loạn.
“Sao rồi?" Quý Thiếu Ân ôm cậu vào ngực.
“Không sao."
KỷÁ Thanh chậm rãi xê dịch cơ thể gần như sắp đứt lìa xương cốt, không dám nằm quá gần Quý Thiếu Ân nhưng vẫn bị Quý Thiếu Ân phát hiện, hắn ngăn lại cặp mông không cho cậu tiếp tục lui.
“Đây chỉ là phản ứng tự nhiên, đừng xấu hổ."
“Cái gì phản ứng bình thường! Nói giống như ai tới sờ em em đều đối với người đó có phản ứng vậy, anh thật đáng ghét! Ăn nói bậy bạ, không cho ôm nữa!" KỷÁ Thanh đột nhiên tức giận đến phồng má.
“Xin lỗi, anh không phải cóýđó, là anh nói sai, đừng giận được không?" Quý Thiếu Ân xáp lại gần ôm chặt lấy thân thểđang giãy dụa. “Đừng lộn xộn nữa, người em đau anh cũng sẽđau lòng."
Hắn dịu dàng an ủi, một lát sau KỷÁ Thanh rốt cục cũng chịu nằm yên, lặng lẽôm chặt hông của hắn tiến vào mộng đẹp.
Trên mặt Quý Thiếu Ân mang theo ý cười thỏa mãn, người khi có bệnh quả nhiên yếu đuối, ngoại trừ dễ dàng nổi giận còn hay làm nũng rất đáng yêu.
KỷÁ Thanh liên tục nóng suốt mấy ngày, tuy rằng không sốt cao nhưng nhiệt độ cứ lên xuống thất thường. Quý Thiếu Ân phải xin nghỉ mấy ngày ở nhàđể chăm sóc cậu.
Vui mừng vì thấy bọn họ rốt cục đã có tiến triển, Ân Trọng Hiên cho hắn nghỉ luôn hai tháng để bọn họ có thời gian bồi dưỡng phần tình cảm không dễ dàng gì có được.
Mà KỷÁ Thanh được hắn săn sóc kỹ lưỡng mấy ngày sau thân thể cũng dần hồi phục.
“Thiếu Ân, anh không chuẩn bịđi làm sao?"
KỷÁ Thanh vẻ mặt ngái ngủ nhìn người bên cạnh.
“Em ngủ nhiều đến mụ mị rồi sao? Anh còn đang trong thời gian nghỉ phép."
KỷÁ Thanh thoáng chốc tỉnh cả ngủ, đem mặt vùi xuống gối.
“A… thật là mất mặt."
Đều là do thân thể của cậu quá kém, kết quả khiến cho toàn bộ thế giới đều biết bọn họđã làm ra chuyện tốt đẹp gì. Mạc Vũ Phàm và Nghiêm Tử Phong lo lắng đến xem cậu, đương nhiên cũng nhắc nhở Quý Thiếu Ân một phen.
Quý Thiếu Ân nhìn hành động trẻ con của cậu thì không khỏi bật cười.
“Thanh, sẽ không ai cười em đâu, mau dậy đi, đừng giận nữa."
“Đáng ghét, đáng ghét, đều tại anh hết." Mặt cậu đỏ như hai trái cà chua, giận dỗi màđánh Quý Thiếu Ân.
“Phải, là anh không tốt, đừng giận nữa được không?" Trước đây cậu cũng hay quấn quýt theo hắn làm nũng, bất quá hiện tại không giống, người hắn yêu nhất vì hắn mà nở nụ cười với lúm đồng tiền xinh đẹp, cũng vì hắn màđể lộ ra thân thể khiêu gợi mê người.
“Hôn em em sẽ không giận, em thích cái cảm giác thoải mái kia."
Tiểu quỷ này đúng là hết thuốc chữa.
Quý Thiếu Ân ngọt ngào hôn cậu, hai người hôn nhau say đắm khó chia lìa, mãi đến khi có tiếng chuông điện thoại vang lên quấy rối.
“Thiếu Ân… cóđiện thoại." KỷÁ Thanh mơ màng nhắc nhở.
“Mặc kệđi."
Liên tục mấy ngày không được chạm vào người yêu, hắn không muốn đang hôn môi cũng bị làm phiền.
Có linh cảm đây là cuộc gọi quan trọng, KỷÁ Thanh hơi đẩy ra cái người đang đè chặt lên cậu.
“Thiếu Ân…điện thoại nhà rất ít người biết, nhất định là có việc quan trọng."
“Nó sẽ tựđộng chuyển thành tin nhắn, không cần dừng lại." Quý Thiếu Ân lần thứ hai chiếm lấy đôi môi đỏ mọng.
Một lát sau, tin nhắn điện thoại truyền tới giọng nói trầm ổn của Quý Thiếu Quân. “Ba đang ở nhà chính, ông muốn em dẫn Tiểu Thanh về một chuyến."
Hai người đang hôn nồng nhiệt thì bị tin tức này làm cho choáng váng, đồng thời dừng lại động tác.
Quý Thiếu Ân trước tiên lấy lại tinh thần, sau đó dựđịnh không thèm đểý tới, lần nữa cúi xuống hôn lên cánh môi hồng nhuận mềm mại khiến hắn say đắm.
“Đừng như vậy… Thiếu Ân…"
“Thân thể em còn chưa khỏe, vài ngày nữa hãy về." Hắn yêu thương vuốt ve gương mặt tái nhợt của KỷÁ Thanh.
“Em thực sựđã khỏe rồi, hôm nay vềđi thôi, đừng để ba nuôi đợi." Tuy nói vậy nhưng nghĩđến phải đi về, KỷÁ Thanh không tránh khỏi bất an.
“Đừng miễn cưỡng, bây giờ cũng muộn rồi để anh gọi nói chuyện với ba, ngày khác chúng ta sẽ về."
“Em có thểđi được, hơn nữa sớm hay muộn thì cũng phải về." KỷÁ Thanh vừa mới khỏi bệnh, giọng nói còn rất yếu.
Quý Thiếu Ân dịu dàng ôm lấy người trong lòng, tại gương mặt ửng hồng của cậu hôn một cái, hắn biết cậu đang lo lắng.
“Đừng lo, bất kể ba có chấp nhận hay không chúng ta cũng sẽ không tách ra." Hắn nghiêm túc nói.
“Ừm."
KỷÁ Thanh tin tưởng hắn, nhưng cậu vẫn lo Quý Vân sẽ không để yên như vậy.
—————-
Quý Thiếu Ân và KỷÁ Thanh vừa bước vào Quý gia lập tức nhìn thấy Quý Vân, Hàn Lâm, Quý Thiếu Quân và Quý Thiếu Khải, bốn người đã ngồi đợi sẵn.
Quý Thiếu Ân rất tự nhiên nắm tay Kỷ Á Thanh đi tới trước mặt Quý Vân ngồi xuống. Hắn không mở miệng mà chỉ liếc nhìn ông, xem nhưđã chào hỏi.
KỷÁ Thanh nhìn người đang ngồi nghiêm mặt, nhỏ giọng kêu. “Ba nuôi!"
“Đừng gọi ta là ba nuôi!"Ông bỗng dưng nổi giận quát.
Âm thanh vang dội khiến KỷÁ Thanh bị dọa rụt hai vai lại, bối rối liếc nhìn sang phía Hàn Lâm, do dự không biết có nên gọi mẹ nuôi hay không, lại sợ sẽ giống lúc nãy, cuối cùng vẫn không lên tiếng, chỉ cúi thấp đầu, hai tay nắm chặt.
Trước đây ba nuôi cũng rất thương cậu, chưa từng hung dữ với cậu bao giờ, hôm nay ông tức giận như vậy nhất định là vì phản đối cậu và Thiếu Ân ở bên nhau.
Quý Thiếu Ân đau lòng lập tức ôm cậu vào ngực, biểu hiện ý tứ muốn bảo vệ, mắt lạnh trừng người trước mặt, cho dù là cha hắn cũng không được phép đem người bên cạnh hắn đi.
Quý Thiếu Quân mặc dùđang nhàn nhã ngồi bắt chéo chân, nhưng thần sắc của y cũng hơi căng thẳng. Nếu Quý Thiếu Ân xử lýđược y sẽ không cần lo, bằng ngược lại y sẽ phải nhúng tay vào.
“Loạn rồi, loạn rồi, ánh mắt của con là thái độ gì?"Uy nghiêm của Quý Vân so với thời điểm năm đó còn làĐường chủ vẫn không có gì thay đổi.
“Ba muốn nói gì?" Quý Thiếu Ân trực tiếp cắt ngang, không có hứng thú nói vòng vo.
“Hai đứa còn không mau buông ra cho ta, hai người con trai ôm ôm ấp ấp còn ra thể thống gì?"
“Ba chỉ muốn nói chuyện này thôi sao?" Quý Thiếu Ân càng ôm chặt KỷÁ Thanh không buông tay, ánh mắt càng trở nên lạnh lẽo.
“Ta sẽ không chấp nhận chuyện hai người các ngươi, con cũng mau trở về tổ chức cho ta, người của Xiết Vân Đường lại đi làm công cho kẻ khác như vậy sao?"Ánh mắt sắc như chim ưng của Quý Vân trừng thẳng hắn.
“Con sẽ không quay về, nếu ba không chấp nhận tụi con, con sẽ dẫn Tiểu Thanh đi đến một nơi khác bắt đầu cuộc sống mới." Bất luận có nói thế nào hắn cũng không buông tay KỷÁ Thanh.
Quý Vân giận tím mặt vỗ bàn. “Thái độ của con là sao, chẳng lẽ con không sợ ta sẽ ra tay với Ân Trọng Hiên?"
“Con nói rồi, con sẽ rời khỏi Ân thị, rời khỏi nơi này, ba tốt nhất đừng động tới bọn họ!"
Trong đôi mắt lạnh lẽo thâm thúy chợt lóe lên hàn quang, hắn tuyệt đối sẽ không để chuyện của mình liên lụy đến bạn bè.
“Ba à, thứ cho con nói một câu, chuyện nhà của chúng ta không can hệđến kẻ khác, con tuyệt đối sẽ không ngồi yên." Quý Thiếu Quân vẫn giữ nụ cười nhã nhặn.
Quý Vân liếc mắt trừng Quý Thiếu Quân một cái, cảm thấy đàm phán với Quý Thiếu Ân không xong liền hướng KỷÁ Thanh nhẹ nhàng khuyên bảo.
“Tiểu Thanh, con rời xa Thiếu Ân đi, ta sẽ cho con một gia đình mới, cuộc sống mới."
“Cho dù thế nào chúng con cũng sẽ không tách ra." KỷÁ Thanh dùng ánh mắt kiên định, không e sợ mà nhìn người trước mặt, những ngón tay đan chặt vào tay Quý Thiếu Ân.
Quý Vân lần thứ hai tức giận đập bàn. “Được lắm, cho ngươi ở Quý gia bao nhiêu năm, đây là cách ngươi báo đáp ta sao?"
“Xin lỗi." KỷÁ Thanh cúi thấp đầu, cậu hổ thẹn với ba nuôi nhưng cũng không muốn rời đi người mà vất vả lắm cậu mới cóđược.
“Người là do con chăm sóc, con nghĩ Tiểu Thanh không cần phải báo đáp ba cái gì, xem ra giữa chúng ta không còn chuyện gìđể nói."
Không đành lòng nhìn người yêu bị làm khó dễ, Quý Thiếu Ân đứng dậy chuẩn bịđem cậu rời đi.
“Khoan đã!" Hàn Lâm gọi hai người lại, bất mãn nhìn Quý Vân. “Lão gia, được rồi, ông đã làm Tiểu Thanh sợđấy."
Bà dịu dàng hướng KỷÁ Thanh đưa tay ra.
“Tiểu Thanh lại đây cho mẹ nhìn một chút, mấy năm không gặp, đã lớn như vậy rồi sao."
Hàn Lâm thực sự rất thương đứa nhỏ này. Năm đó cậu được Quý Thiếu Ân đưa về, còn tuyên bố muốn nuôi dưỡng bàđã rất vui, rốt cục cũng có thêm được một tiểu hài tử, cậu tuổi còn nhỏ lại ngây thơ hoạt bát, so với ba đứa con lớn của bà thìđáng yêu hơn nhiều.
Thai độ chuyển biến bất ngờ khiến KỷÁ Thanh hơi sửng sốt một chút, sau khi đi qua có phải lại giống như lúc nãy bịđuổi trở về? Cậu chần chừ nhìn Quý Thiếu Ân, mà Quý Thiếu Ân cũng đề phòng nhìn mẹ hắn.
Đối với thai độ của bọn họ Hàn Lâm cũng không hề tức giận ngược lại vui mừng vì con trai bà thực sự rất quan tâm đến Tiểu Thanh, bà nở nụ cười hiền từ trấn an cậu.
“Tiểu Thanh đừng lo, ba con vừa rồi chỉđùa một chút thôi, đừng đểý tới ổng, lại đây để mẹ ngắm kỹ con xem nào."
KỷÁ Thanh nhìn sang Quý Thiếu Ân, thấy hắn gật đầu, lại nhìn về phía Quý Thiếu Quân thấy y cũng gật đầu cậu mới dám bước lại gần bà ngồi xuống, nhỏ giọng. “Mẹ nuôi."
“Tiểu Thanh, sau này nên đổi cách xưng hô, phải gọi là mẹ mới đúng."
Hàn Lâm nâng mặt cậu lên, ngắm nhìn cẩn thận.
“Tiểu Thanh đúng là càng lớn càng đẹp, để lại bên cạnh Quý Thiếu Ân thật đáng tiếc." Nói xong giống như rất tiếc nuối mà lắc đầu vài cái.
KỷÁ Thanh mơ hồ nhìn Quý Thiếu Ân, thấy ánh mắt hắn vô cùng phẫn nộ bắn về phía Quý Vân, mà Quý Vân lại xem như chưa có chuyện gì xảy ra, bộ dạng nhàn nhã uống trà.
“Đừng lo lắng, ba các con không có phản đối chuyện con và Thiếu Ân, ông ấy chỉ muốn thử lòng hai đứa, không ngờ tình cảm của các con lại kiên định như thế, sau đó còn muốn dùng những vấn đề nhân sinh phải đối mặt để khảo nghiệm hai đứa, nhưng xem ra đã không còn vấn đề."
Từ mấy năm trước, chuyện giữa Thiếu Ân vàÁ Thanh đã từng khiến bà và Quý Vân lo lắng, nhưng bà cũng đã sớm nhìn ra, một khi đứa nhỏ này lớn lên Thiếu Ân nhất định sẽ rời đi.
Về phần Quý Vân, tuy rằng ông từng phản đối nhưng thấy hai người họ tựa hồ không thể tách ra, cho dù là hai năm chia lìa cũng thể thể lay chuyển, cuối cùng đành phải thỏa hiệp.
Bọn họ gặp được nhau xem như là số mệnh, nếu Thiếu Ân đã cứu Á Thanh thì coi nhưđối với cậu phải có trách nhiệm.
“Hai người thật sự không phản đối con và anh Thiếu Ân sao?"Ánh mắt ảm đạm của KỷÁ Thanh rốt cục cũng lấy lại hào quang.
“Tiểu Thanh ngốc, nếu phản đối thì bọn ta đã không đổi thái độ, còn không mau gọi một tiếng mẹ?"
Hàn Lâm yêu thương vuốt ve hai gò má của cậu, đứa bé này thật đơn thuần đáng yêu, xem ra năm đó Thiếu Ân kiên quyết vì cậu rời đi làđúng.
“Mẹ!"
KỷÁ Thanh hơi đỏ mặt, như vậy có phải cậu và Thiếu Ân đãđược chấp nhận rồi không? Nhưng còn có một chuyện khác…“Vậy… anh Thiếu Ân phải trở về Xiết Vân Đường sao?"
“Nó đã muốn đi làm sao có khả năng giữ lại, ba con khi nãy chỉ nói đùa thôi. Năm đó ổng còn nói với ta, nếu Thiếu Ân ra ngoài làm một nhân viên nhỏ mà có thể trụđược một năm ổng sẽ không quản nữa, không ngờ nó làm một cái thìđã qua mấy năm, hơn nữa chưa tới một năm đãđược lên chức giám đốc, như vậy còn lý do gìđể bắt nó trở về?"
Cá tính của Quý Thiếu Ân không thích hợp với tổ chức, hắn không thích những hành động tàn nhẫn bên trong bang hội, bọn họđã sớm nhìn ra, chỉ là Quý Vân không muốn uổng phí nhiều năm huấn luyện hắn nhưng rốt cục cũng chẳng giữđược, xem ra hắn vẫn thích hợp với công việc kinh doanh hơn.
“Cảm ơn ba mẹ." KỷÁ Thanh vui mừng nhìn bọn họ, sau đó lại quay sang mỉm cười ngọt ngào cùng Thiếu Ân.
“Nếu như Thiếu Ân bắt nạt con nhất định phải nói cho mẹ, mẹ sẽ giúp con lấy lại công bằng."
“Thiếu Ân sẽ không bắt nạt con, anh ấy đối với con luôn rất tốt."
Thật ra người bắt nạt mới chính là cậu, mấy ngày nay cậu thường hay nổi nóng với hắn, nhưng Thiếu Ân chỉ mỉm cười đầy cưng chiều.
“Tiểu Thanh lại đây ba ôm một cái."Đứa nhỏ này quả thật đáng yêu vô cùng, trước đây khi còn ở Xiết Vân Đường đều khiến mọi người hài lòng.
KỷÁ Thanh chậm rãi đi tới, ngay lúc sắp bị Quý Vân ôm, Quý Thiếu Ân đãđoạt lại người ôm vào ngực.
“Ba muốn làm gì? Vừa rồi còn nói chuyện không có tính người, nay lại muốn đoạt người của con?"
“Anh Thiếu Ân!" KỷÁ Thanh đỏ mặt kêu lên, ở trước mặt ba mẹ lại ăn nói như vậy.
“Đúng là phản rồi, rốt cục thì ai mới là chủ cái nhà này a?" Quý Vân không khỏi than thở, từ sau khi ông từ chức thì ba đứa con không ai còn sợông cả.
Quý Thiếu Quân nãy giờđang xem trò vui giờ mới chịu mở miệng, vẫn là nụ cười khiến người ta chói mắt.
“Ba vẫn là chủ của Quý gia, nhưng ba đã quên rồi, hiện tại trong nhà chính chỉ còn lại ba mẹ hai người thôi, muốn quản tụi con… e khó lắm."
Quý Vân cũng không thèm đểýđến chuyện uy nghiêm của ông bị coi thường, ông hiện tại chỉ quan tâm đến một chuyện khác.
“Thiếu Quân, con sẽ không khiến cho ba thất vọng đi. Lúc nào thì cưới vợ cho bọn ta ẵm cháu?"
Thiếu Ân đã không thể trông cậy vào, bất quá ông vẫn còn hai đứa con trai khác.
“Hahaha…" Y bỗng cười rộ lên, cười đến nỗi da đầu muốn phát run.
Quý Vân và Hàn Lâm không hẹn mà khẽ rùng mình, y cười như thế là cóý gì?
“Ầy, Thiếu Khải à, tỉnh dậy đi, con chừng nào thì cho chúng ta được ẵm cháu?"
“Đừng đánh thức nó, Thiếu Khải vừa rồi ở phòng phẫu thuật rất bận rộn, cứđể cho nó ngủ."
Quý Thiếu Quân kiêu ngạo nhìn đứa em trai nhỏ nhất, bệnh viện riêng của tổ chức có những người này, chỉ cần bọn họ ra tay, ai dám không bình phục.
“Thân thể không thoải mái sao?" Quý Thiếu Ân dịu dàng hỏi người trong lòng đã sớm mở mắt không nổi.
KỷÁ Thanh dụi mắt. “Không phải, chỉ là ngồi một hồi tự dưng thấy buồn ngủ."
Quý Vân một mình than thở, ba đứa con trai hoàn toàn không đểông vào mắt.
Một đứa so với ông năm đó càng máu lạnh vô tình, một đứa từ lúc vào cửa đã ngủ gà ngủ gật, một đứa khác chỉ lo nói chuyện yêu đương, lúc nãy ông chỉ giả vờ nổi giận cũng không phát hiện.
Bỗng nhiên ông thấy hối hận vì năm đó ham muốn hưởng lạc nên từ chức quá sớm, hiện tại cả ba đứa con đều sắp leo lên đầu ông rồi.
END 10
Tác giả :
Vi Hân