Trượt Băng Nghệ Thuật Càng Thích Hợp Để Tôi Tham Gia Thế Vận Hội
Chương 74 Căn Dặn
Ngày 16 tháng 10, quận Kent, tiểu bang Delaware, nước Mỹ.
Trương Giác mới xuống máy bay lập tức bị sai múi giờ đánh bại, nằm úp sấp trên lưng ông cậu ngủ tới đất trời đen kịt, từ sân bay đến xe buýt, rồi từ xe buýt cho đến khách sạn, toàn bộ hành trình đều là trạng thái ngủ say.
Nhìn dáng vẻ ngủ ngon như vậy của cạu, Trương Tuấn Bảo cũng không biết nên nói đây là uy lực của việc sai múi giờ hay là ghen tị với chất lượng giấc ngủ cao của những người trẻ tuổi.
Bọn họ cũng thật may mắn, hai ngày trước quận Kent còn có sấm vang chớp giật, trời đổ mưa to, ngày hôm nay liền biến thành trời nắng dương quang xán lạn, ánh mắt trời chiếu vào người thông qua chiếc cửa sổ to, ấm áp đặc biệt thích hợp để ngủ.
Thẩm Lưu mở sổ ghi chép: "Nhà hàng nổi tiếng nhất ở đây là..
một nhà hàng Anh? Đồ ăn nước Anh không ngon đâu."
Trương Tuấn Bảo rất thong dong: "Không sao đâu, tôi có mang theo tỏi, cải bẹ còn có mì ăn liền, nếu đồ ăn nước Anh không ngon thỉ khỏi ăn."
Ông cậu đặc biệt chuẩn bị dự trữ lương thực!
Hoàng Oanh lấy điện thoại di động ra dựa vào người huấn luyện viên Trương chụp cái người đang ngủ kia, cười hì hì.
"Tiểu Ngọc ngủ đến mức nướng miếng chảy hết ra, còn dính trên quần áo của huấn luyện viên Trương luôn."
Quan Lâm ho khan một tiếng: "Em đừng có nhìn chằm chằm vào cơ bụng của người khác có được không?"
Hoàng Oanh: "Nhưng mà nước miếng của Tiểu Ngọc nhỏ tới chỗ đó đó, nước miếng của cậu ấy còn đủ để làm ướt tóc luôn áy chứ."
Trương Giác nhiều tóc, lúc được cột lên thì bím tóc của cậu quá nặng so với da đầu, cho nên bình thường cậu hay xõa tóc ra, vì vậy khi Hoàng Oanh chụp những bức ảnh không nhịn được mà nghĩ, nhìn góc nghiêng mặt của Trương Giác quả thật giống như một tiểu tiên nữ.
Lần này ba vị kiếm sĩ đời mới vẫn đồng thời chọn một phân trạm, bởi vì không chỉ Trương Giác sẵn sàng trao cơ hội cho những đơn nam khác trong nước mà bọn họ cũng sẵn sàng trao cơ hội cho những vận động viên trượt băng đôi khác.
Mặc dù đối với rất nhiều tuyển thủ trẻ nói, phân trạm thi đấu đầu tiên khi thăng lên tổ thành niên thì nên là quê nhà, nhưng bọn họ đã quen với cái giải đấu lớn cho nên có thi đấu trên sân nhà hay không cũng không quan trọng.
Kỳ thực ngay từ đầu Hoàng Oanh cùng Quan Lâm cũng không mong đợi được rằng bọn họ có thể vững vàng đăng ký được hai phân trạm thi đấu, nhưng có lẽ là hai người họ đang ở trong môn trượt băng đôi thế hệ mới, còn thuộc về cảm giác cp kia, thêm vào việc bọn họ còn có quăng về bốn vòng, còn được người hâm mộ trượt băng coi trọng cho nên khi bọn họ đăng ký tham gia phân trạm thì nhận được sự chấp nhận rất sảng khoái.
Trương Giác tỉnh lại sau đó, người còn chưa kịp tỉnh táo thì Thẩm Lưu đã nhấc một chiếc ghế đẩu ngồi xuống trước mặt cậu.
"Trương Giác, anh muốn nói với em chuyện này."
Trương Giác: "Chuyện gì ạ?"
Thẩm Lưu: "Anh nghĩ em cũng cảm nhận được, hiện tại số tài nguyên công khai mà cấp trên trao cho em tại hạng mục băng tuyết thì thực sự rất là lớn, sự quan tâm đối với môn trượt băng nghệ thuật cũng như sự chú ý của mọi người đối với em đều đang tăng lên."
Trương Giác gật đầu: "Dạ, sau đó thì sao?"
Thẩm Lưu: "Những tài nguyên này sở dĩ rơi xuống đầu em chủ yếu là bởi vì có một vị lãnh đạo của Cục thẻ thao đã xem《 sông lớn chi vũ 》của em theo lời giới thiệu của giám đốc Tôn, người đó là ông chủ của giám đốc Tôn, nói rằng năm nay sẽ chú ý đến trận đấu của em để xem liệu em có khả năng trở thành người giành chiến thắng trong Thế vận hội mùa đông hay không, cho nên em cần phải chịu khó một chút, giống như các nhà tổ chức giải thi đấu ở nước ngoài đều sẽ chơi, nếu như bọn họ muốn mời em ca hát, em có thể hát GG.
Bond* nhưng không thể hát lại《cherry bomb》."
*Bộ phim hoạt hình 3D của Trung Quốc.
"Đây cũng là lý do khi anh ở cùng với em và Frans đang biên đạo biểu diễn trượt băng đã ngăn em sử dụng ca khúc của Lady Gaga, lãnh đạo năm nay cũng hơn bảy mươi tuổi rồi, cho nên hai năm tới đây em phải kiềm chế, chờ hết chu kỳ Sochi ông ấy sẽ về hưu, đến lúc đó em có muốn nổi điên cái gì cũng không liên quan nữa."
Trương Giác đã hiểu.
Đứa nhỏ bật ngón tay cái: "Hiểu rồi, năm nay em sẽ trượt băng vô cùng quy củ!"
Thẩm Lưu ừ một tiếng, trong lòng cũng biết lần này lúc Trương Giác chọn ca khúc biểu diễn trượt băng chỉ là vì ca khúc đó đã được Hứa Đức Lạp sử dụng trong bài kiểm tra đánh trống jazz mà thôi, không liên quan gì đến hạnh kiểm xấu hết.
Hắn nói thầm : "Em đó, ngoại trừ năm đầu tiên được nữ sĩ Mia kiến nghị thì sau này trượt ca khúc gì đều là tự mình quyết định, hơn nữa phong cách hàng năm cũng không giống nhau."
Rất nhiều tuyển thủ đều có phong cách cố định, nhưng phong cách của Trương Giác vẫn luôn thay đổi, thật là muốn nói, cũng chỉ có chiều cao của cậu là ít biến hóa nhất thôi.
Nhưng mà dù sao hiện tại đứa nhỏ này cũng gần 1 mét 59 rồi đó, gần hai tháng qua, Trương Giác hình như là lớn nhanh hơn trước một chút, hơn nữa còn bắt đầu thay đổi giọng nói của mình, hẳn là sắp trổ mã.
Thẩm Lưu đứng dậy: "Anh lấy cho em sữa bò nóng, như vậy chờ em bắt đầu trổ mã thì đầu gối của em sẽ bớt đau hơn, năm đó anh chính là luyện tập quá sức lại không bổ sung đủ canxi cho nên lúc phát triển đau muốn chết, sau đó cũng dễ bị gãy xương hơn những người khác."
Trương Tuấn Bảo nhấn mạnh: "Đúng vậy, sức khỏe của xương là đặc biệt quan trọng đối với vận động viên, bây giờ con phải bắt đầu bổ sung thật nhiều protein và canxi vô cho cậu."
Mỹ và Nga là nơi mà Trương Giác tham gia lần lượt là phân trạm phụ lần lượt là đầu tiên và thứ tư của mùa giải 2012 – 2013, mà lần tại phân trạm ở Mỹ, tổng cộng có 27 đơn nam tham dự.
Thật là trùng hợp, McQueen – người đã vô địch giải Grand Prix, giải vô địch châu Âu và giải vô địch thế giới năm ngoái và đánh bại Vasily cũng ở phân trạm này, ngoài ra, Angus Joe, Juventus và Choi Jeong Su mới thăng lên tổ cũng sẽ tới.
"Đúng rồi, Choi Jeong Su hình như chỉ đăng ký một phân trạm phụ, Liên đoàn trượt băng của họ cũng không cung cấp thẻ ngoài cho nội dung đơn nam cho nên cậu ấy có hai cơ hội thi đấu."
Trương Giác bẻ ngón tay: "Đợi khi đến phân trạm Nga, tớ có thể gặp lại bọn Ilya, Mi Jeong, Mong Seong, nhưng đáng tiếc là Hayato đăng ký là phân trạm Trung Quốc và Nhật Bản, còn Kanoko liền giải nghệ rồi."
Cậu còn rất yêu thích chạm mặt những người bạn của mình trên sàn đấu.
Người cung cấp thông tin Hoàng Oanh cười híp mắt: "Yoon Mi Jeong và Yoo Mong Seong trước mắt là những vận động viên triển vọng nhất của Kazakhstan có hy vọng đoạt huy chương ở Sochi, tuyển thủ hạt giống đó, cho nên các cậu chắc chắn sẽ gặp lại nhau trong trận chung kết."
Trương Giác nghĩ thầm không phải, trước khi mùa giải này bắt đầu thì hai người họ đã trả hết số tiền kia cho cậu, Trương Giác nhân cơ hội sửa sang lại khoản tiền để dành của mình một chút, phát hiện thế nhưng cũng không ít, thừa dịp lúc giá nhà còn chưa đến lúc tăng cao, còn được cha mẹ hỗ trợ cho nên tự mình tìm được một căn nhà gần trường Đại học Nông nghiệp Trung Quốc.
Ngôi nhà 83 mét vuông hai phòng ngủ một phòng khách, mặc dù là nhà cũ nhưng thời gian ở trước đó chưa quá năm năm, điện nước đầy đủ, quét tước nhà cửa và mua sắm đồ dùng trong nhà là có thể trực tiếp vào ở.
Vừa vặn Trương Giác hiện cũng đang học lớp 11, năm sau là có thể chuyển vào, đến lúc đó thì cậu không cần phải chen chúc với những người khác trong ký túc xá bốn năm đại học nữa, nhưng mà hiện tại Trương Giác là đem ngôi nhà đó cho Tần Tuyết Quân thuê với giá ưu đãi, tiền thuê nhà năm trăm một tháng, điện nước và internet do người thuê tự chịu.
Dù sao thì nếu cái căn nhà này không ai ở thì hoang vắng chết mất, coi như có trộm lẻn vào thì Trương Giác cũng không biết, còn không bằng để người quen sống ở đó để giữ gìn bầu không khí.
Cậu cũng không bận tâm về các khoản trả góp mua nhà, là một vận động viên trong thể chế thì tiền lương của cậu đủ để trả khoản tiền trả góp, hơn nữa qua năm 2017, Trương Giác sẽ trở thành một người giàu có mà thôi.
Lúc này bất kể là ai thì cũng xem phân trạm phụ này giống như việc thi đấu như thường lệ, lúc cậu đến sân vân động bằng xe buýt thì lập tức bị bầu không khí bên ngoài sân vận động làm cho kinh ngạc.
Muốn tiến vào sân vân động thì phải đi qua lối đi của tuyển thủ, nhưng hiện tại hàng chục người hâm mộ đã đứng chật cứng hai bên cổng lối đi, ánh mắt háo hức nhìn đường cái, thậm chí còn có vài phóng viên đứng gần đó cầm theo thiết bị.
Đây là muốn làm gì chứ?
Đúng lúc này, có người hét lên: "Anh ấy đến rồi!"
Trương Giác quay đầu lại, nhìn thấy một chiếc SUV ở phía sau mình, anh chàng nhất ca năm nay 24 tuổi người Châu Âu, niềm tự hào của làng trượt băng nghệ thuật nước Pháp, Mr.
McQueen bước xuống xe.
Đèn flash sáng lên, có tiếng con gái hét lên, những người hâm mộ chạy đến biểu đạt tình cảm của mình, còn McQueen thì thành thạo ký tên chụp ảnh chung với bọn họ, thoạt nhìn trông giống hệ như những minh tinh mà Trương Giác từng gặp trong giới giải trí.
Điểm khác nhau chính là số lượng người hâm mộ ít hơn một chút, nhưng độ tuổi thì phong phú hơn, nam nữ già trẻ đều có, tất cả mọi người thoạt nhìn đều rất yêu thích McQueen, mà những nghệ sĩ cậu từng gặp trước đây, hoặc chỉ có fan nữ, hoặc chỉ có fan nam, hoặc chỉ có fan thiếu nữ vẫn còn đi học.
Ví dụ như đối thủ cạnh tranh chính của Trương Giác là Vân Tư, quần thể fan của hắn chủ yếu là các cô gái nhỏ và người hâm mộ cp, còn một phần khác là do xuất thân từ gia đình giàu có kèm theo học vấn cao của Vân Tư nên mới rơi vào hố sâu.
Người đại diện nói với Trương Giác rằng nhà Vân Tư vô cùng có tiền, mà cái việc trúng tuyển vào trường đại học ở nước ngoài đó thực ra cũng liên quan đến tiền bạc, mà chất lượng của những trường đó còn kém xa 985 mà Trương Giác tự mình thi được kia, nhưng đáng tiếc Trương Giác đã bỏ học vì bệnh ung thư gan của Trương Tuấn Bảo nên đã tích góp tiền cho việc thuốc en chữa bệnh, nếu không thì không ai trong《 giấc mộng thiếu niên 307》đua được bằng cấp với Trương Giác.
Học đại học được một nửa rồi thôi học, Trương Giác, một chàng trai nghèo từng nghĩ mình sẽ là một nông dân dự bị bình thường trước khi trở thành một idol, với sự thiết lập tính cách là xuất thân từ một gia đình nghèo kiết xác, bị ông chủ của công ty môi giới chèo kéo ký kết hợp động trước khoản nợ mấy trăm ngàn suýt nữa thì vò đầu bứt tai, thiếu chút nữa là phải đi học đại học trở lại để lấy tấm bằng 985 về cho Bạch ca.
Người đại diện của Trương Giác tên là Bạch Tiểu Trân, chỉ lớn hơn Trương Giác 6 tuổi, vì vẻ ngoài trắng nõn thanh tú nên có biệt danh là tiểu bạch kiểm, Bạch nương tử, mà gọi tên thì cũng bị đánh cho nên Trương Giác gọi hắn là Bạch ca.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, lực lượng người hâm mộ của McQueen không chỉ phong phú mà còn rất dễ mến, một số người trong đó rõ ràng là những người cô ở độ tuổi năm mươi sáu mươi rất tốt bụng tặng một chiếc áo len đan bằng tay, McQueen cởi áo khoác rồi thay nó ngay tại chỗ, cùng với các cô ôm nhau thân thiết.
Khung cảnh này thực sự rất thân thiết và ấm áp.
Thẩm Lưu không nhịn được cười nói: "McQueen trong giới có biệt danh là quý ông tốt đẹp, cha mẹ hắn đều là những giáo sư tại các trường đại học hàng đầu Paris, bản thân hắn học đại học y khoa, từ tổ thiếu niên đã được khen ngợi vì chỉ số EQ cao và giáo dưỡng tốt, có một thời gian hắn được coi là con nhà người ta dưới miệng của huấn luyện viên, còn sư huynh thì lại là một nhân vật phản diện học đường, sư huynh hình như rất chán ghét hắn."
Trương Tuấn Bảo trong lúc còn hoạt động từng hút thuốc, uống rượu, đánh nhau, kiểm điểm thì viết một sấp: "Nói về lịch sử đen tối của tôi với cháu ngoại tôi hình như là rất thú vị đó, phải không?"
Thẩm Lưu nhớ tới tin đồn vị này từng ngang tài ngang sức với một người cao to trong đội bóng rổ, cuối cùng cùng nhau dắt tay vào bệnh viện, tức khắc kiên định trả lời: "Không có!"
Ngay bên cạnh vang lên từng trận kinh ngạc thốt lên, mọi người nhìn qua thì thấy đơn nữ người Ý xếp hạng thứ ba thế giới Helena cũng xuống xe, cô có một mái tóc xoăn dày màu nau, dung nhan diễm lệ quyến rũ, lúc này có một fan nam cầu hôn cô bằng một bông hồng, bảo an đã nhanh chóng đến kéo người nọ đi.
"Bọn họ đều là những vận động viên được hoan nghênh nhất trong hạng mục lần này, Helena là người đẹp nhất trong nội dung đơn nữ còn đang hoạt động, năm ngoái nhận được đại ngôn từ thương hiệu mỹ phẩm blue blood*, thu nhập nằm trong top 100 trong bảng xếp hạng vận động viên của Forbes."
*Thương hiệu blue blood (máu xanh): Thương hiệu của dòng dõi quý tộc, bao gồm: Dior, Chanel, Louis Vuitton, Prada, Gucci và Calvin Klein
Thẩm Lưu sờ sờ đầu nhỏ của Trương Giác: "Chào mừng em đến với thế giới của tổ thành niên, đúng rồi, anh nhắc nhở em, buổi tối không cho phép rời khỏi khách sạn, nếu như ở trong khách sạn đụng phải người nào muốn kéo em trở về phòng hay là đưa em ra ngoài chơi thì tuyệt đối không được phép đi theo, hiểu không?"
Trương Tuấn Bảo giật mạnh hắn, sau đó đợi đến khi Trương Giác đi về phía trước, cậu nghe ông cậu và Thẩm Lưu nói chuyện câu được câu không.
"Cậu nói với nó...!Làm gì?"
"Thằng bé cũng 15 tuổi rồi , Âu Mĩ thì cởi mở...!Tôi nhất định phải nhắc đên...!Lỡ đâu bị...!Bị những tay già đời chiếm tiện nghi thì làm sao bây giờ?"
Trương Giác không nghe rõ cuộc nói chuyện của bọn họ, lúc này còn tưởng rằng sự khác biệt giữa tổ thiếu niên và tổ thành niên là mức độ nổi tiếng cao và thấp, nhưng khi đến tối, lúc cậu mang theo kính bơi dự định đến hồ bơi thì thấy một vị đơn nam nào đó hôn Helena vô cùng nồng nhiệt.
Nhìn dáng vẻ khó tách rời của bọn họ, Trương Giác cảm thấy nếu tiếp tục nhìn thì sẽ xem được một nội dung vở kịch từ cổ trở xuống, cho nên cậu rất tự giác lui về, nhưng cậu lại tình cờ đụng phải McQueen đang dựa vào tường, bên cạnh hắn còn còn có một người con gái của nhóm khiêu vũ trên băng hạng hai của Mỹ.
Đứa nhỏ chớp chớp mắt, nhỏ giọng giải thích: "Em, em không nhìn thấy cái gì hết, em sẽ giữ bí mật."
McQueen ôn hòa phất tay một cái: "Không sao, chuyện này rất bình thường, nhưng mà bây giờ, tiểu bảo bối vị thành niên nên trở về ngủ đi thôi."
Cô gái khiêu vũ trên băng mỉm cười đẩy Trương Giác trở về: "Em còn chưa đủ lớn để nắm giữ cuộc sống về đêm đâu, trở lại đi cậu bạn nhỏ đáng yêu."
Trương Giác thuận theo nguồn sức mạnh này quay người, cuối cùng đột nhiên lĩnh ngộ được điều gì đó rồi.
Quả tim đã sớm thành niên Trương Giác trong lòng thán phục: "Wow, cái gọi là cởi mở là đây sao?"
Thảo nào trước đây Thẩm Lưu căn dặn cậu nhiều như vậy.