Trương Tam Phong Dị Giới Du
Chương 330: Bỉ Mông cự thú
Thế nhưng làm thế này Thất công chúa sẽ đắc tội không ít người, đủ khiến nàng nhức đầu một trận. Đặc biệt là giám quân Lưu Lang • Vụ Sư, giận đến cơ hồ muốn lập tức trở mặt, trong đám người chết có không ít đệ tử bổn tộc của hắn đó, một tên cũng không cứu được, có thể không giận sao?
Trải qua một đêm giết chóc, buổi sáng ở Thiết Lô Bảo nghênh đón một khắc bình tĩnh khó có. Đám người bần đạo đã sớm ăn điểm tâm rồi, bởi vì dựa theo tính toán, hôm nay chính là đám Thú Nhân chủ lực tới nơi, cao tầng bọn chúng vào buổi trưa sẽ tới Thiết Lô Bảo, đến lúc đó hẳn phải có một lần gặp mặt cao tầng giữa hai phe.
"Ban đêm hôm qua trong thành lộn xộn, dường như còn nghe được tiếng khóc và tiếng kêu thảm thiết, thật là đáng sợ. Làm cho ta không có nghỉ ngơi được, phu quân, ngươi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?" Hương Hương khi ăn xong, thời điểm uống trà liền hỏi ta.
"Thất công chúa giết người." Chuyện lớn như vậy, bần đạo làm sao không biết chút tiếng gió? Ta từ lữ quán Tạp Tây Á trên đường trở lại, mọi chuyện cũng nghe rõ ràng. Vì thế khi quay về cũng đã muộn, cùng Hải Luân gặp mặt ta cố tình che dấu qua đi, dù sao sau này có cơ hội, từ từ tìm cơ hội nói với các nàng cũng được.
Hải Luân và ta đều cho rằng sau khi đánh lui Thú Nhân lại tuyên bố chuyện này thì tương đối thích hợp. Nếu không, khi toàn bộ loài người đều bận rộn cùng Thú Nhân liều mạng sống chết, ta lại bận rộn tìm lão bà sao được? Cái này, dường như nói không dễ nghe nhỉ? Bần đạo hiện tại nói như thế nào cũng là đại nhân vật. Vẫn nên chú ý ảnh hưởng đại cục một chút.
"Giết người?" Hương Hương kinh ngạc hỏi: "Nàng giết ai ?"
"Khi xây dựng pháo đài bọn quý tộc quan viên hủ bại ăn chặn quân lương vật tư. Tổng cộng có ba trăm." Bần đạo tỉnh như không nói thẳng ra.
"Hơn ba trăm? Trời ạ. Nàng cũng quá ~~" Hương Hương chấn kinh, nói không được nữa.
"Giết cũng là giết người đáng chết, không có cái gì là quá cả. Thế nhưng, Thất công chúa quyết đoán như thế. Thật sự làm ta phải nhìn với cặp mắt khác xưa rồi." Mân Nhi tán dương: "Nàng cùng ta có chút phương diện rất giống nhau, tuy nhiên nàng so với ta còn ác hơn nhiều, ở trên chiến trường chỉ vì thắng lợi rất dứt khoát giết người, ở điểm này ta không bằng nàng!"
"Không sai, nếu như Nữ Võ Thần này có thể đi được một bước cuối cùng mà nói, nàng sẽ chân chính trở thành cứu tinh Ngõa Nạp, khai sáng sự nghiệp to lớn cho Ngõa Nạp đế quốc tuyệt đối không nói chơi." Bần đạo cũng gật đầu tán dương: "Phải nhìn nàng có thể dứt khoát đến tình trạng nào đã."
"Này! Các ngươi nói cái gì ta tại sao không hiểu gì hết?" Hương Hương tò mò hỏi: "Phu quân nói một bước cuối cùng là một bước gì đó?"
"Giết vua đăng cơ!" Bần đạo cùng Mân Nhi không hẹn mà cùng nói. Sau đó, chúng ta nhìn nhau, hiểu ý cười một tiếng.
"A." Hương Hương công chúa quá sợ hãi nói: "Điều này sao có thể, đây chính là cha ruột nàng mà?"
"Hiện tại quốc vương Ngõa Nạp đã là chướng ngại vật choNgõa Nạp phát triển, nếu hắn có can đảm phá vỡ thường quy. Đem vương vị truyền cho Thất công chúa, Ngõa Nạp đã sớm bình an chiếm cứ Tạp Tây Á rồi, ta có ném ra tất cả vốn liếng, cũng tuyệt đối cứu không được bọn họ. Nhưng hiện tại Tạp Tây Á được bảo vệ, bản thân Ngõa Nạp lại rất nguy hiểm, sau trận chiến này, Ngõa Nạp tất nhiên tổn thương nguyên khí nặng nề.
Nếu không thể đánh chiếm Đại Hán hoặc Tạp Tây Á, mất nước cơ hồ là chuyện tất nhiên, ngươi nhìn dân sinh hiện tại bên trong Thiết Lô Bảo, quần áo lam lũ, lương thực không đủ no bụng, nhưng các quý tộc lại được nuôi tai to mặt lớn, dân chúng tạo phản chẳng qua là chuyện tình sớm muộn. Mấu chốt phải nhìn biểu hiện của Thất công chúa, Nữ Võ Thần có thực lực cứu vãn tình thế hay không, thật sự là chuyện tình đáng mong đợi nha!" Bần đạo sau đó lắc đầu thở dài nói: "Đáng thương cho vô số anh tài bị chôn vùi trên tay hôn quân cùng đám quý tộc hủ bại!"
"Cho nên, vì không để giang sơn Đại Hán bị mất trên tay hôn quân, ngươi cũng muốn cổ động Long gia tạo phản phải không?" Mân Nhi khẽ cười nói. Ba người chúng ta trong phòng ngủ nói chuyện, chung quanh vừa đã sớm được Mân Nhi phóng kết giới cách âm bao phủ, cho nên nàng nói chuyện không có điều cố kỵ.
"A." Hương Hương nghe nói ta muốn tạo phản, lại sợ đến hét lên một tiếng.
"Ha hả, chớ sợ." Bần đạo nhẹ nhàng ôm Hương Hương bị dọa sắp hỏng mất vào trong ngực, an ủi: "Tạo phản hay không tạo phản chỉ là chuyện nhỏ, vị trí kia mặc dù người người trông ngóng phát thèm, nhưng căn bản không ở trong mắt ta, ta không quan tâm cái này, ta chỉ để ý an nguy người nhà mà thôi. Nếu như Đại Hán quốc vương hậu đãi Long gia, ta cũng sẽ không ra tay. Chẳng qua là hiện tại Long gia công cao lấn chủ, đã khiến cho vương thất nghi kỵ. Hừ, nếu vạn nhất quốc vương tính toán đối phó gia tộc ta, ta tuyệt đối diệt cả Đại Hán vương tộc, khiến cho bọn hắn trọn đời trầm luân."
Bần đạo tràn đầy sát khí và tự tin nói, ngay cả Mân Nhi vốn là cao thủ như thế cũng không rét mà run, ta biểu hiện ra khí thế cường đại, lấy một loại khí thế cường đại xâm phệ tâm thần nàng, làm cho nàng từ trong đáy lòng không tự chủ được, tản mát ra một cổ sợ hãi lạnh lẽo.
Cảnh này khiến Mân Nhi lần nữa nghi ngờ thân phận của ta, tại sao thực lực nàng rõ ràng vượt qua ta rất nhiều, nhưng luôn không tự chủ được chịu ký kết chủ tớ khế ước với ta ảnh hưởng? Cảnh này khiến nàng trăm mối vẫn không có lời giải, mặc dù thực lực chủ nhân không nhất định phải mạnh hơn người hầu hoặc sủng vật. Nhưng một người cấp bậc Ma Đạo Sư làm sao có thể khống chế một người hầu cấp bậc Pháp Thần đây? Huống chi ta đồng thời còn khống chế một đầu ma thú cấp chín Đại Địa Chi Hùng? Thật ra thì nàng tính còn thiếu Khắc Lý. Khà khà, đã bảo nàng sẽ buồn bực tới chết mà.
Lúc này đã đến giờ rồi, phụ thân đến bảo chúng ta lên đường, quân đoàn chủ lực Thú Nhân đã chính thức đến nơi.
Chúng ta đi đến đầu tường ngó xuống, nơi đó đã đứng đầy cao tầng liên quân, tổ mẫu một thân chiến giáp bạc trắng, anh tư hào sảng đứng ở phía trước, không ngừng đánh giá trận thế Thú Nhân. Đứng ở trên cổng thành cao gần 20m, dõi mắt trông về phía xa, có thể nhìn xa hơn 20 dặm, đầu tiên nhìn thấy chấn động nhất chính là Lôi Thú của quân đội Thú Nhân, cho dù ở trên đất bằng cũng có thể trông thấy từ xa. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Bọn chúng vóc người hùng vĩ, thật sự quá kinh tâm động phách. Sống lưng bọn chúng so với thành tường còn cao hơn, mỗi khi đi một bước cả vùng đất phải run rẩy một trận, ba đầu Lôi Thú đi tới cách tường thành không tới 3000 thước mới dừng lại, đây là xạ trình hữu hiệu của Lôi Thú. Mọi người thậm chí có thể nhìn thấy loáng thoáng lôi điện chớp lóe trên lưng chúng.
Pháp sư nhân loại đang định bố trí kết giới. Lại bị tổ mẫu ngăn trở, khoảng cách xa như vậy, cho dù tia chớp Lôi Thú có thể phóng tới đây uy lực cũng chỉ còn khoảng cấp bảy tám. Nơi này cao thủ nhiều như mây, ai lại quan tâm đến vài cái pháp thuật cấp bảy tám chứ? Trên cấp mười tuyệt đối phóng không xa tới như vậy, nếu không cũng quá biến thái rồi. Dù có là Đại Ma đạo sư cũng phóng không xa được như vậy? Huống chi trên tài liệu đã nói xạ trình Lôi Thú chừng 2500m, hiện tại vội vã bố trí kết giới, đây không phải là lãng phí ma lực sao? Lại khiến cho đám Thú Nhân cười nhạo.
Lôi Thú dừng lại. Hai bên có hai quân đoàn dàn trận chỉnh tề, một nhánh là Ngưu Đầu Nhân, một nhánh là Na Gia, mặc dù chỉ có một ngàn người, nhưng cả đám thân cao 3-4 thước, da dày thịt chắc, tay cầm binh khí khổng lồ, tạo nên khí thế đằng đằng sát khí, cũng làm cho người ta có chút ấn tượng kinh khủng không thể xóa nhòa.
Bọn họ đi tới vị trí cách thành trì ngàn thước mới dừng lại. Sau đó, một đội đại nhân vật mấy trăm người y phục có vẻ đắt tiền, hiện ra ở chính giữa hai quân đoàn, trên khu đất trống rộng mấy trăm mét. Chủng loại bọn họ rất phức tạp, cũng cưỡi đủ loại tọa kỵ kiểu dáng kỳ quái.
Không chỉ có mấy chủng tộc đã xuất hiện, còn có sư tử hình người, báo hình người, hổ hình người, thằn lằn hình người, thậm chí Phi Long hình người ở Thú Nhân Đô cũng xuất hiện. Về phần tọa kỵ lại càng đủ loại, địa hành long, thằn lằn, ma lang, ma hổ, phi long, sư hạt thú (bò cạp), Khoa La Lạp Đa thú, còn có rất nhiều loại không biết tên, tóm lại không dưới mười mấy chủng loại.
Những người này mỗi một người đều cao lớn vạm vỡ, khí thế bất phàm, hơn nữa vênh váo tự đắc, đối với liên quân nhân loại luôn mang vẻ mặt khinh thường. Trong đó, người đi ở đàng trước nhất là một vị Kim Mao Cự Nhân cưỡi cự thú. Mặc dù vị kỵ sĩ này vóc người cao đến cực điểm, khí thế cũng rất bất phàm, nhưng so với tọa kỵ ở dưới, bộ dáng hắn có chút bé nhỏ không đáng kể rồi.
Tọa kỵ hắn cưỡi cực kỳ giống đại tinh tinh, tứ chi chấm đất cũng chừng cao chín thước, nó chân trước so với chân sau còn thô to hơn, tuyệt đối to hơn hai thước, da thịt mang tính chất bạo tạc thể hiện ra lực lượng khổng lồ, quả thực làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi nó đáng sợ cỡ nào. Chân trước có năm móng nhọn dài hơn nửa thước, rộng gần một thước, địa phương dày nhất chừng ba tấc, quả thực chính là năm thanh đại đao sắc bén, không ngừng lóe hàn quang. Lại phối hợp với lực lượng của nó, mọi người chỉ nghĩ tới được một từ để hình dung, chính là "không gì không phá".
Chỉ có đại nhân vật mới làm nổi bật tâm tư của đại nhân vật, tâm thần mọi người đều bị nó chấn nhiếp, ngạo nghễ gầm nhẹ một tiếng, tất cả thớt ngựa và tọa kỵ trong thành nghe được đều bị dọa sợ đến nằm úp sấp ngã lăn quay xuống đất, nơm nớp run rẩy, không dám đứng lên, thậm chí Độc Giác Thú cùng Ngân Phi Mã cũng không ngoại lệ, quả nhiên là một cự thú đáng sợ, bách thú kinh hoàng. Đây chính là lục chiến chi vương – Bỉ Mông cự thú, mang theo uy thế vương giả.
Nhìn trong thành một đoàn kỵ binh sợ hãi nằm ngay đơ, trong lòng mọi người cũng xông lên nỗi hoảng sợ thật sâu, ngay cả tổ mẫu cũng phải chau mày, thế nhưng ngay sau đó nàng liền thấy bần đạo một bộ nhàn nhã như đi chơi, còn có Cái Thứ bên cạnh ta như không có chuyện gì xảy ra, lúc này, Cái Thứ đang nằm trên mặt đất phơi nắng, trong mắt mọi người xung quanh còn tưởng rằng nó cũng bị dọa sợ nằm bò xuống đất rồi.
Một nụ cười mang theo vài tia âm hiểm quái vị dâng lên trên khóe miệng tổ mẫu, bần đạo nếu kịp nhìn nàng một cái, liền căn bản hiểu ra vấn đề. Đáng thương cho cự thú chi vương kia, tám phần lại bị tổ mẫu theo dõi áp kế rồi, trên căn bản không có chút ngoài ý muốn, đầu Bỉ Mông cự thú này và kỵ sĩ ở trên cũng nhất định là do bần đạo thu thập rồi. Buồn bực.
Bỉ Mông, là Bách Thú Chi Vương, nhưng nhân loại chỉ phân nó cấp chín hạ vị, cái hạng này đích xác có chút ủy khuất cho chúng nó, khuyết điểm duy nhất là không biết chút ma pháp nào, nhưng chỉ riêng thực lực khi cận chiến mà nói, cho dù là Hắc Long trong Long tộc am hiểu nhất cận chiến cũng muốn phục xuống xưng thần. Hơn nữa móng vuốt Bỉ Mông có một loại độc tố tê dại, ai dính trúng liền toàn thân mất cảm giác, hành động bị ảnh hưởng rất lớn, dù là Cự Long cũng chịu không nổi. Thật sự rất là biến thái.
Bỉ Mông ngoại trừ có lực lượng cường đại, bọn chúng đồng thời còn có lực phòng ngự cường hãn nhất, da của bọn nó cứng như tinh thiết, không chỉ phòng ngự vật lý biến thái đến trình độ cơ hồ không cách nào phá vỡ, mà cả phòng ngự ma pháp cũng cực kỳ xuất sắc, pháp thuật cấp bảy trở xuống không cần để ý, chỉ có pháp thuật cấp mười mới có khả năng sinh ra uy hiếp chân chính. Thế nhưng đáng chết ở chỗ, năng lực cận chiến của bọn họ cơ hồ là vô địch. Nhưng bọn nó mặc dù thực lực biến thái như vậy, chỉ có thể nằm ở cấp chín ma thú kế cuối, cũng không phải hoàn toàn không có đạo lý.
So sánh với Địa Ngục Tam Đầu Khuyển, bọn chúng nhân tiện toàn bộ ngược lại đến cực đoan. Địa Ngục Tam Đầu Khuyển thiên về ma pháp, rồi mơ hồ thiên về chút lực lượng vật lý. Mặc dù lực lượng Cái Thứ tuyệt đối không có mạnh bằng Bỉ Mông, nhưng nếu phối hợp với Thổ hệ Trọng Lực Thuật, lực lượng Cái Thứ hiển nhiên mạnh hơn rất nhiều. Gấp mười lần trọng lực tăng lên, lấy thể trọng Bỉ Mông, còn không phải gánh lấy một tòa núi nhỏ? Lực lượng có lớn hơn nữa cũng có thể phát huy ra được bao nhiêu?
Cái Thứ có Thổ hệ ma pháp Hộ Bích, thuộc về ma pháp hộ thể, một đầu Bỉ Mông có đánh mệt chết, cũng chưa chắc phá vỡ được bức tường hộ thể này của Đại Địa Chi Hùng. Phải biết rằng ma lực Đại Địa Chi Hùng, thời điểm đứng trên mặt đất cơ hồ vĩnh viễn không dứt, bọn chúng tùy thời có thể từ thổ địa nhận ma lực bổ sung, hơn nữa tốc độ vô cùng kinh người.
Hơn nữa Bỉ Mông không có thủ đoạn công kích từ xa, chống lại đối thủ bay trên bầu trời, hoàn toàn không có biện pháp nào. Long tộc có thể ở trên trời dễ dàng tàn bạo chết bọn chúng, từ nguyên nhân này, mới xếp hạng Bỉ Mông phân chia xuống hạ vị. Nhưng Bỉ Mông cũng biết khuyết điểm của mình, cho nên ở hoang dã bọn chúng đều ở chung vài chục đầu trong một hang, một Cái Thứ đi tới, bảo đảm không mất bao nhiêu thời gian liền bị xé thành thịt vụn, chỉ làm món ăn cho người ta nhén kẽ răng mà thôi.
Tới hiện tại, trước mắt chỉ có một con thế kia, còn không đặt vào trong mắt ta, bần đạo có Cái Thứ bóp chết nó như đi chơi mà thôi, khà khà, đến lúc đó, ta liền giả heo ăn thịt Bỉ Mông, hắc hắc, tư vị ngược đãi người khác tại sao cứ thoải mái như vậy nhỉ? Ta …buồn bực… cười khoái trá.
Bên ngoài 500m, đoàn người lãnh đạo Thú Nhân đứng lại, duy độc người cưỡi Bỉ Mông cự thú vẫn đi tới trước, đi tới địa phương không tới trăm mét mới dừng lại. Tam hoàng tử Liệt Diễm • Bỉ Mông tài cao gan lớn, căn bản không cần để ý nhân loại.
"Ta là Thú Nhân Đế Viên, Tam hoàng tử Liệt Diễm • Bỉ Mông, cũng là tổng tư lệnh Thú nhân đế quốc viễn chinh nhân loại lần này, mời quan chỉ huy các ngươi đứng ra nói chuyện?" Liệt Diễm • Bỉ Mông vẻ mặt mỉm cười hỏi. Thế nhưng, cái mặt hắn đầy lông thế kia, cười lên thật sự so với khóc còn khó coi hơn.
"Ta chính là tổng tư lệnh liên quân nhân loại Lệ Na • Uy Tư Đặc." Tổ mẫu lạnh lùng thốt.
"Một nữ nhân?" Tam hoàng tử Liệt Diễm • Bỉ Mông thần thái không tin nổi nói.
"Đây cùng các hạ có quan hệ gì không?" Tổ mẫu khinh thường nói: "Ngươi chỉ cần biết rằng các ngươi nhất định thua ở trên tay ta, như vậy là đủ rồi."
"Ha ha. Ngươi nói mạnh miệng đi? Dường như khai chiến tới nay chúng ta một tay thế như chẻ tre, thoải mái tiến đến nơi này, còn một hơi xoá sạch bốn vệ thành của các ngươi, tiêu diệt gần năm vạn người, tự thân tổn thất chưa đầy mấy trăm." Tam hoàng tử Liệt Diễm • Bỉ Mông cuồng tiếu nói: "Ngươi nói giữa chúng ta, ai phải thất bại đây?"
"Hừ." Tổ mẫu cười lạnh nói: "Ngươi tại sao không nói ba nghìn Cự Ma chết trận khi công bình quyết đấu? Cũng không nói mấy ngàn Nhân Ưng bị đánh thành tro tàn, còn chưa có khai chiến ngươi đã thành bị tiêu diệt một chi quân đội, còn thổi phồng cái gì mà thổi?"
"Ha ha." Tam hoàng tử Liệt Diễm • Bỉ Mông hào khí cười nói: "Các ngươi có thể chiến thắng ba nghìn Cự Ma dũng sĩ bên ta, ta rất bội phục, có thể đánh lén Nhân Ưng một thân tiểu tâm cẩn thận lại càng khiến ta kinh ngạc. Có thể được biết hai dũng sĩ làm ra chuyện này sao?" Lời của hắn làm cho bên này chấn động không nhỏ. Bởi vì mặc dù tổ mẫu tự mình tuyên bố Nhân Ưng bị tiêu diệt. Nhưng vẫn có không ít người tỏ vẻ nghi ngờ, nghĩ là người nhà tuyên dương mà thôi, đây là thầm cho tổ mẫu đang nói dối. Hôm nay cuối cùng lại được bản thân Thú Nhân xác nhận.
"Có thể." Tổ mẫu lạnh lùng thốt: "Người thu thập Cự Ma kỵ sĩ là Long Khiếu Thiên." Phụ thân bước ra trước một bước, cùng Tam hoàng tử Liệt Diễm • Bỉ Mông nhìn nhau một cái.
"Mặc dù không tệ, thế nhưng dường như còn không phải là đối thủ Cự Ma lĩnh đội Bồ Kim?" Tam hoàng tử Liệt Diễm • Bỉ Mông kỳ quái nói. Hắn thuộc cao thủ đến cấp số này rồi tự nhiên liếc một cái là nhìn ra người khác sâu cạn.
Phụ thân mặt già đỏ lên, nói: "Nói riêng về thực lực, ta không bằng hắn, các Thú Nhân ngươi điều kiện thân thể quá tốt, thế nhưng nhân loại chúng ta lại chiếm ưu thế trang bị mạnh. dựa vào trang bị bản thân một chọi một quyết đấu thắng hắn."
"Ừ. Trang bị cũng là một phần thực lực." Tam hoàng tử Liệt Diễm • Bỉ Mông gật đầu nói: " Thú Nhân chúng ta cũng dựa vào trang bị cường đại mới ở trong ma thú sâm lâm sinh tồn được, không có trang bị thì Ngưu Đầu Nhân thậm chí đánh không lại Cự Ma. Cho nên, ta thừa nhận vũ dũng của ngươi!"
"Cảm ơn." Phụ thân gật gật đầu nói.
"Như vậy một vị dũng sĩ khác đánh lén Nhân Ưng ta đâu?" Tam hoàng tử Liệt Diễm • Bỉ Mông hỏi.
"Tại hạ Long Thanh Thiên." Bần đạo không đợi tổ mẫu giới thiệu, liền tự đi lên.
"Nhỏ như vậy?" con ngươi Tam hoàng tử Liệt Diễm • Bỉ Mông đều nhanh trừng ra, hắn tức giận từng chữ nói: "Ngươi. Đừng có ~ nghĩ ~ lừa gạt ta."
Lúc nói chuyện, hắn bắt đầu thả ra đấu khí khí tràng tiến hành uy áp ta, loại cao thủ cấp bậc này quả nhiên không giống, khoảng cách xa như vậy cũng có thể tạo thành áp lực cường đại cho ta. Ngay cả mấy người bên cạnh ta cũng chịu ảnh hưởng. Mân Nhi và mấy pháp sư cũng khởi động lá chắn tự vệ, phụ thân cùng Tạp La lại ngoại phóng đấu khí ra ngoài, tiến hành đối kháng.
Nhưng bần đạo thân ở trung tâm khí tràng lại không bị ảnh hưởng chút nào, cười mị mị như cũ nhìn hắn. Hắn mạnh thì mặc hắn mạnh, ta nhẹ như gió vững như núi. Bất luận Tam hoàng tử Liệt Diễm • Bỉ Mông gia tăng khí thế như thế nào, nhưng làm sao có tư cách áp chế ta. Khí thế hắn áp tới đây, đã bị ta lén lút đẩy qua một bên, hắn lại cảm giác giống như tất cả lực lượng áp vào trong không khí, căn bản không có bất kỳ phản ứng nào.
"Có ý tứ. Ngươi ta người duy nhất ta nhìn thấy qua, có chút ý tứ!" Tam hoàng tử Liệt Diễm • Bỉ Mông thu hồi khí thế, cảm thấy hứng thú nói: "Hắn là Long Thanh Thiên, hắn lại là Long Khiếu Thiên, chẳng lẽ các ngươi có quan hệ gì sao?"
"Ta là con trai hắn." Bần đạo cười cười nói.
"Ha hả, có ý tứ, thật sự quá có ý tứ rồi, có thể biết ngươi làm sao đánh lén rồi bình yên chạy thoát không?" Tam hoàng tử Liệt Diễm • Bỉ Mông tò mò hỏi: "Công kích vừa phát sinh, những bộ hạ của ta lập tức bao vây nơi đó, nhưng ngay cả một bóng người cũng không nhìn thấy? Các ngươi dù có biết bay cũng không nên trốn thoát nhiều ánh mắt như vậy chứ?"
"Nhắc nhở ngài một chút, lúc ấy là đêm khuya." Bần đạo cười nói: "Bộ hạ của ngươi vào ban đêm cũng nhìn thấy?"
"Đúng, Ngưu Đầu Nhân có mắt nhìn ban đêm, chủng tộc Cự Ma am hiểu công kích từ xa, nhãn lực cũng được lắm. Ít nhất ở dưới ánh trăng sáng ngời, bọn họ tuyệt đối có thể nhìn thấy bất kỳ một đầu chim nhỏ phi hành trên trời." Tam hoàng tử Liệt Diễm • Bỉ Mông giải thích: "Ta hi vọng ngươi có thể giúp ta vạch trần sự nghi ngờ trong lòng này." Khà khà, vừa biết thêm một chút bí ẩn Thú Nhân, tên ngu ngốc này một chút cũng không giống như mấy lão già sống lâu nha!
"Quyết không thể nói!" Bần đạo cười nói: "Ta thích để cho địch nhân của ta, ở trong buồn bực mà đi chết hết." Ta nói..., làm cho người chung quanh cũng lau mồ hôi lạnh, ngay mặt đùa cợt một vị hoàng tử Thú Nhân cấp bậc Kiếm Thần, cưỡi Bỉ Mông cự thú, sợ rằng toàn bộ đại lục cũng có mỗi ta dám làm? Chính là Giáo Hoàng cũng không có lá gan này. Phụ thân của cùng Tạp La khẩn trương không hẹn mà cùng đặt tay lên chuôi kiếm.
Tác giả :
Tả Tự Bản