Trương Tam Phong Dị Giới Du
Chương 305: Hổ Vương huy hoàng
"Hảo kiếm." Phụ thân khẽ tán thành: "Đáng tiếc võ kỹ ngươi kém một chút. Xem ta Long gia bí kiếm - Thần Long Tiếu Phá Tập Trảm."
Chỉ thấy người phụ thân đột nhiên phun ra đấu khí trắng sữa, bao quanh hắn thành một quả cầu đường kính vài thước, sau đó quả cầu này bắn mạnh ra, đón lấy luồng sóng của Tây Tư Nhĩ thân vương, một tiếng nổ ầm ì vang lên, Long Giác kiếm phụ thân ra khỏi vỏ, ngay sau đó quả cầu trắng ở giữa không trung hiện ra thêm vô số lưỡi dao đấu khí, khiến cho quả cầu trắng biến dạng, sáng lạn như sao băng.
Sóng biển cùng sao băng rất nhanh liền va chạm kịch liệt giữa không trung, tiếng kim thiết vang lên liên tiếp. Có thể thấy ở trong thời gian ngắn binh khí, hai người giao chiến không biết bao nhiêu chiêu? Song phương đều không nhường nhau, đối chọi nhau mười mấy giây đồng hồ. Sóng biển màu lam có sức nhưng không dùng được, rốt cục bị sao băng màu trắng càng đánh càng hăng cắn nuốt. Phụ thân vừa thu chiêu, hai người dần dần hiện ra, cũng hạ xuống mặt đất.
Phụ thân hơi có chút thở hổn hển, đầu ngón tay cũng đang không ngừng run rẩy đẩu. Sắc mặt đỏ bừng, tràn đầy mồ hôi. Hắn nói như thế nào cũng còn không phải là Kiếm Thần, mạnh mẽ thúc dục pháp kiếm thần kỹ là muốn giao ra rất lớn thật nhiều , ai, khổ như thế chứ?
Tây Tư Nhĩ thân vương càng thảm, hắn đứng cũng không nổi, chỉ nửa quỳ trên mặt đất, dùng nửa đoạn đoạn kiếm trụ mới miễn cưỡng ổn định thân thể. Cả người hắn chiến giáp cao cấp cũng bị phụ thân chém nát, lộ ra vô số vết thương lớn nhỏ bên trong. Nhưng hiển nhiên Tây Tư Nhĩ thân vương không chú ý vết thương nhiều lắm, hắn trước tiên ngăn cản thủ hạ giúp đỡ, bản thân mạnh mẽ đứng lên. Sau đó dùng lực sửa sang mái tóc của mình, vừa dùng khẩu khí vô cùng bất mãn nói: "Tổ bà nó, nói ngươi biết bao nhiêu lần rồi, đánh người không được đánh mặt. Ngươi xem một chút khiến ta ra cái bộ dáng này, để ta chết rồi làm sao gặp người?"
"Xin lỗi. Không thể không nói. Mới vừa rồi một kiếm của ngươi đã đạt đến cấp Kiếm Thánh, ta thu tay không kịp." Phụ thân lúc nói chuyện hơi cúi đầu, hơn nữa còn có nước mắt không ngừng rơi xuống. Hiện tại hắn đã không có tâm tình cùng một người chết nói giỡn. Nội tạng Tây Tư Nhĩ thân vương toàn bộ bị đấu khí phụ thân chấn vỡ nát, hắn hiện tại chỉ còn một hơi cuối cùng, chỉ cần khẩu khí này tiêu tán hắn lập tức sẽ chết.
"Ha ha, lão tử cuối cùng cũng đạt tới Kiếm Thánh rồi, đáng tiếc lại là Kiếm Thánh đoản mệnh nhất trên đại lục. Coi như ngươi khá thành khẩn nên tha cho ngươi, thay ta chuyển lời cho Ni Cổ Lạp Tư, chuyện tình hắn năm đó ở trường học trộm quần lót lão tử, lão tử đã sớm biết, bảo hắn đem trả cho ta." Tây Tư Nhĩ thân vương lúc này nói chuyện đã bắt đầu vô lực rồi.
"Ta sẽ bảo hắn trả lại ngươi 10 cái!" Phụ thân khóc đến bả vai cũng bắt đầu run run. Truyện Sắc Hiệp - https://truyenfull.vn
"Ừ, như vậy cũng tốt." Tây Tư Nhĩ thân vương cuối cùng nói với các bộ hạ của hắn: "Ta ra một lệnh cuối cùng cho các ngươi, cùng đầu hàng đi, sống trở lại Tạp Đặc cho ta, thay ta chiếu cố tốt cho Tây Á, cầu mọi người, các ngươi nhất định không được làm ta thất vọng."
"Thân vương. Chúng ta nguyện ý theo ngài đi." Hơn một ngàn thân vệ cùng quỳ trên mặt đất lớn tiếng khóc.
"Chẳng lẽ muốn ta quỳ xuống van xin các ngươi sao? Ta đã có vài chục vạn hảo huynh đệ phụng bồi rồi, không muốn nhiều thêm các ngươi nữa, các ngươi không thể thay ta chiếu cố một chút cho Tây Á sao? Chẳng lẽ muốn ta chết còn phải lo lắng nhi tử hả?" khóe miệng Tây Tư Nhĩ thân vương đã bắt đầu chảy ra bọt máu, tùy thời đều có thể hạ đài.
"Chúng ta đáp ứng ngài." Thân vệ sau khi nói xong đã khóc không thành tiếng rồi.
"Cảm ơn các huynh đệ. Đời sau, ta làm thuộc hạ cho các ngươi. Báo ~ đáp ~ đời ~ này. Ách…" Một đời hào kiệt, Hổ Vương huy hoàng, Tây Tư Nhĩ - Tạp Đặc thân vương hít xuống một hơi nhân sinh cuối cùng.
Vô luận là thuộc hạ hắn, hay là địch nhân chúng ta, trong lòng lúc này cũng tràn đầy cảm xúc bi ai. Mắt thấy vị anh hùng cuối cùng rời đi, bao gồm địch nhân của hắn cũng chảy xuống nước mắt thương cảm. Một vị nhân vật vĩ đại đến thế, luôn từ giản đơn biến thành phức tạp, tạo ra vô số thương cảm. Sinh làm nhân kiệt, chết cũng thành quỷ hùng, chỉ mong vị nhân kiệt này ở minh giới có một cái bắt đầu tốt hơn.
Nếu Tây Tư Nhĩ thân vương đã qua đời, hơn nữa còn ra lệnh thủ hạ đầu hàng, bần đạo tự nhiên không cần cưỡng bức, kêu đại quân đi về trước nghỉ ngơi, lưu lại phụ thân cùng thân vệ hắn xử lý hậu sự Tây Tư Nhĩ thân vương. Dựa theo chiến tranh lệ cũ các quốc gia trên đại lục, cấp bậc Tây Tư Nhĩ thân vương chính là di thể tướng địch phải được tôn trọng bảo vệ, huống chi còn chết trước mặt phụ thân, cộng thêm bần đạo cũng hết sức kính nể vị thân vương này, dĩ nhiên không dám qua loa, lập tức chuẩn bị hết thảy vật phẩm cần dùng cho thân vương. Đem Tây Tư Nhĩ thân vương thay y phục mới hoàn toàn xong, nhập liệm thì vào trong thành Tạp Tháp Nhĩ tìm quan tài tốt nhất. Đợi đến ban ngày sẽ long trọng đưa hắn vào trong thành.
Thứ hai trời sáng sớm, tất cả quân đội dưới trướng bần đạo cũng phụng mệnh đi ra, phụ thân là người phóng khoáng, tự nhiên không bởi vì tình cảm cá nhân với Tây Tư Nhĩ thân vương làm lỡ chánh sự, hắn cũng dẫn quân đội toàn diện tiến vào Tiên Hoa thảo nguyên. Mục đích của chúng ta hết sức rõ ràng, chính là muốn trước khi quân đội Thạch Nguyên gia đến, tiêu diệt toàn bộ loạn binh Tạp Đặc trên thảo nguyên, một chút công lao tý ti cũng không lưu cho Huyền Vũ quân đoàn.
Một chiến dịch cấp bậc trăm vạn đại quân như vậy toàn đại lục một năm cũng chưa chắc có một lần, tuy nhiên năm nay chỉ ngắn ngủn nửa năm đã diễn ra ba lần: Ngõa Nạp cùng Tạp Tây Á, Ngõa Nạp cùng Đại Hán, Đại Hán cùng Tạp Đặc. Hai lần trước chỉ lộ ra đầu voi đuôi chuột, giao chiến không mấy kịch liệt, nhẹ nhàng giao chiến mấy trận, liền tự thu binh. Chỉ có Thất công chúa cùng Ba Lạp Đốn nguyên soái giao chiến có phần đặc sắc. Còn có lần giao phong giữa Thất công chúa cùng bần đạo cũng có chút thống khoái, còn lại toàn chiến đấu rối tinh rối mù. So sánh xuống, chỉ có trận cuối cùng giữa Đại Hán cùng Tạp Đặc này thật sự quá đặc sắc rồi, đặc sắc có hiệu quả cực kỳ rung động.
Không chỉ danh tướng xếp hạng thứ ba trên đại lục chiến bại bị bắt, hơn nữa còn thay đổi toàn bộ thế cục trên đại lục. Bởi vì là đế quốc thứ tư trên đại lục, rốt cục trong tay bần đạo ra đời. Mặc dù dựa theo quy định, chỉ có Giáo Hoàng thừa nhận lãnh địa chiếm lĩnh được, hơn nữa tự mình làm lễ lên ngôi cho đế quốc, Đại Hán vương quốc mới thăng cấp thành đế quốc, nhưng nhìn tình thế trước mắt, trên căn bản Tạp Đặc đã vô lực khôi phục rồi, Đại Hán chiếm cứ 13 hành tỉnh đã thành định cục. Giáo Hoàng không thể không thừa nhận địa vị Đại Hán. Cho nên, chuyện tình Đại Hán thành đế quốc coi như chắc chắn, chính xác không thay đổi nữa rồi.
Điều kiện tiên quyết lớn như vậy, Hán thượng tầng Đại đạt quyền lợi lớn nhất là không thể nghi ngờ, có công nhiều hưởng nhiều, không có công lao hưởng ít. Bàn về phong thưởng đây là tất nhiên, dù là đám lão già này cũng vô lực thay đổi truyền thống truyền thừa mấy trăm năm của Đại Hán. Cho nên mấy đại thế gia tranh đoạt công lao minh tranh ám đấu thật ra sớm đã bắt đầu.
Nhưng do chiến sự tiến triển quá nhanh quá thuận lợi, khiến cho rất nhiều gia tộc chưa kịp biểu hiện, cơ hồ đã bị Long gia ăn sạch chiến công. Vì không để cho mấy đại gia tộc khác ghen tỵ, khiến cho Long gia lâm vào cô lập, cũng vì muốn giữ vững quan hệ tốt đẹp với các gia tộc khác. Chúng ta ăn thịt, cũng lưu cho bọn hắn một chén cháo...hú...p. Tăng gấp mấy lần công lao cho các đệ tử Vương gia cận vệ quân thuộc các đại gia tộc, đặc biệt là đệ tử vương thất. Khiến cho bọn họ có thể dễ dàng tiếp nhận tước vị không thấp cùng đất phong không nhỏ.
Vốn nói tới công lao bọn kia tăng lên tuyệt đối không ít hơn bao nhiêu so với người nhà chúng ta. Cho nên, tin tức thiện ý này vừa truyền đi, rất được mấy đại thế gia thưởng thức, bọn họ vui sướng tỏ vẻ cảm tạ, hơn nữa quốc vương cũng có thái độ hài lòng với ông nội. Nhưng lần này không bao gồm Thạch Nguyên gia trong đó rồi, ai bảo nhà hắn cùng Long gia không tốt làm chi? Hơn nữa dù muốn cho cũng không có cách nào? Đường ca Long Thanh Vân ta dẫn bộ hạ không có một người nào là đệ tử Thạch Nguyên gia, muốn cho cũng tìm không ra.
Dĩ nhiên đây là đùn đẩy trách nhiệm lấy cớ mà thôi, có cũng sẽ không cho, ai bảo quân đội bọn hắn nhà muốn xem náo nhiệt không muốn hỗ trợ ta đây? Nếu bọn hắn tới sớm, bần đạo tuyệt đối không thể nào vắt chày ra nước. Nhưng nếu bọn họ bất nghĩa, cũng đừng trách bần đạo bất nhân, lão tử lần này là quyết tâm muốn bắt bọn họ hỏi tội.
Dựa theo Đại Hán quân pháp, người mang quân tình vô cớ đến trễ, chém. Huyền Vũ quân đoàn sở dĩ không một người nào sợ hãi, bởi vì địa vị cao cả không quá để ý, dù sao đến lúc đó kiếm cớ thật sự rất đơn giản. Bởi vì chủ soái Thạch Nguyên Đại Lang có đại thù giết giết thằng em với ta, nếu tới sớm còn phải nghe cừu nhân như ta chỉ huy, thật sự hắn không cách nào tiếp nhận, cho nên mới cố ý đùn đẩy trách nhiệm. Rồi một cái nguyên nhân tối trọng yếu, là hắn không nghĩ tới chiến sự tiến hành nhanh như vậy, ngay cả hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, huy hoàng Hổ Vương bị bại nhanh quá mức, thảm quá mức.
Hắn nguyên tưởng rằng sẽ là một cuộc chiến lâu dài, hai bên sẽ cách sông giằng co, đi sớm đi muộn cũng như nhau. Hơn nữa chúng ta cùng Tạp Đặc chỉ có tiến hành một lần công thành chiến ngắn ngủi, thời gian khác vẫn rất yên tĩnh. Việc này kiên định thêm ý nghĩ của Thạch Nguyên Đại Lang, cho nên hắn mới cố ý trì hoãn thời gian, chậm chạp không tới. Cho đến khi hắn nhận được mệnh lệnh thúc giục từ gia chủ Thạch Nguyên Hùng Nhị liền hơi tỉnh ngộ, vội vàng tăng tốc lên đường, đáng tiếc đã muộn một bước.
Thạch Nguyên Hùng Nhị sở dĩ biết có chiến sự phát sinh, cũng nghe từ thúc thúc nói. Ban đầu, khi bần đạo đang nghe Ni Cổ Lạp Tư tố khổ, lập tức nghĩ tới một biện pháp, có thể dụ Tây Tư Nhĩ thân vương ra khỏi đại doanh chắc chắn kia. Sau đó bần đạo lợi dụng Ngân Hồ quân, nhất cử đánh bại hắn. Nhưng kế hoạch cần phía trên phối hợp, cho nên trước lúc chiêu tập quan viên Đại Hán chiếm lĩnh đại khu, ta từng viết một phong thơ cho ông nội nói lên suy nghĩ. Sau đó, ta cố ý bới móc chuyện đánh tỉnh trưởng Thạch Nguyên gia, đây đều là khổ nhục kế mà thôi, ừ, chỉ là khổ nhục kế tương đối chân thật. Bởi vì hài tử xui xẻo Thạch Nguyên gia thật sự bị ta đánh gần chết. Khà khà. Rất thống khoái.
Ông nội nhận được tin, cảm thấy ý nghĩ của ta có tính khả thi. Đùa à? Mọi người đánh đến gần chết rồi, không được cũng phải được. Bằng không sẽ không thể trị tội của ta? Cho nên hắn và một đám nguyên lão cùng với quốc vương bắt đầu bí mật họp hội nghị, phối hợp kế hoạch của ta. Cho Thạch Nguyên gia vốn giỏi lừa gạt vơ vét tài sản ra mặt, tiếp xúc người Tạp Đặc, dã man lừa đảo một khoản tiền lớn, coi như là bồi bổ lại hài tử với nhà hắn, đồng thời cũng mê hoặc người Tạp Đặc. Quốc vương cũng làm bộ bị nhan sắc ba tỷ muội Tử La Lan quyến rũ, ngoài mặt đáp ứng yêu cầu Tạp Đặc, còn tỏ vẻ nếu Long Thanh Thiên không phục thì sẽ quản giáo, trước liền kiếm cớ triệu hồi. Cho nên, sự tình từ đó về sau liền thuận lý thành chương.
Như vậy, người Thạch Nguyên gia cũng biết chiến sự sắp phát sinh, cho nên mới thúc giục quân đoàn của mình gia tốc hành quân, đáng tiếc trên thư không dám nói nguyên nhân, ngay cả tỏ ý mơ hồ cũng không dám, sợ bị mật thám Tạp Đặc phát giác. Chuyện lớn như vậy, vạn nhất từ nhà hắn để lộ tin tức, đưa đến trăm vạn đại quân chiến bại, Thạch Nguyên gia tộc không bị diệt môn mới lạ đó. Cho nên Thạch Nguyên Đại Lang nhận được mệnh lệnh gia tăng hành quân, nếu không có lý do gì hắn sẽ không làm, chỉ khôi phục tốc độ hành quân bình thường. Kết quả, đợi đến tin tức phía trước sắp đại chiến, hắn còn hơn mấy ngày mới đến chiến trường? Giờ hắn mới bắt đầu hiểu, vội vàng ngày đêm kiên trình, đáng tiếc vẫn không kịp trận đại chiến, bởi vì ... lần trăm vạn quân đội đại chiến này, chỉ có một ngày liền kết thúc.
Thạch Nguyên Đại Lang hấp tấp chạy đến một địa phương giáp chiến trường, cuối cùng lại đến một chỗ giao chiến, chỉ có thể trơ mắt nhìn mấy ngàn Thanh Long quân đang thu thập thi thể đầy đất. Xong, trong lòng Thạch Nguyên Đại Lang bây giờ rất lạnh giá. Không cướp được công lao là nhỏ, không có tham chiến mới là tội lớn. Chiến dịch lớn như vậy, hắn cũng dám đến trễ, nếu nói nhẹ quân đoàn trưởng hắn cho dù chịu nhục kết thúc, quyền thừa kế gia chủ tuyệt đối không có. Nếu nói nặng một chút, hắn có thể đầu tiên lãnh trăm côn, sau được cưỡi xe gông về nhà rồi. Nghĩ tới đây, mồ hôi lạnh trên mặt hắn tuôn rơi.
Nhìn thấy mười vạn đại quân Huyền Vũ hùng hổ đi tới, binh sĩ Thanh Long quân đoàn dọn dẹp chiến trường lộ ra vẻ mặt khinh thường, có mấy người to gan còn thổi lên tiếng huýt sáo, nhưng Thạch Nguyên Đại Lang đang giận muốn chết, đang phiền lòng muốn chết, còn có người dám tới trêu chọc hắn? Hắn lập tức liền dùng một ngón tay chỉ mấy người binh sĩ huýt gió, huýt sáo, cả giận nói: "Nắm mấy tên khốn kiếp kia lại đây cho ta."
Cận vệ dưới tay hắn lập tức đi ra mười mấy tên, như lang như hổ vọt tới, bắt mấy tên tiểu binh, sau đó lấy ra thú gân tùy thân trói thành bánh chưng, kéo như chó chết đến trước mặt Thạch Nguyên Đại Lang, cả quá trình động tác lưu loát, vừa nhìn chính là bộ dạng thường xuyên luyện tập, không biết được có bao nhiêu thằng xui xẻo bị bọn họ thực tập qua, mới luyện ra nhiều thân vệ như vậy.
"Ngươi tại sao bắt ta, lão tử là Thanh Long quân, các ngươi con mẹ nó làm càng, ngũ thiếu gia nhà chúng ta nếu ở đây tuyệt đối sẽ không để yên cho các ngươi ." Mấy tên tiểu binh là Thanh Long quân lão nhân, được phái tới làm công việc này, quét dọn chiến trường tuyệt đối là công việc béo bở nha? Trên thân người chết mang không ít tài vụ thậm chí tình báo quân sự, cho nên người quét dọn chiến trường, một loạt đều là Long gia người, được phái ra làm nhiệm vụ này liền đại biểu quân đoàn tín nhiệm.
Cũng chính vì như thế, bọn họ mỗi người đều một bộ ngang ngược kiêu ngạo, ngay cả đại viện Thạch Nguyên gia cũng dám trêu. Hơn nữa bị bắt, mặc dù đánh không lại người ta, nhưng trên miệng một chút không chịu thiệt thòi. Thế nhưng, bọn họ không có mắng mấy câu, liền bị người ta cùng hung hăng mấy quét mấy vòng miệng đầy máu. Cơ hồ người người bị tát rớt mấy cái răng cấm. Lúc này mới đàng hoàng một chút, hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt, chờ một lát ngũ thiếu gia tới rồi hãy nói.
Thạch Nguyên Đại Lang nhìn bọn thủ hạ biểu hiện coi như hài lòng, thế nhưng ngay sau đó hắn lại khó chịu. Mấy ngàn người Thanh Long quân đoàn tới chung quanh chiến trường, vừa thấy người mình bị khi phụ sỉ nhục. Toàn bộ như ong vỡ tổ chạy tới, do chiến trường quá lớn, cho nên mọi người quét dọn phân vùng tiến hành, có khoảng hai ngàn người, đa số là bộ binh.
Bọn họ người người vẻ mặt xúc động phẫn nộ, hai nghìn nhìn mười vạn, nhưng lại không có một người nào, không có một ai sợ hãi, nhìn thấy phe ta bị đánh, chẳng lẽ bọn họ còn định giết nhiều người như vậy sao? Cho nên ai nấy liền vứt bỏ chổi cào trong tay tụ lại chạy tới. Trong đó tới đầu tiên chính là đầu lĩnh quan chỉ huy kia. Cho một quan quân khác vào trong thành đưa tin, sau đó tụ tập quân lính lại tạo thành một trận hình phòng ngự ổn thỏa, hắn mới đến tìm Huyền Vũ quân đoàn giao thiệp.
Thạch Nguyên Đại Lang ngang ngược kiêu ngạo quen thói. Nào có để vài người trước mặt này vào trong mắt? Chỉ đảo mắt nhìn mấy người bị trói trên mặt đất, mắng: "Mấy người khốn kiếp các ngươi, mới vừa rồi huýt sáo là có ý gì?"
"Báo cáo trưởng quan, chúng ta huýt gió, huýt sáo, vốn không có ý gì. Thế nhưng, ngài nếu nói có ý tứ, đó chính là có ý tứ. Về phần có ý gì. Hay là tự ngài nghĩ đi sao?" Kia một người trong đó mặc dù mặt đầy máu, nhưng vẫn cợt nhả nói.
"Ngươi..." Thạch Nguyên Đại Lang rất giận nhaa..a, cho tới bây giờ đều là hắn không nói đạo lý, hôm nay sửng sốt nhìn thấy một tên so với hắn còn bướng, bị chọc giận nào còn quản chuyện khác, trực tiếp giận dữ hét: "Ý của ta chính là - ngươi muốn tìm đánh, quất hắn mạnh vào cho ta. Mấy tên khác cũng thế."
"Vâng. Nguyên soái." Thân vệ Thạch Nguyên Đại Lang lập tức lấy ra một cây roi đặc chế, hung hăng quất xuông mấy người Thanh Long quân. Cây roi này là gân ma thú tỉ mỉ bện thành, hết sức bền bỉ, có người dùng đấu khí đánh ra, đúng là roi ra liền thấy máu.
Rồi thân vệ Thạch Nguyên gia làm gì phế vật không có đấu khí? Cho nên mấy roi qua đi, mấy người Thanh Long quân không chịu nổi, lớn tiếng hét thảm, chỉ chốc lát sau bọn họ huyết nhục mơ hồ, không còn hình người rồi.
"Đại nhân, bọn họ mặc dù có điều không phải, nhưng nhìn bọn họ đều thân có chiến công, tha cho bọn hắn đi." Lúc này, người sĩ quan Thanh Long quân kia đã tới, quan quân tên gọi là Thích Đao. Nhìn thấy bộ hạ bị đánh thảm như vậy, trong lòng hết sức tức giận, hơn nữa rất bất mãn với Huyền Vũ quân đoàn, nói chuyện tựu suy nghĩ ít đi vài phần, trực tiếp lấy "chiến công" ra nói ở chỗ này, trước mặt người này nói ra, đây không phải là tìm kích thích sao?
"Ý của ngươi là bọn họ có chiến công, lão tử không có, nên bị bọn họ chế nhạo?" Thạch Nguyên Đại Lang tàn bạo nói, hắn quả nhiên là nghĩ đến bản thân, lập tức liền lửa dâng lên đầu.
Nộ khí trùng thiên.
"Đại nhân, ta không phải có ý tứ này. Ta chỉ nói là bọn họ có công với đất nước, ngươi không thể vì điểm nhỏ này sẽ phải lấy mạng bọn hắn?" Người sĩ quan Thích Đao kia thật ra biết mình vừa rồi lỡ lời, nhưng Thanh Long quân dưỡng thành ngạo khí, hắn lại trời sanh tính tình quật cường, nên hắn không chịu cúi đầu, vẫn không nhẹ không nặng nói vào.
"Lão tử chính vì điểm nhỏ này muốn mạng của bọn hắn? Ngươi dám như thế nào?" Thạch Nguyên Đại Lang nghe thấy hắn mở miệng một tiếng công hai tiếng chữ lao, hỏa khí càng bùng nổ.
"Đại nhân, ngài cũng không thể không nói đạo lý chứ?" Người sĩ quan kia cũng gấp, mắt thấy mấy cái nữa, thủ hạ mình liền hoàn toàn xong đời rồi, dưới tình thế cấp bách, hỏa khí tăng cao, mấy câu nói đó cơ hồ rống ra.
"Móa nó, lão tử còn chính là không nói đạo lý đó, thì thế nào? Ngươi là cái thứ gì, cũng xứng quản lão tử? Ngay cả hắn cũng đánh cho ta. Thạch Nguyên Đại Lang chỉ vào Thích Đao quát to.
"Vâng." Mấy thị vệ lại xông lên.
Nhưng bọn họ không nghĩ tới, người sĩ quan Thích Đao này thế nhưng động thủ phản kháng. Thích Đao nói như thế nào cũng là Thiên phu trưởng Thanh Long quân đoàn chủ lực mà? Nào có thể tùy tiện để người khác bắt, đây không phải làm Thanh Long quân đoàn mất mặt sao? Dù có bắt cũng không tới phiên Huyền Vũ quân đoàn bắt được? Cho nên hắn không suy nghĩ gì rút ra bội kiếm tùy thân rồi cùng thị vệ Thạch Nguyên gia phát động.
Hắn thân là trưởng quan vừa động thủ, bộ hạ phía sau hắn Thanh Long quân cũng tuyệt đối không có một người nào hèn nhát lập tức liền hô vọt lên.
"Huyền Vũ quân đoàn ngu ngốc. Đánh giặc con mẹ nó không có các ngươi, vừa tới liền muốn gây sự, muốn chết có phải không?"
"Đệch cụ, Thạch Nguyên gia con chó đẻ ."
"Dám khi dễ trên đầu Thanh Long quân chúng ta. Mới có mười vạn người? Tạp Đặc trăm vạn đại quân cũng đoàn diệt, ũng không tính chút điểm này đi!"
Tác giả :
Tả Tự Bản