Trương Tam Phong Dị Giới Du
Chương 227: Hy vọng và thất vọng!
"Ngươi xem! "Lệ Phù Nghê xuất ra một kiện đồ vật cho ta xem, sau đó nói :" Thứ này là do ma huyễn ô kim tạo ra."
"A!" Ta lại gần nhìn qua, trên tay nàng là một bông tai mà nữ nhân hay dùng, khéo léo đẹp đẽ, hết sức tinh mỹ, chẳng qua là quá đen, nhưng mà mặt tối đen bên ngoài lại mơ hồ có thần quang thất thải (bảy màu) hiện ra, không nhìn kỹ liền nhìn không ra. Một khi ngươi nhìn kỹ, cũng sẽ bị cái loại đồ vật mỹ lệ như có như không này hấp dẫn. "Thật không sai, thần kỳ, quá thần kỳ, quả thực mỹ lệ giống như trong truyền thuyết, không, phải nói là so với truyền thuyết còn mỹ lệ hơn." Ta tự đáy lòng tán thưởng nói.
"Ân, đây là ta trong lúc vô tình mua lại, lúc ấy cũng không biết giá trị của nó, chỉ là cảm thấy nó đẹp mà thôi. Nhưng mà ta sau lại phát hiện mặt trên có khắc tên một nữ nhân, Phỉ Lâm Đạt Hi Lạp Mạn." Lệ Phù Nghê nói : "Ta có một lần khi đi học, nghe lão sư nhắc đến nàng, nàng chính là thê tử của vị kiếm thánh kia. Một đại ma đạo sư xuất sắc, vì thế ta kỳ quái, bông tai của một đại nhân vật như vậy có thể không có chút tính chất đặc thù sao? Ta vì thế bắt đầu nghiên cứu bông tai này. Cuối cùng cũng xác định được chất liệu của nó chính là ma huyễn ô kim trong truyền thuyết.
"Sau đó thì sao?" Ta cảm thấy hứng thú hỏi.
"Đang lúc ta cực kỳ hưng phấn, làm rất nhiều thực nghiệm muốn nhìn một chút điểm thần kỳ của nó, nhưng là không có phát hiện. Vì thế ta bắt đầu tìm tư liệu, nhưng cũng không có tìm được, thẳng đến khi tìm đến giáo trường mới hiểu được một chút." Lệ Phù Nghê nói : " Tư liệu tra được tại trong giáo trường có nói, là phải đem nó hòa tan ra vào trong binh khí mới phát huy được hiệu quả nhất định, nhưng mà ta là mục sư a? Ta rất thất vọng, nhưng mà lại không cam lòng, bởi vì bông tai này dù sao cũng là vật đeo của đại ma đạo sư, làm sao có thể cùng pháp thuật không có chút quan hệ đây? Vì thế, ta lại bắt đầu lặp lại thực nghiệm, kéo dài liên tục suốt ba năm, ta rốt cục đã phát hiện bí mật của nó."
" A! Cái bí mật gì?" Ta tò mò hỏi.
" Ngươi cầm lấy!" Lệ Phù Nghê đem chiếc bông tai đưa cho ta, sau đó lui lại vài bước, dùng tay nắm chặt cái còn lại, nhẹ nhàng đưa vào ma lực.
" Ông! " Chiếc bông tai trong tay ta không ngờ cùng với chiếc trên tay nàng cùng nhau minh hưởng. Hơn nữa ta rõ ràng cảm thấy bông tai trên tay khi minh hưởng cũng đồng thời chỉ dẫn cho ta một cái phương hướng, chính là chiếc bông tai mà Lệ Phù Nghê nắm trong tay.
" Tại sao có thể như vậy?" Ta ngạc nhiên vô cùng hỏi.
" Ta nghĩ điều đó có quan hệ đến tác dụng có ma huyễn ô kim có thể phá vỡ hàng rào không gian!" Lệ Phù Nghê giải thích nói.
"Chuyện tốt như vậy, làm sao ngươi mãi không có phát hiện thế?" Ta tò mò hỏi. Rõ ràng đưa vào ma lực là được rồi, làm sao có thể còn phải thực nghiệm ba năm đây?
" Ngươi xem! "Lệ Phù Nghê nói xong đến gần ta, khi cách ta chưa đến một thước, bông tai trong tay của ta không có minh hưởng nữa. Nàng giải thích nói :" Chỉ cần chúng nó cách xa nhau hơn một thước mới có hiệu quả, ta luôn luôn không ý thức đến điểm này, lần đó vẫn là ngẫu nhiên sau khi làm thất lạc một cái, ta nghĩ bông tai này chẳng lẽ công dụng chính là cho hai vợ chồng bọn họ liên lạc với nhau. Theo ý nghĩ này, trong đầu ta mới nảy ra ý niệm tìm kiếm thành thị Á Đặc Lam đã mất tích."
" Thứ này hạn chế khoảng cách là bao nhiêu?" Ta hưng phấn hỏi. Thứ này tuyệt đối là có hạn chế, sao có thể bảo nó là cách mấy vạn dặm cũng có thể cảm ứng lẫn nhau a?
" Mười dặm! "Lệ Phù Nghê cười nói :"Ngươi đúng là người thông mình, một lần hỏi ngay điếm quan trọng!"
" Ha ha! "Ta vội vàng hỏi tiếp mấu chốt vấn đề :" Ngươi hẳn là đã tập trung vị trí đại khái của Á Đặc Lam rồi sao?" Hắc hắc, mười dặm tuy rằng thoạt nhìn rất lớn, nhưng mà cùng so với Tinh Linh sâm, vẫn là rất nhỏ bé, cho nên ta mới cho rằng nàng hẳn là có manh mối khác, bằng không sẽ không hấp tấp một đâu đâm vào tới Tinh Linh chi sâm.
"Không sai!" Lệ Phù Nghê cười nói :" Ta tại kho dữ liệu của đồ thư quán, đã tìm được một bản ghi chép của một người từng đi qua Á Đặc Lam. Tuy rằng hắn kể lại không tường tận, nhưng mà phương vị đại khái hắn là không sai được. Vì thế ta còn đặc biệt học tập tinh tượng học, ta có tin tưởng đem sai số khống chế tại trong vòng trăm dặm, lại có chỉ dẫn của bông tai này, tin tưởng cơ hội thành công rất lớn."
"Ân!" Ta suy nghĩ. Người ta đã thành thật như vậy, ta cũng ngượng ngùng giấu diếm, liền đem bản đồ của Tinh Linh chi sâm lấy ra nói với nàng :" Ta từng trộm mua chuộc được người hầu thân cận của lãnh chủ đại nhân Bác Lạp Tư, đem bản đồ Tinh Linh chi của hắn tỉ mỉ sao chép lại, các ngươi cần phải giữ bí mật a, nếu để cho lãnh chủ đại nhân biết, đầu của ta sợ là khó giữ được a!"
" Thật vậy chăng?" Lệ Phù Nghê cao hứng nói :" Chúng ta đương nhiên sẽ không nói lung tung, có nó, chúng ta càng thuận tiện hơn."
" Hắc hắc! Thật lợi hại a! Cái này mà cũng có thể làm được!" Mấy đồng đội còn lại cũng cao hứng xúm lại, liên tục khen ngợi ta.
" Thật sự là rất chuẩn xác, chỉ xem phần bản đồ này của lãnh chủ đại nhân vẽ, liền biết hắn tuyệt đối không là phàm nhân!" Lệ Phù Nghê miệng đầy tán dương, bất quá nàng như thế nào lại nhìn sang ta đây? Nàng quan sát đến thần sắc trên mặt ta nói :"Một người không có lợi không làm chắc sẽ không có tâm tư cùng tinh lực mà làm bản đồ tường tận như vậy chứ!"
"Hay mau nhìn xem, rốt cục vị trí của Á Đặc Lam là ở đâu đi?" Ta cũng không muốn nghe tiếp nàng nghị luận về ta, trực giác này của nữ nhân thật lợi hại, tại trước mặt nàng cảm giác giống như cái gì cũng bị nhìn thấu. Ta hiện tại thậm chí cũng hoài nghi nàng nhận ra ta, bằng không chuyện cơ mật như vậy, nàng làm sao có thể tùy ý tìm người nói chứ. Nghĩ vậy, ta không khỏi cẩn thận, không để bị nữ nhân này đem ta đùa bỡn.
Trên bản đồ của ta có đỏ vàng lục ba loại ba vòng. Biểu thị của màu lục, là tại ngoài vòng tròn là tương đối an toàn, người mà đi vào cũng không có đi ra. Biểu thị của mùa vàng, ngoài vòng tròn là rất nguy hiểm, về phần bên trong càng khỏi phải nói. Biểu thị của màu đỏ, ít nhất cách nó ngoài trăm dặm mới được, một khi đi vào trong phạm vi trăm dặm là rất nguy hiểm, hơn nữa đều là nguy hiểm thập tử nhất sinh. Để vẽ được ba vòng trong này ta phải trả giá gần 1000 mạng người mới đánh dấu lên được.
"Vòng màu đỏ này có ý tứ cách nó hơn trăm dặm mới có thể an toàn!" Ta cười khổ nói :" Bên trong là cái gì, ai cũng không biết. Dù sao nghe nói người đi vào, cũng không có đi ra."
" Ngươi không phải gạt chúng ta đó chứ?" Đường Na không phục nói : "Chúng ta đi Tinh Linh chi sâm cũng không biết bao nhiêu lần, nơi đó ngươi nói không có nghiêm trọng như vậy a?"
" Chớ nói nhảm!" Lệ Phù Nghê ngăn cản Đường Na nói : "Hay thỉnh Tam Phong tiên sinh giới thiệu cho chúng ta qua tình huống nơi này đươc rồi."
" Được rồi! Các ngươi biết Tinh Linh chi sâm chia thành hai phần không?" Ta hỏi.
" Không biết!" Lệ Phù Nghê tò mò nói : "Chia như thế nào a?"
Từ nơi này! "Ta chỉ vào trung tâm địa đồ nói :" Đi đến bất kỳ hướng nào, đại khái nửa tháng thời gian, thì đi ra Tinh Linh chi sâm. Mà thời gian đi đến một tháng, coi đây là bán kính vòng tranh, tại trong phạm vi này, chính là nội tầng của Tinh Linh chi sâm, nơi này ma thú kém cỏi nhất cũng là ngoài cấp năm. Cho dù là ma thú cấp năm nhất định cũng phải quần cư mới có thể sinh tồn. Cửu cấp ma thú đều thành đôi. Về phần bên ngoài, nhiều nhất chưa đến bát cấp ma thú, không có cửu cấp. Chính là bát cấp cũng không phải hiếm thấy, bất quá, bình thường cũng đều là ngoài tam cấp."
"A!" Đường Na nói : "Ngươi nói cũng quá khó hiểu đi? Cửu cấp ma thú nếu như nói có rất nhiều, vậy còn có tồn tại lợi hại hơn so với chúng nó sao?"
" Có! "Ta khẳng định nói :"Trong những vòng tròn này, hẳn đều là có một ma thú vượt qua cửu cấp tồn tại."
" Nói bậy! Ta làm sao lại không có nghe nói qua?" Đường Na không phục nói.
" Nói với ngươi một người lợi hại!" Ta cười nói :" Nguyên tố Tinh Linh nữ hoàng cư ngụ ở chỗ này, ngươi cho rằng nàng không thể so với cửu cấp ma thú mạnh mẽ hơn sao?"
"Điều này?" Đường Na không biết, xin giúp đỡ nhìn phía Lệ Phù Nghê. Truyện Sắc Hiệp - https://truyenfull.vn
"So với nguyên tố Tinh Linh nữ hoàng, cửu cấp ma thú đích xác cùng với sủng vật của nàng không sai biệt lắm!" Lệ Phù Nghê cười khổ nói :" Bất quá, vì cái gì những tồn tại cường đại này luôn luôn không có ai biết đây?"
"Những gia hỏa trong vòng này đều là ngoan nhân không giảng đạo lý, người đi vào đều chết hết, còn ai để thông báo về sự lợi hại của bọn chúng đây?" Ta cười giải thích nói :" Nếu người nhìn thấy sự lợi hại của bọn hắn đều chết hết, như vậy bọn hắn tự nhiên cũng không được người khác biết đến."
"Vậy trong những vòng tròn này!" Đường Na còn muốn biện giải.
"Những vòng tròn này bất quá cũng là một vị trí thôi, sợ là ngay cả lãnh chủ đại nhân cũng không biết bên trong cụ thể có cái gì?" Lệ Phù Nghê cắt đứt câu nói của nàng.
"Ân! Có lẽ hắn cũng không nhất định biết đấy?" Ta xem ra Lệ Phù Nghê đang thử ta, liền cố ý lập lờ nước đôi nói.
" Như vậy nói cách khác, chúng ta lần này xem như đến không rồi! "Lệ Phù Nghê cười khổ nói.
" Ngươi đủ may mắn rồi mà!" Ta an ủi :" Ta dám nói, ngay cả ngũ đại cường giả trên đại lục cùng đi, cũng chưa chắc phá được bí mật trong vòng màu đỏ. Nơi đó không phải chỉ có sự tồn tại của một quái vật cường đại, hẳn đều là có một đám thủ hạ, nhìn nguyên tố Tinh Linh là biết. Quang Tinh Linh nữ hoàng thủ hạ chính là những Tinh linh vương, người nào không phải là có thực lực của ma thu cửu cấp a?"
" Vậy ngươi cho rằng chúng ta chỉ có thể ở nơi của lãnh chủ đại nhân mới có thể bóc trần được bí mật này sao?" Lệ Phù Nghê nhìn ta hỏi.
"Có lẽ vậy!" Ta buồn bực từ biểu hiện cùng trong ánh mắt của nàng phát hiện một bí mật. Nữ nhân này tuyệt đối đã biết thân phận của ta. Ta kháo. Trực giác của nữ nhân này quả thực so với chó săn của Giáo Hoàng còn mẫn tuệ hơn.
Tác giả :
Tả Tự Bản