Trương Tam Phong Dị Giới Du
Chương 206: Đại chiến trang viên
Làm "trùm" phía sau màn, sự tồn tại của bọn họ vẫn rất thần bí! Cho dù có người nhìn thấy cũng cho rằng bất quá chỉ là một đám lão nhân không có chuyện gì, ăn chơi chờ chết mà thôi! Ai cũng không thể nghĩ ra được thân phận chân chính của bọn họ! Như Thạch Nguyên Đại Hùng, hắn không cần trải qua quốc vương đã có quyền lợi điều động tài chính của quốc khố! Mà gia gia của ta thì sao, ở ngoài chỉ là một viện trưởng của một cái học viện quân sự mà thôi, nhưng có mấy ai biết, ở thời khắc mấu chốt hắn có quyền điều động binh mã của cả nước đây? Hơn nữa cũng không cần thông qua quốc vương. Biến thái nhất vẫn là lão Kiệt Khắc, ở ngoài hắn không có gì là đặc biệt cả, ai biết hắn có quyền triệu tập nguyên lão của ngũ đại gia tộc, có quyền đưa ra đề nghị bãi miễn quốc vương đây? Bãi miễn quốc vương a! Chẳng qua những quyền lợi này bọn họ không dễ dàng sử dụng mà thôi.
Ngoài ra bọn họ còn có những ảnh hưởng khác với quốc gia như tìm kiếm nhân tài làm người nối nghiệp vân vân! Rất nhiều cương vị trọng yếu của quốc gia chính là trải qua khảo hạch của bọn họ xong liền trực tiếp nhận chức! Tỷ như Thạch Nguyên Nhị Lang và đường ca Long Thanh Vân của ta, bọn họ thông qua tổ chức này mới có thể lên được địa vị cao như thế! Bất quá, bây giờ à? Hắc hắc, một trận chiến với Ngõa Nạp biểu hiện của bọn họ vẫn tệ quá, từ nay về sau không được coi trọng nữa! Kết quả là, người có biểu hiện vượt trội nhất là ta cũng tiến vào tầm mắt của bọn họ! Gia gia bất quá cũng chỉ nương cớ đua ngựa mà tiến cử ta cho tổ chức mà thôi!
Tổ chức này còn có một cái rất đặc biệt biệt là chỉ mở ra với thành viên của vương thất và ngũ đại gia tộc mà thôi! Người khác, mặc kệ ngươi là đại quan nhất phẩm hay địa vị siêu nhiên cỡ nào đều không vào được! Ví dụ như Đại Ma Đạo Sư Tạp Lạp! Tuy danh vọng của hắn cao tới đỉnh tại Đại Hán Quốc nhưng vẫn không có tư cách bước vào trung tâm quyền lợi thực sự của Đại Hán!"
"Nói nhiều như vậy hẳn là ngươi đã minh bạch chứ?" Ông nội cười nói.
"Hiểu rồi, ý mấy người là hấp thu ta vào trung tâm quyền lợi của Đại Hán Quốc!" Ta gật gật đầu nói: "Thoạt nhìn có vẻ rất tốt! Bất quá không có trả giá gì sao?"
"Đương nhiên là có, thu hoạch gì đều phải có trả giá, ai cũng không thể ngoại lệ!" Gia gia nghiêm túc nói.
"Ta phải trả giá cái gì?" Ta cũng làm bộ đứng đắn nói.
"Trung thành!" Ông nội thực nghiêm túc nhìn chằm chằm vào mắt ta nói: "Ngươi phải tuyệt đối trung thành với quốc gia này, không tiếc dùng sinh mệnh của ngươi đi bảo vệ tôn nghiêm và vinh quang của nó! Chỉ cần ngươi làm được, ngươi có quyền tiến vào trung tâm quyền lợi này! Nếu không, ngươi vĩnh viễn sẽ bị bài xích ở ngoài!"
"Chỉ sợ không chỉ vậy a?" Ta cười khổ nói. Đối với những tên làm chính trị này ta có thể nhìn ra, một đám đều mang tư thế không phải bằng hữu thì là địch nhân, có được khí chất ngoan độc của Tào Tháo, thà rằng ta phụ người trong thiên hạ cũng không để người trong thiên hạ phụ ta! Nhân tài có năng lực xuất chúng như ta thì bọn họ sao chỉ có vẻn vẹn bài xích thôi? Chỉ chèn ép là còn đỡ, nếu còn không khuất phục thì rất có thể bọn họ sẽ làm cho ta bốc hơi khỏi nhân gian! Như vậy thì tai họa ngầm hoàn toàn bị tiêu trừ, bọn họ có thể yên tâm hưởng phúc hơn!
Nhìn xem lần này bọn họ toàn lực duy trì việc ta động thủ với Ngõa Nạp là biết! Bọn họ tuyệt đối không dễ dàng tha thứ cho sự tồn tại của một Ngõa Nạp đế quốc nên không tiếc đắc tội quốc vương, không tiếc phát động chiến tranh cũng phải bóp chết trong nôi! Loại tâm lý nhất định phải bóp chết uy hiếp từ trong trứng này là đặc thù của bọn họ! Có thể thấy được, người thông minh trên đời này còn nhiều lắm, không chỉ có mấy người như Ni Cổ Lạp Tư với Thất công chúa a!
"Ha ha! Nói chuyện với người thông minh quả thật đơn giản!" Gia gia mỉm cười nói: "Không sai, không chỉ là bị bài xích còn bị chèn ép, mãi đến khi ngươi khuất phục hoặc biến mất!"
"Ách! Xem ra ta không có lựa chọn nào khác!" Ta buồn bực nói: "Vậy thì muốn ta tỏ vẻ trung thành ra sao đây? Thề? Hay là phải làm gì khác?"
"Bây giờ ngươi chỉ vẻn vẹn là trong giai đoạn quan sát mà thôi, dù sao tuổi của ngươi còn quá nhỏ, chúng ta chưa từng nghĩ đến trong trung tâm quyền lợi của quốc gia xuất hiện một đứa nhỏ 13 tuổi!" Ông nội cười khổ nói: "Trên thực tế, nếu không phải 2 tên ngu ngốc kia bị nốc-ao trước thì chắc ngươi còn phải đợi vài năm nữa ta mới tìm đến nói chuyện với ngươi!"
"Gớm! Làm như ta là đồ dự bị vậy!" Ta khinh thường cười nói: "Nếu không ngài đi thỉnh cao nhân khác đi? Bảo ta còn đang trong thời gian lớn dần!"
"Ít nói nhảm đi! Nếu ta tìm ngươi, hơn nữa đã có lần nói chuyện này thì sự tình đã được quyết định rồi! Ngươi tưởng đang chọn ngựa giống sao? Không được thì đổi một loại khác?" Ông nội bất mãn nói.
"Xong rồi! Đây không phải là lên thuyền giặc sao? Còn không cho xuống nữa!" Ta ủy khuất nói: "Ít nhiều cũng phải cho ta một chút ưu đãi chứ?" Hắc hắc, đây là cơ hội tốt để lừa đảo một phen a!
"Trong khi chúng ta quan sát ngươi sẽ cho ngươi một việc để làm, làm tốt sẽ có thưởng!" Ông nội cười nói: "Không cần sợ! Ta có tin tưởng với ngươi!"
"Như vậy ít ra cái tổ chức này cũng phải có một cái tên thật vang dội chứ?" Ta hỏi.
"Không có! Chúng ta thích làm anh hùng sau màn thôi!" Ông nội nghiêm túc nói.
Ta khinh! Rõ ràng là độc thủ sau màn lại tự gọi là anh hùng, đây không phải là treo đầu dê bán thịt chó sao? Khinh bỉ!
"A, vị này chính là sự kiêu ngạo của Đại Hán Quốc chúng ta, đứng đầu đại lục tứ kiệt, Long Thanh Thiên tiểu tử sao?" Lão Kiệt Khắc cười cười nói với ta.
"Hắc hắc! Không dám nhận, chính là ta!" Ta hào phóng nói: "Ngài đại khái là Kiệt Khắc thân vương a?"
"A, không sai, là ta!" Hắn nhiệt tình lôi kéo ta, giới thiệu: "Vị này là Thạch Nguyên Đại Hùng, vị này là Đặc Nhĩ Khắc Lam Đa!"
Ta gật gật đầu với bọn họ, không nói gì. Thật sự là vì họ cũng rất lãnh đạm với ta, gớm, ngươi nhiều tuổi hơn lão tử sao? Đúng là người không biết không sợ a!
"Cái khác chưa nói." Lão Kiệt Khắc rất nhiệt tình nói với ta: "Chỉ nói đến thiết huyết chiến mã của ngươi a!"
Ta xỉu! Vương bát đản này nói gì không nói, sao nói đến cái này a? Đây không phải là muốn mạng của ta sao? Quả nhiên, ông nội ở bên cạnh nghe lời lão Kiệt Khắc lập tức dựng thẳng lông mi lên!
"Khoan khoan!" Gia gia hét lớn đánh gảy lời lão Kiệt Khắc, duỗi tay ra bắt lấy cổ áo lão Kiệt Khắc, kéo hắn tới trước mặt mình, hung tợn nói: "Ngươi vừa nói cái gì?"
"Ta, ta nói cái gì?" Lão Kiệt Khắc bị ông nội dọa sợ, nói năng lộn xộn.
"Ta hỏi ngươi, ngươi vừa mới nói ai cho ngươi thiết huyết chiến mã?" Gia gia nổi giận đùng đùng hỏi!
"Không phải là tôn tử của ngươi sao?" Hắn dở khóc dở cười chỉ chỉ ta nói: "Chỉ vậy thôi thì có cần tức như vậy sao?"
"Ta đánh tiểu thằng nhóc nhà ngươi!" Ông nội tùy tay ném lão Kiệt Khắc ra, giơ gậy lên đánh ta!
"Nghe ta giải thích đã!" Ta vội vàng lắc mình nói.
"Giải thích cái rắm, có thứ tốt mà không hiếu kính gia gia, lại đưa cho ngoại nhân thắng tiền của ta, ghê tởm nhất là vẫn còn dám gạt ta?" Gia gia một bên mắng một bên đánh.
Tuy chân của không thể động, thân mình vẫn ngồi trên xe lăn nhưng vẫn cực kỳ khó chơi! Sau lưng còn có lão Đao phụ giúp, tốc độ rất nhanh, cơ hồ đều vượt qua thân pháp của ta. Mà kiếm thuật cả đấu khí của gia gia đều thuộc loại nhất đẳng! Cây gậy ba thước kia được hắn vận dụng còn tàn nhẫn, linh hoạt hơn cả một thanh kiếm, giống như một con rắn nhìn chằm chằm vào ta! May mà ta xưa đâu bằng nay, triển khai thân pháp né tránh thế công như kinh đào hãi lãng của gia gia. Lách qua lách lại như thuyền nhỏ trên đỉnh sóng, lắc lư không ngã!
Lâu công không được, rốt cục gia gia cũng "chơi thật", trong nháy mắt gậy chống phóng ra kim quang chói mắt, rốt cục cũng phóng xuất đấu khí, ta chạy, lộn mèo một cái ngược ra sau, rớt ra khoảng cách.
"Hay!" Ba lão gia hỏa vô tâm không phế trầm trồ khen ngợi, càng thêm kích thích gia gia.
"Trứ!" Gia gia nổi giận gầm lên một tiếng, khi ta sắp rơi xuống đất lại thả ra một đạo đấu khí mũi kiếm!
Ngay khi bọn họ chắc chắn ta phải bị đánh trúng thì mũi chân của ta lại điểm lên một cây cột cạnh đó, dựa vào điểm ấy mà mạnh mẽ cải biến quỹ tích phi hành, lách qua một bên! Đấu khí không trúng nên tiếp tục bắn về phía một vị tướng lãnh trẻ tuổi, hắn thấy trốn không thoát, chỉ có thể cười khổ dùng toàn lực chống lại! Sau đó hắn bị bay ra khỏi cửa sổ một cách "hoa lệ", còn đập nát một cái cửa sổ!
"Xinh đẹp! Trốn thật xinh đẹp!" Ba cái lão gia hỏa kia không hề để ý đến sự sống chết của vị kia, còn tiếp tục kích thích thần kinh gia gia ta.
Xỉu, lão gia hỏa lần này giận thật sự a, nhìn xem đến nỗi ta chảy mồ hôi lạnh! Nhưng mà không đợi ta nghĩ nhiều, lại một đạo đấu khí nhận phóng tới, lần này ta mượn lực trên tường mới thoát được, đáng tiếc mặt tường kia, còn có bức tranh ở trên đó đều bị phá hủy! Ta xỉu, sao ta cảm thấy đấu khí nhận lần này so với lúc nãy lợi hại hơn nhiều a? Nhưng còn chưa đợi ta cẩn thận tự hỏi, chiêu sau đã tới trước mặt! Cứ như vậy, ta "lên xuống" trên không hơn mười đợt công kích xong nghe tiếng gia gia quát mắng: "Tốt nhất để yên ta đánh một chút, nếu không sẽ không để yên cho ngươi!"
Chảy mồ hôi, ta đành phải kiên trì nói: "Chỉ một lần này a? Hơn nữa không chơi!"
"Ha ha, được, tiểu tử!" Gia gia âm hiểm cười, hoa lệ chém ra một kiếm, ta xỉu, đấu khí nhận lần này nhỏ hơn nhiều a, nãy toàn dài hơn thước, bây giờ thì nhỏ hơn, nhưng nhan sắc thoạt nhìn như một con dao được tạo ra từ vàng ròng vậy! Áp súc chính là tinh hoa a, đáng thương cho ta, ta vừa hạ đất, còn chưa đứng vững mà, lão hồ ly này chơi gian!
Không có thời gian do dự, hai tay vận Thái Cực, thúc động công lực toàn thân, giữa hai tay kết thành một đạo khí tràng! Khi mũi kiếm bay tới, đầu tiên là bị khí tràng ngăn trở trong chốc lát, chỉ chưa đến một giây. Nhưng với ta mà nói thì đã đủ rồi, phóng tay ra đỡ, thuận tiện cải biến phương hướng của nó. Ta cũng không khống chế, vẻn vẹn chỉ là tùy tiện thuận tay đẩy đi mà thôi! Thật sự, ta không cố ý.
Tốc độ của đạo đấu khí nhận phải nhanh hơn bình thường vài lần, khi ta chuyển hướng liền phóng về phía Thạch Nguyên Nhị Lang! Lấy thân thủ hoàng kim hạ cấp của hắn thì căn bản không có khả năng làm gì, chỉ có thể tự thán bi ai mà thôi! Khi ta đang muốn thưởng thức một màn này, đột nhiên trước mắt hắn lóe ra một người, ta dựa vào, sao Ám Chi Kiếm Thánh Thạch Nguyên Tiểu Khuyển cũng ở đây! Thân là Kiếm Thánh, hắn xuất thủ cũng rất nhanh, đấu khí màu đen bao lấy hai nắm tay, hung hăng đập vào mũi kiếm. Một tiếng nổ vang lên, quần áo trên người hắn bị xé rách, lại hộc máu bay về phía sau, cũng đụng vào Thạch Nguyên Nhị Lang! Hai người cứ như vậy mà ôm thành một đoàn.
"Lão Long, ngươi khinh người quá đáng a!" Thạch Nguyên Đại Hùng không vui, đứng lên mắng to: "Đứa nhỏ nhà ta chọc vào ngươi à?"
"Hắc hắc." Gia gia phẫn nộ nói: "Ngươi mù à? Không thấy tên tiểu tử kia giờ trò quỷ à?" Vậy mà hắn lại chỉa vào người ta.
"Ha ha, phấn khích, thực phấn khích." Không biết từ lúc nào Uy Khắc Tư Tạp Ti đã xuất hiện trong đại sảnh. Hắn cực kỳ kiêu ngạo nói với Thạch Nguyên Đại Hùng: "Lão Hùng, đây là ngươi không đúng nha, người ta chỉ là ngộ thương mà thôi."
"Đúng vậy đúng vậy." Lão Kiệt Khắc cũng đứng lên nói: "Bổn sự của tiểu tử này thật đúng là tốt nha, lần đầu tiên ta nhìn thấy cách phá siêu cấp đấu khí trảm của lão Long như vậy, thật sự là lợi hại, tuyệt đối là nhân tài."
"Không sai, tránh né nhìn thực thích, thật sự là nhiều năm chưa từng thấy xiếc thú tốt như vậy a!" Đặc Nhĩ Khắc Lam Đa cũng phụ họa. Con mợ hắn, đây là công phu của lão tử, cái gì mà xiếc thú? Ta tức giận đến nỗi suýt chạy đến đánh hắn.
"Hừ!" Thạch Nguyên Đại Hùng thấy tam đại gia tộc đều nói vậy, mình có nói gì cũng không được đành phải chọn câm miệng.
"Tiểu tử, ngươi rất có tiền đồ, mấy lão gia hỏa chúng ta đều rất xem trọng ngươi." Lão Kiệt Khắc tiếu a a nói: "Bằng bản lĩnh của ngươi, còn có thân thủ nữa, chúng ta quyết định sẽ cho ngươi một cái nhiệm vụ có chút khó khăn."
"Đúng, nhất định phải khó một chút mới được." Tư Tạp Ti cũng cười nói: "Ai tới ra cái chủ ý a?"
Sao ta cảm thấy ánh mắt của hắn có chút sung sướng khi sắp thực hiện được trò đùa dai a? Quả nhiên người tiếp theo lên tiếng làm ta trực tiếp té xỉu.
"Ta đề nghị, bắt hắn ăn cắp quần lót của Tạp Tây Á công chúa - Hải Luân điện hạ." Lão vương bát đản dâm loạn Đặc Nhĩ Khắc Lam Đa cao giọng đề nghị.
Ta còn tưởng bọn hắn đang nói giỡn, đang muốn bảo mấy lão hỗn đản này nên đứng đắn lại thì nghe thanh âm của những người khác!
"Tán thành!" Thạch Nguyên Đại Hùng chảy nước miếng, là tên đầu tiên kêu lên.
"Tán thành!" Tư Tạp Ti không cam lòng yếu thế cũng hô.
"Tán thành!" Lão Kiệt Khắc tuy rằng chậm một chút, nhưng nhìn thấy biểu tình dâm đãng của hắn thì ta biết trong đầu hắn lúc này đang đầy những cảnh gì!
"Tán ~~ không tán thành!" Gia gia phản xạ có điều kiện muốn tán thành, cuối cùng dừng cương trước bờ vực, phát giác loại đề nghị này từ miệng hắn tán thành cho vãn bối đi làm quả thật có chút mất mặc nên lâm thời sửa miệng, giả bộ không theo. Bất quá một phiếu của hắn cũng như không, có hay không cũng thế.
"Ha ha, bây giờ tuy thiếu một phiếu của Thụy Tư gia tộc, nhưng cũng không còn trọng yếu nữa, bởi chúng ta đã nắm tới 5 phiếu trong sáu đại gia tộc, ta tuyên bố..." Khi lão Kiệt Khắc hưng phấn muốn hét lên, rốt cục ta cũng nhớ tới nên đánh gảy lời hắn.
"Dừng." Ta vội vàng hô. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
"Chuyện gì?" Lão Kiệt Khắc không hài lòng nói.
"Sáu đại gia tộc sao lại có 7 phiếu? Chẳng lẽ ngũ tộc các ngươi lại nhiều hơn chúng ta 1 phiếu à?" Trước tiên ta dùng lời nói nhảm làm dịu đi tình hình đã.
"Nói nhảm, đã biết còn hỏi, nếu ngươi không có vấn đề gì khác thì ta phải tuyên bố." Lão Kiệt Khắc nói.
"Ta -- làm một quân nhân chân chính có vinh dự cảm trong người, kiên quyết không đi trộm... quần áo nữ nhân." Ta cao giọng hô, nguy hiểm thật, cuối cùng cũng ngậm lại từ quần lót, nếu không thì dị chết, bất quá ra vẻ bây giờ cũng không khác là bao.
"Ha ha, ha ha." 5 lão nhân cùng ôm bụng cuồng tiếu.
"Ta kháo, cười cái gì mà cười, lão tử thà một mình đấu với Đại Lục Ngũ Đại Cường Giả cũng quyết không đi trộm quần lót nữ nhân." Ta tức giận nói.
Ta kháo, cuối cùng vẫn nói từ quần lót ra, ta buồn bực a!
"Ha ha! Vài lão hỗn đản này cười càng thêm càng rỡ.
"Cười nữa lão tử nổi giận đấy!" Ta vận đủ công lực, xuất một chiêu "Phật Môn Sư Tử Hống"! ong một cái, chấn động trong đầu bọn họ, lập tức cười không nổi nữa.
"Má ơi, sao lại lớn giọng như vậy a?" Lão Kiệt Khắc lắc lắc đầu nói.
"Hỗn đản, muốn chấn điếc ta à." Gia gia bất mãn mắng.
Vài tên khác cũng đều oán trách, cũng may ta không chấn lỗ tai bọn hắn xuất huyết, nếu không đúng là không xong rồi.
"Ngươi đã muốn một mình đấu với Đại Lục Ngũ Đại Cường Giả, chúng ta sẽ cho ngươi cơ hội này." Thạch Nguyên Đại Hùng ác động nói.
Cứ tới đi, lão tử sợ ngươi à?
Tác giả :
Tả Tự Bản