Trương Tam Phong Dị Giới Du
Chương 180: Tiến công Ngõa Nạp!

Trương Tam Phong Dị Giới Du

Chương 180: Tiến công Ngõa Nạp!


"Cao! Thật sự là cao!" Gia gia tự đáy lòng bội phục nói : "Chỉ bằng đức hạnh của nhị hoàng tử Ngõa Nạp, hắn tuyệt đối sẽ đem người Tạp Tây Á ép cho không ngừng tạo phản. Như vậy, lãnh thổ Tạp Tây Á không chỉ sẽ không mang đến của cải cho Ngõa Nạp, ngược lại sẽ làm cho bọn họ lâm vào vĩnh viễn trong vũng bùn chiến tranh."

" Hắc hắc! Chỉ cần thất công chúa giao ra binh quyền, nàng ta cũng đừng mong trở lại được Tạp Tây Á, nhị hoàng tử tuyệt đối sẽ không buông miếng thịt béo đã dâng đến miệng." Ta cười nói.

"Đúng a! Nghe nói hắn là một tên gia hỏa rất keo kiệt?" Gia gia trêu đùa :" Ngươi tính toán phối hợp chúng ta như thế nào đây?"

"Điều này đơn giản, trên phương diện ngoại giao gửi thông điệp nghiêm khắc, tốt nhất đem bất mãn đều đổ hết lên trên người thất công chúa. Không cần nói chuyện tình của Tiểu Khuyển Xuân Lãng, còn có là đại quân cũng chúng ta nhất định mau chóng xuất ra không cần nhiều người, chỉ giả bộ phô trương thanh thế, đem thất công chúa lừa đến, sau đó chúng ta lại lui về là xong."

" Ngươi nói bao nhiêu người thì phù hợp?" Gia gia hỏi.

" Toàn bộ Bạch Hổ quân đoàn, một bộ của Chu Tước quân đoàn, thêm một bộ của vương đô quân cận vệ như vậy là đủ rồi. Huyền Vũ quân đoàn cách quá xa coi như khỏi. Đánh vào Ngõa Nạp cũng không cần quá sâu, chỉ cần mấy trăm dặm là được rồi, nếu xa hơn, sợ là khó trở về." Ta cười khổ nói.

" Được rồi! Ta đã biết, với lại, chúng ta cũng chưa tính toán sẽ cùng Ngõa Nạp khai chiến thật, chỉ là dọa nạt một chút mà thôi." Gia gia giảo hoạt cười cười. Truyện Sắc Hiệp - https://truyenfull.vn

Sau đó, cỗ máy chiến tranh của Đại Hán quốc, sau khi yên lặng nhiều năm, rốt cục lại bắt đầu chuyển động. Gia gia giống như lão ngoan đồng đột nhiên trẻ lại cả chục tuổi, cả ngày đứng ở trong quân bộ, ngay cả nhà cũng không về, ăn ngủ đều ở đó. Ta giờ mới hiểu được, nguyên lai cả nhà chúng ta đều là cuồng nhân trời sinh. Cha ta coi như tốt hơn, hắn chỉ là đối cới chiến đấu mới có hứng thú, gia gia ta thì kinh hơn, hắn đối với chiến tranh cực kỳ yêu thích a! Cũng không thể trách bởi vì lúc trước khi là quân đoàn trưởng của Thanh Long quân đoàn thì số lượng mở mang bờ cõi là nhiều nhất, nghe nói nguyên bản giữa Đại Hán và Tạp Đặc có một cái tiểu quốc chính là do bọn hắn diệt đi.

Cho dù đến hiện tại, ông ấy cũng không có mất đi loại tình cảm mãnh liệt đối với chiến tranh, nhìn thấy lão nhân ngồi trên xe lăn này, ai có thể nghĩ đến, ông ấy mới là bàn tay phía sau chân chính chỉ huy trăm vạn đại quân xâm lược Ngõa Nạp lần này? Thật sự là nhìn người không thể nhìn tướng mạo a.

Tập kết trăm vạn đại quân cũng không phải ngày một ngày hai, ta vốn lười biếng liền muốn đi tìm hai vị công chúa đi dạo chơi trên đường phố. Đáng lẽ là như vậy, chiến tranh giữa bọn hắn, có chuyện gì của ta a? Nhưng mà gia gia ta khăng khăng không cho phép, nói cái gì cho ta chính thức đi theo hắn, học tập cho tốt kinh nghiệm một lần hành quân đánh giặc. Với khuôn mặt già nua nghiêm khắc của ông ấy không ai không dám không theo, ta cũng đành vậy cả ngày bị ông ấy hành ở trong quân bộ, cùng với ông ấy chỉ huy quân lính.

Thật sự là không nhìn không biết vừa nhìn đã giật mình, mở đầu ta còn không muốn, sau ta thật sự đã lâm thật sâu vào không khí chiến tranh này, toàn tâm vùi đầu trong đó. Chẳng thể trách có người nói, chiến tranh mới là sự nghiệp cao nhất mà một ngươi nam nhân cả đời tôn sùng. Nguyên lai cảm giác ra lệnh tuyệt vời làm sao. Nhìn thấy hơn chục ban tham mưu tác chiến trước sa bàn cự đại chỉ tới chỉ lui, từng đạo mệnh lệnh cùng tin tức được phân loại báo cáo đến ta và gia gia, cảm giác này, thật sự là quá sảng khoái. Về phần hai vị công chúa đang đau khổ chờ đợi ta thì ta đã quẳng mất ra khỏi đầu rồi.

Ngày thứ mười bảy, trải qua hơn nửa tháng khẩn cấp điều động, do Bạch Hổ quân đoàn khẩn cấp tập kết năm mươi vạn quân lính, Chu Tước quân đoàn nhất bộ hai mươi vạn cùng Vương gia quân cận vệ năm mươi vạn người, tạo thành một đại quân tổng cộng lên đến một trăm hai mươi vạn người, tại Bạch Hổ Thành nơi đóng quân của Bạch Hổ quân đoàn, quân lính vừa mới đến ngay cả mông còn ngồi chưa ấm chỗ đã phải nhanh chóng vùi đầu vào viễn chính đến Ngõa Nạp. Mục đích tiến công lần này là kiềm chế thất công chúa Ngõa Nạp tiến công sâu vào Tạp Tây Á, nhất định phải đem nàng từ Tinh Nhược Bảo một đường kéo trở về. Tổng chỉ huy của đại quân Đại Hán quốc là quân đoàn trưởng Bạch Hổ quân đoàn Lý Khắc Khôn Khả Thụy Tư. Phó tổng chỉ huy kiêm chỉ huy Chu Tước quân đoàn là đường ca của ta Long Tố Vân, gã phó tổng chỉ huy còn lại chính là phó thống lĩnh vương gia quân cận vệ - Thạch Nguyên Nhị Lang.

" Gia gia! Thạch Nguyên Nhị Lang và đường ca ta là tử địch a? Bọn hắn cùng một chỗ có thể không có vấn đề gì chứ?" Ta lo lắng nói với gia gia.

" Hẳn là không có gì, dù sao tiến công cũng bất quá là thăm dò, mục đích lần này chúng ta cũng không phải đánh giặc, mà là luyện binh, quân đội nhiều năm không có đại chiến quân đội cảm thụ một lần không khí khẩn trương của chiến tranh thì không được." Gia gia cười nói.

" Nhưng mà ta cảm giác không ổn a!" Ta cười khổ nói :"Lấy kinh nghiệm ta cùng nữ nhân ở chung mà xem, các nàng đều là phi thường hẹp hòi a."

" Có ý tứ gì?" Gia gia kỳ quái hỏi.

" Lần này tiến công chúng ta xem như tính kế với thất công chúa đúng không?" Ta buồn cười nói : "Mắt thấy sắp có được một đống vinh dự liên tiếp như vậy, tuy nhiên bỗng đâu nhị ca của nàng mọc cánh bay đến, trong lòng nàng có vẻ như sẽ cảm thấy uất ức đúng không?"

"Còn không uất ức? Ha ha!" Gia gia cười nói :" Nàng cùng Ni Cổ Lạp Tư vì ngày này mà suốt bao nhiêu năm cố gắng, mắt thấy thành công, kết quả lại để cho một tên ngu ngốc chỉ giỏi đánh rắm đạt được thành quả của mình, nếu không tức chết thì có thể coi như nàng độ lượng."

"Ha ha!" Ta cười cười, sau đó đột nhiên nghiêm túc nói :" Nguyên nhân chính là như thế, nàng khẳng định không có khả năng cứ như vậy thả cho quân viễn chinh của Đại Hán thong dong rút về."

"Chúng ta một lòng muốn về, nàng có thể cản được sao?" Gia gia không tin nói.

"Vấn đề là ngài không có mặt a?" Ta buồn bực nói :" Ngươi xem đường huynh, tuổi trẻ đã lên làm phó tổng chỉ huy, cho nên vô cùng kiêu ngạo. Hắn trước khi đi còn hỏi ta, muốn hay không đem thất công chúa bắt trở vể làm thiếp của ta."

"Cái gì?" Gia gia mắng :"Cái tên đó có tài cán gì, còn muốn bắt sống thất công chúa người ta? Bất quá, ta thấy hắn cũng không dám trái lệnh, nếu là hắn dám không tuân mệnh lệnh, trở về ta sẽ thịt hắn."

"Vậy Thạch Nguyên Nhị Lang kia thì sao?" Ta mắng: "Con chó kia bị ta giáo huấn bao nhiều lần rồi? Nhưng mà ta nghe nói, hắn cũng từng hướng bộ hạ phát biểu nói, nhất định phải để cho người Long gia biết, người Thạch Nguyên gia quyết đấu bại bởi Long gia, nhưng mà bổn sự đánh giặc nhất định mạnh mẽ hơn Long gia trăm lần."

" Ân! Cũng may tổng chỉ huy là quân đoàn trưởng Bạch Hổ quân đoàn Lý Khắc, hắn đối với bổn sự của thất công chúa hiểu rất rõ, ta nghĩ hắn có thể hoàn thành tốt." Gia gia nói.

"Nhưng mà theo ta được nghe nói, người này hành động có chút nhát gan, trong quan quân trẻ tuổi bên dưới đối với hắn không xem trọng, đều là sau lưng gọi hắn là thủ thành nguyên soái, đặc biệt là hai vị phó thống soái trẻ tuổi kia, sợ là không phục hắn a? Ta nhận thấy đại quân xuất chinh lần này, ít nhất trên phương diện chọn tướng soái là không hợp lý. Sợ là sau này bọn họ vạn nhất phối hợp không được hoặc là có tình huống sai lầm phát sinh, ngài nói thất công chúa có thể không nắm bắt cơ hội không?" Ta lo lắng nói.

Gia gia mặt trầm xuống, nhìn sa bàn hồi lâu không nói. Cuối cùng hắn đột nhiên ngẩng đầu hỏi :" Ngươi nói hiện tại đại quân dưới tình huống đã xuất chinh , chúng ta nên vãn hồi như thế nào đây?"

" Phái một chi đội kỵ binh, ở xung quanh bọn họ, thời khắc mấu chốt, ít nhất có thể giữ tròn an toàn của đại quân." Ta nghiêm túc nói.

" Hừ! Bất quá chính là bản thân muốn đem lão đầu tử ta ở nơi này cô đơn một mình mà thôi, còn cố tình tìm nhiều cớ như vậy." Gia gia bất mãn nói với ta.

" Hắc hắc!" Ta xấu hổ không thôi nói :"Ngài làm sao nhìn ra được?"

"Phế thoại! Ta nếu như bị chút tiểu xảo của ngươi đùa giỡn thì còn xứng ngồi trên vị trí này sao." Gia gia cười mắng :" Thật là một thằng khỉ con, một khắc cũng không muốn an phận. Được rồi, ngươi nói ít nhiều cũng có đạo lý, ta sẽ để ngươi đi ra ngoài."

"Vậy bệ hạ thì sao?" Ta lo lắng hỏi.

" Ít nói nhảm, cháu của ta đi đâu có cần phải hướng hắn báo cáo sao?" Gia gia khinh thường nói. Xem là lão nhân này đối với quốc vương đã quá thất vọng. Nếu là trước kia, ông ấy cũng sẽ không vô lý như vậy.

"Dạ!" Ta cao hứng liền nhanh chóng chạy như bay ra ngoài.

"Chậm một chút, coi chừng ngã. Thằng nhóc này, so với khỉ còn nhanh hơn." Khi thanh âm của gia gia từ xa truyền đến, ta cũng đã ra khỏi quân bộ.

Trước chạy về nhà, an bài nhân thủ đi hành động lần này. Cuồng long thiết kỵ là chủ lực, tự nhiên phải mang. 2000 người là đủ rồi, đồng thời mang theo ám dạ tinh linh ta an bài tại vương đô, bọn họ là ta bí mật mang đến, chừng ba trăm người. Nhân số không nhiều, đánh giặc tuy rằng không được, nhưng mà làm thám báo đây tuyệt đối là nhất lưu. Ta sau khi về đến nhà cơ hồ là ngay lập tức trước tiên đem bọ họ toàn bộ phái ra ngoài, sau đó an bài mọi người phân công nhau chuẩn bị, binh mã chưa động, lương thảo đi trước.

Đợi cho sau khi mọi người được phái ra hành động, ta cảm thấy giống như thiếu thiếu cái gì, ngồi xuống nghĩ một chút, đột nhiên, ta nhớ ra rồi! Công chúa a! Ngày đó ta đáp ứng phải bồi các nàng đi chơi, thế nhưng hơn nửa tháng quá ta còn chưa có đi. Ngất! Nhìn nhìn thời gian, chính là chạng vạng, các nàng hẳn đã tan học, ta nhanh chóng lại chạy đến vương cung, sau khi nhìn thấy các nàng, lại phát hiện sác mặt không có gì bất thiện.

" Ngươi cuối cùng nhớ tới chúng ta rồi sao?" Hỏa công chúa tuy rằng nói như vậy, nhưng khi đứng dậy bộ dáng dường như cũng không tức giận. Vẫn là giống như trước đây, nhẹ nhàng kéo tay của ta nói :"Chúng ta biết ngươi đang bận rộn sự tình đánh giặc ở quân bộ."

"A!" Ta nhanh chóng nói :" "Là ta không tốt, nên phái người thông tri các ngươi, nhưng mà bận quá nên quên mất."

" Không cần xin lỗi, cũng là vì chúng ta mà ngươi cũng không tiếc phát động chiến tranh." Băng công chúa thâm tình nhìn ta nó :"Cho dù chúng ta có chờ lâu hơn nữa, chúng ta cũng nguyện ý."

"Đúng vậy!" Hỏa công chúa đem đầu đặt vào trong lòng ngực ta nói :" Không có người đàn bà nào trong tình huống như vậy còn tính toán với sự sai hẹn của nam nhân cả. Chúng ta thật sự cảm thấy rất hạnh phúc."

"A!" Ta chỉ còn nước ngây ngốc đứng trân trân. Ta có vĩ đại như vậy sao? Bất quá nói vậy không có ai nguyện ý vạch trần loại hiểu lầm tuyệt diệu này? Ta cũng không muốn.
Tác giả : Tả Tự Bản
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại