Trường Sinh Bất Tử
Quyển 3 - Chương 54: Nhất mệnh nhị vận tam phong thủy tứ tích âm đức
Sư tôn yên tâm, Linh Nhi là thê tử của đệ tử, đệ tử phải nhất định đợi nàng trở về, làm cho nàng mỗi ngày đều cảm thấy vui vẻ.
Chung Sơn trịnh trọng nói.
Thiên Tinh Tử nhìn chằm chằm về phía Chung Sơn một hồi, ông cảm nhận được sự thành khẩn trong câu nói của hắn.
- Nê Bồ Tát, ngươi phải tuân theo quy luật tuyệt đối không được tiết lộ thiên cơ, nếu không sẽ bị trời phạt.
Thiên Tinh Tử lập tức quay sáng phía Nê Bồ Tát nói.
Nê Bồ Tát nhìn Thiên Tinh Tử rồi khẽ cười nói:
- Các ngươi nói thử xem.
Nê Bồ Tát nói ra chân tướng của Chung Sơn, tựa như là cố ý khiến Chung Sơn phải nhíu mày vậy.
Thiên Tinh Tử nhìn về phía Chung Sơn, tựa như là cổ vũ Chung Sơn nên nói điều gì đó.
Chung Sơn biết trước mặt mình là một đại kỳ ngộ, tuy nhiên phải nói yêu cầu gì đây?
- Sư tôn, đệ tử không biết năng lực của tiền bối nên không thể nào nói được.
Chung Sơn lập tức nói.
Thiên Tinh Tử nhìn Chung Sơn rồi thỏa mãn gật đầu.
- Chung Sơn, ngươi biết phàm nhân và tiên nhân khác nhau ở chỗ nào không?
Thiên Tinh Tử trầm giọng hỏi.
Nghe thấy câu hỏi của Thiên Tinh Tử, Chung Sơn hơi nghi hoặc một chút nhưng vẫn trả lời:
- Tiên nhân có thể trường sinh bất tử, còn phàm nhân có thể hết thọ nguyên,
- Đúng thế, không sai, trường sinh bất tử, tại sao lại có trường sinh bất tử? Tại sao lại bị hạn chế thọ nguyên?
Thiên Tinh Tử lại hỏi.
Nghe thấy câu hỏi của Thiên Tinh Tử, Chung Sơn liền nhướn mày, trước đây hắn chỉ biết chuyện này, còn về phần nguyên nhân thì lại không biết.
- Bởi vì số mệnh, phàm nhân có số mệnh của phàm nhân, còn tiên nhân có vận mệnh tiên nhân. Mệnh vận không giống nhau thì làm sao có thể thọ nguyên như nhau được? Muốn thành tiên thì phải nghịch thiên, cải biến vận mệnh của mình mới có thể trở thành bất tử. Cho nên tất cả mọi người tu hành không phải là để truy cầu thực lực cường đại mà chỉ là một quá trình gia tăng thủ đoạn mà thôi, mục đích chính của bọn họ chính là để nghịch thiên cải mệnh,, dùng mệnh vận đọ sức với ông trời, như vậy mới có thể trường sinh bất tử.
Thiên Tinh Tử giải thích nói.
Chung Sơn nghe thấy lời của Thiên Tinh Tử thì trong lòng thầm xiết chặt lại, lúc này hắn mới phát hiện ra suy nghĩ của mình trước kia quá nông cạn, muốn đạt được trường sinh bất tử không phải là cứ gia tăng tu vi là được.
- Ta cũng không truy cứu ngươi làm thế nào mà biết thành lập vận triều, ta chỉ muốn nói cho ngươi biết rằng, hoàng triều, đế triều, thiên triều, mỗi cấp đều có một cải mệnh. Đợi đến lúc ngươi đạt tới thiên triều thì có thể dùng mệnh vận để đọ sức với thiên cơ. Khi đó nếu thành công thì có thẻ cải làm thiên mệnh, trường sinh bất tử.
Thiên Tinh Tử giải thích nói.
- Dạ.
Chung Sơn lập tức đáp, hiển nhiên vấn đề này hắn cũng biết.
- Nhất mệnh, nhị vận tam phong thủy, tứ tích âm đức, ngũ công danh.
Thiên Tinh Tử nói.
- Vân ư? Phong thủy ư? Tích âm đức ư? Công danh ư?
Chung Sơn kinh ngạc hỏi.
- Đúng vậy, vận triều của ngươi chình là để tu công danh. Tu phong thủy, tu tích âm đức, tu công danh đều vì nghiệp vị trong thiên hạ, không phân trước sau. Chỉ là tu công danh nhiều nhất, tu phong thủy ít nhất, cả thiên hạ người tu phong thủy được vài người, mà Nê Bồ Tát trước mặt ngươi chình là nằm trong số đó. Hơn nữa, hắn đã đạt tới trung vị.
Thiên Tinh Tử giải thích nói.
Trong lòng Chung Sơn tràn đầy chấn động, hắn suy nghĩ một hồi rồi nói:
- Vận ư? Tu vận thì phải làm như thế nào?
Thiên Tinh Tử nhìn Chung Sơn rồi nói:
- Đã không có người tu vận thì nó sẽ thất truyền. Ở cả đất thần châu, đã mười vạn năm không có một người tu vận nào xuất hiện.
Mười vạn năm không có người nào xuất hiện, vậy tu luyện không phải là rất khó hay sao?
Chung Sơn hỏi.
Vận ư? Trong truyền thuyết mười vạn năm trước chưa từng có, khi người tu vận xuất hiện, người này có thể thông hiểu âm dương, phát hiện ra hung cát họa phúc. Nghịch thiên tu hành, chỉ là mười vạn năm rồi vẫn chưa xuất hiện.
Thiên Tinh Tử hướng về phía Chung Sơn nói.
Vận ư? Tu vận ư? Trong lòng Chung Sơn tràn ngập sự rung động, có thể biến thái như vậy sao? Có thể tránh hung họa, gặp may mắn được sao?
Chỉ còn lại ba loại tu công pháp Tu công danh, mình làm hoàng đế cho nên cũng đang tu công danh. Tu phong thủy chính là Bồ Tát trước mặt đây, còn tu âm đức thì sao?
- Sư tôn, chúng ta ở tông môn chình là đang tu tích âm đức đúng không?
Chung Sơn nghi ngờ hỏi.
Thiên Tinh Tử thỏa mãn nhìn về phía Chung Sơn rồi nói:
- không sai, đây chính là tu tích âm đức, ngoài âm đức ra tạm thời ngươi không có năng lực tiếp xúc, từ nay về sau mới biết được.
- Dạ.
Chung Sơn lập tức đáp.
- Thuật phong thủy bác đại tinh thâm, có thể phóng khí, tụ khí, giới khí, dùng khí vận của ngươi tựa như là một dòng nước. Nhìn thì có vẻ vô hình nhưng lại cát phúc vận khởi, vạn vật thông đạt.
Thiên Tinh Tử hướng về phía Chung Sơn mà nói.
Chung Sơn ngay lập tức nhận ra ám hiệu trong lời nói của Thiên Tinh Tử.
Chung Sơn lật tay ra lấy ra một tấm địa đồ, hướng về phía Nê Bồ Tát cung kính nói:
- Tiền bối, vãn bối thành lập vận triều, căn cơ còn thấp, con đường phía trước còn mê muội, mong tiền bối chỉ điểm.
Chung Sơn đối với tương lai của vương triều sớm đã Chung Sơn kế hoạch nhưng mà hiện nay có một đại sư phong thủy trước mắt cho nên Chung Sơn tự nhiên muốn nghe ý kiến của y.
Như vậy mới có thể phát triển tốt được. Về phần Thiên Lang đảo cũng nằm trong địa đồ này.
Ở trong đại đồ, Thiên Lang đảo ngoại trừ lang vực thì tất cả đều được vẽ hết sức cẩn thận.
Nê Bồ Tát nhìn địa đồ thản nhiên nói:
- Đại Tình vương triều của ngươi ở đâu?
Chung Sơn nhanh chóng chỉ về một chỗ trong địa đồ.
- Tiền bối, ở đây, không tới ba năm vãn bối nhất định có thể thống nhất khu vực này.
Chung Sơn nói.
Nê Bồ Tát nhìn địa đồ rồi cầm một cành cây lên nói:
- Đại Tình vương triều bình định được khu vực này sẽ có cột chống vững chắ, Chung Sơn ở đây có thạch long trăm trượng, long khẩu hướng lên trời, tích trừ tà khí, tu khí vận thiên đại, khí còn thừa bay lên trên trời lại là vận mệnh quốc gia. Ở đây thế như chẻ tre, chảy về phía Khai Dương Tông.
Nói Xong, Nê Bồ Tát quay về vị trí cũ, tựa như tỏ ra mình đã nói xong rồi.
- Đa tạ tiền bối.
Chung Sơn lập tức gật đầu đáp.
- Ừ, một nghìn ngày sau ngươi theo ta cùng về Thái Đan Tông, đến lúc đó ta sẽ cho ngươi mượn người có hoàng khí.
Nê Bồ Tát nói xong liền quay đầu đo về phía căn phòng bên cạnh rừng trúc.
Chung Sơn nhìn theo bóng lưng Nê Bồ Tát, bây giờ hắn đã hiểu tại sao Nê Bồ Tát lại nói với mình những thứ này.
Tuy nhiên vì sư tôn cho nên dù không có lời bình luận của Nê Bồ Tát hôm nay, Chung Sơn cũng sẽ đi.
Nhìn thấy Nê Bồ Tát rời khỏi. Thiên Tinh Tử khẽ thở dài ra một hơi, sau đó quay về nhìn sang Chung Sơn.
- Chung Sơn.
Thiên Tinh Tử kêu lên.
- Có đệ tử.
Chung Sơn đáp lời.
Thiên Tinh Tử lật tay lấy ra một quyển sách nhỏ, nhìn nhìn một lúc rồi lại nhìn Chung Sơn mà nói:
- Đây là công pháp ta chọn cho ngươi khi ngươi đạt tới Kim Đan kỳ, tạo cho ngươi có điều kiện tu tập khi đạt tới cảnh giới đó.
Chung Sơn cảm thấy nao nao trong lòng, mình mới đạt tới tiên thiên tầng thứ tám mà đã chuẩn bị công pháp Kim Đan kỳ cho mình. Có phải là quá sớm không?
Thần sắc của Chung Sơn hơi ngưng trọng lại, hắt thở ra một hơi rồi nói.
- Dạ sư tôn.
Chung Sơn nhẹ nhàng tiếp nhận, hắn cũng không vui mừng nhiều lắm, chỉ chú thị mà thôi.
- Đi thôi, một nghìn ngày sau ta sẽ tới tìm ngươi.
Thiên Tinh Tử nói.
- Dạ.
Chung Sơn gật đầu sau đó lùi đi. Mà Thiên Tinh Tử lại tiếp tục đứng trước một phần của Niết Vô Ưu mà nhìn.
Chung Sơn trở lại thủy tạ, trong lòng tràn ngập sự rúng động.
Nê Bồ Tát ư? Phong thủy đại sư, nếu như người đó có thể giúp mình, giúp Đại Tình vương triều thì thật tốt biết bao. Nếu thật sự theo như lời nói của sư tôn thì vạn triều nhất định sẽ cường thịnh không suy, chỉ là Chung Sơn cũng biết rằng muốn Nê Bồ Tát vì mình thì không thể xảy ra, ít nhất là bây giờ không thể nào.
Chung Sơn hít một hơi thật sâu, đem tạp niệm ở trong lòng dằn lại, để sau này hãy nói.
Chuyện của Đại Tình vương triều nhất định phải ngày càng mạnh. Nghịch thiên cải mệnh, mình cần phải vượt qua phàm nhân, đạt tới mệnh vận của Tiên nhân.
- Chung Sơn.
Ở trong thủy tạ đột nhiên truyền tới thanh âm của Nam Phách Thiên.
Chung Sơn hơi nhíu mày một chút rồi mới đi ra ngoài, không ngờ Nam Phách Thiên đã trở lại. Nghe sư tôn nói,, Nam Phách Thiên hiện tại đang đột phá, không phải hiện tại hắn đã đạt tới Kim Đan kỳ rồi chứ?
Chung Sơn đi ra tiểu viện, quả nhiên là Nam Phách Thiên đang ở đó.
Nam Phách Thiên ôm một cái bình trong tay, trên khuôn mặt tỏ ra vui vẻ.
- Ha ha, Chung Sơn ngươi thật là đang ở đây, vừa rồi sư tôn có làm Cửu Lịnh Vạn Hoa Nhưỡng, ngươi có muốn nếm thử không?
Nam Phách Thiên cười nói.
Cửu Linh Vạn Hoa Nhưỡng ư?
- Đây là rượu sao?
Chung Sơn đi tới gần, nghi hoặc hỏi.
- Không sai, chính là rượu, chỉ có điều đây không phải là rượu của thế tục phàm nhân mà là của tiên nhân. Ta hôm nay đạt tới Kim Đan kỳ, sư tôn muốn thưởng cho ta.
Nam Phách Thiên hưng phấn nói.
- Thật vậy ư?
Chung Sơn bất ngờ nói, sau đó lấy hai chén đặt lên trên bàn.
Thất Chung Sơn không khách khí như vậy. Nam Phách Thiên cũng rất hào sảng rót rượu lên cái chén.
Sau khi rượu rót ra có một mùi thơm vô cùng lạ lùng bay vào trong mũi của Chung Sơn.
Nghe thấy hương vị này, Chung Sơn có thể cảm nhận được rằng, rượu này nhất định là bất phàm.
- Hảo tửu.
Chung Sơn vui lòng tán thưởng.
- Đó là điều dĩ nhiên.
Nam Phách Thiên cười nói.
Chung Sơn trịnh trọng nói.
Thiên Tinh Tử nhìn chằm chằm về phía Chung Sơn một hồi, ông cảm nhận được sự thành khẩn trong câu nói của hắn.
- Nê Bồ Tát, ngươi phải tuân theo quy luật tuyệt đối không được tiết lộ thiên cơ, nếu không sẽ bị trời phạt.
Thiên Tinh Tử lập tức quay sáng phía Nê Bồ Tát nói.
Nê Bồ Tát nhìn Thiên Tinh Tử rồi khẽ cười nói:
- Các ngươi nói thử xem.
Nê Bồ Tát nói ra chân tướng của Chung Sơn, tựa như là cố ý khiến Chung Sơn phải nhíu mày vậy.
Thiên Tinh Tử nhìn về phía Chung Sơn, tựa như là cổ vũ Chung Sơn nên nói điều gì đó.
Chung Sơn biết trước mặt mình là một đại kỳ ngộ, tuy nhiên phải nói yêu cầu gì đây?
- Sư tôn, đệ tử không biết năng lực của tiền bối nên không thể nào nói được.
Chung Sơn lập tức nói.
Thiên Tinh Tử nhìn Chung Sơn rồi thỏa mãn gật đầu.
- Chung Sơn, ngươi biết phàm nhân và tiên nhân khác nhau ở chỗ nào không?
Thiên Tinh Tử trầm giọng hỏi.
Nghe thấy câu hỏi của Thiên Tinh Tử, Chung Sơn hơi nghi hoặc một chút nhưng vẫn trả lời:
- Tiên nhân có thể trường sinh bất tử, còn phàm nhân có thể hết thọ nguyên,
- Đúng thế, không sai, trường sinh bất tử, tại sao lại có trường sinh bất tử? Tại sao lại bị hạn chế thọ nguyên?
Thiên Tinh Tử lại hỏi.
Nghe thấy câu hỏi của Thiên Tinh Tử, Chung Sơn liền nhướn mày, trước đây hắn chỉ biết chuyện này, còn về phần nguyên nhân thì lại không biết.
- Bởi vì số mệnh, phàm nhân có số mệnh của phàm nhân, còn tiên nhân có vận mệnh tiên nhân. Mệnh vận không giống nhau thì làm sao có thể thọ nguyên như nhau được? Muốn thành tiên thì phải nghịch thiên, cải biến vận mệnh của mình mới có thể trở thành bất tử. Cho nên tất cả mọi người tu hành không phải là để truy cầu thực lực cường đại mà chỉ là một quá trình gia tăng thủ đoạn mà thôi, mục đích chính của bọn họ chính là để nghịch thiên cải mệnh,, dùng mệnh vận đọ sức với ông trời, như vậy mới có thể trường sinh bất tử.
Thiên Tinh Tử giải thích nói.
Chung Sơn nghe thấy lời của Thiên Tinh Tử thì trong lòng thầm xiết chặt lại, lúc này hắn mới phát hiện ra suy nghĩ của mình trước kia quá nông cạn, muốn đạt được trường sinh bất tử không phải là cứ gia tăng tu vi là được.
- Ta cũng không truy cứu ngươi làm thế nào mà biết thành lập vận triều, ta chỉ muốn nói cho ngươi biết rằng, hoàng triều, đế triều, thiên triều, mỗi cấp đều có một cải mệnh. Đợi đến lúc ngươi đạt tới thiên triều thì có thể dùng mệnh vận để đọ sức với thiên cơ. Khi đó nếu thành công thì có thẻ cải làm thiên mệnh, trường sinh bất tử.
Thiên Tinh Tử giải thích nói.
- Dạ.
Chung Sơn lập tức đáp, hiển nhiên vấn đề này hắn cũng biết.
- Nhất mệnh, nhị vận tam phong thủy, tứ tích âm đức, ngũ công danh.
Thiên Tinh Tử nói.
- Vân ư? Phong thủy ư? Tích âm đức ư? Công danh ư?
Chung Sơn kinh ngạc hỏi.
- Đúng vậy, vận triều của ngươi chình là để tu công danh. Tu phong thủy, tu tích âm đức, tu công danh đều vì nghiệp vị trong thiên hạ, không phân trước sau. Chỉ là tu công danh nhiều nhất, tu phong thủy ít nhất, cả thiên hạ người tu phong thủy được vài người, mà Nê Bồ Tát trước mặt ngươi chình là nằm trong số đó. Hơn nữa, hắn đã đạt tới trung vị.
Thiên Tinh Tử giải thích nói.
Trong lòng Chung Sơn tràn đầy chấn động, hắn suy nghĩ một hồi rồi nói:
- Vận ư? Tu vận thì phải làm như thế nào?
Thiên Tinh Tử nhìn Chung Sơn rồi nói:
- Đã không có người tu vận thì nó sẽ thất truyền. Ở cả đất thần châu, đã mười vạn năm không có một người tu vận nào xuất hiện.
Mười vạn năm không có người nào xuất hiện, vậy tu luyện không phải là rất khó hay sao?
Chung Sơn hỏi.
Vận ư? Trong truyền thuyết mười vạn năm trước chưa từng có, khi người tu vận xuất hiện, người này có thể thông hiểu âm dương, phát hiện ra hung cát họa phúc. Nghịch thiên tu hành, chỉ là mười vạn năm rồi vẫn chưa xuất hiện.
Thiên Tinh Tử hướng về phía Chung Sơn nói.
Vận ư? Tu vận ư? Trong lòng Chung Sơn tràn ngập sự rung động, có thể biến thái như vậy sao? Có thể tránh hung họa, gặp may mắn được sao?
Chỉ còn lại ba loại tu công pháp Tu công danh, mình làm hoàng đế cho nên cũng đang tu công danh. Tu phong thủy chính là Bồ Tát trước mặt đây, còn tu âm đức thì sao?
- Sư tôn, chúng ta ở tông môn chình là đang tu tích âm đức đúng không?
Chung Sơn nghi ngờ hỏi.
Thiên Tinh Tử thỏa mãn nhìn về phía Chung Sơn rồi nói:
- không sai, đây chính là tu tích âm đức, ngoài âm đức ra tạm thời ngươi không có năng lực tiếp xúc, từ nay về sau mới biết được.
- Dạ.
Chung Sơn lập tức đáp.
- Thuật phong thủy bác đại tinh thâm, có thể phóng khí, tụ khí, giới khí, dùng khí vận của ngươi tựa như là một dòng nước. Nhìn thì có vẻ vô hình nhưng lại cát phúc vận khởi, vạn vật thông đạt.
Thiên Tinh Tử hướng về phía Chung Sơn mà nói.
Chung Sơn ngay lập tức nhận ra ám hiệu trong lời nói của Thiên Tinh Tử.
Chung Sơn lật tay ra lấy ra một tấm địa đồ, hướng về phía Nê Bồ Tát cung kính nói:
- Tiền bối, vãn bối thành lập vận triều, căn cơ còn thấp, con đường phía trước còn mê muội, mong tiền bối chỉ điểm.
Chung Sơn đối với tương lai của vương triều sớm đã Chung Sơn kế hoạch nhưng mà hiện nay có một đại sư phong thủy trước mắt cho nên Chung Sơn tự nhiên muốn nghe ý kiến của y.
Như vậy mới có thể phát triển tốt được. Về phần Thiên Lang đảo cũng nằm trong địa đồ này.
Ở trong đại đồ, Thiên Lang đảo ngoại trừ lang vực thì tất cả đều được vẽ hết sức cẩn thận.
Nê Bồ Tát nhìn địa đồ thản nhiên nói:
- Đại Tình vương triều của ngươi ở đâu?
Chung Sơn nhanh chóng chỉ về một chỗ trong địa đồ.
- Tiền bối, ở đây, không tới ba năm vãn bối nhất định có thể thống nhất khu vực này.
Chung Sơn nói.
Nê Bồ Tát nhìn địa đồ rồi cầm một cành cây lên nói:
- Đại Tình vương triều bình định được khu vực này sẽ có cột chống vững chắ, Chung Sơn ở đây có thạch long trăm trượng, long khẩu hướng lên trời, tích trừ tà khí, tu khí vận thiên đại, khí còn thừa bay lên trên trời lại là vận mệnh quốc gia. Ở đây thế như chẻ tre, chảy về phía Khai Dương Tông.
Nói Xong, Nê Bồ Tát quay về vị trí cũ, tựa như tỏ ra mình đã nói xong rồi.
- Đa tạ tiền bối.
Chung Sơn lập tức gật đầu đáp.
- Ừ, một nghìn ngày sau ngươi theo ta cùng về Thái Đan Tông, đến lúc đó ta sẽ cho ngươi mượn người có hoàng khí.
Nê Bồ Tát nói xong liền quay đầu đo về phía căn phòng bên cạnh rừng trúc.
Chung Sơn nhìn theo bóng lưng Nê Bồ Tát, bây giờ hắn đã hiểu tại sao Nê Bồ Tát lại nói với mình những thứ này.
Tuy nhiên vì sư tôn cho nên dù không có lời bình luận của Nê Bồ Tát hôm nay, Chung Sơn cũng sẽ đi.
Nhìn thấy Nê Bồ Tát rời khỏi. Thiên Tinh Tử khẽ thở dài ra một hơi, sau đó quay về nhìn sang Chung Sơn.
- Chung Sơn.
Thiên Tinh Tử kêu lên.
- Có đệ tử.
Chung Sơn đáp lời.
Thiên Tinh Tử lật tay lấy ra một quyển sách nhỏ, nhìn nhìn một lúc rồi lại nhìn Chung Sơn mà nói:
- Đây là công pháp ta chọn cho ngươi khi ngươi đạt tới Kim Đan kỳ, tạo cho ngươi có điều kiện tu tập khi đạt tới cảnh giới đó.
Chung Sơn cảm thấy nao nao trong lòng, mình mới đạt tới tiên thiên tầng thứ tám mà đã chuẩn bị công pháp Kim Đan kỳ cho mình. Có phải là quá sớm không?
Thần sắc của Chung Sơn hơi ngưng trọng lại, hắt thở ra một hơi rồi nói.
- Dạ sư tôn.
Chung Sơn nhẹ nhàng tiếp nhận, hắn cũng không vui mừng nhiều lắm, chỉ chú thị mà thôi.
- Đi thôi, một nghìn ngày sau ta sẽ tới tìm ngươi.
Thiên Tinh Tử nói.
- Dạ.
Chung Sơn gật đầu sau đó lùi đi. Mà Thiên Tinh Tử lại tiếp tục đứng trước một phần của Niết Vô Ưu mà nhìn.
Chung Sơn trở lại thủy tạ, trong lòng tràn ngập sự rúng động.
Nê Bồ Tát ư? Phong thủy đại sư, nếu như người đó có thể giúp mình, giúp Đại Tình vương triều thì thật tốt biết bao. Nếu thật sự theo như lời nói của sư tôn thì vạn triều nhất định sẽ cường thịnh không suy, chỉ là Chung Sơn cũng biết rằng muốn Nê Bồ Tát vì mình thì không thể xảy ra, ít nhất là bây giờ không thể nào.
Chung Sơn hít một hơi thật sâu, đem tạp niệm ở trong lòng dằn lại, để sau này hãy nói.
Chuyện của Đại Tình vương triều nhất định phải ngày càng mạnh. Nghịch thiên cải mệnh, mình cần phải vượt qua phàm nhân, đạt tới mệnh vận của Tiên nhân.
- Chung Sơn.
Ở trong thủy tạ đột nhiên truyền tới thanh âm của Nam Phách Thiên.
Chung Sơn hơi nhíu mày một chút rồi mới đi ra ngoài, không ngờ Nam Phách Thiên đã trở lại. Nghe sư tôn nói,, Nam Phách Thiên hiện tại đang đột phá, không phải hiện tại hắn đã đạt tới Kim Đan kỳ rồi chứ?
Chung Sơn đi ra tiểu viện, quả nhiên là Nam Phách Thiên đang ở đó.
Nam Phách Thiên ôm một cái bình trong tay, trên khuôn mặt tỏ ra vui vẻ.
- Ha ha, Chung Sơn ngươi thật là đang ở đây, vừa rồi sư tôn có làm Cửu Lịnh Vạn Hoa Nhưỡng, ngươi có muốn nếm thử không?
Nam Phách Thiên cười nói.
Cửu Linh Vạn Hoa Nhưỡng ư?
- Đây là rượu sao?
Chung Sơn đi tới gần, nghi hoặc hỏi.
- Không sai, chính là rượu, chỉ có điều đây không phải là rượu của thế tục phàm nhân mà là của tiên nhân. Ta hôm nay đạt tới Kim Đan kỳ, sư tôn muốn thưởng cho ta.
Nam Phách Thiên hưng phấn nói.
- Thật vậy ư?
Chung Sơn bất ngờ nói, sau đó lấy hai chén đặt lên trên bàn.
Thất Chung Sơn không khách khí như vậy. Nam Phách Thiên cũng rất hào sảng rót rượu lên cái chén.
Sau khi rượu rót ra có một mùi thơm vô cùng lạ lùng bay vào trong mũi của Chung Sơn.
Nghe thấy hương vị này, Chung Sơn có thể cảm nhận được rằng, rượu này nhất định là bất phàm.
- Hảo tửu.
Chung Sơn vui lòng tán thưởng.
- Đó là điều dĩ nhiên.
Nam Phách Thiên cười nói.
Tác giả :
Quan Kỳ