Trường Mệnh Nữ

Chương 4

Thanh Nha Nhi. Đó thật sự là một loại hoa tốt!

Long Nhất vẻ mặt yên lặng nhìn gương mặt cười ôn hòa của Minh Nguyệt Hề, cảm nhận được bàn tay Kiếm Hậu Nam đưa ra nắm lấy tay nàng. Nhìn lại ánh mắt bao hàm áy náy của hắn, nàng khẽ mỉm cười, trở tay nắm chặt bàn tay to lớn của hắn.

Trải qua cuộc nói chuyện lúc đầu, ngược lại nàng không thấy lo lắng cho hắn. Nghĩ đến mấy nữ tử cung Tuyết Ngưng này ân oán phân minh, sẽ không làm hại người vô tội, huống hồ Nam nhi còn có ơn với bọn họ.

Nàng luôn luôn kiêu ngạo tự phụ, không cho rằng thiên hạ còn có ai có thể giữ chân nàng. Không ngờ từ lúc quyết định bước lên thuyền của cung Tuyết Ngưng lần này đã định trước thất bại của nàng. Thất bại chính là thất bại, không có gì mà không cam tâm, ai bảo tình báo của thuộc hạ nàng còn chưa đạt được trình độ không có gì không biết.

Thanh Nha Nhi, bởi vì cung Tuyết Ngưng chỗ nào cũng có, ngược lại làm nàng xem nhẹ sự nguy hiểm của nó. Thứ làm người ta không chú ý nhất chính là thứ nguy hiểm nhất, cũng giống như nữ nhân trước mắt này, rõ ràng không phải nữ tử bắt mắt nhất trong cung Tuyết Ngưng nhưng lại là người lợi hại nhất. Nàng đã sớm hiểu được đạo lý này, bây giờ nghĩ đến tựa hồ đã muộn, trong lòng không khỏi cười khổ.

Vùng đan điền trống rỗng, dưới tình huống không có chút dự liệu nào, nội lực của nàng không biết từ lúc nào đã tiêu tán không còn. Kiếm Hậu Nam hiển nhiên cũng nhận ra điểm này, bằng không cũng sẽ không ám chỉ với nàng là vấn đề ở Thanh Nha Nhi.

Không có nội lực, không ngoan ngoãn ở lại đây còn có thể làm gì nữa?

Thở dài, Long Nhất nâng ly rượu lên đem rượu trong chén uống một hơi cạn sạch, nhìn Minh Nguyệt Hề sắc mặt vẫn như bình thường, khẽ cười nói: “Long Nhất lúc ở biên cương thường nghe giang hồ Trung Nguyên nói về ba vị chủ, một là Long Nguyên chủ, một vị Âm Cực chủ, một vị Trần Ngoại chủ." Nói đến Trần Ngoại chủ, nàng không chút dấu vết nhấn mạnh ngữ điệu, lúc dừng lại ánh mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm thần sắc Minh Nguyệt Hề.

Chỉ thấy thần sắc Minh Nguyệt Hề ngưng trọng, không hề nói xen vào.

Kiếm Hậu Nam không biết vì sao Long Nhất lại nói đến đề tài này, đối với việc trong giang hồ hắn không hiểu nhiều lắm, mặc dù dưới tình huống thế này nghe thấy vẫn tràn đầy hứng thú, nhịn không được hỏi: “Không biết bọn họ đều là người thế nào?"

Long Nhất đang cần một người cùng nàng kẻ xướng người họa, nghe vậy rất vui vẻ, dịu dàng nhìn ánh mắt khó nén sự hiếu kỳ của Kiếm Hậu Nam, nói: “Long Nguyên chủ là một nhân vật thần bí có dòng máu hoàng gia, Sở viên do Long Nguyên quản lý là nơi tập trung những nhân vật kiệt xuất trong triều đình và võ lâm, bất kỳ người nào trong đó xuất hiện dậm chân một cái, mặt đất liền bị chấn động ba phần. Mà Âm Cực chủ cũng chính là Âm Cực Hoàng trong lời thiên hạ, là đương gia của Hoàng triều Âm Cực, là nam nhân tà ác lại đáng sợ...." Nói đến đây, nàng bỗng nhiên phát hiện thần sắc Kiếm Hậu Nam khẽ biến chuyển, ánh mắt âm u. Không khỏi ngẩn người, không biết bản thân đã nói sai điều gì, nhưng phỏng đoán hắn cùng Âm Cực Hoàng có chút quan hệ, thế là nhanh chóng chuyển đề tài. Dù sao thì trọng điểm của nàng cũng không phải hai người này.

“Trần Ngoại chủ kia…" Nói đến đây, nàng dừng lại một chút, phát hiện gương mặt cười của Minh Nguyệt Hề có chút tái nhợt, biết được tình báo có được trước đây của mình tám chín phần là chuẩn xác, “Trần Ngoại chủ, nghe nói là một vị đại hòa thượng xuất gia, đã hơn 100 tuổi…. Minh cô nương, cô chắc là biết nhiều về người này?" Nàng cực kỳ hữu lễ hỏi.

Kiếm Hậu Nam không hề nghe thấy lời nói sau đó của nàng, tâm tư vẫn dừng ở trên người Âm Cực Hoàng, tinh thần có chút u ám. Sao hắn có thể quên được Âm Cực Hoàng, nam nhân đã cướp mất nữ tử mà hắn thương yêu. Tử Tiêu, Tử Tiêu nàng….

Sắc mặt Minh Nguyệt Hề không còn ung dung như lúc mới đầu nữa, rõ ràng Long Nhất đã chạm vào nỗi đau thầm kín của nàng. Ho nhẹ một tiếng, nàng lạnh lùng nghiêm túc nói: “Xem ra tình báo của lầu chủ thật đầy đủ, ngay cả việc Nguyệt Hề tìm Trần cũng biết…… Có đôi khi, biết quá nhiều cũng không phải là chuyện tốt." Trong giọng điệu của nàng đã ẩn hàm sự uy hiếp, hiển nhiên không thích nói nhiều về vấn đề này.

Chỉ là Long Nhất sao có thể là người dễ dàng chịu uy hiếp, nụ cười của nàng đột nhiên trở nên cực kỳ dịu dàng, “Hóa ra Trần Ngoại chủ gọi là Trần. Nghe nói là một vị hòa thượng cực kỳ anh tuấn, nhìn qua giống như chỉ mới ba mươi mấy tuổi. Có người nói hắn là lão yêu quái bất tử…." Miệng nàng nói ra lời nói khắc nghiệt của một người trong giang hồ, trong lòng lại nghĩ tới Vũ chủ tử, không khỏi âm thầm chặc lưỡi. Nếu nói hắn ta là lão yêu nghiệt bất tử, e là chủ tử còn ghê gớm hơn. Một gương mặt tuấn mỹ lạnh như băng, phảng phất như hàn băng đóng lại tuổi tác, không ai biết được hắn đã sống tới bao nhiêu tuổi, không ai nhìn ra được hắn bao nhiêu tuổi. Chỉ là nghĩ vậy thôi, trong lòng ngẫm lại cũng có thể, lại trăm ngàn lần không để người khác biết.

“Câm miệng, không cho phép ngươi sỉ nhục hắn!" Minh Nguyệt Hề rốt cục cũng mất đi sự trấn định khiến nàng kiêu ngạo, hùng hổ đứng lên, lớn tiếng quát.

Nàng luôn luôn như vậy, phàm tất cả mọi chuyện liên quan đến nam nhân đó, nàng đều không có cách nào xử trí bình tĩnh.

Kiếm Hậu Nam bị chuyển biến đột ngột của nàng làm cho hoàn hồn trở lại, có chút mờ mịt nhìn Long Nhất, không biết nàng đã nói gì khiến Minh Nguyệt Hề giận dữ như vậy.

Đôi mắt mỹ lệ của Long Nhất khẽ nheo lại, không đồng ý lắc đầu, thở dài nói: “Không ngờ tới nha, Minh cô nương, chúng ta vì một vị đại hòa thượng mà trở mặt với nhau. Xem ra người này trong lòng cô nương quả nhiên so với người khác không giống." Nàng tiếp tục khiêu khích tâm tình của nữ tử đối diện. Nàng bây giờ đã lâm vào tình thế bất lợi, nếu không nghĩ cách làm cho đối thủ mất bình tĩnh, e rằng nàng thực sự sẽ phải ở đây suốt cuộc đời.

Không biết có phải bị nói trúng tâm sự hay không, gương mặt cười của Minh Nguyệt Hề lúc trắng lúc đỏ, biết rõ đối phương cố tình chọc giận bản thân, nhưng nàng lại không khống chế nổi tâm trạng hoang mang của mình.

Đột nhiên, nàng bỗng dưng giương tay áo, trút hết khí lực đánh một chưởng về phía đỉnh đầu Long Nhất.

Sắc mặt Kiếm Hậu Nam đại biến.

--- ----

Ánh đuốc lờ mờ chiếu rọi vách động âm trầm tối đen như mực, Long Nhất dường như lại trở về những ngày tháng năm 12 tuổi bị giam cầm trong thạch động.

Không có ai có thể lại làm như thế với nàng!

Ngồi trên mặt đất sát vách động lạnh như băng, nàng ngắm nhìn bốn phía, trong đôi mắt đen lóe lên vẻ khát máu của dã thú.

Đây là một huyệt động bị bịt kín bốn phía, không một tia sáng nào lọt vào được, nhưng không khí không hề vẩn đục, rõ ràng nơi không thể nhìn rõ này hẳn có chỗ thông khí.

Bốn phía thực yên tĩnh, yên tĩnh tới mức có thể nghe thấy hơi thở của nàng. Chỉ có tiếng hô hấp của một người, cũng có thể nói, trong đây chỉ có một mình nàng, Nam nhi không ở đây. Phát hiện ra điểm này, nàng cảm thấy trong lòng thoải mái một chút.

Không ngờ rằng tại cung Tuyết Ngưng, nơi chỉ có son phấn này cũng sẽ có chỗ giam cầm tăm tối như vậy, trên gương mặt Long Nhất lộ ra nụ cười khinh thường, sau đó đột nhiên đứng dậy. Kéo làn váy, thần thái nàng tao nhã khoan thai bước từng bước chậm trong cái lồng giam này, cũng giống như đêm đó ở Mạc trạch.

Đi dạo gần một canh giờ, từ mặt đất thỉnh thoảng xuất hiện con đường ẩm ướt cùng với giọt nước lạnh ngắt ngưng tụ lại giống như mồ hôi trên vách động, nàng đã có thể đoán ra đây là địa huyệt. Đem nàng nhốt tại nơi này có lẽ không phải dự tính ban đầu của Minh Nguyệt Hề, chỉ là nàng biết quá nhiều bí mật mà e là ngay cả người trong cung Tuyết Ngưng cũng không biết, vì thế mới có kết cục này.

Mà nàng, Long Nhất, chính là cần sự đãi ngộ như vậy, bằng không cũng sẽ không trong tình huống như vậy chọc giận Minh Nguyệt Hề lúc nào cũng điềm tĩnh.

Đúng như nàng nghĩ, cung Tuyết Ngưng cũng sẽ có chỗ không có Thanh Nha Nhi. Ở nơi âm u tối tăm này, loại hoa đó không cách nào sinh tồn được. Loại hoa đó kỳ thực không có độc, chỉ là mùi hương có tác dụng phân tán nội lực. Đây là lúc nàng tỉnh lại, sau khi phát hiện nội lực toàn thân đã khôi phục, đưa ra kết luận như vậy.

Lần này, cách làm của nàng kỳ thực có chút mạo hiểm, mặc dù nàng biết bởi vì quan hệ với điện Hắc Vũ, cung Tuyết Ngưng không dám lấy đi tính mạng của bản thân, nhưng nàng không dám khẳng định Minh Nguyệt Hề sẽ như nàng dự định đưa nàng đến nơi không có Thanh Nha Nhi này. Nàng cũng không dám khẳng định không còn Thanh Nha Nhi, nội lực của nàng sẽ khôi phục. Tất cả những việc này đều phải nhờ vào một ít vận may mới được, mà nàng, chỉ là đánh cược ‘đập nồi dìm thuyền’ một lần. Như vậy, đến tận bây giờ chứng minh nàng vẫn còn một chút vận may.

Lạnh lùng cười một tiếng, nàng quay lại chỗ ban đầu ngồi xuống. Sau khi tra xét một lượt rõ ràng, nàng đã có thể khẳng định ngoài cửa huyệt đưa nàng vào đây ra, địa huyệt này không có cửa ra khác. Mà cửa vào duy nhất đó cũng chính là cửa ra, chỉ có chờ người đưa cơm cho nàng đến, nàng mới có thể nhìn thấy. Hiện tại, nàng không cần phải phí quá nhiều sức lực.

Vừa ngồi xuống, ánh đèn u ám lập tức nuốt chửng lấy nàng, đối với sự ẩm ướt trong hang động nàng làm như không thấy, ngửa đầu dựa vào thạch bích. Không biết bên ngoài có phải đã là nửa đêm hay không, nàng cảm thấy cơn buồn ngủ ập đến, thế là không kháng cự nhắm mắt lại dự tính nghỉ ngơi một chút.

Không biết qua bao lâu, Long Nhất phát hiện mặc dù rất buồn ngủ, nhưng lại không có cách nào đi vào giấc ngủ, một loại tâm lý cảnh giác không hề xa lạ khiến tinh thần nàng theo bản năng luôn ở trong trạng thái khẩn trương cao độ.

Mặc dù lý trí nói với nàng, Minh Nguyệt Hề sẽ không ngu ngốc tới mức dưới tình huống này lại cho người đến gây sự với nàng, muốn giết nàng, hay tra tấn nàng, bọn họ có nhiều cơ hội tốt hơn thế này. Chỉ là con thú điên cuồng khát máu ngủ sâu một thời gian trong lòng đã quay trở lại địa bàn của nó, đột nhiên tỉnh lại ở nơi này khiến nàng có chút trở tay không kịp.

Nhíu mày, nàng nghiêng người, muốn ép bản thân mình thả lỏng một chút.

Hốt hoảng, một mùi máu tươi nồng nặc bay tới phía nàng. Nàng khó chịu hừ một tiếng, muốn tỉnh táo lại, lại phát hiện tay chân cứng đờ, không cách nào cử động, thậm chí cả mí mắt cũng không cách nào mở lên.

Cây đuốc duy nhất trên vách động lẳng lặng cháy, địa huyệt yên tĩnh giống như cái thời Bàn Cổ khai thiên lập địa.

“Đó là của muội…. Đừng lấy!"

“Long Chiêu Thanh, này, cho tỷ."

“Haha, hai người chúng ta đều sống sót……"

Bên tai loáng thoáng có một hài tử ngây thơ đang nói chuyện, giống như nói với nàng, lại giống như nói với một người khác. Mi mắt nàng nhíu chặt lại, cơ hồ như chìm vào giấc mộng không hiểu vì sao, sau đó xung quanh yên tĩnh lại, đột ngột giống như lúc giọng nói lúc trước vang lên.

Ngay lúc nàng thở phào nhẹ nhõm, lại rơi vào bóng tối nặng nề, tiếng dã thú gào thét thê lương bỗng nhiên vang lên ở nơi sâu nhất trong ý thức của nàng, khiến toàn thân nàng trong phút chốc co rúm lại.

Mùi máu người tanh nồng tỏa khắp trong không khí, càng ngày càng nồng.

“Aaaaaa" Tiếng gào thét bi thảm chói tai vang dội trong động, kích động đầu dây thần kinh nhạy cảm của con người. Long Nhất chỉ cảm thấy tóc gáy dựng ngược, một cơn run sợ như sét đánh chạy từ tim tới thẳng tứ chi. Nàng giãy dụa muốn tỉnh lại, lại tốn công vô ích.

“Long Chiêu Thanh, muội đang chảy máu….. muội sắp chết rồi….."

“……Long Chiêu Thanh, muôi sợ bóng tối….. muội không muốn chết….. muội nhớ phụ thân mẫu thân….."

Tiếng khóc bi thương của tiểu hài tử yếu ớt vang lên trong động, phảng phất như du hồn quẩn quanh bên tai nàng, không dừng không nghỉ.

“Đừng….. đừng khóc……" Long Nhất bất lực lắc đầu, muốn mở mắt ôm lấy hài tử vẫn cứ khóc thút thít bên cạnh nàng, “Đừng…."

Vầng trán lạnh buốt, nàng bị kích động, rốt cuộc tỉnh lại mới phát hiện địa huyệt yên tĩnh như ban đầu, cây đuốc vẫn lẳng lặng cháy, không hề phát sinh bất cứ chuyện gì, mà trong mũi cũng không còn ngửi thấy mùi máu tươi quen thuộc.

Tất cả mới vừa rồi chỉ là một cơn ác mộng!

Về phần nàng, đã không còn dáng ngồi ngay ngắn trước khi ngủ mà là nằm sấp chật vật trên mặt đất, cái trán dầm trong vũng nước đọng nho nhỏ. Rõ ràng là giãy dụa kịch liệt trong giấc mộng, mái tóc đen vấn thành một búi đã rối tung tán loạn.

Ngồi thẳng dậy, nàng dùng tay áo lau đi vết nước trên trán, thần sắc khôi phục lại vẻ lạnh nhạt, cũng không cố ngủ lại.

--- ---

Tử Tiêu cùng bốn thị nữ thiếp thân của nàng xuất hiện trong động. Nàng không nên tới, Minh Nguyệt Hề đã ra lệnh, ngoài việc đưa cơm ra, không cho phép bất kỳ người nào tiếp cận Long Nhất. Nhưng nàng nhịn không được, nhất là sau khi Kiếm Hậu Nam vẻ mặt cô đơn đến tìm nàng, thỉnh cầu nàng nhốt hắn và Long Nhất chung một chỗ.

Nàng ghen tị, đúng vậy, nàng cực kỳ ghen tị Kiếm Hậu Nam lại quan tâm Long Nhất như vậy.

Vì thế ỷ vào sự sủng ái của Cung chủ đối với mình, nàng làm ngơ mệnh lệnh của Minh Nguyệt Hề, đến lồng giam có vào mà không có ra trong Cung này. Nơi này là nơi chuyên giam giữ phạm nhân phạm phải trọng tội nhưng lại không thể xử tử, cũng đã mười mấy năm không sử dụng tới. Kỳ thực nàng cũng không hiểu vì sao Minh Nguyệt Hề lại đem Long Nhất đưa đến nơi này.

Tiếng cự thạch di chuyển vang lên, mặt đất trước mặt nàng chậm rãi xuất hiện một khe hở, càng lúc càng lớn, mãi đến khi có thể cho hai người song song tiến vào được mới ngừng lại, một thông đạo xiêu vẹo kéo dài xuống phía dưới xuất hiện trước mặt bọn họ.

“Hoa chủ…." Người trông coi là một lão bà nhan sắc đã tiều tụy, nhiều năm canh giữ ở nơi này lại là lần đầu tiên nhìn thấy Hoa chủ, không khỏi có chút kinh sợ. Mặc dù có chút băn khoăn mệnh lệnh Minh Nguyệt Hề hạ xuống, nhưng trong lòng bà, Lăng Tiêu Hoa chủ so với Minh cô nương không có bất kỳ danh hiệu địa vị thì uy nghiêm hơn nhiều, cho nên lúc Tử Tiêu yêu cầu cho vào gặp người, bà không dám cự tuyệt.

Thần sắc Tử Tiêu lạnh nhạt gật đầu, sau đó dẫn đầu bước lên thềm đá thông đến địa lao. Bởi vì không khí ẩm ướt dưới mặt đất rất nặng, càng đi xuống, thềm đá lại càng trơn trượt.

Hai thị nữ đốt đèn lồng sớm đã chuẩn bị trước, chiếu sáng thông đạo tối tăm mờ mịt.

Đi gần nửa nén hương đã xuống đến bậc thang cuối cùng, phía trước là một thông đạo bằng phẳng rộng lớn, hai bên là thạch bích bóng loáng lạnh lẽo.

Tử Tiêu lần đầu tiên tới đây, thấy cảnh tượng trước mắt không khỏi chau đôi mày thanh tú, “Dài như vậy, rốt cuộc đi mất bao lâu mới tới được?" Không quay đầu lại, nhưng ai cũng biết nàng đang hỏi lão bà đi sát theo sau năm người bọn họ.

Lão bà kia có chút nơm nớp lo sợ bước nhanh về phía trước, giọng nói gần như nịnh nọt: “Hoa chủ không cần lo lắng, kỳ thực nơi này đã là phòng giam rồi, chỉ là nữ nhân vừa mới đưa vào đây bị nhốt ở một gian, đi thêm vài bước nữa sẽ tới."

Tử Tiêu cả kinh, lúc này mới cẩn thận đánh giá thạch bích hai bên, nhưng lại không nhìn ra được gì, trong lòng không khỏi rùng mình ớn lạnh. Khó trách nơi này chỉ có vào mà không có ra, bị giam ở nơi như vậy, cho dù võ công cao cường, đối với những tảng đá vừa cứng vừa nặng này cũng chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn.

“Dẫn đường." Lần này nàng không muốn đi trước nữa, thế là thản nhiên phân phó.

Ngược lại lão bà đó lại thản nhiên, đi lại chỗ này cũng giống như đi lại trong nhà mình vậy, khiến người ta không khỏi phỏng đoán ngày thường lúc bà không có việc gì làm, sợ là lại đi dạo ở địa lao này giết thời gian.

“Đến rồi." Lão bà dừng lại ở một thạch bích so với những chỗ khác cũng không có mấy khác biệt.

Tử Tiêu nhìn một chút, vẫn không tìm được cửa, không khỏi mất kiên nhẫn phất phất tay, “Mở ra."

Lần này, lão bà có chút lưỡng lự, “Hoa chủ, bên trên có lệnh, cánh cửa này tuyệt đối không được mở. Người…… nếu muốn nhìn phạm nhân, thì có thể mở cái lỗ nhỏ đưa cơm kia." Lần này bà cũng không dám mạo hiểm, địa lao này từ lúc đưa người vào chưa từng cho phép mở ra, đây là quy tắc từ trước đến giờ của cung Tuyết Ngưng, nếu bị hủy trong tay bà, bên trên trách tội, bà chỉ là ngục tốt nhỏ bé sao có thể gánh vác nổi.

Thần sắc Tử Tiêu cứng đờ, nàng cũng biết quy tắc này của cung Tuyết Ngưng, vì thế cũng không miễn cưỡng.

Lão bà kia thở phào nhẹ nhõm, tiến lên phía trước một bước, từ trên người lấy ra một xâu chìa khóa, dưới ánh sáng mờ ảo của đèn lồng chọn ra một chiếc, sau đó lần mò một hồi trên thạch bích bóng loáng.

Tử Tiêu không hề bỏ sót một động tác nào của bà, chỉ thấy tay bà đang dao động bỗng dừng lại, đột nhiên nhấn một cái, phía dưới thạch bích lập tức không một tiếng động hiện ra một bóng đen hình vuông. Lão bà kia có chút run rẩy khom người, cắm chìa khóa trong tay vào giữa bóng đen kia. Bởi vì chỉ đứng nhìn, đám người Tử Tiêu chỉ có thể phỏng đoán được chỗ đó có một ổ khóa.

Một tiếng “cạch" rất nhỏ vang lên, ai cũng biết khóa đã được mở. “Ken két" một tiếng, lão bà nhanh nhẹn mở lỗ cửa vuông bên dưới ra, bên trong lập tức hiện ra ánh sáng yếu ớt.

Không thấy người, Tử Tiêu có chút tức giận, nhưng lại không thể làm gì.

“Lầu chủ có đó không?" Đợi lão bà lùi lại phía sau, nàng mới cúi người, đối diện lỗ hổng nói. Mặc dù nàng đã cất cao giọng, nhưng nghe có vẻ vẫn dịu dàng dễ nghe.

Bên trong lặng ngắt như tờ, rất lâu, lúc nàng cho rằng không ai quan tâm đến nàng, bên trong vang lên tiếng y phục cọ sát rất nhỏ, lại gần rồi dừng lại.

“Là Hoa chủ Tử Tiêu sao?" Giọng nói lạnh băng của Long Nhất yếu ớt truyền lại khiến người không nghe ra được tâm tình của nàng.

“Không sai, chính là bổn chủ." Lúc này lời nói của Tử Tiêu không còn khách khí hữu lễ như ở trên thuyền nữa, ngược lại thêm phần kiêu ngạo khiến người không thể xem nhẹ, “Lầu chủ ở nơi này đã thấy quen chưa?"

Bên trong khẽ lặng, sau đó truyền đến tiếng cười nhẹ của Long Nhất, “Nếu muốn biết, Hoa chủ vào đây thử sẽ biết liền. Nghĩ đến Hoa chủ đến đây hỏi thăm Long Nhất, chắc không phải hứng trí nhất thời chứ." Nghe thấy giọng nói bình tĩnh của Long Nhất, Tử Tiêu có thể tưởng tượng thấy thần thái cao quý tao nhã của nàng, không khỏi giận dữ, “Đương nhiên không phải." Nàng trả lời, trong lòng có chút tức giận khiến nàng muốn tìm nơi trút giận, “Chỉ là Nam đại ca muốn ta đến thăm ngươi, aiiii…. Nam đại ca lúc nào cũng quá mềm lòng, đối với ai cũng tốt như vậy…."

Nhắc tới Kiếm Hậu Nam, Long Nhất lập tức mất đi vẻ bình tĩnh, vội vàng hỏi, “Nam nhi hắn bây giờ vẫn tốt chứ?"

Tử Tiêu nhạy bén nhận thấy được sự thay đổi cảm xúc của Long Nhất, nụ cười châm biếm lặng lẽ hiện lên khóe môi, “Nam đại ca? Nam đại ca huynh ấy đương nhiên rất rốt, huynh ấy…. ta đến thăm ngươi vì việc khác, chính là báo cho ngươi biết Nam đại ca dự định ngày mai sẽ đưa ta trở về Kiếm Khiếu sơn trang. Huynh ấy nói ta báo cho ngươi, ngươi hãy tự bảo trọng, không cần phải lo lắng cho huynh ấy."

Lời nói dối thuận miệng bịa ra của nàng hiển nhiên tạo thành một đả kích không nhỏ đối với Long Nhất, phía bên trong hồi lâu cũng không thấy lời đáp lại. Đúng lúc trên khuôn mặt nàng hiện lên nụ cười đắc thắng, tâm tình khoan khoái chuẩn bị mở đường hồi phủ, bên trong truyền ra tiếng thở dài khe khẽ của Long Nhất-----

“Đừng nằm mơ nữa, tiểu nha đầu, sao Nam nhi lại chấp nhận loại đàn bà hư hỏng được."

Cửa lao từ từ mở ra, dưới ánh sáng mờ ảo, Long Nhất đứng ở bên trong, bởi vì đối diện với ánh đèn, lại xoã tóc, gương mặt nàng giấu trong bóng tối, nhìn không rõ.

Tức giận đến nỗi sắc mặt trắng xanh, cả người Tử Tiêu run lên liền cho thị nữ đá lão bà sang bên rồi mở cửa, nhanh như chớp xông vào địa lao ẩm thấp trống trải. Mà bốn người thị nữ cũng theo sau xông vào, bao vây Long Nhất.

“Bổn chủ ra lệnh cho ngươi thu lại lời nói vừa rồi!" Trường kiếm của Tử Tiêu rút ra khỏi vỏ, chỉ vào ngực Long Nhất, lạnh lùng nói. Không có ai có thể sỉ nhục nàng như vậy, không có ai sau khi sỉ nhục nàng lại có thể còn đứng yên ở đó.

Cùng lúc đó, kiếm của bốn thị nữ khác cũng chỉ về hướng Long Nhất.

Long Nhất lẳng lặng đứng, không hề động đậy, mặc cho kiếm khí rét lạnh bao vây nàng dày đặc.

“Thật là ngây thơ!" Nàng thở dài, trên mặt hiện ra nụ cười cổ quái, nhưng đôi mắt sáng nấp trong bóng tối lóe lên vẻ khát máu của dã thú, “Ngươi cho rằng… ta thu hồi lại, ngươi sẽ làm như không nghe thấy sao? Tiểu cô nương của cung Tuyết Ngưng thật đáng yêu mà…."

“Câm miệng!" Tử Tiêu 18 tuổi sao có thể đấu lại Long Nhất 27 tuổi đã nhìn quen sóng gió, nghe như vậy tất nhiên là cực kỳ tức giận, cũng không cần phải nhiều lời nữa, mũi kiếm đâm về phía trước, chuẩn bị khiến cho đối phương không còn cơ hội nói tiếp. Thị nữ của nàng theo tiếng mà hành động, bốn thanh kiếm nhất tề giáng xuống người Long Nhất.

Trong thời khắc nguy cấp như vậy, Long Nhất vẫn không chút hoang mang, cúi đầu xuống thương tiếc thở dài nói, “Ngốc thật…"

Lời còn chưa dứt, người nàng đã như liễu bay trong gió, vòng eo mềm mại ngửa về phía sau, tay áo trượt xuống, bàn tay như ngọc trắng ngần mỗi bên kẹp lấy song kiếm đang đánh úp ở phía sau, lại nhanh nhẹn như gió thuận thế hướng về lưỡi kiếm đang lao đến từ hai bên, khó khăn lắm mới ngăn chặn được. Mà đồng thời, tà váy khẽ động, một chân dưới hắc bào khẽ giơ lên, đá vào lưỡi kiếm Tử Tiêu đâm tới, hóa giải toàn bộ sát chiêu.

Chỉ nghe “Leng keng" hai tiếng, Long Nhất vận công chặt đứt song kiếm đang kẹp lấy. Hai thị nữ mất đi binh khí vội vàng lui ra, để cho hai thị nữ kia tiến vào tấn công.

Không ngờ rằng Long Nhất lại dễ dàng hóa giải sự tấn công liên hợp của năm người như vậy, trong lòng Tử Tiêu run lên, đường kiếm khẽ biến, sát ý lập tức như cơn gió không chút kẽ hở bao vây lấy Long Nhất. Chỉ trong nháy mắt đó, nàng đã đoán được, nếu không tận lực giết chết Long Nhất, hậu quả không phải là thứ bản thân nàng có thể gánh được.

Gương mặt mỹ lệ của Long Nhất hiện lên nụ cười lạnh băng, khinh thường thế tiến công tăng nhiều uy lực của Tử Tiêu, hai tay như tùy ý vỗ về hai bên một cái, chỉ nghe thấy tiếng xương gãy ở trong động yên tĩnh đột ngột vang lên, đã có hai thị nữ lặng yên không một tiếng động ngã xuống đất, mất đi hơi thở.

Lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy sự vô tình tàn nhẫn của Long Nhất, sự sợ hãi tột độ trong nháy mắt vồ lấy Tử Tiêu và hai thị nữ còn lại.

Một tiếng thét chói tai, Tử Tiêu cực kỳ phẫn nộ triển khai thế kiếm, từ một góc nghiêng xảo quyệt thẳng vào cổ họng Long Nhất, hai thị nữ khác lập tức nhặt lên thanh kiếm của đồng môn đã chết phối hợp trái phải tấn công vào hai mắt của Long Nhất, muốn khiến nàng không ứng phó nổi.

Ba nữ tử này căn bản Long Nhất không để vào mắt, hắc bào vung lên, vô cùng nhanh chóng che đi hai thanh kiếm đang đâm vào mắt nàng, lại hai tiếng thanh thúy, trường kiếm trong tay hai thị nữ lại một lần nữa bị bẽ gãy. Hai người kinh hãi muốn thối lui nhưng lại không kịp, chỉ nhìn thấy hai tay Long Nhất giương lên, ánh bạc lóe sáng, mũi kiếm bị bẽ gãy trong tay bắn phụt ra, xuyên qua thân thể mềm mại muốn trốn đi mà không kịp của bọn họ, mang theo hai dòng huyết vũ, một tiếng “Keng" va vào thạch bích, sau đó rớt xuống đất, thi thể của hai thị nữ đã mất đi sinh mạng lúc này mới rơi xuống không tiếng động.

Lúc nãy kiếm của Tử Tiêu chỉ còn cách yết hầu của Long Nhất chưa tới một tấc, thanh kiếm lạnh lẽo muốn đả thương cần cổ trắng ngần như tuyết kia, bên trên lưu lại một vệt máu nhỏ, nhưng do một màn thê lương vừa nãy làm bàn tay cầm kiếm của nàng không khống chế được khẽ run, chỉ một cái chớp mắt như điện quang hỏa thạch, đã đủ cho Long Nhất xoay chuyển cục diện.

Nhanh chóng khẽ nghiêng người, né qua chỗ hiểm, Long Nhất trở tay giương lên, muốn bắt lấy tay phải đang cầm kiếm của Tử Tiêu. Tử Tiêu vốn định thuận thế đuổi tới, trường kiếm cắm chặt vào cổ họng Long Nhất, lại nhìn thấy nàng muốn giở trò cũ, cho rằng nàng muốn bẻ gãy kiếm của mình, mũi kiếm vội vàng đưa xuống, chuyển hướng sang bàn tay đang tiến gần đoạt kiếm. Trường kiếm này nếu muốn đoạt đi, năm ngón tay của Long Nhất cũng đừng mong còn.

Chỉ là Tử Tiêu thay đổi nhanh, Long Nhất lại càng nhanh hơn, bàn tay trắng nõn của nàng giống như phụ cốt chi thư(1) theo sát bàn tay phải đổi chiêu của Tử Tiêu. Một khắc sau, trước khi kiếm của Tử Tiêu đâm trúng nàng, nàng đã nắm chặt cổ tay dùng kiếm linh động tinh tế kia.

Toàn thân Tử Tiêu lập tức bị khống chế, không thể nhúc nhích. Nàng không cách nào tin nổi trừng mắt nhìn, không thể tin rằng với thực lực của Hoa chủ cung Tuyết Ngưng như nàng, thế nhưng dưới tay Long Nhất lại không ra nổi mười chiêu. Đồng thời nàng cũng hiểu rõ tại sao Minh Nguyệt Hề lại không cho ai đến gần Long Nhất, chỉ là đã quá muộn rồi.

Long Nhất không có tâm tình cùng nàng nói lời vô nghĩa, muốn xuống tay giết chết thiếu nữ điềm đạm đáng yêu trước mắt này. Sau khi giết chết nữ tử này, nàng sẽ huyết tẩy cung Tuyết Ngưng.

“Dừng tay! Thanh tỷ." Kiếm Hậu Nam hoảng hốt, mặt tái nhợt xuất hiện ngoài cửa lao, đứng bên cạnh hắn là một nha đầu tóc quấn thành hai búi nhỏ cũng bị sợ đến mặt trắng bệch. Hắn đi khắp nơi tìm Long Nhất không thấy, sau cùng liền bắt lấy một nha hoàn thiếp thân của Minh Nguyệt Hề, ép buộc nàng dẫn mình đến đây. Không ngờ vừa mới đến đã nhìn thấy một màn làm hắn nguội lạnh trái tim.

Chậm rãi nhìn hắn, lần này Long Nhất không có ý định nghe lời hắn, “Kiếm Hậu Nam." Lần đầu tiên nàng gọi cả họ lẫn tên của hắn, đôi mắt đen sâu tồn tại nỗi thống khổ và thê lãnh không ai hiểu được.

Dừng một chút, nàng mới từ từ nói tiếp, “Muốn cứu nàng ta, trừ phi giết ta…"

“Thanh tỷ?" Kiếm Hậu Nam không hiểu nhìn ánh mắt Long Nhất, nhưng giây phút sau thần sắc đại biến, “Đừng—"

Long Nhất không đợi hắn nói hết, không chút do dự đánh một chưởng vào đỉnh đầu thiếu nữ đang bị mình khống chế.

Kiếm Hậu Nam ngay cả suy nghĩ cũng không thể, thuận tay rút ra trường kiếm ngang hông nha hoàn bên cạnh, ánh kiếm trắng bạc bay thẳng đến trái tim Long Nhất.

(1)Phụ cốt chi thư: như giòi bọ bám vào xương cốt. Giòi bọ bám víu trên xương cốt, dẫu chỉ ở mu bàn chân cũng chính là một mối hiểm hoạ ngầm. Tựa như vẻ bề ngoài bản thân đã nắm chắc hết thảy, rằng kẻ địch sẽ vô phương tấn công nhưng lại quên kẻ đó có thể hay không tồn tại ngay bên cạnh mình.
Tác giả : Hắc Nhan
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại